Lạc Tình xẹt qua thấy được sự quan tâm của Du Thần Ích với Văn Hinh, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia hận ý.
“ Tôi không sao.” Văn Hinh lắc đầu, nhìn thức ăn còn vương vãi đầy trên sàn nhà, cô nhíu mày, ngồi xổm xuống chuẩn bị dọn dẹp.
Du Thần Ích lập tức giữ tay cô lại, “ Cứ để cho lao công tới dọng dẹp đi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đã.” Trong lòng hắn vẫn lo lắng không thôi, vừa rồi lúc cô bị Lạc Tình đụng phải suýt ngã, khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên rồi.
Vậy mà, lúc này Văn Hinh lại nói, “ anh chờ tôi một lát, tôi đi ra ngoài mua cho anh chút gì đó, rất nhanh sẽ trở lại thôi,” Nói xong, cô tránh khỏi tay Du Thần Ích, muốn rời đi.
“ Tôi bảo cô nghỉ ngơi thì cô đi nghỉ ngơi.” Đối với việc Văn Hinh không thèm để ý tới lời mình nói, đã chọc giận Du Thần Ích, giọng hắn đột nhiên tăng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Nghe vậy, Văn Hinh hơi ngẩn ra, cô cũng không hiểu tức giận của hắn từ đâu bay tới, nhưng mà cô cũng gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống ghế salon.
Thấy thế, Du Thần Ích mới yên lòng. Hắn đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi, không lâu sau, một người phụ nữ đi vào, nhanh chóng quét dọn sàn nhà rồi mới rời đi.
Chờ người phụ nữ đi khỏi, Du Thần Ích nhìn về phía ghế salon, hắn không khỏi sửng sốt. Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Văn Hinh đã ngủ thiếp đi.
Hắn đứng dậy, lấy một cái chăn mỏng mà hắn đặc biệt chuẩn bị trong phòng, nhẹ nhàng bước tới bên ghế salon, phủ tấm chăn lên người Văn Hinh, động tác của hắn cực kì cẩn thận, như là sợ sẽ đánh thức cô vậy.
Sau đó, hắn cứ đứng ở đằng kia, giữ vững tư thế khom lưng, lặng lẽ quan sát Văn Hinh đang ngủ say. Hắn phát hiện, sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt, mơ hồ có chút uể oải, khiến hắn đột nhiên sinh lòng thương tiếc.
Hắn biết, hiện giờ cô đang có thai, cần nghỉ ngơi nhiều, không thể làm việc vất vả, thế nhưng hắn lại khiến cô phải hao tổn tinh thần, hắn đau lòng, đồng thời lại cảm thấy áy náy.
Nhưng mà, nếu như không phải là cô, những thứ lộn xộn kia không biết tới bao giời mới giải quyết được, nói không chừng bây giờ hắn vẫn phải đau đầu. Cô tới, khiến cho hắn cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, cũng khiến hắn kiên trì hơn.
Dần dà hắn ngưng mắt nhìn mắt cô, trong hắn dâng lên một sự dịu dàng. Sự dịu dàng đó, như hoa xuân mới nở, khiến ánh mắt hắn cứ dán chặt vào người đang nằm kia, không hề có ý muốn dời đi.( Chém nhé)
Hắn nhìn cô thật sâu, cũng không hề phát hiện ánh mắt của mình lúc này dịu dàng tới mức nào, ánh mắt ấy, thần sắc ấy, tựa như đang nhìn người mà mình yêu sâu đậm vậy.
Nhưng từ từ, sự dịu dàng trong ánh mắt hắn lại bị một loại tình cảm khác thay thế. Hắn mê mang, hắn không hiểu, cô đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào?
( Thằng điên!)
“ Tôi không sao.” Văn Hinh lắc đầu, nhìn thức ăn còn vương vãi đầy trên sàn nhà, cô nhíu mày, ngồi xổm xuống chuẩn bị dọn dẹp.
Du Thần Ích lập tức giữ tay cô lại, “ Cứ để cho lao công tới dọng dẹp đi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đã.” Trong lòng hắn vẫn lo lắng không thôi, vừa rồi lúc cô bị Lạc Tình đụng phải suýt ngã, khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên rồi.
Vậy mà, lúc này Văn Hinh lại nói, “ anh chờ tôi một lát, tôi đi ra ngoài mua cho anh chút gì đó, rất nhanh sẽ trở lại thôi,” Nói xong, cô tránh khỏi tay Du Thần Ích, muốn rời đi.
“ Tôi bảo cô nghỉ ngơi thì cô đi nghỉ ngơi.” Đối với việc Văn Hinh không thèm để ý tới lời mình nói, đã chọc giận Du Thần Ích, giọng hắn đột nhiên tăng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Nghe vậy, Văn Hinh hơi ngẩn ra, cô cũng không hiểu tức giận của hắn từ đâu bay tới, nhưng mà cô cũng gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống ghế salon.
Thấy thế, Du Thần Ích mới yên lòng. Hắn đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi, không lâu sau, một người phụ nữ đi vào, nhanh chóng quét dọn sàn nhà rồi mới rời đi.
Chờ người phụ nữ đi khỏi, Du Thần Ích nhìn về phía ghế salon, hắn không khỏi sửng sốt. Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Văn Hinh đã ngủ thiếp đi.
Hắn đứng dậy, lấy một cái chăn mỏng mà hắn đặc biệt chuẩn bị trong phòng, nhẹ nhàng bước tới bên ghế salon, phủ tấm chăn lên người Văn Hinh, động tác của hắn cực kì cẩn thận, như là sợ sẽ đánh thức cô vậy.
Sau đó, hắn cứ đứng ở đằng kia, giữ vững tư thế khom lưng, lặng lẽ quan sát Văn Hinh đang ngủ say. Hắn phát hiện, sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt, mơ hồ có chút uể oải, khiến hắn đột nhiên sinh lòng thương tiếc.
Hắn biết, hiện giờ cô đang có thai, cần nghỉ ngơi nhiều, không thể làm việc vất vả, thế nhưng hắn lại khiến cô phải hao tổn tinh thần, hắn đau lòng, đồng thời lại cảm thấy áy náy.
Nhưng mà, nếu như không phải là cô, những thứ lộn xộn kia không biết tới bao giời mới giải quyết được, nói không chừng bây giờ hắn vẫn phải đau đầu. Cô tới, khiến cho hắn cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, cũng khiến hắn kiên trì hơn.
Dần dà hắn ngưng mắt nhìn mắt cô, trong hắn dâng lên một sự dịu dàng. Sự dịu dàng đó, như hoa xuân mới nở, khiến ánh mắt hắn cứ dán chặt vào người đang nằm kia, không hề có ý muốn dời đi.( Chém nhé)
Hắn nhìn cô thật sâu, cũng không hề phát hiện ánh mắt của mình lúc này dịu dàng tới mức nào, ánh mắt ấy, thần sắc ấy, tựa như đang nhìn người mà mình yêu sâu đậm vậy.
Nhưng từ từ, sự dịu dàng trong ánh mắt hắn lại bị một loại tình cảm khác thay thế. Hắn mê mang, hắn không hiểu, cô đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào?
( Thằng điên!)
/344
|