Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 227 - Chương 227

/262


CHƯƠNG 227

Đường Hoài An nghĩ đến lời nói dối mà cô đã nói ở trước mặt anh mất ngày trước, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, từ cuối chỉ hờ hững nhả ra một câu: “Mạc Tư Quân anh thật sự là bị điên rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa cho dù chỉ là một câu, anh tự chơi một mình đi, thứ cho tôi không theo cùng.”

Trên mặt Mạc Tư Quân mây đen bao trùm, giống như sắp bạo phát bất kỳ lúc nào.

Hình ảnh Triều Thế Minh đưa tay vén tóc thay cho Đường Hoài An lại hiện ra ở trước mắt anh, con thú giận dữ trong lòng cuối cùng cũng xổng lồng.

Ánh mắt sắc bén như dao của anh nhìn về phía cầu thang, Đường Hoài An đang muốn nhấc chân bước lên bậc đầu tiên, đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị một lực mạnh kéo lại, cô nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa ngã ra sàn.

Cánh tay bị Mạc Tư Quân túm chặt, Đường Hoài An dùng sức giằng ra: “Buông tay!”

Mạc Tư Quân tiến thêm một bước về phía cô, ép cô nhìn thẳng: “Nhìn tôi.”

Cằm của Đường Hoài An bị bóp, không thể không ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như phát điên ở trước mắt, giống y hệt với tối qua sau khi anh uống say.

Nụ hôn mạnh mẽ rơi trên môi, mặt, còn cả chiếc cổ trắng nõn của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân hôn rất dùng sức, cô thậm chí cảm thấy không khí trong phổi của mình sắp bị anh hút hết, cô đưa hai tay muốn đẩy Mạc Tư Quân ra, sức lực của cô tối nay cũng rất lớn, Mạc Tư Quân vậy mà bị Đường Hoài An đẩy sau mấy bước.

Ham muốn của Mạc Tư Quân bỗng bị cắt ngang đã khiến anh rất tức giận, một giây sau bèn lộ ra bản tính thích khống chế cực mạnh của mình, Đường Hoài An vốn tưởng rằng Mạc Tư Quân sẽ tha cho mình, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình tự dưng nhẹ bẫng.

“Á!” Cô kinh hãi hét lên.

Mạc Tư Quân trực tiếp vác Đường Hoài An đi lên lầu.



“Mạc Tư Quân anh thả tôi ra! Anh còn có bản lĩnh gì khác ngoài việc lần nào cũng đối với tôi như vậy không hả!” Tay chân của Đường Hoài An vung loạn.

Một giây sau, hai tay của cô bị Mạc Tư Quân vặt ngược ra đằng sau người của cô, một động tác như này, Đường Hoài An hoàn toàn không chiếm được ưu thế rồi, lập tức mất đi mọi sức lực giãy giụa.

Trong giọng nói của Mạc Tư Quân toát ra ý lạnh khiến người ta không rét mà run: “Tôi còn có bản lĩnh gì? Cô lát nữa sẽ biết.”

Anh nói cái gì?

Trong lòng Đường Hoài An dấy lên sự hoảng sợ, cô đương nhiên rõ cái gọi là “bản lĩnh” của Mạc Tư Quân rốt cuộc là gì, nhưng bây giờ… cô không thể.

Cô mới sảy thai không lâu, căn bản không chịu nổi sự dày vò như vậy, khi cô khổ sở suy nghĩ xem nên thoát thân làm sao, Mạc Tư Quân đã để cô xuống giường.

Anh đè ở trên người cô, ngón tay hơi chai chà mạnh vào gò má bên trái của cô, trong giọng nói mang theo sự dữ tợn: “Triều Thế Minh đụng vào chỗ này của cô có phải không? Hửm? Còn vén tóc thay cho cô?”

Hô hấp nóng bỏng của Mạc Tư Quân phả vào mặt của Đường Hoài An, cô không muốn gần anh như vậy, vì thế vô thức nghiêng đầu đi.

Mạc Tư Quân không có nói nữa, mà trực tiếp đưa tay, chiếc áo sơ mi của Đường Hoài An bị xé rách, cúc áo gần như rơi hết, cô căn bản không kịp phản ứng, làn da trần trước ngực bị lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

Đường Hoài An đã rùng mình.

Cô giãy giụa ngẩng đầu nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, trong đôi mắt trong treo đó tràn ngập dục vọng, là dục vọng mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào của trước đây.

Đường Hoài An nhận thấy Mạc Tư Quân làm thật, sự hoảng loạn trong lòng lập tức bùng nổ.

/262

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status