“Lại mất thêm hai thành viên!”
Ở nơi tụ họp của Akatsuki, Pain nói với bóng dáng của các thành viên còn lại về cái chết của Deidara và Sasori. Từ giọng nói của hắn không hề cho thấy rõ hắn đang vui hay buồn. Chỉ chắc chắn một điều là tin tức làm cho tất cả mọi người ở đây đều phải giật mình.
Đối với phản ứng của những thành viên còn lại, Pain cũng không hề lạ lùng gì. Ngưng một chút, để tất cả đều bình tĩnh lại, hắn liền nói:
“Bây giờ tổ chức của chúng ta đang thiếu người! Không cần bắt Nhất Vĩ nữa, ta sẽ phân công cho các ngươi các mục tiêu tiếp theo!”
Nói đến đây, hắn bắt đầu nhìn xung quanh và suy nghĩ. Zetsu thì khó mà làm được, hắn không hề có năng lực chiến đấu tốt, chỉ có tài năng trinh thám. Vương Lập lại là một ứng cử viên rất tốt, nhưng hắn khó mà theo lệnh của Pain. Konan thì phải ở bên cạnh mình mỗi ngày rồi. Tobi vẫn chưa gia nhập vào tổ chức. Cuối cùng chỉ có thể hy vọng Itachi và Kisame. Nghĩ đến đây, Pain mới để ý được điều bất thường. Hắn nhìn về phía Kisame rồi hỏi:
“Itachi đâu rồi?”
“Hắn nói là muốn đi dọn dẹp tàn dư của gia tộc Uchiha rồi! Ta cũng không thể ngăn hắn được!”
Kisame cười khổ. Tình hình bây giờ làm cho Pain trở nên âm trầm. Thiếu đi Itachi làm cho tổ chức càng lâm vào tình trạng thiếu nhân lực.
Đúng lúc này, người vẫn giữ im lặng là Vương Lập bỗng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề ở nơi đây.
“Nếu đã đến nước này! Vậy thì để ta ra tay đi!”
“Ngươi? Vậy thì tốt! Ta sẽ để một thành viên mới đến giúp ngươi!”
Đối với đề nghị của Pain, một kẻ cao ngạo như Vương Lập sẽ không bao giờ đồng ý. Hắn phất tay từ chối:
“Không cần! Một mình ta là đủ rồi! Các ngươi chỉ cần chờ ta đem Vĩ Thú về rồi phong ấn thôi!”
Nói xong, hắn cũng đã rút lui ra khỏi nơi đó, bắt đầu cuộc đi săn Vĩ Thú của mình.
Nhìn vị trí của Vương Lập, Pain không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn quay đầu về phía Kisame rồi ra lệnh:
“Kisame, ngươi đi bắt Bát Vĩ về đây. Nếu không thành công thì bỏ chạy là trên hết”
“Được rồi! Ta cũng muốn xem Vĩ Thú mạnh chỉ dưới Cữu vĩ là đẳng cấp nào!”
“vậy thì giải tán!”
………………….
Ở một ngọn tháp cao nhất làng Mưa, Pain đang ngồi ở đỉnh tháp và nhìn bầu trời, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu.
“Konan, ngươi nghĩ Vương Lập là kẻ thế nào?”
Đến một hồi lâu, khi hắn nghe tiếng bước chân ở phía sau thì mở lời. Ở phía sau hắn, khi Konan nghe thấy câu hỏi này thì sững người lại, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:
“Không hề đáng tin! Nhưng hắn quả thật rất mạnh! Chúng ta có thể lợi dụng hắn!”
Gật đầu, Pain đồng ý với cách nghĩ này của Konan, nếu không phải tổ chức đang thiếu thành viên, có lẽ hắn đã ra tay với Vương Lập từ lâu rồi.
…………………………………………� �
Khoảng thời gian này, Diệp Phong sống ở làng Lá khá là an nhàn. Có ba vị mỹ nữ bồi tiếp, lại không cần phải làm nhiệm vụ gì. Tuy cứ cách vài ngày, Tsunade lại thông báo cho hắn là có Jinchuuriki lại bị bắt đi mất, nhưng hắn vẫn không hề có hành động gì.
Khi nghe những thông tin về kẻ đã bắt đi các Jinchuuriki, Diệp Phong có thể đoán ra người đó là Vương Lập. Hắn cũng biết, ngày hai người quyết chiến với nhau càng ngày càng đến gần rồi. Chỉ là không biết lúc nào Vương Lập sẽ đến làng Lá để bắt đi Naruto mà thôi.
Để cho an toàn, Diệp Phong vẫn luôn để thần thức của mình bao trùm lấy toàn bộ làng Lá, chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện, hắn sẽ biết ngay lập tức.
Đối với Naruto, Diệp Phong đã bắt hắn tập luyện càng thêm gian khổ rồi, còn Sasuke, lúc này cậu ấy không có ở làng. Chỉ có Diệp Phong biết cậu ta đang làm cái gì mà thôi. Điều này cũng liên quan đến cuộc đối mặt giữa Diệp Phong và Itachi vào ngày giải cứu Gaara.
Vào khoảnh khắc Diệp Phong và Itachi ngưng mắt nhìn nhau, hắn đã sử dụng ảo thuật để mình và Itachi có thể nói chuyện riêng..
Trong lần nói chuyện đó, Diệp Phong muốn Itachi và Sasuke quyết đấu với nhau. Vị trí chính là tàn tích thời xa xưa của gia tộc Uchiha. Đối với đề nghị này, Itachi không hề phản đối. Đến lúc trở về làng Lá, Diệp Phong mới nói cho Sasuke, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa mà bắt đầu đi đến vị trí mà Diệp Phong chỉ dẫn.
Sasuke chiến với Itachi, trong khi Diệp Phong thì còn đang vui vẻ trong làng Lá, hắn có quá vô tâm không? Không hề, để chuẩn bị cho cuộc chiến này, hắn đã gọi hai người trở về và đến giám sát cuộc chiến đó. Quyết không để cho Sasuke hay Itachi có vấn đề gì cả. Theo Diệp Phong nghĩ, hai người này có lẽ còn thích hợp để hóa giải hận thù của hai anh em hơn cả hắn.
……………………………………
Sau một vài ngày, Sasuke đã đến được tàn tích của gia tộc Uchiha. Nhìn những kiến trúc đã trải dài theo năm tháng này, cậu có thể thấy được một nguồn Chakra mạnh mẽ đang ở trong đấy. Vội vã bước vào tòa nhà lớn nhất, một giọng nói vang lên từ trước mặt của Sasuke:
“Nói cho ta biết! Ngươi có thể nhìn thấy gì từ đôi mắt Sharingan của ngươi?”
Itachi đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng, trên người hắn là chiếc áo khoác của Akatsuki, đôi mắt sharingan vẫn luôn nhìn vào Sasuke, không hề cho giấu sát khí.
Hai đôi mắt nhìn vào nhau, cả hai bất động một thời gian dài. Mãi đến một lúc sau, Sasuke bỗng lùi lại một bước, hơi thở của cậu cũng nặng hơn. Tuy vậy, vẻ tự tin trong mắt của cậu lại rõ hơn bao giờ hết. Nhìn Itachi, cậu nói:
“Ảo thuật của ngươi không còn ảnh hưởng được đến ta nữa đâu. Ta đã không phải là một thằng nhóc như ngày xưa nữa rồi!”
Trầm mặc, Itachi bắt đầu đứng dậy, tháo bỏ chiếc áo khoát của mình. Vừa làm như thế, hắn vừa nói chuyện bình thản với Sasuke:
“Nói cho ta biết, Sasuke! Tại sao động tác của ngươi lại nhân từ đến thế? Chẵng lẽ lòng hận thù của ngươi đã biến mất rồi sao?”
“Không phải! Mà ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi sự thật. Vì sao ngươi tiêu diệt gia tộc, rồi lại tha mạng cho ta? Kẻ trợ giúp ngươi là ai? Với sức mạnh của ngươi vào lúc đó, tiêu diệt toàn bộ gia tộc là không thể nào.”
Trả lời một cách bình tĩnh, Diệp Phong nhìn về Itachi, trong ánh mắt lóe lên tia hy vọng. Hy vọng Itachi là có nổi khổ của mình, hy vọng tất cả những gì mình nghĩ vào ngày xưa đều là sai. Hy vọng cả hai anh em không còn phải thù hận nhau như thế nữa.
Nhưng, Itachi không hề biết những suy nghĩ của Sasuke, hoặc là hắn cũng thấy ánh mắt hy vọng của cậu, rồi lại phớt lờ qua. Hắn bắt đầu kể, kể về lịch sử của gia tộc Uchiha này, kể về Uchiha Madara và con đường trở thành cường giả của hắn. Mãi mới kể xong toàn bộ những gì mình biết, Itachi đáp trả thêm cho Sasuke một câu trả lời làm cho cậu đau khổ:
“Ngươi! Là đôi mắt dự phòng của ta!”
Vào lúc này, sát khí của Sasuke bỗng dưng bộc phát ra. Cậu rất muốn tin tưởng những gì mà Diệp Phong nói, hy vọng Itachi nói ra lý do của mình. Nhưng câu trả lời này của hắn quả thật quá tàn nhẫn với cậu. Đã đánh nát tất cả các hy vọng của cậu dành cho hắn.
Tháo bỏ những miếng vải che chắn trên cổ tay mình, để lộ ra hai phong ấn dùng để triệu hồi phi tiêu, Sasuke gằn giọng:
“Lúc nãy ngươi hỏi ta nhìn thấy gì từ đôi mắt Sharingan này? Bây giờ ta sẽ trả lời!”
Dừng một chút, nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Itachi, Sasuke nói ra từng chữ một:
“Ta…”
“Thấy…”
“Ngươi…”
“Chết!!!!!!”
Vừa dứt lời, Sasuke đã triệu hồi ra hai chiếc shuriken rồi phóng thẳng chúng đến Itachi. Đối diện với đợt tấn công bất ngờ này, Itachi không hề kinh ngạc, hắn cũng phóng ra hai chiếc shuriken để đánh bật đòn tấn công của Sasuke.
“Leng keng leng keng!”
Tiếp theo đó chính là trận đấu Shuriken của hai người, những âm thanh va chạm giữa những chiếc Shuriken với nhau vang lên liên miên không dứt. Đồng thời, khoảng cách giữa hai người bắt đầu thu hẹp.
Đến khi cả hai đã đến sát nhau, hai người đồng loạt lấy ra một thanh kunai, đâm thẳng về phía đối phương.
“Keng!”
Hai thanh kunai va chạm vào nhau tóe lên tia lửa. Bất ngờ, Sasuke bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm từ bên trái mình. Vội vàng liếc qua, cậu phát hiện một phân thân của Itachi không biết được tạo từ lúc nào đã phóng kunai về phía mình. Tuy kinh ngạc, nhưng cậu không dễ gì để Itachi được toại nguyện. Một tấm màng lửa bỗng nhiên bao bọc lấy Sasuke, sự chuyển động quay vòng của màng lửa này làm cho hai thanh kunai bị chệch hướng, phản hồi về hướng Itachi.
Dưới tình hình này, Itachi không thể không lùi lại để né tránh. Một lần nữa, khoảng cách của cả hai lại bị kéo xa ra.
Ở nơi tụ họp của Akatsuki, Pain nói với bóng dáng của các thành viên còn lại về cái chết của Deidara và Sasori. Từ giọng nói của hắn không hề cho thấy rõ hắn đang vui hay buồn. Chỉ chắc chắn một điều là tin tức làm cho tất cả mọi người ở đây đều phải giật mình.
Đối với phản ứng của những thành viên còn lại, Pain cũng không hề lạ lùng gì. Ngưng một chút, để tất cả đều bình tĩnh lại, hắn liền nói:
“Bây giờ tổ chức của chúng ta đang thiếu người! Không cần bắt Nhất Vĩ nữa, ta sẽ phân công cho các ngươi các mục tiêu tiếp theo!”
Nói đến đây, hắn bắt đầu nhìn xung quanh và suy nghĩ. Zetsu thì khó mà làm được, hắn không hề có năng lực chiến đấu tốt, chỉ có tài năng trinh thám. Vương Lập lại là một ứng cử viên rất tốt, nhưng hắn khó mà theo lệnh của Pain. Konan thì phải ở bên cạnh mình mỗi ngày rồi. Tobi vẫn chưa gia nhập vào tổ chức. Cuối cùng chỉ có thể hy vọng Itachi và Kisame. Nghĩ đến đây, Pain mới để ý được điều bất thường. Hắn nhìn về phía Kisame rồi hỏi:
“Itachi đâu rồi?”
“Hắn nói là muốn đi dọn dẹp tàn dư của gia tộc Uchiha rồi! Ta cũng không thể ngăn hắn được!”
Kisame cười khổ. Tình hình bây giờ làm cho Pain trở nên âm trầm. Thiếu đi Itachi làm cho tổ chức càng lâm vào tình trạng thiếu nhân lực.
Đúng lúc này, người vẫn giữ im lặng là Vương Lập bỗng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề ở nơi đây.
“Nếu đã đến nước này! Vậy thì để ta ra tay đi!”
“Ngươi? Vậy thì tốt! Ta sẽ để một thành viên mới đến giúp ngươi!”
Đối với đề nghị của Pain, một kẻ cao ngạo như Vương Lập sẽ không bao giờ đồng ý. Hắn phất tay từ chối:
“Không cần! Một mình ta là đủ rồi! Các ngươi chỉ cần chờ ta đem Vĩ Thú về rồi phong ấn thôi!”
Nói xong, hắn cũng đã rút lui ra khỏi nơi đó, bắt đầu cuộc đi săn Vĩ Thú của mình.
Nhìn vị trí của Vương Lập, Pain không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn quay đầu về phía Kisame rồi ra lệnh:
“Kisame, ngươi đi bắt Bát Vĩ về đây. Nếu không thành công thì bỏ chạy là trên hết”
“Được rồi! Ta cũng muốn xem Vĩ Thú mạnh chỉ dưới Cữu vĩ là đẳng cấp nào!”
“vậy thì giải tán!”
………………….
Ở một ngọn tháp cao nhất làng Mưa, Pain đang ngồi ở đỉnh tháp và nhìn bầu trời, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu.
“Konan, ngươi nghĩ Vương Lập là kẻ thế nào?”
Đến một hồi lâu, khi hắn nghe tiếng bước chân ở phía sau thì mở lời. Ở phía sau hắn, khi Konan nghe thấy câu hỏi này thì sững người lại, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:
“Không hề đáng tin! Nhưng hắn quả thật rất mạnh! Chúng ta có thể lợi dụng hắn!”
Gật đầu, Pain đồng ý với cách nghĩ này của Konan, nếu không phải tổ chức đang thiếu thành viên, có lẽ hắn đã ra tay với Vương Lập từ lâu rồi.
…………………………………………� �
Khoảng thời gian này, Diệp Phong sống ở làng Lá khá là an nhàn. Có ba vị mỹ nữ bồi tiếp, lại không cần phải làm nhiệm vụ gì. Tuy cứ cách vài ngày, Tsunade lại thông báo cho hắn là có Jinchuuriki lại bị bắt đi mất, nhưng hắn vẫn không hề có hành động gì.
Khi nghe những thông tin về kẻ đã bắt đi các Jinchuuriki, Diệp Phong có thể đoán ra người đó là Vương Lập. Hắn cũng biết, ngày hai người quyết chiến với nhau càng ngày càng đến gần rồi. Chỉ là không biết lúc nào Vương Lập sẽ đến làng Lá để bắt đi Naruto mà thôi.
Để cho an toàn, Diệp Phong vẫn luôn để thần thức của mình bao trùm lấy toàn bộ làng Lá, chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện, hắn sẽ biết ngay lập tức.
Đối với Naruto, Diệp Phong đã bắt hắn tập luyện càng thêm gian khổ rồi, còn Sasuke, lúc này cậu ấy không có ở làng. Chỉ có Diệp Phong biết cậu ta đang làm cái gì mà thôi. Điều này cũng liên quan đến cuộc đối mặt giữa Diệp Phong và Itachi vào ngày giải cứu Gaara.
Vào khoảnh khắc Diệp Phong và Itachi ngưng mắt nhìn nhau, hắn đã sử dụng ảo thuật để mình và Itachi có thể nói chuyện riêng..
Trong lần nói chuyện đó, Diệp Phong muốn Itachi và Sasuke quyết đấu với nhau. Vị trí chính là tàn tích thời xa xưa của gia tộc Uchiha. Đối với đề nghị này, Itachi không hề phản đối. Đến lúc trở về làng Lá, Diệp Phong mới nói cho Sasuke, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa mà bắt đầu đi đến vị trí mà Diệp Phong chỉ dẫn.
Sasuke chiến với Itachi, trong khi Diệp Phong thì còn đang vui vẻ trong làng Lá, hắn có quá vô tâm không? Không hề, để chuẩn bị cho cuộc chiến này, hắn đã gọi hai người trở về và đến giám sát cuộc chiến đó. Quyết không để cho Sasuke hay Itachi có vấn đề gì cả. Theo Diệp Phong nghĩ, hai người này có lẽ còn thích hợp để hóa giải hận thù của hai anh em hơn cả hắn.
……………………………………
Sau một vài ngày, Sasuke đã đến được tàn tích của gia tộc Uchiha. Nhìn những kiến trúc đã trải dài theo năm tháng này, cậu có thể thấy được một nguồn Chakra mạnh mẽ đang ở trong đấy. Vội vã bước vào tòa nhà lớn nhất, một giọng nói vang lên từ trước mặt của Sasuke:
“Nói cho ta biết! Ngươi có thể nhìn thấy gì từ đôi mắt Sharingan của ngươi?”
Itachi đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng, trên người hắn là chiếc áo khoác của Akatsuki, đôi mắt sharingan vẫn luôn nhìn vào Sasuke, không hề cho giấu sát khí.
Hai đôi mắt nhìn vào nhau, cả hai bất động một thời gian dài. Mãi đến một lúc sau, Sasuke bỗng lùi lại một bước, hơi thở của cậu cũng nặng hơn. Tuy vậy, vẻ tự tin trong mắt của cậu lại rõ hơn bao giờ hết. Nhìn Itachi, cậu nói:
“Ảo thuật của ngươi không còn ảnh hưởng được đến ta nữa đâu. Ta đã không phải là một thằng nhóc như ngày xưa nữa rồi!”
Trầm mặc, Itachi bắt đầu đứng dậy, tháo bỏ chiếc áo khoát của mình. Vừa làm như thế, hắn vừa nói chuyện bình thản với Sasuke:
“Nói cho ta biết, Sasuke! Tại sao động tác của ngươi lại nhân từ đến thế? Chẵng lẽ lòng hận thù của ngươi đã biến mất rồi sao?”
“Không phải! Mà ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi sự thật. Vì sao ngươi tiêu diệt gia tộc, rồi lại tha mạng cho ta? Kẻ trợ giúp ngươi là ai? Với sức mạnh của ngươi vào lúc đó, tiêu diệt toàn bộ gia tộc là không thể nào.”
Trả lời một cách bình tĩnh, Diệp Phong nhìn về Itachi, trong ánh mắt lóe lên tia hy vọng. Hy vọng Itachi là có nổi khổ của mình, hy vọng tất cả những gì mình nghĩ vào ngày xưa đều là sai. Hy vọng cả hai anh em không còn phải thù hận nhau như thế nữa.
Nhưng, Itachi không hề biết những suy nghĩ của Sasuke, hoặc là hắn cũng thấy ánh mắt hy vọng của cậu, rồi lại phớt lờ qua. Hắn bắt đầu kể, kể về lịch sử của gia tộc Uchiha này, kể về Uchiha Madara và con đường trở thành cường giả của hắn. Mãi mới kể xong toàn bộ những gì mình biết, Itachi đáp trả thêm cho Sasuke một câu trả lời làm cho cậu đau khổ:
“Ngươi! Là đôi mắt dự phòng của ta!”
Vào lúc này, sát khí của Sasuke bỗng dưng bộc phát ra. Cậu rất muốn tin tưởng những gì mà Diệp Phong nói, hy vọng Itachi nói ra lý do của mình. Nhưng câu trả lời này của hắn quả thật quá tàn nhẫn với cậu. Đã đánh nát tất cả các hy vọng của cậu dành cho hắn.
Tháo bỏ những miếng vải che chắn trên cổ tay mình, để lộ ra hai phong ấn dùng để triệu hồi phi tiêu, Sasuke gằn giọng:
“Lúc nãy ngươi hỏi ta nhìn thấy gì từ đôi mắt Sharingan này? Bây giờ ta sẽ trả lời!”
Dừng một chút, nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Itachi, Sasuke nói ra từng chữ một:
“Ta…”
“Thấy…”
“Ngươi…”
“Chết!!!!!!”
Vừa dứt lời, Sasuke đã triệu hồi ra hai chiếc shuriken rồi phóng thẳng chúng đến Itachi. Đối diện với đợt tấn công bất ngờ này, Itachi không hề kinh ngạc, hắn cũng phóng ra hai chiếc shuriken để đánh bật đòn tấn công của Sasuke.
“Leng keng leng keng!”
Tiếp theo đó chính là trận đấu Shuriken của hai người, những âm thanh va chạm giữa những chiếc Shuriken với nhau vang lên liên miên không dứt. Đồng thời, khoảng cách giữa hai người bắt đầu thu hẹp.
Đến khi cả hai đã đến sát nhau, hai người đồng loạt lấy ra một thanh kunai, đâm thẳng về phía đối phương.
“Keng!”
Hai thanh kunai va chạm vào nhau tóe lên tia lửa. Bất ngờ, Sasuke bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm từ bên trái mình. Vội vàng liếc qua, cậu phát hiện một phân thân của Itachi không biết được tạo từ lúc nào đã phóng kunai về phía mình. Tuy kinh ngạc, nhưng cậu không dễ gì để Itachi được toại nguyện. Một tấm màng lửa bỗng nhiên bao bọc lấy Sasuke, sự chuyển động quay vòng của màng lửa này làm cho hai thanh kunai bị chệch hướng, phản hồi về hướng Itachi.
Dưới tình hình này, Itachi không thể không lùi lại để né tránh. Một lần nữa, khoảng cách của cả hai lại bị kéo xa ra.
/278
|