“Không có! Nhưng mà còn một món cuối cùng, các ngươi xem xem có muốn nhận ủy thác của ta không?”
Vừa nói, Diệp Phong vừa đặt một bình ngọc khác lên bàn. Có kinh nghiệm từ ba vật phẩm trước, ba người ở đây đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn vật phẩm quý giá cả rồi. Cẩn thận mở bình ngọc ra, Sơn Thành chỉ phát hiện ra một hạt đan được trong này. Đổ đan dược lên lòng bàn tay, nghe mùi thơm của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy bình cảnh của mình trong mấy năm nay đang buông lỏng.
Sơn Thành cảm thấy tình huống này thì hết hồn, vội vàng đặt hạt đan dược vào bình ngọc như cũ, ánh mắt của lão nhìn Diệp Phong như muốn nuốt trọn hắn vậy.
Phản ứng của Sơn Thành không làm cho Diệp Phong bất ngờ. Nhìn lão, hắn mở miệng hỏi rằng.
“Chắc ngươi đã đoán được rồi nhỉ??”
Nuốt một ngụm nước bọt, Sơn Thật gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy việc này quá khó tin nên lại lắc đầu.
Cười khẽ một tiếng, Diệp Phong khẳng định.
“Thăng Hoàng Đan, Cửu Tinh Đấu Vương sử dụng nó sẽ nắm chắc 100% khi đột phá đến Đấu Hoàng!”
Tĩnh lặng, căn phòng lại lâm vào tĩnh lặng một hồi lâu. Dù đã chuẩn bị tinh thần khi Diệp Phong ném bình đan dược này ra, nhưng mọi người vẫn còn quá coi thường nó. Đấu Hoàng nha! Không phải tôm cua cá gì cả, số lượng Đấu Hoàng của cả Đế Quốc Già Mã có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà một viên đan dược của Diệp Phong lại có thể tạo ra một vị Đấu Hoàng, quả thật không biết nói thế nào. Được nhiên, cũng không ai dám không tin Diệp Phong nữa rồi, chuyện này không phải là chuyện có thể đem ra mà đùa giỡn.
“Hít hà!!”
Hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, Sơn Thành hỏi Diệp Phong một cách sợ hãi xen lẫn chờ mong.
“Đại nhân! Còn món nào nữa không?”
Làm cho ba người thở phào chính là Diệp Phong lắc đầu. Theo tiến độ từ đầu đến giờ, mỗi lần Diệp Phong lấy ra một món nào đó thì quý giá hơn những món trước rất nhiều lần. Nếu Diệp Phong mà đưa ra một hạt đan dược giúp đột phá đến Đấu Tông nữa thì gia tộc Thước Đặc Nhĩ không biết có an toàn đến khi đấu giá nó không.
Nhìn Diệp Phong, Sơn Thành bắt đầu nói thêm.
“Đại nhân, những vật phẩm ngài đưa ra không thể nào đấu giá ở Ô Thản Thành được, chúng đã đủ điều kiện để được đấu giá ở phòng chữ Thiên rồi!”
Nói đến đây, Sơn Thành cười khổ.
“Nhưng là phòng chữ Thiên rất ít khi nào mở ra! Lần mở tiếp theo sẽ diễn ra vào hai năm sau! Không biết ngài có thể chờ đến lúc đó không?”
Diệp Phong nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, khiến cho Sơn Thành sợ đến mức nhảy dựng. Thật ra là Diệp Phong đang giả vờ, hắn hiểu những điều này, nếu những vật này mà lộ ra ở Ô Thản Thành, sẽ không có người nào mua được nó, còn có thể dẫn đến tai họa khôn cùng. Chỉ có tổng bộ của gia tộc Thước Đặc Nhĩ mới có thể bảo đảm bán ra những vật này mà thôi.
Sơn Thành cũng không hề biết được Diệp Phong đang giả vờ, hắn thấy Diệp Phong nhíu mày thì nói một cách nhút nhát.
“Đại nhân......!”
“Ngươi biết đấy, những vật phẩm này rất quý trọng, ta lại rất cần tiền! Nếu chờ đến hai năm thì quá là khó!”
Làm ra vẻ khó xử, Diệp Phong mở miệng phân trần. Rất nhanh, một chồng kim tạp cùng với một chiếc lệnh bài đã đặt trước mặt hắn cùng với vẻ mặt niềm nở của Sơn Thành.
“Đây là hai trăm vạn kim tệ để ngài tiêu vặt! Còn cái lệnh bài này, phía trước là chữ Thiên, phía sau là ký hiệu của gia tộc Thước Đặc Nhĩ, dùng nó, ngài có thể nhận kim tệ từ bất kỳ phân hội nào của gia tộc. Giới hạn là 1000 vạn kim tệ! Mang lệnh bài này đến tổng bộ, ngài sẽ được đón tiếp như khách quý.”
Hơi gật đầu, gương mặt của Diệp Phong hơi hòa hoãn, hắn lại nói.
“Dù là vậy, ta sao dám đảm bảo rằng các ngươi sẽ không chiếm những thứ này làm của riêng chứ?”
Vừa nói, ánh mắt của Diệp Phong giống như vô ý liếc về Nhã Phi, bị nàng bắt gặp được. Điều này làm cho nàng cảm thấy không ổn. Không chỉ Nhã Phi, Sơn Thành cũng thấy điều này.
“Có tên điên nào dám chiếm đồ của ngươi! Thực lực của ngươi còn đó, ta cũng không liều mạng như thế!”
Đương nhiên Sơn Thành chỉ dám nghĩ mà thôi, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phong nhìn chằm chằm mình, giống như kẻ này biết rõ mọi suy nghĩ trong đầu mình, Sơn Thành run rẩy, lão cắn răng, hướng về Nhã Phi cúi người.
“Tiểu thư Nhã Phi, làm phiền ngươi rồi!”
Dứt lời, lão lại quay sang Diệp Phong cười khan.
“Đại nhân, ngươi xem nàng ấy cũng là một người có địa vị trong gia tộc ta! Ta sẽ để nàng ấy đi theo ngài hai năm, đến khi hoàn thành giao dịch thì thôi. Ngài thấy có được không?”
Nhã Phi ngây người, nàng không ngờ rằng mọi việc lại có kết quả này. Bản thân nàng bị đưa ra làm vật hi sinh cho gia tộc. Dù chỉ hai năm, nhưng ai biết trong hai năm này sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? Nhìn Diệp Phong một cách căm tức, cuối cùng nàng cũng hiểu lời hắn nói lúc ở Giám Bảo Thất, nhưng là hình thức này quả thật quá bất ngờ, quá mất đi giá trị của nàng rồi.
Nhìn Nhã Phi, Diệp Phong làm ra vẻ suy tư. Cuối cùng, hắn lại làm như mình chịu lỗ vậy, cắn răng nói.
“Được! Nếu hai năm sau mà các ngươi dám chiếm lấy những vật này! Ta sẽ không tha cho gia tộc Thước Đặc Nhĩ dù chỉ một người!”
Thấy bộ dáng khó khăn này của hắn, Nhã Phi lại càng giận dữ, có một vị mỹ nữ như nàng đi theo trong hai năm chẳng lẽ là một việc không tốt sao? Hắn lại còn làm ra dáng vẻ như khỉ ăn ớt vậy?
Về cơ bản, mọi người đều đã thảo luận xong, sau khi cam đoan một số vấn đề nữa, Diệp Phong cũng đã rời khỏi phòng đấu giá. Khác với lúc vào, khi hắn rời khỏi còn dẫn theo một vị mỹ nữ là Nhã Phi. Chỉ là hình như tâm tình của vị mỹ nữ này không được tốt cho lắm.
Cả hai đi bộ một mạch rời khỏi Ô Thản Thành, hướng về phía đông của Ma thú Sơn Mạch. Khi sắp tiến vào phạm vi của sơn mạch, Diệp Phong nhìn về Nhã Phi ở phía sau cười nói.
“Có gì thì cứ nói ra! Ngươi cứ giữ mãi trong lòng thì sẽ bị mốc đấy!”
“Hừ!”
Không nói gì, Nhã Phi chỉ quay đầu về một bên rồi hừ lạnh. Thấy nàng vẫn còn giận dữ, Diệp Phong chỉ có thể cười thầm. Hắn chọn một tảng đá rồi ngồi xuống đấy, để cho Nhã Phi nghỉ ngơi.
Ngồi xuống một tảng đá gần đó, nhìn Diệp Phong, Nhã Phi bỗng mở miệng.
“Với thực lực của ngươi thì còn phải sợ bị gia tộc của ta không giữ lời sao?”
Ngẩn người, Diệp Phong chợt bật cười.
“Nếu bọn hắn là người thông minh thì sẽ không dám làm thế đâu!”
“Vậy sao ngươi còn lấy ta ra mà trao đổi?”
“Hử? Ngươi còn chưa đoán được sao?”
Cười một cách thần bí, Diệp Phong nhìn Nhã Phi rồi hỏi ngược. Đúng là Nhã Phi đã đoán được lý do rồi, thế nhưng nàng không dám chắc. Mãi đến lúc này, đặt được khẳng định của Diệp Phong, nàng nhịn không được mà cắn răng.
“Tại sao?”
“Ta nói ta thích ngươi? Ngươi tin không?”
Nhìn vào hai mắt của nàng, Diệp Phong nói một cách nghiêm túc.
Trong khi đó, Nhã Phi hơi sững sốt một chút rồi mới lắc đầu.
“ha ha ha!!!”
Nhận được câu trả lời, Diệp Phong cười lên ha hả. Cười đến mức Nhã Phi giận đỏ cả mặt. Khó khăn lắm mới nhịn lại, Diệp Phong cười nói với nàng.
“Không tin thì thôi! Ta cũng không nói gì. Nên nhớ là ngươi phải đi theo ta hai năm! Đừng nghĩ đến việc bỏ đi, ngươi cũng không thể nào trốn khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Ha ha ha!!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía sơn mạch, để cho Nhã Phi nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến giậm chân không thôi. Chỉ là không còn cách nào khác, nàng đành phải chạy theo phía sau lưng hắn.
Sau khi vào rừng vài phút, Nhã Phi nhịn không được, tò mò.
“Ngươi định làm gì trong Ma thú Sơn Mạch này?”
Không quay đầu lại, Diệp Phong nói hời hợt.
“Đi xuyên qua nó, đến sa mạc ở phía sau!”
“Ngươi điên rồi, có biết mất bao lâu để băng qua sơn mạch này không? Chưa kể đến nguy hiểm trùng trùng!”
“Chỉ nguy hiểm với các ngươi thôi! Vài con thú nhỏ chẳng là gì cả......!”
Diệp Phong vừa đi vừa nói, ánh mắt để lộ ra vẻ xem thường nồng nặc. Thấy hắn đã quyết định như vậy, Nhã Phi cũng không thể nói gì thêm. Nàng thở dài trong lòng “thôi thì tới đâu thì tới!”
Đi được một chốc, Diệp Phong lại nhớ đến gì đó, hắn ném cho Nhã Phi vài bình đan dược rồi nói.
“Cầm lấy! Khi nào mệt mỏi thì dùng!”
Nhã Phi nhận ra đan dược này, chính là Hồi Nguyên Đan mà hắn vừa giao cho Sơn Thành khi nãy. Nghe thấy lời Diệp Phong nói, nàng líu lưỡi không thôi. Đan dược này làm cho một vị Đấu Vương xem như là Tiên Đan lại được Diệp Phong móc ra một lần cả trăm viên. Mục đích là bổ sung thể lực nữa mới ác. Điều này làm cho nàng khẳng định, Diệp Phong chính là một vị thiếu gia của thế lực khổng lồ nào đó. Lần đầu đi ra ngoài rèn luyện nên kiêu ngạo, xem thường mọi thứ. Vậy nên nàng chờ, chờ Diệp Phong bị ăn thiệt thòi để cười vào mặt hắn.
Vừa nói, Diệp Phong vừa đặt một bình ngọc khác lên bàn. Có kinh nghiệm từ ba vật phẩm trước, ba người ở đây đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn vật phẩm quý giá cả rồi. Cẩn thận mở bình ngọc ra, Sơn Thành chỉ phát hiện ra một hạt đan được trong này. Đổ đan dược lên lòng bàn tay, nghe mùi thơm của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy bình cảnh của mình trong mấy năm nay đang buông lỏng.
Sơn Thành cảm thấy tình huống này thì hết hồn, vội vàng đặt hạt đan dược vào bình ngọc như cũ, ánh mắt của lão nhìn Diệp Phong như muốn nuốt trọn hắn vậy.
Phản ứng của Sơn Thành không làm cho Diệp Phong bất ngờ. Nhìn lão, hắn mở miệng hỏi rằng.
“Chắc ngươi đã đoán được rồi nhỉ??”
Nuốt một ngụm nước bọt, Sơn Thật gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy việc này quá khó tin nên lại lắc đầu.
Cười khẽ một tiếng, Diệp Phong khẳng định.
“Thăng Hoàng Đan, Cửu Tinh Đấu Vương sử dụng nó sẽ nắm chắc 100% khi đột phá đến Đấu Hoàng!”
Tĩnh lặng, căn phòng lại lâm vào tĩnh lặng một hồi lâu. Dù đã chuẩn bị tinh thần khi Diệp Phong ném bình đan dược này ra, nhưng mọi người vẫn còn quá coi thường nó. Đấu Hoàng nha! Không phải tôm cua cá gì cả, số lượng Đấu Hoàng của cả Đế Quốc Già Mã có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà một viên đan dược của Diệp Phong lại có thể tạo ra một vị Đấu Hoàng, quả thật không biết nói thế nào. Được nhiên, cũng không ai dám không tin Diệp Phong nữa rồi, chuyện này không phải là chuyện có thể đem ra mà đùa giỡn.
“Hít hà!!”
Hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, Sơn Thành hỏi Diệp Phong một cách sợ hãi xen lẫn chờ mong.
“Đại nhân! Còn món nào nữa không?”
Làm cho ba người thở phào chính là Diệp Phong lắc đầu. Theo tiến độ từ đầu đến giờ, mỗi lần Diệp Phong lấy ra một món nào đó thì quý giá hơn những món trước rất nhiều lần. Nếu Diệp Phong mà đưa ra một hạt đan dược giúp đột phá đến Đấu Tông nữa thì gia tộc Thước Đặc Nhĩ không biết có an toàn đến khi đấu giá nó không.
Nhìn Diệp Phong, Sơn Thành bắt đầu nói thêm.
“Đại nhân, những vật phẩm ngài đưa ra không thể nào đấu giá ở Ô Thản Thành được, chúng đã đủ điều kiện để được đấu giá ở phòng chữ Thiên rồi!”
Nói đến đây, Sơn Thành cười khổ.
“Nhưng là phòng chữ Thiên rất ít khi nào mở ra! Lần mở tiếp theo sẽ diễn ra vào hai năm sau! Không biết ngài có thể chờ đến lúc đó không?”
Diệp Phong nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, khiến cho Sơn Thành sợ đến mức nhảy dựng. Thật ra là Diệp Phong đang giả vờ, hắn hiểu những điều này, nếu những vật này mà lộ ra ở Ô Thản Thành, sẽ không có người nào mua được nó, còn có thể dẫn đến tai họa khôn cùng. Chỉ có tổng bộ của gia tộc Thước Đặc Nhĩ mới có thể bảo đảm bán ra những vật này mà thôi.
Sơn Thành cũng không hề biết được Diệp Phong đang giả vờ, hắn thấy Diệp Phong nhíu mày thì nói một cách nhút nhát.
“Đại nhân......!”
“Ngươi biết đấy, những vật phẩm này rất quý trọng, ta lại rất cần tiền! Nếu chờ đến hai năm thì quá là khó!”
Làm ra vẻ khó xử, Diệp Phong mở miệng phân trần. Rất nhanh, một chồng kim tạp cùng với một chiếc lệnh bài đã đặt trước mặt hắn cùng với vẻ mặt niềm nở của Sơn Thành.
“Đây là hai trăm vạn kim tệ để ngài tiêu vặt! Còn cái lệnh bài này, phía trước là chữ Thiên, phía sau là ký hiệu của gia tộc Thước Đặc Nhĩ, dùng nó, ngài có thể nhận kim tệ từ bất kỳ phân hội nào của gia tộc. Giới hạn là 1000 vạn kim tệ! Mang lệnh bài này đến tổng bộ, ngài sẽ được đón tiếp như khách quý.”
Hơi gật đầu, gương mặt của Diệp Phong hơi hòa hoãn, hắn lại nói.
“Dù là vậy, ta sao dám đảm bảo rằng các ngươi sẽ không chiếm những thứ này làm của riêng chứ?”
Vừa nói, ánh mắt của Diệp Phong giống như vô ý liếc về Nhã Phi, bị nàng bắt gặp được. Điều này làm cho nàng cảm thấy không ổn. Không chỉ Nhã Phi, Sơn Thành cũng thấy điều này.
“Có tên điên nào dám chiếm đồ của ngươi! Thực lực của ngươi còn đó, ta cũng không liều mạng như thế!”
Đương nhiên Sơn Thành chỉ dám nghĩ mà thôi, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phong nhìn chằm chằm mình, giống như kẻ này biết rõ mọi suy nghĩ trong đầu mình, Sơn Thành run rẩy, lão cắn răng, hướng về Nhã Phi cúi người.
“Tiểu thư Nhã Phi, làm phiền ngươi rồi!”
Dứt lời, lão lại quay sang Diệp Phong cười khan.
“Đại nhân, ngươi xem nàng ấy cũng là một người có địa vị trong gia tộc ta! Ta sẽ để nàng ấy đi theo ngài hai năm, đến khi hoàn thành giao dịch thì thôi. Ngài thấy có được không?”
Nhã Phi ngây người, nàng không ngờ rằng mọi việc lại có kết quả này. Bản thân nàng bị đưa ra làm vật hi sinh cho gia tộc. Dù chỉ hai năm, nhưng ai biết trong hai năm này sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? Nhìn Diệp Phong một cách căm tức, cuối cùng nàng cũng hiểu lời hắn nói lúc ở Giám Bảo Thất, nhưng là hình thức này quả thật quá bất ngờ, quá mất đi giá trị của nàng rồi.
Nhìn Nhã Phi, Diệp Phong làm ra vẻ suy tư. Cuối cùng, hắn lại làm như mình chịu lỗ vậy, cắn răng nói.
“Được! Nếu hai năm sau mà các ngươi dám chiếm lấy những vật này! Ta sẽ không tha cho gia tộc Thước Đặc Nhĩ dù chỉ một người!”
Thấy bộ dáng khó khăn này của hắn, Nhã Phi lại càng giận dữ, có một vị mỹ nữ như nàng đi theo trong hai năm chẳng lẽ là một việc không tốt sao? Hắn lại còn làm ra dáng vẻ như khỉ ăn ớt vậy?
Về cơ bản, mọi người đều đã thảo luận xong, sau khi cam đoan một số vấn đề nữa, Diệp Phong cũng đã rời khỏi phòng đấu giá. Khác với lúc vào, khi hắn rời khỏi còn dẫn theo một vị mỹ nữ là Nhã Phi. Chỉ là hình như tâm tình của vị mỹ nữ này không được tốt cho lắm.
Cả hai đi bộ một mạch rời khỏi Ô Thản Thành, hướng về phía đông của Ma thú Sơn Mạch. Khi sắp tiến vào phạm vi của sơn mạch, Diệp Phong nhìn về Nhã Phi ở phía sau cười nói.
“Có gì thì cứ nói ra! Ngươi cứ giữ mãi trong lòng thì sẽ bị mốc đấy!”
“Hừ!”
Không nói gì, Nhã Phi chỉ quay đầu về một bên rồi hừ lạnh. Thấy nàng vẫn còn giận dữ, Diệp Phong chỉ có thể cười thầm. Hắn chọn một tảng đá rồi ngồi xuống đấy, để cho Nhã Phi nghỉ ngơi.
Ngồi xuống một tảng đá gần đó, nhìn Diệp Phong, Nhã Phi bỗng mở miệng.
“Với thực lực của ngươi thì còn phải sợ bị gia tộc của ta không giữ lời sao?”
Ngẩn người, Diệp Phong chợt bật cười.
“Nếu bọn hắn là người thông minh thì sẽ không dám làm thế đâu!”
“Vậy sao ngươi còn lấy ta ra mà trao đổi?”
“Hử? Ngươi còn chưa đoán được sao?”
Cười một cách thần bí, Diệp Phong nhìn Nhã Phi rồi hỏi ngược. Đúng là Nhã Phi đã đoán được lý do rồi, thế nhưng nàng không dám chắc. Mãi đến lúc này, đặt được khẳng định của Diệp Phong, nàng nhịn không được mà cắn răng.
“Tại sao?”
“Ta nói ta thích ngươi? Ngươi tin không?”
Nhìn vào hai mắt của nàng, Diệp Phong nói một cách nghiêm túc.
Trong khi đó, Nhã Phi hơi sững sốt một chút rồi mới lắc đầu.
“ha ha ha!!!”
Nhận được câu trả lời, Diệp Phong cười lên ha hả. Cười đến mức Nhã Phi giận đỏ cả mặt. Khó khăn lắm mới nhịn lại, Diệp Phong cười nói với nàng.
“Không tin thì thôi! Ta cũng không nói gì. Nên nhớ là ngươi phải đi theo ta hai năm! Đừng nghĩ đến việc bỏ đi, ngươi cũng không thể nào trốn khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Ha ha ha!!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía sơn mạch, để cho Nhã Phi nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến giậm chân không thôi. Chỉ là không còn cách nào khác, nàng đành phải chạy theo phía sau lưng hắn.
Sau khi vào rừng vài phút, Nhã Phi nhịn không được, tò mò.
“Ngươi định làm gì trong Ma thú Sơn Mạch này?”
Không quay đầu lại, Diệp Phong nói hời hợt.
“Đi xuyên qua nó, đến sa mạc ở phía sau!”
“Ngươi điên rồi, có biết mất bao lâu để băng qua sơn mạch này không? Chưa kể đến nguy hiểm trùng trùng!”
“Chỉ nguy hiểm với các ngươi thôi! Vài con thú nhỏ chẳng là gì cả......!”
Diệp Phong vừa đi vừa nói, ánh mắt để lộ ra vẻ xem thường nồng nặc. Thấy hắn đã quyết định như vậy, Nhã Phi cũng không thể nói gì thêm. Nàng thở dài trong lòng “thôi thì tới đâu thì tới!”
Đi được một chốc, Diệp Phong lại nhớ đến gì đó, hắn ném cho Nhã Phi vài bình đan dược rồi nói.
“Cầm lấy! Khi nào mệt mỏi thì dùng!”
Nhã Phi nhận ra đan dược này, chính là Hồi Nguyên Đan mà hắn vừa giao cho Sơn Thành khi nãy. Nghe thấy lời Diệp Phong nói, nàng líu lưỡi không thôi. Đan dược này làm cho một vị Đấu Vương xem như là Tiên Đan lại được Diệp Phong móc ra một lần cả trăm viên. Mục đích là bổ sung thể lực nữa mới ác. Điều này làm cho nàng khẳng định, Diệp Phong chính là một vị thiếu gia của thế lực khổng lồ nào đó. Lần đầu đi ra ngoài rèn luyện nên kiêu ngạo, xem thường mọi thứ. Vậy nên nàng chờ, chờ Diệp Phong bị ăn thiệt thòi để cười vào mặt hắn.
/278
|