Từ ngày Diệp Phong kiểm tra đẳng cấp Luyện Dược Sư đến hiện tại đã trôi qua nửa tháng, Diệp Phong đã rời khỏi Thành Hắc Nham từ lâu. Hiện giờ hắn đang trên đường đi đến Đế đô bằng ma thú phi hành. Con ma thú này là do Diệp Phong dùng quyền lợi của Luyện Dược Sư Tứ phẩm để sử dụng, hắn có quyền sử dụng riêng mỗi một con này, khiến cho ngoài nhóm người của Diệp Phong ra thì không còn ai khác. Cũng vì thế mà Diệp Phong và Phỉ Phỉ, Nhã Phi tha hồ mà thân mật với nhau, không cần để ý ánh mắt của người ngoài. Nói đến Mộc Lâm, cậu biết được tính tình của sư phụ mình nên đã chọn ngồi riêng ma thú với hắn từ đầu, nếu không thì cậu có thể sẽ bị Diệp Phong đá ra khỏi lưng của con ma thú này quá.
Lúc này, Nhã Phi bỗng kề sát vào người của Diệp Phong rồi thủ thỉ.
“Còn hai năm nữa mới đến thời hẹn, chàng đến Đế đô để làm gì?”
Liếc nhìn vẻ không muốn trong mắt của Nhã Phi, Diệp Phong lập tức đoán được nàng đang nghĩ gì. Xem ra nàng đang sợ hắn để nàng trở về gia tộc rồi bỏ đi đây mà. Diệp Phong cười cười.
“Yên tâm! Ta không trả nàng về gia tộc Thước Đặc Nhĩ đâu, dù bọn họ có làm theo giao ước cũng không bao giờ! Lần này ta chỉ định tham quan Đế đô một vòng rồi xuất phát đến học viện Già Nam mà thôi!”
Biết được là bản thân hiểu lầm, mặt của Nhã Phi lập tức tươi sáng như bình thường, nàng mỉm cười nói.
“Chàng dám? Nếu chàng bỏ ta mà đi thì ta sẽ vẽ chân dung của chàng, gán cho chàng cái mác vong ân phụ nghĩa, để xem có người nào tin chàng nữa không!”
Nghe thấy những lời này, Diệp Phong nói khoa trương lên.
“Vậy có quá ác không? Vợ chồng với nhau, nàng phải tin ta chứ?”
“Xì! Ai là vợ chàng?”
“Nàng định ăn rồi phủi tay đi à? Trinh tiết của ta đã mất bởi nàng, vậy mà nàng còn vô tình như thế!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa làm ra vẻ đau khổ đến tột cùng, nếu ai không quen biết hắn thì có thể sẽ tin lời hắn ngay. Nhưng những người đang ở đây chỉ có Phỉ Phỉ và Nhã Phi mà thôi, còn Mộc Lâm thì đã biết điều mà cách xa ba người, thế nên Nhã Phi dùng ngón tay mà chọc đến giữa trán của Diệp Phong rồi vạch trần vẻ giả tạo của hắn.
“Còn trinh tiết? Chàng không biết ngượng à? Đừng tưởng ta không biết chàng và Phỉ Phỉ đã làm gì ở thành Hắc Nham!”
Không giống như suy nghĩ của Nhã Phi, sau khi Diệp Phong nghe thấy điều này thì không bất ngờ, mà lại nở nụ cười giễu cợt và nói với nàng.
“Cuối cùng nàng cũng thừa nhận rồi. Nếu đã thấy hết thì chúng ta còn ngại gì nữa?”
“Đừng có mơ!”
Nhã Phi tát nhẹ lên má của Diệp Phong rồi đứng lên, vội vàng đi vào phòng để không nghe lời nói hoang đường của Diệp Phong nửa. Ý định của hắn là gì, sao nàng không biết cho được. Tên háo sắc này thèm thuồng việc ngủ cùng một lúc với cả nàng và Phỉ Phỉ lâu lắm rồi chớ đâu.
Nhìn tấm lưng, bờ mông lúc lắc của Nhã Phi đang càng ngày càng xa, Diệp Phong vừa sờ vị trí bị đánh vừa mỉm cười ôn nhu. Nửa tháng, hắn đã lợi dụng lúc Nhã Phi “sơ hở” mà lấy mất lần đầu tiên của nàng, làm cho nàng trở thành một người phụ nữ chân chính. Mà thực lực của nàng cũng nhờ việc đó mà nhảy lên đến Đấu Vương, ngang cấp với Phỉ Phỉ. Với thực lực chung của nhóm thì bọn họ có thể tự mình bay đến Đế đô, không cần phải ngồi ma thú chi cho chậm chạp.
Chỉ là Diệp Phong không muốn, hắn còn phải lợi dụng thời gian thân mật mới Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ đây, tuy hai nàng không dám nói thẳng nhưng chắc chắn cũng có suy nghĩ như hắn mà thôi.
“Réc réc réc!”
Một tiếng kêu vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Diệp Phong. Nhìn về phía trước, Diệp Phong đã thấy được một tòa thành trì cổ kính, tráng lệ, nó to hơn thành Hắc Nham đến vài lần, đủ để thấy sự phồn thịnh của nơi này.
“Đến Đế đô rồi!”
Lẩm bẩm một câu, Diệp Phong đứng dậy, đi về phía căn phòng nhỏ trên lưng của ma thú phi hành để gọi hai nữ nhân của mình chuẩn bị một chút.
..................................
Sau khi ma thú phi hành hạ xuống, Diệp Phong và hai nữ nhân bước xuống trong ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. Mọi người ở đây ai cũng biết ý nghĩa của việc sử dụng ma thú cấp bậc này, đó là Diệp Phong không phải con cháu gia tộc lớn thì cũng là người có thực lực mạnh mẽ. Nhất là khi nhìn rõ chiếc huy chương trên ngực Diệp Phong, tất cả những người ở đây đều hóa đá, không dám tin tưởng vào con mắt của mình.
Đối với tình hình này, Diệp Phong không để ý, mà Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ thì vô cùng tự hào.
“Nam nhân của ta phải là như thế!”
Bọn họ cũng không rời đi ngay, mà chọn một chỗ để ngồi xuống, chờ đợi ma thú mà Mộc Lâm đang cỡi về đến chỗ này.
Vào lúc này, những người xung quanh cũng đã bắt đầu tụm lại mà bàn tán xì xào.
“Luyện Dược Sư! Lại còn là Tứ phấm, hèn gì hắn có thể sử dụng riêng con ma thú cấp hai này! Người so với người, giận điên người a!”
“Các ngươi có để ý không? Bề ngoài hắn rất trẻ, Đế quốc xuất hiện một thiên tài lúc nào thế? Có khi nào tiểu công chúa cũng thua kém hắn không?”
“Ngươi đừng đoán mò, tiểu công chúa chưa đến mười lăm tuổi đã thành Luyện Dược Sư Nhị phẩm rồi, không bao lâu nữa sẽ thăng cấp thành tam phẩm, chẳng lẽ nàng không thể đi đến tứ phẩm trước ba mươi tuổi sao? Trong khi người kia có vẻ hơn hai mươi ba rồi, ta không tin tiểu công chúa lại thua hắn!”
Trong lúc kẻ này đang nói hăng say, một người bạn của hắn ở bên cạnh đã che miệng của hắn lại.
“Suỵt! Ngươi còn dám nói nhiều? Ngươi không biết là Gia Lão rất ghét ai bình luận về cháu gái mình à?”
Được nhắc nhở điều này, tên vừa thao thao bất tuyệt mới nhớ ra sự việc này, hắn thấp thỏm mà nhìn xung quanh, nhận thấy các binh lính không hề nghe hắn nói thì lại vội vàng chạy đi, không dám ở lại một chút nào nữa.
“Sư phụ!!!!”
Một âm thanh vang lên, thì ra Mộc Lâm đã đến trước mặt Diệp Phong từ lúc nào. Đệ tử đã đến rồi, Diệp Phong gật đầu nói.
“Được rồi! Chúng ta tham quan Đế đô một ngày, ngày hôm sau sẽ rời khỏi đây, xuất phát đến học viện Già Nam!”
.................................................. .....
Bây giờ là buổi chiều rồi, Diệp Phong không có hứng tham quan đế đô vào lúc này lắm, vì thế nên hắn thuê vài căn phòng ở khách sạn rồi để Nhã Phi dẫn Phỉ Phỉ đi ra ngoài, thuận tiện trở về gia tộc một lần. Dù sao cũng đã ghé đến đây, hắn cũng không thể để nàng tránh mặt ông nội của mình được. Mà Mộc Lâm thì lại trốn chui ở phòng của mình để mà tu luyện, dạo này hắn đã sắp tích lũy đủ đấu khí để đột phá rồi nên rất vội vàng.
Bảy giờ tối, Diệp Phong vẫn không thấy hai nữ nhân trở về để dùng cơm tối, hắn bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của cả hai. Nhưng nghĩ lại thực lực của hai nàng, Diệp Phong cũng an tâm nhiều, quyết định chờ thêm một thời gian xem sao.
Đến chín giờ, hắn vẫn không thấy bóng dáng của hai nàng đâu cả, vậy nên hắn bèn mở cửa sổ rồi bay ra bên ngoài. Dựa theo khí tức của Nhã Phi mà phóng đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ.
Vừa đến nơi này, Diệp Phong đã nghe thấy âm thanh cải vã vang lên, nội dung làm cho hắn nhíu mày.
“Nhã Phi, ngươi còn phải đi đâu? Rất lâu đã không trở về rồi, hãy ở lại một đêm đi nào!”
Nếu âm thanh này do ông nội của Nhã Phi nói ra thì thôi, nhưng sự thật thì không phải. Chỉ thấy ở trước cổng, một người thanh niên đang chặn đường của hai nữ nhân. Mà trong mắt người thanh niên này lại nhìn ngắm Phỉ Phỉ và Nhã Phi một cách không kiêng nể gì, không cần nghĩ cũng biết mục đích trong lòng của hắn là gì.
Đối với thái độ của hắn, Nhã Phi cũng vô cùng chán ghét, nếu hắn không phải là người cùng gia tộc, nàng đã đánh một tát chết tươi rồi.
“Phiền ngươi tránh ra! Lôi Lặc! Chúng ta đi đâu là chuyện của chúng ta!”
“Ngươi là cháu của tộc trưởng, đây là nhà của ngươi, còn phải đi đâu nữa chứ?”
Lôi Lặc vẫn không từ bỏ ý định mà lại phản bác. Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
“Phi Nhi? Thì ra nàng ở đây, làm ta chờ mãi!”
Lôi Lặc nhìn lại thì thấy được một thanh niên xuất hiện ở nơi này từ lúc nào, mà người thanh niên này lại còn ôm lấy eo của Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, trong khi đó, Nhã Phi lại không tức giận mà có vẻ như thuận theo hành động của hắn. Nhất thời, ghen ghét, tức giận, hâm mộ xuất hiện trong đầu của Lôi Lặc, khiến cho hắn không cân nhắc chuyện Diệp Phong đến trước mặt mình mà lại không hề hay biết.
“Ngươi là ai? Tại sao xâm nhập vào gia tộc Thước Đặc Nhĩ?”
Nhìn về Lôi Lặc đang giận đến đỏ mặt, Diệp Phong mỉm cười mang theo vẻ trêu tức.
“Ta là ai? Ngươi còn không xứng để hỏi câu đó! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi chặn đường của hai nàng thôi!”
“Ngươi không xứng....” Câu nói này vọng mãi trong đầu của Lôi Lặc làm cho hắn tái nhợt, thân là cháu của nguyên lão gia tộc, hắn đi đâu cũng được mọi người cung kính, làm gì có ai dám nói với hắn bằng giọng điều này cơ chứ. Nhìn Diệp Phong rồi đến Nhã Phi, hắn nhịn không được mà cười bỉ ổi.
“Ta nói vì sao ngươi mất tích một năm, thì ra là đi theo tên trai bao này a! Không biết hắn có thỏa mãn nổi cho ngươi hay không nữa!”
Câu nói cực kỳ ác độc, làm cho Nhã Phi nổi giận rồi. Lôi Lặc nói xấu nàng thì nàng còn niệm tình là cùng gia tộc mà bỏ qua, nhưng hắn nói xấu Diệp Phong, nói xấu người yêu của nàng, nàng không thể nhịn được.
“Ba!!!”
Một âm thanh chát chúa vang lên, Nhã Phi bỗng xuất hiện trước mặt của Lôi Lặc, cho hắn một cái tát thật nặng. Vốn nàng là một Đấu Vương, lại sử dụng hết sức của mình, dù không dùng đến đấu khí nhưng sao một Đấu Sư như Lôi Lặc có thể chịu nổi cơ chứ. Chỉ thấy hắn bị tát bay lên không trung, xoay 540 độ mới rơi xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
“Ngươi...........!”
Sau một lúc thất thần, hắn liền chỉ vào Nhã Phi, khuôn mặt vặn vẹo vì điên cuồng.
“Đánh rất đẹp!”
Lúc này, Diệp Phong bước lên một bước, nắm lấy tay của Nhã Phi, hắn không tiếc lời khen cú tát vừa này của nàng.
“Gian phu dâm phụ! Các ngươi chờ đó!”
Rống lớn một tiếng, Lôi Lặc đứng dậy một cách chật vật rồi lùi về phía sau, định chạy đi tìm ông nội của mình để xét xử. Chỉ là Diệp Phong không cho hắn cơ hội đó.
“Rầm!!!”
Một thanh kiếm bỗng xuất hiện từ hư không, ghim thẳng vào vai của Lôi Lặc, dán chặc hắn vào tường. Mà Diệp Phong thì bỗng đi đến trước mặt của hắn, miệng vẫn mỉm cười.
“Ngươi nói ai là gian phu dâm phụ? Chúng ta đều chưa vợ, chưa chồng, có quyền yêu nhau, ngươi có cái quyền gì mà phàn nàn? Ngươi còn dám chọc Phi Nhi? Nàng đã niệm tình người cùng gia tộc để tha cho ngươi nhưng ngươi không hiểu vậy mà còn dám dùng ánh mắt bẩn thỉu đó mà nhìn hai nàng. Ngươi nói cho ta nghe ngươi lấy cái quyền gì! Nói!”
Nói một câu, trên thân thể của Lôi Lặc lại xuất hiện một thanh kiếm khiến cho hắn kêu thảm không thôi. Âm thanh thảm thiết này đã vang vọng khắp xung quanh, khiến cho cường giả của gia tộc này chú ý.
“Ai dám đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ gây sự?
Lúc này, Nhã Phi bỗng kề sát vào người của Diệp Phong rồi thủ thỉ.
“Còn hai năm nữa mới đến thời hẹn, chàng đến Đế đô để làm gì?”
Liếc nhìn vẻ không muốn trong mắt của Nhã Phi, Diệp Phong lập tức đoán được nàng đang nghĩ gì. Xem ra nàng đang sợ hắn để nàng trở về gia tộc rồi bỏ đi đây mà. Diệp Phong cười cười.
“Yên tâm! Ta không trả nàng về gia tộc Thước Đặc Nhĩ đâu, dù bọn họ có làm theo giao ước cũng không bao giờ! Lần này ta chỉ định tham quan Đế đô một vòng rồi xuất phát đến học viện Già Nam mà thôi!”
Biết được là bản thân hiểu lầm, mặt của Nhã Phi lập tức tươi sáng như bình thường, nàng mỉm cười nói.
“Chàng dám? Nếu chàng bỏ ta mà đi thì ta sẽ vẽ chân dung của chàng, gán cho chàng cái mác vong ân phụ nghĩa, để xem có người nào tin chàng nữa không!”
Nghe thấy những lời này, Diệp Phong nói khoa trương lên.
“Vậy có quá ác không? Vợ chồng với nhau, nàng phải tin ta chứ?”
“Xì! Ai là vợ chàng?”
“Nàng định ăn rồi phủi tay đi à? Trinh tiết của ta đã mất bởi nàng, vậy mà nàng còn vô tình như thế!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa làm ra vẻ đau khổ đến tột cùng, nếu ai không quen biết hắn thì có thể sẽ tin lời hắn ngay. Nhưng những người đang ở đây chỉ có Phỉ Phỉ và Nhã Phi mà thôi, còn Mộc Lâm thì đã biết điều mà cách xa ba người, thế nên Nhã Phi dùng ngón tay mà chọc đến giữa trán của Diệp Phong rồi vạch trần vẻ giả tạo của hắn.
“Còn trinh tiết? Chàng không biết ngượng à? Đừng tưởng ta không biết chàng và Phỉ Phỉ đã làm gì ở thành Hắc Nham!”
Không giống như suy nghĩ của Nhã Phi, sau khi Diệp Phong nghe thấy điều này thì không bất ngờ, mà lại nở nụ cười giễu cợt và nói với nàng.
“Cuối cùng nàng cũng thừa nhận rồi. Nếu đã thấy hết thì chúng ta còn ngại gì nữa?”
“Đừng có mơ!”
Nhã Phi tát nhẹ lên má của Diệp Phong rồi đứng lên, vội vàng đi vào phòng để không nghe lời nói hoang đường của Diệp Phong nửa. Ý định của hắn là gì, sao nàng không biết cho được. Tên háo sắc này thèm thuồng việc ngủ cùng một lúc với cả nàng và Phỉ Phỉ lâu lắm rồi chớ đâu.
Nhìn tấm lưng, bờ mông lúc lắc của Nhã Phi đang càng ngày càng xa, Diệp Phong vừa sờ vị trí bị đánh vừa mỉm cười ôn nhu. Nửa tháng, hắn đã lợi dụng lúc Nhã Phi “sơ hở” mà lấy mất lần đầu tiên của nàng, làm cho nàng trở thành một người phụ nữ chân chính. Mà thực lực của nàng cũng nhờ việc đó mà nhảy lên đến Đấu Vương, ngang cấp với Phỉ Phỉ. Với thực lực chung của nhóm thì bọn họ có thể tự mình bay đến Đế đô, không cần phải ngồi ma thú chi cho chậm chạp.
Chỉ là Diệp Phong không muốn, hắn còn phải lợi dụng thời gian thân mật mới Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ đây, tuy hai nàng không dám nói thẳng nhưng chắc chắn cũng có suy nghĩ như hắn mà thôi.
“Réc réc réc!”
Một tiếng kêu vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Diệp Phong. Nhìn về phía trước, Diệp Phong đã thấy được một tòa thành trì cổ kính, tráng lệ, nó to hơn thành Hắc Nham đến vài lần, đủ để thấy sự phồn thịnh của nơi này.
“Đến Đế đô rồi!”
Lẩm bẩm một câu, Diệp Phong đứng dậy, đi về phía căn phòng nhỏ trên lưng của ma thú phi hành để gọi hai nữ nhân của mình chuẩn bị một chút.
..................................
Sau khi ma thú phi hành hạ xuống, Diệp Phong và hai nữ nhân bước xuống trong ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. Mọi người ở đây ai cũng biết ý nghĩa của việc sử dụng ma thú cấp bậc này, đó là Diệp Phong không phải con cháu gia tộc lớn thì cũng là người có thực lực mạnh mẽ. Nhất là khi nhìn rõ chiếc huy chương trên ngực Diệp Phong, tất cả những người ở đây đều hóa đá, không dám tin tưởng vào con mắt của mình.
Đối với tình hình này, Diệp Phong không để ý, mà Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ thì vô cùng tự hào.
“Nam nhân của ta phải là như thế!”
Bọn họ cũng không rời đi ngay, mà chọn một chỗ để ngồi xuống, chờ đợi ma thú mà Mộc Lâm đang cỡi về đến chỗ này.
Vào lúc này, những người xung quanh cũng đã bắt đầu tụm lại mà bàn tán xì xào.
“Luyện Dược Sư! Lại còn là Tứ phấm, hèn gì hắn có thể sử dụng riêng con ma thú cấp hai này! Người so với người, giận điên người a!”
“Các ngươi có để ý không? Bề ngoài hắn rất trẻ, Đế quốc xuất hiện một thiên tài lúc nào thế? Có khi nào tiểu công chúa cũng thua kém hắn không?”
“Ngươi đừng đoán mò, tiểu công chúa chưa đến mười lăm tuổi đã thành Luyện Dược Sư Nhị phẩm rồi, không bao lâu nữa sẽ thăng cấp thành tam phẩm, chẳng lẽ nàng không thể đi đến tứ phẩm trước ba mươi tuổi sao? Trong khi người kia có vẻ hơn hai mươi ba rồi, ta không tin tiểu công chúa lại thua hắn!”
Trong lúc kẻ này đang nói hăng say, một người bạn của hắn ở bên cạnh đã che miệng của hắn lại.
“Suỵt! Ngươi còn dám nói nhiều? Ngươi không biết là Gia Lão rất ghét ai bình luận về cháu gái mình à?”
Được nhắc nhở điều này, tên vừa thao thao bất tuyệt mới nhớ ra sự việc này, hắn thấp thỏm mà nhìn xung quanh, nhận thấy các binh lính không hề nghe hắn nói thì lại vội vàng chạy đi, không dám ở lại một chút nào nữa.
“Sư phụ!!!!”
Một âm thanh vang lên, thì ra Mộc Lâm đã đến trước mặt Diệp Phong từ lúc nào. Đệ tử đã đến rồi, Diệp Phong gật đầu nói.
“Được rồi! Chúng ta tham quan Đế đô một ngày, ngày hôm sau sẽ rời khỏi đây, xuất phát đến học viện Già Nam!”
.................................................. .....
Bây giờ là buổi chiều rồi, Diệp Phong không có hứng tham quan đế đô vào lúc này lắm, vì thế nên hắn thuê vài căn phòng ở khách sạn rồi để Nhã Phi dẫn Phỉ Phỉ đi ra ngoài, thuận tiện trở về gia tộc một lần. Dù sao cũng đã ghé đến đây, hắn cũng không thể để nàng tránh mặt ông nội của mình được. Mà Mộc Lâm thì lại trốn chui ở phòng của mình để mà tu luyện, dạo này hắn đã sắp tích lũy đủ đấu khí để đột phá rồi nên rất vội vàng.
Bảy giờ tối, Diệp Phong vẫn không thấy hai nữ nhân trở về để dùng cơm tối, hắn bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của cả hai. Nhưng nghĩ lại thực lực của hai nàng, Diệp Phong cũng an tâm nhiều, quyết định chờ thêm một thời gian xem sao.
Đến chín giờ, hắn vẫn không thấy bóng dáng của hai nàng đâu cả, vậy nên hắn bèn mở cửa sổ rồi bay ra bên ngoài. Dựa theo khí tức của Nhã Phi mà phóng đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ.
Vừa đến nơi này, Diệp Phong đã nghe thấy âm thanh cải vã vang lên, nội dung làm cho hắn nhíu mày.
“Nhã Phi, ngươi còn phải đi đâu? Rất lâu đã không trở về rồi, hãy ở lại một đêm đi nào!”
Nếu âm thanh này do ông nội của Nhã Phi nói ra thì thôi, nhưng sự thật thì không phải. Chỉ thấy ở trước cổng, một người thanh niên đang chặn đường của hai nữ nhân. Mà trong mắt người thanh niên này lại nhìn ngắm Phỉ Phỉ và Nhã Phi một cách không kiêng nể gì, không cần nghĩ cũng biết mục đích trong lòng của hắn là gì.
Đối với thái độ của hắn, Nhã Phi cũng vô cùng chán ghét, nếu hắn không phải là người cùng gia tộc, nàng đã đánh một tát chết tươi rồi.
“Phiền ngươi tránh ra! Lôi Lặc! Chúng ta đi đâu là chuyện của chúng ta!”
“Ngươi là cháu của tộc trưởng, đây là nhà của ngươi, còn phải đi đâu nữa chứ?”
Lôi Lặc vẫn không từ bỏ ý định mà lại phản bác. Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
“Phi Nhi? Thì ra nàng ở đây, làm ta chờ mãi!”
Lôi Lặc nhìn lại thì thấy được một thanh niên xuất hiện ở nơi này từ lúc nào, mà người thanh niên này lại còn ôm lấy eo của Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, trong khi đó, Nhã Phi lại không tức giận mà có vẻ như thuận theo hành động của hắn. Nhất thời, ghen ghét, tức giận, hâm mộ xuất hiện trong đầu của Lôi Lặc, khiến cho hắn không cân nhắc chuyện Diệp Phong đến trước mặt mình mà lại không hề hay biết.
“Ngươi là ai? Tại sao xâm nhập vào gia tộc Thước Đặc Nhĩ?”
Nhìn về Lôi Lặc đang giận đến đỏ mặt, Diệp Phong mỉm cười mang theo vẻ trêu tức.
“Ta là ai? Ngươi còn không xứng để hỏi câu đó! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi chặn đường của hai nàng thôi!”
“Ngươi không xứng....” Câu nói này vọng mãi trong đầu của Lôi Lặc làm cho hắn tái nhợt, thân là cháu của nguyên lão gia tộc, hắn đi đâu cũng được mọi người cung kính, làm gì có ai dám nói với hắn bằng giọng điều này cơ chứ. Nhìn Diệp Phong rồi đến Nhã Phi, hắn nhịn không được mà cười bỉ ổi.
“Ta nói vì sao ngươi mất tích một năm, thì ra là đi theo tên trai bao này a! Không biết hắn có thỏa mãn nổi cho ngươi hay không nữa!”
Câu nói cực kỳ ác độc, làm cho Nhã Phi nổi giận rồi. Lôi Lặc nói xấu nàng thì nàng còn niệm tình là cùng gia tộc mà bỏ qua, nhưng hắn nói xấu Diệp Phong, nói xấu người yêu của nàng, nàng không thể nhịn được.
“Ba!!!”
Một âm thanh chát chúa vang lên, Nhã Phi bỗng xuất hiện trước mặt của Lôi Lặc, cho hắn một cái tát thật nặng. Vốn nàng là một Đấu Vương, lại sử dụng hết sức của mình, dù không dùng đến đấu khí nhưng sao một Đấu Sư như Lôi Lặc có thể chịu nổi cơ chứ. Chỉ thấy hắn bị tát bay lên không trung, xoay 540 độ mới rơi xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
“Ngươi...........!”
Sau một lúc thất thần, hắn liền chỉ vào Nhã Phi, khuôn mặt vặn vẹo vì điên cuồng.
“Đánh rất đẹp!”
Lúc này, Diệp Phong bước lên một bước, nắm lấy tay của Nhã Phi, hắn không tiếc lời khen cú tát vừa này của nàng.
“Gian phu dâm phụ! Các ngươi chờ đó!”
Rống lớn một tiếng, Lôi Lặc đứng dậy một cách chật vật rồi lùi về phía sau, định chạy đi tìm ông nội của mình để xét xử. Chỉ là Diệp Phong không cho hắn cơ hội đó.
“Rầm!!!”
Một thanh kiếm bỗng xuất hiện từ hư không, ghim thẳng vào vai của Lôi Lặc, dán chặc hắn vào tường. Mà Diệp Phong thì bỗng đi đến trước mặt của hắn, miệng vẫn mỉm cười.
“Ngươi nói ai là gian phu dâm phụ? Chúng ta đều chưa vợ, chưa chồng, có quyền yêu nhau, ngươi có cái quyền gì mà phàn nàn? Ngươi còn dám chọc Phi Nhi? Nàng đã niệm tình người cùng gia tộc để tha cho ngươi nhưng ngươi không hiểu vậy mà còn dám dùng ánh mắt bẩn thỉu đó mà nhìn hai nàng. Ngươi nói cho ta nghe ngươi lấy cái quyền gì! Nói!”
Nói một câu, trên thân thể của Lôi Lặc lại xuất hiện một thanh kiếm khiến cho hắn kêu thảm không thôi. Âm thanh thảm thiết này đã vang vọng khắp xung quanh, khiến cho cường giả của gia tộc này chú ý.
“Ai dám đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ gây sự?
/278
|