Tống Mạn Chi Thần Vương

Chương 182: Diễm Sư Tông

/278


Theo khoảng cách giữa Mộc Lâm và Diệp Phong ngày càng rút ngắn, hình dáng của người kia càng hiện rõ trong mắt mọi người. Đó là một người trung niên có thân thể bình thường, khuôn mặt có vẻ hiền hòa làm cho ai cũng có thể nghĩ rằng hắn là một người tốt trong lần gặp đầu tiên. Hắn ta còn có thực lực của một Đại Đấu Sư, mạnh hơn Mộc Lâm đến một cấp bậc lớn. Diệp Phong nhìn thân thể có đầy vết thương của người trung niên kia, cùng với tư thế đi ngang hàng của hắn và Mộc Lâm, Diệp Phong đã đoán được mơ hồ lý do hai người đi cùng nhau là gì.

Xem ra là Mộc Lâm cứu người này, Diệp Phong cũng không phản đối việc đó, nhưng lần này cậu quá bất cẩn rồi. Người kia có thực lực hơn cậu rất nhiều, nếu hắn ta muốn hại cậu thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn. Thế nhưng Diệp Phong cũng không phải là không hiểu Mộc Lâm, trái lại, trải qua một thời gian chung sống, hắn đã biết rõ con người của cậu. Mộc Lâm khá thông minh, cộng với ảnh hưởng của Băng Thần Quyết làm cho cậu trở thành một người rất cẩn thận, không bao giờ làm việc bốc đồng, trừ khi có một lý do nào đó đủ để khiến cho cậu mạo hiểm mà thôi.

Trong một thời gian ngắn, Mộc Lâm và người trung niên kia đã đến trước mặt Diệp Phong. Đứng trước mặt Diệp Phong, trong ánh mắt kinh ngạc của người đi cùng, Mộc Lâm cúi người chào:

“Sư phụ! Xin lỗi ngài! Ta đến trễ!”

Diệp Phong mỉm cười, vỗ vai của Mộc Lâm và nói:

“Không sao! Ngươi an toàn tốt rồi!”

Nói xong, đợi Mộc Lâm đi đến phía sau mình và hai nữ nhân, Diệp Phong lại nhìn về phía người trung niên đi cùng Mộc Lâm và hỏi:

“Vị này là.....?”

Ngay từ đầu, Diệp Phong đã quan sát thật kỹ người trung niên này để xem hắn có điều gì bất thường không. Cũng may, người này chỉ có phản ứng một chút khi nhìn thấy dung mạo của Nhã Phi và Phỉ Phỉ mà thôi, và hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh, không hề có vẻ gì là có ý đồ xấu nên Diệp Phong mới hỏi tên hắn. Chứ không thì Diệp Phong chẳng thèm.

“A! Chào tiền bối, ta lên là Ngô Hầu.”

Được Diệp Phong hỏi tên tuổi, Ngô Hầu mới giật mình tỉnh dậy trong sự bất ngờ kinh khủng. Không ngờ một thiên tài như Mộc Lâm lại có một sư phụ trẻ thế này. Hắn cũng không ngu đến mức cho rằng người thanh niên ở trước mặt mình chỉ có thực lực hơn mình một chút. Bởi vì để dạy ra một đệ tử như Mộc Lâm, dù là Tông chủ của môn phái hắn cũng không thể làm được. Vậy nên Ngô Hậu không dám tỏ ra không kính trọng Diệp Phong dù chỉ một chút.

Đối với sự nhanh nhạy của Ngô Hậu, Diệp Phong khá tán thưởng, không phải người nào cũng có thể nhìn nhận vấn đề nhanh và chính xác như hắn. Tán thưởng thì tán thưởng, Diệp Phong không thể không đề phòng người này, cho dù hắn là được cứu bởi Mộc Lâm.

“Không biết ta có thể nghe về việc ngươi và đệ tử ta gặp nhau không????”

“Bẩm tiền bối! Ta là trưởng lão của Diễm Sư tông. Vào lúc nãy, ta đã bị bọn Liệt Dương tông bỉ ổi mai phục, mém chút nữa là mất mạng. May sao là đệ tử của ngài, Mộc Lâm đã cứu giúp nên ta mới có thể giữ mạng đến lúc này.”

“Liệt Dương Tông?”

Vào lúc này, Diệp Phong cũng đã hiểu rõ vì sao Mộc Lâm lại muốn cứu người rồi. Chính xác là cậu không phải cứu người, mà là báo thù, cậu chỉ sẵn tiện cứu Ngô Hậu mà thôi. Đã chiếm được đáp án, Diệp Phong cũng không còn hứng thú gì nữa rồi, hắn nói bình tĩnh:

“Thì ra là thế! Mà thôi, bọn ta cũng phải đi rồi, không thể đi chung với ngươi được nữa, tạm biệt!”

Dứt lời, Diệp Phong quay lưng lại, dẫn theo ba người bước đi.

“Tiền bối chờ đã!”

Thấy Diệp Phong muốn đi, Ngô Hậu hốt hoảng. Muốn đi từ nơi này đến môn phái thì phải đi đến trời tối, hắn không biết Liệt Dương Tông còn mai phục nữa không, nếu có thì hắn chết chắc. Mà cho dù không đi nữa, hắn cũng mong có một ít quan hệ với vị cao thủ trước mặt này, nói không chừng địa vị của hắn trong môn phái sẽ được tăng vài bậc a.

“Sao? Ngươi muốn gì?”

Bị người này ngăn cản, Diệp Phong nhíu mày hỏi. Phản ứng này của hắn làm cho Ngô Hậu sợ hết hồn, phải vội vàng giải thích:

“Không! Ta chỉ muốn hỏi tiền bối đi về hướng nào không thôi! Biết đâu lại chung đường!”

Trong lúc này, Diệp Phong đã cảm nhận được suy nghĩ của người trước mặt này, hắn không thể không khen thầm Ngô Hậu rất biết nhìn người. Chỉ về hướng đi đến trung tâm đại lục, Diệp Phong nói:

“Chúng ta muốn đến học viện Già Nam!”

“Vậy thì hay quá, môn phái của ta cũng nằm trên đường tắt để đến học viện Già Nam! Hay là ngài hãy đến môn phái của ta để ở lại đêm nay! Cũng để cho ta báo ơn rồi hãy tiếp tục lên đường!”

Nghe được mục tiêu của Diệp Phong, Ngô Hậu mừng như điên, xem ra ông trời cũng giúp hắn rồi. Thế nên hắn đã đưa ra lời mời chào Diệp Phong làm khách của môn phái. Diệp Phong cũng không phản đối gì mấy, đúng lúc hắn muốn xem môn phái Diễm Sư tông là thế nào. Vậy nên Diệp Phong không để cho Ngô Hậu chờ lâu, hắn gật đầu:

“Được rồi! Xem ra chỉ có thể thế này thôi!”

.................................................. ........

Diệp Phong đã đồng ý, Nhã Phi, Phỉ Phỉ cũng không phản đối gì cả, thế là một đoàn năm người lên đường tiến về Diễm Sư tông. Do có người ngoài đi theo, Diệp Phong cũng không thể sử dụng tốc độ siêu tốc của mình, bọn họ chỉ có thể duy trì tốc độ ngang với Ngô Hậu mà thôi. Vì thế nên đoạn đường này tốn khá nhiều thời gian, đến tận chiều tối thì mọi người mới đến nơi.

Vừa đến Diễm Sư tông, đập vào mắt mọi người là một sơn môn to lớn, phía trên là một cái đầu sư tử đá khổng lồ đang ngậm lấy một tấm bảng có ba chữ Diễm Sư Tông đầy vẻ hung hãn. Ở hai bên của sơn môn cũng có hai người đệ tử đang canh ngác, ngay khi thấy nhóm người Diệp Phong, họ đã chú ý ngay đến Ngô Hậu.

“Trưởng lão!”

Về đến sân nhà, không còn nguy hiểm gì nữa, Ngô Hậu cũng đã lột xác thành một trưởng lão đúng nghĩa. Hắn ta không còn có vẻ hiền hòa, cẩn thận như khi nói chuyện với Diệp Phong nữa, mà lột xác thành một trưởng lão uy nghiêm, cao cao tại thượng. Nhìn hai tên đệ tử, Ngô Hậu chỉ gật đầu:

“Ừm!”

Sau đó hắn liền dẫn theo Diệp Phong và những người còn lại tiến vào môn phái. Trên đường đi, Ngô Hậu nói với Diệp Phong bằng vẻ mặt áy náy:

“Xin lỗi tiền bối, nhưng trời đã khuya rồi, ta cũng không muốn làm phiền ngài nữa. Hay là ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai ta sẽ mời tông chủ đến cảm tạ ngài sau!”

“Cũng được!”

Đạt được sự đồng ý của Diệp Phong, Ngô Hậu lập tức tự thu xếp bốn chiếc phòng xa hoa cho mọi người, sau đó lại ra lệnh cấm bất cứ ai đến gần khu nhà này rồi mới chạy đi bẩm báo cho tông chủ.”

.................................................. ..

“Tông Chủ!”

Quỳ xuống sàn nhà, Ngô Hậu cúi đầu một lần rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn về người đang ngồi ở trên cao kia. Theo ánh mắt của hắn, chúng ta có thể thấy được một người đàn ông đang ngồi bệ vệ trên chiếc ghế tông chủ của mình. Khí chất bá đạo và hung hãn của hắn tỏa ra khiến cho những người ở đây phải cố chịu đựng. Người này không phải ai khác, chính là Hùng Sư, tông chủ của Diễm Sư Tông này.

Chống cằm bằng một tay, Hùng Sư hỏi Ngô Hậu một cách bình thản:

“Nghe người báo cáo, ngươi đã dẫn theo một vài người trở về môn phái? Có chuyện gì xảy ra à?”

“Vâng! Vào ngày hôm nay, ta đã bị tập kích bởi Liệt Dương Tông, bọn chúng đã cử ra mười tên Đấu Sư, một Đại Đấu Sư tam tinh để giết ta!”

“Rầm!”

Vỗ vào cạnh bàn một cái khiến cho cả căn phòng phải run rẩy, Hùng Sư bắt đầu tỏa ra nguồn sát khí khiếp người và cười lạnh:

“Lại là Liệt Dương Tông, bọn chúng đã giành lấy một suất quan hệ với Vân Lam Tông, vậy mà còn muốn hại trưởng lão của ta sao? Chẳng lẽ bọn ngươi nghĩ Hùng Sư ta sợ à?”

Nói xong, Hùng Sư bỗng nhiên thu sát khí trở lại, hắn nhìn về phía Ngô Hậu bằng ánh mắt nghi ngờ:

“Nếu đúng như lời ngươi nói thì một Đại Đấu Sư nhị tinh như ngươi sao có thể thoát khỏi vòng vây đó mà trở về đến đây? Là do bọn người kia?”

“Đúng vậy!”

Gật đầu như gà mổ thóc, Ngô Hậu bắt đầu kể về sự việc đã diễn ra:

“Đến bây giờ ta còn phải sợ khi nhớ lại lúc đó. Khi đó, ta bị địch vây công đã xác định là chết rồi, ai ngờ đâu có một bóng người – sau này ta biết tên hắn là Mộc Lâm đã nhảy vào để tham gia chiến đấu, mà mục tiêu của kẻ đó lại là Liệt Dương Tông. Cứ tưởng được cứu, ta vội nhìn về người kia thì mới phát hiện hắn chỉ là một Đấu Sư nhất tinh, điều này làm cho hy vọng của ta tan thành mây khói. Nhưng ta lại đoán sai một lần nữa, kẻ này không hề bình thường, hắn là quái vật. Vẻ ngoài chỉ mới mười lăm, thực lực Đấu Sư nhất tinh, vậy mà có thể diệt gọn toàn bộ đám Đấu Sư của Liệt Dương Tông, sau đó lại phối hợp với ta để giết chết tên Đại Đấu Sư còn lại!”

“Cho dù là tông chủ đi nữa thì nếu ngài nhìn thấy cảnh tượng hắn chiến đấu sẽ cũng phải hoảng sợ mà thôi. Với tuổi của hắn thì việc đột phá đến Đấu Sư có thể xem là quái vật, vậy mà hắn ta lại có một kinh nghiệm chiến đấu vô cùng dày dặn, chiêu thức mạnh mẽ lại dứt khoát, cứ như một người đã trải qua trăm ngàn cuộc chiến sinh tử vậy!”

Nghe thấy Ngô Hậu bình luận với người thiếu niên Mộc Lâm đó, Hùng Sư trở nên tò mò vô cùng, hắn thật sự muốn chứng kiến người thiếu niên quái vật này thử xem sao. Xoa xoa cằm, Hùng Sư tiếp tục nói:

“Thế còn ba người còn lại, một thanh niên, hai nữ nhân, họ là ai?”

Lần này, Ngô Hậu không đáp lời ngay mà lại hỏi ngược lại Hùng Sư:

“Thử hỏi tông chủ, nếu là ngài, ngài có thể đào tạo ra một đệ tử như người thiếu niên kia không?”

Không hiểu lý do của Ngô Hậu là gì, nhưng Hùng Sư cũng đành trả lời:

“Đương nhiên là không! Dù có dốc toàn bộ tài nguyên của môn phái cũng khó mà được. Muốn đạt được như người thiếu niên kia thì phải có được một nguồn đan dược dồi dào, một công pháp cao cấp, cuối cùng là một hậu trường vững chắc!”

Gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Hùng Sư, Ngô Hậu bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường:

“Thế nhưng mà người thanh niên ta dẫn theo chính là sư phụ của người thiếu niên kia đấy! Từ thái độ cung kính của Mộc Lâm, ta không thể nào đoán sai được!”

“Cái gì? Không thể nào?"

/278

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status