Wind thật không ngờ mình vừa mới cử động vết thương trên lưng cô lập tức truyền đến cơn đau xé ruột xé gan, khiến tay chân cô trở nên mềm nhũn, không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất.
Wind đau đớn cắn chặt răng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào, cô không muốn Ngạo Thiên nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô.
Ngạo Thiên vừa tránh được chiếc ly thủy tinh do Wind ném ra, anh liền bước nhanh về phía cô.
Hành động của anh nhanh đến nổi Wind còn chưa ý thức được việc gì đang xảy ra, thân thể mềm yếu của cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh.
Anh không ngờ Wind lại là một cô gái với tính tình cố chấp, mặc dù vết thương trên lưng cô đối với anh chẳng là gì cả, nhưng đối với một cô gái thì nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Ngạo Thiên thật lưu manh, anh mặc kệ cô phản kháng như thế nào, tay thản nhiên giữ chặt tấm chăn bọc lại thân hình kiều diễm của Wind bế cô lên.
Toàn thân Wind đau điếng, cô không còn hơi sức để cựa quậy trong lòng anh.
Wind y như một con mèo ngoan nằm gọn trong lòng anh, cô không dám động đậy tránh cho thân thể của mình ma sát vào lồng ngực trần rắn chắc của anh.
Lúc này điều duy nhất Wind nghe được chính là tiếng tim đập loạn của bản thân, Wind xấu hổ cúi gằm đầu vì cô biết chỉ cần cô ngước lên sẽ chạm mặt với anh.
Ngạo Thiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Wind, lúc này đã đầm đìa nước mắt.
Không biết vì sao trong lòng Ngạo Thiên lại cảm giác xót xa, anh đặt Wind nhẹ nhàng xuống giường nói với giọng nhỏ nhẹ.
- Tôi chỉ đùa với cô một chút, hôm qua hai chúng ta không hề xảy ra quan hệ.
Ngạo Thiên biết Wind đã hiểu lầm, nên mới giải thích với cô.
Wind vui mừng ngước mặt lên nhìn anh, cặp mắt lưng tròng tỏa ra tia sáng khiến Ngạo Thiên ngay ngất.
Vì sao mỗi lần anh nhìn vào mắt cô, trái tim anh lại không tự chủ đập loạn như vậy?
Sự vui mừng trên gương mặt cô, chỉ trong chốc lát được thay thế bởi nỗi hoài nghi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, dùng tay chỉ vào vết máu màu đỏ trên giường cất giọng khe khẽ.
- Vậy....... vết máu này......anh giải thích như thế nào?
Ngạo Thiên nhìn theo ngón tay cô, nhìn thấy vết máu màu đỏ trên giường anh chợt cong môi cười tà.
Cô gái này suy nghĩ kiểu gì vậy?
Bị thương thì ất sẽ chảy nhiều máu.
Nhìn thấy gương mặt tà mị hiện lên ý cười của Ngạo Thiên, lòng Wind càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Trong lòng suy nghĩ vậy, nước mắt lập tức tuông xuống gương mặt tái xanh của cô.
Nói cho đúng hơn Wind là người miệng hùm gan sứa, ngoài miệng cô ăn nói hùng hồn nhưng trên thực tế cô là một cô gái với tâm hồn yếu đuối. Nhất là về phương diện tình cảm và trinh tiết.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống gò má cô, Ngạo Thiên không còn tâm trạng để trêu đùa cô nữa, anh nhìn Wind với vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói.
- Hôm qua cô vì cứu tôi nên bị thương nặng chảy rất nhiều máu, tôi vì bất đắc dĩ nên mới xé áo của cô để khâu lại miệng vết thương.
Cũng vì vậy nên máu từ vết thương trên lưng cô, mới thấm trên tấm ra trải giường.
Ngạo Thiên nói xong quan sát sắc mặt của Wind, nghe anh nói vậy cô mới chợt nhớ đến vết thương trên lưng mình.
Chắc rất nghiêm trọng, bằng không sẽ không đau đến như vậy.
- Oh..... Tôi đã hiểu.
Wind ảo não nói, thì ra vừa rồi mình đã hiểu lầm đến anh, còn chuyện bé xé ra to.
Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Ngạo Thiên mới xoay người lại bước vào trong phòng tắm để mặc y phục.
Năm phút sau Ngạo Thiên từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng.
Đứng trước cửa thong vào phòng ngủ, Ngạo Thiên không nhìn thấy Wind đâu, cái anh nhìn thấy chỉ là một căn phòng trống rỗng.
Anh lập tức sải bước ra phòng khách tìm khắp nơi nhưng không thấy cô đâu, trong lòng lúc này cảm giác hụt hẫng chưa từng có.
Vừa rồi trong lúc anh mặc vào y phục, trong đầu còn liên tưởng đến vẻ mặt lúng túng lo lắng của Wind vừa rồi.
Ngạo Thiên còn nghĩ khi anh quay trở lại phòng ngủ, cô sẽ nhìn anh nở một nụ cười cảm kích, nhưng thật không ngờ cô lại không từ mà biệt.
Trong lòng không vui Ngạo Thiên quay trở về phòng ngủ, không biết cô bị thương nặng như vậy có thể đi đâu?
Ngạo Thiên trong lòng bực bội ngồi nặng nề xuống mép giường, tâm trạng không vui nên trong lòng cảm thấy ngạt thở vô cùng.
Ngạo Thiên bất giác nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ của mình, để dễ chịu hơn.
Đột nhiên con ngươi đen nhánh của anh tỏa sáng, khi anh nhìn thấy một tờ giấy đặt trên cái bàn bên cạnh giường ngủ.
Anh với tay cầm tờ giấy lên xem.
- Anh gì đó ơi......
Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Anh vì tôi nên mới đắt tội với ba tên lưu manh đó, tôi vì anh nên bị thương xem như hai chúng ta không ai nợ ai, đánh quề với nhau.
Hai chúng ta xem như có duyên, đã gặp nhau ba lần, nhưng tôi nghĩ cái duyên này nên dừng lại ở lần thứ ba này.
Chào anh, không hẹn ngày gặp lại.
Ký tên: Cô gái tóc tím.
Ngạo Thiên đọc xong bức thư kỳ lạ của Wind, trong lòng cảm thấy vui hẳn lên, cô gái này quả thật khác thường.
Bên cạnh anh xuất hiện không biết bao nhiêu người phụ nữ, họ vì muốn tiếp cận Ngạo Thiên anh, nên đã không từ thủ đoạn để câu dẫn anh, còn cô lại trốn tránh không muốn gặp anh.
Lúc trước không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy chướng tai gai mắt.
Nhưng bây giờ trong lòng anh lại mong mỏi, muốn được gặp lại cô.
Suy tư một lúc Ngạo Thiên mới lấy trong túi áo ra, cái điện thoại di động bấm một dẫy số.
Giọng nói trầm khàn của Ken vang lên.
- Chủ nhân.
Nghe được lời nói của Ken, Ngạo Thiên liền buông ra mệnh lệnh.
- Cho người điều tra cô gái với mái tóc màu tím, chúng ta gặp phải tại phi trường lần trước.
Tôi muốn biết tất cả về cô ta.
Lời nói của Ngạo Thiên khiến lòng Ken trỗi lên sự tọc mạch.
Từ trước tới giờ ngoài Chung tiểu thư ra, chủ nhân chưa từng quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào.
- Dạ chủ nhân, thuộc hạ sẽ cho người điều tra ngay.
Ken nói đến đây sẵn dịp anh báo cáo với Ngạo Thiên.
- Chủ nhân, Vịnh Hi mà ngài ra lệnh cho thuộc hạ điều tra chính là Đường Vịnh Hi, vợ của Tần Gia Uy.
Ngạo Thiên không cần Ken nói rõ anh cũng biết Đường Vịnh Hi là ai, Đường Vịnh Hi là một người phụ nữ tài năng xuất chúng.
Trên thế gian này không có mấy người Ngạo Thiên anh thưởng thức, hai vợ chồng Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi nằm trong mấy người ít ổi đó.
Trầm tư vài giây Ngạo Thiên đột nhiên lên tiếng.
- Vậy cậu hãy điều Đường Vịnh Hi và cô gái tóc tím kia có quan hệ gì!
Ngạo Thiên nghi ngờ không biết vì sao Đường Vịnh Hi lại tặng cho anh cái mũ lưỡi trai của Wind.
Nhưng anh tin chắc, trong sự việc này nhất định có nội tình.
Ken không hề thắc mắc vì sao chủ nhân lại điều tra hai người, anh chỉ cung kính nhân lấy mệnh lệnh.
- Dạ, thuộc hạ điều tra ngay.
Ngạo Thiên căn dặn Ken xong liền cúp máy, anh thuận tay quăng cái điện thoại xuống giường.
Ánh mắt thích thú nhìn vào lá thư trong tay, môi bất giác nở một nụ cười rực rỡ.
- Sẽ có ngày chúng ta gặp lại.
Một tháng sau tại quán cafe Lover"s của Ý An, tọa lạc ngay trung tâm thành phố New York.
Một quán cafe lãng mạng đông nghẹt người, quán cafe này là quán cafe nổi tiếng nhất tại New York dành riêng cho những cặp tình.
Một nơi mơ mộng yên tĩnh khiến khách hàng đến một lần, liền muốn quay trở lại.
Ba cô gái xinh đẹp ngồi thoải mái tại một cái bàn tròn trước cửa sổ sát mặt đất.
Wind ngồi thất thần ánh mắt bâng quơ, nhìn ra ngòai cửa sổ nơi người qua lại tấp nập.
Cuộc sống của những người bên ngoài cánh cửa này dường như rất bận rộn, trên tay mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động vừa đi vừa nói chuyện.
Thiết An Lâm ngồi đối diện, từ nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Wind, sau một hồi lâu Thiết An Lam không cầm lòng được nhẹ giọng nói.
- Wind, dạo này em ra sao?
Sao chị nhìn thấy trên giương mặt em ẩn hiện nét ưu tư.
Wind nghe Thiết An Lâm nói vậy liền quay đầu lại nhìn Thiết An Lâm.
- Chị họ, em có gì đâu mà ưu tư.
Chỉ vì lúc trước em bị thương ở lưng còn chưa hồi phục lại hoàn toàn, nên cảm thấy trong người không được khỏe.
Wind cầm cái muỗng quậy quậy chất lỏng màu đen trong ly cafe của mình, lúc này đã nguội ngắt.
Kỳ thật cô cũng biết mình có gì đó không ổn, nhưng không biết đó là gì.
Đường Vịnh Hi ngồi bên cạnh Thiết An Lam nhìn Wind nhếch môi cười trêu chọc.
- Chị thấy Wind nhà chúng ta đã động lòng với anh chàng nào rồi thì phải.
Mẹ của Wind là cô ruột của Thiết An Lâm nên ba người rất thân với nhau, nhưng vì ba của Wind thường xuyên nhận những case phải rời khỏi New York, nên ba người mới ít khi gặp mặt.
Wind đau đớn cắn chặt răng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào, cô không muốn Ngạo Thiên nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô.
Ngạo Thiên vừa tránh được chiếc ly thủy tinh do Wind ném ra, anh liền bước nhanh về phía cô.
Hành động của anh nhanh đến nổi Wind còn chưa ý thức được việc gì đang xảy ra, thân thể mềm yếu của cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh.
Anh không ngờ Wind lại là một cô gái với tính tình cố chấp, mặc dù vết thương trên lưng cô đối với anh chẳng là gì cả, nhưng đối với một cô gái thì nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Ngạo Thiên thật lưu manh, anh mặc kệ cô phản kháng như thế nào, tay thản nhiên giữ chặt tấm chăn bọc lại thân hình kiều diễm của Wind bế cô lên.
Toàn thân Wind đau điếng, cô không còn hơi sức để cựa quậy trong lòng anh.
Wind y như một con mèo ngoan nằm gọn trong lòng anh, cô không dám động đậy tránh cho thân thể của mình ma sát vào lồng ngực trần rắn chắc của anh.
Lúc này điều duy nhất Wind nghe được chính là tiếng tim đập loạn của bản thân, Wind xấu hổ cúi gằm đầu vì cô biết chỉ cần cô ngước lên sẽ chạm mặt với anh.
Ngạo Thiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Wind, lúc này đã đầm đìa nước mắt.
Không biết vì sao trong lòng Ngạo Thiên lại cảm giác xót xa, anh đặt Wind nhẹ nhàng xuống giường nói với giọng nhỏ nhẹ.
- Tôi chỉ đùa với cô một chút, hôm qua hai chúng ta không hề xảy ra quan hệ.
Ngạo Thiên biết Wind đã hiểu lầm, nên mới giải thích với cô.
Wind vui mừng ngước mặt lên nhìn anh, cặp mắt lưng tròng tỏa ra tia sáng khiến Ngạo Thiên ngay ngất.
Vì sao mỗi lần anh nhìn vào mắt cô, trái tim anh lại không tự chủ đập loạn như vậy?
Sự vui mừng trên gương mặt cô, chỉ trong chốc lát được thay thế bởi nỗi hoài nghi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, dùng tay chỉ vào vết máu màu đỏ trên giường cất giọng khe khẽ.
- Vậy....... vết máu này......anh giải thích như thế nào?
Ngạo Thiên nhìn theo ngón tay cô, nhìn thấy vết máu màu đỏ trên giường anh chợt cong môi cười tà.
Cô gái này suy nghĩ kiểu gì vậy?
Bị thương thì ất sẽ chảy nhiều máu.
Nhìn thấy gương mặt tà mị hiện lên ý cười của Ngạo Thiên, lòng Wind càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Trong lòng suy nghĩ vậy, nước mắt lập tức tuông xuống gương mặt tái xanh của cô.
Nói cho đúng hơn Wind là người miệng hùm gan sứa, ngoài miệng cô ăn nói hùng hồn nhưng trên thực tế cô là một cô gái với tâm hồn yếu đuối. Nhất là về phương diện tình cảm và trinh tiết.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống gò má cô, Ngạo Thiên không còn tâm trạng để trêu đùa cô nữa, anh nhìn Wind với vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói.
- Hôm qua cô vì cứu tôi nên bị thương nặng chảy rất nhiều máu, tôi vì bất đắc dĩ nên mới xé áo của cô để khâu lại miệng vết thương.
Cũng vì vậy nên máu từ vết thương trên lưng cô, mới thấm trên tấm ra trải giường.
Ngạo Thiên nói xong quan sát sắc mặt của Wind, nghe anh nói vậy cô mới chợt nhớ đến vết thương trên lưng mình.
Chắc rất nghiêm trọng, bằng không sẽ không đau đến như vậy.
- Oh..... Tôi đã hiểu.
Wind ảo não nói, thì ra vừa rồi mình đã hiểu lầm đến anh, còn chuyện bé xé ra to.
Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Ngạo Thiên mới xoay người lại bước vào trong phòng tắm để mặc y phục.
Năm phút sau Ngạo Thiên từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng.
Đứng trước cửa thong vào phòng ngủ, Ngạo Thiên không nhìn thấy Wind đâu, cái anh nhìn thấy chỉ là một căn phòng trống rỗng.
Anh lập tức sải bước ra phòng khách tìm khắp nơi nhưng không thấy cô đâu, trong lòng lúc này cảm giác hụt hẫng chưa từng có.
Vừa rồi trong lúc anh mặc vào y phục, trong đầu còn liên tưởng đến vẻ mặt lúng túng lo lắng của Wind vừa rồi.
Ngạo Thiên còn nghĩ khi anh quay trở lại phòng ngủ, cô sẽ nhìn anh nở một nụ cười cảm kích, nhưng thật không ngờ cô lại không từ mà biệt.
Trong lòng không vui Ngạo Thiên quay trở về phòng ngủ, không biết cô bị thương nặng như vậy có thể đi đâu?
Ngạo Thiên trong lòng bực bội ngồi nặng nề xuống mép giường, tâm trạng không vui nên trong lòng cảm thấy ngạt thở vô cùng.
Ngạo Thiên bất giác nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ của mình, để dễ chịu hơn.
Đột nhiên con ngươi đen nhánh của anh tỏa sáng, khi anh nhìn thấy một tờ giấy đặt trên cái bàn bên cạnh giường ngủ.
Anh với tay cầm tờ giấy lên xem.
- Anh gì đó ơi......
Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Anh vì tôi nên mới đắt tội với ba tên lưu manh đó, tôi vì anh nên bị thương xem như hai chúng ta không ai nợ ai, đánh quề với nhau.
Hai chúng ta xem như có duyên, đã gặp nhau ba lần, nhưng tôi nghĩ cái duyên này nên dừng lại ở lần thứ ba này.
Chào anh, không hẹn ngày gặp lại.
Ký tên: Cô gái tóc tím.
Ngạo Thiên đọc xong bức thư kỳ lạ của Wind, trong lòng cảm thấy vui hẳn lên, cô gái này quả thật khác thường.
Bên cạnh anh xuất hiện không biết bao nhiêu người phụ nữ, họ vì muốn tiếp cận Ngạo Thiên anh, nên đã không từ thủ đoạn để câu dẫn anh, còn cô lại trốn tránh không muốn gặp anh.
Lúc trước không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy chướng tai gai mắt.
Nhưng bây giờ trong lòng anh lại mong mỏi, muốn được gặp lại cô.
Suy tư một lúc Ngạo Thiên mới lấy trong túi áo ra, cái điện thoại di động bấm một dẫy số.
Giọng nói trầm khàn của Ken vang lên.
- Chủ nhân.
Nghe được lời nói của Ken, Ngạo Thiên liền buông ra mệnh lệnh.
- Cho người điều tra cô gái với mái tóc màu tím, chúng ta gặp phải tại phi trường lần trước.
Tôi muốn biết tất cả về cô ta.
Lời nói của Ngạo Thiên khiến lòng Ken trỗi lên sự tọc mạch.
Từ trước tới giờ ngoài Chung tiểu thư ra, chủ nhân chưa từng quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào.
- Dạ chủ nhân, thuộc hạ sẽ cho người điều tra ngay.
Ken nói đến đây sẵn dịp anh báo cáo với Ngạo Thiên.
- Chủ nhân, Vịnh Hi mà ngài ra lệnh cho thuộc hạ điều tra chính là Đường Vịnh Hi, vợ của Tần Gia Uy.
Ngạo Thiên không cần Ken nói rõ anh cũng biết Đường Vịnh Hi là ai, Đường Vịnh Hi là một người phụ nữ tài năng xuất chúng.
Trên thế gian này không có mấy người Ngạo Thiên anh thưởng thức, hai vợ chồng Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi nằm trong mấy người ít ổi đó.
Trầm tư vài giây Ngạo Thiên đột nhiên lên tiếng.
- Vậy cậu hãy điều Đường Vịnh Hi và cô gái tóc tím kia có quan hệ gì!
Ngạo Thiên nghi ngờ không biết vì sao Đường Vịnh Hi lại tặng cho anh cái mũ lưỡi trai của Wind.
Nhưng anh tin chắc, trong sự việc này nhất định có nội tình.
Ken không hề thắc mắc vì sao chủ nhân lại điều tra hai người, anh chỉ cung kính nhân lấy mệnh lệnh.
- Dạ, thuộc hạ điều tra ngay.
Ngạo Thiên căn dặn Ken xong liền cúp máy, anh thuận tay quăng cái điện thoại xuống giường.
Ánh mắt thích thú nhìn vào lá thư trong tay, môi bất giác nở một nụ cười rực rỡ.
- Sẽ có ngày chúng ta gặp lại.
Một tháng sau tại quán cafe Lover"s của Ý An, tọa lạc ngay trung tâm thành phố New York.
Một quán cafe lãng mạng đông nghẹt người, quán cafe này là quán cafe nổi tiếng nhất tại New York dành riêng cho những cặp tình.
Một nơi mơ mộng yên tĩnh khiến khách hàng đến một lần, liền muốn quay trở lại.
Ba cô gái xinh đẹp ngồi thoải mái tại một cái bàn tròn trước cửa sổ sát mặt đất.
Wind ngồi thất thần ánh mắt bâng quơ, nhìn ra ngòai cửa sổ nơi người qua lại tấp nập.
Cuộc sống của những người bên ngoài cánh cửa này dường như rất bận rộn, trên tay mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động vừa đi vừa nói chuyện.
Thiết An Lâm ngồi đối diện, từ nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Wind, sau một hồi lâu Thiết An Lam không cầm lòng được nhẹ giọng nói.
- Wind, dạo này em ra sao?
Sao chị nhìn thấy trên giương mặt em ẩn hiện nét ưu tư.
Wind nghe Thiết An Lâm nói vậy liền quay đầu lại nhìn Thiết An Lâm.
- Chị họ, em có gì đâu mà ưu tư.
Chỉ vì lúc trước em bị thương ở lưng còn chưa hồi phục lại hoàn toàn, nên cảm thấy trong người không được khỏe.
Wind cầm cái muỗng quậy quậy chất lỏng màu đen trong ly cafe của mình, lúc này đã nguội ngắt.
Kỳ thật cô cũng biết mình có gì đó không ổn, nhưng không biết đó là gì.
Đường Vịnh Hi ngồi bên cạnh Thiết An Lam nhìn Wind nhếch môi cười trêu chọc.
- Chị thấy Wind nhà chúng ta đã động lòng với anh chàng nào rồi thì phải.
Mẹ của Wind là cô ruột của Thiết An Lâm nên ba người rất thân với nhau, nhưng vì ba của Wind thường xuyên nhận những case phải rời khỏi New York, nên ba người mới ít khi gặp mặt.
/35
|