Chương 22.3: Cố Tây Thành Cứu Lấy Cô Khỏi Nguy Hiểm
“Tên mới xuất hiện đằng kia! Lại dám to gan quản chuyện của ông đây!” Mấy tên đàn ông xấu xa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, khi thấy đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ hoắc, bọn họ liền nhao nhao biểu thị bất mãn.
Trong đó còn có người nổi giận đùng đùng muốn đi lên trút giận vào anh.
Cố Tây Thành nghe được tiếng bước chân tới gần, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng hơi nhấc lên mi mắt liếc tới đằng sau. Vào lúc đối phương cách một bước chân, anh chống tay còn lại xuống đất làm điểm tựa. Cúi thấp người giơ cao một chân đá bay tên đó ra xa mấy mét.
Đối phương ngã trên mặt đất phát ra tiếng ‘bịch’ nặng nề, cả người gã co lại vì đau đớn, miệng rên rỉ không ngừng. Một đám đàn ông còn lại chứng kiến liền phẫn nộ, trừng một loạt ánh mắt về phía Cố Tây Thành.
Nhưng mà ngay sau đó một giây khi thấy rõ gương mặt nhìn nghiêng của anh, cả một đám cùng cứng đờ tại chỗ như bị điểm huyệt. Đồng thời trừng lớn hai mắt, không thể hiểu nổi tại sao người ở trước mặt bọn họ bây giờ lại là, “Cố… cậu chủ Cố!”
Cậu chủ Cố, Cố Tây Thành! Là người đứng đầu trong bốn cậu chủ ở đây, Cố Tây Thành!!!
Tại sao anh lại muốn cứu cô gái kia?
Chẳng lẽ hai người họ quen nhau!?
Bao nhiêu vấn đề cùng nhau ở trong đầu bọn họ chạy loạn lên, nhưng mặc kệ đáp án cuối cùng là gì. Bọn họ chắc chắn gặp rắc rối rồi.
Chỉ nghĩ đến như vậy thôi, nguyên một đám đã có cảm giác mình bị ném vào hầm băng lạnh cóng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ, đắc tội với Cố Tây Thành sẽ rơi vào tình trạng gì. Anh chỉ cần hơi động ngón tay đã đủ khiến cả đám người rơi vào đường cùng không lối thoát, mấy người nhịn không được hai chân mềm nhũn run rẩy ngã quỵ dưới đất.
Cả bọn nhìn nhau lau mồ hôi lạnh, xoắn xuýt một lúc liền hiểu ý nhau. Họ đánh liều đứng dậy co giò chạy, ít nhất như thế may ra còn có đường thoát. Dù sao hiện tại Cố Tây Thành cũng không rảnh chú ý tới bên này.
Mấy tên đàn ông đồng loạt gật đầu, đỡ lấy nhau nhanh chân muốn chạy thoát. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, vừa mới chạy được đến đầu cầu thang đã bị một bàn chân đạp cả đám trở về.
Cả bọn nằm la liệt ngã chồng lên nhau, đau đớn nhìn về hướng người vừa đánh mình. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt họ liền trắng ngắt không còn một giọt máu. Dáng vẻ Mộ Liêm Xuyên, Thương Chấn và Tư Đồ Sóc vẫn luôn anh tuấn như vậy, đồng loạt xuất hiện gây loá mắt.
Nhưng giờ bọn họ làm gì còn tâm trạng để tán thưởng các cậu chủ. Trong chớp mắt đó, họ có ảo giác tới gần bọn họ là thần chết chứ không phải người nữa.
“Bốn… là bốn cậu chủ!”
Bốn cậu chủ lớn của thành phố A, Cố Tây Thành, Mộ Liêm Xuyên, Thương Chấn, Tư Đồ Sóc. Bao trọn mạch máu kinh tế của thành phố A, là biểu tượng của tiền tài, quyền lợi và địa vị, bởi vậy chẳng một ai dám to gan đi đắc tội với họ.
Bây giờ cả bốn người thế mà lại đồng thời xuất hiện ở nơi này!
Xong rồi, tiêu rồi, triệt để tàn đời rồi….
Những kẻ vừa rồi càn rỡ ghê tởm đã biến mất tăm, giờ đây trên mặt họ chỉ còn lại kinh hoàng trắng bệch, vô lực nằm trên mặt đất như một đống con rối vải vô dụng.
Tư Đồ Sóc sửa sang lại áo vest khoác ngoài của mình, gian tà liếc nhìn một đám người, “Phạm sai lầm liền muốn chạy trốn! Đây không phải là chuyện mà đàn ông chân chính sẽ làm!”
“Cậu chủ Tư Đồ, xin cậu tha mạng cho nhóm chúng tôi,chúng tôi biết sai rồi…”
“Mở miệng đã là cầu xin tha thứ, đây cũng không phải hành vi của đàn ông. Đám người các ngươi thật sự làm mất mặt đàn ông!”
Tư Đồ Sóc khác với vẻ hay đùa giỡn thường ngày, bây giờ anh ta nghiêm nghị chính trực, biểu hiện dáng vẻ vì công bằng của chính nghĩa.
Mộ Liêm Xuyên và Thương Chấn ở bên cạnh nghe, khoé miệng bất đắc dĩ mỉm cười. Sau đó cùng bước nhanh đến trợ giúp Cố Tây Thành.
Cuối cùng Tô Nhan Hề được Cố Tây Thành cứu lên sân thượng, bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.
Chỉ là một loạt chuyện vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực toàn thân cô. Vừa được đưa lên khỏi không trung, Tô Nhan Hề đã mềm nhũn ngồi phịch xuống cạnh chân anh, cố sức hít thở.
Nước mắt cô vẫn còn đang rơi trong vô thức, tình huống lúc nãy thật sự quá đáng sợ. Nghĩ lại bản thân vừa lượn lờ một vòng trước cửa địa ngục, cả người Tô Nhan Hề liền run lẩy bẩy.
Cô còn trẻ như vậy mà đã đi làm ma, sẽ rất đáng tiếc đó biết không?
Cố Tây Thành thở lấy hơi, bức bối đưa tay kéo lỏng cà vạt. Tâm trạng không vui vẻ gì nhìn về phía người nào đó đang ngồi cạnh chân mình. Anh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cả người liền ngùn ngụt lửa giận.
“Hạ Cẩm Hề, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Bây giờ cô đáng nhẽ nên ngoan ngoãn ở trong nhà họ Cố, sao lại có thể chạy tới quán bar được?
/2013
|