Chương 65: Tổng thống nhà chúng ta
An Chỉ Manh trở lại gian phòng của mình, gương mặt nóng hầm hập.
Não không ngừng hiện dáng người khiêu gợi, cơ bụng hoàn mĩ, yết hầu gợi cảm, đôi chân thon dài mà rắn chắc.
Làn da màu lúa mì chính là điểm yêu nghiệt trí mạng của anh.
Càng nghĩ càng cảm giác toàn thân khô nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Cô cầm lấy chén nước, ực mạnh uống một hơi. Vỗ vỗ khuôn mặt, đi vào phòng tắm nước lạnh.
Sau đó, An chỉ Manh leo lên máy tính, trang đầu báo hiện lên vô số tin tức.
"Ngày mai tòa thành tổng thống sẽ có party, là thật sao?"
"Không phải là gạt người chứ?"
"Không biết đâu! Người nào tung tin này, mau ra đây."
Nhìn đám người bàn tán sôi trào, An Chỉ Manh không thể không lên tiếng rồi."Yên tâm, nhất định sẽ làm."
Cô vừa comment một câu, đám người lập tức bổ nhào vào hỏi.
"Cô là ai?"
"Cô dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế? "
"Cô có quan hệ gì với tổng thống nhà chúng tôi?"
"Đúng a! Cô với tổng thống nhà chúng tôi có quan hệ như thế nào?"
"Mau nói, cái đồ tiện nhân này, có phải cô câu dẫn tổng thống thuần lương nhà chúng tôi không?"
Thanh âm chất vấn vang lên, khiến cô trở tay không kịp. Mười cái bầy cô xây lên đều đã kín người rồi.
Thành bảo này không có khả năng dung nạp nhiều người như vậy, vậy phải tuyển chọn rồi.
Tiêu chuẩn lựa chọn là gì đây?
"Cộc cộc..."
Cô nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn quản gia đứng bên ngoài."Quản gia đại thúc, có chuyện gì sao?"
"An tiểu thư, đồ của cô đã được đưa đến, có cần mang lên phòng cho cô không?"
"Được rồi, mang lên đi!"
Nhìn người hầu vận chuyển từng hàng từng hàng đồ, tủ giày, tủ túi xách, tủ trang sức.
Mỗi loại đều được bày bố ngăn nắp trang trí đẹp mắt.
Mất nửa giờ, mới chuyển xong.
Một gian phòng hơn 100 mét vuông, sau một hồi bày trí liền chật kín.
An Chỉ Manh nhìn tủ đồ trong phòng, cõi lòng chấn động, khẽ kéo cửa, chạy qua gõ cửa phòng bên cạnh.
"Chụp chụp..."
"Vào đi."
Vừa mở cửa, liền bắt gặp anh quả nhiên đang ngồi làm việc trước máy tính trong thư phòng."Tổng thống đại nhân , có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Ừm, hỏi." Cô gái này, chỉ cần nhẹ giọng thì thầm, không phải có tà tâm cũng là muốn cầu xin mình.
"Những thứ đồ đó là anh cho tôi, hay là dùng tạm vậy?"
Cận Tư Hàn tạm dừng công việc trong tay, mắt đen dò xét người đầy bất an trước mặt.
Đây là lần đầu tiên anh bắt gặp biểu hiện rụt rè khép nép của cô, mắt đen trầm tư."Cô muốn nói cái gì?"
"Ách... Cái kia..." Dưới con mắt soi mói của anh, cô phát giác chính mình đều trở nên trống rỗng rồi."Cái kia... Tôi chỉ là muốn nói, những đồ đó anh định cho tôi hết chứ."
"Ừm!"
"Là dùng vĩnh viễn sao?" Điểm ấy, vô cùng quan trọng. Ngộ nhỡ mình hiểu lầm chuyện này, thế nhưng sẽ không quay đầu lại được .
Cận Tư Hàn mắt nhìn video khẩn cấp thư ký gửi tới, tùy ý nói ra: "Ừm!"
"Âu da! Đây chính là anh nói đó, đưa tôi là của tôi, tôi xử lý như thế nào anh không thể trừng phạt tôi." Nói xong câu đó, cô liền nhanh như gió xoay người rời khỏi phòng.
Cận Tư Hàn nhìn theo cô, cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Nhưng video khẩn cấp khiến anh không thể không rời mắt, liền tiếp nhận."Nói."
/977
|