Tống Y

Chương 43: Nguyệt hạ.

/549


Mọi người cùng đi tới Ngũ Vị Đường.

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài một mình nhưng khi về lại dẫn theo mấy người như vậy có chút kinh ngạc, vội vàng gọi Anh Tử lấy thêm ghế ngồi.

Lưu thị cười cười xin lỗi: “Ôi chao, đúng bữa cơm sao? Chúng ta tới thật không khéo, hay là chúng ta ngồi đợi một lát đi.”

“Phu nhân xin đừng nói khách khí vậy, mau ngồi đây cùng ăn luôn đi!”

Lưu thị nói vậy nhưng cũng không có khách khí ngồi xuống, chờ bọn Lâm Thanh Đại mang thêm chén bát, rót nhanh mấy chén rượu, cả Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi cùng Đỗ Văn Hạo cũng ngồi xuống.

Lưu thị mỉm cười hướng Lâm Thanh Đại nói: “Lâm chưởng quỹ, ta lần này đến là có chuyện muốn cùng cô thương lượng. Chuyện là thế này, Vũ Cầm nhà ta muốn theo Đỗ đại phu của Ngũ Vị Đường học y, mới vừa rồi nói chuyện Đỗ đại phu đã đáp ứng rồi. Lão thái thái cùng với ta có chuẩn bị xuất ra một chút tiền riêng muốn cùng ngươi hợp vốn vào Ngũ Vị Đường, để cho Cầm nhi đảm đương một tiểu chưởng quỹ, giúp trông nom thuận tiện theo Đỗ tiên sinh học y, lại nghe nói Đỗ tiên sinh chiếm hai phần ở Ngũ Vị Đường, hắn đã đồng ý chúng ta hợp cùng, không biết ý của Lâm chưởng quỹ thế nào?”

Lâm Thanh Đại vừa mừng vừa sợ, tình hình kinh doanh của nàng hiện nay không khác gì trứng chọi đá, từ khi mở dược phô tới nay, hơn hai năm kinh doanh mà sinh ý vẫn rất ảm đạm, tiền vốn đã thua lỗ mất một nửa, đang lo lắng không biết làm sao duy trì, đột nhiên lúc này lại có người nguyện ý góp vốn đầu tư, khác gì có thêm than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi, không thể tin đây là sự thật, liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thấy hắn mỉm cười gật đầu, liền nhẹ hít một hơi, mặt giãn ra nói: “Tốt tốt, đương nhiên là hoan nghênh! Chẳng hay phu nhân định hợp vốn bao nhiêu?”

“Lão thái thái cầm sáu trăm, ta cầm sáu trăm, tổng cộng là một ngàn hai! Cũng cố gắng đủ chiếm hai phần là tốt rồi” (Nguyên văn là lão thái thái cầm sáu trăm hai, ta cầm bốn trăm hai nhưng mà tổng vẫn là một ngàn hai, có lẽ tác giả nhầm, vậy nên mình sửa lại cho mỗi bà cầm sáu trăm).

Lâm Thanh Đại sửng sốt, tại lúc nàng mua lại Ngũ Vị Đường này, kể cả tiền nàng đầu tư mở rộng, sửa sang lại, tổng cộng cũng chưa đến một ngàn hai, cố làm tròn thì cũng có thể coi là một ngàn hai, vậy là song phương mỗi bên tính là một nửa, nhưng mà Đỗ Văn Hạo chiếm hai phần, đương nhiên còn lại mỗi bên phải chiếm bốn phần mới đúng, thế nhưng họ lại chỉ yêu cầu chiếm hai phần, chẳng khác nào đối với Ngũ Vị Đường của Lâm Thanh Đại đánh giá cao gấp đôi. Như thế này thì cho mình quá nhiều tiện nghi. Chỉ bất quá, Lâm Thanh Đại không phải là người thích chiếm tiện nghi: “Cái này… phu nhân, bỉ đường thực ra không được đánh giá cao như vậy, chỉ có…”

Lưu thị đưa tay chặn lại, cười nói: “Lâm chưởng quỹ, Ngũ Vị Đường của cô trị giá bao nhiêu tiền là do chúng ta phán đoán, bản thân bọn ta ước tính nó ít nhất phải trị giá ba nghìn hai, chia sáu phần (đúng ra phải là ba ngàn sáu, nhưng có thể ý tác giả muốn làm tròn lên), chúng ta một ngàn hai chia hai phần, y thuật của Đỗ tiên sinh đương nhiên không dừng lại ở giá trị hai phần, nhưng vì các ngươi hai bên đã nhất trí, chúng ta cũng theo vậy mà tán thành. Như vậy quyết định là ngươi chiếm sáu phần, chúng ta cùng Đỗ tiên sinh mỗi bên hai phần, ngươi là đại chưởng quỹ, sổ sách tài vụ vẫn do ngươi hoàn toàn phụ trách, Đỗ tiên sinh là nhị chưởng quỹ, Cầm nhi của chúng ta là tam chưởng quỹ, hai người hiệp trợ cho cô, cuối mỗi năm tổng kết, lãi lỗ theo số phần mà chia”.

“Cái này…”

“Lâm chưởng quỹ, cô cũng biết, chúng ta đầu tư vào quý đường chủ yếu là muốn cho Cầm nhi theo Đỗ tiên sinh học y, nếu cô còn cảm thấy chúng ta đầu tư như vậy có gì không ổn, coi như là đền bù cho việc Cầm nhi học y khiến cho sinh ý của quý đường bị ảnh hưởng. Vậy đi! Chúng ta nâng chén mừng hợp vốn thành công!”

Lâm Thanh Đại nghe đối phương nói vậy, tâm lý cũng rõ ràng ý tứ của đối phương, liền cũng không tranh cãi gì nữa, cảm kích bưng chén rượu lên nói: “Đa tạ phu nhân! Nào! Phu nhân, Đỗ tiên sinh, chúng ta cạn!”

Ba người nâng chén gây nên một trận náo nhiệt đầy cảm hứng.

Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như làm ăn tốt đẹp đi lên, việc học y kia chỉ có thể vào buổi tối, Bàng cô nương liệu có theo nổi như vậy không, đường xa, đi lại đều mất một canh giờ, chỉ sợ trở về muộn không tiện”.

Lưu thị gật đầu nói: “Cầm nhi sẽ ở lại dược đường, xin nhờ Lâm chưởng quỹ an bài cho một phòng”.

Không đợi Lâm Thanh Đại đáp ứng, Tuyết Phi Nhi đã vội nói chen vào: “Không nên làm phiền quá, Vũ Cầm tỷ ở cùng một chỗ với ta là được, khi nào khách điếm không có việc gì, ta cũng muốn tới nghe một chút, Đỗ lang trung, ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ nữa được không? Ta cùng Vũ Cầm tỷ tỷ…”

Lưu thị vội chặn ngang lời của nàng: “Phi nhi, Vũ Cầm không thể… như vậy… bái sư học nghệ, mà là làm tam chưởng quỹ, tham gia quản lý Ngũ Vị Đường, tùy tiện theo Đỗ tiên sinh học y chỉ là tùy tiện chỉ giáo, không phải bái sư, cũng không phải là quan hệ thầy trò”.

“Ồ?” Tuyết Phi Nhi đương nhiên biết vừa rồi mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói lỡ, “Đúng đúng! Ta nói sai rồi, không phải thầy trò, hì hì, ta đây cũng muốn theo Vũ Cầm tỷ cùng nhau học, ta… nhưng không có tiền trả, Đỗ lang trung, ngươi dạy ta miễn phí có được hay không?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được thôi, một con dê cũng phải đuổi, mà hai con cũng phải đuổi, thêm một không có ảnh hưởng gì!”

“Hừ! ngươi mới là dê đó! Như vậy coi như đã quyết định rồi! Vũ Cầm tỷ sẽ ở cùng chỗ ta. Có được hay không? Vũ Cầm tỷ”.

Bàng Vũ Cầm gật gật đầu: “Được mà!”

Lưu thị mỉm cười đứng dậy nói: “Như vậy là đã thỏa thuận xong. Chúng ta cũng nên đi, sáng mai sẽ đưa tiền tới, đến lúc đó sẽ ký văn khế.”

Lưu thị nói xong liền dẫn Bàng Vũ Cầm đi về. Lâm Thanh Đại lúc này mới thực sự phục hồi tinh thần, không còn cái cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi nữa, Ngốc béo, Ngô Thông cùng mọi người bắt đầu reo hò.

Sau đó mọi người đều vui sướng nâng chén đối ẩm, chuyện trò ca hát rất thống khoái thẳng đến tận đêm khuya mới đi nghỉ.

Đỗ Văn Hạo trở lại phòng trong tình trạng say khướt, nghe trong cũi tiếng ngao ngao của tiểu hổ, nghĩ thầm chắc chắn nó đã đói mềm bụng ra rồi, vội vàng đóng cửa, tắt đèn, bế con hổ ra, đặt ở chỗ con chó mẹ cho nó bú sữa. Hắn thì ngồi chồm hỗm ở bên cạnh thích thú nhìn nó ngậm nhũ hoa của con chó mẹ mà mút chùn chụt.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rồi lại thấy tiếng của nha hoàn Anh Tử: “Phu nhân, bên ngoài lạnh, hay là vào phòng nghỉ đi, ở đây coi chừng dính phong hàn.”

Tiếng Lâm Thanh Đại trả lời: “Ta không sao, chỉ muốn đứng đây ngắm trăng một lát, ngươi cứ vào nhà đi.”

“Dạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe rõ tiếng bước chân của Anh Tử trở về phòng.

Hắn nghe câu nói vừa rồi của Lâm Thanh Đại, liền đưa mắt nhìn qua song cửa sổ, ánh trăng màu trắng thanh lương vô cùng, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác thích thú, đứng dậy đi ra cửa, cũng không quên đóng cửa phòng lại.

Lâm Thanh Đại nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì ra là Đỗ Văn Hạo, liền mỉm cười: “Tiên sinh chưa đi nghỉ sao?”

“Ta chưa, cũng muốn ra đây ngắm trăng một lát.”

“Vậy sao, đêm nay ánh trăng trông thật đẹp.”

Đỗ Văn Hạo đi đến bên cạnh Lâm Thanh Đại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng được vây xung quanh bởi một khoảng không u ám, xa thật xa ánh trăng khó khăn mới có thể nhìn thấy được một vài đốm sáng mơ hồ. Tình cảnh này khiến Đỗ Văn Hạo thở phào một hơi, thuận miệng vô thanh vô tức ngâm một câu: “Minh Nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên.” (Ánh trăng có bao lâu, đem rượu hỏi trời xanh)

Lâm Thanh Đại cười nói: “Cảm khái vậy sao? Lại còn muốn theo ánh trăng uống rượu? Uống từ nãy còn chưa đủ sao? Có muốn hay không hai ta uống thêm vài chén?”

“Ý kiến hay!”

Lâm Thanh Đại hướng vào trong phòng Anh Tử nói: “Anh Tử, mang bàn trà ra đây, gọi nhà bếp làm cho ta mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu ấm!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đêm đã khuya, không nên làm phiền bọn họ, trong phòng có ít quả khô với ít hoàng tửu, uống rượu với quả khô ngắm trăng, không phải thích thú lắm sao?”

“Vậy theo ý tiên sinh đi.”

Anh Tử mang bàn trà đi ra, mang thêm một mâm quả khô, một bình rượu để trong một chiếc bát dùng để hâm rượu. Chiếc bát này cũng là bát đặc chủng, làm bằng sứ tráng men nhẵn nhụi, trắng bóng, mang hình dáng một đài hoa sen có các cánh mở ra, bầu rượu được đặt ở trong, nước nóng cũng đã được đổ vào nhanh chóng hâm nóng và giữ ấm cho bầu rượu.

Chuẩn bị các thứ xong, Anh Tử cũng lấy một chiếc ghế ra ngồi bênh cạnh để hầu rượu.

Lâm Thanh Đại một tay vén giữ áo bào, một tay nhắc chung rượu rót đầy chén của Đỗ Văn Hạo và của mình. Nàng nhìn những tia sáng bàng bạc từ ánh trăng chiếu vào trong chén rượu hỏi: “Tiên sinh vừa mới ngâm mấy câu thơ có phải là của Tô Thức không vậy?”

“Ừm, đúng vậy. Ta cảm thấy Tô Đông Pha này là người dũng cảm, khó mà nghĩ rằng ông ta lại có thể viết được những câu thơ như vậy, mà theo lời của Lý Thanh Chiếu càng thấy không giống tính cách của Tô Đông Pha.”

Lâm Thanh Đại tò mò hỏi thăm: “Tô Đông Pha là ai vậy?”

Đỗ Văn Hạo không thể không cười: “Ngươi uống say chưa vậy? Tô Đông Pha không phải chính là Tô Thức đó sao?”

“Đúng không vậy?”

“Ngươi không biết Tô Đông Pha chính là Tô Thức sao?”

Lâm Thanh Đại có chút ngượng ngùng, khẽ lắc đầu.

Thật ra điều này không thể trách Lâm Thanh Đại được, Tô Đông Pha hiện giờ vẫn là một nhân vật chưa có nhiều danh tiếng, hắn xuất thân từ giang hồ, học tập được nhiều lời ca ngâm xướng rồi được thanh lâu giữ lại. Nhưng khi Tô Đông Pha bị lưu đày ở Hoàng Châu đoàn luyện sử, dựng một căn nhà tranh ở sườn núi mới tự gọi mình là Tô Đông Pha (Pha là sườn núi), mà đó là chuyện một năm sau này, cho nên Lâm Thanh Đại không có khả năng biết.

Lâm Thanh Đại lại hỏi: “Tiên sinh vừa nói Lý Thanh Chiếu là ai vậy?”

“Lý Thanh Chiếu là một nhà thơ nữ nổi tiếng đời Tống” Mới vừa nói tới đây, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ tới Lý Thanh Chiếu sinh ra ở Bắc Tống, chết ở Nam Tống, trải qua đủ mọi gian khổ trong chiến loạn, còn bây giờ là Bắc Tống trung kỳ, vậy Lý Thanh Chiếu sợ còn chưa sinh ra.

“Lâm Thanh Đại cười cười: “Ta cô lậu quả văn, chưa có nghe nói tới một văn nhân như vậy.”

Đỗ Văn Hạo trong bụng cười thầm, nghĩ nếu ngươi biết rồi, vậy mới là kỳ quái! Giơ chén rượu lên, nói: “Uống! cạn ly!”

Hai người ngồi uống rượu cùng với quả khô, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm với ánh trăng sáng.

Lâm Thanh Đại nói: “Uống rượu như thế này cũng có chỗ buồn chán, rượu vào cũng nên chơi đùa một chút, ta lấy rượu làm lệnh có được không?”

“Ha ha! Đánh quyền hay là đổ xúc xắc vậy?”

“Không, đố dược liệu!”

“Đố dược liệu? có chút ý tứ, như thế nào để quyết định thắng thua đây?”

“Ta mở y thư, tùy tiện mở bất cứ một chương nào đó, nói đến tên vị thuốc nào ngươi phải lập tức nói ra phương thuốc cùng nguồn gốc, không cho nói bừa. Nói đúng, ta uống rượu, không nói đúng, ngươi uống rượu! Như vậy được không?”

“Được thôi. Bất quá cô chuẩn bị thua đi là vừa, ta tại tiểu học… khụ khụ.. trước kia học tư thục, mọi phương thuốc Trung y đều có đọc qua, không làm khó được ta đâu!”

“Cũng không hẳn như vậy, có thể ngươi sẽ quên một vài phần thì sao.”

“Sẽ không có chuyện đó, không tin cô cứ tùy tiện nói hai vị thuốc, ta có thể nói ra ngay!”

:71:


/549

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status