“Không vội ạ, dì, con không tính đến chuyện bạn gái, kế hoạch trước mắt của con chính là trước cứ làm việc cho tốt đã, còn lại sau này hẵn nói.”
Dì Diệp Lăng nói: “Công việc tuy quan trọng, nhưng mà cưới vợ sinh con cũng không thể chậm trễ được. Hiện tại nhà con cũng không tính là quá khó khăn, tại sao lại lo lắng chuyện tiền nong? Dì nghe nói các con đang xây nhà máy có phải hay không?”
“Cái đó đều là tiền đi mượn, tình huống nhà con dì cũng biết rồi đấy, mượn của mọi người hơn hai vạn, cũng vừa mới trả.” Diệp Lăng nói.
“…Hừ, con là đứa nhỏ có lý tưởng có chủ ý, dì liền không can thiệp vào chuyện của con nữa.” Dì Diệp Lăng có chút ngượng ngùng nói, dường như là lời nói của mình trong mắt Diệp Lăng không đáng một đồng xu.
“Dì à, con không phải có ý tứ kia, là con thật sự không vội.” Diệp Lăng một bên rũ mắt giả chết trước mặt dì, một bên thì phân tâm sự chú ý đến Trang Húc Nhiên sau lưng.
“Tiểu Nhiên? Tới đây tới đây, ngồi bên này.” Mẹ Diệp nhìn thấy Trang Húc Nhiên, vội vàng kêu cậu qua ngồi.
“Dạ, bác gái.” Trang Húc Nhiên đi qua người Diệp Lăng, gió lạnh từng cơn.
Tay chân Diệp Lăng đều lạnh lẽo, buồn không tả được. May mắn dì không níu lấy đề tài này không tha, bị Diệp Lăng dỗ dành vài câu liền chuyển hướng.
Một căn phòng riêng từng người lại mang tâm tư khác nhau, bên ngoài cười cười nói nói, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Một nhà dì ăn hết bữa trưa lại đến buổi tối, Diệp Lăng tìm lý do, mang Trang Húc Nhiên ra ngoài.
Hai người đều trầm mặc không nói, có lẽ không vì tức giận hay vì cái gì đó, chính là không hẹn mà cùng như vậy, cũng không có hứng thú nói chuyện.
Trong lòng, là cảm giác chua xót ê ẩm, nhưng vẫn tin tưởng lẫn nhau, bởi vì bọn họ yêu nhau.
Điểm đến cuối cùng, là một sườn núi nhỏ, khuất gió lại hẻo lánh, hiếm khi có người đặt chân đến.
“Khi còn bé anh thích đến chỗ này.” Diệp Lăng nói, dẫn Trang Húc Nhiên ngồi xuống bãi cỏ mình thường ngồi.
Khi hắn còn là đứa nhỏ ngu ngơ, không thích chơi đùa cùng bạn bè, chỉ thích một mình trốn đi ngẩn người, đọc sách.
Trong mắt người khác, hắn rất nghiêm túc, là một đứa nhỏ đặc biệt siêng năng.
“Thôn các anh đồng ruộng thật rộng lớn.” Trang Húc Nhiên phóng tầm mắt, nhìn thấy cánh đồng mênh mông bát ngát.
“Ừ.” Diệp Lăng đặt khuỷu tay xuống gối, bàn tay chống cằm, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm cùng phiền muộn.
“Diệp Lăng.” Giọng nói trầm thấp của Trang Húc Nhiên vang lên bên tai hắn: “Nếu không chúng ta về Kinh Thành sớm đi?” Cậu thật sự, không muốn ở lại.
Vui sướng kia chỉ là bọt biển, chỉ một vết đâm sẽ phá tan lớp vỏ giả tạo.
“Haizz…” Diệp Lăng khẽ thở dài.
“Trong lòng của em khó chịu, không vui.” Trang Húc Nhiên nói thẳng ra, tâm tình của mình.
Diệp Lăng không nhiều lời, đưa tay ôm lấy bờ vai Trang Húc Nhiên, để dựa vào người mình, liên tục vuốt ve khuôn mặt cậu: “Không sao đâu, không cần nghĩ về những người kia, anh…”
Anh cái gì đây?
Trái tim co rút đau đớn, Diệp Lăng thật hận chính mình, đột nhiên phát hiện mình ngay cả một lời hứa hẹn nho nhỏ cũng không cách nào nói với Trang Húc Nhiên.
Hiện tại Diệp Lăng hối hận, chính mình nên sớm không nên tiếp tục gần gũi với Trang Húc Nhiên, nhưng mà chuyện đã đến nước này phải làm gì cho đúng…
Một người đã ôm chặt vào ***g ngực, làm sao có thể buông tay mà rời xa cậu đây.
“Không cần phải nói, em biết anh khó xử.” Trang Húc Nhiên quay qua ôm Diệp Lăng, dựa đầu vào bờ vai Diệp Lăng, gần hắn hơn một chút.
“Xin lỗi em.” Diệp Lăng lén bi ai, càng thêm dùng sức mà vuốt ve ôm chặt cậu.
Loại biểu hiện này quá mức kịch liệt, khiến cho Trang Húc Nhiên chột dạ, cậu chẳng qua là hy vọng Diệp Lăng coi trọng mình mà thôi.
“Anh không cần như vậy, em không tức giận.”
“…” Nói thì nói thế, nhưng tâm tình Diệp Lăng vẫn không tốt như trước, ánh mắt áy náy giống như có thể chảy ra nước.
Đổi lại Trang Húc Nhiên xoa xoa khuôn mặt hắn, dỗ hắn vui vẻ: “Đừng như vậy a, em chỉ là bị người thân của anh kích thích mà thôi, anh không cần phải mang bộ dạng tự trách như vậy.”
“Chúng ta ở một ngày nữa, trở về Kinh Thành đi.” Diệp Lăng nắm chặt tay Trang Húc Nhiên, đưa ra quyết định.
“…Em chỉ buộc miệng mà thôi, không phải lúc nào anh cũng có thể về nhà, không cần bởi vì…”
“Anh nói thật.” Diệp Lăng sờ hai má Trang Húc Nhiên, hôn một cái: “Thêm một ngày nữa rồi trở về, được không?”
Trang Húc Nhiên mấp máy môi, cái đó đương nhiên là được, nhưng mà có phải mình quá tùy hứng rồi không?
“Không sao đâu.” Có thể vì cậu được bao lâu, hiện tại không làm thì lúc nào mới làm? Nếu như ngay cả cái này cũng không thể vì cậu mà làm được, thật là cỡ nào…
Cỡ nào khổ sở, cỡ nào áy náy.
“Được, theo anh.” Trang Húc Nhiên nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời khôi phục lại sức sống.
Cậu luôn cảm thấy mang Diệp Lăng tới Kinh Thành, chính là chỉ thuộc riêng về một mình mình, cũng không cần phải chia sẻ Diệp Lăng với người khác.
“Em cười rất đẹp, anh rất sợ vẻ mặt mướp đắng của em a.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói, phát hiện mình như vậy mà lại để ý đến bộ dạng không vui của Trang Húc Nhiên, căn bản không phải hy vọng phải chứng kiến.
Giống như là lời cầu nguyện ở trong miếu nhỏ ngày hôm qua, Diệp Lăng hy vọng Trang Húc Nhiên cả đời bình an vui vẻ.
“Cái gì mà mặt mướp đắng?” Trang Húc Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, không thừa nhận bị gọi là mặt mướp đắng: “Đó là lạnh lùng được không nào?”
“Ừ, em nói sao cũng được.” Diệp Lăng qua loa đáp lại.
“Cút đi.” Trang Húc Nhiên cười mắng, giãy ra khỏi ***g ngực Diệp Lăng.
“Làm sao vậy?”
“Hai thằng đàn ông, cứ dựa dựa dẫm dẫm thì ra cái dạng gì?”
“…” Diệp Lăng cảm thấy quái dị, hắn vẫn luôn kiên định cho rằng, Trang Húc Nhiên thích ngực của mình.
Cho nên Trang Húc Nhiên trước mặt đây là đang làm trò, giả đứng đắn.
“Cười cái gì? Cười thiếu đòn như vậy?” Trang Húc Nhiên dùng chân đá đá chân của hắn.
“Cười em giả bộ đứng đắn a?” Diệp Lăng thành thật, sau đó lật người né khỏi cú đá của người kia.
Trang Húc Nhiên bổ nhào qua: “Diệp Lăng anh muốn bị đánh à!”
Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, có người vĩnh viễn kích động lên làm dùng bạo lực như vậy, động một chút lại hầu hạ bằng gia pháp, nhéo lỗ tai!
“Ai da, đau…”
“Đừng có lộn xộn nữa được không, cọ đến cả người bốc hỏa.”
Diệp Lăng nằm trên bãi cỏ mà cười đến vui vẻ, đặt Trang Húc Nhiên trên người mình, lại để cho cậu từ trên cao nhìn xuống mình, như một vị quốc vương, nhìn người tùy tùng trung thành.
“Nói, anh yêu nhất là ai?” Quốc vương nghiêm túc nói.
“Là em.” Tùy tùng nói.
Vì vậy liền nở nụ cười, giống như hai kẻ ngốc mà nhìn nhau cười ngu ngơ.
Lúc này là tháng năm, trời xanh mây trắng, cây cỏ lả lướt…
…
Thay nhau giúp đối phương phủi sạch vụn cỏ dính trên người, trên tóc, lông mi, cuối cùng nhìn nhau, cuối cùng hôn môi một cái.
Diệp Lăng cười nói: “Đi về thôi, không được buồn nữa.”
Trang Húc Nhiên gật đầu nói: “Em không sao rồi, vốn là không có việc gì.” Dùng sắc mặt như vậy lúc ở nhà, chẳng qua là thói quen nhắc Diệp Lăng, khiến hắn khẩn trương chính mình, chỉ như thế mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Lăng nói, vẫn là nhịn không được, lại ôm thêm lần nữa đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.
Cái này là yêu sao, bất cứ chỗ nào, đều không kiềm chế mà muốn nâng cậu trong lòng bàn tay mà yêu thương, không để cho cậu xụ mặt, không cho cậu bị ủy khuất.
Trang Húc Nhiên nhạy cảm như vậy, làm sao mà không biết Diệp Lăng quan tâm cùng khẩn trương, cho nên mới cảm động a, ôm eo của hắn không muốn buông ra.
Đã nói là trở về, nhưng vẫn là… không muốn cách xa hắn vì bất luận cái gì cho dù chỉ là một giây nào, cho người khác.
Diệp Lăng kiên định mà kéo tay cậu ra, đứng lên, bước từng bước vững vàng hướng về nhà mình.
Thời điểm hiện tại bên cạnh còn có cậu, nếu như có một ngày không còn nữa, thì sẽ như thế nào, không biết… chỉ biết là sẽ đau đớn, đau đớn thật lâu, hoặc cho đến khi chết đi mới có thể kết thúc.
Thẳng đến khi không còn ý thức để nghĩ về cậu, mới có thể kết thúc được đoạn tình cảm này.
Đã như vậy rồi, nghiêm trọng như vậy sao?
Đi về phía trước đón nhận từng cơn gió, một giọt nước mơ hồ nơi khóe mắt bỗng chảy xuống.
“Bụi bay vào mắt, hơi đau…”
“Em giúp anh thổi một chút, lại đây.”
…
Về đến nhà, dì của Diệp Lăng đã dẫn theo hai đứa nhỏ trở về, chỉ còn lại mẹ Diệp trong phòng khách dọn dẹp lại đồ đạc.
“Về rồi sao? Con đến chỗ nào chơi đó?” Mẹ Diệp cởi mở phóng khoáng, không bởi vì bọn họ ra ngoài chơi mà tức giận, ngược lại rất ủng hộ bọn họ đi ra ngoài, dù sao người trẻ tuổi cũng không thích chơi cùng với mấy người có tuổi rồi.
“Mẹ, không đi đâu cả, chỉ tùy tiện dạo quanh thôi.” Diệp Lăng nói, đi qua giúp mẹ Diệp dọn phòng.
“Bác gái, để bọn con giúp.” Trang Húc Nhiên cũng tiến vào giúp.
“Ôi, đừng đừng đừng, mẹ tự làm là được rồi, các con đừng có bày thêm ra a.” Mẹ Diệp nhanh chóng ngăn cản bọn họ, những chuyện lặt vặt thế này tự mình làm còn nhanh hơn, có người bên cạnh vướng tay vướng chân ngược lại làm chậm tiến độ.
Diệp Lăng nhìn thấy Trang Húc Nhiên tiến vào, liền buồn cười kéo cậu ra: “Vậy được, mẹ, chúng con trở về phòng.”
“Đi đi đi đi, trở về phòng mà chơi máy tính đi.” Mẹ Diệp phất phất tay nói, bà biết rõ Trang Húc Nhiên mang theo máy tính tới đây, bình thường hai đứa trong phòng nhất định là đang chơi máy tính.
Mấy đứa trẻ đều thích cái này, Diệp Hào suốt ngày phàn nàn nhà mình không thể bắt mạng.
“Dạ.” Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên quay về phòng, tới trước cửa hắn nói: “Nếu không em tắm rửa trước đi, rồi đi nghỉ trưa.”
“Cũng được.” Trang Húc Nhiên được Diệp Lăng lấy sẵn quần áo để vào phòng tắm.
Thay phiên nhau tắm rửa, sảng sảng khoái khoái mà nằm cùng một chỗ hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã.
Cùng một chỗ hưởng thụ cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm.
Tay trái Diệp Lăng cầm điện thoại đọc sách, tay phải thì mười ngón đan xen cùng Trang Húc Nhiên, đặt trên bụng mình.
“Nhà anh không có mạng, dùng 3g thì quá chậm, ảnh cũng không tải được.” Trang Húc Nhiên vẫn luôn mồm phàn nàn.
Diệp Lăng đọc sách vô cùng tập trung, bình thường cũng không tỏ vẻ gì, chẳng qua là cứ à à ừ ừ, tỏ vẻ mình nghe rồi.
“Ài.” Trang Húc Nhiên đối với im lặng của hắn, cũng không muốn thật sự quấy rầy, liền mở phần mềm gửi tin nhắn cho bạn.
Trang: Nhà Diệp Lăng không có mạng, thống khổ…
Tào tam (trẫm): Đáng đời, ai bảo cậu nhất quyết xông vào nhà anh ấy làm chi.
Trang: [Lửa giận]
Tào tam (trẫm): Hặc hặc, có gan thì đến cắn tớ đi?
Trang Húc Nhiên đóng cửa sổ trò chuyện cùng Tào Chính, ấn mở của Tiếu Chí Hiên.
Trang: Nhà Diệp Lăng không có mạng, thống khổ…
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Đã một chỗ với anh ấy thì cần gì dùng mạng, nhanh qua bổ nhào vào anh ấy.
(风萧萧兮易水寒 Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Có thêm câu sau nữa là 壮士一去兮不复还 Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn. Hai câu này có nghĩa:
Gió hiu hiu, nước sông Dịch lạnh ghê,
Tráng sĩ một đi, không trở về.
Hai câu này là do Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Sói: Mẹ ơi ngược tâm, hãy lên mạng search ngay, cái này mà viết thành đam mẽo có khi trở thành tác phẩm ngược luyến tàn tâm, ngược thân ngược tâm, BE kinh điển:)))))
Trang: Anh ấy đang đọc sách.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Ném sách đi, thượng.
Trang: Cười, không phải cậu nên để cho tớ kiềm chế một chút sao?
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Hặc hặc, cho nên mới đùa giỡn cậu a, cậu không dám.
Trang: Cút, muốn ăn đòn giống Tào Tam nhi.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Ủy khuất, khi nào hai người trở về?
Trang: Anh ấy nói chiều mai.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Sớm như vậy? Tớ tưởng các cậu còn phải ở đó thêm hai ngày nữa.
Trang: Vốn là vậy, nhưng mà Diệp Lăng thay đổi chủ ý rồi.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Cười, bởi vì cậu sao? Cậu lại bắt nạt Diệp Lăng rồi hả?
Trang: Tớ bắt nạt anh ấy làm gì, đừng có nghĩ tớ thành hư hỏng như vậy.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn):… Diệp Lăng không dễ dàng a, chúng tớ phải cảm ơn anh ấy.
Trang:…
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Sớm trở về cũng tốt, tìm ngày giờ mọi người cùng nhau tụ tập một bữa.
Trang: Được, trở về sẽ liên lạc sau.
Đặt điện thoại xuống, Trang Húc Nhiên nhìn thấy Diệp Lăng đang nhìn mình, vì vậy chớp chớp mắt hỏi hắn, làm sao vậy?
Diệp Lăng không nói, hắn nhìn một lát liền trực tiếp bưng lấy mặt Trang Húc Nhiên, hôn xuống…
“A…” Nụ hôn nồng nhiệt, tới quá đột ngột.
Trang Húc Nhiên cảm thấy như đang nằm mơ, đồng thời tim đập rộn ràng, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt này.
Cậu cho rằng Diệp Lăng chỉ là hôn mình một chút coi như xong, không nghĩ tới nụ hôn này càng lúc càng kịch liệt, từ môi xuống cổ, một đường xuống, xuống… lại… tiếp tục…”A…”
Bao nhiêu ngày, không làm loại chuyện thân mật kia, đột nhiên bị ngậm lấy, cậu rất kích động.
“Diệp Lăng…” Cắn môi, ngẩng đầu mà cố gắng hít thở, thật… thật nóng…
Qua rất lâu, Diệp Lăng mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Trang Húc Nhiên trên giường, sau đó trực tiếp bước xuống đi vào toa lét.
Trang Húc Nhiên mở hai mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, cả người mềm yếu vô lực, hơn nữa còn toát mồ hôi, hơi nóng phảng phất.
Không biết đã ngẩn người bao lâu, một hơi thở ấm áp phun lên trên má, mang theo tiếng cười hỏi: “Thoải mái không?”
“A…” Ngẩn người, tiếp theo nhếch miệng nở nụ cười, vén lên mái tóc chắn ngang trán, cậu nói: “Thoải mái.”
Cả người, ngay cả trái tim cũng vậy.
“Ừ.” Diệp Lăng ôm cậu vào lòng, thổi làn hơn ấm nóng vào bên tai, hôn liếm vành tai cậu nói: “Em ngoan, ngày mai anh dẫn em về nhà.”
“…” Chậm rãi siết chặt ngón tay, giữ chặt quần áo Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên nằm trong ***g ngực hắn gật gật đầu: “Ừm.”
Lúc ăn cơm tối, Diệp Lăng ở trên bàn cơm cùng nói chuyện với người nhà: “Cha mẹ, chiều mai con và Trang Húc Nhiên phải về lại Kinh Thành.”
Cha Diệp nói: “Nhanh vậy? Không phải nói được nghỉ bảy ngày sao?”
Mẹ Diệp nói: “Có phải là có chuyện gì không?” Bà biết rõ, Diệp Lăng không phải là đứa xằng bậy, không phải có việc thì còn sao nữa.
“Đúng vậy ạ, ngược lại con không có việc gì, nhưng mà Trang Húc Nhiên có mở công ty.” Diệp Lăng nói, trở về cũng phải đi làm, quả thật chậm trễ không tốt.
“A a, là vậy sao?” Cha Diệp nghe thấy Trang Húc Nhiên mở công ty, liền gật đầu nói: “Cái đó quả thật là phải về sớm một chút, không được làm việc trễ nãi, con vẫn còn trẻ a, mở công ty cũng không dễ dàng.”
Trang Húc Nhiên nói: “Cảm ơn bác trai, lần tới con lại về thăm bác trai bác gái.”
Mẹ Diệp gật đầu nói: “Được a, có rảnh liền về chơi, coi như là nghỉ ngơi, hít thở không khí trong lành ở quê cũng rất tốt.” Lại nói tiếp: “Chiều mai là các con đi rồi, vậy mẹ phải nhanh chuẩn bị ít đồ cho mấy đứa!”
Mẹ Diệp hùng hùng hổ hổ, ăn cơm xong thì bắt đầu dẫn theo Diệp Vân, chuẩn bị cho Diệp Lăng bọn họ mấy loại đặc sản trong vùng.
“Mẹ, cũng không cần mang quá nhiều, ăn không hết. Lần sau trở về lại lấy tiếp a.” Diệp Lăng nói.
“Cũng không phải mang hết cho con, con mang về Kinh Thành có thể chia cho bạn bè, còn có tiểu Nhiên a, cho nó tặng người nhà.” Mẹ Diệp nói: “Con xem, mẹ đều dùng bình thủy tinh đựng cho con, rất thuận tiện.”
Diệp Lăng nói không lại mẹ Diêp, đành phải cùng với mẹ và em gái cùng một chỗ chuẩn bị.
Trang Húc Nhiên ở bên cạnh xem bọn họ bận rộn, thỉnh thoảng chụp mấy tấm hình, hỏi đám bạn xem có muốn rau củ phơi phô cùng củ cải đỏ gì đó của nhà Diệp Lăng hay không.
Tào tam (Trẫm): Mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp tình hình ăn uống, cậu được lắm…
Trang: [Đắc ý] muốn hay không muốn?
Tào tam (Trẫm): [lửa giận] Muốn!
“Anh Nhiên, giúp em cầm cái này một chút.” Diệp Vân nhìn thấy Diệp Lăng bị mẹ mình kéo đi rồi, đành phải gọi Trang Húc Nhiên đang rảnh rỗi lại hỗ trợ.
“A, được.” Trang Húc Nhiên vội vàng cất điện thoại, giúp cầm mấy món đồ, để cho Diệp Vân sắp xếp lại bên trong.
Diệp Hào cũng mang vợ tới đây để giúp, lại để cho vợ đỡ cái chai cùng phễu, mình thì múc măng chua.
“Đó là măng chua à?”
“Dạ phải, lúc trước đã chua rồi, nhà bọn em cũng chưa ăn đâu.” Diệp Vân cười nói: “Anh Nhiên đã nếm qua món đầu cá hầm măng chua mà anh hai nhà em làm chưa? Cái đó ngon lắm a.” Lần trước Diệp Lăng về nhà có làm một lần, lại khiến cho hai anh em trong nhà nhớ mãi không quên.
“Đúng vậy đúng vậy, anh hai nhà em làm đồ ăn so với mẹ làm còn ngon hơn.” Diệp Hào chen miệng vào, trực tiếp đắc tội với mẹ mình cũng không biết.
“Tiểu tử thối, con lớn đến chừng này không phải đều là đồ ăn của mẹ sao.” Mẹ Diệp đánh cho thằng con một cái, kêu nó nhanh chóng làm cho xong, đừng có ở đó mà khua môi múa mép.
“Ha ha, đáng đời!” Diệp Vân cười nhạo đệ đệ.
Trang Húc Nhiên quay đầu hỏi Diệp Lăng: “Em như thế nào chưa từng ăn cái gì mà đầu cá hầm măng chua?”
Diệp Lăng một bên chăm chú múc dưa chua, một bên nói: “Không có mang măng chua về, bên ngoài bán không thể ăn được.”
“Món măng chua nhà em là bí quyết gia truyền của mẹ, mùi vị không giống như vậy.” Diệp Hào bắt đầu rót mật vào tai mẹ: “Mẹ mẹ, đúng không? Ngay cả anh hai cũng nói như vậy.”
Mẹ Diệp cười đến thoải mái, trong miệng lại nói: “Đừng nghe anh con nói bậy, bên ngoài làm tất nhiên là không thể ăn rồi, người ta làm là theo khẩu vị đại chúng.” Lại nói với Trang Húc Nhiên: “Nhưng mà măng chua nhà ta, quả thật mùi vị ngon, con lấy về mà nếm thử, hết sức cam đoan.”
Diệp Lăng cười nói: “Cậu ấy rất thích ăn chua a, cũng thích ăn cay. Nhưng mà không thể ăn được cay, chỉ một chút liền khó chịu.”
Mẹ Diệp nói: “Vậy thì tốt, mẹ có một bình tương ớt trộn tỏi tiêu tự chế, mùi rất thơm, không quá cay, cho tiểu Nhiên mang về ăn đúng là vừa vặn.”
“Mẹ, tương ớt cũng không được cho cậu ấy, không mang theo.” Diệp Lăng từ chối.
“Dạ, cảm ơn bác gái.” Trang Húc Nhiên nói, liếc mắt nhìn Diệp Lăng, đầy khiêu khích.
“Em dám mang ớt, không cho lên xe.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói.
“Hừ, anh nói không cho thì sẽ không cho sao?” Trang Húc Nhiên bĩu môi kháng nghị, nhưng mà cái bình tương ớt kia vẫn không mang lên xe.
Sau khi cả nhà giúp Diệp Lăng chuẩn bị đồ đạc ngày mai phải mang theo, mới tắm rửa rồi đi ngủ.
“Đúng rồi.” Mẹ Diệp vỗ đùi một cái rồi nói: “Lăng tử, ngày mai là làm mừng thọ ông cậu tư, muốn con đến chúc mừng, vậy mà con phải đi rồi a.”
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ một chút nói: “Giữa trưa thì được ạ, chúng con ăn xong rồi đi.” Nếu như là mừng thọ người có tuổi, vậy đi đưa phong bao cũng là chuyện nên làm.
Trở lại phòng, Trang Húc Nhiên nghe Diệp Lăng nói lại chuyện này cho kĩ càng tỉ mĩ, nhìn hắn nói: “Ngày mai anh muốn dẫn em đi?”
Diệp Lăng kỳ quái nói: “Đó là đương nhiên, chẳng lẽ không dẫn em đi?”
Bộ dạng đương nhiên kia, lại khiến Trang Húc Nhiên không lời nào phản bác, giống như chuyện Diệp Lăng dẫn cậu đi mừng thọ là một chuyện phải làm.
“Anh… anh có biết cái đó có nghĩa gì không?”
“Em cũng không phải là bé gái, còn thẹn thùng sao?” Diệp Lăng xoa đầu cậu nói, hì hì cười nhạo cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ có trong lòng em là rõ ràng, những người khác sẽ không suy nghĩ gì hết a. Bọn họ cho rằng em là bạn anh, chỉ đơn giản như vậy.”
“Nói cách khác, anh cũng hiểu rõ?” Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải hồi phục lại trái tim đập loạn.
“Ừ.” Diệp Lăng thu lại nụ cười, nhìn cậu nghiêm túc trả lời: “Anh cũng rõ.” Hắn nói, trong lòng Trang Húc Nhiên nghĩ gì, hắn đều hiểu được, mà trong lòng mình muốn, cũng giống như vậy.
“… Chuẩn bị cho em một cái hồng bao đi, để em lì xì cho ông cậu tư anh.”
Diệp Lăng cười cười, đi tìm mẹ của mình mang một cái hồng bao tới đây.
Trang Húc Nhiên đoạt lấy, đút vào trong đúng ba nghìn ba trăm ba mươi tệ, dày một xấp.
Cái này còn chưa xong, cậu còn dùng bút ghi tên vào mặt sau, trịnh trọng viết xuống tên mình và Diệp Lăng.
Tiền lì xì này ghi hai tên, đại biểu cho hai người bọn họ.
“Em cho nhiều như vậy, họ hàng thân thích người ta nghị luận đấy..” Diệp Lăng yếu ớt kháng nghị, muốn thể hiện giá trị của mình.
“Sợ cái gì, anh cứ nói em là đại đầu cũng được.” Trang Húc Nhiên cong khóe miệng nói: “Em ở nhà anh mấy ngày, hàng xóm xung quanh người nào không biết, ai không hay anh có một đứa bạn lắm tiền?”
(Đồng âm: 大头 = đại đầu: đầu to/ kẻ phung phí tiền bạc)
Diệp Lăng cười mắng: “Có người lại tự nói mình như vậy sao?”
Trang Húc Nhiên bị người ở quê nhà Diệp Lăng gọi là thổ hào, chẳng những không tức giận, vậy mà còn cảm thấy mới mẻ, ở Kinh Thành cũng không có người nào gọi cậu như vậy.
“Được rồi, cho phép em chơi game một chút, sau đó liền đi ngủ.” Diệp Lăng nói, trải giường cho tốt, thuận tiện ngửi một cái, cũng hơi hơi có mùi, có nên đi thay ga giường mới không đây.
“Không phải chiều mai chúng ta đi sao, sáng mai anh mang đi giặt đi.” Trang Húc Nhiên có chút chột dạ nói, dù sao ở nhà Diệp Lăng lâu như vậy, chỉ có một mình mình đến một lần.
“A, không có gì, anh chỉ xem thử đêm nay còn dùng được không… Nhưng mà cái này là của em a, em ghét bỏ anh cũng không có cách nào.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.
Liền gặp phải phản kích của Trang Húc Nhiên, nhéo cánh tay hắn.
“Ai, đau…” Mỗi lần đều là như vậy, giả bộ như rất đau mà la lối thì cậu sẽ không nhéo nữa.
“Cùng chơi tìm chỗ khác nhau đi.” Bắt đầu mở ra trò chơi.
“Em không thấy chán à…” Diệp Lăng củng cố lại tinh thần qua bồi cậu.
Quả thật cả đêm đều chơi tìm chỗ khác, lúc nằm mơ cũng đều là tìm chỗ khác…
“Anh hai, sao hai anh vẫn ăn sáng a?” Hôm nay bọn họ dậy rất sớm, Diệp Vân cùng Diệp Hào đang ở nhà, câu hỏi ngạc nhiên chính là của Diệp Hào.
Trang Húc Nhiên liền hiếu kỳ hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
Diệp Hào nói: “Không phải các anh đi tiệc rượu sao? Đi ăn còn ăn sáng làm gì, bụng rỗng mới có thể ăn đủ vốn nha.” Cậu giống như là rất đau lòng, bởi vì anh trai cùng Trang Húc Nhiên đã ăn hai bát cháo rồi.
“Phốc…” Cái giọng điệu này, trực tiếp làm Trang Húc Nhiên phun ra.
Cậu liền giơ ngón cái với Diệp Hào: “Em nói có lý.” Mình cũng không phản bác được.
Diệp Lăng cùng Diệp Hào đỡ trán, em trai nhà mình sao lại mất mặt như vậy…
Quả thật loại ý nghĩ này của Diệp Hào vô cùng thấp kém, nhưng mà không thể phủ nhận, mấy đứa nhỏ ở nông thôn đều là nghĩ như vậy a, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Như thế đã trực tiếp bộc lộ ra Diệp Hào khi còn bé cũng là như vậy đấy, nhưng mà hiện tại cậu cũng chưa tính lớn, mới mười chín tuổi.
Sau khi mấy anh em ăn xong bữa sáng, đều chia nhau đi làm việc của mình.
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên ở lại nhà, giặt rửa vỏ chăn và ga giường.
Tới gần trưa, xuất phát đến nhà ông cậu tư để ăn cỗ.
Không sai, không phải bọn họ lên thị trấn ăn cơm, mà là ở trong sân nhà, hoặc là nơi đất bằng rộng rãi, trực tiếp mang bàn ghế đến, mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Nấu bếp chính là dùng tiền mời đến, chịu trách nhiệm nấu ăn, dọn dẹp.
Diệp Lăng dẫn theo Trang Húc Nhiên, đến trước mặt ông cậu tư chào hỏi, đưa tiền lì xì cho ông, sau đó mới tìm một góc mà ngồi xuống.
Trên bàn tiệc đều là những người quen biết, mọi người ngồi cùng nhau đều có thiện ý, tụm lại với nhau, cười cười nói nói.
Diệp Lăng được xem như là đối tượng mà các trưởng bối để ý nhất trong dòng họ, mỗi lần chỉ cần có hắn ở đây, chủ đề không tránh hỏi kéo lên trên người hắn.
Lần này có nhiều hơn một Trang Húc Nhiên, bà con trong thôn nghe nói Trang Húc Nhiên là người đến từ Kinh Thành, đều nhao nhao tỏ vẻ hiếu kỳ.
Mọi người câu được câu không trò chuyện, rất nhanh đã khai tiệc.
Mỗi lần có món ăn dọn lên bàn, Diệp Lăng sẽ gắp một đũa cho Trang Húc Nhiên trước tiên, sau đó mới lấy một chút cho mình.
“Ăn ngon không?” Thấy cậu ăn hai miếng giò heo, Diệp Lăng dứt khoát lấy của mình cho cậu.
“Hầm cũng không tệ, không nhiều mỡ.” Trang Húc Nhiên nói, phun một khúc xương ra khỏi miệng.
Diệp Lăng lập tức lấy ra khăn giấy ướt mình có mang theo để lau tay lau miệng cho cậu, sau đó thử một cục thịt viên, cảm thấy không ngon mấy, nên không gắp cho cậu.
Tiếp theo lại mang tới một dĩa khâu nhục, thoạt nhìn thì thấy hơi béo, dường như là rất nhiều dầu mỡ.
(Khâu nhục 扣肉: còn gọi là Nằm khâu, là món ăn có nguồn gốc từ Trung Quốc. Khâu nhục được du nhập vào Việt Nam qua sự biến tấu của người dân tộc Tày, Nùng, và qua thời gian đã trở thành món ăn Đặc sản nổi tiếng của Lạng Sơn, được dùng trong những dịp gia đình có chuyện vui như lễ Tết, cưới hỏi…[1] Theo truyền thống, khâu nhục được chế biến khá cầu kì từ thịt ba chỉ sau khi đã được ướp kĩ các loại Gia vị và chưng cách thuỷ trong thời gian dài.)
Diệp Lăng thử gắp một miếng, nghĩ thầm nếu không thể ăn được thì một mình mình ăn.
Trang Húc Nhiên nhưng cũng ăn, ngon cực kỳ, ăn được một miệng đầy dầu, làm cho người ta nghĩ khen ngợi cậu.
“Hôm nay ăn thật nhiều thịt nha.” Diệp Lăng nhỏ giọng cười nói, lại nói thầm: “Nếu như mỗi ngày đều nghe lời như vậy thì tốt rồi.”
Bình thường cầu cậu ăn thịt, lại giống như cầu tổ tông, chính là không chịu ăn nhiều một chút.
Các loại thịt cá hải sản gì đó còn tốt, còn thịt heo gà vịt, có đôi khi một miếng cũng không muốn đụng.
“Không phải em trai anh nói rồi sao?” Trang Húc Nhiên lau cái miệng bóng loáng, cười hì hì kề tai nói nhỏ với Diệp Lăng: “Phải ăn cho đủ vốn.”
“Ha!” Diệp Lăng cười mắng một câu, trong lòng nhưng lại vui mừng, tiếp tục gắp thịt cho cậu.
Nhưng mà cũng không dám cho nhiều lắm, bởi vì ăn quá nhiều sẽ không tiêu, có khả năng còn có thể sẽ đau dạ dày.
“Người thôn anh đều rất tốt ha?”
Lúc này hai người đã chào tạm biệt người trong nhà, ngồi trong xe chuẩn bị về.
Trang Húc Nhiên đến quê Diệp Lăng một chuyến, cảm thụ sâu sắc, kỳ thật cũng không có gì không thoải mái. Cậu cảm thấy người nhà Diệp Lăng… rất yêu thương Diệp Lăng, không phải là người phong kiến bảo thủ.
Cho nên, có thể hy vọng ư, ngày mà tình cảm của hai người được chấp nhận…
“Không có chuyện gì xảy ra thì khẳng định tốt.” Diệp Lăng vừa lái xe vừa nói: “Em chưa trải qua cuộc chiến dư luận ở vùng này, những người làm phải chuyện sai lầm, bị nói đến không dám bước ra cửa cũng có.”
“Chuyện của chúng ta được xem là chuyện sai lầm?” Trang Húc Nhiên mất hứng.
“Nhưng mà em không thể yêu cầu mỗi người đều có đủ kiến thức, tư tưởng của bọn họ không giống nhau.” Diệp Lăng nói.
“Bọn họ thế nào kỳ thật em không quan tâm, em chỉ để ý người trong nhà anh nghĩ như thế nào?” Trang Húc Nhiên không đè nén được nghi vấn trong lòng, cậu chính là muốn biết: “Anh tính lúc nào thì nói với người nhà?”
Diệp Lăng không trả lời, Trang Húc Nhiên liền phối hợp mà lập kế hoạch: “Khẳng định là phải đợi đến khi anh tốt nghiệp, chờ sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta kiếm được đủ tiền, liền ra nước ngoài kết hôn.”
“…” Diệp Lăng nắm chặt vô lăng, có chút phiền muộn, trong lòng cảm thấy áp lực.
“Trong nhà không đồng ý, chúng ta liền ra nước ngoài. Bên đó rất cởi mở, không ai coi đồng tính là chuyện gì ghê gớm.” Trang Húc Nhiên quan sát biểu hiện của Diệp Lăng, muốn biết rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào.
“Vẫn là chuyện lâu dài, hiện tại nói cái gì cũng không chắc chắn được, đi một bước tính một bước a.” Diệp Lăng than thở nói, phát hiện vẻ mặt Trang Húc Nhiên đầy không vui, liền đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Em đừng cả ngày đều suy nghĩ đến những thứ này, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
“Làm sao sẽ vô dụng? Em vì cái gì lại không nghĩ?” Trang Húc Nhiên có chút hờn giận nói: “Anh có thể làm cho em cảm thấy yên tâm một chút, em mới có thể không nghĩ.”
Nhưng mà mỗi lần bàn về vấn đề này, Diệp Lăng đều sẽ hàm hàm hồ hồ, không có suy nghĩ rõ ràng.
Khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc trước mắt đều là bọt biển, một chút cũng không chân thật.
“Trang Húc Nhiên, em nói trong nhà không đồng ý liền ra nước ngoài, em biết cái này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là từ bỏ người nhà…” Diệp Lăng vốn không muốn cùng cậu nháo nhào, nhưng mà tư tưởng của đối phương, thật sự là làm cho mình không nhịn được nữa: “Chẳng lẽ trong lòng em, thời gian để bản thân mình tiêu dao so với người nhà quan trọng hơn?”
Trang Húc Nhiên há hốc miệng, bởi vì Diệp Lăng trực tiếp công kích mình, lập tức đem mình giáng vào hàng ngũ vì lợi ích bản thân.
“Vậy ý của anh là, chỉ cần có người phản đối, chúng ta sẽ không cùng một chỗ nữa?” Ý của hắn là như thế này?
Trang Húc Nhiên quay đầu nhìn ta ngoài cửa kính, đột nhiên không biết đối mặt với Diệp Lăng như thế nào, giữa bọn họ thật sự có tình yêu sao? Vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy thật xa xôi?
“Ý của anh không phải như vậy.” Hôm nay Diệp Lăng thở dài quá nhiều rồi, hắn bực bội nói: “Ý của anh là, điều kiện hàng đầu là không làm tổn hại đến người thân, cố gắng vẹn toàn cả đôi bên.”
Mặc dù mình cũng biết, vô cùng khó khăn.
“Ha, anh nghĩ thật hay, có khả năng sao?” Trang Húc Nhiên không muốn tiếp tục cãi nhau với Diệp Lăng, kết quả cậu nhận được chính là, Diệp Lăng yêu chưa đủ.
Không vì tình cảm của mình mà trả giá nhiều như vậy, không coi trọng đoạn tình cảm này như là mình coi trọng.
Cho tới nay đều là lừa mình dối người, cảm thấy có thể cùng một chỗ là đã không tồi rồi, chỉ cần đối phương đáp lại là đủ rồi.
Nhưng mà Trang Húc Nhiên đột nhiên phát hiện, con người là một sinh vật tham lam, cậu không chấp nhận được sự thật Diệp Lăng chưa đủ yêu mình.
Dì Diệp Lăng nói: “Công việc tuy quan trọng, nhưng mà cưới vợ sinh con cũng không thể chậm trễ được. Hiện tại nhà con cũng không tính là quá khó khăn, tại sao lại lo lắng chuyện tiền nong? Dì nghe nói các con đang xây nhà máy có phải hay không?”
“Cái đó đều là tiền đi mượn, tình huống nhà con dì cũng biết rồi đấy, mượn của mọi người hơn hai vạn, cũng vừa mới trả.” Diệp Lăng nói.
“…Hừ, con là đứa nhỏ có lý tưởng có chủ ý, dì liền không can thiệp vào chuyện của con nữa.” Dì Diệp Lăng có chút ngượng ngùng nói, dường như là lời nói của mình trong mắt Diệp Lăng không đáng một đồng xu.
“Dì à, con không phải có ý tứ kia, là con thật sự không vội.” Diệp Lăng một bên rũ mắt giả chết trước mặt dì, một bên thì phân tâm sự chú ý đến Trang Húc Nhiên sau lưng.
“Tiểu Nhiên? Tới đây tới đây, ngồi bên này.” Mẹ Diệp nhìn thấy Trang Húc Nhiên, vội vàng kêu cậu qua ngồi.
“Dạ, bác gái.” Trang Húc Nhiên đi qua người Diệp Lăng, gió lạnh từng cơn.
Tay chân Diệp Lăng đều lạnh lẽo, buồn không tả được. May mắn dì không níu lấy đề tài này không tha, bị Diệp Lăng dỗ dành vài câu liền chuyển hướng.
Một căn phòng riêng từng người lại mang tâm tư khác nhau, bên ngoài cười cười nói nói, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Một nhà dì ăn hết bữa trưa lại đến buổi tối, Diệp Lăng tìm lý do, mang Trang Húc Nhiên ra ngoài.
Hai người đều trầm mặc không nói, có lẽ không vì tức giận hay vì cái gì đó, chính là không hẹn mà cùng như vậy, cũng không có hứng thú nói chuyện.
Trong lòng, là cảm giác chua xót ê ẩm, nhưng vẫn tin tưởng lẫn nhau, bởi vì bọn họ yêu nhau.
Điểm đến cuối cùng, là một sườn núi nhỏ, khuất gió lại hẻo lánh, hiếm khi có người đặt chân đến.
“Khi còn bé anh thích đến chỗ này.” Diệp Lăng nói, dẫn Trang Húc Nhiên ngồi xuống bãi cỏ mình thường ngồi.
Khi hắn còn là đứa nhỏ ngu ngơ, không thích chơi đùa cùng bạn bè, chỉ thích một mình trốn đi ngẩn người, đọc sách.
Trong mắt người khác, hắn rất nghiêm túc, là một đứa nhỏ đặc biệt siêng năng.
“Thôn các anh đồng ruộng thật rộng lớn.” Trang Húc Nhiên phóng tầm mắt, nhìn thấy cánh đồng mênh mông bát ngát.
“Ừ.” Diệp Lăng đặt khuỷu tay xuống gối, bàn tay chống cằm, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm cùng phiền muộn.
“Diệp Lăng.” Giọng nói trầm thấp của Trang Húc Nhiên vang lên bên tai hắn: “Nếu không chúng ta về Kinh Thành sớm đi?” Cậu thật sự, không muốn ở lại.
Vui sướng kia chỉ là bọt biển, chỉ một vết đâm sẽ phá tan lớp vỏ giả tạo.
“Haizz…” Diệp Lăng khẽ thở dài.
“Trong lòng của em khó chịu, không vui.” Trang Húc Nhiên nói thẳng ra, tâm tình của mình.
Diệp Lăng không nhiều lời, đưa tay ôm lấy bờ vai Trang Húc Nhiên, để dựa vào người mình, liên tục vuốt ve khuôn mặt cậu: “Không sao đâu, không cần nghĩ về những người kia, anh…”
Anh cái gì đây?
Trái tim co rút đau đớn, Diệp Lăng thật hận chính mình, đột nhiên phát hiện mình ngay cả một lời hứa hẹn nho nhỏ cũng không cách nào nói với Trang Húc Nhiên.
Hiện tại Diệp Lăng hối hận, chính mình nên sớm không nên tiếp tục gần gũi với Trang Húc Nhiên, nhưng mà chuyện đã đến nước này phải làm gì cho đúng…
Một người đã ôm chặt vào ***g ngực, làm sao có thể buông tay mà rời xa cậu đây.
“Không cần phải nói, em biết anh khó xử.” Trang Húc Nhiên quay qua ôm Diệp Lăng, dựa đầu vào bờ vai Diệp Lăng, gần hắn hơn một chút.
“Xin lỗi em.” Diệp Lăng lén bi ai, càng thêm dùng sức mà vuốt ve ôm chặt cậu.
Loại biểu hiện này quá mức kịch liệt, khiến cho Trang Húc Nhiên chột dạ, cậu chẳng qua là hy vọng Diệp Lăng coi trọng mình mà thôi.
“Anh không cần như vậy, em không tức giận.”
“…” Nói thì nói thế, nhưng tâm tình Diệp Lăng vẫn không tốt như trước, ánh mắt áy náy giống như có thể chảy ra nước.
Đổi lại Trang Húc Nhiên xoa xoa khuôn mặt hắn, dỗ hắn vui vẻ: “Đừng như vậy a, em chỉ là bị người thân của anh kích thích mà thôi, anh không cần phải mang bộ dạng tự trách như vậy.”
“Chúng ta ở một ngày nữa, trở về Kinh Thành đi.” Diệp Lăng nắm chặt tay Trang Húc Nhiên, đưa ra quyết định.
“…Em chỉ buộc miệng mà thôi, không phải lúc nào anh cũng có thể về nhà, không cần bởi vì…”
“Anh nói thật.” Diệp Lăng sờ hai má Trang Húc Nhiên, hôn một cái: “Thêm một ngày nữa rồi trở về, được không?”
Trang Húc Nhiên mấp máy môi, cái đó đương nhiên là được, nhưng mà có phải mình quá tùy hứng rồi không?
“Không sao đâu.” Có thể vì cậu được bao lâu, hiện tại không làm thì lúc nào mới làm? Nếu như ngay cả cái này cũng không thể vì cậu mà làm được, thật là cỡ nào…
Cỡ nào khổ sở, cỡ nào áy náy.
“Được, theo anh.” Trang Húc Nhiên nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời khôi phục lại sức sống.
Cậu luôn cảm thấy mang Diệp Lăng tới Kinh Thành, chính là chỉ thuộc riêng về một mình mình, cũng không cần phải chia sẻ Diệp Lăng với người khác.
“Em cười rất đẹp, anh rất sợ vẻ mặt mướp đắng của em a.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói, phát hiện mình như vậy mà lại để ý đến bộ dạng không vui của Trang Húc Nhiên, căn bản không phải hy vọng phải chứng kiến.
Giống như là lời cầu nguyện ở trong miếu nhỏ ngày hôm qua, Diệp Lăng hy vọng Trang Húc Nhiên cả đời bình an vui vẻ.
“Cái gì mà mặt mướp đắng?” Trang Húc Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, không thừa nhận bị gọi là mặt mướp đắng: “Đó là lạnh lùng được không nào?”
“Ừ, em nói sao cũng được.” Diệp Lăng qua loa đáp lại.
“Cút đi.” Trang Húc Nhiên cười mắng, giãy ra khỏi ***g ngực Diệp Lăng.
“Làm sao vậy?”
“Hai thằng đàn ông, cứ dựa dựa dẫm dẫm thì ra cái dạng gì?”
“…” Diệp Lăng cảm thấy quái dị, hắn vẫn luôn kiên định cho rằng, Trang Húc Nhiên thích ngực của mình.
Cho nên Trang Húc Nhiên trước mặt đây là đang làm trò, giả đứng đắn.
“Cười cái gì? Cười thiếu đòn như vậy?” Trang Húc Nhiên dùng chân đá đá chân của hắn.
“Cười em giả bộ đứng đắn a?” Diệp Lăng thành thật, sau đó lật người né khỏi cú đá của người kia.
Trang Húc Nhiên bổ nhào qua: “Diệp Lăng anh muốn bị đánh à!”
Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, có người vĩnh viễn kích động lên làm dùng bạo lực như vậy, động một chút lại hầu hạ bằng gia pháp, nhéo lỗ tai!
“Ai da, đau…”
“Đừng có lộn xộn nữa được không, cọ đến cả người bốc hỏa.”
Diệp Lăng nằm trên bãi cỏ mà cười đến vui vẻ, đặt Trang Húc Nhiên trên người mình, lại để cho cậu từ trên cao nhìn xuống mình, như một vị quốc vương, nhìn người tùy tùng trung thành.
“Nói, anh yêu nhất là ai?” Quốc vương nghiêm túc nói.
“Là em.” Tùy tùng nói.
Vì vậy liền nở nụ cười, giống như hai kẻ ngốc mà nhìn nhau cười ngu ngơ.
Lúc này là tháng năm, trời xanh mây trắng, cây cỏ lả lướt…
…
Thay nhau giúp đối phương phủi sạch vụn cỏ dính trên người, trên tóc, lông mi, cuối cùng nhìn nhau, cuối cùng hôn môi một cái.
Diệp Lăng cười nói: “Đi về thôi, không được buồn nữa.”
Trang Húc Nhiên gật đầu nói: “Em không sao rồi, vốn là không có việc gì.” Dùng sắc mặt như vậy lúc ở nhà, chẳng qua là thói quen nhắc Diệp Lăng, khiến hắn khẩn trương chính mình, chỉ như thế mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Lăng nói, vẫn là nhịn không được, lại ôm thêm lần nữa đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.
Cái này là yêu sao, bất cứ chỗ nào, đều không kiềm chế mà muốn nâng cậu trong lòng bàn tay mà yêu thương, không để cho cậu xụ mặt, không cho cậu bị ủy khuất.
Trang Húc Nhiên nhạy cảm như vậy, làm sao mà không biết Diệp Lăng quan tâm cùng khẩn trương, cho nên mới cảm động a, ôm eo của hắn không muốn buông ra.
Đã nói là trở về, nhưng vẫn là… không muốn cách xa hắn vì bất luận cái gì cho dù chỉ là một giây nào, cho người khác.
Diệp Lăng kiên định mà kéo tay cậu ra, đứng lên, bước từng bước vững vàng hướng về nhà mình.
Thời điểm hiện tại bên cạnh còn có cậu, nếu như có một ngày không còn nữa, thì sẽ như thế nào, không biết… chỉ biết là sẽ đau đớn, đau đớn thật lâu, hoặc cho đến khi chết đi mới có thể kết thúc.
Thẳng đến khi không còn ý thức để nghĩ về cậu, mới có thể kết thúc được đoạn tình cảm này.
Đã như vậy rồi, nghiêm trọng như vậy sao?
Đi về phía trước đón nhận từng cơn gió, một giọt nước mơ hồ nơi khóe mắt bỗng chảy xuống.
“Bụi bay vào mắt, hơi đau…”
“Em giúp anh thổi một chút, lại đây.”
…
Về đến nhà, dì của Diệp Lăng đã dẫn theo hai đứa nhỏ trở về, chỉ còn lại mẹ Diệp trong phòng khách dọn dẹp lại đồ đạc.
“Về rồi sao? Con đến chỗ nào chơi đó?” Mẹ Diệp cởi mở phóng khoáng, không bởi vì bọn họ ra ngoài chơi mà tức giận, ngược lại rất ủng hộ bọn họ đi ra ngoài, dù sao người trẻ tuổi cũng không thích chơi cùng với mấy người có tuổi rồi.
“Mẹ, không đi đâu cả, chỉ tùy tiện dạo quanh thôi.” Diệp Lăng nói, đi qua giúp mẹ Diệp dọn phòng.
“Bác gái, để bọn con giúp.” Trang Húc Nhiên cũng tiến vào giúp.
“Ôi, đừng đừng đừng, mẹ tự làm là được rồi, các con đừng có bày thêm ra a.” Mẹ Diệp nhanh chóng ngăn cản bọn họ, những chuyện lặt vặt thế này tự mình làm còn nhanh hơn, có người bên cạnh vướng tay vướng chân ngược lại làm chậm tiến độ.
Diệp Lăng nhìn thấy Trang Húc Nhiên tiến vào, liền buồn cười kéo cậu ra: “Vậy được, mẹ, chúng con trở về phòng.”
“Đi đi đi đi, trở về phòng mà chơi máy tính đi.” Mẹ Diệp phất phất tay nói, bà biết rõ Trang Húc Nhiên mang theo máy tính tới đây, bình thường hai đứa trong phòng nhất định là đang chơi máy tính.
Mấy đứa trẻ đều thích cái này, Diệp Hào suốt ngày phàn nàn nhà mình không thể bắt mạng.
“Dạ.” Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên quay về phòng, tới trước cửa hắn nói: “Nếu không em tắm rửa trước đi, rồi đi nghỉ trưa.”
“Cũng được.” Trang Húc Nhiên được Diệp Lăng lấy sẵn quần áo để vào phòng tắm.
Thay phiên nhau tắm rửa, sảng sảng khoái khoái mà nằm cùng một chỗ hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã.
Cùng một chỗ hưởng thụ cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm.
Tay trái Diệp Lăng cầm điện thoại đọc sách, tay phải thì mười ngón đan xen cùng Trang Húc Nhiên, đặt trên bụng mình.
“Nhà anh không có mạng, dùng 3g thì quá chậm, ảnh cũng không tải được.” Trang Húc Nhiên vẫn luôn mồm phàn nàn.
Diệp Lăng đọc sách vô cùng tập trung, bình thường cũng không tỏ vẻ gì, chẳng qua là cứ à à ừ ừ, tỏ vẻ mình nghe rồi.
“Ài.” Trang Húc Nhiên đối với im lặng của hắn, cũng không muốn thật sự quấy rầy, liền mở phần mềm gửi tin nhắn cho bạn.
Trang: Nhà Diệp Lăng không có mạng, thống khổ…
Tào tam (trẫm): Đáng đời, ai bảo cậu nhất quyết xông vào nhà anh ấy làm chi.
Trang: [Lửa giận]
Tào tam (trẫm): Hặc hặc, có gan thì đến cắn tớ đi?
Trang Húc Nhiên đóng cửa sổ trò chuyện cùng Tào Chính, ấn mở của Tiếu Chí Hiên.
Trang: Nhà Diệp Lăng không có mạng, thống khổ…
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Đã một chỗ với anh ấy thì cần gì dùng mạng, nhanh qua bổ nhào vào anh ấy.
(风萧萧兮易水寒 Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Có thêm câu sau nữa là 壮士一去兮不复还 Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn. Hai câu này có nghĩa:
Gió hiu hiu, nước sông Dịch lạnh ghê,
Tráng sĩ một đi, không trở về.
Hai câu này là do Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Sói: Mẹ ơi ngược tâm, hãy lên mạng search ngay, cái này mà viết thành đam mẽo có khi trở thành tác phẩm ngược luyến tàn tâm, ngược thân ngược tâm, BE kinh điển:)))))
Trang: Anh ấy đang đọc sách.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Ném sách đi, thượng.
Trang: Cười, không phải cậu nên để cho tớ kiềm chế một chút sao?
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Hặc hặc, cho nên mới đùa giỡn cậu a, cậu không dám.
Trang: Cút, muốn ăn đòn giống Tào Tam nhi.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Ủy khuất, khi nào hai người trở về?
Trang: Anh ấy nói chiều mai.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Sớm như vậy? Tớ tưởng các cậu còn phải ở đó thêm hai ngày nữa.
Trang: Vốn là vậy, nhưng mà Diệp Lăng thay đổi chủ ý rồi.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Cười, bởi vì cậu sao? Cậu lại bắt nạt Diệp Lăng rồi hả?
Trang: Tớ bắt nạt anh ấy làm gì, đừng có nghĩ tớ thành hư hỏng như vậy.
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn):… Diệp Lăng không dễ dàng a, chúng tớ phải cảm ơn anh ấy.
Trang:…
Chí Hiên (Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn): Sớm trở về cũng tốt, tìm ngày giờ mọi người cùng nhau tụ tập một bữa.
Trang: Được, trở về sẽ liên lạc sau.
Đặt điện thoại xuống, Trang Húc Nhiên nhìn thấy Diệp Lăng đang nhìn mình, vì vậy chớp chớp mắt hỏi hắn, làm sao vậy?
Diệp Lăng không nói, hắn nhìn một lát liền trực tiếp bưng lấy mặt Trang Húc Nhiên, hôn xuống…
“A…” Nụ hôn nồng nhiệt, tới quá đột ngột.
Trang Húc Nhiên cảm thấy như đang nằm mơ, đồng thời tim đập rộn ràng, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt này.
Cậu cho rằng Diệp Lăng chỉ là hôn mình một chút coi như xong, không nghĩ tới nụ hôn này càng lúc càng kịch liệt, từ môi xuống cổ, một đường xuống, xuống… lại… tiếp tục…”A…”
Bao nhiêu ngày, không làm loại chuyện thân mật kia, đột nhiên bị ngậm lấy, cậu rất kích động.
“Diệp Lăng…” Cắn môi, ngẩng đầu mà cố gắng hít thở, thật… thật nóng…
Qua rất lâu, Diệp Lăng mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Trang Húc Nhiên trên giường, sau đó trực tiếp bước xuống đi vào toa lét.
Trang Húc Nhiên mở hai mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, cả người mềm yếu vô lực, hơn nữa còn toát mồ hôi, hơi nóng phảng phất.
Không biết đã ngẩn người bao lâu, một hơi thở ấm áp phun lên trên má, mang theo tiếng cười hỏi: “Thoải mái không?”
“A…” Ngẩn người, tiếp theo nhếch miệng nở nụ cười, vén lên mái tóc chắn ngang trán, cậu nói: “Thoải mái.”
Cả người, ngay cả trái tim cũng vậy.
“Ừ.” Diệp Lăng ôm cậu vào lòng, thổi làn hơn ấm nóng vào bên tai, hôn liếm vành tai cậu nói: “Em ngoan, ngày mai anh dẫn em về nhà.”
“…” Chậm rãi siết chặt ngón tay, giữ chặt quần áo Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên nằm trong ***g ngực hắn gật gật đầu: “Ừm.”
Lúc ăn cơm tối, Diệp Lăng ở trên bàn cơm cùng nói chuyện với người nhà: “Cha mẹ, chiều mai con và Trang Húc Nhiên phải về lại Kinh Thành.”
Cha Diệp nói: “Nhanh vậy? Không phải nói được nghỉ bảy ngày sao?”
Mẹ Diệp nói: “Có phải là có chuyện gì không?” Bà biết rõ, Diệp Lăng không phải là đứa xằng bậy, không phải có việc thì còn sao nữa.
“Đúng vậy ạ, ngược lại con không có việc gì, nhưng mà Trang Húc Nhiên có mở công ty.” Diệp Lăng nói, trở về cũng phải đi làm, quả thật chậm trễ không tốt.
“A a, là vậy sao?” Cha Diệp nghe thấy Trang Húc Nhiên mở công ty, liền gật đầu nói: “Cái đó quả thật là phải về sớm một chút, không được làm việc trễ nãi, con vẫn còn trẻ a, mở công ty cũng không dễ dàng.”
Trang Húc Nhiên nói: “Cảm ơn bác trai, lần tới con lại về thăm bác trai bác gái.”
Mẹ Diệp gật đầu nói: “Được a, có rảnh liền về chơi, coi như là nghỉ ngơi, hít thở không khí trong lành ở quê cũng rất tốt.” Lại nói tiếp: “Chiều mai là các con đi rồi, vậy mẹ phải nhanh chuẩn bị ít đồ cho mấy đứa!”
Mẹ Diệp hùng hùng hổ hổ, ăn cơm xong thì bắt đầu dẫn theo Diệp Vân, chuẩn bị cho Diệp Lăng bọn họ mấy loại đặc sản trong vùng.
“Mẹ, cũng không cần mang quá nhiều, ăn không hết. Lần sau trở về lại lấy tiếp a.” Diệp Lăng nói.
“Cũng không phải mang hết cho con, con mang về Kinh Thành có thể chia cho bạn bè, còn có tiểu Nhiên a, cho nó tặng người nhà.” Mẹ Diệp nói: “Con xem, mẹ đều dùng bình thủy tinh đựng cho con, rất thuận tiện.”
Diệp Lăng nói không lại mẹ Diêp, đành phải cùng với mẹ và em gái cùng một chỗ chuẩn bị.
Trang Húc Nhiên ở bên cạnh xem bọn họ bận rộn, thỉnh thoảng chụp mấy tấm hình, hỏi đám bạn xem có muốn rau củ phơi phô cùng củ cải đỏ gì đó của nhà Diệp Lăng hay không.
Tào tam (Trẫm): Mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp tình hình ăn uống, cậu được lắm…
Trang: [Đắc ý] muốn hay không muốn?
Tào tam (Trẫm): [lửa giận] Muốn!
“Anh Nhiên, giúp em cầm cái này một chút.” Diệp Vân nhìn thấy Diệp Lăng bị mẹ mình kéo đi rồi, đành phải gọi Trang Húc Nhiên đang rảnh rỗi lại hỗ trợ.
“A, được.” Trang Húc Nhiên vội vàng cất điện thoại, giúp cầm mấy món đồ, để cho Diệp Vân sắp xếp lại bên trong.
Diệp Hào cũng mang vợ tới đây để giúp, lại để cho vợ đỡ cái chai cùng phễu, mình thì múc măng chua.
“Đó là măng chua à?”
“Dạ phải, lúc trước đã chua rồi, nhà bọn em cũng chưa ăn đâu.” Diệp Vân cười nói: “Anh Nhiên đã nếm qua món đầu cá hầm măng chua mà anh hai nhà em làm chưa? Cái đó ngon lắm a.” Lần trước Diệp Lăng về nhà có làm một lần, lại khiến cho hai anh em trong nhà nhớ mãi không quên.
“Đúng vậy đúng vậy, anh hai nhà em làm đồ ăn so với mẹ làm còn ngon hơn.” Diệp Hào chen miệng vào, trực tiếp đắc tội với mẹ mình cũng không biết.
“Tiểu tử thối, con lớn đến chừng này không phải đều là đồ ăn của mẹ sao.” Mẹ Diệp đánh cho thằng con một cái, kêu nó nhanh chóng làm cho xong, đừng có ở đó mà khua môi múa mép.
“Ha ha, đáng đời!” Diệp Vân cười nhạo đệ đệ.
Trang Húc Nhiên quay đầu hỏi Diệp Lăng: “Em như thế nào chưa từng ăn cái gì mà đầu cá hầm măng chua?”
Diệp Lăng một bên chăm chú múc dưa chua, một bên nói: “Không có mang măng chua về, bên ngoài bán không thể ăn được.”
“Món măng chua nhà em là bí quyết gia truyền của mẹ, mùi vị không giống như vậy.” Diệp Hào bắt đầu rót mật vào tai mẹ: “Mẹ mẹ, đúng không? Ngay cả anh hai cũng nói như vậy.”
Mẹ Diệp cười đến thoải mái, trong miệng lại nói: “Đừng nghe anh con nói bậy, bên ngoài làm tất nhiên là không thể ăn rồi, người ta làm là theo khẩu vị đại chúng.” Lại nói với Trang Húc Nhiên: “Nhưng mà măng chua nhà ta, quả thật mùi vị ngon, con lấy về mà nếm thử, hết sức cam đoan.”
Diệp Lăng cười nói: “Cậu ấy rất thích ăn chua a, cũng thích ăn cay. Nhưng mà không thể ăn được cay, chỉ một chút liền khó chịu.”
Mẹ Diệp nói: “Vậy thì tốt, mẹ có một bình tương ớt trộn tỏi tiêu tự chế, mùi rất thơm, không quá cay, cho tiểu Nhiên mang về ăn đúng là vừa vặn.”
“Mẹ, tương ớt cũng không được cho cậu ấy, không mang theo.” Diệp Lăng từ chối.
“Dạ, cảm ơn bác gái.” Trang Húc Nhiên nói, liếc mắt nhìn Diệp Lăng, đầy khiêu khích.
“Em dám mang ớt, không cho lên xe.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói.
“Hừ, anh nói không cho thì sẽ không cho sao?” Trang Húc Nhiên bĩu môi kháng nghị, nhưng mà cái bình tương ớt kia vẫn không mang lên xe.
Sau khi cả nhà giúp Diệp Lăng chuẩn bị đồ đạc ngày mai phải mang theo, mới tắm rửa rồi đi ngủ.
“Đúng rồi.” Mẹ Diệp vỗ đùi một cái rồi nói: “Lăng tử, ngày mai là làm mừng thọ ông cậu tư, muốn con đến chúc mừng, vậy mà con phải đi rồi a.”
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ một chút nói: “Giữa trưa thì được ạ, chúng con ăn xong rồi đi.” Nếu như là mừng thọ người có tuổi, vậy đi đưa phong bao cũng là chuyện nên làm.
Trở lại phòng, Trang Húc Nhiên nghe Diệp Lăng nói lại chuyện này cho kĩ càng tỉ mĩ, nhìn hắn nói: “Ngày mai anh muốn dẫn em đi?”
Diệp Lăng kỳ quái nói: “Đó là đương nhiên, chẳng lẽ không dẫn em đi?”
Bộ dạng đương nhiên kia, lại khiến Trang Húc Nhiên không lời nào phản bác, giống như chuyện Diệp Lăng dẫn cậu đi mừng thọ là một chuyện phải làm.
“Anh… anh có biết cái đó có nghĩa gì không?”
“Em cũng không phải là bé gái, còn thẹn thùng sao?” Diệp Lăng xoa đầu cậu nói, hì hì cười nhạo cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ có trong lòng em là rõ ràng, những người khác sẽ không suy nghĩ gì hết a. Bọn họ cho rằng em là bạn anh, chỉ đơn giản như vậy.”
“Nói cách khác, anh cũng hiểu rõ?” Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải hồi phục lại trái tim đập loạn.
“Ừ.” Diệp Lăng thu lại nụ cười, nhìn cậu nghiêm túc trả lời: “Anh cũng rõ.” Hắn nói, trong lòng Trang Húc Nhiên nghĩ gì, hắn đều hiểu được, mà trong lòng mình muốn, cũng giống như vậy.
“… Chuẩn bị cho em một cái hồng bao đi, để em lì xì cho ông cậu tư anh.”
Diệp Lăng cười cười, đi tìm mẹ của mình mang một cái hồng bao tới đây.
Trang Húc Nhiên đoạt lấy, đút vào trong đúng ba nghìn ba trăm ba mươi tệ, dày một xấp.
Cái này còn chưa xong, cậu còn dùng bút ghi tên vào mặt sau, trịnh trọng viết xuống tên mình và Diệp Lăng.
Tiền lì xì này ghi hai tên, đại biểu cho hai người bọn họ.
“Em cho nhiều như vậy, họ hàng thân thích người ta nghị luận đấy..” Diệp Lăng yếu ớt kháng nghị, muốn thể hiện giá trị của mình.
“Sợ cái gì, anh cứ nói em là đại đầu cũng được.” Trang Húc Nhiên cong khóe miệng nói: “Em ở nhà anh mấy ngày, hàng xóm xung quanh người nào không biết, ai không hay anh có một đứa bạn lắm tiền?”
(Đồng âm: 大头 = đại đầu: đầu to/ kẻ phung phí tiền bạc)
Diệp Lăng cười mắng: “Có người lại tự nói mình như vậy sao?”
Trang Húc Nhiên bị người ở quê nhà Diệp Lăng gọi là thổ hào, chẳng những không tức giận, vậy mà còn cảm thấy mới mẻ, ở Kinh Thành cũng không có người nào gọi cậu như vậy.
“Được rồi, cho phép em chơi game một chút, sau đó liền đi ngủ.” Diệp Lăng nói, trải giường cho tốt, thuận tiện ngửi một cái, cũng hơi hơi có mùi, có nên đi thay ga giường mới không đây.
“Không phải chiều mai chúng ta đi sao, sáng mai anh mang đi giặt đi.” Trang Húc Nhiên có chút chột dạ nói, dù sao ở nhà Diệp Lăng lâu như vậy, chỉ có một mình mình đến một lần.
“A, không có gì, anh chỉ xem thử đêm nay còn dùng được không… Nhưng mà cái này là của em a, em ghét bỏ anh cũng không có cách nào.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.
Liền gặp phải phản kích của Trang Húc Nhiên, nhéo cánh tay hắn.
“Ai, đau…” Mỗi lần đều là như vậy, giả bộ như rất đau mà la lối thì cậu sẽ không nhéo nữa.
“Cùng chơi tìm chỗ khác nhau đi.” Bắt đầu mở ra trò chơi.
“Em không thấy chán à…” Diệp Lăng củng cố lại tinh thần qua bồi cậu.
Quả thật cả đêm đều chơi tìm chỗ khác, lúc nằm mơ cũng đều là tìm chỗ khác…
“Anh hai, sao hai anh vẫn ăn sáng a?” Hôm nay bọn họ dậy rất sớm, Diệp Vân cùng Diệp Hào đang ở nhà, câu hỏi ngạc nhiên chính là của Diệp Hào.
Trang Húc Nhiên liền hiếu kỳ hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
Diệp Hào nói: “Không phải các anh đi tiệc rượu sao? Đi ăn còn ăn sáng làm gì, bụng rỗng mới có thể ăn đủ vốn nha.” Cậu giống như là rất đau lòng, bởi vì anh trai cùng Trang Húc Nhiên đã ăn hai bát cháo rồi.
“Phốc…” Cái giọng điệu này, trực tiếp làm Trang Húc Nhiên phun ra.
Cậu liền giơ ngón cái với Diệp Hào: “Em nói có lý.” Mình cũng không phản bác được.
Diệp Lăng cùng Diệp Hào đỡ trán, em trai nhà mình sao lại mất mặt như vậy…
Quả thật loại ý nghĩ này của Diệp Hào vô cùng thấp kém, nhưng mà không thể phủ nhận, mấy đứa nhỏ ở nông thôn đều là nghĩ như vậy a, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Như thế đã trực tiếp bộc lộ ra Diệp Hào khi còn bé cũng là như vậy đấy, nhưng mà hiện tại cậu cũng chưa tính lớn, mới mười chín tuổi.
Sau khi mấy anh em ăn xong bữa sáng, đều chia nhau đi làm việc của mình.
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên ở lại nhà, giặt rửa vỏ chăn và ga giường.
Tới gần trưa, xuất phát đến nhà ông cậu tư để ăn cỗ.
Không sai, không phải bọn họ lên thị trấn ăn cơm, mà là ở trong sân nhà, hoặc là nơi đất bằng rộng rãi, trực tiếp mang bàn ghế đến, mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Nấu bếp chính là dùng tiền mời đến, chịu trách nhiệm nấu ăn, dọn dẹp.
Diệp Lăng dẫn theo Trang Húc Nhiên, đến trước mặt ông cậu tư chào hỏi, đưa tiền lì xì cho ông, sau đó mới tìm một góc mà ngồi xuống.
Trên bàn tiệc đều là những người quen biết, mọi người ngồi cùng nhau đều có thiện ý, tụm lại với nhau, cười cười nói nói.
Diệp Lăng được xem như là đối tượng mà các trưởng bối để ý nhất trong dòng họ, mỗi lần chỉ cần có hắn ở đây, chủ đề không tránh hỏi kéo lên trên người hắn.
Lần này có nhiều hơn một Trang Húc Nhiên, bà con trong thôn nghe nói Trang Húc Nhiên là người đến từ Kinh Thành, đều nhao nhao tỏ vẻ hiếu kỳ.
Mọi người câu được câu không trò chuyện, rất nhanh đã khai tiệc.
Mỗi lần có món ăn dọn lên bàn, Diệp Lăng sẽ gắp một đũa cho Trang Húc Nhiên trước tiên, sau đó mới lấy một chút cho mình.
“Ăn ngon không?” Thấy cậu ăn hai miếng giò heo, Diệp Lăng dứt khoát lấy của mình cho cậu.
“Hầm cũng không tệ, không nhiều mỡ.” Trang Húc Nhiên nói, phun một khúc xương ra khỏi miệng.
Diệp Lăng lập tức lấy ra khăn giấy ướt mình có mang theo để lau tay lau miệng cho cậu, sau đó thử một cục thịt viên, cảm thấy không ngon mấy, nên không gắp cho cậu.
Tiếp theo lại mang tới một dĩa khâu nhục, thoạt nhìn thì thấy hơi béo, dường như là rất nhiều dầu mỡ.
(Khâu nhục 扣肉: còn gọi là Nằm khâu, là món ăn có nguồn gốc từ Trung Quốc. Khâu nhục được du nhập vào Việt Nam qua sự biến tấu của người dân tộc Tày, Nùng, và qua thời gian đã trở thành món ăn Đặc sản nổi tiếng của Lạng Sơn, được dùng trong những dịp gia đình có chuyện vui như lễ Tết, cưới hỏi…[1] Theo truyền thống, khâu nhục được chế biến khá cầu kì từ thịt ba chỉ sau khi đã được ướp kĩ các loại Gia vị và chưng cách thuỷ trong thời gian dài.)
Diệp Lăng thử gắp một miếng, nghĩ thầm nếu không thể ăn được thì một mình mình ăn.
Trang Húc Nhiên nhưng cũng ăn, ngon cực kỳ, ăn được một miệng đầy dầu, làm cho người ta nghĩ khen ngợi cậu.
“Hôm nay ăn thật nhiều thịt nha.” Diệp Lăng nhỏ giọng cười nói, lại nói thầm: “Nếu như mỗi ngày đều nghe lời như vậy thì tốt rồi.”
Bình thường cầu cậu ăn thịt, lại giống như cầu tổ tông, chính là không chịu ăn nhiều một chút.
Các loại thịt cá hải sản gì đó còn tốt, còn thịt heo gà vịt, có đôi khi một miếng cũng không muốn đụng.
“Không phải em trai anh nói rồi sao?” Trang Húc Nhiên lau cái miệng bóng loáng, cười hì hì kề tai nói nhỏ với Diệp Lăng: “Phải ăn cho đủ vốn.”
“Ha!” Diệp Lăng cười mắng một câu, trong lòng nhưng lại vui mừng, tiếp tục gắp thịt cho cậu.
Nhưng mà cũng không dám cho nhiều lắm, bởi vì ăn quá nhiều sẽ không tiêu, có khả năng còn có thể sẽ đau dạ dày.
“Người thôn anh đều rất tốt ha?”
Lúc này hai người đã chào tạm biệt người trong nhà, ngồi trong xe chuẩn bị về.
Trang Húc Nhiên đến quê Diệp Lăng một chuyến, cảm thụ sâu sắc, kỳ thật cũng không có gì không thoải mái. Cậu cảm thấy người nhà Diệp Lăng… rất yêu thương Diệp Lăng, không phải là người phong kiến bảo thủ.
Cho nên, có thể hy vọng ư, ngày mà tình cảm của hai người được chấp nhận…
“Không có chuyện gì xảy ra thì khẳng định tốt.” Diệp Lăng vừa lái xe vừa nói: “Em chưa trải qua cuộc chiến dư luận ở vùng này, những người làm phải chuyện sai lầm, bị nói đến không dám bước ra cửa cũng có.”
“Chuyện của chúng ta được xem là chuyện sai lầm?” Trang Húc Nhiên mất hứng.
“Nhưng mà em không thể yêu cầu mỗi người đều có đủ kiến thức, tư tưởng của bọn họ không giống nhau.” Diệp Lăng nói.
“Bọn họ thế nào kỳ thật em không quan tâm, em chỉ để ý người trong nhà anh nghĩ như thế nào?” Trang Húc Nhiên không đè nén được nghi vấn trong lòng, cậu chính là muốn biết: “Anh tính lúc nào thì nói với người nhà?”
Diệp Lăng không trả lời, Trang Húc Nhiên liền phối hợp mà lập kế hoạch: “Khẳng định là phải đợi đến khi anh tốt nghiệp, chờ sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta kiếm được đủ tiền, liền ra nước ngoài kết hôn.”
“…” Diệp Lăng nắm chặt vô lăng, có chút phiền muộn, trong lòng cảm thấy áp lực.
“Trong nhà không đồng ý, chúng ta liền ra nước ngoài. Bên đó rất cởi mở, không ai coi đồng tính là chuyện gì ghê gớm.” Trang Húc Nhiên quan sát biểu hiện của Diệp Lăng, muốn biết rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào.
“Vẫn là chuyện lâu dài, hiện tại nói cái gì cũng không chắc chắn được, đi một bước tính một bước a.” Diệp Lăng than thở nói, phát hiện vẻ mặt Trang Húc Nhiên đầy không vui, liền đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Em đừng cả ngày đều suy nghĩ đến những thứ này, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
“Làm sao sẽ vô dụng? Em vì cái gì lại không nghĩ?” Trang Húc Nhiên có chút hờn giận nói: “Anh có thể làm cho em cảm thấy yên tâm một chút, em mới có thể không nghĩ.”
Nhưng mà mỗi lần bàn về vấn đề này, Diệp Lăng đều sẽ hàm hàm hồ hồ, không có suy nghĩ rõ ràng.
Khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc trước mắt đều là bọt biển, một chút cũng không chân thật.
“Trang Húc Nhiên, em nói trong nhà không đồng ý liền ra nước ngoài, em biết cái này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là từ bỏ người nhà…” Diệp Lăng vốn không muốn cùng cậu nháo nhào, nhưng mà tư tưởng của đối phương, thật sự là làm cho mình không nhịn được nữa: “Chẳng lẽ trong lòng em, thời gian để bản thân mình tiêu dao so với người nhà quan trọng hơn?”
Trang Húc Nhiên há hốc miệng, bởi vì Diệp Lăng trực tiếp công kích mình, lập tức đem mình giáng vào hàng ngũ vì lợi ích bản thân.
“Vậy ý của anh là, chỉ cần có người phản đối, chúng ta sẽ không cùng một chỗ nữa?” Ý của hắn là như thế này?
Trang Húc Nhiên quay đầu nhìn ta ngoài cửa kính, đột nhiên không biết đối mặt với Diệp Lăng như thế nào, giữa bọn họ thật sự có tình yêu sao? Vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy thật xa xôi?
“Ý của anh không phải như vậy.” Hôm nay Diệp Lăng thở dài quá nhiều rồi, hắn bực bội nói: “Ý của anh là, điều kiện hàng đầu là không làm tổn hại đến người thân, cố gắng vẹn toàn cả đôi bên.”
Mặc dù mình cũng biết, vô cùng khó khăn.
“Ha, anh nghĩ thật hay, có khả năng sao?” Trang Húc Nhiên không muốn tiếp tục cãi nhau với Diệp Lăng, kết quả cậu nhận được chính là, Diệp Lăng yêu chưa đủ.
Không vì tình cảm của mình mà trả giá nhiều như vậy, không coi trọng đoạn tình cảm này như là mình coi trọng.
Cho tới nay đều là lừa mình dối người, cảm thấy có thể cùng một chỗ là đã không tồi rồi, chỉ cần đối phương đáp lại là đủ rồi.
Nhưng mà Trang Húc Nhiên đột nhiên phát hiện, con người là một sinh vật tham lam, cậu không chấp nhận được sự thật Diệp Lăng chưa đủ yêu mình.
/70
|