"Đương nhiên là lão sư ở một mình một gian, ta với bệ hạ cùng gian..." Phó Tránh liếc nhìn Sầm Duệ "chuyên tâm" ăn cơm, thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ ân chuẩn thì cứ vậy đi."
Sầm Duệ ho khan hai tiếng, uống ngụm canh, hai tai đỏ lên: "Trẫm... Không ngại." Xét thấy nếu Phó Tránh không đá chân nàng, thật sự nàng muốn nói không chuẩn...
May thay Ngụy lão gia tử đã nói thay lòng nàng: "Ôi chao, ngươi là ai chứ, dám cùng nằm với bệ hạ sao? Thi thư lễ nghi đều bị ngươi nhét vào bụng heo rồi à? Ngươi đi theo lão tử, vi sư sẽ dành phần đất dưới giường cho ngươi!"
Vì thế, Sầm Duệ được thỏa mong muốn, lăn lộn một mình trên chiếc giường rộng rãi sạch sẽ. Nàng ôm gối cảm thấy mỹ mãn, vẫn là những sợi bông mềm mại này khiến người ta yêu thương hơn cỏ khô mà, không có mùi hương kỳ lạ, không có côn trùng làm phiền. Lật trái lật phải, nàng kích động quá mà ngược lại không ngủ được...
Kinh thành, Nam Cương, Vân gia, Chúc Bá Phù còn có Tần Anh, Tạ Dung, đủ loại lộn xộn quay cuồng trong đầu nàng. Ánh trăng màu trắng bạc chiếu qua cửa sổ, làm nàng nhớ tới đêm trước hôm lão tử nhà nàng băng hà, ông nắm tay nàng, thở hổn hển gọi: "Tiểu Lục..." Sau đó thì ra đi.
Cho tới nay đây vẫn là khúc mắc trong lòng nàng, rốt cuộc khi ấy phụ hoàng muốn nói gì? Lại vì cái gì mà truyền ngôi cho kẻ vô tích sự như nàng? Rốt cuộc thì ông ấy hy vọng nàng kéo Cung quốc đi theo hướng nào? Mà tất cả những thứ đó, nàng vĩnh viễn không còn cơ hội được biết, điều nàng có thể làm là cố gắng bảo vệ tốt ngôi vị hoàng đế này, không thẹn với thiên địa, với dân chúng, không làm lương tâm của mình thất vọng, như vậy đủ rồi.
Ngoài cửa sổ bỗng có ba tiếng lộc cộc, Sầm Duệ hoảng loạn căng tai lên nghe, tưởng ảo giác. Chốc lát lại vang lên ba tiếng, lúc này tiếng động lớn hơn, dồn dập hơn. Sầm Duệ đứng lên hé cửa sổ. Phó Tránh đứng dưới ánh trăng, y quan chỉnh tề trước mắt nàng, đè thấp giọng: "Mở cửa."
Sầm Duệ nhìn hắn như trộm, còn quay đầu nhìn về phía phòng của Ngụy lão, nghẹn cười tới mức đau cả bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ: "Đã trễ thế này, Thái phó đại nhân quấy nhiễu giấc ngủ của trẫm là vì có chuyện quan trọng muốn bẩm báo sao?"
Phó Tránh híp mắt, tinh quang lóe ra: "Có chuyện quan trọng." Mím môi nói: "Mặt đất lạnh."
Sầm Duệ vừa thấy thần sắc này của Phó Tránh là đã biết nguy hiểm, không dám sĩ diện với hắn nữa, nhanh chóng mở cửa. Tháng tư ở phía Nam nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, thấy Phó Tránh đã vào cửa, Sầm Duệ chui tọt vào chăn, không quên ghét bỏ ló ra nói: "Rũ sạch sương sớm đi rồi hẵng tới đây."
Phó Tránh cởi áo khoác ra, đi tới ôm lấy Sầm Duệ, vén tóc đen rũ hai lên mặt nàng: "Không ngủ được à?"
Sầm Duệ liếc mắt, không phải đang ngủ bị chàng làm tỉnh sao? Nghiêng người đi, nhìn mặt hắn chế nhạo: "Chàng không sợ Ngụy lão gia tử chợt tỉnh phát hiện chàng không ở đấy sao?"
Hiếm khi thấy Phó Tránh thầm oán: "Quăng cho ta cái chăn bạc xong là lão sư đặt lưng xuống ngáy vang nhà, trời sập cũng không biết đâu."
Tuy biết hắn có chút giả vờ đáng thương, nhưng Sầm Duệ vẫn không nhịn được mà xoa xoa tay ủ ấm bàn tay lạnh như tảng đá: "Ta vừa mới nhớ tới tiên đế, nghĩ không biết trước khi đi câu chưa kịp nói xong kia là gì."
Phó Tránh nghe ra sự tiếc nuối của nàng: "Tiên đế hy vọng nàng bình an cả đời."
"Ông ấy nói với chàng như vậy à?" Sầm Duệ có chút ngoài ý muốn.
"Hộ độc tình thâm, nhân chi thường tình." Phó Tránh cúi đầu nói, giả vờ không thấy Sầm Duệ bỗng nhiên đỏ khóe mắt, đan mười ngón tay với nàng: "Nàng có biết câu cuối cùng cha ta nói với ta là gì không?"
Sầm Duệ cố gắng cong khóe miệng: "Là gì?"
"Xin lỗi con." Phó Tránh thở dài, buồn bã nói: "Từ khi ta là tri huyện, chưa từng thấy ông nói với ta ba chữ này. Tuy ông ấy dạy ta rất nghiêm khắc, nhưng cũng chỉ vì hy vọng ta thành tài. Giống với nàng vậy, ta cùng từng hoang mang nhiều năm, tới tận hôm nay."
Sầm Duệ xoa xoa mi tâm của hắn, vuốt phẳng nếp uốn: "Vậy đừng nghĩ."
Phó Tránh mỉm cười, cúi đầu hôn lên má nàng: "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."
Sầm Duệ tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn, áp má vào ngực hắn, an tâm nhắm mắt lại: "Chàng đừng nghĩ nữa."
"Ừm." Phó Tránh vỗ vỗ lưng nàng, nghe Sầm Duệ hô hấp vững vàng, nhìn sắc trời bên ngoài, đủ loại cân nhắc lướt qua trái tim.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Nhà không thể một ngày vô chủ, nước không thể một ngày vô quân, dù thần kinh của dân chúng Cung quốc có thô ráp hơn cũng phát hiện một chút không thích hợp. Bỗng nhiên không thấy đủ loại xe ngựa xa hoa ra vào Trích Nguyệt các nữa, Kinh Triệu Duẫn ngày thường vẫn diễu võ dương oai cũng mất tích, nhóm tuần sát đã đổi thành những gương mặt xa lạ, ngay cả tiếng chuông cổ ở cửa Thái Cực cũng không nghe thấy mấy ngày rồi. Chuyện khác thì có thể lý giải, nhưng liên hệ đủ loại sự tình này với nhau, có người xuất khẩu: Hoàng đế bệ hạ đã băng hà.
Oành một tiếng, từ trên xuống dưới Cung quốc đều sôi trào, bao gồm cả những mệnh quan triều đình đóng cửa trong nhà hay chìm trong lao ngục.
"Chẳng lẽ bệ hạ đã rơi vào tay nghịch thần tặc tử kia rồi sao, chẳng lẽ có bất trắc gì?" Công bộ Thị Lang tiền nhiệm tỏ vẻ như cha nương mất.
Gian cách vách, Hộ bộ Thị Lang tiền nhiệm nhìn đỉnh đầu đen tuyền: "Nghĩ lại một chút, ngoại trừ việc bệ hạ thường xuyên gõ tới bổng lộc ra thì đối xử với chúng ta rất tốt."
"Này, những lời này ngươi nói ba trăm lần rồi, đổi lời khác đi được không?"
"Được rồi, bệ hạ đã đi rồi, chúng ta cách đoạn đầu đài cũng không xa đâu. Viết di thư xong chưa?"
"..."
Giống như để tiến thêm một bước thể hiện cái gọi là "Họa vô đơn chí", Tân Khả Hãn Ô Ân đang thảo phạt tân đế của Tấn quốc đột nhiên đổi hướng, công kích thẳng vào biên giới phía Bắc của Cung quốc, Bắc Cương báo nguy.
"Cô hỏi ngươi một lần cuối cùng, Sầm Duệ đâu rồi?!" Vẫn là ban đêm, Sầm Cẩn lại đứng trước mặt Tần Anh quần áo tả tơi.
Tần Anh như đã mất cảm giác đau, bình tĩnh hỏi lại: "Cho dù ta nói cho ngươi biết thì bệ hạ cũng có khả năng đi rồi, chẳng lẽ hắn luôn ở một chỗ chờ ngươi sao?"
Sầm Cẩn siết nhẫn ngọc trên ngón cái: "Ngươi cho là bệ hạ "tốt" của các ngươi còn cơ hội trở về cứu ngươi sao? Bây giờ hắn thụ địch bốn bề, tự thân khó bảo toàn, kinh thành này hắn không về được đâu."
"Nếu Đại hoàng tử tự tin như thế thì cần gì phải lải nhải tới hỏi bản quan?" Tần Anh trào phúng cười: "Chẳng qua hãn kỵ của Ô Ân có thể đạt được hiệu quả như mong muốn của ngươi hay không còn chưa biết."
Sau lưng Sầm Cẩn chợt căng thẳng, điềm nhiên nói: "Ngươi tưởng cô không giết ngươi thật sao?"
"Muốn làm gì cũng được." Tần Anh lười nhìn hắn.
Bỗng nhiên ánh đao hiện lên, máu vung lên đất.
...
Có lẽ trời cao cũng không nỡ để Sầm Duệ bi thảm hơn nữa, hãn thiết kỵ của Ô Ân mới bước tới biên cảnh của Cung quốc đã rơi vào phục kích do Yến Vương chuẩn bị từ trước. Quân đội của Yến Vương đóng hàng năm ở Bắc Cương, không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà còn hiểu rõ cách tác chiến với kỵ binh của thảo nguyên, hai quân đối chọi không hề kém cạnh. Ô Ân bị giữ chân ngoài U Châu, lương thực không đủ, lập tức rút về phương Bắc. Tân đế Tấn quốc Dung Trạch ngự giá thân chinh, dẫn mười vạn đại quân chặt đứt đường lui của hắn.
"Dung Trạch này phát binh đúng lúc, trước để Yến Vương tước khí thế của Ô Ân, còn mình thì thu dọn tàn cục phía sau." Sầm Duệ đứng trước bản đồ, bĩu môi nói với Phó Tránh: "Người này đúng là không chịu nổi tý mệt."
Phó Tránh cuộn bức thư Yến Vương gửi lại, bỗng dưng hỏi Sầm Duệ: "Cơ thể của nàng đã khá hơn chưa?" Bọn họ hiện đang ở doanh trại của quận Giang Ninh, mấy ngày nữa sẽ hướng thẳng tới kinh thành, hắn rất lo hành quân gấp như vậy khiến Sầm Duệ không chịu được.
Sầm Duệ cũng không nhắc tới việc trúng cổ độc với hắn, nói: "Chàng cũng biết lúc trước ta chỉ giả bệnh lập bẫy bọn chúng thôi mà." Cố ý xoay một vòng trước mặt hắn: "Khỏe như trâu đúng không?"
Phó Tránh ôm nàng, nhéo nhéo: "Làm ta hoa mắt."
"Hừ!" Sầm Duệ đưa mắt quay trở về bản đồ, dừng ở vị trí Nam Cương: "Sao phía Ngụy Trường Yên không có động tĩnh gì thế?"
"Chờ một hai ngày nữa." Phó Tránh cũng nhìn bản đồ theo nàng: "Có điều chúng ta không chờ được hắn tới cứu viện, để thế này đêm dài lắm mộng."
"Phó Tránh, ta vẫn cho rằng ta và lão tử không có nhân tình nhà ta không giống nhau chút nào." Sầm Duệ đưa lưng về phía hắn, Phó Tránh không thấy vẻ mặt của nàng, chỉ nghe nàng cười cười: "Bây giờ ta phát hiện mình đúng là nữ nhi của ông, đám A Chiêu nằm trong tay Sầm Cẩn, Tần Anh cùng thần tử của ta thân hãm nguy cảnh. Vậy mà ta ở đây còn cười cười nói nói được..."
Phó Tránh đặt hai tay lên vai nàng, thoáng dùng sức: "Cười còn tốt hơn khóc."
"Điều chàng muốn nói, ta biết. Vì đế vương kị nhân từ, nương tay, phải không?" Sầm Duệ nửa tựa lên người hắn: "Được rồi, không nói nữa. Ngẫm lại Sầm Cẩn đi, Yến Vương vừa có hành động, hắn cũng không khống chế được nữa."
"Không phải hôm nay, chính là ngày mai, hắn tất có sở động, chắc chắn sẽ gọn gàng dứt khoát tuyên bố nàng bệnh nặng không qua khỏi, truyền ngôi cho hắn..." Lời Phó Tránh nói lại bị tiếng binh lính bên ngoài thông báo đánh gãy: "Bệ hạ, Thái phó đại nhân, Kim Lăng Vương cầu kiến, nói có việc muốn thương nghị với bệ hạ."
"Ta hơi mệt, chàng đi nói với hắn đi." Sầm Duệ hắt xì một cái.
Phó Tránh nhìn khí sắc tái nhợt của nàng, xoa xoa bụng nàng: "Ta đã sai Lai Hỉ nấu canh táo đỏ cho nàng rồi, nàng nghỉ ngơi một lát rồi tý dậy uống."
Sầm Duệ bị kinh ngạc, không ngờ hắn còn nhớ rõ ràng hơn cả nàng.
Trong nội trướng chỉ có mình Sầm Duệ, nàng vén rèm che lên, chậm rãi đi tới sau bình phong. Người còn chưa đi tới giường, chợt ôm bụng, ho mạnh một trận. Qua thời gian bằng một chén trà nhỏ, nàng vịn vào giường chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn màu đỏ tươi trên đất, khó khăn gọi: "Lai Hỉ."
/93
|