Không kinh động người trong trù phòng, Tần Ca lặng lẽ quay về chính sảnh, một lần nữa ngồi trở lại ghế chủ tọa, hắn xòe ra bàn tay phải đã bị Ngũ Tử Ngang cầm lấy. Mặc dù hắn không phải là người duy nhất, nhưng Tử Ngang nguyện ý nấu ăn cho hắn, nguyện ý làm cho hắn vui, cho dù nỗi khổ tương tư này có chua xót như thế nào thì cũng đáng là gì? Tấm lòng của Tử Ngang đối với hắn không phải vì hắn là Hoàng Thượng, là quân vương nắm sinh tử của cả thiên hạ, mà bởi vì hắn là Tần Ca. Đủ, như vậy đã quá đủ. Hắn cũng không liều lĩnh cưỡng đoạt Tử Ngang, nếu hắn làm như thế, có lẽ ngay cả những điều ngọt ngào thỉnh thoảng như hiện tại cũng sẽ không có.
Bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cho dù có cay đắng, có ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng hạnh phúc của Tử Ngang chung quy cũng là hạnh phúc của hắn. Nếu người này không còn mỉm cười, không còn đặt hắn ở trong lòng, tránh xa hắn như rắn rết, như vậy cho dù có đoạt được người nọ thì có tác dụng gì? Khoảng cách giữa hắn và Tử Ngang sẽ càng ngày càng xa cách, cho đến khi một người chết đi, hoặc là hai người ngọc thạch câu phần. (ngọc thạch câu phần = ngọc đá đều chảy)
Nhưng hiện tại, sau khi hắn đau khổ thì một chút nho nhỏ ngọt ngào sẽ làm cho hắn hạnh phúc, ngẫu nhiên đụng chạm sẽ làm cho tim của hắn đập kịch liệt, như vậy là tốt rồi, cũng như bản thân mình đang được Tử Ngang yêu thương. Hắn là quân vương, Tử Ngang là thần tử, tuy rằng không thể sớm chiều chung sống như các đôi phu thê khác, nhưng là quân thần thì sớm chiều bọn họ vẫn ở cùng với nhau, chỉ khác biệt là đến đêm khuya, khi đi vào giấc mộng thì bên cạnh không có người mà thôi.
Thu tay vào y mệ, Tần Ca khẽ nhếch môi lên. Một khi đã như vậy, cứ để cho Tử Ngang trở thành sủng thần duy nhất của hắn, làm cho Tử Ngang chân chính trở thành dưới một người trên vạn người. Như vậy có thể bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cũng bảo vệ hạnh phúc cho chính hắn. Hắn tin tưởng, mười năm hai mươi năm sau, Tử Ngang đối với hắn vẫn là Tử Ngang hiện tại, vẫn sẽ làm cho hắn cảm thấy một chút ngọt ngào mỗi khi hắn khổ tâm.
Cúi mắt nhìn Hoàng Thượng, mi tâm của Khổng Tắc Huy cau lại một chút, rồi tiếp tục ôm chặt thanh kiếm của mình, không hề mở miệng, mà chỉ tận trách đứng phía sau Hoàng Thượng.
Lại đợi khoảng chừng hai khắc chung thời gian, Tần Ca chợt nghe bên ngoài có người kêu, “Thiếu gia, có thể dùng bữa.” (hai khắc chung =20 phút)
Tần Ca lập tức đứng dậy rồi bước ra ngoài, vén rèm lên, chỉ thấy một người đang cười ha ha đứng ở đó, tạp dề trên lưng đã lấy ra, y mệ cũng được buông xuống, bất quá trên trán vẫn còn đổ mồ hôi. Ngũ Tử Ngang tiến lên, trong mắt chính là sự ôn nhu mà Tần Ca rất quyến luyến.
“Hoàng Thượng, thức ăn đã làm xong, đến nếm thử tay nghề của Ngũ đại trù.” Nhỏ giọng nói một câu bên tai Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang đưa tay chỉ về hướng một gian phòng ở bên cạnh.
Tần Ca vừa đi theo hắn vừa nói, “Lương Vương tự xưng là tay nghề không thua ngự trù, nếu kém nhiều quá thì trẫm phải phạt.”
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, rồi lập tức lấy lòng, “Hoàng Thượng trước tiên nếm thử xem, nếu thật sự không hợp khẩu vị của Hoàng Thượng thì thần cam tâm tình nguyện bị phạt.”
Liếc mắt nhìn hắn một cái, Tần Ca bước vào phòng dùng bữa. Cái liếc mắt kia làm cho tâm của Ngũ Tử Ngang trở nên rạo rực, vì sao hắn lại đột nhiên cảm thấy Hoàng Thượng mới vừa rồi….Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng dường như rất ôn nhu. Nhưng dùng từ này gán cho Hoàng Thượng thì tựa hồ không ổn, Ngũ Tử Ngang đứng cạnh cửa cố gắng tìm cảm giác của mình.
“Còn sững sờ ở đó làm gì?”
Ngũ Tử Ngang vội vàng hoàn hồn, “Đến liền.”
Một bàn thức ăn, cũng không phải ở trong cung, Tần Ca để cho Ôn Quế và Khổng Tắc Huy cùng ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang ngồi bên tay phải của Hoàng Thượng, lo lắng hiến những món sở trường của mình cho Hoàng Thượng, thấp thỏm nhìn Hoàng Thượng từ từ ăn vào. Chậm rãi đem thức ăn nhai kỹ rồi nuốt xuống, tựa hồ không nhìn thấy người bên cạnh đang rất lo lắng, Tần Ca cầm lấy tách trà uống một ngụm, rồi mới gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng. Cũng không nói là ăn ngon, cũng không nói là không thể ăn, chỉ chậm rãi đem mỗi món ăn nếm từng chút một.
Nếm xong xuôi, hắn lại bình thản gắp một sợi măng khô bỏ vào miệng, rồi mới ăn một miếng cơm, sau đó húp một muỗng canh. Thấy Hoàng Thượng nãy giờ không lên tiếng, Ngũ Tử Ngang hết sức nôn nóng.
“Hoàng Thượng, hương vị như thế nào?”
Tần Ca không lên tiếng, lại gắp một miếng thức ăn khác, mặc kệ người bên cạnh đang lo lắng. Thấy Hoàng Thượng không dừng đũa, Ngũ Tử Ngang dần dần bớt khẩn trương, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. Vội vàng lấy lòng, gắp thêm một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát của Hoàng Thượng.
Thấy Hoàng Thượng ăn miếng cá kia, hắn lại múc một muỗng đậu hủ non. Hoàng Thượng ăn đến độ không rảnh nói chuyện, hắn còn sốt ruột làm cái gì. Ôn Quế cúi đầu mỉm cười. Hoàng Thượng tạm thời không cần hắn hầu hạ. Hắn yên lặng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng bữa. Khổng Tắc Huy cũng cầm lấy bát cơm, mở to miệng mà ăn, hắn đã sớm đói bụng.
Chưa bao giờ thỏa mãn như thế, cho dù cô nãi nãi khen hắn nấu nướng rất ngon nhưng hắn cũng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Nhìn Hoàng Thượng cao hứng mà ăn, Ngũ Tử Ngang không ăn cũng đã thấy no vì vui sướng. Với hắn mà nói, thức ăn có thể ăn là được, cho nên hắn cũng không dám chắc thức ăn mình làm ra kém ngự trù bao nhiêu, bất quá không có ngự trù nào làm tốt như hắn. Ở trong cung mỗi lần Hoàng Thượng ăn chỉ như mèo, nhưng hiện tại đã ăn hai bát cơm, chỉ bằng như vậy, hắn cũng dám tự xưng là tay nghề có thể so với ngự trù, nói không chừng so với ngự trù còn khá hơn.
Tần Ca hiếm khi ăn quá nhiều, một là sức ăn không lớn, hai là một mình dùng bữa cũng ăn không vô. Nhưng lần này hắn lại ăn ba bát cơm, húp một chén canh, còn có một đống thức ăn. Chưa bao giờ ăn no như vậy, no đến mức hắn cảm thấy có một chút không thoải mái. Nhưng hắn rất cao hứng, hắn không nói bữa cơm này kém hơn hay ngon hơn so với ngự trù. Đây là thức ăn mà Tử Ngang làm cho hắn, cho dù chỉ là một bát mì nước thì hắn cũng sẽ ăn ba bát lớn.
Thấy Hoàng Thượng lau miệng, chứng tỏ đã ăn no. Ngũ Tử Ngang ăn hết ba bát rưỡi cơm, mỉm cười hì hì hỏi, “Hoàng Thượng, trù nghệ của thần như thế nào?”
“Miễn cưỡng có thể cho vào miệng.” Tuy là thích, nhưng Tần Ca cũng không nói ra quan điểm của mình, người này càng ngày càng lưu manh.
Bất quá Ngũ Tử Ngang cũng không hề cảm thấy thất vọng, hắn làm ra bàn thức ăn này vốn là muốn để cho Hoàng Thượng ăn nhiều một chút, hiện tại mục đích đã đạt được, cho dù Hoàng Thượng nói rằng thức ăn hắn làm rất khó nuốt thì cũng không sao.
“Có thể ăn được là tốt rồi, thần chỉ sợ Hoàng Thượng ăn không vô.” Giống như sợ Hoàng Thượng nhớ đến lời cam đoan của mình, Ngũ Tử Ngang vội vàng nói, “Hoàng Thượng, thần và ngài đi vào trong viện một chút, để cho dễ tiêu thực.” (tiêu thực= tiêu hóa)
“Ân” Tần Ca đứng dậy, nhưng lại để noãn lô trên bàn, hắn chậm rãi đi theo Ngũ Tử Ngang ra ngoài. Hắn phải tiêu thực một chút, dạ dày trướng to hơi khó chịu.
Sau khi hai người rời đi, Khổng Tắc Huy quét sạch thức ăn trên bàn vào trong bụng của mình, Ôn Quế trợn mắt há hốc mồm, Khổng thống lĩnh rốt cục đói như vậy hay sao. Bất quá hắn vẫn gật đầu trong lòng. Vương gia cũng không phải quá khoe khoang, hương vị của thức ăn quả thật không tệ.
Hai người chậm rãi dạo bước trong viện, đàm luận vài việc trong triều. Khi nói về chính sự, Ngũ Tử Ngang không còn là kẻ lấy lòng chủ tử nữa, vẻ mặt nghiêm túc không thua gì Tần Ca. Đây cũng là điểm mà Tần Ca rất thích, khi bàn về chính sự, Tử Ngang thỉnh thoảng còn nghiêm chỉnh cẩn thận hơn so với hắn. Có Tử Ngang ở bên cạnh, quả thật hắn cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi tiêu thực, Ngũ Tử Ngang để cho Tần Ca quay về phòng, hai người ở trong phòng chơi cờ uống trà, đưa Hoàng Thượng ra ngoài dùng bữa, làm sao lại không mang theo trà hảo hạng. Ôn Quế thu dọn bát đũa rồi trốn ra ngoài đại sảnh, quan sát khi nào cần châm thêm trà thì hắn sẽ đem vào bình nước ấm, sau khi châm trà thì lại tiếp tục trốn ra ngoài đại sảnh, không quấy rầy hai vị chủ tử. Khổng Tắc Huy luyện kiếm trong viện, hoạt động gân cốt một chút, cũng không đi vào quấy rầy hai người.
Trời dần dần tối sầm, Ngũ Tử Ngang và Tần Ca mới từ trong phòng đi ra, bọn họ nên quay về cung. Đưa Hoàng Thượng đến cổng hoàng cung, Ngũ Tử Ngang không tiến cung mà quay về tân phủ một chuyến, nhìn xem Ngũ Hiến và Ngũ Hoán có chuyện gì cần hắn quyết định hay không.
Nhìn Ngũ Tử Ngang rời đi, Tần Ca mới xoay người vào cung, rồi quay lại Đông Noãn Các, một chút ngọt ngào nho nhỏ hôm nay được hắn khóa vào đáy lòng, chờ đến khi rãnh rỗi sẽ lấy ra hồi tưởng.
Vừa bước đến bậc thang trước cửa tân phủ thì Ngũ Tử Ngang đã bị Ngũ Hiến cản lại.
“Vương gia, Liễu tiểu thư ngã bệnh, nô tỳ của nàng đến truyền lời, bảo rằng Liễu tiểu thư muốn gặp Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang nhíu mi hỏi, “Có nghiêm trọng hay không?”
“Nói là bị phong hàn.”
Ngũ Tử Ngang suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Trong phủ có chuyện gì hay không?”
Ngũ Hiến nói, “Không có gì quan trọng. Buổi trưa Lương Châu có thư tín truyền đến, nói rằng cô nãi nãi mấy ngày sau sẽ đến kinh thành, lúc đó Vương gia có thể nghênh đón.”
Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Phòng của cô nãi nãi đã bài trí ổn thỏa chưa?”
“Đã xong xuôi, lò sưởi cũng đã đốt lửa, chờ cô nãi nãi đến thì trong phòng tuyệt đối không có hơi ẩm. Phòng của Vương gia và hai vị thiếu gia cũng đã an bài ổn thỏa.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Ngũ Tử Ngang nói, “Ta đi Liễu phủ một chuyến. Đêm nay ta không về.”
Ngũ Hiến ngẩn người, “Vương gia, buổi tối ngài….qua đêm ở Liễu phủ?” Vẫn chưa thành thân, như vậy không tiện cho lắm.
Ngũ Tử Ngang nâng tay cốc vào đầu của hắn một cái, “Ta tiến cung.” Dứt lời, hắn xoay người lên ngựa, trước tiên đi mua vài thứ rồi ghé qua Liễu phủ.
Nghe thấy buổi tối Vương gia tiến cung, Ngũ Hiến vừa xoa đầu vừa thấp giọng lẩm bẩm, “Lại tiến cung. Sao Hoàng Thượng không ban thưởng một tòa phủ đệ gần hoàng cung? Cả ngày hôm nay nghị sự, Vương gia cũng không thể quay về phủ.” Lập tức, hắn lại lẩm bẩm, “Bất quá tiến cung cũng tốt, ngộ nhỡ ngày nào đó Hoàng Thượng không cho Vương gia tiến cung thì lúc đó mới nguy a.” Nghĩ đến bản thân còn nhiều việc phải làm, Ngũ Hiến cũng không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng bắt tay vào việc.
Mua một chút điểm tâm với phấn son mà nữ nhi thường thích dùng, Ngũ Tử Ngang cưỡi ngựa đến Liễu phủ. Căn bản không cần thông báo, người gác cổng vừa thấy Lương Vương thì lập tức mở rộng cửa đón hắn đi vào. Liễu Nhiễm dẫn theo trưởng tử ra nghênh đón, biết Ngũ Tử Ngang đến đây vì nữ nhi của mình, Liễu Nhiễm cười toe toét. Không giữ Ngũ Tử Ngang ở lại nói chuyện, Liễu Nhiễm tự mình dẫn hắn đến khuê phòng của nữ nhi, cũng ý tứ đuổi đám nô tỳ trong phòng của Liễu Song ra ngoài, để lại hai người ở một chỗ.
Nhìn nữ tử đang dựa vào trên giường, sắc mặt tái nhợt, có một chút gầy yếu, Ngũ Tử Ngang đem điểm tâm và son phấn đặt lên chiếc bàn nhỏ kế bên giường, cất lên giọng nói ấm áp, “Đây là điểm tâm mua ở Bích Nguyên Cư, ta cũng không biết ngươi thích son phấn như thế nào, nên mua mỗi thứ một loại. Thân mình có khỏe hay không?”
Ngũ Tử Ngang đến thăm nàng, Liễu Song rất kích động, cũng rất ủy khuất, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Ngũ Tử Ngang vội vàng rút ra khăn tay, nhưng lau cũng không được, không lau cũng không được. Tuy rằng hai người sắp thành thân, nhưng hắn vẫn không thể làm được loại hành động vô cùng thân thiết như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn cầm chặt khăn vào trong tay, rồi lên tiếng, “Thật có lỗi, hồi kinh đã nhiều ngày nhưng quá bận rộn, trong triều cũng có không ít chuyện, cho nên vẫn chưa tới thăm ngươi.” Trên cổ của Liễu Song còn vết thâm tím rất rõ, nghĩ đến việc nàng là vì hắn mà tự sát, Ngũ Tử Ngang cảm thấy thật buồn, không thể nói rõ là buồn đến mức nào, không phải đau lòng hối hận, mà chỉ là buồn.
Liễu Song lắc đầu, “Chỉ bị một chút phong hàn, sẽ mau khỏe thôi. Chẳng qua lúc trước lo lắng cho Ngũ đại ca, sau đó biết tin Ngũ đại ca vô sự, nhưng vẫn không có cơ hội gặp ngươi.”
Lê hoa rơi lệ, điềm đạm đáng yêu. Thần sắc lộ ra vẻ ủy khuất đau lòng khi bị người lạnh nhạt. Ngũ Tử Ngang không biết nên nói cái gì, hắn có thể dễ dàng biết cách làm cho Hoàng Thượng thoải mái, nhưng lại không biết nên trấn an một nữ tử yêu kiều mỏng manh như thế nào. Suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng chỉ nghĩ ra một câu, “Đừng khóc, khóc sẽ không tốt cho thân mình.”
Liễu Song gật đầu, đem đôi mắt đẹp đẫm lễ nhìn người nam nhân cao lớn mà mình hết lòng cảm mến, người này so với ký ức của nàng thì càng thêm chững chạc, vẫn giống như dĩ vãng, rất tôn trọng nàng. Giữa phu thê chẳng phải nên tôn trọng nhau hay sao? Nhưng nàng vẫn cảm thấy người nam nhân này đối với nàng còn thiếu một chút gì đó, nhưng rốt cục là thiếu cái gì thì nàng vẫn không nói được.
Lặng yên một hồi, Ngũ Tử Ngang lại lên tiếng, “Sang năm ta sẽ mang đến sính lễ. Giữ gìn thân mình, tân nương tử phải mỹ lệ mới được. Cô nãi nãi mỗi ngày đều nhắc đến ngươi, mấy ngày nữa người sẽ vào kinh, nếu đến lúc đó thân mình đã khỏe thì ngươi có thể đến tân phủ thăm người.”
Ánh mắt của Liễu Song nhất thời sáng lên, nàng ngượng ngùng gật đầu, suy nghĩ mới vừa rồi liền bị dập tắt. Ngũ đại ca vẫn nguyện ý thú nàng, không phải vì chuyện lần trước mà oán hận.
“Ta vừa hồi kinh, có rất nhiều người luôn dòm ngó, chạy đến nơi này thường xuyên cũng không tiện. Chúng ta sắp thành thân, trước khi thành thân đành phải để ngươi chịu ủy khuất.”
Liễu Song kìm lòng không đậu mà bắt lấy tay của Ngũ Tử Ngang, nàng lắc đầu, “Không ủy khuất, chỉ cần trong lòng của Ngũ đại ca có Song nhi, ta sẽ không ủy khuất.”
Vỗ nhẹ tay nàng, Ngũ Tử Ngang mỉm cười ôn hòa, “So với lần trước gặp ngươi thì ngươi gầy đi rất nhiều, hảo hảo chiếu cố chính mình, không nên suy nghĩ lung tung. Sang năm ta và ngươi sẽ thành thân.”
“Ân.” Trên mặt trở nên đỏ ửng, Liễu Song vội vàng thu về bàn tay không rụt rè, nụ cười đúng là thẹn thùng.
Ngũ Tử Ngang đứng dậy, “Trời không còn sớm, ta phải đi. Ngươi nghỉ ngơi cho mau khỏe, khi nào rảnh thì Ngũ đại ca sẽ đến thăm ngươi.”
“Ân” Cho dù hai người thành phu thê, trước khi thành thân thì cũng không tiện ở lâu với nhau, bằng không sẽ rước lấy lời ra tiếng vào. Liễu Song muốn xuống giường đưa tiễn, nhưng Ngũ Tử Ngang giữ nàng lại, “Ngươi cứ nằm đi.”
“Ai.” Vì người này săn sóc mà động tâm, Liễu Song lại nằm xuống, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
Đi ra từ khuê phòng của Liễu Song, Ngũ Tử Ngang thở dài một hơi, sau khi rời đi thì hắn lại gặp Liễu Nhiễm, Liễu Nhiễm liên tục thuyết phục hắn dùng bữa tối, Ngũ Tử Ngang cũng không thể khước từ, chờ đến khi hắn đi ra từ Liễu phủ thì đã qua giờ hợi. Ngũ Tử Ngang vội vàng lên ngựa chạy vào trong cung. Kể từ lúc đi ra khỏi khuê phòng của Liễu Song thì sự ngột ngạt khó chịu trong lòng càng làm cho hắn bức thiết muốn gặp Hoàng Thượng. Chỉ có ở trước mặt Hoàng Thượng thì hắn mới thoải mái là Ngũ Tử Ngang.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cho dù có cay đắng, có ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng hạnh phúc của Tử Ngang chung quy cũng là hạnh phúc của hắn. Nếu người này không còn mỉm cười, không còn đặt hắn ở trong lòng, tránh xa hắn như rắn rết, như vậy cho dù có đoạt được người nọ thì có tác dụng gì? Khoảng cách giữa hắn và Tử Ngang sẽ càng ngày càng xa cách, cho đến khi một người chết đi, hoặc là hai người ngọc thạch câu phần. (ngọc thạch câu phần = ngọc đá đều chảy)
Nhưng hiện tại, sau khi hắn đau khổ thì một chút nho nhỏ ngọt ngào sẽ làm cho hắn hạnh phúc, ngẫu nhiên đụng chạm sẽ làm cho tim của hắn đập kịch liệt, như vậy là tốt rồi, cũng như bản thân mình đang được Tử Ngang yêu thương. Hắn là quân vương, Tử Ngang là thần tử, tuy rằng không thể sớm chiều chung sống như các đôi phu thê khác, nhưng là quân thần thì sớm chiều bọn họ vẫn ở cùng với nhau, chỉ khác biệt là đến đêm khuya, khi đi vào giấc mộng thì bên cạnh không có người mà thôi.
Thu tay vào y mệ, Tần Ca khẽ nhếch môi lên. Một khi đã như vậy, cứ để cho Tử Ngang trở thành sủng thần duy nhất của hắn, làm cho Tử Ngang chân chính trở thành dưới một người trên vạn người. Như vậy có thể bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cũng bảo vệ hạnh phúc cho chính hắn. Hắn tin tưởng, mười năm hai mươi năm sau, Tử Ngang đối với hắn vẫn là Tử Ngang hiện tại, vẫn sẽ làm cho hắn cảm thấy một chút ngọt ngào mỗi khi hắn khổ tâm.
Cúi mắt nhìn Hoàng Thượng, mi tâm của Khổng Tắc Huy cau lại một chút, rồi tiếp tục ôm chặt thanh kiếm của mình, không hề mở miệng, mà chỉ tận trách đứng phía sau Hoàng Thượng.
Lại đợi khoảng chừng hai khắc chung thời gian, Tần Ca chợt nghe bên ngoài có người kêu, “Thiếu gia, có thể dùng bữa.” (hai khắc chung =20 phút)
Tần Ca lập tức đứng dậy rồi bước ra ngoài, vén rèm lên, chỉ thấy một người đang cười ha ha đứng ở đó, tạp dề trên lưng đã lấy ra, y mệ cũng được buông xuống, bất quá trên trán vẫn còn đổ mồ hôi. Ngũ Tử Ngang tiến lên, trong mắt chính là sự ôn nhu mà Tần Ca rất quyến luyến.
“Hoàng Thượng, thức ăn đã làm xong, đến nếm thử tay nghề của Ngũ đại trù.” Nhỏ giọng nói một câu bên tai Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang đưa tay chỉ về hướng một gian phòng ở bên cạnh.
Tần Ca vừa đi theo hắn vừa nói, “Lương Vương tự xưng là tay nghề không thua ngự trù, nếu kém nhiều quá thì trẫm phải phạt.”
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, rồi lập tức lấy lòng, “Hoàng Thượng trước tiên nếm thử xem, nếu thật sự không hợp khẩu vị của Hoàng Thượng thì thần cam tâm tình nguyện bị phạt.”
Liếc mắt nhìn hắn một cái, Tần Ca bước vào phòng dùng bữa. Cái liếc mắt kia làm cho tâm của Ngũ Tử Ngang trở nên rạo rực, vì sao hắn lại đột nhiên cảm thấy Hoàng Thượng mới vừa rồi….Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng dường như rất ôn nhu. Nhưng dùng từ này gán cho Hoàng Thượng thì tựa hồ không ổn, Ngũ Tử Ngang đứng cạnh cửa cố gắng tìm cảm giác của mình.
“Còn sững sờ ở đó làm gì?”
Ngũ Tử Ngang vội vàng hoàn hồn, “Đến liền.”
Một bàn thức ăn, cũng không phải ở trong cung, Tần Ca để cho Ôn Quế và Khổng Tắc Huy cùng ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang ngồi bên tay phải của Hoàng Thượng, lo lắng hiến những món sở trường của mình cho Hoàng Thượng, thấp thỏm nhìn Hoàng Thượng từ từ ăn vào. Chậm rãi đem thức ăn nhai kỹ rồi nuốt xuống, tựa hồ không nhìn thấy người bên cạnh đang rất lo lắng, Tần Ca cầm lấy tách trà uống một ngụm, rồi mới gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng. Cũng không nói là ăn ngon, cũng không nói là không thể ăn, chỉ chậm rãi đem mỗi món ăn nếm từng chút một.
Nếm xong xuôi, hắn lại bình thản gắp một sợi măng khô bỏ vào miệng, rồi mới ăn một miếng cơm, sau đó húp một muỗng canh. Thấy Hoàng Thượng nãy giờ không lên tiếng, Ngũ Tử Ngang hết sức nôn nóng.
“Hoàng Thượng, hương vị như thế nào?”
Tần Ca không lên tiếng, lại gắp một miếng thức ăn khác, mặc kệ người bên cạnh đang lo lắng. Thấy Hoàng Thượng không dừng đũa, Ngũ Tử Ngang dần dần bớt khẩn trương, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. Vội vàng lấy lòng, gắp thêm một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát của Hoàng Thượng.
Thấy Hoàng Thượng ăn miếng cá kia, hắn lại múc một muỗng đậu hủ non. Hoàng Thượng ăn đến độ không rảnh nói chuyện, hắn còn sốt ruột làm cái gì. Ôn Quế cúi đầu mỉm cười. Hoàng Thượng tạm thời không cần hắn hầu hạ. Hắn yên lặng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng bữa. Khổng Tắc Huy cũng cầm lấy bát cơm, mở to miệng mà ăn, hắn đã sớm đói bụng.
Chưa bao giờ thỏa mãn như thế, cho dù cô nãi nãi khen hắn nấu nướng rất ngon nhưng hắn cũng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Nhìn Hoàng Thượng cao hứng mà ăn, Ngũ Tử Ngang không ăn cũng đã thấy no vì vui sướng. Với hắn mà nói, thức ăn có thể ăn là được, cho nên hắn cũng không dám chắc thức ăn mình làm ra kém ngự trù bao nhiêu, bất quá không có ngự trù nào làm tốt như hắn. Ở trong cung mỗi lần Hoàng Thượng ăn chỉ như mèo, nhưng hiện tại đã ăn hai bát cơm, chỉ bằng như vậy, hắn cũng dám tự xưng là tay nghề có thể so với ngự trù, nói không chừng so với ngự trù còn khá hơn.
Tần Ca hiếm khi ăn quá nhiều, một là sức ăn không lớn, hai là một mình dùng bữa cũng ăn không vô. Nhưng lần này hắn lại ăn ba bát cơm, húp một chén canh, còn có một đống thức ăn. Chưa bao giờ ăn no như vậy, no đến mức hắn cảm thấy có một chút không thoải mái. Nhưng hắn rất cao hứng, hắn không nói bữa cơm này kém hơn hay ngon hơn so với ngự trù. Đây là thức ăn mà Tử Ngang làm cho hắn, cho dù chỉ là một bát mì nước thì hắn cũng sẽ ăn ba bát lớn.
Thấy Hoàng Thượng lau miệng, chứng tỏ đã ăn no. Ngũ Tử Ngang ăn hết ba bát rưỡi cơm, mỉm cười hì hì hỏi, “Hoàng Thượng, trù nghệ của thần như thế nào?”
“Miễn cưỡng có thể cho vào miệng.” Tuy là thích, nhưng Tần Ca cũng không nói ra quan điểm của mình, người này càng ngày càng lưu manh.
Bất quá Ngũ Tử Ngang cũng không hề cảm thấy thất vọng, hắn làm ra bàn thức ăn này vốn là muốn để cho Hoàng Thượng ăn nhiều một chút, hiện tại mục đích đã đạt được, cho dù Hoàng Thượng nói rằng thức ăn hắn làm rất khó nuốt thì cũng không sao.
“Có thể ăn được là tốt rồi, thần chỉ sợ Hoàng Thượng ăn không vô.” Giống như sợ Hoàng Thượng nhớ đến lời cam đoan của mình, Ngũ Tử Ngang vội vàng nói, “Hoàng Thượng, thần và ngài đi vào trong viện một chút, để cho dễ tiêu thực.” (tiêu thực= tiêu hóa)
“Ân” Tần Ca đứng dậy, nhưng lại để noãn lô trên bàn, hắn chậm rãi đi theo Ngũ Tử Ngang ra ngoài. Hắn phải tiêu thực một chút, dạ dày trướng to hơi khó chịu.
Sau khi hai người rời đi, Khổng Tắc Huy quét sạch thức ăn trên bàn vào trong bụng của mình, Ôn Quế trợn mắt há hốc mồm, Khổng thống lĩnh rốt cục đói như vậy hay sao. Bất quá hắn vẫn gật đầu trong lòng. Vương gia cũng không phải quá khoe khoang, hương vị của thức ăn quả thật không tệ.
Hai người chậm rãi dạo bước trong viện, đàm luận vài việc trong triều. Khi nói về chính sự, Ngũ Tử Ngang không còn là kẻ lấy lòng chủ tử nữa, vẻ mặt nghiêm túc không thua gì Tần Ca. Đây cũng là điểm mà Tần Ca rất thích, khi bàn về chính sự, Tử Ngang thỉnh thoảng còn nghiêm chỉnh cẩn thận hơn so với hắn. Có Tử Ngang ở bên cạnh, quả thật hắn cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi tiêu thực, Ngũ Tử Ngang để cho Tần Ca quay về phòng, hai người ở trong phòng chơi cờ uống trà, đưa Hoàng Thượng ra ngoài dùng bữa, làm sao lại không mang theo trà hảo hạng. Ôn Quế thu dọn bát đũa rồi trốn ra ngoài đại sảnh, quan sát khi nào cần châm thêm trà thì hắn sẽ đem vào bình nước ấm, sau khi châm trà thì lại tiếp tục trốn ra ngoài đại sảnh, không quấy rầy hai vị chủ tử. Khổng Tắc Huy luyện kiếm trong viện, hoạt động gân cốt một chút, cũng không đi vào quấy rầy hai người.
Trời dần dần tối sầm, Ngũ Tử Ngang và Tần Ca mới từ trong phòng đi ra, bọn họ nên quay về cung. Đưa Hoàng Thượng đến cổng hoàng cung, Ngũ Tử Ngang không tiến cung mà quay về tân phủ một chuyến, nhìn xem Ngũ Hiến và Ngũ Hoán có chuyện gì cần hắn quyết định hay không.
Nhìn Ngũ Tử Ngang rời đi, Tần Ca mới xoay người vào cung, rồi quay lại Đông Noãn Các, một chút ngọt ngào nho nhỏ hôm nay được hắn khóa vào đáy lòng, chờ đến khi rãnh rỗi sẽ lấy ra hồi tưởng.
Vừa bước đến bậc thang trước cửa tân phủ thì Ngũ Tử Ngang đã bị Ngũ Hiến cản lại.
“Vương gia, Liễu tiểu thư ngã bệnh, nô tỳ của nàng đến truyền lời, bảo rằng Liễu tiểu thư muốn gặp Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang nhíu mi hỏi, “Có nghiêm trọng hay không?”
“Nói là bị phong hàn.”
Ngũ Tử Ngang suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Trong phủ có chuyện gì hay không?”
Ngũ Hiến nói, “Không có gì quan trọng. Buổi trưa Lương Châu có thư tín truyền đến, nói rằng cô nãi nãi mấy ngày sau sẽ đến kinh thành, lúc đó Vương gia có thể nghênh đón.”
Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Phòng của cô nãi nãi đã bài trí ổn thỏa chưa?”
“Đã xong xuôi, lò sưởi cũng đã đốt lửa, chờ cô nãi nãi đến thì trong phòng tuyệt đối không có hơi ẩm. Phòng của Vương gia và hai vị thiếu gia cũng đã an bài ổn thỏa.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Ngũ Tử Ngang nói, “Ta đi Liễu phủ một chuyến. Đêm nay ta không về.”
Ngũ Hiến ngẩn người, “Vương gia, buổi tối ngài….qua đêm ở Liễu phủ?” Vẫn chưa thành thân, như vậy không tiện cho lắm.
Ngũ Tử Ngang nâng tay cốc vào đầu của hắn một cái, “Ta tiến cung.” Dứt lời, hắn xoay người lên ngựa, trước tiên đi mua vài thứ rồi ghé qua Liễu phủ.
Nghe thấy buổi tối Vương gia tiến cung, Ngũ Hiến vừa xoa đầu vừa thấp giọng lẩm bẩm, “Lại tiến cung. Sao Hoàng Thượng không ban thưởng một tòa phủ đệ gần hoàng cung? Cả ngày hôm nay nghị sự, Vương gia cũng không thể quay về phủ.” Lập tức, hắn lại lẩm bẩm, “Bất quá tiến cung cũng tốt, ngộ nhỡ ngày nào đó Hoàng Thượng không cho Vương gia tiến cung thì lúc đó mới nguy a.” Nghĩ đến bản thân còn nhiều việc phải làm, Ngũ Hiến cũng không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng bắt tay vào việc.
Mua một chút điểm tâm với phấn son mà nữ nhi thường thích dùng, Ngũ Tử Ngang cưỡi ngựa đến Liễu phủ. Căn bản không cần thông báo, người gác cổng vừa thấy Lương Vương thì lập tức mở rộng cửa đón hắn đi vào. Liễu Nhiễm dẫn theo trưởng tử ra nghênh đón, biết Ngũ Tử Ngang đến đây vì nữ nhi của mình, Liễu Nhiễm cười toe toét. Không giữ Ngũ Tử Ngang ở lại nói chuyện, Liễu Nhiễm tự mình dẫn hắn đến khuê phòng của nữ nhi, cũng ý tứ đuổi đám nô tỳ trong phòng của Liễu Song ra ngoài, để lại hai người ở một chỗ.
Nhìn nữ tử đang dựa vào trên giường, sắc mặt tái nhợt, có một chút gầy yếu, Ngũ Tử Ngang đem điểm tâm và son phấn đặt lên chiếc bàn nhỏ kế bên giường, cất lên giọng nói ấm áp, “Đây là điểm tâm mua ở Bích Nguyên Cư, ta cũng không biết ngươi thích son phấn như thế nào, nên mua mỗi thứ một loại. Thân mình có khỏe hay không?”
Ngũ Tử Ngang đến thăm nàng, Liễu Song rất kích động, cũng rất ủy khuất, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Ngũ Tử Ngang vội vàng rút ra khăn tay, nhưng lau cũng không được, không lau cũng không được. Tuy rằng hai người sắp thành thân, nhưng hắn vẫn không thể làm được loại hành động vô cùng thân thiết như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn cầm chặt khăn vào trong tay, rồi lên tiếng, “Thật có lỗi, hồi kinh đã nhiều ngày nhưng quá bận rộn, trong triều cũng có không ít chuyện, cho nên vẫn chưa tới thăm ngươi.” Trên cổ của Liễu Song còn vết thâm tím rất rõ, nghĩ đến việc nàng là vì hắn mà tự sát, Ngũ Tử Ngang cảm thấy thật buồn, không thể nói rõ là buồn đến mức nào, không phải đau lòng hối hận, mà chỉ là buồn.
Liễu Song lắc đầu, “Chỉ bị một chút phong hàn, sẽ mau khỏe thôi. Chẳng qua lúc trước lo lắng cho Ngũ đại ca, sau đó biết tin Ngũ đại ca vô sự, nhưng vẫn không có cơ hội gặp ngươi.”
Lê hoa rơi lệ, điềm đạm đáng yêu. Thần sắc lộ ra vẻ ủy khuất đau lòng khi bị người lạnh nhạt. Ngũ Tử Ngang không biết nên nói cái gì, hắn có thể dễ dàng biết cách làm cho Hoàng Thượng thoải mái, nhưng lại không biết nên trấn an một nữ tử yêu kiều mỏng manh như thế nào. Suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng chỉ nghĩ ra một câu, “Đừng khóc, khóc sẽ không tốt cho thân mình.”
Liễu Song gật đầu, đem đôi mắt đẹp đẫm lễ nhìn người nam nhân cao lớn mà mình hết lòng cảm mến, người này so với ký ức của nàng thì càng thêm chững chạc, vẫn giống như dĩ vãng, rất tôn trọng nàng. Giữa phu thê chẳng phải nên tôn trọng nhau hay sao? Nhưng nàng vẫn cảm thấy người nam nhân này đối với nàng còn thiếu một chút gì đó, nhưng rốt cục là thiếu cái gì thì nàng vẫn không nói được.
Lặng yên một hồi, Ngũ Tử Ngang lại lên tiếng, “Sang năm ta sẽ mang đến sính lễ. Giữ gìn thân mình, tân nương tử phải mỹ lệ mới được. Cô nãi nãi mỗi ngày đều nhắc đến ngươi, mấy ngày nữa người sẽ vào kinh, nếu đến lúc đó thân mình đã khỏe thì ngươi có thể đến tân phủ thăm người.”
Ánh mắt của Liễu Song nhất thời sáng lên, nàng ngượng ngùng gật đầu, suy nghĩ mới vừa rồi liền bị dập tắt. Ngũ đại ca vẫn nguyện ý thú nàng, không phải vì chuyện lần trước mà oán hận.
“Ta vừa hồi kinh, có rất nhiều người luôn dòm ngó, chạy đến nơi này thường xuyên cũng không tiện. Chúng ta sắp thành thân, trước khi thành thân đành phải để ngươi chịu ủy khuất.”
Liễu Song kìm lòng không đậu mà bắt lấy tay của Ngũ Tử Ngang, nàng lắc đầu, “Không ủy khuất, chỉ cần trong lòng của Ngũ đại ca có Song nhi, ta sẽ không ủy khuất.”
Vỗ nhẹ tay nàng, Ngũ Tử Ngang mỉm cười ôn hòa, “So với lần trước gặp ngươi thì ngươi gầy đi rất nhiều, hảo hảo chiếu cố chính mình, không nên suy nghĩ lung tung. Sang năm ta và ngươi sẽ thành thân.”
“Ân.” Trên mặt trở nên đỏ ửng, Liễu Song vội vàng thu về bàn tay không rụt rè, nụ cười đúng là thẹn thùng.
Ngũ Tử Ngang đứng dậy, “Trời không còn sớm, ta phải đi. Ngươi nghỉ ngơi cho mau khỏe, khi nào rảnh thì Ngũ đại ca sẽ đến thăm ngươi.”
“Ân” Cho dù hai người thành phu thê, trước khi thành thân thì cũng không tiện ở lâu với nhau, bằng không sẽ rước lấy lời ra tiếng vào. Liễu Song muốn xuống giường đưa tiễn, nhưng Ngũ Tử Ngang giữ nàng lại, “Ngươi cứ nằm đi.”
“Ai.” Vì người này săn sóc mà động tâm, Liễu Song lại nằm xuống, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
Đi ra từ khuê phòng của Liễu Song, Ngũ Tử Ngang thở dài một hơi, sau khi rời đi thì hắn lại gặp Liễu Nhiễm, Liễu Nhiễm liên tục thuyết phục hắn dùng bữa tối, Ngũ Tử Ngang cũng không thể khước từ, chờ đến khi hắn đi ra từ Liễu phủ thì đã qua giờ hợi. Ngũ Tử Ngang vội vàng lên ngựa chạy vào trong cung. Kể từ lúc đi ra khỏi khuê phòng của Liễu Song thì sự ngột ngạt khó chịu trong lòng càng làm cho hắn bức thiết muốn gặp Hoàng Thượng. Chỉ có ở trước mặt Hoàng Thượng thì hắn mới thoải mái là Ngũ Tử Ngang.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
/137
|