Thời điểm Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm trở lại nhà họ Lộ thì thi thể Lộ Thịnh Minh đã sớm được xử lý hoàn tất, quần chúng vây xem cũng đã tản ra, trong nhà chỉ còn lại mấy người cảnh sát, đang tìm hiểu rõ tình huống với Ninh Uyển.
Lộ Nam Tâm vọt vào, giống như phát điên tìm kiếm chung quanh. Từ phòng bếp đến phòng ngủ chính, rồi đến gian phòng trước đây của cô, một tấc cũng không buông tha. Dọc theo đường trở về nhà, trong lòng cô dùng hết toàn lực cầu nguyện, đây chẳng qua chỉ là Cố Trầm Quang đùa giỡn cùng cô thôi, một lát khi về nhà, cha vẫn còn hoàn hảo đợi ở nhà, vì cô chuẩn bị một bàn tiệc tẩy trần.
Nhưng không có, Lộ Nam Tâm tìm mỗi một căn phòng, cũng không có.
Chân Lộ Nam Tâm gần như là đứng không vững, lòng tin một đường chống đỡ sụp đỗ. Giờ phút này hoàn toàn mất đi sức lực đứng thẳng. Cố Trầm Quang đứng sau lưng cô nửa bước, thấy thế liền bước xông tới, kéo cô gái nhỏ lảo đảo muốn ngã vào trong ngực. . . . . . . Đừng sợ.
Lộ Nam Tâm thở từng ngụm từng ngụm, mượn lực của Cố Trầm Quang giùng giằng đứng lên, nước mắt rốc cục vỡ đê, từng giọt lớn rơi xuống, bỏng rát nơi giao nhau giữa hai bàn tay đang nắm của cả hai. Cô đẩy anh ra, đảo mắt nhìn về phía người trong phòng khách, ánh mắt ác liệt, từng bước một đi tới.
Ninh Uyển ngồi trên ghế sô pha, tròng mắt đầy nước mắt, giống như tất cả tín ngưỡng của bà đều biến mất hầu như không còn gì, bay hết bảy hồn sáu phách, xám xịt không ánh sáng. Lộ Tranh 8 tuổi ngồi bên cạnh, nhỏ giọng khóc thút thít, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn mẹ, lần nữa bị dọa đến khóc càng nhiều.
Lộ Nam Tâm đi tới, mở miệng, giọng nói hoàn toàn khàn đi: “……. Ba của tôi đâu?”
Ninh Uyển cũng không hề nhúc nhích, ngay cả khóe mắt cũng không nâng lên nửa phần.
Lộ Nam Tâm lên tiếng lần nữa, gần như là hét lên: “Tôi hỏi, ba của tôi đâu?”
Đầu ngón tay của Ninh Uyển rốt cục giật giật, giống như bị người từ một thế giới khác gọi tỉnh. Bà khẽ nâng mắt, nhìn về phía Lộ Nam Tâm, chưa kịp nói, nước mắt đã rơi, im lặng lên tiếng: “…… Ông ấy không cần dì nữa.”
Lộ Nam Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Uyển, nhìn thẳng vào mắt bà, lại bị ánh mắt tuyệt vọng giống như chết rồi của bà làm chấn động.
Ninh Uyển cũng không quản cô, trong nháy mắt lại chìm đắm vào trong thế giới của mình, giọng nói càng lúc càng thấp, giống như hạt bụi: “Đều tại dì không tốt, nếu như không phải dì lợi dụng nhà họ Lộ uy hiếp ông ấy kết hôn với dì, có thể ông ấy sẽ không đau khổ như vậy. Cũng sẽ không…… cả đời cũng sẽ không tiếc nuối….. Nhưng mà cuối cùng, dì cũng không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ……”
Bà nhìn về phía Lộ Nam Tâm, mang theo nụ cười thê lương tàn nhẫn, “Con có biết tại sao ông ấy lại muốn lấy dì không? Bởi vì ông ấy là con trai trưởng nhà họ Lộ. Từ nhỏ, tất cả mọi người đều nói với ông ấy, cơ nghiệp trăm năm nhà họ Lộ, toàn bộ nằm trong tay ông ấy. Ông ấy cho dù là phá hủy cả cuộc đời, tan xương nát thịt, cũng phải giữ được nhà họ Lộ….. Nhà họ Ninh cùng nhà họ Chu cấu kết kề dao lên cổ nhà họ Lộ, ông ấy có thể làm sao đây?”
Kết hôn là con đường duy nhất. Chỉ có ông ấy cưới dì, nhà họ Ninh mới có thể bỏ qua cho nhà họ Lộ…. Tên ngốc này, thế như thật sự cam tâm tình nguyện tự tay hủy đi cả đời của mình……” Ninh Uyển rơi lệ đầy mặt, giống như là nước lũ tràn đê. Đột nhiên bà đứng dậy, đi tới chỗ Lộ Nam Tâm, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, “phụp” một tiếng quỳ xuống.
Vẻ mặt Ninh Uyển hoàn toàn hỏng mất, lại nhớ đến hoàn thành tâm nguyện của người chồng đã chết. “Con không nên hận ông ấy. Con đừng hận ông ấy có được hay không…… Ông ấy không biết đã có con. Ban đầu, nếu ông ấy biết có con tồn tại, sợ là dù cho nhà họ Lộ có bị hủy, cũng tuyệt đối không buông tay mẹ con. Ông ấy yêu bà ấy như vậy, yêu bà ấy như vậy….. Cũng bởi vì dì, đều là vì dì! Nam Tâm, sau khi ông ấy biết được sự tồn tại của con, dì nhìn thấy trong ngăn kéo của ông ấy tờ giấy ly hôn….. Là dì đã cầm dao buộc ông ấy, là dì lấy tính mạng ra ép buộc ông ấy….. Thật xin lỗi…. Đều là tại dì, đều là dì hại ông ấy…… Là dì quá ích kỷ, đều là tại dì……”
Dì không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ, còn làm hại ông ấy mất đi đứa con gái ông ấy yêu nhất, cho nên đến cuối cùng….. Ông ấy ngay cả mạng cũng không muốn nữa, rời đi, sạch sẽ…..”
Người phụ nữ cao ngạo như vậy, nhưng bởi vì tình yêu, đấm mình vào bụi bậm, không chừa thủ đoạn nào.
Trong phòng khách, mọi người nghe thấy tất cả, trong lòng đều khẽ thở dài một tiếng. Nếu nói tình yêu làm tổn thương con người, thật lòng, giả dối, ai
Lộ Nam Tâm vọt vào, giống như phát điên tìm kiếm chung quanh. Từ phòng bếp đến phòng ngủ chính, rồi đến gian phòng trước đây của cô, một tấc cũng không buông tha. Dọc theo đường trở về nhà, trong lòng cô dùng hết toàn lực cầu nguyện, đây chẳng qua chỉ là Cố Trầm Quang đùa giỡn cùng cô thôi, một lát khi về nhà, cha vẫn còn hoàn hảo đợi ở nhà, vì cô chuẩn bị một bàn tiệc tẩy trần.
Nhưng không có, Lộ Nam Tâm tìm mỗi một căn phòng, cũng không có.
Chân Lộ Nam Tâm gần như là đứng không vững, lòng tin một đường chống đỡ sụp đỗ. Giờ phút này hoàn toàn mất đi sức lực đứng thẳng. Cố Trầm Quang đứng sau lưng cô nửa bước, thấy thế liền bước xông tới, kéo cô gái nhỏ lảo đảo muốn ngã vào trong ngực. . . . . . . Đừng sợ.
Lộ Nam Tâm thở từng ngụm từng ngụm, mượn lực của Cố Trầm Quang giùng giằng đứng lên, nước mắt rốc cục vỡ đê, từng giọt lớn rơi xuống, bỏng rát nơi giao nhau giữa hai bàn tay đang nắm của cả hai. Cô đẩy anh ra, đảo mắt nhìn về phía người trong phòng khách, ánh mắt ác liệt, từng bước một đi tới.
Ninh Uyển ngồi trên ghế sô pha, tròng mắt đầy nước mắt, giống như tất cả tín ngưỡng của bà đều biến mất hầu như không còn gì, bay hết bảy hồn sáu phách, xám xịt không ánh sáng. Lộ Tranh 8 tuổi ngồi bên cạnh, nhỏ giọng khóc thút thít, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn mẹ, lần nữa bị dọa đến khóc càng nhiều.
Lộ Nam Tâm đi tới, mở miệng, giọng nói hoàn toàn khàn đi: “……. Ba của tôi đâu?”
Ninh Uyển cũng không hề nhúc nhích, ngay cả khóe mắt cũng không nâng lên nửa phần.
Lộ Nam Tâm lên tiếng lần nữa, gần như là hét lên: “Tôi hỏi, ba của tôi đâu?”
Đầu ngón tay của Ninh Uyển rốt cục giật giật, giống như bị người từ một thế giới khác gọi tỉnh. Bà khẽ nâng mắt, nhìn về phía Lộ Nam Tâm, chưa kịp nói, nước mắt đã rơi, im lặng lên tiếng: “…… Ông ấy không cần dì nữa.”
Lộ Nam Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Uyển, nhìn thẳng vào mắt bà, lại bị ánh mắt tuyệt vọng giống như chết rồi của bà làm chấn động.
Ninh Uyển cũng không quản cô, trong nháy mắt lại chìm đắm vào trong thế giới của mình, giọng nói càng lúc càng thấp, giống như hạt bụi: “Đều tại dì không tốt, nếu như không phải dì lợi dụng nhà họ Lộ uy hiếp ông ấy kết hôn với dì, có thể ông ấy sẽ không đau khổ như vậy. Cũng sẽ không…… cả đời cũng sẽ không tiếc nuối….. Nhưng mà cuối cùng, dì cũng không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ……”
Bà nhìn về phía Lộ Nam Tâm, mang theo nụ cười thê lương tàn nhẫn, “Con có biết tại sao ông ấy lại muốn lấy dì không? Bởi vì ông ấy là con trai trưởng nhà họ Lộ. Từ nhỏ, tất cả mọi người đều nói với ông ấy, cơ nghiệp trăm năm nhà họ Lộ, toàn bộ nằm trong tay ông ấy. Ông ấy cho dù là phá hủy cả cuộc đời, tan xương nát thịt, cũng phải giữ được nhà họ Lộ….. Nhà họ Ninh cùng nhà họ Chu cấu kết kề dao lên cổ nhà họ Lộ, ông ấy có thể làm sao đây?”
Kết hôn là con đường duy nhất. Chỉ có ông ấy cưới dì, nhà họ Ninh mới có thể bỏ qua cho nhà họ Lộ…. Tên ngốc này, thế như thật sự cam tâm tình nguyện tự tay hủy đi cả đời của mình……” Ninh Uyển rơi lệ đầy mặt, giống như là nước lũ tràn đê. Đột nhiên bà đứng dậy, đi tới chỗ Lộ Nam Tâm, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, “phụp” một tiếng quỳ xuống.
Vẻ mặt Ninh Uyển hoàn toàn hỏng mất, lại nhớ đến hoàn thành tâm nguyện của người chồng đã chết. “Con không nên hận ông ấy. Con đừng hận ông ấy có được hay không…… Ông ấy không biết đã có con. Ban đầu, nếu ông ấy biết có con tồn tại, sợ là dù cho nhà họ Lộ có bị hủy, cũng tuyệt đối không buông tay mẹ con. Ông ấy yêu bà ấy như vậy, yêu bà ấy như vậy….. Cũng bởi vì dì, đều là vì dì! Nam Tâm, sau khi ông ấy biết được sự tồn tại của con, dì nhìn thấy trong ngăn kéo của ông ấy tờ giấy ly hôn….. Là dì đã cầm dao buộc ông ấy, là dì lấy tính mạng ra ép buộc ông ấy….. Thật xin lỗi…. Đều là tại dì, đều là dì hại ông ấy…… Là dì quá ích kỷ, đều là tại dì……”
Dì không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ, còn làm hại ông ấy mất đi đứa con gái ông ấy yêu nhất, cho nên đến cuối cùng….. Ông ấy ngay cả mạng cũng không muốn nữa, rời đi, sạch sẽ…..”
Người phụ nữ cao ngạo như vậy, nhưng bởi vì tình yêu, đấm mình vào bụi bậm, không chừa thủ đoạn nào.
Trong phòng khách, mọi người nghe thấy tất cả, trong lòng đều khẽ thở dài một tiếng. Nếu nói tình yêu làm tổn thương con người, thật lòng, giả dối, ai
/52
|