Noãn Noãn, em cuối cùng cũng vì tôi mà đau lòng rồi.~
Noãn Noãn đứng ngây ra ở cửa, chân đã có chút mềm ra, trong đầu loạn lên thành một mớ hỗn độn.
Hai người đang dính lấy nhau kia, làm cô nhớ tới lúc ở Yêu Kiều, Hàn Cảnh Thìn và Lạc Phong ở cùng một chỗ ấy.
Cô cảm thấy trong tim nổi từng đợt sóng từng đợt sóng đau đớn, làm cô đứng cũng không vững nữa.
Lam Mặc đứng sau lưng cô, thưởng thức một hồi, trên miệng âm thầm nở nụ cười.
Sau đó, anh ta lại nhìn tấm lưng Noãn Noãn đang run rẩy trước người mình, trong tim càng thêm đắc ý.
“Hei … “
Lam Mặc nhẹ kêu một tiếng, nhắc nhở hai người trên sofa kia, cùng lúc, anh ta lập tức nhẹ nhàng đẩy Noãn Noãn một cái.
Noãn Noãn vốn dĩ chân đã mềm nhũn, lại bị anh ta đẩy một cái, thân thể lập tức dao động, thuận thế mà ngã vào trong lòng Lam Mặc.
Lam Mặc cười quỷ mị, ôm lấy eo Noãn Noãn, đôi mắt hoa đào kia quan sát sắc mặt Ninh Nam.
Quả nhiên, Ninh Nam đẩy cô gái trên người ra, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía bọn họ.
Nữ nhân đáng chết, hắn ta ôm em, em không biết tránh đi sao, còn ngây ngốc trong lòng hắn ta!
Ninh Nam nguyền rủa trong lòng, trong mắt đều là lửa giận mà bản thân cũng không phát giác ra được.
“Hei ~ làm phiền đến hai người rồi.”
Lam Mặc nói đầy ý tứ, tránh khỏi ánh mắt sắc bén của anh ta,
“Hai người tiếp tục, tôi đưa Thất Thất về trước.”
Nói xong bèn muốn đóng cửa lại.
“Đợi đã!”
Ninh Nam ngăn Lam Mặc lại,
“Cậu đưa Y tiểu thư về trước, cô ấy ở lại.”
Lúc anh ta nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào Noãn Noãn, trong con mắt lạnh lẽo kia lóe qua một tín hiệu nguy hiểm.
Lại còn dám ngang nhiên như vậy ôm ấp một người đàn ông khác, anh ta nhất định phải trừng phạt cô cho tốt!
Lam Mặc cùng Y Bán Nguyệt trao đổi nhau một ánh nhìn, Y Bán Nguyệt từ sofa đứng dậy, bình tĩnh chỉnh lại y phục, bước đến trước mặt Ninh Nam, kiễng chân lên, hôn nhẹ trên má anh ta một cái.
“Tạm biệt, Ninh Nam … “
Cô ta cười ngọt ngào, lại hướng ánh nhìn về Noãn Noãn,
“Tạm biệt.”
Noãn Noãn chỉ cảm thấy bản thân đã bị đóng đinh ở chỗ này rồi, nụ hôn nhẹ vừa rồi, lại làm cho cô có chút lo lắng, cái loại cảm xúc phức tạp làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Đợi cửa được đóng lại xong, Ninh Nam bèn kéo cô qua, đẩy cô ngã trên sofa, lại đè thân mình lên, giam cô giữa sofa và anh ta.
“Hắn vừa rồi ôm em, em không biết phản kháng lại sao!”
Cô nhìn lửa giận trong mắt anh ta, cười nhẹ.
Anh ta có thể hôn một người con gái khác, còn cô lại không thể có bất cứ sự tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, thật là mỉa mai, mỉa mai đến địa vị nhỏ bé của cô.
Ninh Nam không ngờ tới trong hoàn cảnh này mà cô còn cười được, lúc này lửa giận bừng lên, giữ lấy đầu cô hướng môi cô hôn xuống.
Noãn Noãn cực lực phản kháng, cô không muốn đôi môi vừa hôn một người con gái khác lại hôn cô, bên trên đó vẫn còn lưu lại mùi vị của một người khác.
Mà sự phản kháng của cô, chỉ làm cho anh ta thêm thô bạo, dính lấy môi cô, dữ dội cắn lấy!
Noãn Noãn đứng ngây ra ở cửa, chân đã có chút mềm ra, trong đầu loạn lên thành một mớ hỗn độn.
Hai người đang dính lấy nhau kia, làm cô nhớ tới lúc ở Yêu Kiều, Hàn Cảnh Thìn và Lạc Phong ở cùng một chỗ ấy.
Cô cảm thấy trong tim nổi từng đợt sóng từng đợt sóng đau đớn, làm cô đứng cũng không vững nữa.
Lam Mặc đứng sau lưng cô, thưởng thức một hồi, trên miệng âm thầm nở nụ cười.
Sau đó, anh ta lại nhìn tấm lưng Noãn Noãn đang run rẩy trước người mình, trong tim càng thêm đắc ý.
“Hei … “
Lam Mặc nhẹ kêu một tiếng, nhắc nhở hai người trên sofa kia, cùng lúc, anh ta lập tức nhẹ nhàng đẩy Noãn Noãn một cái.
Noãn Noãn vốn dĩ chân đã mềm nhũn, lại bị anh ta đẩy một cái, thân thể lập tức dao động, thuận thế mà ngã vào trong lòng Lam Mặc.
Lam Mặc cười quỷ mị, ôm lấy eo Noãn Noãn, đôi mắt hoa đào kia quan sát sắc mặt Ninh Nam.
Quả nhiên, Ninh Nam đẩy cô gái trên người ra, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía bọn họ.
Nữ nhân đáng chết, hắn ta ôm em, em không biết tránh đi sao, còn ngây ngốc trong lòng hắn ta!
Ninh Nam nguyền rủa trong lòng, trong mắt đều là lửa giận mà bản thân cũng không phát giác ra được.
“Hei ~ làm phiền đến hai người rồi.”
Lam Mặc nói đầy ý tứ, tránh khỏi ánh mắt sắc bén của anh ta,
“Hai người tiếp tục, tôi đưa Thất Thất về trước.”
Nói xong bèn muốn đóng cửa lại.
“Đợi đã!”
Ninh Nam ngăn Lam Mặc lại,
“Cậu đưa Y tiểu thư về trước, cô ấy ở lại.”
Lúc anh ta nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào Noãn Noãn, trong con mắt lạnh lẽo kia lóe qua một tín hiệu nguy hiểm.
Lại còn dám ngang nhiên như vậy ôm ấp một người đàn ông khác, anh ta nhất định phải trừng phạt cô cho tốt!
Lam Mặc cùng Y Bán Nguyệt trao đổi nhau một ánh nhìn, Y Bán Nguyệt từ sofa đứng dậy, bình tĩnh chỉnh lại y phục, bước đến trước mặt Ninh Nam, kiễng chân lên, hôn nhẹ trên má anh ta một cái.
“Tạm biệt, Ninh Nam … “
Cô ta cười ngọt ngào, lại hướng ánh nhìn về Noãn Noãn,
“Tạm biệt.”
Noãn Noãn chỉ cảm thấy bản thân đã bị đóng đinh ở chỗ này rồi, nụ hôn nhẹ vừa rồi, lại làm cho cô có chút lo lắng, cái loại cảm xúc phức tạp làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Đợi cửa được đóng lại xong, Ninh Nam bèn kéo cô qua, đẩy cô ngã trên sofa, lại đè thân mình lên, giam cô giữa sofa và anh ta.
“Hắn vừa rồi ôm em, em không biết phản kháng lại sao!”
Cô nhìn lửa giận trong mắt anh ta, cười nhẹ.
Anh ta có thể hôn một người con gái khác, còn cô lại không thể có bất cứ sự tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, thật là mỉa mai, mỉa mai đến địa vị nhỏ bé của cô.
Ninh Nam không ngờ tới trong hoàn cảnh này mà cô còn cười được, lúc này lửa giận bừng lên, giữ lấy đầu cô hướng môi cô hôn xuống.
Noãn Noãn cực lực phản kháng, cô không muốn đôi môi vừa hôn một người con gái khác lại hôn cô, bên trên đó vẫn còn lưu lại mùi vị của một người khác.
Mà sự phản kháng của cô, chỉ làm cho anh ta thêm thô bạo, dính lấy môi cô, dữ dội cắn lấy!
/223
|