Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 620 - Kim Tằm Cổ, Cỏ Vấn Tâm (2)

/787


Hai quyển sách trận pháp kia, một quyển là thuộc về hung trận bán pháp thuật, một quyển thuộc loại trận pháp bày trận hành quân, hình như cùng với trận pháp sở học của Trần Kỳ Trận có sự khác biệt. Nhưng Tô Bằng biết rõ, Tam sư huynh của mình mặn chay gì đều được, chỉ cần là sách về trận pháp liền yêu mến cực kỳ, mà còn học qua chưa hẳn đã sử dụng, chỉ để mở rộng kiến thức, tìm linh cảm qua sách vở cũng không tệ.

Quả nhiên, Trần Kỳ Trận lật xem hồi lâu, cảm thấy vui mừng gật đầu nói:

“Trận pháp ghi lại trong hai quyển sách này, ta quả thật chưa từng thấy qua, nhất là sách về quân trận trong quyển sách thứ hai, quả thật có chút sâu sắc, đối với ta có chút suy ngẫm, ta sẽ cẩn thận nghiên cứu, có thể có được thu hoạch mới... Đa tạ tiểu sư đệ."

"Không có gì, sư huynh, ngoại trừ hai quyển sách này ra, còn có hai thứ nữa."

Tô Bằng nói, nói xong đẩy la bàn cùng với cái hộp kia sang.

“Sư huynh, la bàn này là do một đại sư phong thủy âm dương sinh từ trần đã dùng qua, hết sức tinh chuẩn, có thể sử dụngở núi cao, thung lũng, dưới nước, những chỗ không ánh sáng. Hơn nữa có năng lực kháng cự sự quấy nhiễu của lực từ ở những nơi địa hình đặc thù, mà còn là vật có pháp khí, có thể tự động chỉ dẫn ra chỗ của âm hồn oan quỷ, cũng có tác dụng hộ thân nhất định, ta nghĩ sư huynh nhất định sẽ thích."

Tô Bằng mỉm cười, nói với Trần Kỳ Trận.

Trần Kỳ Trận nghe xong, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, nói:

“Sư đệ thật sự có lòng, cái này có thể sử dụng để định vị trận bàn, la bàn của ta đã dùng quá lâu rồi, quả thật nên đổi một cái mới."

Tô Bằng gật đầu, sau đó chỉ vào cái hộp kia nói:

“Sư huynh, trong hộp này, là một số hạt giống thực vật, thực vật kia lại là một loại giống cực kỳ hiếm có, cỏ vấn tâm, sư huynh đã từng nghe nói qua chưa?"

“Cỏ vấn tâm?"

Trần Kỳ Trận nghe xong, tinh thần lập tức chấn động, thả trận bàn cùng với hai quyển sách trận pháp ra, nói:

“Chẳng lẽ là cỏ vấn tâm trong truyền thuyết, có thể phân biệt lời nói của con người là thật hay giả, nhắm thẳng vào lòng người sao?"

Tô Bằng mỉm cười, gật đầu nói:

“Chính là thứ này."

Nói xong, hắn nhớ lại một chút đoạn giới thiệu mà mình đọc ở trên website, nói:

“Mọi người đều nói lòng có thất khiếu, mà còn cỏ vấn tâm, sau khi trưởng thành cũng có bảy phiến lá cây."

“Mà còn nuôi trồng cỏ vấn tâm, cũng có phương pháp đặc thù, trong đó đặc biệt là lúc nuôi dưỡng, không thể nói chuyện."

“Một khi có người nói chuyện bên cạnh cỏ vấn tâm, cỏ vấn tâm sẽ biến hóa tự động phán đoán câu nói kia có phải là thật hay không, là thật hay giả, nếu như là nói thật, trên lá cây của cỏ vấn tâm sẽ nở ra một đóa hoa nhỏ. Nếu như là lời nói dối, một phiến lá cây trong bảy phiến lá của cỏ vấn tâm sẽ khô héo."

“Nếu người đang ở bên cạnh cỏ vấn tâm nói ra bảy câu nói dối, cỏ vấn tâm sẽ chết héo, hơn nữa sẽ không kết hạt, nhưng nếu nói ra bảy câu thật lòng, cỏ vấn tâm sẽ biến hóa cuối cùng nở ra bảy đóa hoa, cũng kết xuống hạt giống."

Nghe xong lời của Tô Bằng, Trần Kỳ Trận gật đầu, nói:

“Quả thật ta đã thấy loại thực vật kỳ dị này ở trên một quyển sách, vẫn luôn hiếu kỳ nó làm sao phán đoán được người ta nói là thật hay giả... Có người hoài nghi cỏ vấn tâm phán đoán lời nói thật hay giả có chính xác hay không, bởi vì những người đó cảm giác mình nói thật lòng nhưng mà cỏ vấn tâm vẫn cứ héo rũ, cho nên không tin... Nhưng thời gian lại chứng minh, những người đó thật ra là đối với chính mình cũng không biết, thời gian từ từ chứng minh, ở trong lòng bọn họ, cỏ vấn tâm phán đoán thật giả mới thật sự là suy nghĩ chân chính."

“Cỏ vấn tâm này sinh trưởng rất là khác nhau, bảy câu thật lòng dường như rất đơn giản, nhưng loại động vật con người này... Lại cũng không phải là mỗi người đều hiểu rõ bản tâm của mình, cho là mình nói lời thật lòng, nhưng mà vấn tâm vẫn cứ héo rũ... Muốn cho cỏ vấn tâm nở hoa kết hạt, cũng không phải là chuyện đơn giản."

“Có điều bởi vì đặc tính của cỏ vấn tâm này, lại trở thành phương pháp phụ trợ cho những người tu hành tự giác ngộ tư tâm, rất nhiều cao tăng đại đức nổi danh, hoặc là tiên hiền Nho gia đều bỏ ra một số tiền lớn mua cỏ vấn tâm để nuôi dưỡng, dùng để cảm giác được nội tâm."

“Ta cũng muốn vật này lâu rồi, trong lòng ta có thật nhiều vấn đề mà bản thân mình cũng không biết đáp án. May mà có thể dùng cỏ vấn tâm phán đoán suy nghĩ chân chính từ nội tâm của ta một chút. Đồng thời bồi dưỡng loại thực vật động vật kỳ dị này cũng là hứng thú của ta."

Tô Bằng nghe xong, mỉm cười gật đầu, xem ra Tam sư huynh đối với lễ vật của mình, hết sức hài lòng.

Trần Kỳ Trận nhìn mấy thứ lễ vật này, có một chút cảm giác yêu thích không muốn buông tay, trong lòng hết sức vui vẻ.

“Tiểu sư đệ, ngươi quả thật rất có lòng."

Hắn nhìn Tô Bằng, ánh mắt đều sáng lấp lánh, nói với hắn.

Tô Bằng mỉm cười, hắn thấy ở góc bên trái, hệ thống thông báo, độ thiện cảm của Tam sư huynh Trần Kỳ Trận đối với mình trực tiếp tăng thêm mười lăm điểm.

Chỉ nghe Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng:

“Tiểu sư đệ, ngươi chờ một chút, chỗ này của ta có mấy thứ mới nghiên cứu chế tạo ra, ngươi giữ lại mà xem thử."

Nói xong, Trần Kỳ Trận đi vào phòng, không bao lâu trong tay hắn cầm lấy mấy cái bình sứ đi ra ngoài.

“Chính là mấy cái này."

Trần Kỳ Trận đem sáu bảy bình sứ ôm trong ngực đặt ở trên mặt bàn.

Tô Bằng nhìn những bình sứ này, cảm giác giống như là đan dược, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ sư huynh còn là một vị chế dược sư? Hình như hiểu biết hơi toàn diện rồi.

Tô Bằng tiện tay cầm lên một bình sứ, một bên định mở ra, một bên nói với Trần Kỳ Trận:

“Sư huynh còn có thể chế thuốc hả? Những đan dược này là dùng để làm gì?"

“Đừng! Ngàn vạn lần đừng mở ra!"

Thấy Tô Bằng muốn mở bình sứ ra, Trần Kỳ Trận vội vàng đè tay của hắn lại, nói:

“Ngàn vạn lần đừng mở ra, đồ vật trong này đều là dùng một lần duy nhất, dùng rồi thì sẽ không còn nữa."

“Ồ? Chẳng lẽ là giống như Bi Tô Thanh Phong gì đó?"

Tô Bằng nghe xong, có chút ngạc nhiên nói, hắn cảm giác bình sứ rất nhẹ, bên trong không giống như là đựng đan dược.

“Không phải, cái này cũng không phải là đựng đan dược, mà là một số... Một số ong mật ta mới nghiên cứu chế ra"

Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng.

“Ong mật?"

Tô Bằng nghe xong, cảm thấy kinh ngạc, hỏi Trần Kỳ Trận.

Trần Kỳ Trận gật gật đầu, nói:

“Trong bình sứ trong tay ngươi, chứa một con ong mật... Chỉ là đó cũng không phải ong mật bình thường, mà là một con... ong mật dẫn đường!"


/787

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status