""Nàng nói gì, mau nói lại cho ta nghe"" Âu Dương Thần đặt hai tay lên vai nàng, đôi mắt sắc lạnh mở to hắn không dám tin vào những gì Ninh Phong nàng vừa nói
Hoàng hậu còn sống, làm sao chuyện đó có thể xảy ra
Núi Lam Phong là ngọn núi vô cùng nguy hiểm rất cao nằm ở phía Tây Đông Yên Thành nếu rơi xuống đó chỉ có mất mạng chứ không thể giữ nổi mạng sống cho dù người đó có là ai có là thần thánh cũng không thể sống sót nổi, năm đó nương nương vì lũ nghịch tặc muốn uy hiếp bệ hạ mà đã hại người rơi xuống núi Lam Phong khi đó binh lính bao gồm cả hắn và Thương Vân Lệnh cũng đã đi tìm nhưng lại không thể tìm ra người, hắn cùng binh lính rất nhiều ngày ở đó để tìm kiếm người dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhất
Ninh Phong thở dài, nàng buông tay Âu Dương Thần xuống ánh mắt có chút đau buồn xen lẫn cảm giác khó tả trong đôi mắt lạnh lùng ấy nghĩ gì người nhìn người thực chẳng rõ nàng ta đang suy nghĩ điều gì
"" Thần Thần, năm đó ta đã đến trước huynh một bước khi cùng với huynh đệ đi ngang qua chân núi Phong Lam có dừng chân lại nghỉ ngơi một chút người của ta đã tìm thấy nương nương, may mắn rằng thứ cứu giúp người lại chính là một cành cây được mọc ra từ khe núi tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vết thương trên đầu đã khiến người bất tỉnh ngủ một giấc dài sẽ rất lâu có thể tỉnh lại""
""Mọi chuyện sau đó là như thế nào"" Chân mày hắn giãn ra, vẻ mặt băng lãnh dần trở lại hắn không cảm thấy ngạc nhiên như trước, mọi chuyện khiến hắn hoàn toàn tin tưởng nhưng việc khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là năm đó khi hắn trở về nàng không nói với hắn nửa lời, vẻ mặt vẫn thản nhiên trước mọi chuyện
Nàng chưa từng giấu hắn bất cứ điều gì, nàng là người mà hắn tin tưởng nhất thế gian này nhưng lại giấu hắn một việc hệ trọng đến vậy, hắn vẫn là có chút không vui
""Sau đó ta đã bị một đám người bịt mặt tấn công, chúng rất đông ta chỉ có một mình trước đó Khiết Dương đã đem nương nương chạy thoát khỏi đó một mình ta ngăn cản chúng khi đó đã rất liều mạng lao vào giết chúng, lưỡi khiến lúc đó đã nhuốm máu tanh, ta dường như không còn sức lực để đấu lại lại còn chúng phải tên độc của chúng toàn thân thể mệt mỏi không còn sức lực nhưng lúc đó Khiết Dương lại quay về cứu ta nếu không bây giờ ta đã không cơ hội được ở cạnh chàng"" Ninh Phong cười nhạt, nàng chạm tay lên vết sẹo 3 năm trước đến tận bây giờ cứ mỗi khi trời lạnh nó lại rất đau, dày vò cơ thể nàng
Âu Dương Thần tới cạnh nàng rút thanh kiếm bên hông chém rách phần áo bên vai phải của nàng, nàng giật mình quay lại, sau tấm vải đen đó là một làn da trắng ngọc mượt mà vô cùng nhưng bên cạnh đó là một vết sẹo lớn rất đáng sợ, trong ánh mắt hắn lay động hắn nhíu mày
Trên người nàng rốt cuộc đã có bao nhiêu vết sẹo, làn da trắng ngọc lại thêm một vết thương không thể xóa nhòa trên vai nàng dù sao cũng là nữ nhân nàng không phải nam nhân sao lại có thể chịu đựng tốt đến vậy
Hắn không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu được con người nàng
Hắn chạm tay vào vết sẹo của nàng "" Ta nói với nàng những gì chẳng lẽ nàng quên rồi sao, Ninh Phong bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho ta không được giấu ta nàng không làm được thì ta sẽ thay nàng làm chuyện đó chỉ cần nàng muốn ta nhất định sẽ làm cho nàng, nàng đã ở cạnh ta bao nhiêu năm như vậy chẳng lẽ lại không hiểu tính khí của ta""
""Không phải ta không muốn nói cho chàng chỉ sợ khi nói cho chàng chàng nhất định sẽ đi tìm nương nương hơn nữa ta không thể đưa nương nương về Nguyên Quốc trong bộ dạng đó vết thương rất lớn chi bằng cứ để người ở một nơi nào đó tĩnh dưỡng sau đó khi nương nương tỉnh dậy ta nhất định sẽ đưa người về bên bệ hạ hơn nữa năm đó người của Thương Long truy đuổi ta nhất định Từ Hiên bệ hạ đã biết chuyện này""
Hắn gật đầu trầm giọng nói "" Người đó ít nhiều đã biết hoàng hậu còn sống""
""Âu Dương Thần nay đã tới 3 năm thời hạn nhất định là nương nương đã hồi tỉnh chi bằng chúng ta đến nơi đó một chút xem tình hình của người"" Ninh Phong ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần đang suy nghĩ chuyện gì đó
""Nàng nói đúng, bây giờ ta cùng nàng tới đó một chuyến chuyện này nhất định không thể trì hoãn được lâu""
Nàng mỉm cười gật đầu nhân lúc hắn quay đi tay nàng nắm chặt bảo kiếm trên tay, miệng khẽ run hỏi hắn
""Vừa nãy chàng có nói chỉ cần ta nói với chàng chàng nhất định sẽ làm việc đó cho ta đúng không""
Hắn quay lại bất giác gật đầu nhưng không trả lời, ánh mắt tuyệt đẹp nhìn nàng khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt chậm rãi nói ra từng câu chữ
""Vậy chàng có thể... trở thành.. phu quân của ta.. được không""
Bất chợt cánh cửa gỗ tùng lớn bật mở ra từ bên ngoài chạy vào là hai dáng người quen thuộc là Dao Phong và A Dương, bộ dạng vô cùng gấp gáp, hơi thở gấp gáp phả ra dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng
""Dao Phong, A Dương hai người... tới đây có chuyện gì vậy, hai người ở đây thì hoàng hậu nương nương..""
"" A Ninh không ổn rồi vị nương nương muội giao cho ta năm đó nàng ta đã hồi tỉnh và biến mất rồi khi đó ta đi pha thảo dược cho nàng ấy thì quay ra nàng ấy đã biến mất""
Đại Điện
Nhược Hy bước vào trong đại điện dáng vẻ mệt mỏi cả đêm hôm qua cùng hắn trải qua mọi chuyện bây giờ thân thể đau nhức chỉ muốn nghỉ ngơi ở Ngự Linh Cung nhưng hắn lại gọi nàng tới đại điện chính, là muốn hành hạ nàng đây mà, nàng nắm chặt tay ánh mắt ngập tràn vẻ giận dữ, nàng di chuyển vào trong từng bước đi đều rất đau nhói nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh
Trước mặt nàng là các vị đại thần trong triều đang đứng hai bên dưới hoàng bệ, cha nàng đứng cạnh đó miệng nở ý cười với nàng, nhiều con mắt quay lại nhìn nàng trông họ không có vẻ gì ngạc nhiên
Mạc Tử Ngôn ngồi trên hoàng bệ hắn đang cầm tấu chương đọc lướt qua một lượt thấy nàng đến liền nở nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói
""Nhược Hy, nàng tới rồi sao""
Nàng mở to mắt nhìn xung quanh hắn đang thiết triều tại sao lại gọi nàng đến hơn nữa những người này đều có hành động rất lạ tựa như đang che giấu chuyện gì đó
""Bệ hạ có chuyện gì mà cho gọi thiếp đến gấp như vậy"" Nàng kìm nén giọng nhẹ nhàng nói cử chỉ tựa như một vị hoàng phi hiền thục cao quý
""Nhược Hy, nàng mau lên đây ngồi cạnh ta""
""Vâng"" Nàng cúi người rồi bước lên thật nhẹ nhàng, cảm giác đau khẽ nhói lên khiến nàng nhíu mày cúi đầu bước lên
""Mau ngồi xuống""
Nàng theo lời hắn ngồi xuống, hắn cầm lấy tay nàng mỉm cười đầy ý sau đó liền quay xuống hoàng bệ
""Ngày hôm qua ta đã cùng hoàng phi nương nương động phòng chắc chắn sẽ có tin vui của hoàng thất vậy bây giờ có thể tuyên bố thánh chỉ của ta được rồi""
Các đại thần cúi đầu vâng lệnh duy chỉ có nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn bình tĩnh ngồi quan sát mọi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo
Trung Thư Tính khom người bước xuống dưới chính điện người theo sau dâng lên bản tấu chương đã được hắn đóng dấu, một bản tấu màu vàng uy quyền những lời được viết ra trong đó chính là thánh chỉ mà vua ban ra
""Sau đêm động phòng ngày hôm qua cùng với những điều mà trẫm cùng phi tử của mình đang trải qua nay sắc phong cho nàng trở thành chính cung hoàng hậu - chủ nhân của hậu cung đường đường chính chính trở bên bên trẫm""
""Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế""
""Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế""
Các vị đại thần sau khi thánh chỉ được đọc xong đồng loại hô to, nàng không tin vào tai mình ngạc nhiên nhìn sang hắn mắt nàng một lúc mở to hơn trước, miệng nàng khẽ run tay nắm chặt tay hắn không buông
""Có phải ta đã nghe nhầm không, Tử Ngôn""
"" Ta đã từng nói sẽ khiến cho nàng thấy ta một lòng yêu nàng bằng việc đưa nàng trở thành hoàng hậu đường đường chính chính ở cạnh ta hơn nữa sau này nàng sẽ sinh thái tử nối dõi ngôi vị ta sẽ cùng nàng trải qua hết một kiếp đời bình an hạnh phúc, thế gian này nguyện cùng một người sống hết kiếp này""
""Tử Ngôn"" Nàng che miệng lại giọt lệ hạnh phúc rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp đang rất hạnh phúc rất mãn nguyện, cuối cùng nàng cũng hoàn thành tâm nguyện là được ở cạnh hắn được hắn yêu đến hết kiếp đời này
""Nhược Hy, nàng chấp thuận chứ"" Hắn cầm tay nàng lên hôn nhẹ vào tay nàng, hắn lúc này đang rất hạnh phúc cả nàng cũng vậy
Tử Ngôn chúng ta nhất định sẽ ở cạnh nhau chứ chỉ có hai chúng ta, ta và chàng
Hạnh phúc ở trong cõi hồng trần này là gì, là một thứ có thể đến rất nhanh mang cho ta cảm giác khoái lạc và hạnh phúc nhưng cũng là thứ đến rất chậm mang cho ta đầu bi thương và đau đớn đến tột cùng
Một binh lính canh gác cổng thành vội vã chạy vào trong đại điện, cánh cửa đại điện mở ra rất mạnh, Mạc Tử Ngôn buông tay nàng ra trong phút đó nàng cảm nhận được rằng hạnh phúc đang dần dần biến mất rời khỏi nàng ngay từ giây phút đó
""Bệ hạ có chuyện lớn rồi"" Tên binh lính cúi gập người xuống, giọng khẽ run run
""To gan ngươi có biết đây là đâu không"" Hắn tức giận đập tay xuống mặt bàn
""Bệ hạ xin người hãy thứ tội cho thần nhưng có việc người nhất định phải biết bên ngoài cổng thành có một nữ tử bận đồ đen nàng ta che kín mặt tự xưng danh là Thiên Nhi Hoàng Hậu đòi gặp bệ hạ""
Tim nàng đập một tiếng rất mạnh, cảm giác dường như khó chịu từng hơi thở nặng nề phát ra
Hắn tức giận quát lớn "" To gan, đem con tiện tì đó vào đây chính tay ta sẽ giết chết ả""
Một bóng hình nữ nhân bước vào dung mạo nàng đẹp tựa thiên nhiên, một vẻ đẹp tuyệt diễm trăm năm khó gặp khắp người tỏ ra mùi hương êm dịu, nàng bận y phục màu đen bước vào, ánh mắt đẹp phảng phất chút bi sầu, giây phút đó tất cả dừng lại không gian sau lưng nàng dường như mất đi chỉ tồn tại bước chân nàng đang tiến đến
Tất cả dừng lại.... hình bóng tuyệt đẹp ấy, nữ nhân mang đôi mắt ngọc thủy năm ấy hiện lên trước mặt hắn dường như có một khoảng lặng đáng sợ bao quanh nơi này hiện hữu lên tất cả mọi thứ về nàng
Nàng mỉm cười, dáng người toát lên vẻ cao quý đến khó tả, giọng nói thanh dịu chợt vang lên luồn vào sâu trong kí ức đau buồn của hắn
""Tử Ngôn, ta về với chàng rồi đây""
Hoàng hậu còn sống, làm sao chuyện đó có thể xảy ra
Núi Lam Phong là ngọn núi vô cùng nguy hiểm rất cao nằm ở phía Tây Đông Yên Thành nếu rơi xuống đó chỉ có mất mạng chứ không thể giữ nổi mạng sống cho dù người đó có là ai có là thần thánh cũng không thể sống sót nổi, năm đó nương nương vì lũ nghịch tặc muốn uy hiếp bệ hạ mà đã hại người rơi xuống núi Lam Phong khi đó binh lính bao gồm cả hắn và Thương Vân Lệnh cũng đã đi tìm nhưng lại không thể tìm ra người, hắn cùng binh lính rất nhiều ngày ở đó để tìm kiếm người dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhất
Ninh Phong thở dài, nàng buông tay Âu Dương Thần xuống ánh mắt có chút đau buồn xen lẫn cảm giác khó tả trong đôi mắt lạnh lùng ấy nghĩ gì người nhìn người thực chẳng rõ nàng ta đang suy nghĩ điều gì
"" Thần Thần, năm đó ta đã đến trước huynh một bước khi cùng với huynh đệ đi ngang qua chân núi Phong Lam có dừng chân lại nghỉ ngơi một chút người của ta đã tìm thấy nương nương, may mắn rằng thứ cứu giúp người lại chính là một cành cây được mọc ra từ khe núi tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vết thương trên đầu đã khiến người bất tỉnh ngủ một giấc dài sẽ rất lâu có thể tỉnh lại""
""Mọi chuyện sau đó là như thế nào"" Chân mày hắn giãn ra, vẻ mặt băng lãnh dần trở lại hắn không cảm thấy ngạc nhiên như trước, mọi chuyện khiến hắn hoàn toàn tin tưởng nhưng việc khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là năm đó khi hắn trở về nàng không nói với hắn nửa lời, vẻ mặt vẫn thản nhiên trước mọi chuyện
Nàng chưa từng giấu hắn bất cứ điều gì, nàng là người mà hắn tin tưởng nhất thế gian này nhưng lại giấu hắn một việc hệ trọng đến vậy, hắn vẫn là có chút không vui
""Sau đó ta đã bị một đám người bịt mặt tấn công, chúng rất đông ta chỉ có một mình trước đó Khiết Dương đã đem nương nương chạy thoát khỏi đó một mình ta ngăn cản chúng khi đó đã rất liều mạng lao vào giết chúng, lưỡi khiến lúc đó đã nhuốm máu tanh, ta dường như không còn sức lực để đấu lại lại còn chúng phải tên độc của chúng toàn thân thể mệt mỏi không còn sức lực nhưng lúc đó Khiết Dương lại quay về cứu ta nếu không bây giờ ta đã không cơ hội được ở cạnh chàng"" Ninh Phong cười nhạt, nàng chạm tay lên vết sẹo 3 năm trước đến tận bây giờ cứ mỗi khi trời lạnh nó lại rất đau, dày vò cơ thể nàng
Âu Dương Thần tới cạnh nàng rút thanh kiếm bên hông chém rách phần áo bên vai phải của nàng, nàng giật mình quay lại, sau tấm vải đen đó là một làn da trắng ngọc mượt mà vô cùng nhưng bên cạnh đó là một vết sẹo lớn rất đáng sợ, trong ánh mắt hắn lay động hắn nhíu mày
Trên người nàng rốt cuộc đã có bao nhiêu vết sẹo, làn da trắng ngọc lại thêm một vết thương không thể xóa nhòa trên vai nàng dù sao cũng là nữ nhân nàng không phải nam nhân sao lại có thể chịu đựng tốt đến vậy
Hắn không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu được con người nàng
Hắn chạm tay vào vết sẹo của nàng "" Ta nói với nàng những gì chẳng lẽ nàng quên rồi sao, Ninh Phong bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho ta không được giấu ta nàng không làm được thì ta sẽ thay nàng làm chuyện đó chỉ cần nàng muốn ta nhất định sẽ làm cho nàng, nàng đã ở cạnh ta bao nhiêu năm như vậy chẳng lẽ lại không hiểu tính khí của ta""
""Không phải ta không muốn nói cho chàng chỉ sợ khi nói cho chàng chàng nhất định sẽ đi tìm nương nương hơn nữa ta không thể đưa nương nương về Nguyên Quốc trong bộ dạng đó vết thương rất lớn chi bằng cứ để người ở một nơi nào đó tĩnh dưỡng sau đó khi nương nương tỉnh dậy ta nhất định sẽ đưa người về bên bệ hạ hơn nữa năm đó người của Thương Long truy đuổi ta nhất định Từ Hiên bệ hạ đã biết chuyện này""
Hắn gật đầu trầm giọng nói "" Người đó ít nhiều đã biết hoàng hậu còn sống""
""Âu Dương Thần nay đã tới 3 năm thời hạn nhất định là nương nương đã hồi tỉnh chi bằng chúng ta đến nơi đó một chút xem tình hình của người"" Ninh Phong ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần đang suy nghĩ chuyện gì đó
""Nàng nói đúng, bây giờ ta cùng nàng tới đó một chuyến chuyện này nhất định không thể trì hoãn được lâu""
Nàng mỉm cười gật đầu nhân lúc hắn quay đi tay nàng nắm chặt bảo kiếm trên tay, miệng khẽ run hỏi hắn
""Vừa nãy chàng có nói chỉ cần ta nói với chàng chàng nhất định sẽ làm việc đó cho ta đúng không""
Hắn quay lại bất giác gật đầu nhưng không trả lời, ánh mắt tuyệt đẹp nhìn nàng khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt chậm rãi nói ra từng câu chữ
""Vậy chàng có thể... trở thành.. phu quân của ta.. được không""
Bất chợt cánh cửa gỗ tùng lớn bật mở ra từ bên ngoài chạy vào là hai dáng người quen thuộc là Dao Phong và A Dương, bộ dạng vô cùng gấp gáp, hơi thở gấp gáp phả ra dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng
""Dao Phong, A Dương hai người... tới đây có chuyện gì vậy, hai người ở đây thì hoàng hậu nương nương..""
"" A Ninh không ổn rồi vị nương nương muội giao cho ta năm đó nàng ta đã hồi tỉnh và biến mất rồi khi đó ta đi pha thảo dược cho nàng ấy thì quay ra nàng ấy đã biến mất""
Đại Điện
Nhược Hy bước vào trong đại điện dáng vẻ mệt mỏi cả đêm hôm qua cùng hắn trải qua mọi chuyện bây giờ thân thể đau nhức chỉ muốn nghỉ ngơi ở Ngự Linh Cung nhưng hắn lại gọi nàng tới đại điện chính, là muốn hành hạ nàng đây mà, nàng nắm chặt tay ánh mắt ngập tràn vẻ giận dữ, nàng di chuyển vào trong từng bước đi đều rất đau nhói nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh
Trước mặt nàng là các vị đại thần trong triều đang đứng hai bên dưới hoàng bệ, cha nàng đứng cạnh đó miệng nở ý cười với nàng, nhiều con mắt quay lại nhìn nàng trông họ không có vẻ gì ngạc nhiên
Mạc Tử Ngôn ngồi trên hoàng bệ hắn đang cầm tấu chương đọc lướt qua một lượt thấy nàng đến liền nở nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói
""Nhược Hy, nàng tới rồi sao""
Nàng mở to mắt nhìn xung quanh hắn đang thiết triều tại sao lại gọi nàng đến hơn nữa những người này đều có hành động rất lạ tựa như đang che giấu chuyện gì đó
""Bệ hạ có chuyện gì mà cho gọi thiếp đến gấp như vậy"" Nàng kìm nén giọng nhẹ nhàng nói cử chỉ tựa như một vị hoàng phi hiền thục cao quý
""Nhược Hy, nàng mau lên đây ngồi cạnh ta""
""Vâng"" Nàng cúi người rồi bước lên thật nhẹ nhàng, cảm giác đau khẽ nhói lên khiến nàng nhíu mày cúi đầu bước lên
""Mau ngồi xuống""
Nàng theo lời hắn ngồi xuống, hắn cầm lấy tay nàng mỉm cười đầy ý sau đó liền quay xuống hoàng bệ
""Ngày hôm qua ta đã cùng hoàng phi nương nương động phòng chắc chắn sẽ có tin vui của hoàng thất vậy bây giờ có thể tuyên bố thánh chỉ của ta được rồi""
Các đại thần cúi đầu vâng lệnh duy chỉ có nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn bình tĩnh ngồi quan sát mọi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo
Trung Thư Tính khom người bước xuống dưới chính điện người theo sau dâng lên bản tấu chương đã được hắn đóng dấu, một bản tấu màu vàng uy quyền những lời được viết ra trong đó chính là thánh chỉ mà vua ban ra
""Sau đêm động phòng ngày hôm qua cùng với những điều mà trẫm cùng phi tử của mình đang trải qua nay sắc phong cho nàng trở thành chính cung hoàng hậu - chủ nhân của hậu cung đường đường chính chính trở bên bên trẫm""
""Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế""
""Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế""
Các vị đại thần sau khi thánh chỉ được đọc xong đồng loại hô to, nàng không tin vào tai mình ngạc nhiên nhìn sang hắn mắt nàng một lúc mở to hơn trước, miệng nàng khẽ run tay nắm chặt tay hắn không buông
""Có phải ta đã nghe nhầm không, Tử Ngôn""
"" Ta đã từng nói sẽ khiến cho nàng thấy ta một lòng yêu nàng bằng việc đưa nàng trở thành hoàng hậu đường đường chính chính ở cạnh ta hơn nữa sau này nàng sẽ sinh thái tử nối dõi ngôi vị ta sẽ cùng nàng trải qua hết một kiếp đời bình an hạnh phúc, thế gian này nguyện cùng một người sống hết kiếp này""
""Tử Ngôn"" Nàng che miệng lại giọt lệ hạnh phúc rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp đang rất hạnh phúc rất mãn nguyện, cuối cùng nàng cũng hoàn thành tâm nguyện là được ở cạnh hắn được hắn yêu đến hết kiếp đời này
""Nhược Hy, nàng chấp thuận chứ"" Hắn cầm tay nàng lên hôn nhẹ vào tay nàng, hắn lúc này đang rất hạnh phúc cả nàng cũng vậy
Tử Ngôn chúng ta nhất định sẽ ở cạnh nhau chứ chỉ có hai chúng ta, ta và chàng
Hạnh phúc ở trong cõi hồng trần này là gì, là một thứ có thể đến rất nhanh mang cho ta cảm giác khoái lạc và hạnh phúc nhưng cũng là thứ đến rất chậm mang cho ta đầu bi thương và đau đớn đến tột cùng
Một binh lính canh gác cổng thành vội vã chạy vào trong đại điện, cánh cửa đại điện mở ra rất mạnh, Mạc Tử Ngôn buông tay nàng ra trong phút đó nàng cảm nhận được rằng hạnh phúc đang dần dần biến mất rời khỏi nàng ngay từ giây phút đó
""Bệ hạ có chuyện lớn rồi"" Tên binh lính cúi gập người xuống, giọng khẽ run run
""To gan ngươi có biết đây là đâu không"" Hắn tức giận đập tay xuống mặt bàn
""Bệ hạ xin người hãy thứ tội cho thần nhưng có việc người nhất định phải biết bên ngoài cổng thành có một nữ tử bận đồ đen nàng ta che kín mặt tự xưng danh là Thiên Nhi Hoàng Hậu đòi gặp bệ hạ""
Tim nàng đập một tiếng rất mạnh, cảm giác dường như khó chịu từng hơi thở nặng nề phát ra
Hắn tức giận quát lớn "" To gan, đem con tiện tì đó vào đây chính tay ta sẽ giết chết ả""
Một bóng hình nữ nhân bước vào dung mạo nàng đẹp tựa thiên nhiên, một vẻ đẹp tuyệt diễm trăm năm khó gặp khắp người tỏ ra mùi hương êm dịu, nàng bận y phục màu đen bước vào, ánh mắt đẹp phảng phất chút bi sầu, giây phút đó tất cả dừng lại không gian sau lưng nàng dường như mất đi chỉ tồn tại bước chân nàng đang tiến đến
Tất cả dừng lại.... hình bóng tuyệt đẹp ấy, nữ nhân mang đôi mắt ngọc thủy năm ấy hiện lên trước mặt hắn dường như có một khoảng lặng đáng sợ bao quanh nơi này hiện hữu lên tất cả mọi thứ về nàng
Nàng mỉm cười, dáng người toát lên vẻ cao quý đến khó tả, giọng nói thanh dịu chợt vang lên luồn vào sâu trong kí ức đau buồn của hắn
""Tử Ngôn, ta về với chàng rồi đây""
/120
|