Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 123 - Chương 123

/142


Cho dù là trong mơ, Mạnh Tĩnh Nghiên ngủ cũng cảm thấy không được thoải mái, lật người cũng cảm thấy khó chịu.

Mấy giờ rồi? Sao Mẹ còn chưa gọi mình rời giường chứ? Trong lúc hoảng hốt, vị tiểu nữu nhi nào đó còn nhớ mình là một học sinh, hình như là muốn dậy đi học đi. Đưa tay lên trên gối đầu kiếm điện thoại di động của mình, muốn nhìn giờ một chút, sờ soạng hai cái lại rỗng không.

Chân mày liền khẽ nhíu lại, điện thoại di động đâu? Chắc là tối qua nhìn đồng hồ lúc mơ mơ màng màng không nhét điện thoại di động lại dưới cái gối. Lấy cùi chỏ làm trục kim chỉ giờ, tìm kiếm điện thoại di động coi có phải hay để ở trên giường hay không.

Vậy mà điện thoại di động không có sờ tới, lại sờ tới một gì đó mềm nhũn, lại còn ấm gì đó.

Con Tôm?

Mạnh Tĩnh Nghiên có chút choáng váng, lại đưa tay nắm hai cái. Có chút nhục cảm, không xác định là vật gì. Mặc dù rất không muốn mở mắt, nhưng sợ đi học trễ bị thấy giáo phạt trực nhựt, giùng giằng giùng giằng, rốt cuộc mở mắt đi tìm điện thoại.

Nào nghĩ tới đầu tiên tiến vào tầm mắt cô, lại là một sống nam nhân đang nằm sờ sờ! ! ! Hơn nữa còn là trần truồng! ! !

A a a a a a a a a a! ! !

Âm thanh kinh sợ thét chói tai, phản xạ có điều kiện là dùng chân đá nam nhân kia xuống giường đi. Hơn nữa còn nhanh chóng bắt lấy chăn quấn mình kỹ lại, lúc này đương nhiên cũng đã phát hiện cả người mình trong chăn cũng không mặc cái gì, trên người có dấu ấn màu đỏ, cũng có dấu tay hơi tím bầm, tất cả mọi chuyện, cũng đã nói cho cô một sự thật ——

Thành Trạm Vũ kích động một đêm cũng không ngủ, lúc trời gần sáng mới nhắm mắt ngủ, bị Mạnh Tĩnh Nghiên đá xuống giường lúc này trong đầu cũng choáng váng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ của hắn trở lại vô cùng nhanh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, lật người đứng lên đối diện Mạnh Tĩnh Nghiên.

A a a a a a a a a a! ! ! Mạnh Tĩnh Nghiên lần nữa thét lên chói tai, Thành Trạm Vũ đứng lên, độ cao hai người bọn họ đối lập, tầm mắt của cô vừa vặn nhìn về phía chỗ đó của hắn a a a a a! Mới sáng sớm , liền bị giở trò lưu manh a a a a! Lại còn muốn tắm mắt a a a a!

Mặc dù đời trước cô đã là một bác gái, nhưng đời này cô từ nhỏ mà lớn lên, đã vài chục năm không có trải qua sự tình này rồi, từ tư tưởng đến thân thể đều trở nên thuần khiết. Cho dù là thỉnh thoảng cho Thành Trạm Vũ ăn đậu hủ cũng tới điểm liền dừng, sẽ không quá mức.

Tay của cô che hai con ngươi lại, tay nắm chăn liền rớt xuống. Lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, chằng chịt những dấu vết hắn lưu lại. Cả người Thành Trạm Vũ trong nháy mắt liền căng cứng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên.

Theo khe hở ngón tay, thấy Thành Trạm Vũ mắt không chớp nhìn mình cằm chằm, Mạnh Tĩnh Nghiên giận, Nhìn cái gì vậy! Còn không nhắm mắt lại!

Nhắm mắt?

Trong nhiều năm qua, Thành Trạm Vũ đã dưỡng thành thói quen lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô ra lệnh, trước tiên hai mắt liền nhắm lại. Chốc lát lại phản ứng kịp, nếu như lần này hắn rút lui, chỉ sợ với tính tình Nghiên Nghiên, cô sẽ tránh đi xa hơn, vĩnh viễn loại bỏ mình ra ngoài cuộc sống của cô.

Cái này không thể được!

Nghiên Nghiên, em phải phụ trách đối với anh.

Phụ trách! Phụ trách em gái ngươi a!

Thừa dịp Thành Trạm Vũ nhắm mắt lại, Mạnh Tĩnh Nghiên vén chăn lên nhìn thấy vết máu chói mắt trên tấm trải giường màu trắng, đầu cũng loạn thành một đống bột nhão. Trên người đau nhức cũng không lúc không khắc không nhắc nhở cô, cô đã cùng Thành Trạm Vũ xảy ra quan hệ.

Không phải là người khác, là Thành Trạm Vũ.

Tối qua em uống hơn nhiều, đã cho anh. . . . . . Thành Trạm Vũ dùng giọng tố cáo, Còn luôn miệng mà nói muốn bao nuôi anh!

Tối ngày hôm qua. . . . . . Dùng sức gõ gõ đầu, nhớ mang máng, hình như là ở phòng ăn lúc ăn cơm đụng phải Lục Hoằng Văn, cho nên tâm tình không được tốt, ở trong quán bar một thân một mình uống rượu phát tiết. Ai biết tửu lượng kém như vậy, vài hớp đi xuống thì đã không biết gì.

Chuyện về sau, thật đúng là không nhớ rõ.

Thành Trạm Vũ nếu nói cai gì khác, Mạnh Tĩnh Nghiên có lẽ sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nói chữ mấu chốt là bao nuôi a! Ông trời ơi đại địa ah, chẳng lẽ cô bị kích thích, say rượu cảm thấy nên lấy chuyện bao nuôi “ Tiểu Bạch Kiểm” đăng lên nhật báo nói ra, sao đó chọc phải người không nên trêu chọc nhất thành “ Tiểu Bạch Kiểm” rồi thượng?

Trời ơi, sự sai lầm này hậu quả quá nghiêm trọng!

Nhắm mắt lại, xoay người, mặt

/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status