Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 125 - Chương 125

/142


Editor: Á bì

Hai người nhìn nhau, một lúc sau vẫn không nói gì. Quả thật Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị bầu không khí yên tĩnh này tra tấn đến muốn điên rồi, hung hăng liếc nhìn Thành Trạm Vũ, thấy anh vẫn không nói chuyện, bật nhảy từ trên ghế lên, muốn đuổi Thành Trạm Vũ ra khỏi phòng.

Cô vừa di chuyển, Thành Trạm Vũ cũng di chuyển, ôm chặt cô vào trong ngực từ phía sau, vùi đầu trên vai cô, rầu rĩ nói, “Nghiên Nghiên, em không được làm xong thì không nhận nợ, không được bỏ anh. Cũng là em nói, chỉ cần hầu hạ em tốt, anh muốn cái gì cũng được mà. Anh chẳng muốn gì hết, anh chỉ muốn em mà thôi.”

Mạnh Tĩnh Nghiên ở phía trước, Thành Trạm Vũ ở phía sau, nhìn không thấy biểu cảm ở trên mặt của người phía sau, đương nhiên không thấy được biểu cảm mặt ửng đỏ trên làn da màu lúa mì ở phía sau.

Người ta rất lưỡng lự. Đây là chuyện gì thế này, cả đêm hôm qua Mạnh Tĩnh Nghiên đều kêu đau, bảo anh dừng lại, muốn trả hàng hay trả cái gì đó, hiển nhiên đó là biểu hiện của việc không vừa lòng. Nhưng Thành Trạm Vũ nhớ, dù Mạnh Tĩnh Nghiên cũng uống say, tinh thần mơ hồ, ai chủ động cũng không nhớ được, chắc khi làm chuyện đó cảm giác như thế nào cô cũng không nhớ được.

Khụ khụ, đây không phải là hãm hại sao, hay chỉ là…lời nói dối đầy thiện ý?

Nếu bây giờ mà thả một quả trứng lên mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên, chỉ sợ chưa tới năm phút là đã có thể ăn rồi. Thành Trạm Vũ dùng cách lừa trên gạt dưới thật sự đã gạt được Mạnh Tĩnh Nghiên, thật sự cho rằng việc này là do cô gây ra, vì bản thân làm ra chuyện lớn mật đó mà cảm thấy xấu hổ.

“Thành Trạm Vũ, đừng, đừng tưởng rằng anh nói như vậy, em, em sẽ tin anh nhé!” Trong lòng đã hoàn toàn tin rồi, nhưng mà vịt chết còn cứng mỏ, ương ngạnh gân cổ lên, chết sống không chịu thừa nhận. Trong lòng lại quá xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn Thành Trạm Vũ. Nếu như lá gan của cô lớn thêm chút nữa, quay lại đối chất cùng Thành Trạm Vũ, đoán chắc kế lừa gạt của Thành Trạm Vũ sẽ bị lộ tẩy.

“Lời anh nói đều là sự thật, Nghiên Nghiên, em có muốn anh nói lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua cho em nghe không?”

“Anh!” Mạnh Tĩnh Nghiên có chút thở gấp, muốn để anh nói ra, mình còn mặt mũi nào sống nữa chứ? Cố gắng tránh khỏi ngực anh, đuổi anh ra khỏi phòng, kéo vào phòng anh ở nhà họ Mạnh, mở tủ ra, lấy hết toàn bộ đồ của anh bỏ vào túi lớn.

Ở ngăn thấp nhất, bày ra toàn là bít tất của con trai…và một đống lớn quần lót nam.

Mạnh Tĩnh Nghiên dừng tay lại một chút, bất chấp trên mặt mình đỏ rực, dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt nó như nó có vi trùng gì gớm lắm, vứt nó cực nhanh vào trong túi lớn, thở ra một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng.

“Cầm mấy thứ này, ra khỏi nhà em đi! Không cho phép trở về!”

“Anh…anh không đi.” Thành Trạm Vũ ôm cái túi lớn căng phồng ánh mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên đầy tủi thân, giống như cô chính là Trần Thế Mỹ bạc tình bạc nghĩa phiên bản hiện vậy.

“Mẹ em cho anh ở lại, là sợ anh học cấp ba nhưng không có ai chăm sóc, bây giờ cuộc thi vào cao đẳng của anh cũng đã kết thúc, không phải cũng nên rời khỏi đây rồi sao?” Phụ nữ ngoan độc vùng lên, chính là không giảng đạo lý. Bây giờ cô chính là một con mèo đang ở trong trạng thái chiến đấu, ai dám có dũng khí đụng vào xem, cô chắc chắn sẽ xù lông.

“Đi thì đi, nhưng anh không có chỗ ở.”

Ba của Thành Trạm Vũ ở thành phố A được cho nhân vật kiêu hùng, tài sản ở trong tay người ngoài khó có thể đếm được, còn có thể để cho con trai độc nhất ở lại chỗ như thế này sao? Mạnh Tĩnh Nghiên không tin đâu! Đưa hành lý nhét vào lòng anh, dùng sức đẩy anh ra khỏi nhà. Lửa giận của vũ trụ nhỏ đã được kích hoạt rồi, thiếu chút nữa là đẩy Thành Trạm Vũ té ngã nhào.

“Em mặc kệ đó, anh ở đâu thì hãy quay về chỗ đó đi, dù sao không lâu sau anh phải lên đại học, đến lúc đó anh cũng ở lại ký túc xá của trường mà thôi! Nghỉ hè, không có chỗ ở thì thuê phòng, ở khách sạn hay gì đó đều được! Quỷ tài mới quản anh!”

‘Đùng’ một tiếng, nhốt Thành Trạm Vũ ở ngoài cửa.

Đáng thương, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy.

Chuyện này làm sao anh có thể cam lòng được?

Giơ tay lên muốn gõ cửa chính nhà họ Mạnh, đột nhiên cửa chống trộm bị đẩy ra, anh không phòng bị, nên cửa liền đập vào mặt.

Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, anh cũng chẳng để ý, nụ cười lại hiện trên mặt, kích động nói, “Nghiên Nghiên, em đã tha thứ cho anh rồi sao? Muốn thu nhận anh lại à?”

Ở trong lòng




/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status