Nàng muốn hét thật to những uất ức cùng bất bình trong lòng mình, nàng muốn lớn tiếng giải phóng nội tâm tuyệt vọng cùng cô độc kia, nhưng nàng biết, nàng không thể. . . . . .
Nàng không thể yếu ớt, càng không thể để sự yếu ớt của mình phơi bày trước mặt kẻ địch.
Nàng sợ, nàng sợ nếu mình buông xuôi, thì sẽ không cách nào trở về kiên cường. . . . . .
Thờì gian cúi đầu quá dài, cổ cũng có chút đau, Mộc Ly mệt mỏi từ trước ngực nâng đầu lên, vài sợi tóc dán lung tung lên gò má, sắc mặt vốn tái nhợt trắng bệt dọa người, mắt phượng sáng chói như sao trở nên trống rỗng mờ mịt. . . . . .
Hơi nhíu mày, cảm giác mờ mịt trong nháy mắt biến mất, Mộc Ly nhìn lướt qua mật thất tối thui chỉ còn lại cây nến tàn, đôi môi vô ý thức run run, rằng ngà cắn xuống môi dưới, tiếp theo một dòng máu đỏ tươi chảy ra, khiến gương mặt Mộc Ly xinh đẹp tà mị như hoa anh túc. . . . . .
Bi giam trong mật thất mấy ngày nay, Mộc Ly sống yên ổn không giãy giụa không kháng cự, thậm chí ngay cả một câu oán trách dư thừa cũng không có, vẫn bình tĩnh như thế, lạnh nhạt giống như không phải mình đang bị nhốt ở đây, điều này làm cho thuộc hạ Tả Thương Tà tiết kiệm được không ít công sức đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
Mặc kệ vì nguyên do gì, tóm lại Mộc Ly không chống đối khiến bọn họ khổ sở là được, đồng thời đối xử với Mộc Ly cũng không còn căm hận như trước.
Về phần hận này từ đâu mà đến, tin tưởng rất nhiều người sẽ không quên Mộc Ly sử dụng võ công vô cùng quái lạ ở Kinh đô nước Phượng Lân.
Mỗi ngày sẽ có người đưa cơm ba bữa đúng giờ cho Mộc Ly, nàng hoàn toàn không cần phải lo vấn đề ấm no, chẳng qua đang chịu đựng cuộc sống bị nhốt mà thôi. Từ đó đến nay àng chưa từng gặp Tả Thương Tà, càng không ra khỏi cửa mật thất, cho nên đối với tình hình bên ngoài nàng không biết gì cả.
Chỉ là Mộc Ly cũng không cảm thấy tức giận, dù sao, thế giới bên ngoài có quan hệ gì đến nàng chứ?
Còn có chuyện hoặc người nàng cần quan tâm sao? Ồ, nàng cười lạnh. . . . . .
Them vài ngày nữa trôi qua, hôm đó sau giờ ngọ, Mộc Ly cơm nước xong xuôi thảnh thơi nằm trên giường giả bộ ngủ, bên ngoài vang lên tiếng cửa đá bị đẩy ra, lông mi dài như cánh bướm run rẩy, Mộc Ly giật mình.
Nàng không thể yếu ớt, càng không thể để sự yếu ớt của mình phơi bày trước mặt kẻ địch.
Nàng sợ, nàng sợ nếu mình buông xuôi, thì sẽ không cách nào trở về kiên cường. . . . . .
Thờì gian cúi đầu quá dài, cổ cũng có chút đau, Mộc Ly mệt mỏi từ trước ngực nâng đầu lên, vài sợi tóc dán lung tung lên gò má, sắc mặt vốn tái nhợt trắng bệt dọa người, mắt phượng sáng chói như sao trở nên trống rỗng mờ mịt. . . . . .
Hơi nhíu mày, cảm giác mờ mịt trong nháy mắt biến mất, Mộc Ly nhìn lướt qua mật thất tối thui chỉ còn lại cây nến tàn, đôi môi vô ý thức run run, rằng ngà cắn xuống môi dưới, tiếp theo một dòng máu đỏ tươi chảy ra, khiến gương mặt Mộc Ly xinh đẹp tà mị như hoa anh túc. . . . . .
Bi giam trong mật thất mấy ngày nay, Mộc Ly sống yên ổn không giãy giụa không kháng cự, thậm chí ngay cả một câu oán trách dư thừa cũng không có, vẫn bình tĩnh như thế, lạnh nhạt giống như không phải mình đang bị nhốt ở đây, điều này làm cho thuộc hạ Tả Thương Tà tiết kiệm được không ít công sức đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
Mặc kệ vì nguyên do gì, tóm lại Mộc Ly không chống đối khiến bọn họ khổ sở là được, đồng thời đối xử với Mộc Ly cũng không còn căm hận như trước.
Về phần hận này từ đâu mà đến, tin tưởng rất nhiều người sẽ không quên Mộc Ly sử dụng võ công vô cùng quái lạ ở Kinh đô nước Phượng Lân.
Mỗi ngày sẽ có người đưa cơm ba bữa đúng giờ cho Mộc Ly, nàng hoàn toàn không cần phải lo vấn đề ấm no, chẳng qua đang chịu đựng cuộc sống bị nhốt mà thôi. Từ đó đến nay àng chưa từng gặp Tả Thương Tà, càng không ra khỏi cửa mật thất, cho nên đối với tình hình bên ngoài nàng không biết gì cả.
Chỉ là Mộc Ly cũng không cảm thấy tức giận, dù sao, thế giới bên ngoài có quan hệ gì đến nàng chứ?
Còn có chuyện hoặc người nàng cần quan tâm sao? Ồ, nàng cười lạnh. . . . . .
Them vài ngày nữa trôi qua, hôm đó sau giờ ngọ, Mộc Ly cơm nước xong xuôi thảnh thơi nằm trên giường giả bộ ngủ, bên ngoài vang lên tiếng cửa đá bị đẩy ra, lông mi dài như cánh bướm run rẩy, Mộc Ly giật mình.
/228
|