Ngoài sân, Kỳ An nhìn Linh Chiêu công chúa ung dung xinh đẹp, tao nhã rời đi, mà hắn cũng đạm đạm cười, khẽ gật đầu với mọi người rồi cũng cùng lên xe ngựa.
Kỳ An chỉ an tĩnh đứng nhìn.
Tiểu ca tươi cười thanh thoát kia, sau khi rời chiến trường sẽ có bộ dáng ôn hòa lễ độ như vậy sao?
“Hắn, không phải Lục công tử.” Trường Khanh đang đứng phía sau nàng, cúi đầu nói một câu.
Từ lúc Tiêu Lục bỏ tay nàng ra, Trường Lan vẫn trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Nàng vẫn tùy thị bên Kỳ An, thần sắc lạnh nhạt, không chú ý nụ cười xinh đẹp của Linh Chiêu công chúa lẫn cái cười mỉm dịu dạng của hắn, tựa hồ nàng thật sự chỉ là Trường Lan của tiểu Thất.
Nằm trên giường, Kỳ An nhìn Trường Lan sắp xếp gọn gàng mọi thứ, dém chăn cho nàng, thổi tắt nến, sau đó không nhanh không chậm đi ra cửa.
“Trường Lan!” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Trường Lan hơi khựng một chút, nhưng không quay người lại.
Thật lâu sau mới nghe tiếng Trường Lan vang lên,
“Chỉ cần Lục công tử còn sống, vậy là đủ rồi.”
Đúng vậy, chỉ cần hắn còn sống, dù có ở bên nàng hay không cũng đâu quan hệ? Khi trước, cũng chỉ cần được thấy hắn tươi cười rạng rỡ, đã là ơn lớn của ông trời cho nàng rồi, còn hy vọng gì xa vời nữa?
Trường Lan chậm rãi đi ra ngoài, tiếng bước chân kia như nện từng nhát vào lòng người. Kỳ An nằm im, lại không cách nào buồn ngủ.
Khoác áo vào, Kỳ An đi ra cửa phòng, “Trường Khanh!”
Cơ hồ là lập tức, thân ảnh Trường Khanh cũng đã xuất hiện.
“Đi theo giúp ta một chút!”
Hai người không nói gì, một trước một sau đi ra cửa viện.
Kỳ An bước đi một mạch, tựa hồ không biết mệt mỏi. Trường Khanh có chút lo lắng, nhưng nhìn biểu tình của nàng, cuối cùng muốn nói lại thôi.
“Nếu như vĩnh viễn không được đáp lại, vẫn muốn yêu hay sao?” Kỳ An thì thào tự nói.
Bi thương khi lên tới cực hạn, sẽ thành im lặng tuyệt đối.
Sự an tĩnh của Trường Lan trong mắt nàng chính là nỗi đau không thể đụng chạm.
Trường Khanh giật mình, lại bỗng nhiên nở nụ cười nhu hòa như ánh trăng.
Nhìn tiểu thư vẫn đứng thất thần phía trước, không biết nghĩ đến cái gì mà tiếp tục cất bước về phía trước. Trường Khanh đi nhanh hơn để đuổi kịp nàng.
Chỉ là nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.
Hóa ra tiểu thư thật sự lo lắng cho tỷ tỷ! Trường Khanh nghĩ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đây chính là tiểu thư của bọn họ, là tiểu thư mà bọn họ đã thề sẽ lấy mạng sống để bảo vệ.
Trăng trong như nước, Kỳ An rốt cục cảm thấy mệt mỏi, phất tay, “Quên đi, trở về đi!”
Tình yêu cũng giống như thời gian, lúc nó muốn đi qua, dù có nắm chặt thế nào cũng là vô dụng.
Lúc sắp về tới tiểu viện, Trường Khanh bỗng nhiên căng thẳng, bước dài một cái đem nàng hộ ở sau lưng.
“Sao vậy?” Kỳ An nhô đầu ra hỏi.
Trường Khanh lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía cửa, Kỳ An cũng nhìn theo, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không thấy.
Hồi lâu, Trường Khanh mới nói ra hai chữ: “Công tử?”
Công tử? Công tử nào? Kỳ An hồ nghi nhìn.
Người chờ ở cửa, hóa ra là Tiêu Lục.
Kỳ An chớp mắt, đi vòng lên phía trước Trường Khanh, “Lục ca, sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Lục một thân áo lam, dưới ánh trăng trông phiêu nhiên không thực.
Quang hoa lưu động trong mắt, Tiêu Lục nhìn Trường Khanh đang ấn chuôi kiếm, lại chuyển sang nhìn tiểu Thất, “Bọn họ đều nói, ngươi là muội muội ta thương yêu nhất, như vậy ngươi có thể tìm lại trí nhớ cho ta không?”
Sắc mặt Tiêu Lục hoang mang, chỉ chỉ về trái tim mình, “Nơi này trống trơn, cái gì cũng không có, ta thực sự sợ hãi.”
“Nhưng,” hắn ngửa đầu, cười thở dài, “Bọn họ nói ngươi là muội muội của ta, trong người cùng chảy một huyết mạch với ta.”
Hắn tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Muội muội của ta, thật tốt! Như vậy, sẽ không phải cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình ta, như vậy sẽ không thấy thế giới này xa lạ.”
Kỳ An không động đậy, mặc hắn ôm.
Hắn ôm, thật sự ấm áp.
Hắn thật sự mất đi trí nhớ a?
Ý nghĩ kia vọng lên trong đầu, nói không chừng hắn đúng là Tiêu Lục. Tiêu Lục đã mất đi trí nhớ, bọn họ sao lại quá nghiêm khắc với hắn?
Tiêu Thất mất trí nhớ, không có ai trách cứ, chỉ ôn nhu an ủi, bảo vệ nàng.
Vậy hiện giờ Tiêu Lục nhất định là đang bất an sợ hãi khi một mình đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Lại nhớ tới nam tử đó, tươi cười như ánh mặt trời, tay múa trường đao, vẫn còn nói, “Tiểu Thất đừng sợ, tiểu ca mang ngươi lao ra ngoài.”
Tâm thắt lại, nàng vươn tay đặt lên thắt lưng hắn, “Lục ca, đừng sợ, tất cả mọi người đều sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Vào phòng, rót cho hắn một ly trà, nàng hỏi, “Lục ca, sao lại tới tìm ta giờ này? Có chuyện gì sao không nói lúc sáng?”
Tiêu Lục uống một ngụm trà, ngước mắt nhìn Trường Khanh đang tựa vào cánh cửa, không nói gì.
Kỳ An nhìn Trường Khanh, lại nhìn Tiêu Lục, rốt cục nói, “Trường Khanh, ngươi ra ngoài trước đi!”
Trường Khanh lại chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Lục một cái, thân hình không động đậy, “Tiểu thư ở đâu, Trường Khanh ở đó!” Lần trước đã vì nhất thời vô ý mà để tiểu thư mất tích, tuyệt đối không thể tái phạm.
Nhìn bộ dáng đó của Trường Khanh, Kỳ An quay đầu nói với Tiêu Lục, “Lục ca, ngươi không cần lo lắng, Trường Khanh không phải người ngoài.”
Tiêu Lục chỉ im lặng nhìn xuống bàn.
Kỳ An nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thở dài, “Trường Khanh là người ta có thể phó thác cả tính mạng, Lục ca không cần cố kỵ.”
Tiêu Lục bóp bóp ngón tay một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Kỳ An cười với hắn, bỗng một khắc thân thể hơi run rẩy giật mình.
“Lục ca!”
Tiêu Lục nhìn nữ tử thanh lệ dưới ánh nến, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Có vài người, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ làm người ta gỡ bỏ mọi phòng bị.
“Linh Mẫn Chiêu tìm được ta nói ta là Tiêu Lục. Tất cả những gì ta biết đều là nàng ta nói cho ta biết, ngay cả tiểu Thất, cũng là nàng nói cho ta nghe. Nhưng, đối với nàng, ta lại cảm thấy khẩn trương.”
Hắn đột nhiên cầm lấy tay Kỳ An.
Kỳ An sửng sốt, tay hắn thật ẩm ướt, tựa hồ, thật sự khẩn trương.
“Nhưng, Lục ca, ta thấy Linh Chiêu công chúa đối với ngươi không tồi.” Thoạt nhìn bọn họ, rõ ràng chính là bộ dáng tình chàng ý thiếp.
Tiêu Lục căng thẳng nắm tay nàng, lâu sau mới mở miệng nói, “Linh Chiêu đoan trang hào phóng, đối với ta cũng rất tốt. Nhưng ta vẫn cảm thấy không chân thực. Những thứ trước mắt rõ ràng gần trong gang tấc, rồi lại giống như chỉ cần trong nháy mắt sẽ biến mất.” Hắng giọng, hắn hỏi, “Tiểu Thất, ngươi là muội muội của ta, đúng không?”
Trước ánh mắt chờ mong của hắn, Kỳ An gật gật đầu.
“Nhưng, tiểu Thất, ngươi cũng không mến ta, đúng không?” Tuy rằng hắn mất đi trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy được, lúc nàng cười với hắn, lại có cảm giác xa cách.
“Chẳng lẽ mất đi trí nhớ thì ta sẽ không còn là ca ca của tiểu Thất hay sao? Rõ ràng trên thế giới này, chúng ta đều là thân nhân duy nhất của nhau.” Tiêu Lục có chút kích động, hắn cũng muốn, cũng muốn có cảm tình của Tiêu Thất và những người bên nàng, muốn cái cảm giác chỉ cần liếc mắt đã thấy được nụ cười ấm áp.
Hắn biết, nụ cười đó, không phải là nụ cười ôn hòa có lễ trên mặt hắn, cũng không phải là nụ cười đoan trang đẹp đẽ quý giá của Linh Chiêu.
Rõ ràng hắn mới là người thân nhất của nàng.
Lòng bàn tay vừa động, Kỳ An đã lật tay đặt lên mạch đập cổ tay hắn.
“Lục ca, trí nhớ không còn cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, là có thể tạo ra trí nhớ mới.”
Chỉ sợ, chỉ sợ người đã không còn là ngươi, thì cho dù có trí nhớ mới, cũng không trở lại được như trước.
Dừng một chút, lại nói, “Trước tiên hãy để Trường Khanh đưa ngươi đi nghỉ ngơi. Ngươi xem, trong mắt ngươi đã đỏ tơ máu rồi.”
Lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời, ngẩng đầu, lại gặp một đôi mắt vui sướng.
“Hóa ra, đây là cảm giác có muội muội!” Khóe miệng cong cong, Tiêu Lục đứng dậy, “Ta đi về trước. Linh Chiêu cũng không biết ta đến đây. Tiểu Thất, ngày mai ngươi có thể nói với Linh Chiêu, muốn ta đến ở cùng với ngươi?
Nói xong liền nắm chặt nắm tay, an tĩnh chờ nàng trả lời.
Kỳ An nhìn hắn, mắt trầm như nước, “Được, Lục ca!
Thật lâu sau khi hắn rời đi, Kỳ An mới nói, “Trường Khanh, ngươi nói xem, hắn thật là tiểu ca ca hay không?”
Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Trường Khanh, “Diện mạo thực rất giống nhau, nhưng tính tình cử chỉ, nhãn tình lại hoàn toàn khác. Lục công tử hào sảng đại khí, cho dù là cười, cũng nhiệt liệt như gió, chỉ ở trước mắt tiểu thư mới có thể lộ ra sự ôn hòa dịu dàng.”
Kỳ An đột nhiên thở dài một hơi.
Nếu như nàng thật là tiểu Thất thì tốt rồi. Có phải chỉ cần một nụ cười là có thể nhận ra không?
Nếu như thực sự có cái gọi là trực giác gì đó, nàng có thể nói, theo trực giác, nàng cũng không hề ghét hắn.
—————
Mà ở bên kia, dù Khinh Ngũ đã thúc giục nhiều lần, Hiên Viên Sam vẫn không chịu đi ngủ.
Hắn và Mạc Nhược đang ngồi, sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Mạc Nhược day day trán, “Hôm nay ta cũng đã gặp qua, người kia đích xác là giống Tiêu Lục như đúc. Huống chi, cũng đã lấy máu nhận người, quả thật không có vấn đề gì.”
Hiên Viên Sam cau mày, viết vài chữ, đưa cho Mạc Nhược.
“Chuyện này rất quỷ dị, tuyệt không thể đơn giản như thế được.”
Mạc Nhược gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không tìm ra chút sơ hở. Càng khó hơn chính là hắn lại thân với Linh Chiêu công chúa.”
Hiên Viên Sam lại viết lên giấy, “Mặc kệ thế nào, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Mạc Nhược liếc hắn một cái, hừ một tiếng. Đó là đương nhiên. Không chỉ có hắn, mà cả thái tử cũng sẽ không để nàng bị thương. Bằng không, lúc trước cần gì phải giúp nàng rời đi.
Thở dài một hơi, “Ta thật sự sợ, nếu thực sự ngày đó đến, nàng sẽ chịu khổ.”
Nếu như Tiêu Lục đúng là Tiêu Lục, lại đứng cùng một bên với Hiên Viên Cực. Nếu như thực sự có một ngày như vậy, tiểu Thất sẽ đứng ở đâu?
Một bên, là ca ca máu mủ tình thâm, một bên là bằng hữu nàng chân tâm tương đãi.
Kỳ An chỉ an tĩnh đứng nhìn.
Tiểu ca tươi cười thanh thoát kia, sau khi rời chiến trường sẽ có bộ dáng ôn hòa lễ độ như vậy sao?
“Hắn, không phải Lục công tử.” Trường Khanh đang đứng phía sau nàng, cúi đầu nói một câu.
Từ lúc Tiêu Lục bỏ tay nàng ra, Trường Lan vẫn trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Nàng vẫn tùy thị bên Kỳ An, thần sắc lạnh nhạt, không chú ý nụ cười xinh đẹp của Linh Chiêu công chúa lẫn cái cười mỉm dịu dạng của hắn, tựa hồ nàng thật sự chỉ là Trường Lan của tiểu Thất.
Nằm trên giường, Kỳ An nhìn Trường Lan sắp xếp gọn gàng mọi thứ, dém chăn cho nàng, thổi tắt nến, sau đó không nhanh không chậm đi ra cửa.
“Trường Lan!” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Trường Lan hơi khựng một chút, nhưng không quay người lại.
Thật lâu sau mới nghe tiếng Trường Lan vang lên,
“Chỉ cần Lục công tử còn sống, vậy là đủ rồi.”
Đúng vậy, chỉ cần hắn còn sống, dù có ở bên nàng hay không cũng đâu quan hệ? Khi trước, cũng chỉ cần được thấy hắn tươi cười rạng rỡ, đã là ơn lớn của ông trời cho nàng rồi, còn hy vọng gì xa vời nữa?
Trường Lan chậm rãi đi ra ngoài, tiếng bước chân kia như nện từng nhát vào lòng người. Kỳ An nằm im, lại không cách nào buồn ngủ.
Khoác áo vào, Kỳ An đi ra cửa phòng, “Trường Khanh!”
Cơ hồ là lập tức, thân ảnh Trường Khanh cũng đã xuất hiện.
“Đi theo giúp ta một chút!”
Hai người không nói gì, một trước một sau đi ra cửa viện.
Kỳ An bước đi một mạch, tựa hồ không biết mệt mỏi. Trường Khanh có chút lo lắng, nhưng nhìn biểu tình của nàng, cuối cùng muốn nói lại thôi.
“Nếu như vĩnh viễn không được đáp lại, vẫn muốn yêu hay sao?” Kỳ An thì thào tự nói.
Bi thương khi lên tới cực hạn, sẽ thành im lặng tuyệt đối.
Sự an tĩnh của Trường Lan trong mắt nàng chính là nỗi đau không thể đụng chạm.
Trường Khanh giật mình, lại bỗng nhiên nở nụ cười nhu hòa như ánh trăng.
Nhìn tiểu thư vẫn đứng thất thần phía trước, không biết nghĩ đến cái gì mà tiếp tục cất bước về phía trước. Trường Khanh đi nhanh hơn để đuổi kịp nàng.
Chỉ là nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.
Hóa ra tiểu thư thật sự lo lắng cho tỷ tỷ! Trường Khanh nghĩ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đây chính là tiểu thư của bọn họ, là tiểu thư mà bọn họ đã thề sẽ lấy mạng sống để bảo vệ.
Trăng trong như nước, Kỳ An rốt cục cảm thấy mệt mỏi, phất tay, “Quên đi, trở về đi!”
Tình yêu cũng giống như thời gian, lúc nó muốn đi qua, dù có nắm chặt thế nào cũng là vô dụng.
Lúc sắp về tới tiểu viện, Trường Khanh bỗng nhiên căng thẳng, bước dài một cái đem nàng hộ ở sau lưng.
“Sao vậy?” Kỳ An nhô đầu ra hỏi.
Trường Khanh lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía cửa, Kỳ An cũng nhìn theo, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không thấy.
Hồi lâu, Trường Khanh mới nói ra hai chữ: “Công tử?”
Công tử? Công tử nào? Kỳ An hồ nghi nhìn.
Người chờ ở cửa, hóa ra là Tiêu Lục.
Kỳ An chớp mắt, đi vòng lên phía trước Trường Khanh, “Lục ca, sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Lục một thân áo lam, dưới ánh trăng trông phiêu nhiên không thực.
Quang hoa lưu động trong mắt, Tiêu Lục nhìn Trường Khanh đang ấn chuôi kiếm, lại chuyển sang nhìn tiểu Thất, “Bọn họ đều nói, ngươi là muội muội ta thương yêu nhất, như vậy ngươi có thể tìm lại trí nhớ cho ta không?”
Sắc mặt Tiêu Lục hoang mang, chỉ chỉ về trái tim mình, “Nơi này trống trơn, cái gì cũng không có, ta thực sự sợ hãi.”
“Nhưng,” hắn ngửa đầu, cười thở dài, “Bọn họ nói ngươi là muội muội của ta, trong người cùng chảy một huyết mạch với ta.”
Hắn tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Muội muội của ta, thật tốt! Như vậy, sẽ không phải cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình ta, như vậy sẽ không thấy thế giới này xa lạ.”
Kỳ An không động đậy, mặc hắn ôm.
Hắn ôm, thật sự ấm áp.
Hắn thật sự mất đi trí nhớ a?
Ý nghĩ kia vọng lên trong đầu, nói không chừng hắn đúng là Tiêu Lục. Tiêu Lục đã mất đi trí nhớ, bọn họ sao lại quá nghiêm khắc với hắn?
Tiêu Thất mất trí nhớ, không có ai trách cứ, chỉ ôn nhu an ủi, bảo vệ nàng.
Vậy hiện giờ Tiêu Lục nhất định là đang bất an sợ hãi khi một mình đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Lại nhớ tới nam tử đó, tươi cười như ánh mặt trời, tay múa trường đao, vẫn còn nói, “Tiểu Thất đừng sợ, tiểu ca mang ngươi lao ra ngoài.”
Tâm thắt lại, nàng vươn tay đặt lên thắt lưng hắn, “Lục ca, đừng sợ, tất cả mọi người đều sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Vào phòng, rót cho hắn một ly trà, nàng hỏi, “Lục ca, sao lại tới tìm ta giờ này? Có chuyện gì sao không nói lúc sáng?”
Tiêu Lục uống một ngụm trà, ngước mắt nhìn Trường Khanh đang tựa vào cánh cửa, không nói gì.
Kỳ An nhìn Trường Khanh, lại nhìn Tiêu Lục, rốt cục nói, “Trường Khanh, ngươi ra ngoài trước đi!”
Trường Khanh lại chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Lục một cái, thân hình không động đậy, “Tiểu thư ở đâu, Trường Khanh ở đó!” Lần trước đã vì nhất thời vô ý mà để tiểu thư mất tích, tuyệt đối không thể tái phạm.
Nhìn bộ dáng đó của Trường Khanh, Kỳ An quay đầu nói với Tiêu Lục, “Lục ca, ngươi không cần lo lắng, Trường Khanh không phải người ngoài.”
Tiêu Lục chỉ im lặng nhìn xuống bàn.
Kỳ An nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thở dài, “Trường Khanh là người ta có thể phó thác cả tính mạng, Lục ca không cần cố kỵ.”
Tiêu Lục bóp bóp ngón tay một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Kỳ An cười với hắn, bỗng một khắc thân thể hơi run rẩy giật mình.
“Lục ca!”
Tiêu Lục nhìn nữ tử thanh lệ dưới ánh nến, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Có vài người, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ làm người ta gỡ bỏ mọi phòng bị.
“Linh Mẫn Chiêu tìm được ta nói ta là Tiêu Lục. Tất cả những gì ta biết đều là nàng ta nói cho ta biết, ngay cả tiểu Thất, cũng là nàng nói cho ta nghe. Nhưng, đối với nàng, ta lại cảm thấy khẩn trương.”
Hắn đột nhiên cầm lấy tay Kỳ An.
Kỳ An sửng sốt, tay hắn thật ẩm ướt, tựa hồ, thật sự khẩn trương.
“Nhưng, Lục ca, ta thấy Linh Chiêu công chúa đối với ngươi không tồi.” Thoạt nhìn bọn họ, rõ ràng chính là bộ dáng tình chàng ý thiếp.
Tiêu Lục căng thẳng nắm tay nàng, lâu sau mới mở miệng nói, “Linh Chiêu đoan trang hào phóng, đối với ta cũng rất tốt. Nhưng ta vẫn cảm thấy không chân thực. Những thứ trước mắt rõ ràng gần trong gang tấc, rồi lại giống như chỉ cần trong nháy mắt sẽ biến mất.” Hắng giọng, hắn hỏi, “Tiểu Thất, ngươi là muội muội của ta, đúng không?”
Trước ánh mắt chờ mong của hắn, Kỳ An gật gật đầu.
“Nhưng, tiểu Thất, ngươi cũng không mến ta, đúng không?” Tuy rằng hắn mất đi trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy được, lúc nàng cười với hắn, lại có cảm giác xa cách.
“Chẳng lẽ mất đi trí nhớ thì ta sẽ không còn là ca ca của tiểu Thất hay sao? Rõ ràng trên thế giới này, chúng ta đều là thân nhân duy nhất của nhau.” Tiêu Lục có chút kích động, hắn cũng muốn, cũng muốn có cảm tình của Tiêu Thất và những người bên nàng, muốn cái cảm giác chỉ cần liếc mắt đã thấy được nụ cười ấm áp.
Hắn biết, nụ cười đó, không phải là nụ cười ôn hòa có lễ trên mặt hắn, cũng không phải là nụ cười đoan trang đẹp đẽ quý giá của Linh Chiêu.
Rõ ràng hắn mới là người thân nhất của nàng.
Lòng bàn tay vừa động, Kỳ An đã lật tay đặt lên mạch đập cổ tay hắn.
“Lục ca, trí nhớ không còn cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, là có thể tạo ra trí nhớ mới.”
Chỉ sợ, chỉ sợ người đã không còn là ngươi, thì cho dù có trí nhớ mới, cũng không trở lại được như trước.
Dừng một chút, lại nói, “Trước tiên hãy để Trường Khanh đưa ngươi đi nghỉ ngơi. Ngươi xem, trong mắt ngươi đã đỏ tơ máu rồi.”
Lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời, ngẩng đầu, lại gặp một đôi mắt vui sướng.
“Hóa ra, đây là cảm giác có muội muội!” Khóe miệng cong cong, Tiêu Lục đứng dậy, “Ta đi về trước. Linh Chiêu cũng không biết ta đến đây. Tiểu Thất, ngày mai ngươi có thể nói với Linh Chiêu, muốn ta đến ở cùng với ngươi?
Nói xong liền nắm chặt nắm tay, an tĩnh chờ nàng trả lời.
Kỳ An nhìn hắn, mắt trầm như nước, “Được, Lục ca!
Thật lâu sau khi hắn rời đi, Kỳ An mới nói, “Trường Khanh, ngươi nói xem, hắn thật là tiểu ca ca hay không?”
Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Trường Khanh, “Diện mạo thực rất giống nhau, nhưng tính tình cử chỉ, nhãn tình lại hoàn toàn khác. Lục công tử hào sảng đại khí, cho dù là cười, cũng nhiệt liệt như gió, chỉ ở trước mắt tiểu thư mới có thể lộ ra sự ôn hòa dịu dàng.”
Kỳ An đột nhiên thở dài một hơi.
Nếu như nàng thật là tiểu Thất thì tốt rồi. Có phải chỉ cần một nụ cười là có thể nhận ra không?
Nếu như thực sự có cái gọi là trực giác gì đó, nàng có thể nói, theo trực giác, nàng cũng không hề ghét hắn.
—————
Mà ở bên kia, dù Khinh Ngũ đã thúc giục nhiều lần, Hiên Viên Sam vẫn không chịu đi ngủ.
Hắn và Mạc Nhược đang ngồi, sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Mạc Nhược day day trán, “Hôm nay ta cũng đã gặp qua, người kia đích xác là giống Tiêu Lục như đúc. Huống chi, cũng đã lấy máu nhận người, quả thật không có vấn đề gì.”
Hiên Viên Sam cau mày, viết vài chữ, đưa cho Mạc Nhược.
“Chuyện này rất quỷ dị, tuyệt không thể đơn giản như thế được.”
Mạc Nhược gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không tìm ra chút sơ hở. Càng khó hơn chính là hắn lại thân với Linh Chiêu công chúa.”
Hiên Viên Sam lại viết lên giấy, “Mặc kệ thế nào, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Mạc Nhược liếc hắn một cái, hừ một tiếng. Đó là đương nhiên. Không chỉ có hắn, mà cả thái tử cũng sẽ không để nàng bị thương. Bằng không, lúc trước cần gì phải giúp nàng rời đi.
Thở dài một hơi, “Ta thật sự sợ, nếu thực sự ngày đó đến, nàng sẽ chịu khổ.”
Nếu như Tiêu Lục đúng là Tiêu Lục, lại đứng cùng một bên với Hiên Viên Cực. Nếu như thực sự có một ngày như vậy, tiểu Thất sẽ đứng ở đâu?
Một bên, là ca ca máu mủ tình thâm, một bên là bằng hữu nàng chân tâm tương đãi.
/79
|