Trộm Tim

Chương 12 - Chương 4.2

/24


Hắn gần giống như trong tưởng tượng, mày kiếm anh tuấn, đôi con ngươi đen sáng ngời hiện lên mỉm cười, môi mỏng nghịch ngợm khẽ nhếch, con người của hắn, tuấn lãng, tao nhã, nhưng cũng xen lẫn chút hơi thở trác táng.

Vậy mà, lúc trái tim đang rung động, nàng thấy được nữ tử xinh đẹp bên cạnh hắn, hơn nữa hai người cười cười nói nói, giống như thân mật, xem ra đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.

Lòng của nàng lập tức co lại, mơ hồ thấy đau.

Thì ra là hắn hứa cam kết với nàng, chẳng qua là nhất thời cao hứng, không hề có nửa phần thật thà, mà nàng lại ngu dại tưởng thật, đau khổ đợi hắn đã lâu…

Hôm nay hắn xuất hiện, lại không phải là vì nàng mà đến, nếu vì muốn thấy nàng, nơi nên đi là Di Thiên lâu, mà không phải là tẩm cung thái tử.

Hắn, vốn không muốn gặp nàng!

Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Nghê Quang nhíu lại, trong lòng cảm thấy chua xót cuồn cuộn hóa thành đau đớn sâu sắc, hung hăng đâm vào đáy lòng nàng.

Nữ tử kia tại sao lại xuất hiện cùng hắn? Giữa bọn họ, là loại quan hệ gì?

Nghê Quang, bình tĩnh đừng nóng. Hoàn Nhan Liệt trách nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc trầm trọng. Các hạ là?

Nam tử này không đơn giản, chỉ là ban đêm hắn gan dạ dám xông vào Hổ cung thì không phải người tầm thường có thể làm được, hai con mắt nhìn như ngạo mạn, thực ra bên trong chứa đầy tinh quang trầm tĩnh, càng khiến hắn không dám khinh thường.

Nhất Trận Phong hào phóng đáp: Nhất Trận Phong.

Hắn cũng chẳng hề giấu giếm thân phận, mặc dù làm như vậy chỉ tăng thêm nguy hiểm, rõ ràng để cho Hoàn Nhan Liệt bắt mình, có điều, một chút hắn cũng không để ý.

Lần trước gặp tiểu mỹ nhân trốn trốn tránh tránh, làm như vậy là lo nghĩ cho tiểu Mặc nhi, hôm nay không chỗ nào vướng bận, thật sự không muốn che dấu nàng cái gì nữa.

Hắn quyết định thẳng thắn đối mặt với nàng, cũng sửa lại tâm tình mấy ngày gần đây phức tạp hỗn loạn cho rõ ràng.

Tuy Nhất Trận Phong đáp lại lời của Hoàn Nhan Liệt, nhưng đôi mắt đen lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt Hoàn Nhan Nghê Quang, trong đó còn mang theo chút nghi ngờ.

Nàng… có phải đang tức giận hay không? Đôi mắt đẹp trong veo so với trong trí nhớ của hắn càng lộ vẻ lãnh lùng hà khắc, hình như còn cất giấu một ít cảm xúc mà hắn không hiểu, giống như là tức giận, cũng giống như là bi thương.

Tại sao thấy vẻ mặt nàng bi thương, tim của hắn, lại mơ hồ đau đớn, là không nỡ thấy nàng khó chịu sao?

Hắn không biết, chỉ hiểu mình không muốn thấy lại vẻ mặt như vậy.

Hoàn Nhan Liệt biến sắc, lạnh lẽo cười hỏi: Chính là các hạ đã trộm Thánh Huyết Bồ Đề là trấn quốc chi bảo của bổn quốc?

Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thế chấn động, trong chớp mắt lộ ra tinh quang phức tạp, khó dò.

Tại sao hắn hào phóng thừa nhận thân phận của mình như vậy? Mà nếu hắn không thừa nhận, nàng có thể nói ra thân phận của hắn với phụ hoàng hay không? Có thể sẽ, cũng có thể không … Trời! Nàng phát hiện thế mà mình lại nói không nên lời…

Không! Đây cũng không phải là mềm lòng với hắn, chỉ là… chỉ là muốn tự tay bắt lấy hắn, đúng, chính là như vậy, nàng đối với hắn, tuyệt không tồn tại nửa phần tình cảm không nên có!

Nhất Trận Phong cười đùa cợt nhã mà trả lời: Chính là tại hạ. Hắn nháy mắt mấy cái với Tả Hồng Anh, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.

Hoàn Nhan Nghê Quang thấy hành động làm như liếc mắt đưa tình của hắn hết sức lông bông, sắc mặt càng thêm âm trầm, đôi môi đỏ mọng cương ngạnh mím chặt không vui.

Bộ dạng Tả Hồng Anh cũng là sợ hãi kinh hoàng. Người này thật là to gan, trấn quốc chi bảo của hoàng thất Hoàn Nhan cũng dám trộm, hôm nay lại vẫn theo nàng tiến đến nơi này, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới, hắn bị điên rồi sao?

Hoàn Nhan Liệt không chú ý đến tình trạng khác thường của nữ nhi, tiếp tục hỏi Nghe nói các hạ trộm bảo vật cũng không giữ bảo lại, vì sao vẫn không cho biết tung tích Thánh Huyết Bồ Đề?

Vẻ mặt Nhất Trận Phong không biết làm thế nào, cười đến cực kỳ vô tội. Tiếc là vật đó ta đưa cho bằng hữu, không tính là của ta, tất nhiên cũng không cách nào trả lại. Đúng vậy, hiện tại Thánh Huyết Bồ Đề đã đưa tới tay tiểu Mặc nhi, hắn không cần phải trở lại.

Đôi mắt Hoàn Nhan Liệt nheo lại mãnh liệt, sắc mặt không tốt, trong lòng quả thật kinh ngạc rốt cuộc quái đạo và Xích Hà quận chúa có quan hệ gì?

Lúc này Hoàn Nhan Nghê Quang lại không nhịn được lên tiếng châm chọc: Các hạ thật đúng là hào phóng.

Rõ ràng đánh cắp quốc bảo, hôm nay cũng chối không còn một mảnh, quả thực đáng giận đến cực điểm!

Hắn nói đưa cho bằng hữu, là bằng hữu nào? Bằng hữu trong nhóm Phiền toái sao? Nam? Nữ? Hay là đưa cho nữ tử bên cạnh hắn làm vật đính tình?

Trong đầu Hoàn Nhan Nghê Quang suy nghĩ hỗn loạn, không hề hay biết tâm của mình đã vượt quá mức bình thường, mà phần hiểu lầm phiền toái không dứt này, được đặt tên là ghen tỵ.

Nghê Quang! Hoàn Nhan Liệt nhẹ giọng quát. Tiểu nữ Nghê Quang, từ trước đến giờ lời nói không để trong lòng, hai vị không cần để ở trong lòng.

Vẻ mặt Hoàn Nhan Nghê Quang kiêu ngạo, cười lạnh nói: Hừ, chỉ là một tên tiểu trộm, cũng dám đến Hổ cung chúng ta giương oai.

Trong lòng nàng vừa tức, vừa giận, vừa oán, vừa hận, ngoài miệng tất nhiên không chút lưu tình, từng chữ từng chữ sắc bén chua ngoa, cố ý muốn chọc giận, đâm hắn tổn thương, nghĩ muốn hả giận vì thù mới hận cũ của bản thân.

Nhất Trận Phong không đáp lại, chỉ nhìn nàng cười không ngừng, nụ cười kia thần bí lại quỷ quyệt, giống như đang tính toán cái gì. Hoàn Nhan Nghê Quang bị ánh mắt kỳ dị này nhìn thấy khiến cả người không được tự nhiên, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng hắn lại vẫn cứ cười nhìn nàng.

Hoàn Nhan Liệt nhếch môi cười, Nơi này đêm khuya gió lạnh, không phải nơi để nói chuyện, kính xin quận chúa theo trẫm tới chính điện. Còn các hạ, liền do Nghê Quang thay mặt tiếp đãi. Nếu không phải nhìn mặt Xích Hà quận chúa, hôm nay hắn chắc chắn bị bắt giữ, đâu được lớn lối như thế!

Tả Hồng Anh nhìn Nhất Trận Phong, ánh mắt lo lắng, tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được.

Nhất Trận Phong mỉm cười với nàng, chớp mắt nhìn, thân hình nhẹ nhàng, trong nháy mắt xông ra ngoài bức tường người, nhưng lại không có một người tới kịp ngăn hắn lại, mà thân pháp kia cực nhanh, tuyệt vời, càng làm cho mọi người không nhịn được sinh lòng bội phục.

Thấy hai người liếc mắt đưa tình, hàm răng Hoàn Nhan Nghê Quang không nhịn được cắn chặt, lửa ghen trong lòng điên cuồng đốt nàng, ngoài mặt vẫn phải giả vờ trấn tĩnh, duy trì biểu hiện giả tạo không them để ý.

Nhất Trận Phong rõ ràng đã biến mất trong đêm tối, giọng nói lại vẫn phiêu tán trong gió. Nghê Quang công chúa là cành vàng lá ngọc, nàng chịu thiệt tiếp đón tại hạ, nhưng tại hạ không nhận nổi!

Thật ra thì hắn cố ý chọc giận nàng, hắn thà rằng thấy vẻ mặt nàng thận trọng buồn bực hơn là nhìn thấy vẻ mặt âm trầm nghiêm túc lạnh như băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thật sự khó có thể quên được cặp gò má xinh đẹp phiếm hồng khi giận dữ, nàng như vậy, nhìn hoạt bát hơn nhiều, cũng có vẻ chân thật rất nhiều.

Còn Tả Hồng Anh, nàng có hoàng thất Long Quốc làn chỗ dựa, Hoàn Nhan Liệt sẽ không thương tổn nàng.

Nghe nói giọng nói hắn khinh bạc, vả lại vẻ cười nhạo trong lời nói càng rõ ràng hơn, khiến Hoàn Nhan Nghê Quang tức giận, đôi mắt đẹp gần như muốn phun ra lửa, vẻ mặt thờ ơ ngạo mạn không coi ai ra gì vừa rồi đã không còn thấy nữa.

Nàng oán hận nhìn chằm chằm phương hướng Nhất Trận Phong biến mất, hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay mềm mại cũng không cảm thấy đau, trong lòng tràn đầy tức giận.

Hắn vĩnh viễn vẫn là bộ dáng càn rỡ không chút để ý, một chút cũng không hiểu tâm tư của nàng, chỉ coi nàng thành đối tượng để trêu đùa. Uổng phí lúc trước còn đối với hắn nhớ mãi không quên, hắn lại hoàn toàn lấy việc chọc ghẹo nàng làm thú vui.

Nàng thật sự hận chết hắn! Lúc này tuyệt đối không xem nhẹ bỏ qua! Nhất định phải tự tay bắt lấy hắn, đem giải quyết hoàn toàn chuyện của hai người, không bao giờ cùng hắn dây dưa tiếp nữa!

~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~

Bóng đêm thâm trầm, trong Hổ cung lại được mấy ngàn cây đuốc chiếu sáng rực rỡ như ban ngày.

Nhất Trận Phong vẫn chưa rời khỏi Hổ cung, hắn chỉ thong thả trốn đông trốn tây ở trong Hổ, linh hoạt lướt qua mọi người đang truy lùng.

Có điều, mặc dù hắn không muốn bị bắt giữ, nhưng cũng không muốn cứ như vậy rời khỏi Hổ cung, điều thật sự muốn, là tìm thời cơ ở cùng một chỗ tâm sự với Hoàn Nhan Nghê Quang, đáng tiếc, hình như ý nghĩ của nàng hoàn toàn khác hắn.

Khác với hắn tự nhiên, thong thả, Hoàn Nhan Nghê Quang dẫn theo rất nhiều thị vệ, không ngừng nghỉ tìm kiếm khắp nơi trong Hổ cung.

Nhất Trận Phong lẳng lặng nằm trên nóc cung, tâm trạng chán nản mà nhìn thị vệ phía dưới đi qua đi lại, đôi mắt đen ảm đạm hoang mang, hắn nhức đầu, khổ sở suy nghĩ, tâm tư loạn xạ, nhưng cũng nghĩ không ra vì sao lại đến.

Thật quái lạ, rõ ràng xa cách gặp lại, tại sao hắn thấy tiểu mỹ nhân là vui vẻ không ngừng, tiểu mỹ nhân thấy hắn lại là bộ dáng hận đến mức nghiến răng như thế, gương mặt xinh đẹp kia đâu chỉ lãnh nhược băng sương, vốn chính là sát khí tản ra rét lạnh, làm cho người ta cảm thấy rét run không ngừng .

Nhất Trận Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận được hai nguyên nhân có khả năng làm cho tiểu mỹ nhân không vui, một là hắn đánh cắp Thánh Huyết Bồ Đề, liên lụy nàng thất trách bị chịu phạt, vì vậy dẫn tới nàng oán hận.

Chỉ là tin tức Thánh Huyết Bồ Đề bị trộm xem ra đã bị áp chế xuống, nàng lại không bị trách phạt gì, hơn nữa cũng không phải hôm nay Thánh Huyết Bồ Đề mới bị hắn đánh cắp, lần trước thấy nàng, nàng tức giận thì tức giận, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng kia cũng không có oán hận như hôm nay vậy.

Nếu không phải hắn kéo dài lâu như vậy mới đến gặp nàng, tuy không có vi phạm cam kết bản thân hắn hứa lần trước, nhưng cũng không tính là tuân thủ lời hứa, nàng không vui cũng là chuyện đương nhiên.

Nói như thế, nàng hẳn là tưởng nhớ của mình, nếu không cũng sẽ không tưởng lời hứa hẹn là thật. Quả nhiên, bởi vì hắn chậm chạp không xuất hiện mà tức giận.

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt đen đột nhiên sáng lên, bắn ra tinh quang sáng ngời, hắn nhếch miệng cười một tiếng, vô cùng đắc ý.

Nhưng tâm tư vừa chuyển, lại lo lắng nàng để ý, có thể chỉ là vì bắt giữ hắn, đoạt lại Thánh Huyết Bồ Đề. Coi như muốn hỏi, chỉ sợ còn chưa kịp mở miệng trước đã bị bắt, mà nàng mới vừa rồi dùng ánh mắt căm thù cực kỳ lãnh khốc nhìn hắn, xảy ra tiền trảm hậu tấu cũng nói không chính xác…

Nhất Trận Phong thở dài, xúc động thật lâu, bất đắc dĩ nhụt chí anh hùng.

Cuối cùng hắn nên làm sao đây?

Phần tình cảm này ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ, lại cần phải đi con đường nào?

Không ngừng vắt óc suy nghĩ đã lâu nhưng không tháo gỡ được thắc mắc suýt nữa ép hắn đến điên rồi, hắn vừa sốt ruột vừa hoảng loạng, trong lòng lo sợ bất an, sa vào trong hoang mang trước nay chưa từng có.

Nhưng mặc cho hắn vắt hết óc suy nghĩ như thế nào đi nữa, làm thế nào cũng nghĩ không ra.

Đột nhiên, Nhất Trận Phong chợt đứng lên, trong mắt mang theo quyết tâm kiên định nào đó.

Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bản thân hắn ta suy nghĩ lung tung, vốn không dùng được, chi bằng trực tiếp thẳng thắn hỏi Hoàn Nhan Nghê Quang.

Một động tác này khiến thị vệ phía dưới phát hiện ra hắn, lập tức bao vây nơi này lại, lại không lập tức hành động, tựa hồ đang chờ người khác ra lệnh.

Nhất Trận Phong khoanh tay đứng một mình trên nóc điện, bach sam theo chiều gió phất lên, khuôn mặt hắn tuấn tú mỉm cười, thong dong mà tự tại, càng lộ vẻ khí thế xuất sắc hơn người, không phải người thường có thể đạt được.

Hắn biết bọn thị vệ đang đợi người nào, hắn cũng giống vậy mà chờ người kia, Hoàn Nhan Nghê Quang.

Hắn muốn thấy nàng, cũng không cần phí tâm đi tìm, nàng tự sẽ chủ động tiến đến. Bởi vì, hắn là trộm, mà nàng là người bắt trộm.

Coi như là số mệnh cũng tốt, nghiệt duyên cũng không sao, cả đời này, bọn họ nhất định phải dây dưa không rõ rồi…

Quả nhiên, một lát sau Hoàn Nhan Nghê Quang liền nghe tin đã tìm đến, đôi mắt nàng sáng trong nư nước ngắm nhìn hắn, ánh mắt chớp động, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không rõ là tư vị gì.

Tại sao hắn muốn tự lộ hành tung dẫn nàng tới? Không phải nàng không tận lực đuổi bắt hắn, nhưng khinh công hắn thật sự quỷ quyệt đến cực điểm, nàng xác thức bắt không nổi, nàng biết mình không đủ sức, nhưng cũng không muốn buông tha.

Nhưng đáy lòng lại có một âm thanh thật nhỏ nói cho nàng biết, nàng hi vọng hắn chạy trốn, tốt nhất là chạy thật xa, để cho nàng không bao giờ thấy hắn nữa. Sau đó, nàng sẽ quên lãng hoàn toàn tất cả mọi thứ có liên quan đến hắn, coi như hắn giống như chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, cũng vĩnh viễn không nghĩ đến hắn nữa.

Nhưng mà, trong lòng của nàng cũng tồn tại một âm thanh khác hoàn toàn bất đồng, muốn nàng bắt lấy hắn, hung hăng hành hạ hắn, khiến kẻ lãng tử khinh cuồng này cũng nếm thử thống khổ mà nàng trải qua mấy ngày nay.

Nhất thời, hai loại âm thanh xung đột, nhưng không có cái gọi là thắng thua, nàng cũng không hiểu mình thực sự muốn cái gì, chỉ biết là tình cảm xao động, sôi sục trong lòng, gần như muốn ép điên nàng rồi.

Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc đưa mắt nhìn Nhất Trận Phong, Nhất Trận Phong cũng thắm thiết nhìn nàng, hai người nhìn nhau rất lâu, tầm mắt giằng co khó phân.

Trong lúc nhất thời, ngoài hai người bọn họ ra, tất cả dường như đều biến mất, bọn họ chỉ nhìn thấy lẫn nhau trong mắt giống như tình cảm chấp nhất mà phức tạp.

Công chúa?

Cho đến khi thị vệ ở một bên lo lắng khẽ gọi, Hoàn Nhan Nghê Quang mới bỗng chốc hồi hồn, nàng vội vàng dời đi ánh mắt, cũng không dám nhìn về phía đôi mắt sẽ cướp đi tâm chí của nàng nữa.

Nhất Trận Phong thấy nàng trốn tránh dường như cử động, nhướng mày kiếm, đáy mắt thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa. Giống như hắn để ý nàng, nàng đáp lại hắn cũng không phải không chút động lòng, chỉ là, tình cảm hai người có khả năng xuất hiện cùng lúc sao?

Hắn và nàng, thật sự có khả năng sao?

Vậy mà, tình thế hiện nay lại không cho phép hắn suy nghĩ nhiều ——

Thị vệ bên cạnh Hoàn Nhan Nghê Quang đề nghị: Công chúa, tất cả cung tiễn thủ đều đã đến, xin công chúa hạ lệnh bắn tên vào Nhất Trận Phong.

Hoàn Nhan Nghê Quang không chút nghĩ ngợi, lập tức phản đối: Tuyệt đối không được!

Công chúa, khinh công người này rất tốt, lại phạm phải tử tội đạo trộm quốc bảo, nếu không thừa này loạn tiễn bắn chết, sợ rằng không bắt được hắn a!

Bản công chúa giữ lại người sống, chỉ vì hỏi ra tung tích quốc bảo, nếu loạn tiễn không cẩn thận giết hắn rồi, quốc bảo này e rằng khó đoạt về. Hoàn Nhan Nghê Quang cúi thấp đầu xuống, cố ý che giấu chột dạ trong mắt, giọng lạnh lùng, duy trì hình tượng bình tĩnh, không muốn để bọn thị vệ nhìn thấy nàng chật vật.

Đang lúc nàng âm thầm than thở, thân hình Nhất Trận Phong trên tường cung đột nhiên nhẹ lướt qua, trong nháy mắt giống như khói nhẹ chạy ra ngoài vòng vây trùng trùng điệp điệp.

Hoàn Nhan Nghê Quang nhìn hắn bay vút ra, đang muốn đuổi theo thì lại đột nhiên dừng bước lại.

Hắn lại chạy, sau đó nàng lại đuổi theo. Nhưng mà, nàng biết rất rõ mình không đuổi kịp hắn, tại sao vẫn không muốn buông tha?

Lông mày nàng nhíu chặt, sắc mặt âm trầm bất định. Thật ra thì nàng đã sớm biết đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận cũng không dám thừa nhận.

Nàng thực sự muốn theo đuổi, cũng không phải là Thánh Huyết Bồ Đề, cũng không phải là Tử Ngọc sai, mà là hắn.

Thì ra là trong đêm đó, hắn đánh cắp không chỉ là Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc sai, còn có trái tim mà nàng mới nhận thức tư vị tình yêu kia.

Đáy mắt Hoàn Nhan Nghê Quang thoáng qua đủ loại tâm tư hỗn tạp, cuối cùng toàn bộ hóa thành mất mát nặng nề, bây giờ nàng vô cùng khổ sở.

Hắn quả thật không hổ là đệ nhất thiên hạ trộm, lòng của nàng... sợ là đuổi theo cũng không trở về nữa rồi…

Công chúa? Nhất Trận Phong lại chạy, không phải chúng ta nên cố gắng khẩn cấp đuổi theo? Thị vệ sốt ruột lên tiếng, đối với nàng chần chờ hết sức không hiểu.

Hoàn Nhan Nghê Quang không mở miệng đáp lại, trầm ngâm một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: Không, chúng ta không đuổi theo.

Hắn trốn, nàng đuổi theo, nàng đuổi theo, hắn trốn… Từ đầu đến cuối nàng đuổi theo, hắn cũng thủy chung mà lẩn trốn, nàng đã chán nản tuần hoàn không có ý nghĩa như thế, nàng muốn thay đổi, loại truy tìm không có ý nghĩa này vĩnh viễn không có được kết quả, tựa như… mẫu thân yêu trong vô vọng vậy, nàng không muốn!

Nếu tâm đã mất đi đuổi theo không trở về, nàng liền từ đây không quan tâm, một lần nữa vô tình!

Thị vệ kinh ngạc, vội la lên, Nhưng mà hắn đánh cắp quốc bảo phạm tội nghiêm trọng! Nếu cứ như thế mà buông tha hắn, ngộ nhỡ hoàng thượng giáng tội …

Nàng lạnh giọng quát: Do bản công chúa một người gánh chịu, các ngươi trở về cương vị của mình đi, một người cũng đừng lưu lại.

Thị vệ vẫn muốn nói gì đó, nhưng vừa thấy sắc mặt nàng âm trầm nghiêm túc lại không dám mở miệng nữa, toàn bộ chỉ đành phải tản đi, lưu nàng lại một người lẻ loi trong bóng đêm.

Ở trong bóng đêm dày đặc, bóng dáng Hoàn Nhan Nghê Quang mảnh khảnh có vẻ phá lệ cô đơn, nàng yếu ớt than nhẹ, ánh mắt ảm đạm, tiếng thở dài bị thổi tan trong gió đêm, càng lộ vẻ tịch mịch trống trải.


/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status