Đi ăn cơm cùng ông chủ của mình, Cố Hạ sợ không thể tiêu hóa nổi, tìm đại một cái cớ từ chối: “Triển thiếu, đêm nay có mấy người bạn tới nhà tôi, tôi phải về nhà nấu cơm mời bọn họ.”
Triển Thiểu Huy một câu đã vạch trần lời nói dối của cô, “Phải về nhà nấu cơm mà còn thang lang trên đường? Còn có đôi mắt trông cực kì mong đợi Quý Phi Dương mời cô đi ăn cơm?”
“Nào có chứ?” Cố Hạ cao giọng phản bác, cô mang theo đôi mắt trông mong lúc nào.
Triển Thiểu Huy khinh thường không muốn tranh luận với cô, chầm chậm nói: “Cô hẳn là biết siêu thị Thiên Thiên Hồng.”
“Ừ, chỗ đó cách nhà tôi không xa.” Cố Hạ đáp, siêu thị Thiên Thiên Hồng là hệ thống siêu thị lớn, cũng có đại lí trong cả nước, không biết Triển Thiểu Huy hỏi cái này làm gì.
Triển Thiểu Huy không nhanh không chậm nói: “Siêu thị Thiên Thiên Hồng chính là sản nghiệp nhà Quý Phi Dương, siêu thị chỉ là một mảng kinh doanh, còn chủ yếu là lĩnh vực thương mại, ở trong nhà Quý Phi Dương đứng thứ hai, trước mắt thì chuyện làm ăn của gia đình cho ba và anh cả cậu ta quản lí. Đã sớm nghe nói cậu hai nhà họ Quý có tính cách độc lập, không cần sự giúp đỡ của gia đình mình, ngược lại ở bên ngoài tìm một công việc cực kì bình thường.”
Cố Hạ đã sớm đoán ra gia cảnh của Quý Phi Dương rất tốt, siêu thị Thiên Thiên Hồng ở thành phố C không biết có bao nhiêu chi nhánh, hoàn toàn có thể dùng câu nhật tiến đấu kim (mỗi ngày thu được một đấu vàng) để hình dung. Nghe Triển Thiểu Huy nói vậy, ngược lại cô càng bội phục Quý Phi Duông, không làm một cậu hai giàu có, tự mình dốc sức làm việc, có chí khí.
Nhưng mà nhà giàu có hình như hoàn toàn không phải thế giới của mình, Cố Hạ hỏi Triển Thiểu Huy, “Ngài rất thân thuộc với anh ấy sao?”
“Không phải rất thân, chỉ là biết có người như vậy thôi.” Triển Thiểu Huy chậm rãi nói, hiện tại Quý Phi Dương cũng không tham gia vào chuyện làm ăn của gia đình cậu ta, trước kia tất nhiên Triển Thiểu Huy chưa từng gặp mặt, chẳng qua là hai tháng nay Quý Phi Dương bắt đầu tham gia tiệc rượu với anh cả cậu ta, cái vòng luẩn quẩn của thành phố C cũng chỉ có như vậy. Triển Thiểu Huy tiếp tục nói, “Có gặp ba cùng anh cả của cậu ta hai lần, cũng chỉ quen biết xã giao bình thường thôi, có khả năng Quý Phi Dương sẽ nhanh chóng trở về hỗ trợ. Ngay cả nhà cậu ta thế nào cô cũng không biết, còn muốn theo đuổi người ta sao?”
Gì mà theo đuổi chứ, Cố Hạ không có dũng khí lớn như vậy, Quý Phi Dương có chút đặc biệt trong lòng của cô, tựa như một chút rung động làm cho tâm hồn nhộn nhạo, thỉnh thoảng nở một nụ cười làm cho Cố Hạ mơ màng vài ngày; nhưng cùng nhau đi ăn cơm lại không giống như vậy, nên là không có quan trọng như vậy nha, dù sao cũng cách quá xa thế giới của mình, tựa như hai tháng trước không gặp, Cố Hạ cũng vẫn ăn ăn ngủ ngủ, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Sắc mặt cô không chút thay đổi, “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Nếu như cô thông minh một chút cũng chắc không thể vượt qua quan hệ bạn bè bình thường.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên, mặt vẫn mây trôi nước chảy, “Nếu như tôi vui vẻ, thỉnh thoảng giúp cô một chút cũng không sao.”
Cố Hạ nghi hoặc nhìn anh, lời nói này nên hiểu thế nào đây?
Triển Thiểu Huy liếc xéo mắt nhàn nhạt nhìn cô, sâu xa mở miệng nói: “Hơi bị khó nhìn một chút.” (ý anh chê chị xấu đấy ^_^)
Xe chạy đến phía bắc thành phố, đèn đường soi sáng bóng đêm, xa xa thỉnh thoảng có vài tòa nhà hay căn biệt thự lớn hoa mỹ, được trang điểm bởi ánh sáng muôn màu muôn vẻ của những ngọn đèn giống như một thiên cung. Phía bắc thành phố C là khu nhà giàu, Cố Hạ nhìn những căn nhà xa hoa thì nghĩ ngợi xem lát nữa Triển Thiểu Huy có đưa mình về nhà không, nơi này rất xa phòng thuê của cô, gọi xe về tốn rất nhiều tiền, hơn nữa trên đường cũng rất ít taxi.
Triển Thiểu Huy ngồi nhắm mắt dưỡng thần, A Đông nhìn mặt mà nói chuyện, qua kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ của mình vừa nhắm mắt lại nên tắt đèn xe đi. Cố Hạ ngẫu nhiên quay đầu lại, trong ánh sáng mờ nhạt, một bên mặt của Triển Thiểu Huy vô cùng hoàn mĩ, ánh sáng nhàn nhạt soi trên khuôn mặt, vừa có ngoại hình lại có gia sản, người như vậy không biết đã hấp dẫn được bao nhiêu tâm hồn của những tiểu thư khuê các, không biết người như thế nào mới có thể thu phục được người như Triển Thiểu Huy.
Xe hơi tiến vào một khoảng sân rộng, trước mặt có một tòa nhà hai tầng, ánh sáng nhu hòa tràn vào ô cửa sổ. Xe vừa dừng lại Triển Thiểu Huy đã mở mắt ra, A Đông lập tức xuống xe mở cửa cho anh. Triển Thiểu Huy ra khỏi xe bước nhanh về phía trước, cũng không để ý đến Cố Hạ, đi đến bậc thang nhìn thấy Cố Hạ còn đứng bên cạnh xe, ném cho cô một cái liếc mắt, Cô Hạ vội vàng chầm chậm chạy theo.
Cố Hạ đi vào, chỗ uốn khúc ở đại sảnh là hòn non bộ, trang nhã xa hoa, cô đi theo Triển Thiểu Huy lên lầu hai vào một gian phòng, gian phòng rất lớn, nội thất trang trí rất có phong cách, bên trong đã có hai người. Trịnh Giang Hà ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ cầm một cái bánh xốp ăn say sưa ngon lành, nhìn thấy anh bước vào thì nói: “Đại ca, sao lại tới muộn vậy?”
Bên cạnh là tên Trâu Nhuận Thành mắc sắc, thấy Cố Hạ ở phía sau thì kinh ngạc đứng dậy từ ghế salon, “Đại ca, sao lại mang cô ấy đến đây? Gặp nhau trên đường hử?”
“Ừ” Triển Thiểu Huy cũng không mời Cố Hạ, trực tiếp đi đến chiếc ghế salon đôi ngồi xuống bên cạnh Trâu Nhuận Thành, “Nếu không gặp trên đường thì phỏng chừng đêm nay lúc ngủ cậu sẽ nhận được một cú điện thoại từ cục cảnh sát bảo cậu đến nhận dạng thi thể.”
“Không phải chứ?” Trâu Nhuận Thành thẳng lưng một cái, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Hạ, rồi sau đó đến trước mặt cô, ánh mắt đảo qua một vòng rồi lại một vòng trên người Cố Hạ, muốn xem xem nguyên nhân vì sao, sau nửa ngày thì mở miệng ép hỏi từng chữ: “Cô phạm tội gì à?”
Ánh mắt Cố Hạ có ý trốn tránh, “Tổng giám đốc Trâu, Triển thiếu nói hơi nghiêm trọng rồi.”
Trâu Nhuận Thành nhìn về phía Triển Thiểu Huy, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Lão Ngũ, bảo cậu hôm nay cùng tôi đi gặp người của cục đất đai, cậu nói cậu có việc, vậy nên đã bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc.” Triển Thiểu Huy khẽ dựa vào thành ghế, nuốt vế sau vào trong bụng.
“Trò hay gì cơ?” Trâu Nhuận Thành như bị nghẹn họng.
“Cậu huấn luyện nhân viên trong công ty tốt lắm, nhân viên ở dưới đều rất chính khí, không dung túng cho hành vi phạm tội, dũng cảm bắt cướp.” Triển Thiểu Huy nhìn thoán qua hai người, chậm rãi giải thích, “Cô ấy vì muốn lấy lại đồ vật của mình mà đuổi theo tên cướp đến một con ngõ nhỏ, cậu nói xem sau đó sẽ thế nào?”
Ánh mắt Trâu Nhuận Thành lộ ra vẻ kì lạ hiếm thấy, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Hạ, “Mạng vẫn còn lớn chán, nếu không gặp được đại ca của tôi, hắc hắc hắc, phỏng chừng như đêm nay tôi sẽ không được ngủ ngon rồi. Khó trách đại ca chịu mang cô tới đây, quả nhiên là có điểm đặc biệt!”
Anh ta cười hắc hắc, vỗ vào vai Cố Hạ không nhẹ chút nào, Cố Hạ cảm thấy rất đau, dịch sang bên cạnh một chút, “Tôi cũng rất cảm tạ Triển thiếu.”
Tuy Triển Thiểu Huy giải thích được nguyên do gặp được Cố Hạ, nhưng mà mặt Trâu Nhuận Thành vẫn tỏ vẻ trêu ghẹo, con mắt đảo tới đảo lui, trong ánh mắt kia rõ ràng là đang trần trụi viết lên vài chữ to tướng “Có…gian…tình”, ngay cả ánh mắt của lão Tam Trịnh Giang Hà cũng trở nên không bình thường, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái gối đệm trên ghế salon ném về phía Trâu Nhuận Thành, “Đã gọi món chưa?”
Trâu Nhuận Thành chụp lấy chiếc gối dựa, mặt tràn đầy vui vẻ cúi đầu khom lưng: “Có ngay có ngay, đang chờ anh tới mà. Lão Tứ nói có khả năng hôm nay anh ấy không đến, hiện tại giá của anh ấy càng ngày càng lớn, anh em cùng nhau ăn cơm cũng không thèm đến, đại ca, anh xem anh ấy cũng không thèm nể mặt anh kìa.”
“Cậu cho rằng cậu ta không đứng đắn giống cậu hay sao!” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nhìn thoáng qua anh.
Thức ăn nhanh chóng được đem lên, lần đầu tiên Cố Hạ ăn cơm cùng bọn họ nên có hơi mất tự nhiên, Trâu Nhuận Thành gắp một miếng thức ăn đặt vào trong chén của cô, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Cố Hạ, đi làm và tan tầm là hai chuyện khác nhau, tám tiếng đồng hồ làm việc bên ngoài, tất cả mọi người đều là bạn, cô cứ xem chúng tôi cùng lắm chỉ hơn cô hai tuổi, cứ tự nhiên đi.”
Cố Hạ thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trâu.”
“Khách sáo cái gì!” Khóe mắt Trâu Nhuận Thành liếc về phía đại ca, chẳng tránh làm anh kinh ngạc như thế, đại ca chưa bao giờ tùy tiện dẫn phụ nữ đến bữa tiệc của anh em, tuy Cố Hạ thoạt nhìn không phải quốc sắc thiên hương, nhưng ngoại hình cũng không kém. Đàn ông mà, bên cạnh không có phụ nữ sẽ rất nhàm chán, lúc đại ca hoàn toàn không có chuyện gì làm sẽ tìm anh em bọn họ luyện tập, quả thật là chuyện cực kì tàn ác nha! Anh ý tứ sâu xa nói: “Làm rất tốt, tôi rất xem trọng cô đấy!”
Ánh mắt Trâu Nhuận Thành ném tới quá chướng mắt, Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói: “Lão Ngũ, dạo này có phải cậu rất rảnh rỗi không?”
“Không có, không có!” Trâu Nhuận Thành vừa nghe thấy giọng điệu của đại ca không được tốt thì liên tục nói, “Đại ca, anh cũng không phải không biết hiện tại trong Khải Hoành có bao nhiêu là việc, em loay hoay suốt ngày tay chân không chạm được xuống đất đây…”
Trâu Nhuận Thành sợ nhất là câu nói này của đại ca, tùy ý tìm cho anh một chút chuyện để làm thì một hai tháng anh đừng mơ ngủ yên ổn, đã có vết xe đổ, anh kéo Cố Hạ ra làm chứng, “Cô nói xem có phải hiện tại Khải Hoành rất nhiều việc không?”
Ông chủ đã nói như vậy, Cố Hạ vội gật đầu: “Rất bận”
Triển Thiểu Huy chậm rì rì gặp một con tôm đặt vào trong chén, quay đầu nhìn Trịnh Giang Hà, “Lão Tam, Cố Hạ có ý với Quý Phi Dương, tâm trạng tôi đang tốt, muốn giúp cô ấy một chút.”
Trịnh Giang Hà chưa kịp nói gì thì Trâu Nhuận Thành đã mở miệng, “Quý Phi Dương? Là ai vậy? Thì ra cô thích người đó à!”
Cố Hạ bị anh hỏi dồn nên ngại ngùng, “Cũng không phải.”
Trâu Nhuận Thành thấy dáng vẻ nhăn nhó của cô, ngược lại nhớ tới trước kia đã từng thấy Cố Hạ có ý với người đàn ông nào đó; nhìn dáng vẻ như đang xem kịch vui của đại ca thì hiểu ra, anh nói rồi mà làm sao đại ca có thể vừa ý loại người xấu xí như Cố Hạ chứ! Anh còn tưởng đại ca đã gặp nhiều gái đẹp, gu thẩm mĩ bị đảo lộn, thì ra đại ca thật sự nhàm chán không có gì làm. Hiện tại đại ca đã có địa vị vững chắc trong thành phố C, hoạt động của công ty cũng đã vào quỹ đạo, người này hoàn toàn không có gì làm nên muốn tìm trò vui nha. Trâu Nhuận Thành nhìn Cố Hạ cười cười, “Tiểu Hạ à, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, phụ nữ đã chiếm lĩnh nửa bầu trời rồi, cô thế này thì không theo đuổi được đàn ông đâu!”
Cố Hạ bị anh gọi một tiếng “Tiểu Hạ” thì sợ đến nổi da gà, chiếc đũa nắm trong tay run lên, miếng thịt viên rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt bàn, cô dùng tay xoa xoa thái dương, “Tổng giám đốc Trâu, cái này không thuộc nội dung huấn luyện của công ty mà?”
Trâu Nhuận Thành không để ý đến câu hỏi của Cố Hạ, hồi tưởng lại trong đầu, “Quý Phi Dương? Tên nghe rất quen…có phải có quan hệ với Quý Phát Huy không?”
Trịnh Giang Hà vẫn rất ít mở miệng, toàn tâm toàn ý thưởng thức món ngon nói tiếp một câu, “Em trai của anh ta!”
“A, không phải là nhà họ Quý kinh doanh siêu thị sao, mỗi lần nhìn thấy đại ca nhà ta cũng phải gật đầu cúi chào, tỏ chút lòng thành!” Trâu Nhuận Thành cũng rảnh rỗi tám chuyện, phát hiện chuyện này còn thú vị hơn so với đầu tư phim nhiều, cười tủm tỉm nói: “Đai ca đã mở miệng nói giúp cô một chút thì đây còn không phải là việc nhỏ thôi sao, Cố Hạ, cô phải cố gắng lên!”
Triển Thiểu Huy một câu đã vạch trần lời nói dối của cô, “Phải về nhà nấu cơm mà còn thang lang trên đường? Còn có đôi mắt trông cực kì mong đợi Quý Phi Dương mời cô đi ăn cơm?”
“Nào có chứ?” Cố Hạ cao giọng phản bác, cô mang theo đôi mắt trông mong lúc nào.
Triển Thiểu Huy khinh thường không muốn tranh luận với cô, chầm chậm nói: “Cô hẳn là biết siêu thị Thiên Thiên Hồng.”
“Ừ, chỗ đó cách nhà tôi không xa.” Cố Hạ đáp, siêu thị Thiên Thiên Hồng là hệ thống siêu thị lớn, cũng có đại lí trong cả nước, không biết Triển Thiểu Huy hỏi cái này làm gì.
Triển Thiểu Huy không nhanh không chậm nói: “Siêu thị Thiên Thiên Hồng chính là sản nghiệp nhà Quý Phi Dương, siêu thị chỉ là một mảng kinh doanh, còn chủ yếu là lĩnh vực thương mại, ở trong nhà Quý Phi Dương đứng thứ hai, trước mắt thì chuyện làm ăn của gia đình cho ba và anh cả cậu ta quản lí. Đã sớm nghe nói cậu hai nhà họ Quý có tính cách độc lập, không cần sự giúp đỡ của gia đình mình, ngược lại ở bên ngoài tìm một công việc cực kì bình thường.”
Cố Hạ đã sớm đoán ra gia cảnh của Quý Phi Dương rất tốt, siêu thị Thiên Thiên Hồng ở thành phố C không biết có bao nhiêu chi nhánh, hoàn toàn có thể dùng câu nhật tiến đấu kim (mỗi ngày thu được một đấu vàng) để hình dung. Nghe Triển Thiểu Huy nói vậy, ngược lại cô càng bội phục Quý Phi Duông, không làm một cậu hai giàu có, tự mình dốc sức làm việc, có chí khí.
Nhưng mà nhà giàu có hình như hoàn toàn không phải thế giới của mình, Cố Hạ hỏi Triển Thiểu Huy, “Ngài rất thân thuộc với anh ấy sao?”
“Không phải rất thân, chỉ là biết có người như vậy thôi.” Triển Thiểu Huy chậm rãi nói, hiện tại Quý Phi Dương cũng không tham gia vào chuyện làm ăn của gia đình cậu ta, trước kia tất nhiên Triển Thiểu Huy chưa từng gặp mặt, chẳng qua là hai tháng nay Quý Phi Dương bắt đầu tham gia tiệc rượu với anh cả cậu ta, cái vòng luẩn quẩn của thành phố C cũng chỉ có như vậy. Triển Thiểu Huy tiếp tục nói, “Có gặp ba cùng anh cả của cậu ta hai lần, cũng chỉ quen biết xã giao bình thường thôi, có khả năng Quý Phi Dương sẽ nhanh chóng trở về hỗ trợ. Ngay cả nhà cậu ta thế nào cô cũng không biết, còn muốn theo đuổi người ta sao?”
Gì mà theo đuổi chứ, Cố Hạ không có dũng khí lớn như vậy, Quý Phi Dương có chút đặc biệt trong lòng của cô, tựa như một chút rung động làm cho tâm hồn nhộn nhạo, thỉnh thoảng nở một nụ cười làm cho Cố Hạ mơ màng vài ngày; nhưng cùng nhau đi ăn cơm lại không giống như vậy, nên là không có quan trọng như vậy nha, dù sao cũng cách quá xa thế giới của mình, tựa như hai tháng trước không gặp, Cố Hạ cũng vẫn ăn ăn ngủ ngủ, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Sắc mặt cô không chút thay đổi, “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Nếu như cô thông minh một chút cũng chắc không thể vượt qua quan hệ bạn bè bình thường.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên, mặt vẫn mây trôi nước chảy, “Nếu như tôi vui vẻ, thỉnh thoảng giúp cô một chút cũng không sao.”
Cố Hạ nghi hoặc nhìn anh, lời nói này nên hiểu thế nào đây?
Triển Thiểu Huy liếc xéo mắt nhàn nhạt nhìn cô, sâu xa mở miệng nói: “Hơi bị khó nhìn một chút.” (ý anh chê chị xấu đấy ^_^)
Xe chạy đến phía bắc thành phố, đèn đường soi sáng bóng đêm, xa xa thỉnh thoảng có vài tòa nhà hay căn biệt thự lớn hoa mỹ, được trang điểm bởi ánh sáng muôn màu muôn vẻ của những ngọn đèn giống như một thiên cung. Phía bắc thành phố C là khu nhà giàu, Cố Hạ nhìn những căn nhà xa hoa thì nghĩ ngợi xem lát nữa Triển Thiểu Huy có đưa mình về nhà không, nơi này rất xa phòng thuê của cô, gọi xe về tốn rất nhiều tiền, hơn nữa trên đường cũng rất ít taxi.
Triển Thiểu Huy ngồi nhắm mắt dưỡng thần, A Đông nhìn mặt mà nói chuyện, qua kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ của mình vừa nhắm mắt lại nên tắt đèn xe đi. Cố Hạ ngẫu nhiên quay đầu lại, trong ánh sáng mờ nhạt, một bên mặt của Triển Thiểu Huy vô cùng hoàn mĩ, ánh sáng nhàn nhạt soi trên khuôn mặt, vừa có ngoại hình lại có gia sản, người như vậy không biết đã hấp dẫn được bao nhiêu tâm hồn của những tiểu thư khuê các, không biết người như thế nào mới có thể thu phục được người như Triển Thiểu Huy.
Xe hơi tiến vào một khoảng sân rộng, trước mặt có một tòa nhà hai tầng, ánh sáng nhu hòa tràn vào ô cửa sổ. Xe vừa dừng lại Triển Thiểu Huy đã mở mắt ra, A Đông lập tức xuống xe mở cửa cho anh. Triển Thiểu Huy ra khỏi xe bước nhanh về phía trước, cũng không để ý đến Cố Hạ, đi đến bậc thang nhìn thấy Cố Hạ còn đứng bên cạnh xe, ném cho cô một cái liếc mắt, Cô Hạ vội vàng chầm chậm chạy theo.
Cố Hạ đi vào, chỗ uốn khúc ở đại sảnh là hòn non bộ, trang nhã xa hoa, cô đi theo Triển Thiểu Huy lên lầu hai vào một gian phòng, gian phòng rất lớn, nội thất trang trí rất có phong cách, bên trong đã có hai người. Trịnh Giang Hà ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ cầm một cái bánh xốp ăn say sưa ngon lành, nhìn thấy anh bước vào thì nói: “Đại ca, sao lại tới muộn vậy?”
Bên cạnh là tên Trâu Nhuận Thành mắc sắc, thấy Cố Hạ ở phía sau thì kinh ngạc đứng dậy từ ghế salon, “Đại ca, sao lại mang cô ấy đến đây? Gặp nhau trên đường hử?”
“Ừ” Triển Thiểu Huy cũng không mời Cố Hạ, trực tiếp đi đến chiếc ghế salon đôi ngồi xuống bên cạnh Trâu Nhuận Thành, “Nếu không gặp trên đường thì phỏng chừng đêm nay lúc ngủ cậu sẽ nhận được một cú điện thoại từ cục cảnh sát bảo cậu đến nhận dạng thi thể.”
“Không phải chứ?” Trâu Nhuận Thành thẳng lưng một cái, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Hạ, rồi sau đó đến trước mặt cô, ánh mắt đảo qua một vòng rồi lại một vòng trên người Cố Hạ, muốn xem xem nguyên nhân vì sao, sau nửa ngày thì mở miệng ép hỏi từng chữ: “Cô phạm tội gì à?”
Ánh mắt Cố Hạ có ý trốn tránh, “Tổng giám đốc Trâu, Triển thiếu nói hơi nghiêm trọng rồi.”
Trâu Nhuận Thành nhìn về phía Triển Thiểu Huy, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Lão Ngũ, bảo cậu hôm nay cùng tôi đi gặp người của cục đất đai, cậu nói cậu có việc, vậy nên đã bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc.” Triển Thiểu Huy khẽ dựa vào thành ghế, nuốt vế sau vào trong bụng.
“Trò hay gì cơ?” Trâu Nhuận Thành như bị nghẹn họng.
“Cậu huấn luyện nhân viên trong công ty tốt lắm, nhân viên ở dưới đều rất chính khí, không dung túng cho hành vi phạm tội, dũng cảm bắt cướp.” Triển Thiểu Huy nhìn thoán qua hai người, chậm rãi giải thích, “Cô ấy vì muốn lấy lại đồ vật của mình mà đuổi theo tên cướp đến một con ngõ nhỏ, cậu nói xem sau đó sẽ thế nào?”
Ánh mắt Trâu Nhuận Thành lộ ra vẻ kì lạ hiếm thấy, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Hạ, “Mạng vẫn còn lớn chán, nếu không gặp được đại ca của tôi, hắc hắc hắc, phỏng chừng như đêm nay tôi sẽ không được ngủ ngon rồi. Khó trách đại ca chịu mang cô tới đây, quả nhiên là có điểm đặc biệt!”
Anh ta cười hắc hắc, vỗ vào vai Cố Hạ không nhẹ chút nào, Cố Hạ cảm thấy rất đau, dịch sang bên cạnh một chút, “Tôi cũng rất cảm tạ Triển thiếu.”
Tuy Triển Thiểu Huy giải thích được nguyên do gặp được Cố Hạ, nhưng mà mặt Trâu Nhuận Thành vẫn tỏ vẻ trêu ghẹo, con mắt đảo tới đảo lui, trong ánh mắt kia rõ ràng là đang trần trụi viết lên vài chữ to tướng “Có…gian…tình”, ngay cả ánh mắt của lão Tam Trịnh Giang Hà cũng trở nên không bình thường, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái gối đệm trên ghế salon ném về phía Trâu Nhuận Thành, “Đã gọi món chưa?”
Trâu Nhuận Thành chụp lấy chiếc gối dựa, mặt tràn đầy vui vẻ cúi đầu khom lưng: “Có ngay có ngay, đang chờ anh tới mà. Lão Tứ nói có khả năng hôm nay anh ấy không đến, hiện tại giá của anh ấy càng ngày càng lớn, anh em cùng nhau ăn cơm cũng không thèm đến, đại ca, anh xem anh ấy cũng không thèm nể mặt anh kìa.”
“Cậu cho rằng cậu ta không đứng đắn giống cậu hay sao!” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nhìn thoáng qua anh.
Thức ăn nhanh chóng được đem lên, lần đầu tiên Cố Hạ ăn cơm cùng bọn họ nên có hơi mất tự nhiên, Trâu Nhuận Thành gắp một miếng thức ăn đặt vào trong chén của cô, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Cố Hạ, đi làm và tan tầm là hai chuyện khác nhau, tám tiếng đồng hồ làm việc bên ngoài, tất cả mọi người đều là bạn, cô cứ xem chúng tôi cùng lắm chỉ hơn cô hai tuổi, cứ tự nhiên đi.”
Cố Hạ thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trâu.”
“Khách sáo cái gì!” Khóe mắt Trâu Nhuận Thành liếc về phía đại ca, chẳng tránh làm anh kinh ngạc như thế, đại ca chưa bao giờ tùy tiện dẫn phụ nữ đến bữa tiệc của anh em, tuy Cố Hạ thoạt nhìn không phải quốc sắc thiên hương, nhưng ngoại hình cũng không kém. Đàn ông mà, bên cạnh không có phụ nữ sẽ rất nhàm chán, lúc đại ca hoàn toàn không có chuyện gì làm sẽ tìm anh em bọn họ luyện tập, quả thật là chuyện cực kì tàn ác nha! Anh ý tứ sâu xa nói: “Làm rất tốt, tôi rất xem trọng cô đấy!”
Ánh mắt Trâu Nhuận Thành ném tới quá chướng mắt, Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói: “Lão Ngũ, dạo này có phải cậu rất rảnh rỗi không?”
“Không có, không có!” Trâu Nhuận Thành vừa nghe thấy giọng điệu của đại ca không được tốt thì liên tục nói, “Đại ca, anh cũng không phải không biết hiện tại trong Khải Hoành có bao nhiêu là việc, em loay hoay suốt ngày tay chân không chạm được xuống đất đây…”
Trâu Nhuận Thành sợ nhất là câu nói này của đại ca, tùy ý tìm cho anh một chút chuyện để làm thì một hai tháng anh đừng mơ ngủ yên ổn, đã có vết xe đổ, anh kéo Cố Hạ ra làm chứng, “Cô nói xem có phải hiện tại Khải Hoành rất nhiều việc không?”
Ông chủ đã nói như vậy, Cố Hạ vội gật đầu: “Rất bận”
Triển Thiểu Huy chậm rì rì gặp một con tôm đặt vào trong chén, quay đầu nhìn Trịnh Giang Hà, “Lão Tam, Cố Hạ có ý với Quý Phi Dương, tâm trạng tôi đang tốt, muốn giúp cô ấy một chút.”
Trịnh Giang Hà chưa kịp nói gì thì Trâu Nhuận Thành đã mở miệng, “Quý Phi Dương? Là ai vậy? Thì ra cô thích người đó à!”
Cố Hạ bị anh hỏi dồn nên ngại ngùng, “Cũng không phải.”
Trâu Nhuận Thành thấy dáng vẻ nhăn nhó của cô, ngược lại nhớ tới trước kia đã từng thấy Cố Hạ có ý với người đàn ông nào đó; nhìn dáng vẻ như đang xem kịch vui của đại ca thì hiểu ra, anh nói rồi mà làm sao đại ca có thể vừa ý loại người xấu xí như Cố Hạ chứ! Anh còn tưởng đại ca đã gặp nhiều gái đẹp, gu thẩm mĩ bị đảo lộn, thì ra đại ca thật sự nhàm chán không có gì làm. Hiện tại đại ca đã có địa vị vững chắc trong thành phố C, hoạt động của công ty cũng đã vào quỹ đạo, người này hoàn toàn không có gì làm nên muốn tìm trò vui nha. Trâu Nhuận Thành nhìn Cố Hạ cười cười, “Tiểu Hạ à, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, phụ nữ đã chiếm lĩnh nửa bầu trời rồi, cô thế này thì không theo đuổi được đàn ông đâu!”
Cố Hạ bị anh gọi một tiếng “Tiểu Hạ” thì sợ đến nổi da gà, chiếc đũa nắm trong tay run lên, miếng thịt viên rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt bàn, cô dùng tay xoa xoa thái dương, “Tổng giám đốc Trâu, cái này không thuộc nội dung huấn luyện của công ty mà?”
Trâu Nhuận Thành không để ý đến câu hỏi của Cố Hạ, hồi tưởng lại trong đầu, “Quý Phi Dương? Tên nghe rất quen…có phải có quan hệ với Quý Phát Huy không?”
Trịnh Giang Hà vẫn rất ít mở miệng, toàn tâm toàn ý thưởng thức món ngon nói tiếp một câu, “Em trai của anh ta!”
“A, không phải là nhà họ Quý kinh doanh siêu thị sao, mỗi lần nhìn thấy đại ca nhà ta cũng phải gật đầu cúi chào, tỏ chút lòng thành!” Trâu Nhuận Thành cũng rảnh rỗi tám chuyện, phát hiện chuyện này còn thú vị hơn so với đầu tư phim nhiều, cười tủm tỉm nói: “Đai ca đã mở miệng nói giúp cô một chút thì đây còn không phải là việc nhỏ thôi sao, Cố Hạ, cô phải cố gắng lên!”
/109
|