Cố Hạ phát hiện thật ra thì Triển Thiểu Huy cũng không có gì đặc biệt, trước kia luôn lo lắng yêu đương với người như vậy thì có áp lực gì hay không, có phải suốt ngày lo ăn mặc xinh đẹp ngay ngắn hay không, hai người có tương kiến như tân (hai người kính nhau như khách) không, hoặc là sẽ phải khúm núm trước anh, trên thực tế thì hoàn toàn không giống như tưởng tượng, bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường trên đường lớn, cãi nhau rồi lại tình chàng ý thiếp.
Vào cuối tuần bọn họ cũng sẽ ra phố dạo chơi, Cố Hạ sẽ lôi kéo cánh tay anh, mắt nhìn xuống mặt đất nhảy lên nhảy xuống trên những ô gạch vuông, trên đường có rất nhiều người đi lại, Triển Thiểu Huy kéo cô lại, “Đi cẩn thận, coi chừng đụng vào người khác.”
Cố Hạ cũng không ngẩng đầu lên, “Không phải còn có anh sao?”
“Em tin tưởng anh vậy sao?” Triển Thiểu Huy vừa đỡ cô vừa phòng ngừa cô bị người khác đụng vào.
“Đương nhiên rồi, anh là một ông chủ lớn như vậy sao lại không làm được chút chuyện nhỏ này chứ?” Cố Hạ tràn đầy tín nhiệm.
Triển Thiểu Huy cười cười, “Đã tín nhiệm anh như vậy, thế thì em nhắm mắt lại đi, anh cũng có thể dắt em đi, cam đoan em sẽ không bị ai đụng vào.”
Cố Hạ ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng, “Đề nghị này rất thú vị, được thôi, em sẽ nhắm mắt lại, sau đó anh dắt em đi được không?”
Cố Hạ nhắm mắt lại, Triển Thiểu Huy dắt cô đi, hai người đi rất chậm, có đôi khi anh ôm sát cô vào ngực, có đôi khi lại nhắc nhở cô cẩn thận. Cố Hạ thật sự rất tín nhiệm anh, bên tai là tiếng người ầm ĩ, nhắm mắt lại tuy không thể nhìn thấy gì nhưng lại được bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Triển Thiểu Huy nắm lấy. Cô nghĩ tinh yêu rất cần sự tín nhiệm, đã lựa chọn, tất nhiên phải tin tưởng anh.
Triển Thiểu Huy ghé sát vào bên tai cô nói: “Em có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Cố Hạ suy xét lại con đường hai người đang đi, “Không phải vừa rồi vẫn đi trên con đường kia sao? Có phải sắp đến rạp hát rồi không?”
“Đã quẹo hai lần rồi, em thật là không có cảm giác phương hướng gì cả.” Triển Thiểu Huy một tay vịn lấy cô, chê cười cô, “Anh dẫn em đi xa thêm một chút nữa, lát nữa em nhất định sẽ biết là nơi nào.”
Triển Thiểu Huy dẫn cô đi về hướng trạm tàu điện ngầm, bước theo thang trượt, rồi lại xếp hàng mua vé, Cố Hạ thật sự không hề mở mắt, xung quanh rất nhiều người, nghe tiếng radio mới biết đây là trạm tàu điện ngầm, kéo kéo tay của anh, “Đây là trạm tàu điện ngầm, anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Chuẩn bị bán em đi.” Triển Thiểu Huy nói đùa, “Thế nào, không dám đi tiếp sao?”
“Có gì mà không dám? Rất vui nha.” Cố Hạ hừ một tiếng từ mũi.
Mua vé xong Triển Thiểu Huy cẩn thận dẫn cô đi về phía trước, đến đầu bậc thang anh trực tiếp ôm lấy cô, từng bước một lên cầu thang, sau đó lại thả cô xuống, đợi cửa mở ra dắt cô lên xe, bên cạnh không ngừng có người đi qua, Triển Thiểu Huy dẫn cô đến chỗ ngồi, ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Em cứ kiên trì nhắm mắt đi, ngàn vạn lần đừng mở ra, vị trí này của em là do người khác nhường cho em đấy.”
Cố Hạ mắng thầm trong lòng, ngộ nhỡ có người phát hiện ra sẽ nói bọn họ lửa đảo, cô kéo tay Triển Thiểu Huy, “Chúng ta xuống xe nhanh một chút được không? Em không muốn chơi nữa.”
“Không ngừng giữa đường được đâu.” Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, “Anh giả vờ cho tốt vào.”
Cố Hạ cúi đầu, chỉ sợ bị người khác nhìn ra mánh khóe, không làm tới cùng thì trò chơi này không còn thú vị, cứ phải tiếp tục giả vờ mãi, chán muốn chết, chỉ có thể nắm lấy tay Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng gảy gảy lòng bàn tay anh, chỉ một lát sau, nghe thấy một giọng nói trong veo bên cạnh vang lên, “Anh đẹp trai, anh xuống ở đâu vậy?”
“Khách sạn lớn Bách Đinh.” Giọng nói lạnh nhạt của Triển Thiểu Huy truyền tới, Cố Hạ nhận ra có người đang nói chuyện với Triển Thiểu Huy.
“Trùng hợp quá.” Người phụ nữ kia cười giòn giã như chuông bạc, “Tôi cũng xuống đó.”
Trùng hợp cái gì mà trùng hợp? Cố Hạ mắng thầm trong bụng, giọng nói õng ẹo như vậy, đứng gần cũng không thể nghe rõ nha, nhất định là đã vừa ý Triển Thiểu Huy rồi, quả nhiên người phụ nữ kia tiếp tục như hổ già sáp đến: “Trước kia chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ, nhìn rất quen, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra.”
“Tôi cũng thấy cô rất quen.”
Lưu manh, nhìn thấy ai cũng nói quen, Cố Hạ dùng sức nhéo Triển Thiểu Huy một cái, ngược lại Triển Thiểu Huy càng dũng cảm, không nhanh không chậm nói: “Cô trông thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ kia nhìn Triển Thiểu Huy như một cực phẩm hiếm có, giá trị của quần áo trên người tuyệt đối không hề rẻ, tuy anh vẫn luôn nắm tay Cố Hạ, nhưng nhà gái là một người tàn tật, vừa rồi cũng nói muốn đến khách sạn, bình thường thì đó đều là quan hệ tạm bợ, cô ta nói thẳng, “Hay là chúng ta kết bạn đi.”
Một hồi lâu, Cố Hạ nghe thấy Triển Thiểu Huy nói một câu, “Được thôi.” Cô nổi giận, ở đây cô giả vờ không thấy đường, cũng không phải là đối phương không nhìn thấy Triển Thiểu Huy vẫn còn đang nắm tay cô mà? Người này thật quá sỗ sàng, quả thật không xem ai ra gì. Còn Triển Thiểu Huy nữa, ở trước mặt cô mà còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, Cố Hạ hung hăng nhéo Triển Thiểu Huy một cái, Triển Thiểu Huy phải rất nhẫn nhịn mới không kêu ra thành tiếng, tranh thủ nắm lấy tay cô, xoa xoa đầu Cố Hạ, “Đừng gây chuyện.”
Cố Hạ khó chịu trong lòng, “Em không gây chuyện, vậy thì anh đang làm cái gì đó?”
Triển Thiểu Huy cúi đầu thổi hơi vào tai cô, cười tươi tắn, “Đang nhìn em ghen.”
Anh còn thuận tiện chạm vào vành tai cô, Cố Hạ rũ đầu xuống thấp, người đàn ông này đang cố ý, cố ý khiến cho cô ở trong hoàn cảnh này có khổ cũng không thể nói nên lời, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh vẫn tiếp tục: “Lưu lại số điện thoại đi.”
Không đợi cho Triển Thiểu Huy mở miệng, Cố Hạ rút tay ra khỏi Triển Thiểu Huy, “Các người cứ từ từ kết bạn đi, đưa điện thoại cho em, em muốn gọi điện thoại cho Quý sư huynh.”
Muốn chọc tức cô à, Cố Hạ không sợ, cô nói ra những lời này, sắc mặt Triển Thiểu Huy đen lại ba phần, ánh mắt như muốn bắn ra một mũi kim lạnh lẽo, đáng tiếc Cố Hạ lại không nhìn thấy, anh lạnh lùng nhìn thoán qua người phụ nữ đứng cạnh, “Tôi không có hứng thú với cô.” Xe dừng lại trước một trạm, Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ một cái, “Xuống xe.”
Anh nửa kéo nửa ôm lấy Cố Hạ, lôi kéo cô đứng ở nơi ít người, “Đừng giả bộ nữa, không có ai đâu.”
Cố Hạ mở to mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, đập Triển Thiểu Huy vài cái, “Ai bảo anh bắt em giả mù? Bây giờ em mở to mắt ra cũng không dám.”
“Chính em muốn chơi mà.” Triển Thiểu Huy tức giận nói, “Vừa rồi em nói muốn gọi cho ai?”
Trên mặt anh viết rõ hai chữ “tức giận”, ánh mắt sắc bén, lưng Cố Hạ đột nhiên lạnh toát, ánh mắt đảo quanh nhìn sang bốn phía, bắt đầu giả ngốc, “Em cái cái gì nhỉ? Vừa rồi em mới nói gì sao?”
Triển Thiểu Huy đánh vào trán cô một cái, “Còn giả vờ? Từ nay về sau em còn dám nhắc tới nữa, em cứ thử xem anh sẽ trừng phạt em thế nào.” Anh lại phẫn uất bồi thêm một câu, “Có nghĩ cũng không được nghĩ!”
Cố Hạ cúi thấp đầu, yếu ớt nói một câu: “Chỉ cho phép quan viên phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn.”
Bị Triển Thiểu Huy nghe thấy, kéo cổ áo bắt cô ngẩng đầu lên, “Cố Hạ, có phải em thấy mình sống đủ rồi không?”
Cố Hạ thấy anh nổi giận, vội vàng dỗ dành anh, ôm lấy eo của anh nũng nịu nói: “Đừng nóng giận, em thấy anh nói chuyện với người phụ nữ khác, em ghen nên mới nói lung tung.”
Cô cọ cọ đầu vào vai anh, lại tiếp tục làm nũng: “Em ghen mà, thật sự ghen mà…”
Triển Thiểu Huy thả tay ra, lạnh lùng nói: “Ghen cũng không cho nghĩ đến người đàn ông khác, ai cũng không được nghĩ tới!”
“Vâng, vâng.” Cố Hạ giống như gà mổ thóc nói, đại thiếu gia khi đã tức giận thì rất đáng sợ, Cố Hạ vội vàng nói sang chuyện khác, “Chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Em muốn ăn kem, chúng ta đi mua được không?”
“Lúc này đang là tháng mấy, ăn kem cái gì? Bác sĩ đã từng nói không được ăn những thứ này.” Bác sĩ đã dặn tốt nhất đừng ăn những thực phẩm lạnh, trong khoảng thời gian này Cố Hạ phải đặc biệt chú ý, Triển Thiểu Huy như nhớ tới cái gì đó, “Bây giờ em không sao rồi phải không?”
“Không có, em rất khỏe.” Dường như để chứng minh lời của mình, Cố Hạ buông tay ra rạo rực nói: “Ăn kem cũng không sao.”
“Không sao là tốt rồi.” Triển Thiểu Huy lộ ra một nụ cười thâm hiểm, anh nhìn qua cũng biết không có vấn đề gì nữa, kéo tay của cô, “Được rồi, anh dẫn em đi ăn kem, ăn một chút cũng được.”
Trong kinh doanh ai cũng biết, tiền đã tới tay thì tự mình giữ mới được, trên thương trường biến hóa khôn lường, nói không chừng một ngày nào đó công ty thiếu nợ phá sản, ông chủ mang theo khoản tiền riêng trốn mất, địa chấn, hỏa hoạn, bão lụt…Tóm lại, mới chỉ trong hợp đồng thì tiền vẫn chưa phải là của mình. Trên thương trường còn như thế, càng không cần nói đến một người ngộ nhỡ ngày sau thay lòng đổi dạ, thật sự rất phiền toái, Triển Thiểu Huy khắc sâu ý nghĩ kia, sau này phải làm cho từ trong ra ngoài của Cố Hạ phải là của anh, ăn vào bụng rồi mới tránh được lo âu về sau, mới có thể triệt để đuổi tên Quý sư huynh nào đó ra khỏi thế giới của Cố Hạ.
Hôm nay Triển Thiểu Huy dịu dàng lạ thường, Cố Hạ lôi kéo anh đi dạo quanh các cửa hàng nhỏ anh cũng đi theo, nói muốn ăn gì thì được ăn cái đó, đi vào trong một cửa hàng bán điểm tâm ngọt, mọi người xếp hàng ra đến ngoài cửa, Cố Hạ đứng bên cạnh rướn cổ nhìn, “Nghe nói cửa hàng này bán đồ ăn rất ngon, không nghĩ tới có nhiều người xếp hàng như vậy!”
Triển Thiểu Huy vuốt vuốt tóc cô, bắt đầu chiêu lừa gạt, “Nhà của anh có một đầu bếp làm bánh kem rất ngon, Lão Tam rất hay chạy đến chỗ đó ăn ké, hay là anh gọi điện về nhà bảo đầu bếp chuẩn bị một phần, lát nữa qua đó em có thể ăn thoải mái.”
Nhà anh không có đầu bếp làm bánh kem, Triển Thiểu Huy không thích ăn đồ ngọt, ngược lại Lão Tam thì có một chút, lát nữa gọi điện thoại mượn một lát là được. Không ngờ ai đó không hề hiểu ý chút nào, thoáng cái đã nói ngay vào trọng điểm, “Em nói muốn đến nhà anh khi nào?”
Thật sự Cố Hạ không muốn đến biệt thự của Triển Thiểu Huy, chỗ đó sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng như gương, thảm bằng lông vừa mềm vừa thoải mái, đến một lần sẽ cảm thấy sự chênh lệch giàu nghèo không phải lớn bình thường, đến nhiều lần nói không chừng Cố Hạ sẽ oán hận xã hội này. Vả lại, Cố Hạ cũng băn khoăn trong lòng, ở nhà mình vẫn thoải mái hơn, lần trước qua đó xém nữa thì bị anh ăn sạch, tùy tiện đến nhà một người đàn ông quá nhiều cũng không tốt.
“Không phải em thích ăn đồ ngọt sao?” Triển Thiểu Huy cố gắng hết sức để dụ dỗ thiếu nữ về nhà mình, “Mới mời được một đầu bếp rất giỏi, tinh thông tất cả các món ăn, hay là đến thử một lần đi.’
“Em không đi.” Cố Hạ kiên định nói, không cần phải vì một bữa cơm mà đến nhà anh, ngửa đầu nói: “Anh nói đầu bếp kia làm thêm một ít bánh quy, ngày mai anh mang tới cho em, làm nhiều một chút, em muốn mang về nhà, Từ Lộ Lộ cũng thích ăn.”
Không chịu đến nhà anh còn muốn ăn này nọ, nào có chuyện dễ dàng như vậy, Triển Thiểu Huy không vui, “Ngày mai anh không rảnh.”
“Vậy anh bảo ai đó mang tới, dù sao anh cũng nhiều trợ lí vệ sĩ như vậy, không thể để cho bọn họ lấy tiền rồi không làm gì.” Cố Hạ cười hắc hắc nói, “Nhớ nói đầu bếp kia làm nhiều loại một chút, ông ấy có thể làm bánh ngọt Mộ Tư không? Nếu được thì làm hai cái mang tới đi.”
“Không biết.” Triển Thiểu Huy tức giận nói, không đến còn yêu cầu nhiều như vây.
Tác giả nói: tất cả cũng chỉ vì ăn thịt.
Hai mươi ngày sau tác giả phải bước vào mộ phần hôn nhân, bận rộn cho việc chung thân đại sự nên không có thời gian, gần đây không thể đăng chương mới mỗi ngày, mong mọi người thông cảm hì hì…. (*^_^*)
Vào cuối tuần bọn họ cũng sẽ ra phố dạo chơi, Cố Hạ sẽ lôi kéo cánh tay anh, mắt nhìn xuống mặt đất nhảy lên nhảy xuống trên những ô gạch vuông, trên đường có rất nhiều người đi lại, Triển Thiểu Huy kéo cô lại, “Đi cẩn thận, coi chừng đụng vào người khác.”
Cố Hạ cũng không ngẩng đầu lên, “Không phải còn có anh sao?”
“Em tin tưởng anh vậy sao?” Triển Thiểu Huy vừa đỡ cô vừa phòng ngừa cô bị người khác đụng vào.
“Đương nhiên rồi, anh là một ông chủ lớn như vậy sao lại không làm được chút chuyện nhỏ này chứ?” Cố Hạ tràn đầy tín nhiệm.
Triển Thiểu Huy cười cười, “Đã tín nhiệm anh như vậy, thế thì em nhắm mắt lại đi, anh cũng có thể dắt em đi, cam đoan em sẽ không bị ai đụng vào.”
Cố Hạ ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng, “Đề nghị này rất thú vị, được thôi, em sẽ nhắm mắt lại, sau đó anh dắt em đi được không?”
Cố Hạ nhắm mắt lại, Triển Thiểu Huy dắt cô đi, hai người đi rất chậm, có đôi khi anh ôm sát cô vào ngực, có đôi khi lại nhắc nhở cô cẩn thận. Cố Hạ thật sự rất tín nhiệm anh, bên tai là tiếng người ầm ĩ, nhắm mắt lại tuy không thể nhìn thấy gì nhưng lại được bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Triển Thiểu Huy nắm lấy. Cô nghĩ tinh yêu rất cần sự tín nhiệm, đã lựa chọn, tất nhiên phải tin tưởng anh.
Triển Thiểu Huy ghé sát vào bên tai cô nói: “Em có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Cố Hạ suy xét lại con đường hai người đang đi, “Không phải vừa rồi vẫn đi trên con đường kia sao? Có phải sắp đến rạp hát rồi không?”
“Đã quẹo hai lần rồi, em thật là không có cảm giác phương hướng gì cả.” Triển Thiểu Huy một tay vịn lấy cô, chê cười cô, “Anh dẫn em đi xa thêm một chút nữa, lát nữa em nhất định sẽ biết là nơi nào.”
Triển Thiểu Huy dẫn cô đi về hướng trạm tàu điện ngầm, bước theo thang trượt, rồi lại xếp hàng mua vé, Cố Hạ thật sự không hề mở mắt, xung quanh rất nhiều người, nghe tiếng radio mới biết đây là trạm tàu điện ngầm, kéo kéo tay của anh, “Đây là trạm tàu điện ngầm, anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Chuẩn bị bán em đi.” Triển Thiểu Huy nói đùa, “Thế nào, không dám đi tiếp sao?”
“Có gì mà không dám? Rất vui nha.” Cố Hạ hừ một tiếng từ mũi.
Mua vé xong Triển Thiểu Huy cẩn thận dẫn cô đi về phía trước, đến đầu bậc thang anh trực tiếp ôm lấy cô, từng bước một lên cầu thang, sau đó lại thả cô xuống, đợi cửa mở ra dắt cô lên xe, bên cạnh không ngừng có người đi qua, Triển Thiểu Huy dẫn cô đến chỗ ngồi, ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Em cứ kiên trì nhắm mắt đi, ngàn vạn lần đừng mở ra, vị trí này của em là do người khác nhường cho em đấy.”
Cố Hạ mắng thầm trong lòng, ngộ nhỡ có người phát hiện ra sẽ nói bọn họ lửa đảo, cô kéo tay Triển Thiểu Huy, “Chúng ta xuống xe nhanh một chút được không? Em không muốn chơi nữa.”
“Không ngừng giữa đường được đâu.” Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, “Anh giả vờ cho tốt vào.”
Cố Hạ cúi đầu, chỉ sợ bị người khác nhìn ra mánh khóe, không làm tới cùng thì trò chơi này không còn thú vị, cứ phải tiếp tục giả vờ mãi, chán muốn chết, chỉ có thể nắm lấy tay Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng gảy gảy lòng bàn tay anh, chỉ một lát sau, nghe thấy một giọng nói trong veo bên cạnh vang lên, “Anh đẹp trai, anh xuống ở đâu vậy?”
“Khách sạn lớn Bách Đinh.” Giọng nói lạnh nhạt của Triển Thiểu Huy truyền tới, Cố Hạ nhận ra có người đang nói chuyện với Triển Thiểu Huy.
“Trùng hợp quá.” Người phụ nữ kia cười giòn giã như chuông bạc, “Tôi cũng xuống đó.”
Trùng hợp cái gì mà trùng hợp? Cố Hạ mắng thầm trong bụng, giọng nói õng ẹo như vậy, đứng gần cũng không thể nghe rõ nha, nhất định là đã vừa ý Triển Thiểu Huy rồi, quả nhiên người phụ nữ kia tiếp tục như hổ già sáp đến: “Trước kia chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ, nhìn rất quen, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra.”
“Tôi cũng thấy cô rất quen.”
Lưu manh, nhìn thấy ai cũng nói quen, Cố Hạ dùng sức nhéo Triển Thiểu Huy một cái, ngược lại Triển Thiểu Huy càng dũng cảm, không nhanh không chậm nói: “Cô trông thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ kia nhìn Triển Thiểu Huy như một cực phẩm hiếm có, giá trị của quần áo trên người tuyệt đối không hề rẻ, tuy anh vẫn luôn nắm tay Cố Hạ, nhưng nhà gái là một người tàn tật, vừa rồi cũng nói muốn đến khách sạn, bình thường thì đó đều là quan hệ tạm bợ, cô ta nói thẳng, “Hay là chúng ta kết bạn đi.”
Một hồi lâu, Cố Hạ nghe thấy Triển Thiểu Huy nói một câu, “Được thôi.” Cô nổi giận, ở đây cô giả vờ không thấy đường, cũng không phải là đối phương không nhìn thấy Triển Thiểu Huy vẫn còn đang nắm tay cô mà? Người này thật quá sỗ sàng, quả thật không xem ai ra gì. Còn Triển Thiểu Huy nữa, ở trước mặt cô mà còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, Cố Hạ hung hăng nhéo Triển Thiểu Huy một cái, Triển Thiểu Huy phải rất nhẫn nhịn mới không kêu ra thành tiếng, tranh thủ nắm lấy tay cô, xoa xoa đầu Cố Hạ, “Đừng gây chuyện.”
Cố Hạ khó chịu trong lòng, “Em không gây chuyện, vậy thì anh đang làm cái gì đó?”
Triển Thiểu Huy cúi đầu thổi hơi vào tai cô, cười tươi tắn, “Đang nhìn em ghen.”
Anh còn thuận tiện chạm vào vành tai cô, Cố Hạ rũ đầu xuống thấp, người đàn ông này đang cố ý, cố ý khiến cho cô ở trong hoàn cảnh này có khổ cũng không thể nói nên lời, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh vẫn tiếp tục: “Lưu lại số điện thoại đi.”
Không đợi cho Triển Thiểu Huy mở miệng, Cố Hạ rút tay ra khỏi Triển Thiểu Huy, “Các người cứ từ từ kết bạn đi, đưa điện thoại cho em, em muốn gọi điện thoại cho Quý sư huynh.”
Muốn chọc tức cô à, Cố Hạ không sợ, cô nói ra những lời này, sắc mặt Triển Thiểu Huy đen lại ba phần, ánh mắt như muốn bắn ra một mũi kim lạnh lẽo, đáng tiếc Cố Hạ lại không nhìn thấy, anh lạnh lùng nhìn thoán qua người phụ nữ đứng cạnh, “Tôi không có hứng thú với cô.” Xe dừng lại trước một trạm, Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ một cái, “Xuống xe.”
Anh nửa kéo nửa ôm lấy Cố Hạ, lôi kéo cô đứng ở nơi ít người, “Đừng giả bộ nữa, không có ai đâu.”
Cố Hạ mở to mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, đập Triển Thiểu Huy vài cái, “Ai bảo anh bắt em giả mù? Bây giờ em mở to mắt ra cũng không dám.”
“Chính em muốn chơi mà.” Triển Thiểu Huy tức giận nói, “Vừa rồi em nói muốn gọi cho ai?”
Trên mặt anh viết rõ hai chữ “tức giận”, ánh mắt sắc bén, lưng Cố Hạ đột nhiên lạnh toát, ánh mắt đảo quanh nhìn sang bốn phía, bắt đầu giả ngốc, “Em cái cái gì nhỉ? Vừa rồi em mới nói gì sao?”
Triển Thiểu Huy đánh vào trán cô một cái, “Còn giả vờ? Từ nay về sau em còn dám nhắc tới nữa, em cứ thử xem anh sẽ trừng phạt em thế nào.” Anh lại phẫn uất bồi thêm một câu, “Có nghĩ cũng không được nghĩ!”
Cố Hạ cúi thấp đầu, yếu ớt nói một câu: “Chỉ cho phép quan viên phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn.”
Bị Triển Thiểu Huy nghe thấy, kéo cổ áo bắt cô ngẩng đầu lên, “Cố Hạ, có phải em thấy mình sống đủ rồi không?”
Cố Hạ thấy anh nổi giận, vội vàng dỗ dành anh, ôm lấy eo của anh nũng nịu nói: “Đừng nóng giận, em thấy anh nói chuyện với người phụ nữ khác, em ghen nên mới nói lung tung.”
Cô cọ cọ đầu vào vai anh, lại tiếp tục làm nũng: “Em ghen mà, thật sự ghen mà…”
Triển Thiểu Huy thả tay ra, lạnh lùng nói: “Ghen cũng không cho nghĩ đến người đàn ông khác, ai cũng không được nghĩ tới!”
“Vâng, vâng.” Cố Hạ giống như gà mổ thóc nói, đại thiếu gia khi đã tức giận thì rất đáng sợ, Cố Hạ vội vàng nói sang chuyện khác, “Chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Em muốn ăn kem, chúng ta đi mua được không?”
“Lúc này đang là tháng mấy, ăn kem cái gì? Bác sĩ đã từng nói không được ăn những thứ này.” Bác sĩ đã dặn tốt nhất đừng ăn những thực phẩm lạnh, trong khoảng thời gian này Cố Hạ phải đặc biệt chú ý, Triển Thiểu Huy như nhớ tới cái gì đó, “Bây giờ em không sao rồi phải không?”
“Không có, em rất khỏe.” Dường như để chứng minh lời của mình, Cố Hạ buông tay ra rạo rực nói: “Ăn kem cũng không sao.”
“Không sao là tốt rồi.” Triển Thiểu Huy lộ ra một nụ cười thâm hiểm, anh nhìn qua cũng biết không có vấn đề gì nữa, kéo tay của cô, “Được rồi, anh dẫn em đi ăn kem, ăn một chút cũng được.”
Trong kinh doanh ai cũng biết, tiền đã tới tay thì tự mình giữ mới được, trên thương trường biến hóa khôn lường, nói không chừng một ngày nào đó công ty thiếu nợ phá sản, ông chủ mang theo khoản tiền riêng trốn mất, địa chấn, hỏa hoạn, bão lụt…Tóm lại, mới chỉ trong hợp đồng thì tiền vẫn chưa phải là của mình. Trên thương trường còn như thế, càng không cần nói đến một người ngộ nhỡ ngày sau thay lòng đổi dạ, thật sự rất phiền toái, Triển Thiểu Huy khắc sâu ý nghĩ kia, sau này phải làm cho từ trong ra ngoài của Cố Hạ phải là của anh, ăn vào bụng rồi mới tránh được lo âu về sau, mới có thể triệt để đuổi tên Quý sư huynh nào đó ra khỏi thế giới của Cố Hạ.
Hôm nay Triển Thiểu Huy dịu dàng lạ thường, Cố Hạ lôi kéo anh đi dạo quanh các cửa hàng nhỏ anh cũng đi theo, nói muốn ăn gì thì được ăn cái đó, đi vào trong một cửa hàng bán điểm tâm ngọt, mọi người xếp hàng ra đến ngoài cửa, Cố Hạ đứng bên cạnh rướn cổ nhìn, “Nghe nói cửa hàng này bán đồ ăn rất ngon, không nghĩ tới có nhiều người xếp hàng như vậy!”
Triển Thiểu Huy vuốt vuốt tóc cô, bắt đầu chiêu lừa gạt, “Nhà của anh có một đầu bếp làm bánh kem rất ngon, Lão Tam rất hay chạy đến chỗ đó ăn ké, hay là anh gọi điện về nhà bảo đầu bếp chuẩn bị một phần, lát nữa qua đó em có thể ăn thoải mái.”
Nhà anh không có đầu bếp làm bánh kem, Triển Thiểu Huy không thích ăn đồ ngọt, ngược lại Lão Tam thì có một chút, lát nữa gọi điện thoại mượn một lát là được. Không ngờ ai đó không hề hiểu ý chút nào, thoáng cái đã nói ngay vào trọng điểm, “Em nói muốn đến nhà anh khi nào?”
Thật sự Cố Hạ không muốn đến biệt thự của Triển Thiểu Huy, chỗ đó sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng như gương, thảm bằng lông vừa mềm vừa thoải mái, đến một lần sẽ cảm thấy sự chênh lệch giàu nghèo không phải lớn bình thường, đến nhiều lần nói không chừng Cố Hạ sẽ oán hận xã hội này. Vả lại, Cố Hạ cũng băn khoăn trong lòng, ở nhà mình vẫn thoải mái hơn, lần trước qua đó xém nữa thì bị anh ăn sạch, tùy tiện đến nhà một người đàn ông quá nhiều cũng không tốt.
“Không phải em thích ăn đồ ngọt sao?” Triển Thiểu Huy cố gắng hết sức để dụ dỗ thiếu nữ về nhà mình, “Mới mời được một đầu bếp rất giỏi, tinh thông tất cả các món ăn, hay là đến thử một lần đi.’
“Em không đi.” Cố Hạ kiên định nói, không cần phải vì một bữa cơm mà đến nhà anh, ngửa đầu nói: “Anh nói đầu bếp kia làm thêm một ít bánh quy, ngày mai anh mang tới cho em, làm nhiều một chút, em muốn mang về nhà, Từ Lộ Lộ cũng thích ăn.”
Không chịu đến nhà anh còn muốn ăn này nọ, nào có chuyện dễ dàng như vậy, Triển Thiểu Huy không vui, “Ngày mai anh không rảnh.”
“Vậy anh bảo ai đó mang tới, dù sao anh cũng nhiều trợ lí vệ sĩ như vậy, không thể để cho bọn họ lấy tiền rồi không làm gì.” Cố Hạ cười hắc hắc nói, “Nhớ nói đầu bếp kia làm nhiều loại một chút, ông ấy có thể làm bánh ngọt Mộ Tư không? Nếu được thì làm hai cái mang tới đi.”
“Không biết.” Triển Thiểu Huy tức giận nói, không đến còn yêu cầu nhiều như vây.
Tác giả nói: tất cả cũng chỉ vì ăn thịt.
Hai mươi ngày sau tác giả phải bước vào mộ phần hôn nhân, bận rộn cho việc chung thân đại sự nên không có thời gian, gần đây không thể đăng chương mới mỗi ngày, mong mọi người thông cảm hì hì…. (*^_^*)
/109
|