Đêm đó, say không phải là Hồng tỷ, bởi vì Ngọc Thiền không cẩn thận đề cập đến người đàn ông đó, làm cho Thanh Bình Nhi đồng cảm, một nỗi nhớ nhung không thể kiềm chế dâng lên trong lòng. Rượu vào trong miệng cũng không phải là uống mà là đổ, còn có thể không say sao?
Sáng hôm sau khi Hồng tỷ tỉnh lại, trong đầu vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua, khẽ cười một chút. Nàng đã nhìn thấu nhân tình thế thái nhưng vẫn bị người đàn ông đó làm loạn trí. Qua đó có thể thấy nàng tu hành vẫn chưa đủ, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng. Phượng tỷ cho nàng cơ hội, nàng vốn không nên làm cho Phượng tỷ thất vọng, phải quản lý tốt Hồng lâu ở Hongkong.
Ngọc Thiền, Chiêu Tuệ còn có Thi Diễm là người phát ngôn của Phượng tỷ, quản lý tất cả các tụ điểm giải trí ở Châu Á. Lâm Ngọc Hoàn bây giờ đã ở Đông Nam, cùng Liễu Yên Hồng xử lý sự vụ của tập đoàn Phong Chính. Đây cũng là suy nghĩ của Phượng tỷ, không hy vọng người đàn ông đó tức giận.
Mà Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cũng thăng cấp. Dưới sự chỉ đạo của Bàn Tay Vàng, nàng là quản lý cơ sở Long Đằng ở Châu Á, liên lạc với Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết ở Trung Đông, trở thành ba chúa tể cao nhất của Long Đằng. Lúc này ba người vốn là Đông Nam tam hoa, ba người đều là thiên tài kinh doanh, trải qua kinh nghiệm và tình yêu đã trở nên trưởng thành. Tiêu Hào Vân cũng yên tâm mà buông tay.
Hồng tỷ chỉ gặp Phượng tỷ một lần đã vô cùng sùng bái. Mọi người ở Hongkong đều kính sợ Thập Tam Muội, nhưng không mấy người biết trước mặt Phượng tỷ, dù là Thập Tam Muội cũng hết sức cung kính. Ngoại trừ quyền lực tuyệt đối, Hồng tỷ sùng bái sắc đẹp của Phượng tỷ, vẻ tao nhã không gì sánh nổi. Giống như trên đời căn bản không ai xứng với nàng.
Nhưng nghe mấy người Ngọc Thiền mơ hồ tiết lộ, Phượng tỷ đã có người mình yêu. Chỉ là Hồng tỷ chưa bao giờ gặp mặt. Hơn nữa nàng rất tò mò muốn xem người đàn ông như thế nào mà lại có được tình yêu của Phượng tỷ.
Thế lực của Tiêu gia sau trận chiến ở Bắc Kinh, Tiêu Thu Phong đánh bại Long Tương, đã không có gì ngăn cản nổi, trở thành vương giả cường đại nhất của Trung Quốc. Huống chi còn có quân đội âm thầm ủng hộ. Chỉ cần tay Phượng tỷ chỉ đến đâu, lực lượng Tiêu gia có thể đi đến đó.
Đương nhiên tất cả những điều này không có mấy người biết.
Lý Hưng, Quan Đao đã thành danh, trở thành bá chủ một phương. Cho dù bọn họ có cường đại đến mức có cả nam bắc, có mấy vạn thuộc hạ tinh anh nhưng không ai dám cãi lời Phượng Hề.
Phượng Hề trong mắt tất cả mọi người chính là nữ hoàng không thể xâm phạm, bất cứ ai cố gắng khiêu khích quyền lực của nàng, kết quả chỉ có chết. Lý Hưng và Quan Đao đều biết. Bọn họ trong mắt người khác là bá chủ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói chỉ là thế lực thấp kém. Dù là Thần binh chiến đội, hay là Lang Tổ - thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng có thể xé họ thành mảnh nhỏ.
Hơn nữa ở phía sau còn ẩn giấu càng nhiều hơn. Bọn họ cũng chỉ nghe nói qua chưa bao giờ chính thức biết được. Ba năm qua dù là lực lượng của mấy đại gia tộc còn sót lại ở Bắc Kinh, hoặc là Hắc Dạ thi thoảng xuất hiện đều bị giết chết. Giống như từng có người nói, Tiêu gia không bao giờ cho phép đối thủ sống sót.
Hoặc là ngoại trừ bản thân Phượng Hề, không một ai khác biết lực lượng Tiêu gia cường đại đến mức nào.
Hồng tỷ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ngọc Thiền, muốn nói lời xin lỗi vì chuyện đêm qua. Mặc dù mặc dù là chị em, nhưng dù như thế nào thì cô em đó cũng là cấp trên của nàng. Không nên để Phương tỷ biết, như vậy sẽ nàng sẽ thảm.
Ngọc Thiền bây giờ là người hấp dẫn nhất trong ba chị em. Nói về dáng người thì nàng không bằng Thi Diễm, nói về xinh đẹp nàng lại không bằng Tiêu Duệ. Nhưng giọng nói của nàng mỗi lần phát ra lại như xuân dược, kích động dục vọng đàn ông. Chẳng qua chỉ là quyến rũ chơi mà thôi, chưa từng có bất cứ người đàn ông nào có cơ hội đến gần nàng.
Nàng đang ngủ nhưng hơi nhăn nhó, xem ra đang thấy ác mộng. Hồng tỷ có chút đau lòng đi lên, chuẩn bị đắp chăn cho Ngọc Thiền. Tay chạm vào chỗ có bức ảnh nhỏ bằng hai lòng bàn tay, nàng lặng lẽ cầm lấy. Trong bức ảnh hiển nhiên là một người đàn ông.
Hồng tỷ rất muốn cười. Cô bé này còn ra vẻ nghiêm trang thì ra cũng đã động lòng, sớm đã có người đàn ông mình yêu. Ngay cả khi ngủ cũng đặt ảnh của hắn trên ngực. Hồng tỷ tò mò nhìn không khỏi ngẩn ra. Khuôn mặt này hình như nàng đã thấy ở đâu đó.
“Cái này không phải người đàn ông đêm qua sao, giống lắm” Hồng tỷ quá kinh ngạc không nhịn được mà lẩm bẩm. Bức ảnh này không phải người đàn ông đêm qua sao.
Ngọc Thiền bị giọng nói của Hồng tỷ làm thức giấc, mở mắt nhìn thì thấy là Hồng tỷ, nói một câu: “Là Hồng tỷ à, sớm thế” Nói xong, cơn buồn ngủ chưa hết, hai mắt lại nhắm lại giống như muốn ngủ tiếp.
Nhưng Hồng tỷ không cho nàng cơ hội đó, cầm bức ảnh đưa tới hỏi: “Ngọc Thiền, đây là người trong lòng em?” Nàng thực sự rất muốn biết người đàn ông này có phải là người mà Ngọc Thiền yêu hay không. Ngọc Thiền mặc dù chỉ là một người em, một thủ hạ của Phượng tỷ, nhưng cũng không phải người bình thường. Có tình chị em với mấy người Thanh Bình Nhi.
Ngọc Thiền đưa tay ra, đoạt lại bức ảnh, kêu lên: “Hồng tỷ, chị cầm ảnh của em làm gì, đây là xâm phạm đời tư của em, có biết không?”
Lấy lại được bức ảnh, nhét xuống dưới gối, mặt Ngọc Thiền đỏ lên, đây là bức ảnh nàng khó khăn lắm mới có được, chưa từng nói với mấy chị em, chỉ thầm nhung nhớ trong lòng.
Hồng tỷ không cần hỏi cũng đã có câu trả lời.
Khi Ngọc Thiền định nhắm mắt lại một lần nữa, Hồng tỷ nói: “Người đàn ông này hình như chị đã gặp ở chỗ nào đó”
Lúc này Ngọc Thiền không chỉ mở mắt mà còn bật dậy, bây giờ cả thế giới đều tìm hắn, vội vàng hỏi: “Ở đâu, ở đâu, Hồng tỷ, chị thấy anh ấy ở đâu”
Hồng tỷ cười, cố ý nói từ từ: “Em còn không nói cho chị biết người này là gì của em?”
Mặt Ngọc Thiền càng đỏ ửng, không biết giải thích như thế nào, thở hổn hển nói: “Được rồi, được rồi, chị cứ coi như ông xã của em là được chứ gì. Hồng tỷ, nói mau, chị thực sự đã gặp anh ấy ư, ở đâu vậy?”
Hồng tỷ trợn mắt há mồm nhìn Ngọc Thiền. Nói bạn trai là được rồi, không ngờ còn nói là ông xã, điều này rất nghiêm trọng đó, nói quan hệ không bình thường, không dám trêu Ngọc Thiền nữa, nàng nói: “Đêm qua, chị gặp một người đàn ông cực phẩm chính là người trong ảnh. Mặc dù hắn thay đổi rất nhiều nhưng ánh mắt, khí chất đó chị liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bọn họ tuyệt đối là một người”
Ngọc Thiền lập tức rời giường, ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay đã lao ra ngoài. Làm Hồng tỷ cảm thấy khó hiểu đó là sau khi ra khỏi phòng, Ngọc Thiền lại hét lên như thần kinh: “Bình Nhi tỷ, Bình nhi tỷ, nhanh, nhanh, có tin tức của anh ấy, có tin tức của anh ấy”
Chỉ trong nháy mắt cửa phòng Thanh Bình Nhi đã mở ra, nàng không ngờ lại chạy ra với chân trần, hai tay còn dụi mắt, vội vàng hỏi: “Tin tức gì?”
“Bình nhi tỷ, Hồng tỷ nói hôm qua chị ấy gặp một người đàn ông cực phẩm, chính là Tiêu thiếu gia. Thật đó, chính là anh ấy, anh ấy đã xuất hiện”
Thanh Bình Nhi không dụi mắt nữa, hạ xuống, khẩn trương nhìn Hồng tỷ: “Chị không nhìn lầm?”
Nàng khát vọng, hưng phấn nhưng lại có chút không dám tin. Ba năm cả thế giới đều tìm hắn. Đây là lần đầu tiên có tin tức về hắn.
Hồng tỷ rất khó hiểu, ông xã Ngọc Thiền sao lại liên quan đến Thanh Bình Nhi, sao cô ấy lại khẩn trương?
Nhưng bây giờ nàng còn chưa kịp hỏi, chỉ gật đầu nói: “Chị khẳng định, chính là người đàn ông trong bức ảnh này”
Thanh Bình Nhi không có một giây dừng lại, đã chạy ra ngoài. Bên ngoài đã vang lên tiếng hét của nàng, có lẽ là gọi huynh đệ Ngạo Thiên Minh. Dù là lật cả Hongkong nàng cũng phải tìm được hắn. Nàng đã chờ rất lâu, không muốn trở thành Thập Tam Muội thứ hai, một thân cô đơn, không người ở bên.
Dưới lệnh của Thanh Bình Nhi, hơn vạn người của Ngạo Thiên Minh đã tỏa đi khắp đường to hẻm nhỏ Hongkong, bắt đầu tìm kiếm hành tung của Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong đang ở đâu?
Lúc này hắn đang ở trong một tòa nhà rất cao cấp, nơi này rất hào hoa, điều kiện sống rất đầy đủ, ngay cả trong tủ lạnh cũng để đầy đồ ăn. Chỉ có chút kỳ quái là không có ai ở, đêm mà đèn cũng không bật.
Vì nấu đồ ăn, tìm chai rượu cho mình. Chủ nhà này đúng là có tiền, nằm trong căn phòng thơm ngát, xem ra đây là phòng của một người phụ nữ.
Ăn no uống đủ, phải ngủ một giấc, sau đó để lại một tờ giấy, Tiêu Thu Phong rời đi.
Mà hắn tuyệt đối không ngờ chỉ nửa tiếng sau cửa phòng mở ra, một cô gái và hai vệ sĩ đi vào, đó chính là người phụ nữ của cuộc đời Tiêu Thu Phong.
Nơi này chính là chỗ ở tạm thời của Liễu Yên Nguyệt ở Hongkong. Hầu hết thời gian nàng đều ở công ty, ngay cả tối cũng thường xuyên ở lại công ty. Chỉ lúc nào cần nghỉ ngơi, vứt bỏ tất cả công việc, nàng mới về đây. Một tuần cũng chỉ ở lại hai lần, cho nên bảo người ta để đồ ăn trong tủ lạnh, thi thoảng nấu món ăn mình thích, nghỉ ngơi một chút.
Đêm qua đã trải qua một cuộc chiến tài chính, nàng không có thời gian về, gần sáng sau khi xử lý xong mọi chuyện thì về. Nàng thực sự không ngờ trong nhà lại có người đi vào.
Cơ mật của công ty nàng chưa bao giờ để ở nhà, đây chỉ là nơi nghỉ ngơi. Đây là thói quen mà ông xã dạy cho nàng. Bởi vì mỗi một lần về nhà hắn đều hy vọng có thể ở bên nàng.
Hai vệ sĩ hiển nhiên là người Trung Đông, đúng là thành viên Mị Ảnh. Lúc này một người đi tới, chắn trước mặt Liễu Yên Nguyệt: “Có người đã vào đây”
Rút súng, cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng Liễu Yên Nguyệt lại thấy một tờ giấy ở trên bàn.
“Tiểu thư không cần lo lắng. Nhà của cô, tôi không cướp gì hết. Tôi chỉ đi ngang qua, ăn một chút. Đương nhiên rượu của nhà cô rất ngon, tôi uống một ít. Còn có giường của cô rất êm, tôi ngủ rất ngon, cảm ơn”
Ký tên chỉ có một chữ Long.
Sáng hôm sau khi Hồng tỷ tỉnh lại, trong đầu vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua, khẽ cười một chút. Nàng đã nhìn thấu nhân tình thế thái nhưng vẫn bị người đàn ông đó làm loạn trí. Qua đó có thể thấy nàng tu hành vẫn chưa đủ, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng. Phượng tỷ cho nàng cơ hội, nàng vốn không nên làm cho Phượng tỷ thất vọng, phải quản lý tốt Hồng lâu ở Hongkong.
Ngọc Thiền, Chiêu Tuệ còn có Thi Diễm là người phát ngôn của Phượng tỷ, quản lý tất cả các tụ điểm giải trí ở Châu Á. Lâm Ngọc Hoàn bây giờ đã ở Đông Nam, cùng Liễu Yên Hồng xử lý sự vụ của tập đoàn Phong Chính. Đây cũng là suy nghĩ của Phượng tỷ, không hy vọng người đàn ông đó tức giận.
Mà Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cũng thăng cấp. Dưới sự chỉ đạo của Bàn Tay Vàng, nàng là quản lý cơ sở Long Đằng ở Châu Á, liên lạc với Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết ở Trung Đông, trở thành ba chúa tể cao nhất của Long Đằng. Lúc này ba người vốn là Đông Nam tam hoa, ba người đều là thiên tài kinh doanh, trải qua kinh nghiệm và tình yêu đã trở nên trưởng thành. Tiêu Hào Vân cũng yên tâm mà buông tay.
Hồng tỷ chỉ gặp Phượng tỷ một lần đã vô cùng sùng bái. Mọi người ở Hongkong đều kính sợ Thập Tam Muội, nhưng không mấy người biết trước mặt Phượng tỷ, dù là Thập Tam Muội cũng hết sức cung kính. Ngoại trừ quyền lực tuyệt đối, Hồng tỷ sùng bái sắc đẹp của Phượng tỷ, vẻ tao nhã không gì sánh nổi. Giống như trên đời căn bản không ai xứng với nàng.
Nhưng nghe mấy người Ngọc Thiền mơ hồ tiết lộ, Phượng tỷ đã có người mình yêu. Chỉ là Hồng tỷ chưa bao giờ gặp mặt. Hơn nữa nàng rất tò mò muốn xem người đàn ông như thế nào mà lại có được tình yêu của Phượng tỷ.
Thế lực của Tiêu gia sau trận chiến ở Bắc Kinh, Tiêu Thu Phong đánh bại Long Tương, đã không có gì ngăn cản nổi, trở thành vương giả cường đại nhất của Trung Quốc. Huống chi còn có quân đội âm thầm ủng hộ. Chỉ cần tay Phượng tỷ chỉ đến đâu, lực lượng Tiêu gia có thể đi đến đó.
Đương nhiên tất cả những điều này không có mấy người biết.
Lý Hưng, Quan Đao đã thành danh, trở thành bá chủ một phương. Cho dù bọn họ có cường đại đến mức có cả nam bắc, có mấy vạn thuộc hạ tinh anh nhưng không ai dám cãi lời Phượng Hề.
Phượng Hề trong mắt tất cả mọi người chính là nữ hoàng không thể xâm phạm, bất cứ ai cố gắng khiêu khích quyền lực của nàng, kết quả chỉ có chết. Lý Hưng và Quan Đao đều biết. Bọn họ trong mắt người khác là bá chủ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói chỉ là thế lực thấp kém. Dù là Thần binh chiến đội, hay là Lang Tổ - thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng có thể xé họ thành mảnh nhỏ.
Hơn nữa ở phía sau còn ẩn giấu càng nhiều hơn. Bọn họ cũng chỉ nghe nói qua chưa bao giờ chính thức biết được. Ba năm qua dù là lực lượng của mấy đại gia tộc còn sót lại ở Bắc Kinh, hoặc là Hắc Dạ thi thoảng xuất hiện đều bị giết chết. Giống như từng có người nói, Tiêu gia không bao giờ cho phép đối thủ sống sót.
Hoặc là ngoại trừ bản thân Phượng Hề, không một ai khác biết lực lượng Tiêu gia cường đại đến mức nào.
Hồng tỷ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ngọc Thiền, muốn nói lời xin lỗi vì chuyện đêm qua. Mặc dù mặc dù là chị em, nhưng dù như thế nào thì cô em đó cũng là cấp trên của nàng. Không nên để Phương tỷ biết, như vậy sẽ nàng sẽ thảm.
Ngọc Thiền bây giờ là người hấp dẫn nhất trong ba chị em. Nói về dáng người thì nàng không bằng Thi Diễm, nói về xinh đẹp nàng lại không bằng Tiêu Duệ. Nhưng giọng nói của nàng mỗi lần phát ra lại như xuân dược, kích động dục vọng đàn ông. Chẳng qua chỉ là quyến rũ chơi mà thôi, chưa từng có bất cứ người đàn ông nào có cơ hội đến gần nàng.
Nàng đang ngủ nhưng hơi nhăn nhó, xem ra đang thấy ác mộng. Hồng tỷ có chút đau lòng đi lên, chuẩn bị đắp chăn cho Ngọc Thiền. Tay chạm vào chỗ có bức ảnh nhỏ bằng hai lòng bàn tay, nàng lặng lẽ cầm lấy. Trong bức ảnh hiển nhiên là một người đàn ông.
Hồng tỷ rất muốn cười. Cô bé này còn ra vẻ nghiêm trang thì ra cũng đã động lòng, sớm đã có người đàn ông mình yêu. Ngay cả khi ngủ cũng đặt ảnh của hắn trên ngực. Hồng tỷ tò mò nhìn không khỏi ngẩn ra. Khuôn mặt này hình như nàng đã thấy ở đâu đó.
“Cái này không phải người đàn ông đêm qua sao, giống lắm” Hồng tỷ quá kinh ngạc không nhịn được mà lẩm bẩm. Bức ảnh này không phải người đàn ông đêm qua sao.
Ngọc Thiền bị giọng nói của Hồng tỷ làm thức giấc, mở mắt nhìn thì thấy là Hồng tỷ, nói một câu: “Là Hồng tỷ à, sớm thế” Nói xong, cơn buồn ngủ chưa hết, hai mắt lại nhắm lại giống như muốn ngủ tiếp.
Nhưng Hồng tỷ không cho nàng cơ hội đó, cầm bức ảnh đưa tới hỏi: “Ngọc Thiền, đây là người trong lòng em?” Nàng thực sự rất muốn biết người đàn ông này có phải là người mà Ngọc Thiền yêu hay không. Ngọc Thiền mặc dù chỉ là một người em, một thủ hạ của Phượng tỷ, nhưng cũng không phải người bình thường. Có tình chị em với mấy người Thanh Bình Nhi.
Ngọc Thiền đưa tay ra, đoạt lại bức ảnh, kêu lên: “Hồng tỷ, chị cầm ảnh của em làm gì, đây là xâm phạm đời tư của em, có biết không?”
Lấy lại được bức ảnh, nhét xuống dưới gối, mặt Ngọc Thiền đỏ lên, đây là bức ảnh nàng khó khăn lắm mới có được, chưa từng nói với mấy chị em, chỉ thầm nhung nhớ trong lòng.
Hồng tỷ không cần hỏi cũng đã có câu trả lời.
Khi Ngọc Thiền định nhắm mắt lại một lần nữa, Hồng tỷ nói: “Người đàn ông này hình như chị đã gặp ở chỗ nào đó”
Lúc này Ngọc Thiền không chỉ mở mắt mà còn bật dậy, bây giờ cả thế giới đều tìm hắn, vội vàng hỏi: “Ở đâu, ở đâu, Hồng tỷ, chị thấy anh ấy ở đâu”
Hồng tỷ cười, cố ý nói từ từ: “Em còn không nói cho chị biết người này là gì của em?”
Mặt Ngọc Thiền càng đỏ ửng, không biết giải thích như thế nào, thở hổn hển nói: “Được rồi, được rồi, chị cứ coi như ông xã của em là được chứ gì. Hồng tỷ, nói mau, chị thực sự đã gặp anh ấy ư, ở đâu vậy?”
Hồng tỷ trợn mắt há mồm nhìn Ngọc Thiền. Nói bạn trai là được rồi, không ngờ còn nói là ông xã, điều này rất nghiêm trọng đó, nói quan hệ không bình thường, không dám trêu Ngọc Thiền nữa, nàng nói: “Đêm qua, chị gặp một người đàn ông cực phẩm chính là người trong ảnh. Mặc dù hắn thay đổi rất nhiều nhưng ánh mắt, khí chất đó chị liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bọn họ tuyệt đối là một người”
Ngọc Thiền lập tức rời giường, ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay đã lao ra ngoài. Làm Hồng tỷ cảm thấy khó hiểu đó là sau khi ra khỏi phòng, Ngọc Thiền lại hét lên như thần kinh: “Bình Nhi tỷ, Bình nhi tỷ, nhanh, nhanh, có tin tức của anh ấy, có tin tức của anh ấy”
Chỉ trong nháy mắt cửa phòng Thanh Bình Nhi đã mở ra, nàng không ngờ lại chạy ra với chân trần, hai tay còn dụi mắt, vội vàng hỏi: “Tin tức gì?”
“Bình nhi tỷ, Hồng tỷ nói hôm qua chị ấy gặp một người đàn ông cực phẩm, chính là Tiêu thiếu gia. Thật đó, chính là anh ấy, anh ấy đã xuất hiện”
Thanh Bình Nhi không dụi mắt nữa, hạ xuống, khẩn trương nhìn Hồng tỷ: “Chị không nhìn lầm?”
Nàng khát vọng, hưng phấn nhưng lại có chút không dám tin. Ba năm cả thế giới đều tìm hắn. Đây là lần đầu tiên có tin tức về hắn.
Hồng tỷ rất khó hiểu, ông xã Ngọc Thiền sao lại liên quan đến Thanh Bình Nhi, sao cô ấy lại khẩn trương?
Nhưng bây giờ nàng còn chưa kịp hỏi, chỉ gật đầu nói: “Chị khẳng định, chính là người đàn ông trong bức ảnh này”
Thanh Bình Nhi không có một giây dừng lại, đã chạy ra ngoài. Bên ngoài đã vang lên tiếng hét của nàng, có lẽ là gọi huynh đệ Ngạo Thiên Minh. Dù là lật cả Hongkong nàng cũng phải tìm được hắn. Nàng đã chờ rất lâu, không muốn trở thành Thập Tam Muội thứ hai, một thân cô đơn, không người ở bên.
Dưới lệnh của Thanh Bình Nhi, hơn vạn người của Ngạo Thiên Minh đã tỏa đi khắp đường to hẻm nhỏ Hongkong, bắt đầu tìm kiếm hành tung của Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong đang ở đâu?
Lúc này hắn đang ở trong một tòa nhà rất cao cấp, nơi này rất hào hoa, điều kiện sống rất đầy đủ, ngay cả trong tủ lạnh cũng để đầy đồ ăn. Chỉ có chút kỳ quái là không có ai ở, đêm mà đèn cũng không bật.
Vì nấu đồ ăn, tìm chai rượu cho mình. Chủ nhà này đúng là có tiền, nằm trong căn phòng thơm ngát, xem ra đây là phòng của một người phụ nữ.
Ăn no uống đủ, phải ngủ một giấc, sau đó để lại một tờ giấy, Tiêu Thu Phong rời đi.
Mà hắn tuyệt đối không ngờ chỉ nửa tiếng sau cửa phòng mở ra, một cô gái và hai vệ sĩ đi vào, đó chính là người phụ nữ của cuộc đời Tiêu Thu Phong.
Nơi này chính là chỗ ở tạm thời của Liễu Yên Nguyệt ở Hongkong. Hầu hết thời gian nàng đều ở công ty, ngay cả tối cũng thường xuyên ở lại công ty. Chỉ lúc nào cần nghỉ ngơi, vứt bỏ tất cả công việc, nàng mới về đây. Một tuần cũng chỉ ở lại hai lần, cho nên bảo người ta để đồ ăn trong tủ lạnh, thi thoảng nấu món ăn mình thích, nghỉ ngơi một chút.
Đêm qua đã trải qua một cuộc chiến tài chính, nàng không có thời gian về, gần sáng sau khi xử lý xong mọi chuyện thì về. Nàng thực sự không ngờ trong nhà lại có người đi vào.
Cơ mật của công ty nàng chưa bao giờ để ở nhà, đây chỉ là nơi nghỉ ngơi. Đây là thói quen mà ông xã dạy cho nàng. Bởi vì mỗi một lần về nhà hắn đều hy vọng có thể ở bên nàng.
Hai vệ sĩ hiển nhiên là người Trung Đông, đúng là thành viên Mị Ảnh. Lúc này một người đi tới, chắn trước mặt Liễu Yên Nguyệt: “Có người đã vào đây”
Rút súng, cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng Liễu Yên Nguyệt lại thấy một tờ giấy ở trên bàn.
“Tiểu thư không cần lo lắng. Nhà của cô, tôi không cướp gì hết. Tôi chỉ đi ngang qua, ăn một chút. Đương nhiên rượu của nhà cô rất ngon, tôi uống một ít. Còn có giường của cô rất êm, tôi ngủ rất ngon, cảm ơn”
Ký tên chỉ có một chữ Long.
/585
|