Ý nghĩ nhận nhầm người này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu ta, sau đó liền biến mất, ta thầm nghĩ, Trác Văn Tĩnh là người thông minh như vậy, chắc sẽ không có chuyện nhận nhầm người, có lẽ là ta đã quên lúc nhỏ gặp hắn khi nào rồi. Vì vậy ta âu yếm nhìn hắn nói: “Thật ra, trẫm thật sự không nhớ rõ chuyện lúc đó lắm, hay là ngươi kể cho trẫm nghe một chút đi, không chừng trẫm có thể nhớ ra chút gì đó.”
Trác Văn Tĩnh hướng ta cười cười, trong ánh mắt cũng không có gì không vui, làm ta không khỏi nhẹ nhõm hai phần, cầm tay của hắn lên nói: “Mặc dù ta đã quên chuyện lúc nhỏ, nhưng mà, ngươi có thể nhắc nhở cho ta không, như vậy sau này ta sẽ không quên nữa.” Thấy đôi mắt của hắn sáng lên, sau đó thấp giọng mập mờ nói: “Kỳ thật cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Nghe hắn thành thật kể, hồi tưởng lại rất lâu, cũng rất chân thật, thế nhưng lúc ta nghe được lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Loại lạnh này, không phải lạnh do tiết trời bên ngoài, mà giống như lạnh từ trong xương tủy.
Theo trực giác ta muốn cắt ngang lời của hắn, thế nhưng lúc há miệng lại không nói gì được, nên chỉ có thể lẳng lặng ngồi nghe hắn kể. Hắn nói năm đó hắn chỉ mới sáu tuổi, vào một ngày trời đông giá rét, hắn theo chân phụ thân vào cung làm thư đồng cho Tam ca, bởi vì là lần đầu tiên vào cung, nhìn thấy hoàng cung uy nghiêm tự nhiên có chút chấn động cùng hoảng hốt, có nội giam dẫn đường, hắn đi rất chậm rãi.
Chỉ là lúc đi ngang ngự hoa viên, tai họa liền ập đến, hắn nhìn thấy có hai vị hoàng tử đang cãi nhau, trong đó có một người bị đẩy ngã xuống đất, mà vị hoàng tử đó còn chưa kịp đứng lên phản công lại, thì hắn liền bị người dẫn ra hành lễ, hai vị hoàng tử lúc ấy cũng chính là ta với Ngũ đệ. Sau đó người vừa đẩy ngã vị hoàng tử kia nhìn về phía hắn, sắc mặt đỏ bừng, không đợi hắn thỉnh an, liền hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó tiến lên một bước đẩy hắn ngã xuống hồ sen bên cạnh, lúc ấy trời rất lạnh, bởi vì đang mặc áo bông, nên lúc thấm nước liền chìm nhanh xuống dưới, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt đau nhức, mắt không mở ra nổi, rồi sau đó bên tai chỉ còn truyền đến một tiếng khóc, lập tức hắn liền mất đi ý thức.
Chờ sau khi hắn tỉnh lại, đã ở tại quý phủ rồi, nghe nói đã truyền thái y tới khám qua, phụ thân còn nói, sở dĩ hắn được cứu, là ngay lúc đó Tứ hoàng tử, cũng chính là ta, bởi vì khóc quá lợi hại, cho nên thị vệ liền kéo đến, hơn nữa còn bởi vì quá mức kinh hãi, mà bị bệnh nặng một trận. Lúc ấy phụ thân còn nói với hắn, vốn phụ hoàng ta định tuyển hắn làm thư đồng cho Tam ca, nhưng bởi vì trận tai vạ gió bay này, cho nên bị trì hoãn. Lúc phụ thân nói những lời này có chút thở dài, tuy lúc đó hắn không hiểu rõ vì sao, nhưng cũng hiểu đại khái mình đã bỏ qua một cơ hội tốt. Sau này phụ thân có hỏi hắn rốt cuộc lúc ở trong cung đã xảy ra chuyện gì, hắn hàm hồ kể sơ qua, lúc đó phụ thân thấp giọng nói với hắn: “Cho dù đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải coi như không có chuyện gì phát sinh, ngày sau nếu có người hỏi ngươi rốt cuộc đã xày ra chuyện gì, ngươi nói ngươi không nhớ rõ, hiểu chưa?”
Tuy rằng lúc ấy hắn không hiểu vì sao, nhưng nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của phụ thân thì hắn cũng nhẹ gật đầu. Thật lâu sau này, hắn mới nghe nói, Ngũ hoàng tử đương triều đã tạ thế rồi, những nội giam chứng kiến sự việc phát sinh ở ngự hoa viên ngày hôm ấy cũng không còn nữa. Đương nhiên những chuyện đó đều là sự tình của sau này, hắn nghe xong cũng chỉ khẽ cười rồi quên mất, nhưng cũng từ đó, đáy lòng vẫn còn ẩn ẩn tiếng khóc kia. Chỉ là về sau, những chuyện có liên quan đến Tứ hoàng tử, hắn vẫn luôn lưu tâm đến, dần dần giống như đã trở thành nỗi ám ảnh. “Đương nhiên, cái gọi là lưu tâm, cũng không phải là để ý hết toàn bộ, chỉ là lúc nghe được sự tình liên quan đến Tứ hoàng tử, sẽ lại nhớ đến lúc đó Tứ hoàng tử chính là ân nhân cứu mạng, cho nên không khỏi lưu ý, thẳng đến khi từ chiến trường trở về, nhận được thánh chỉ vào cung, trong thâm tâm đột nhiên cảm thấy, rất nhiều chuyện tích tụ dần hiện lên, tựa hồ quá nhiều, liền không thể quên được.” Cuối cùng Trác Văn Tĩnh nhàn nhạt tổng kết lại một câu. Ta nghe xong mấp máy miệng, nhếch môi gượng cười hỏi: “Nói cách khác nếu như lúc trước là người khác cứu ngươi, ngươi cũng sẽ như thế?”
Hắn nghe ta nói xong liền trầm mặc xuống, sau đó cười đáp: “Trên đời này sẽ không có hai chữ nếu như. Nếu là Tứ hoàng tử, sẽ vẫn là Tứ Hoàng tử.” Ta nghe xong ‘ân’, không để ý cúi đầu xuống, bưng tách trà bạch ngọc lên nhẹ nhàng nhấp khẩu. Trà tuy rất nóng, nhưng đáy lòng lại lạnh buốt.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy, sắc mặt có chút khó coi, có phải bị lạnh không?” Đang lúc trầm mặc, thì Trác Văn Tĩnh mở miệng dò hỏi. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu đáp: “Không sao, trẫm chỉ là đang nghĩ tới chuyện ngươi vừa kể.” Hắn nghe ta nói xong, khẽ mỉm cười nói: “Bất quá chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi, lại để cho Hoàng thượng chê cười rồi.” Ta ‘ân’ không nói gì. Kỳ thật sự kiện đó ta nhớ rất rõ, bởi vì nó gần như là cơn ác mộng của ta.
Năm đó ta vừa tròn bốn tuổi, chính là lúc mẫu hậu không được sủng ái, lúc ấy ta đang tùy ý đi dạo ngự hoa viên, thì vừa vặn gặp được Ngũ đệ, hắn với ta xấp xỉ tuổi nhau, nhưng tính tình lại không hợp, lúc có Tam ca ở cùng, hắn cũng không cho ta sắc mặt. Vì vậy lúc nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi hiếm có của hắn, ta liền tiến lên nói vài câu khó nghe, lúc ấy tâm tình của Ngũ đệ đặc biệt không tốt, sau khi nghe xong lời nói của ta thì càng khó coi hơn, xông tới đánh nhau với ta, ta nhất thời sơ sẩy đẩy hắn ngã xuống đất, lúc đang định phân phó nội giam bên cạnh giáo huấn hắn, thì bắt gặp một hài tử lạ mặt, ánh mắt của hài tử đó nhìn thấy chúng ta thập phần khiếp sợ, ta tự nhiên là vô cùng tức giận, lại cảm thấy rất mất mặt với người ngoài, vì vậy tiến lên một bước đẩy nó xuống dưới hồ. Ngũ đệ cùng nội giam nhìn thấy được liền choáng váng, đứng ở đó không biết làm sao, mà ta cũng vậy, chứng kiến người đó đang chìm xuống nước, ta mới bắt đầu hoảng lên, thời điểm không biết nên làm sao, ta đứng trên nền tuyết bắt đầu khóc lớn, khóc đến liệt tâm liệt phế, dẫn tới cấm vệ quân đang đi tuần tra nghe thấy liền đến. Lại sau đó, ta liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ vẫn một mực khóc, thời điểm đứa bé kia được thị vệ cứu lên bờ, ta lảo đảo chạy tới cầm tay nó, nhưng lại chỉ cảm thấy lạnh ngắt.
Ta sợ hãi cảm giác đó, nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ biết một mực khóc, khóc ròng đến nửa đêm thì cơ thể nóng lên, thần trí mơ hồ. Sau đó mẫu hậu mời tới rất nhiều đạo sĩ, tưới rất nhiều chén thuốc, đại khái nằm trên giường gần một tháng mới dần tốt lên. Lại về sau, ta cũng không có nghe tin tức gì về đứa bé đó nữa, mà không lâu sau Ngũ đệ tạ thế nên không thể nối dõi ngôi vua được nữa. Còn những nội giam khi ấy hầu hạ bên cạnh ta, chỉ trong vòng một đêm đã thay mới toàn bộ, sự thật được truyền đi là, Ngũ đệ đẩy người vào nước, ta khóc kéo người đến cứu bắt đầu lan truyền. Năm tháng chầm chậm trôi đi, rất nhiều chuyện, ta cũng quên rồi. Chỉ có đôi tay lạnh buốt kia vẫn còn khắc sâu trong lòng, ngẫu nhiên hôm nay chợt nhớ tới lại làm kinh động trong lòng.
Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới người nọ chính là Trác Văn Tĩnh. Hôm nay vừa nghe hắn nhắc đến, ta bừng tỉnh khiếp sợ một hồi. Nếu như hắn biết được chân tướng thật sự, không biết sẽ như thế nào.
Mặc dù không muốn biết, nhưng ta vẫn ngẩng đầu phức tạp nhìn hắn hỏi: “Những năm này, ngươi có hận người đã đẩy ngươi xuống nước không?” Trác Văn Tĩnh bởi vì câu hỏi của ta mà sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày, sau cùng cười khổ đáp: “Kỳ thật, sau chuyện ngày đó, thân thể của ta cũng có chút xấu đi, đại khái điều dưỡng gần một năm mới dần khỏi, về sau học võ cũng vất vả hơn nhiều so với người thường, mỗi lần tâm tình bất định, trong lòng tự nhiên có chút giận, bất quá… Chung quy hắn là quân, ta là thần, hơn nữa về sau thân thể của Ngũ hoàng tử cũng không tốt, ta cũng đã trưởng thành, cũng đã đem việc này quên đi. Chỉ là hôm nay đột nhiên có chút cảm khái mà thôi.” Nếu như người đẩy ngươi không phải là Ngũ đệ mà là ta thì sao? Ta tự hỏi trong lòng, nhưng lời này ta sẽ không hỏi ra, có đôi lúc, bí mật nên vĩnh viễn là bí mật.
Trác Văn Tĩnh hướng ta cười cười, trong ánh mắt cũng không có gì không vui, làm ta không khỏi nhẹ nhõm hai phần, cầm tay của hắn lên nói: “Mặc dù ta đã quên chuyện lúc nhỏ, nhưng mà, ngươi có thể nhắc nhở cho ta không, như vậy sau này ta sẽ không quên nữa.” Thấy đôi mắt của hắn sáng lên, sau đó thấp giọng mập mờ nói: “Kỳ thật cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Nghe hắn thành thật kể, hồi tưởng lại rất lâu, cũng rất chân thật, thế nhưng lúc ta nghe được lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Loại lạnh này, không phải lạnh do tiết trời bên ngoài, mà giống như lạnh từ trong xương tủy.
Theo trực giác ta muốn cắt ngang lời của hắn, thế nhưng lúc há miệng lại không nói gì được, nên chỉ có thể lẳng lặng ngồi nghe hắn kể. Hắn nói năm đó hắn chỉ mới sáu tuổi, vào một ngày trời đông giá rét, hắn theo chân phụ thân vào cung làm thư đồng cho Tam ca, bởi vì là lần đầu tiên vào cung, nhìn thấy hoàng cung uy nghiêm tự nhiên có chút chấn động cùng hoảng hốt, có nội giam dẫn đường, hắn đi rất chậm rãi.
Chỉ là lúc đi ngang ngự hoa viên, tai họa liền ập đến, hắn nhìn thấy có hai vị hoàng tử đang cãi nhau, trong đó có một người bị đẩy ngã xuống đất, mà vị hoàng tử đó còn chưa kịp đứng lên phản công lại, thì hắn liền bị người dẫn ra hành lễ, hai vị hoàng tử lúc ấy cũng chính là ta với Ngũ đệ. Sau đó người vừa đẩy ngã vị hoàng tử kia nhìn về phía hắn, sắc mặt đỏ bừng, không đợi hắn thỉnh an, liền hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó tiến lên một bước đẩy hắn ngã xuống hồ sen bên cạnh, lúc ấy trời rất lạnh, bởi vì đang mặc áo bông, nên lúc thấm nước liền chìm nhanh xuống dưới, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt đau nhức, mắt không mở ra nổi, rồi sau đó bên tai chỉ còn truyền đến một tiếng khóc, lập tức hắn liền mất đi ý thức.
Chờ sau khi hắn tỉnh lại, đã ở tại quý phủ rồi, nghe nói đã truyền thái y tới khám qua, phụ thân còn nói, sở dĩ hắn được cứu, là ngay lúc đó Tứ hoàng tử, cũng chính là ta, bởi vì khóc quá lợi hại, cho nên thị vệ liền kéo đến, hơn nữa còn bởi vì quá mức kinh hãi, mà bị bệnh nặng một trận. Lúc ấy phụ thân còn nói với hắn, vốn phụ hoàng ta định tuyển hắn làm thư đồng cho Tam ca, nhưng bởi vì trận tai vạ gió bay này, cho nên bị trì hoãn. Lúc phụ thân nói những lời này có chút thở dài, tuy lúc đó hắn không hiểu rõ vì sao, nhưng cũng hiểu đại khái mình đã bỏ qua một cơ hội tốt. Sau này phụ thân có hỏi hắn rốt cuộc lúc ở trong cung đã xảy ra chuyện gì, hắn hàm hồ kể sơ qua, lúc đó phụ thân thấp giọng nói với hắn: “Cho dù đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải coi như không có chuyện gì phát sinh, ngày sau nếu có người hỏi ngươi rốt cuộc đã xày ra chuyện gì, ngươi nói ngươi không nhớ rõ, hiểu chưa?”
Tuy rằng lúc ấy hắn không hiểu vì sao, nhưng nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của phụ thân thì hắn cũng nhẹ gật đầu. Thật lâu sau này, hắn mới nghe nói, Ngũ hoàng tử đương triều đã tạ thế rồi, những nội giam chứng kiến sự việc phát sinh ở ngự hoa viên ngày hôm ấy cũng không còn nữa. Đương nhiên những chuyện đó đều là sự tình của sau này, hắn nghe xong cũng chỉ khẽ cười rồi quên mất, nhưng cũng từ đó, đáy lòng vẫn còn ẩn ẩn tiếng khóc kia. Chỉ là về sau, những chuyện có liên quan đến Tứ hoàng tử, hắn vẫn luôn lưu tâm đến, dần dần giống như đã trở thành nỗi ám ảnh. “Đương nhiên, cái gọi là lưu tâm, cũng không phải là để ý hết toàn bộ, chỉ là lúc nghe được sự tình liên quan đến Tứ hoàng tử, sẽ lại nhớ đến lúc đó Tứ hoàng tử chính là ân nhân cứu mạng, cho nên không khỏi lưu ý, thẳng đến khi từ chiến trường trở về, nhận được thánh chỉ vào cung, trong thâm tâm đột nhiên cảm thấy, rất nhiều chuyện tích tụ dần hiện lên, tựa hồ quá nhiều, liền không thể quên được.” Cuối cùng Trác Văn Tĩnh nhàn nhạt tổng kết lại một câu. Ta nghe xong mấp máy miệng, nhếch môi gượng cười hỏi: “Nói cách khác nếu như lúc trước là người khác cứu ngươi, ngươi cũng sẽ như thế?”
Hắn nghe ta nói xong liền trầm mặc xuống, sau đó cười đáp: “Trên đời này sẽ không có hai chữ nếu như. Nếu là Tứ hoàng tử, sẽ vẫn là Tứ Hoàng tử.” Ta nghe xong ‘ân’, không để ý cúi đầu xuống, bưng tách trà bạch ngọc lên nhẹ nhàng nhấp khẩu. Trà tuy rất nóng, nhưng đáy lòng lại lạnh buốt.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy, sắc mặt có chút khó coi, có phải bị lạnh không?” Đang lúc trầm mặc, thì Trác Văn Tĩnh mở miệng dò hỏi. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu đáp: “Không sao, trẫm chỉ là đang nghĩ tới chuyện ngươi vừa kể.” Hắn nghe ta nói xong, khẽ mỉm cười nói: “Bất quá chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi, lại để cho Hoàng thượng chê cười rồi.” Ta ‘ân’ không nói gì. Kỳ thật sự kiện đó ta nhớ rất rõ, bởi vì nó gần như là cơn ác mộng của ta.
Năm đó ta vừa tròn bốn tuổi, chính là lúc mẫu hậu không được sủng ái, lúc ấy ta đang tùy ý đi dạo ngự hoa viên, thì vừa vặn gặp được Ngũ đệ, hắn với ta xấp xỉ tuổi nhau, nhưng tính tình lại không hợp, lúc có Tam ca ở cùng, hắn cũng không cho ta sắc mặt. Vì vậy lúc nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi hiếm có của hắn, ta liền tiến lên nói vài câu khó nghe, lúc ấy tâm tình của Ngũ đệ đặc biệt không tốt, sau khi nghe xong lời nói của ta thì càng khó coi hơn, xông tới đánh nhau với ta, ta nhất thời sơ sẩy đẩy hắn ngã xuống đất, lúc đang định phân phó nội giam bên cạnh giáo huấn hắn, thì bắt gặp một hài tử lạ mặt, ánh mắt của hài tử đó nhìn thấy chúng ta thập phần khiếp sợ, ta tự nhiên là vô cùng tức giận, lại cảm thấy rất mất mặt với người ngoài, vì vậy tiến lên một bước đẩy nó xuống dưới hồ. Ngũ đệ cùng nội giam nhìn thấy được liền choáng váng, đứng ở đó không biết làm sao, mà ta cũng vậy, chứng kiến người đó đang chìm xuống nước, ta mới bắt đầu hoảng lên, thời điểm không biết nên làm sao, ta đứng trên nền tuyết bắt đầu khóc lớn, khóc đến liệt tâm liệt phế, dẫn tới cấm vệ quân đang đi tuần tra nghe thấy liền đến. Lại sau đó, ta liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ vẫn một mực khóc, thời điểm đứa bé kia được thị vệ cứu lên bờ, ta lảo đảo chạy tới cầm tay nó, nhưng lại chỉ cảm thấy lạnh ngắt.
Ta sợ hãi cảm giác đó, nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ biết một mực khóc, khóc ròng đến nửa đêm thì cơ thể nóng lên, thần trí mơ hồ. Sau đó mẫu hậu mời tới rất nhiều đạo sĩ, tưới rất nhiều chén thuốc, đại khái nằm trên giường gần một tháng mới dần tốt lên. Lại về sau, ta cũng không có nghe tin tức gì về đứa bé đó nữa, mà không lâu sau Ngũ đệ tạ thế nên không thể nối dõi ngôi vua được nữa. Còn những nội giam khi ấy hầu hạ bên cạnh ta, chỉ trong vòng một đêm đã thay mới toàn bộ, sự thật được truyền đi là, Ngũ đệ đẩy người vào nước, ta khóc kéo người đến cứu bắt đầu lan truyền. Năm tháng chầm chậm trôi đi, rất nhiều chuyện, ta cũng quên rồi. Chỉ có đôi tay lạnh buốt kia vẫn còn khắc sâu trong lòng, ngẫu nhiên hôm nay chợt nhớ tới lại làm kinh động trong lòng.
Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới người nọ chính là Trác Văn Tĩnh. Hôm nay vừa nghe hắn nhắc đến, ta bừng tỉnh khiếp sợ một hồi. Nếu như hắn biết được chân tướng thật sự, không biết sẽ như thế nào.
Mặc dù không muốn biết, nhưng ta vẫn ngẩng đầu phức tạp nhìn hắn hỏi: “Những năm này, ngươi có hận người đã đẩy ngươi xuống nước không?” Trác Văn Tĩnh bởi vì câu hỏi của ta mà sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày, sau cùng cười khổ đáp: “Kỳ thật, sau chuyện ngày đó, thân thể của ta cũng có chút xấu đi, đại khái điều dưỡng gần một năm mới dần khỏi, về sau học võ cũng vất vả hơn nhiều so với người thường, mỗi lần tâm tình bất định, trong lòng tự nhiên có chút giận, bất quá… Chung quy hắn là quân, ta là thần, hơn nữa về sau thân thể của Ngũ hoàng tử cũng không tốt, ta cũng đã trưởng thành, cũng đã đem việc này quên đi. Chỉ là hôm nay đột nhiên có chút cảm khái mà thôi.” Nếu như người đẩy ngươi không phải là Ngũ đệ mà là ta thì sao? Ta tự hỏi trong lòng, nhưng lời này ta sẽ không hỏi ra, có đôi lúc, bí mật nên vĩnh viễn là bí mật.
/83
|