Trương Huy Nhiên và Văn Lý chả thèm nói gì, dù sao cũng đã trải qua chuyện trước kia, nhưng Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa làm sao có thể đến với nhau nhanh như thế? Lăng Tây Thành không thể nào lý giải nổi. Đời trước anh cũng gặp Mục Chiêu Hòa một vài lần, tuy niên kỷ so với mấy người bọn anh nhỏ hơn nhưng trong ấn tượng của Lăng Tây Thành cậu ta là một người ngoan độc, âm hiểm. Ngược lại anh rất muốn hỏi cậu bé đẹp trai ngoan ngoãn đang ngồi bên cạnh Mạc Tử Uyên là ai? Chẳng lẽ Mục Chiêu Hòa cũng trọng sinh?
“Tử Uyên ca, sao anh ta cứ nhìn em hoài vậy? Bộ em là thú quý hiếm hả?” Chú ý tới Lăng Tây Thành thường thường liếc nhìn mình, Mục Chiêu Hòa nhăn mi lại hỏi Mạc Tử Uyên.
“Không phải đâu, trẻ con khi ăn thì phải nghiêm túc, không nên hết nhìn đông lại ngó tây.” Mạc Tử Uyên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lăng Tây Thành để anh thu liễm một chút, không nên hù dọa đứa trẻ nhà anh.
“Dạ.” Mục Chiêu Hòa gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết rau xanh Mạc Tử Uyên gắp vào bát, lại lặng lẽ đem tôm bỏ qua một bên.
“Sao lại không ăn?” Mạc Tử Uyên tinh mắt phát hiện ra hành động mờ ám của cậu.
“Ngô… Ăn nó rất phiền.”
“Cậu thật là!” Mạc Tử Uyên không đồng ý lắc đầu, đem tôm bỏ vào chén của mình, sau đó bắt đầu lột vỏ rồi đem bỏ lại vào chén cậu.
“Cảm ơn Tử Uyên ca.” Mục Chiêu Hòa khéo léo nói lời cảm ơn với Mạc Tử Uyên, sau đó hạnh phúc tràn trề cắm cúi ăn tôm.
Lăng Tây Thành nhìn một màn này nhanh chóng uống một hớp rượu để an ủi bản thân. Anh cảm thấy hôm nay mình đã chịu khá nhiều sự kinh hãi. Đầu tiên là phát hiện “nam thần Quốc Dân” là một tên mù đường não tàn, sau đó còn gặp được đứa trẻ ngoan ngoãn, nhu thuận – Mục Chiêu Hòa. Ở đời trước, việc Lê gia phá sản thật sự có liên quan đến hai người kia sao? Lăng Tây Thành nghĩ chắc sáng nay lúc ra khỏi nhà anh đi không đúng hướng nên giờ mới xuất hiện ảo giác này.
Khi tàn tiệc, Lăng Tây Thành tuy không ăn nhiều đồ ăn nhưng lại uống rượu không ít. Lê Mặc nhìn dáng vẻ anh biết anh không thể lái xe được nên đành để anh ngồi trên ghế một hồi, còn mình thì đi gọi điện bảo tài xế đến đón hai người về nhà. Lăng Tây Thành mê man dựa vào ghế, mơ hồ thấy đối diện có một người, tập trung nhìn vào, là Mục Chiêu Hòa.
“Anh có vẻ rất chú ý đến tôi nhỉ, vì sao?” Thời khắc này Mục Chiêu Hòa đã bỏ đi dáng vẻ ngoan ngoãn khi ở cùng một chỗ với Mạc Tử Uyên, trên người mơ hồ toát ra khí tức nguy hiểm.
“Vậy tại sao cậu lại đi theo Mạc Tử Uyên? Tôi nhớ không lầm, cậu là tiểu thiếu gia của Mục gia! Tôi nhớ, đáng lẽ lúc này cậu phải cùng tiểu thư nhà thị trưởng đính hôn, sao lại xuất hiện ở đây?” Lăng Tây Thành thử thăm dò Mục Chiêu Hòa một câu. Anh cũng không biết nhiều về Mục Chiêu Hòa, ngay cả chuyện cậu ta thiếu chút nữa đính hôn cùng con gái nhà thị trưởng là do đời trước Lê Tử Du thuận miệng kể ra. Lăng Tây Thành nhớ kỹ, đời trước, Mục Chiêu Hòa không ở bên Mạc Tử Uyên lâu như vậy, quan hệ với Mạc Tử Uyên cũng rất lạnh nhạt, vậy lần này rốt cuộc hiện tại vì nguyên nhân gì cậu ta lại không chịu rời xa Mạc Tử Uyên? Mà sao Mạc Tử Uyên cũng cưng chiều cậu ta vô cùng? Lẽ nào Mạc Tử Uyên coi trọng Mục Chiêu Hòa? Lăng Tây Thành bị chính suy đoán của mình làm cho sợ hãi, rùng mình một chút.
“… Anh làm sao lại biết được chuyện này?” Mục Chiêu Hòa vô cùng kinh ngạc khi Lăng Tây Thành biết rõ chuyện về mình. Lúc trước cậu tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Nếu không phải vì cái đám hỏi ghê tởm kia, cậu cũng không đến nỗi phải trốn nhà đi. May mà gặp được Mạc Tử Uyên, tuy thân phận anh là nhị thiếu gia của nhà họ Mạc nhưng lại chẳng hề mật báo chuyện của cậu, nếu không hiện tại cậu đã bị người trong nhà dùng vũ lực cưỡng chế mang về rồi. Nhưng việc bí ẩn nhất vẫn là làm sao Lăng Tây Thành vừa liếc mắt một cái đã biết thân phận thật của mình trong khi Mục gia chưa bao giờ cho cậu lộ mặt trước truyền thông? Mục Chiêu Hòa vốn tưởng rằng Lăng Tây Thành chỉ là một đại thiếu gia con nhà giàu, nhiều lắm thì ở trên thương trường có chút thành tựu, không nghĩ tới anh ta cũng là một người thông minh, nhạy bén.
“Cậu đang âm mưu làm gì?” Đầu óc Lăng Tây Thành rất nặng, không muốn cùng Mục Chiêu Hòa chơi trò đánh đố, đơn giản trực tiếp hỏi ra vấn đề mình muốn biết.
“Anh lấy tư cách gì hỏi tôi vấn đề này? Nếu như anh là bạn của Mạc Tử Uyên, tôi có thể nói cho anh biết, anh ấy là của tôi, sau này các anh không cần quan tâm nhiều như vậy. Còn nếu đứng ở góc độ tiểu tình nhân của anh, vậy anh càng không cần phải lo lắng, tôi cũng chẳng muốn liên quan đến các anh.” Mục Chiêu Hòa ghé sát tai Lăng Tây Thành nói với anh: “Cẩn thận Trịnh gia, xem xét quan hệ giữa anh và Mạc Tử Uyên, tôi muốn nhắc anh, bên Lê Tử Du có biến.”
“Cậu nói cái gì?” Lăng Tây Thành trong nháy mắt thanh tỉnh, kéo tay Mục Chiêu Hòa lại muốn cậu nói cho rõ ràng.
Mục Chiêu Hòa không trả lời, trừng mắt nhìn anh, sau đó dùng dáng vẻ ngây thơ la lớn: “Lăng tiên sinh, anh say lắm rồi đúng không? Có sao không? Tử Uyên ca mau tới giúp em với.”
Lăng Tây Thành không theo kịp sự thay đổi đột ngột của Mục Chiêu Hòa, có chút ngẩn người nhìn cậu, nhưng Mạc Tử Uyên đã nghe thấy tiếng kêu của cậu ta đi tới nâng anh dậy rồi nói: “Tôi thấy tài xế nhà cậu tới rồi đó, tôi dìu cậu ra ngoài.”
Lăng Tây Thành dựa vào người của Mạc Tử Uyên đứng dậy, quay đầu liếc mắt nhìn Mục Chiêu Hòa, đối diện là ánh mắt tà đầy ý cười của cậu. Lăng Tây Thành còn muốn nói cái gì, nhưng tư duy đã hỗn loạn không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mục Chiêu Hòa cười rộ lên, sau đó chớp mắt lại trở về bình thường.
Lê Mặc và tài xế cùng nhau đỡ Lăng Tây Thành lên lầu, để anh nằm nghỉ. Thấy Lăng Tây Thành say đến khó chịu, Lê Mặc thở dài, đưa tay giúp anh cởi quần áo: “Anh hôm nay làm sao vậy? Lúc ăn cơm đã thấy anh kì kì, tự nhiên lại uống nhiều rượu đến thế?”
Lăng Tây Thành không nói chuyện, thả lỏng tứ chi tùy ý Lê Mặc làm gì thì làm.
“Khó chịu lắm sao?” Lê Mặc đỡ anh đứng dậy, giúp anh cởi áo khoác ra: “Anh nằm đây một chút, em xuống lầu pha trà giải rượu cho anh.”
“Đừng đi.” Lăng Tây Thành mắt say lờ đờ mông lung kéo Lê Mặc không cho cậu rời đi.
“Anh sao thế?” Lê Mặc biết anh uống nhiều rồi, cũng không phản kháng, thuận theo tựa vào lòng anh.
Lăng Tây Thành ôm lấy cậu cọ cọ, hàm hồ hỏi Lê Mặc: “Mặc Mặc, em có biết Lê gia từng đắc tội với ai không?”
“Chắc là không.” Lê Mặc cẩn thận suy nghĩ một chút, Lê gia có của cải, trên thương trường cũng rất tốt, phong cách làm việc tương đối khiêm tốn, cũng là xí nghiệp lâu đời nhất.
“Em suy nghĩ kĩ một chút xem, có thể không phải bây giờ mới đắc tội mà đã thật lâu trước đây đắc tội thì sao?” Lăng Tây Thành vừa hỏi Lê Mặc vừa tự hồi tưởng. Đời trước mãi cho đến khi Lê gia phá sản, người sau lưng Lê Tử Du cũng không xuất hiện, cuối cùng anh cũng không biết người hạ thủ phía sau Lê gia là ai. Mà câu sau cùng Mục Chiêu Hòa nói lúc ở Dạ Mịch là ý gì? Cẩn thận Trịnh gia, ở B thị cũng đâu có gia tộc nào họ Trịnh, chẳng lẽ là bên ngoài? Lăng Tây Thành nghĩ muốn đau đầu, lại thêm cảm giác say khiến dạ dày của anh co rút đau đớn, anh thành thật xoay người ghé vào lòng Lê Mặc oán giận: “Mặc Mặc, đầu anh đau, dạ dày cũng khó chịu, làm sao bây giờ.”
Lê Mặc không nỡ nhìn bộ dáng này của Lăng Tây Thành, chỉ xem là anh quá say, tùy anh đè nặng mình, cậu giúp anh xoa xoa thái dương. Lăng Tây Thành hưởng thụ sự chăm sóc của Lê Mặc, cũng không muốn suy nghĩ tiếp nữa, một lát sau dần thì chìm dần vào giấc ngủ.
Mà lúc này Mạc Tử Uyên đang cùng Mục Chiêu Hòa ngồi trên ghế salon xem ti vi. Mạc Tử Uyên lén liếc nhìn Mục Chiêu Hòa đang ngồi cạnh mình, cậu giờ đây đã không còn cái khí tức nguy hiểm lúc mới gặp, Mục Chiêu Hòa tựa như một thiếu niên bình thường có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo mà vô hại. Anh thiếu chút nữa đã quên mất vào lần gặp mặt đầu tiên cậu chĩa súng uy hiếp mình: “Nói một chút tôi nghe nào, hôm nay cậu nói gì với Lăng Tây Thành khiến cậu ấy vô cùng kinh ngạc thế?” Vốn định vỗ vỗ đầu cậu, nhưng chiều cao hai người không khác biệt lắm, Mạc Tử Uyên không thể làm gì khác hơn là vỗ vào vai Mục Chiêu Hòa.
“Anh nghe được rồi!” Mục Chiêu Hòa ngoẹo đầu nhìn anh một cái, đứng dậy cầm một trái quýt từ trên bàn trà lên rồi ở tay vịn salon bên cạnh Mạc Tử Uyên thưởng thức.
“Không có, nhưng Lăng Tây Thành không phải là người đơn giản thất thố như vậy.”
“Em muốn ăn táo.” Mục Chiêu Hòa không trả lời Mạc Tử Uyên trái lại hất hàm chỉ chỉ đĩa táo trên bàn.
Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ cầm táo lên giúp cậu gọt vỏ. Mạc Tử Uyên cũng không biết vì sao, rõ ràng trong lòng anh minh bạch, Mục Chiêu Hòa cũng không phải một thiếu niên hư nhược lúc nào cũng phải chiếu cố, nhưng anh vẫn theo bản năng cưng chiều cậu. So với Lê Tử Du hoàn toàn bất đồng. Mục Chiêu Hòa so với Lê Tử Du càng rạng rỡ hơn, lúc cười rộ lên nhìn rất có linh khí, nhưng cũng không mềm yếu, thậm chí còn cho người ta cảm giác cường thế xâm lược. Mạc Tử Uyên không yên lòng gọt vỏ táo trong tay, sơ ý thiếu chút nữa đã cắt đứt ngón tay.
“Cẩn thận.” Mục Chiêu Hòa cau mày lấy dao trong tay anh ra, tỉ mỉ kiểm tra tay anh một lần, cau mày hỏi: “Sao anh lại ngẩn người ra vậy?”
“Không biết, có thể do mệt mỏi.” Mạc Tử Uyên dựa vào sopha nhắm mắt lại. Gần đây anh nghỉ ngơi suốt, không đi bệnh viện cũng không ra khỏi nhà, mỗi ngày giống như cùng Mục Chiêu Hòa lăn lộn cùng một chỗ. Vốn anh cho rằng mình cần thời gian rất dài để quên đi Lê Tử Du, không ngờ, nhiều ngày đã trôi qua, mình lại rất ít nhớ tới y. Rút tay mình khỏi tay Mục Chiêu Hòa, Mạc Tử Uyên hỏi cậu: “Cậu dự định khi nào về nhà?”
“Qua trận này đã, thế nào, anh ghét bỏ em?” Mục Chiêu Hòa được thế nằm ngửa trên đùi Mạc Tử Uyên, một lần nữa thưởng thức ngón tay của Mạc Tử Uyên thả trên ghế salon.
Mạc Tử Uyên nhìn bộ dạng mèo con của cậu, cũng thuận theo cậu. Qua hồi lâu, nghe người chủ trì chương trình tin tức nửa đêm bắt đầu nói chúc ngủ ngon, Mạc Tử Uyên vỗ vỗ người vẫn đang nương nhờ trên người anh – Mục Chiêu Hòa nói: “Đứng lên, vào phòng ngủ đi!”
“Không, em muốn ngủ cùng anh!” Mục Chiêu Hòa vươn dài tay ôm lấy cổ Mạc Tử Uyên, mượn lực tiến vào lòng Mạc Tử Uyên.
Vóc dáng hai người vốn xấp xỉ nhau, Mạc Tử Uyên bị động tác của cậu khiến cho không được tự nhiên, vừa đẩy cậu ra vừa đùa giỡn bảo: “Mục Chiêu Hòa tiểu bằng hữu, khuya lắm rồi, không nên làm nũng nữa, muốn làm bé ngoan thì nên đi ngủ, được chứ?”
Mục Chiêu Hòa nghe vậy đứng dậy giam thân thể Mạc Tử Uyên vào sopha, tiến đến bên tai anh trầm giọng nói: “Bé ngoan có được thưởng gì không?”
Mạc Tử Uyên bị hơi thở của cậu khiến cho lỗ tai ngứa, không thể làm gì khác hơn là tách đầu cậu ra, bất đắc dĩ nói: “Đừng lộn xộn, đi tắm rồi ngủ đi.”
“Hứ!” Mục Chiêu Hòa lưu loát đứng dậy, không tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Trước khi cậu đi vào phòng khách quay đầu hướng Mạc Tử Uyên nói một câu: “Tử Uyên, không nên dính vào chuyện của Lê gia, rất nguy hiểm.”
“Cậu có phải biết cái gì không?” Mạc Tử Uyên kinh ngạc hỏi.
“Không, em không biết cái gì hết, chỉ là hứng lên nhắc nhở anh thôi.” Mục Chiêu Hòa cười nháy mắt mấy cái rồi đóng cửa vào phòng, lưu lại Mạc Tử Uyên một mình một người ở phòng khách như có điều suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tây Thành bị Lê Mặc đánh thức. Do say rượu nên đầu vẫn mơ hồ đau, dạ dày cũng không thoải mái đến lợi hại, miễn cưỡng uống vài hớp cháo hoa dưa muối Lê Mặc nấu, đè xuống cảm giác buồn nôn, Lăng Tây Thành thật sự không muốn đi làm. Lê Mặc nhìn dáng vẻ của anh thật sự không đành lòng, nhưng nhớ kỹ sáng nay có một hội nghị không bỏ lỡ được, chỉ có thể thúc giục Lăng Tây Thành thay quần áo chuẩn bị xuất môn đi làm.
Lăng Tây Thành cau mày ngồi trong phòng họp, nghe quản lí của các ban báo cáo hằng ngày, ngực dị thường lo lắng. Bình thường khi nghe báo cáo, chỉ cần nói rõ ràng tháng trước đã làm gì, có gì hiệu quả, mang đến lợi ích kinh tế thế nào là được rồi, nói một đống lời nói suông như vậy thì được lợi lộc gì.
Dùng ngón trỏ gõ bàn một cái, Lăng Tây Thành ý bảo quản lí bộ tiếp thị dừng lại: “Báo cáo của ông tôi cũng đã xem qua rồi, đề cử nhà cung cấp nào tôi cũng biết. Hiện nay tôi có một vấn đề, các người dựa vào điều kiện gì mà chọn công ty cung cấp nguyên liệu?”
“Ách… Đương nhiên là căn cứ vào bản thiết kế trang sức của bộ thiết kế…” Quản lí bộ tiếp thị không nghĩ tới Lăng Tây Thành lại đột nhiên làm khó dễ, chưa kịp chuẩn bị trước lý do thoái thác.
“Thật không? Tôi nhớ kỹ bản thiết kế mấy ngày nữa mới được công bố, các người vừa nói dùng cái gì chọn?”
“Cái này…” Quản lí bộ tiếp thị bị Lăng Tây Thành áp lực, nói không ra lời. Nhưng quản lí bộ tài vụ lại lên tiếng: “Tiểu chủ tịch cần gì phải gây sự như vậy?”
“Tôi gây sự?” Lăng Tây Thành cười lạnh nhìn hắn một cái: “Tôi lại nghĩ tôi là một người tương đối khoan dung người khác!”
Lăng Tây Thành đem tư liệu trong tay ném lên bàn. Vốn đang dự định lưu lại những kẻ cậy vào tuổi tác trong công ty mà lên mặt này vài ngày, không nghĩ tới bọn họ lại “điếc không sợ súng” đến thế. Gọi tới Văn Lý đang đứng ở bên cạnh, Lăng Tây Thành nhỏ giọng rỉ tai vài câu. Văn Lý gật đầu, buông bút ngừng việc ghi nội dung cuộc họp lại, nhanh chóng ra khỏi phòng họp.
“Tử Uyên ca, sao anh ta cứ nhìn em hoài vậy? Bộ em là thú quý hiếm hả?” Chú ý tới Lăng Tây Thành thường thường liếc nhìn mình, Mục Chiêu Hòa nhăn mi lại hỏi Mạc Tử Uyên.
“Không phải đâu, trẻ con khi ăn thì phải nghiêm túc, không nên hết nhìn đông lại ngó tây.” Mạc Tử Uyên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lăng Tây Thành để anh thu liễm một chút, không nên hù dọa đứa trẻ nhà anh.
“Dạ.” Mục Chiêu Hòa gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết rau xanh Mạc Tử Uyên gắp vào bát, lại lặng lẽ đem tôm bỏ qua một bên.
“Sao lại không ăn?” Mạc Tử Uyên tinh mắt phát hiện ra hành động mờ ám của cậu.
“Ngô… Ăn nó rất phiền.”
“Cậu thật là!” Mạc Tử Uyên không đồng ý lắc đầu, đem tôm bỏ vào chén của mình, sau đó bắt đầu lột vỏ rồi đem bỏ lại vào chén cậu.
“Cảm ơn Tử Uyên ca.” Mục Chiêu Hòa khéo léo nói lời cảm ơn với Mạc Tử Uyên, sau đó hạnh phúc tràn trề cắm cúi ăn tôm.
Lăng Tây Thành nhìn một màn này nhanh chóng uống một hớp rượu để an ủi bản thân. Anh cảm thấy hôm nay mình đã chịu khá nhiều sự kinh hãi. Đầu tiên là phát hiện “nam thần Quốc Dân” là một tên mù đường não tàn, sau đó còn gặp được đứa trẻ ngoan ngoãn, nhu thuận – Mục Chiêu Hòa. Ở đời trước, việc Lê gia phá sản thật sự có liên quan đến hai người kia sao? Lăng Tây Thành nghĩ chắc sáng nay lúc ra khỏi nhà anh đi không đúng hướng nên giờ mới xuất hiện ảo giác này.
Khi tàn tiệc, Lăng Tây Thành tuy không ăn nhiều đồ ăn nhưng lại uống rượu không ít. Lê Mặc nhìn dáng vẻ anh biết anh không thể lái xe được nên đành để anh ngồi trên ghế một hồi, còn mình thì đi gọi điện bảo tài xế đến đón hai người về nhà. Lăng Tây Thành mê man dựa vào ghế, mơ hồ thấy đối diện có một người, tập trung nhìn vào, là Mục Chiêu Hòa.
“Anh có vẻ rất chú ý đến tôi nhỉ, vì sao?” Thời khắc này Mục Chiêu Hòa đã bỏ đi dáng vẻ ngoan ngoãn khi ở cùng một chỗ với Mạc Tử Uyên, trên người mơ hồ toát ra khí tức nguy hiểm.
“Vậy tại sao cậu lại đi theo Mạc Tử Uyên? Tôi nhớ không lầm, cậu là tiểu thiếu gia của Mục gia! Tôi nhớ, đáng lẽ lúc này cậu phải cùng tiểu thư nhà thị trưởng đính hôn, sao lại xuất hiện ở đây?” Lăng Tây Thành thử thăm dò Mục Chiêu Hòa một câu. Anh cũng không biết nhiều về Mục Chiêu Hòa, ngay cả chuyện cậu ta thiếu chút nữa đính hôn cùng con gái nhà thị trưởng là do đời trước Lê Tử Du thuận miệng kể ra. Lăng Tây Thành nhớ kỹ, đời trước, Mục Chiêu Hòa không ở bên Mạc Tử Uyên lâu như vậy, quan hệ với Mạc Tử Uyên cũng rất lạnh nhạt, vậy lần này rốt cuộc hiện tại vì nguyên nhân gì cậu ta lại không chịu rời xa Mạc Tử Uyên? Mà sao Mạc Tử Uyên cũng cưng chiều cậu ta vô cùng? Lẽ nào Mạc Tử Uyên coi trọng Mục Chiêu Hòa? Lăng Tây Thành bị chính suy đoán của mình làm cho sợ hãi, rùng mình một chút.
“… Anh làm sao lại biết được chuyện này?” Mục Chiêu Hòa vô cùng kinh ngạc khi Lăng Tây Thành biết rõ chuyện về mình. Lúc trước cậu tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Nếu không phải vì cái đám hỏi ghê tởm kia, cậu cũng không đến nỗi phải trốn nhà đi. May mà gặp được Mạc Tử Uyên, tuy thân phận anh là nhị thiếu gia của nhà họ Mạc nhưng lại chẳng hề mật báo chuyện của cậu, nếu không hiện tại cậu đã bị người trong nhà dùng vũ lực cưỡng chế mang về rồi. Nhưng việc bí ẩn nhất vẫn là làm sao Lăng Tây Thành vừa liếc mắt một cái đã biết thân phận thật của mình trong khi Mục gia chưa bao giờ cho cậu lộ mặt trước truyền thông? Mục Chiêu Hòa vốn tưởng rằng Lăng Tây Thành chỉ là một đại thiếu gia con nhà giàu, nhiều lắm thì ở trên thương trường có chút thành tựu, không nghĩ tới anh ta cũng là một người thông minh, nhạy bén.
“Cậu đang âm mưu làm gì?” Đầu óc Lăng Tây Thành rất nặng, không muốn cùng Mục Chiêu Hòa chơi trò đánh đố, đơn giản trực tiếp hỏi ra vấn đề mình muốn biết.
“Anh lấy tư cách gì hỏi tôi vấn đề này? Nếu như anh là bạn của Mạc Tử Uyên, tôi có thể nói cho anh biết, anh ấy là của tôi, sau này các anh không cần quan tâm nhiều như vậy. Còn nếu đứng ở góc độ tiểu tình nhân của anh, vậy anh càng không cần phải lo lắng, tôi cũng chẳng muốn liên quan đến các anh.” Mục Chiêu Hòa ghé sát tai Lăng Tây Thành nói với anh: “Cẩn thận Trịnh gia, xem xét quan hệ giữa anh và Mạc Tử Uyên, tôi muốn nhắc anh, bên Lê Tử Du có biến.”
“Cậu nói cái gì?” Lăng Tây Thành trong nháy mắt thanh tỉnh, kéo tay Mục Chiêu Hòa lại muốn cậu nói cho rõ ràng.
Mục Chiêu Hòa không trả lời, trừng mắt nhìn anh, sau đó dùng dáng vẻ ngây thơ la lớn: “Lăng tiên sinh, anh say lắm rồi đúng không? Có sao không? Tử Uyên ca mau tới giúp em với.”
Lăng Tây Thành không theo kịp sự thay đổi đột ngột của Mục Chiêu Hòa, có chút ngẩn người nhìn cậu, nhưng Mạc Tử Uyên đã nghe thấy tiếng kêu của cậu ta đi tới nâng anh dậy rồi nói: “Tôi thấy tài xế nhà cậu tới rồi đó, tôi dìu cậu ra ngoài.”
Lăng Tây Thành dựa vào người của Mạc Tử Uyên đứng dậy, quay đầu liếc mắt nhìn Mục Chiêu Hòa, đối diện là ánh mắt tà đầy ý cười của cậu. Lăng Tây Thành còn muốn nói cái gì, nhưng tư duy đã hỗn loạn không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mục Chiêu Hòa cười rộ lên, sau đó chớp mắt lại trở về bình thường.
Lê Mặc và tài xế cùng nhau đỡ Lăng Tây Thành lên lầu, để anh nằm nghỉ. Thấy Lăng Tây Thành say đến khó chịu, Lê Mặc thở dài, đưa tay giúp anh cởi quần áo: “Anh hôm nay làm sao vậy? Lúc ăn cơm đã thấy anh kì kì, tự nhiên lại uống nhiều rượu đến thế?”
Lăng Tây Thành không nói chuyện, thả lỏng tứ chi tùy ý Lê Mặc làm gì thì làm.
“Khó chịu lắm sao?” Lê Mặc đỡ anh đứng dậy, giúp anh cởi áo khoác ra: “Anh nằm đây một chút, em xuống lầu pha trà giải rượu cho anh.”
“Đừng đi.” Lăng Tây Thành mắt say lờ đờ mông lung kéo Lê Mặc không cho cậu rời đi.
“Anh sao thế?” Lê Mặc biết anh uống nhiều rồi, cũng không phản kháng, thuận theo tựa vào lòng anh.
Lăng Tây Thành ôm lấy cậu cọ cọ, hàm hồ hỏi Lê Mặc: “Mặc Mặc, em có biết Lê gia từng đắc tội với ai không?”
“Chắc là không.” Lê Mặc cẩn thận suy nghĩ một chút, Lê gia có của cải, trên thương trường cũng rất tốt, phong cách làm việc tương đối khiêm tốn, cũng là xí nghiệp lâu đời nhất.
“Em suy nghĩ kĩ một chút xem, có thể không phải bây giờ mới đắc tội mà đã thật lâu trước đây đắc tội thì sao?” Lăng Tây Thành vừa hỏi Lê Mặc vừa tự hồi tưởng. Đời trước mãi cho đến khi Lê gia phá sản, người sau lưng Lê Tử Du cũng không xuất hiện, cuối cùng anh cũng không biết người hạ thủ phía sau Lê gia là ai. Mà câu sau cùng Mục Chiêu Hòa nói lúc ở Dạ Mịch là ý gì? Cẩn thận Trịnh gia, ở B thị cũng đâu có gia tộc nào họ Trịnh, chẳng lẽ là bên ngoài? Lăng Tây Thành nghĩ muốn đau đầu, lại thêm cảm giác say khiến dạ dày của anh co rút đau đớn, anh thành thật xoay người ghé vào lòng Lê Mặc oán giận: “Mặc Mặc, đầu anh đau, dạ dày cũng khó chịu, làm sao bây giờ.”
Lê Mặc không nỡ nhìn bộ dáng này của Lăng Tây Thành, chỉ xem là anh quá say, tùy anh đè nặng mình, cậu giúp anh xoa xoa thái dương. Lăng Tây Thành hưởng thụ sự chăm sóc của Lê Mặc, cũng không muốn suy nghĩ tiếp nữa, một lát sau dần thì chìm dần vào giấc ngủ.
Mà lúc này Mạc Tử Uyên đang cùng Mục Chiêu Hòa ngồi trên ghế salon xem ti vi. Mạc Tử Uyên lén liếc nhìn Mục Chiêu Hòa đang ngồi cạnh mình, cậu giờ đây đã không còn cái khí tức nguy hiểm lúc mới gặp, Mục Chiêu Hòa tựa như một thiếu niên bình thường có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo mà vô hại. Anh thiếu chút nữa đã quên mất vào lần gặp mặt đầu tiên cậu chĩa súng uy hiếp mình: “Nói một chút tôi nghe nào, hôm nay cậu nói gì với Lăng Tây Thành khiến cậu ấy vô cùng kinh ngạc thế?” Vốn định vỗ vỗ đầu cậu, nhưng chiều cao hai người không khác biệt lắm, Mạc Tử Uyên không thể làm gì khác hơn là vỗ vào vai Mục Chiêu Hòa.
“Anh nghe được rồi!” Mục Chiêu Hòa ngoẹo đầu nhìn anh một cái, đứng dậy cầm một trái quýt từ trên bàn trà lên rồi ở tay vịn salon bên cạnh Mạc Tử Uyên thưởng thức.
“Không có, nhưng Lăng Tây Thành không phải là người đơn giản thất thố như vậy.”
“Em muốn ăn táo.” Mục Chiêu Hòa không trả lời Mạc Tử Uyên trái lại hất hàm chỉ chỉ đĩa táo trên bàn.
Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ cầm táo lên giúp cậu gọt vỏ. Mạc Tử Uyên cũng không biết vì sao, rõ ràng trong lòng anh minh bạch, Mục Chiêu Hòa cũng không phải một thiếu niên hư nhược lúc nào cũng phải chiếu cố, nhưng anh vẫn theo bản năng cưng chiều cậu. So với Lê Tử Du hoàn toàn bất đồng. Mục Chiêu Hòa so với Lê Tử Du càng rạng rỡ hơn, lúc cười rộ lên nhìn rất có linh khí, nhưng cũng không mềm yếu, thậm chí còn cho người ta cảm giác cường thế xâm lược. Mạc Tử Uyên không yên lòng gọt vỏ táo trong tay, sơ ý thiếu chút nữa đã cắt đứt ngón tay.
“Cẩn thận.” Mục Chiêu Hòa cau mày lấy dao trong tay anh ra, tỉ mỉ kiểm tra tay anh một lần, cau mày hỏi: “Sao anh lại ngẩn người ra vậy?”
“Không biết, có thể do mệt mỏi.” Mạc Tử Uyên dựa vào sopha nhắm mắt lại. Gần đây anh nghỉ ngơi suốt, không đi bệnh viện cũng không ra khỏi nhà, mỗi ngày giống như cùng Mục Chiêu Hòa lăn lộn cùng một chỗ. Vốn anh cho rằng mình cần thời gian rất dài để quên đi Lê Tử Du, không ngờ, nhiều ngày đã trôi qua, mình lại rất ít nhớ tới y. Rút tay mình khỏi tay Mục Chiêu Hòa, Mạc Tử Uyên hỏi cậu: “Cậu dự định khi nào về nhà?”
“Qua trận này đã, thế nào, anh ghét bỏ em?” Mục Chiêu Hòa được thế nằm ngửa trên đùi Mạc Tử Uyên, một lần nữa thưởng thức ngón tay của Mạc Tử Uyên thả trên ghế salon.
Mạc Tử Uyên nhìn bộ dạng mèo con của cậu, cũng thuận theo cậu. Qua hồi lâu, nghe người chủ trì chương trình tin tức nửa đêm bắt đầu nói chúc ngủ ngon, Mạc Tử Uyên vỗ vỗ người vẫn đang nương nhờ trên người anh – Mục Chiêu Hòa nói: “Đứng lên, vào phòng ngủ đi!”
“Không, em muốn ngủ cùng anh!” Mục Chiêu Hòa vươn dài tay ôm lấy cổ Mạc Tử Uyên, mượn lực tiến vào lòng Mạc Tử Uyên.
Vóc dáng hai người vốn xấp xỉ nhau, Mạc Tử Uyên bị động tác của cậu khiến cho không được tự nhiên, vừa đẩy cậu ra vừa đùa giỡn bảo: “Mục Chiêu Hòa tiểu bằng hữu, khuya lắm rồi, không nên làm nũng nữa, muốn làm bé ngoan thì nên đi ngủ, được chứ?”
Mục Chiêu Hòa nghe vậy đứng dậy giam thân thể Mạc Tử Uyên vào sopha, tiến đến bên tai anh trầm giọng nói: “Bé ngoan có được thưởng gì không?”
Mạc Tử Uyên bị hơi thở của cậu khiến cho lỗ tai ngứa, không thể làm gì khác hơn là tách đầu cậu ra, bất đắc dĩ nói: “Đừng lộn xộn, đi tắm rồi ngủ đi.”
“Hứ!” Mục Chiêu Hòa lưu loát đứng dậy, không tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Trước khi cậu đi vào phòng khách quay đầu hướng Mạc Tử Uyên nói một câu: “Tử Uyên, không nên dính vào chuyện của Lê gia, rất nguy hiểm.”
“Cậu có phải biết cái gì không?” Mạc Tử Uyên kinh ngạc hỏi.
“Không, em không biết cái gì hết, chỉ là hứng lên nhắc nhở anh thôi.” Mục Chiêu Hòa cười nháy mắt mấy cái rồi đóng cửa vào phòng, lưu lại Mạc Tử Uyên một mình một người ở phòng khách như có điều suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tây Thành bị Lê Mặc đánh thức. Do say rượu nên đầu vẫn mơ hồ đau, dạ dày cũng không thoải mái đến lợi hại, miễn cưỡng uống vài hớp cháo hoa dưa muối Lê Mặc nấu, đè xuống cảm giác buồn nôn, Lăng Tây Thành thật sự không muốn đi làm. Lê Mặc nhìn dáng vẻ của anh thật sự không đành lòng, nhưng nhớ kỹ sáng nay có một hội nghị không bỏ lỡ được, chỉ có thể thúc giục Lăng Tây Thành thay quần áo chuẩn bị xuất môn đi làm.
Lăng Tây Thành cau mày ngồi trong phòng họp, nghe quản lí của các ban báo cáo hằng ngày, ngực dị thường lo lắng. Bình thường khi nghe báo cáo, chỉ cần nói rõ ràng tháng trước đã làm gì, có gì hiệu quả, mang đến lợi ích kinh tế thế nào là được rồi, nói một đống lời nói suông như vậy thì được lợi lộc gì.
Dùng ngón trỏ gõ bàn một cái, Lăng Tây Thành ý bảo quản lí bộ tiếp thị dừng lại: “Báo cáo của ông tôi cũng đã xem qua rồi, đề cử nhà cung cấp nào tôi cũng biết. Hiện nay tôi có một vấn đề, các người dựa vào điều kiện gì mà chọn công ty cung cấp nguyên liệu?”
“Ách… Đương nhiên là căn cứ vào bản thiết kế trang sức của bộ thiết kế…” Quản lí bộ tiếp thị không nghĩ tới Lăng Tây Thành lại đột nhiên làm khó dễ, chưa kịp chuẩn bị trước lý do thoái thác.
“Thật không? Tôi nhớ kỹ bản thiết kế mấy ngày nữa mới được công bố, các người vừa nói dùng cái gì chọn?”
“Cái này…” Quản lí bộ tiếp thị bị Lăng Tây Thành áp lực, nói không ra lời. Nhưng quản lí bộ tài vụ lại lên tiếng: “Tiểu chủ tịch cần gì phải gây sự như vậy?”
“Tôi gây sự?” Lăng Tây Thành cười lạnh nhìn hắn một cái: “Tôi lại nghĩ tôi là một người tương đối khoan dung người khác!”
Lăng Tây Thành đem tư liệu trong tay ném lên bàn. Vốn đang dự định lưu lại những kẻ cậy vào tuổi tác trong công ty mà lên mặt này vài ngày, không nghĩ tới bọn họ lại “điếc không sợ súng” đến thế. Gọi tới Văn Lý đang đứng ở bên cạnh, Lăng Tây Thành nhỏ giọng rỉ tai vài câu. Văn Lý gật đầu, buông bút ngừng việc ghi nội dung cuộc họp lại, nhanh chóng ra khỏi phòng họp.
/68
|