Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 158: Tình thiêu Phượng tỷ ( thượng)

/404


Trường Bình vì len lén chạy ra cung, cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, gần đến buổi chiều thì quay trở về cung.
Lúc gần đi chỉ nhìn Phượng tỷ, Trường Bình bất mãn hừ một tiếng, lại kéo vạt áo của Phương Tranh, tàn bạo ghé vào lỗ tai hắn uy hiếp: " Không cho ngươi dính líu cùng nàng ta, nếu không lão nương bóp chết ngươi!"
Ấn tượng đầu tiên giữa người với người rất trọng yếu, khi lần đầu tiên Trường Bình gặp Yên Nhiên, khi đó Phương Tranh đang bị nhốt vào thiên lao, Yên Nhiên một mình quỳ gối trước phủ của Mập Mạp, vì Phương Tranh đau khổ khẩn cầu. Cho nên Trường Bình rất dễ dàng tiếp nhận nữ tử có tình có nghĩa như Yên Nhiên, thậm chí còn chủ động tới cửa thăm Yên Nhiên, gia đình nhà giàu thời cổ đại, chính thất phu nhân quyền uy lớn nhất, mà nam nhân nạp tiểu thiếp, thì địa vị trong gia đình chỉ cao hơn nô tỳ một chút, Yên Nhiên có được lễ ngộ như vậy của Trường Bình, đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng may mắn.
Nhưng Phượng tỷ thì khác, mỗi lần Trường Bình thấy nàng, thì mặt mày sầm xuống, nếu tìm lý do, cũng do ấn tượng đầu tiên.
Khi đó Trường Bình còn đang truy cầu tình cảm của Phương Tranh, mà Phương Tranh mỗi ngày đều né tránh nàng, Trường Bình còn đang đau khổ tức giận, lại bị người báo cho biết tên vô lương tâm Phương Tranh không ngờ lại cùng một nữ nhân khác uống rượu mua vui, vì vậy liền xuất hiện một màn Trường Bình hấp tấp dẫn binh đến vây Yên Nguyệt Lâu. Có sự mở đầu cực độ ác liệt này, vì thế Trường Bình vẫn luôn có lòng oán hận Phượng tỷ.
Phương Tranh là một người tùy tiện, tất nhiên chẳng hiểu được những khúc mắc giữa các nữ tử lại rắc rối như thế, nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp nhưng đầy hồ nghi của Trường Bình trước khi đi cứ ngắm tới ngắm lui giữa hắn và Phượng tỷ, tựa như lão bà đang trảo lão công, đang bắt gian tại trận. Phương Tranh không khỏi có chút buồn cười, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Bình: " Trở về đi, yên tâm, ta và Phượng tỷ là trong sạch, còn trắng hơn cả đậu hũ đó."
Nói thì nói như vậy, kỳ thực Phương Tranh đang rất mong muốn cùng Phượng tỷ nảy sinh quan hệ mơ mơ hồ hồ.
Trường Bình vẫn đang rất lo lắng, liếc mắt nhìn Phượng tỷ đang đứng rất xa: " Nếu nàng ta câu dẫn ngươi thì làm sao bây giờ?"
Vấn đề này đúng là có độ khó, nữ nhân phong tình vạn chủng như vậy lại chủ động câu dẫn hắn, nếu Phương Tranh còn cự tuyệt được, thì còn gọi là nam nhân sao? Nhưng lời này cũng không thể nói ra trước mặt Trường Bình.
Phương Tranh trầm ngâm nói: " Ân…Ta tận lực không tiếp thu sự câu dẫn của nàng ta…"
Trường Bình nghe ra lời này không hề có thành ý, không khỏi cảm thấy nổi giận: " Nàng ta có phải rất thích ngươi?"
" Hẳn là phải đó…" Phương Tranh không xác định len lén đưa mắt nhìn Phượng tỷ. Nàng đang đứng ngay cửa Ngọc Như Trai, đang từ xa xa nhìn hắn, bên môi mang theo nụ cười phong tình vạn chủng, dường như đóa hoa tươi mùa xuân đang nở rộ, làm cho cả đáy lòng người khác vô cùng thoải mái.
Ẩn tình như thế mà nhìn hắn, điều này còn không phải là đang thích ta thì là gì? Ở trong lòng Phương Tranh hạ kết luận. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trường Bình nghe nói Phượng tỷ thích nam nhân của nàng thì liền phát hỏa. Nhịn không được liền nghĩ muốn tiến lên cùng Phượng tỷ diễn xuất một hồi tiết mục tranh giành tình nhân, lập tức lại nghĩ, người ta đâu có chính miệng thừa nhận, tất cả đều chỉ là phỏng đoán, nếu cứ như vậy mà đi tới lý luận thì đúng là quá vô lý thực sự.
Nàng không thể tránh được nắm chặt nắm tay, oán hận trừng mắt nhìn Phượng tỷ, Trường Bình cắn răng nói: " Vậy ngươi có thích nàng hay không?"
Hắn liếc mắt lén lút nhìn vẻ vũ mị của Phượng tỷ, lại nhìn Trường Bình đang tức giận đến muốn nổ tung mà chết, Phương Tranh thở dài, dường như đang bị ủy khuất lớn hơn trời, nghĩ một đằng nói một nẻo, thấp giọng: " Ta không thích nàng…" Trong thanh âm tràn đầy thương cảm và bất đắc dĩ.
Trường Bình như phát điên dùng sức nắm tóc, sau đó lại chà chà chân, lớn tiếng nói: " A…ta không tin đâu!"
Nói xong hung hăng đấm Phương Tranh một quyền, lại không chút ý tốt hướng Phượng tỷ nặng nề hừ một tiếng, thở hồng hộc leo lên xe ngựa, hồi cung.
Phương Tranh hướng xe ngựa phất tay, la lớn: " Uy! Ngày mai ta tiến cung gặp phụ hoàng của nàng, nàng đứng trước cửa cung chờ ta."
" Đi chết đi!"
" Công chúa điện hạ làm sao vậy? Dường như rất có ý kiến đối với ta?" Thấy Trường Bình đùng đùng nổi giận bỏ đi, Phượng tỷ bước tới nghi hoặc hỏi.
" Không có gì, tiểu cô nương tính tình như vậy thôi, hì hì, nàng nghĩ giữa hai ta có chuyện mờ ám." Phương Tranh nhìn khuôn mặt kiều mị của Phượng tỷ, cười tủm tỉm nói.
Gương mặt Phượng tỷ hơi đỏ lên, không được tự nhiên kéo tóc mai khẽ vuốt, đôi mắt cũng không dám nhìn Phương Tranh, trong miệng ra vẻ tùy ý hỏi: " Vậy ngươi nói như thế nào?"
Phương Tranh bất đắc dĩ xòe tay: " Ta còn có thể nói thế nào? Hai ta vốn thanh bạch, dù ta có muốn mơ hồ chăng nữa, nhưng không phải là vẫn chưa được sao…"
" Đi chết đi!" Phượng tỷ mắc cỡ đỏ mặt, nhịn không được hung hăng đấm Phương Tranh một cái.
Vì sao mỗi nữ nhân đều thích mắng " đi chết đi" vậy? Càng xảo chính là mỗi khi mắng đều sẽ đánh một cái, giống như đã thương lượng từ trước.
Cười đùa một phen, rất nhanh liền giảm bớt sự xấu hổ cho Phượng tỷ. Hai người giống như thường ngày nói chuyện hỉ hả không ngừng.
Nhìn sắc trời một chút, Phượng tỷ cười nói: " Nhanh đến giờ dùng cơm tối, Phương đại thiếu gia nếu không chê tay nghề của tỷ tỷ thô lỗ, không bằng dùng cơm ở đây thế nào? Tỷ tỷ tự tay nấu cơm cho ngươi ăn…"
Phương Tranh vui vẻ nói: " Tốt lắm, có thể ăn cơm do chính tay Phượng tỷ nấu cho, hôm nay ta đúng thật là có lộc ăn rồi."
Phượng tỷ cười cười: " Tay nghề làm cơm của tỷ tỷ cũng rất thông thường thôi, được rồi, ngươi có ăn kiêng gì không? Phải nói cho ta biết trước, miễn cho ngươi ăn không ngon miệng."
Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, sau đó thật chăm chú nói: " Ta không ăn phân."
"…."
Đêm lạnh như nước, ánh nến chập chờn, sương phòng hậu viện Ngọc Như Trai xuân ý dạt dào.
Phương Tranh và Phượng tỷ ngồi đối diện nhau, đang chậm rãi ăn cơm. Màu sắc thức ăn trên bàn rất phong phú, hơn nữa lại ngon, xem ra Phượng tỷ ngoại trừ việc buôn bán có sở trường đặc biệt, làm cơm cũng là có tay nghề thật giỏi.
Phượng tỷ cũng không nói chuyện nhiều lắm, chỉ uống vài chén rượu, lúc nâng chén thì ánh mắt giao nhau, vừa chạm liền tránh, hôm nay nhìn Phượng tỷ có vẻ rất ngượng ngùng trầm lặng.
Phương Tranh uống cạn chén rượu, sau đó nhìn Phượng tỷ cười hắc hắc như kẻ trộm. Ánh mắt lướt trên gương mặt cùng bộ ngực cao vót của Phượng tỷ không ngừng, cảnh cáo của Trường Bình từ lâu đã bị hắn ném lên chín tầng mây.
" Ngươi cười cái gì?" Phượng tỷ thật sự không chống đối được ánh mắt háo sắc của Phương Tranh, cúi đầu, thấp giọng hỏi. Xưa này nàng khôn khéo giỏi giang, nhưng hiện tại lại giống như một người vợ mới cưới về nhà chồng.
" Hắc hắc, Phượng tỷ, tỷ xem tình hình này, nếu như ngọn nến kia đổi thành màu đỏ thẫm, hai ta hiện tại có giống như đang uống chén rượu giao bôi trong đêm động phòng?" Phương Tranh lúc đang đùa giỡn nữ tử luôn thích nheo mắt lại, làm cho liếc mắt liền nhìn ra hắn không có ý tốt.
" Nha! Ngươi muốn chết!" Phượng tỷ thật sự mắc cỡ, đứng lên như muốn đánh hắn.
" Ai! Đừng động thủ, vạn nhất hai ta đùa giỡn, ta không cẩn thận mò trúng địa phương nào đó của tỷ thì làm sao đây?" Câu nhắc nhở của Phương Tranh làm cho Phượng tỷ liền dừng lại, tên háo sắc bại hoại này nói không sai, chuyện này thật sự có khả năng phát sinh.
Phương Tranh đối với việc dừng cương trước bờ vực của Phượng tỷ cảm thấy rất thất vọng, sớm biết vậy hắn đã không nhắc nhở.
" Phượng tỷ, tiểu đệ có một câu không nên hỏi, có bao giờ nghĩ qua lại tái giá hay không?"
Gương mặt đang đỏ bừng của Phượng tỷ đột nhiên lại thành trắng, kinh ngạc nhìn ánh nến chập chờn, một lúc lâu, yếu ớt thở dài.
" Mấy năm đã qua, tỷ tỷ cũng đã già rồi, còn muốn tái giá làm gì nữa. Hơn nữa quả phụ vốn là người bất tường, tái giá chỉ làm danh tiếng càng kém, từ lâu tỷ tỷ đã an phận không dám suy nghĩ."
" Nói không thể nói như vậy, Phượng tỷ, nữ nhân cũng có quyền lực truy cầu chính hạnh phúc cho mình, Phượng tỷ chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đang lúc xuân hoa thành thục, lẽ nào tỷ cam tâm cả đời độc thân ở góa như thế, cô độc sống quãng đời còn lại sao?" Phương Tranh đối với những quy củ thời cổ đại rất khinh thường, cưới gả qua một lần thì không được tái giá nữa hay sao? Ở kiếp trước, nữ nhân ly hôn vài lần rồi lại kết hôn vài lần khắp đường đều có, chẳng phải các nàng đều phải đem ngâm lòng heo hay sao?
" Không như vậy thì có thể làm sao? Ở trên đời này, tình lạnh như sắt, lời người đời sắc như đao, nếu ta tái giá, chẳng biết sẽ đưa tới bao nhiêu lời thị phi đen trắng, tỷ tỷ có gả vào gia đình chồng khác, lại làm sao dám ngẩng đầu nhìn mặt họ?" Phượng tỷ cười khổ, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Uống cạn Phượng tỷ lại nặng nề thở dài một hơi, phảng phất muốn thở ra nửa đời chua xót và phẫn hận.
Phương Tranh cười cười: " tái giá nếu gặp được không đúng người, đương nhiên quang cảnh thê lương, nhưng nếu may mắn gặp phải phu quân tốt, nửa cuộc đời còn lại của Phượng tỷ không phải có thể được hạnh phúc hay sao?"
Phượng tỷ tựa hồ có vài phần men say, mắt hạnh hàm chứa xuân ý liếc mắt nhìn Phương Tranh: " Nơi nào có phu quân, không chê thân phận quả phụ của tỷ tỷ, nguyện ý thật tình cưới tỷ tỷ làm vợ? Ha ha, người si nói mộng mà thôi…"
Mị nhãn thật sắc bén! Phương Tranh bị cái liếc mắt của Phượng tỷ khiến cho tâm thần kích động, lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh ưỡn ngực ngạo nghễ nói: " Phượng tỷ, tỷ nghĩ tiểu đệ thế nào? Có tư cách được tuyển làm phu quân của tỷ hay không?"
" Ngươi?" Phượng tỷ ha ha cười, mỹ nhân mắt say lờ đờ nhập nhèm, có vẻ đặc biệt kiều mị.
" Ta thì làm sao? Không được sao?" Phương Tranh bất mãn nói, giọng nói của Phượng tỷ làm hắn có chút tổn thương. Ta có gì không tốt chứ? Gia thế thân phận địa vị thì không cần nói, lên trời xuống đất lên núi ra sông, đi khắp thế giới tìm thử xem, đi đâu tìm ra nhân tài xuyên việt ưu tú như ta? Tướng mạo anh tuấn, nhân phẩm cao thượng, tuy nói không chung thủy, nhưng thích mới cũng không ghét cũ, nam nhân cổ đại có ai so sánh được với ta?
" Ngươi tốt, tỷ tỷ không tốt…" Vẻ mặt Phượng tỷ khổ sở lắc đầu: " Ngươi còn trẻ tuổi đã là mệnh quan triều đình, còn được hoàng thượng vô cùng sủng ái, thời gian tới tiền đồ vô lượng, phong hầu công khanh cũng có thể có, hơn nữa trong nhà phú khả địch quốc, vàng ngọc cả sảnh đường, nam tử như ngươi vậy, nghĩ muốn nữ nhân nào mà không chiếm được? Công chúa điện hạ đều đối với ngươi mối tình thắm thiết, tỷ tỷ có thể nào xứng đôi ngươi? Tỷ tỷ là quả phụ, là người bất tường, hơn nữa lớn hơn ngươi tới tám tuổi, sao dám sinh vọng tưởng với ngươi?..."
Phương Tranh nóng nảy, lời nói này không đúng nha, Phượng tỷ đã sớm là lão bà được hắn điều động quyết thu vào nhà, nghe lời của nàng, dường như là bởi vì tự ti nên không dám đáp lại hắn, hảo hảo lão bà mắt thấy đang muốn bay đi, làm sao hắn có thể không vội?
" Phượng tỷ, suy nghĩ của tỷ quá nhiều rồi, quả phụ thì làm sao? Hơn tám tuổi thì làm sao? Chỉ cần tiểu đệ thích, cái gì cũng không quản! Chúng ta sống là vì chính mình, không phải là sống cho người khác xem, chỉ cần mình hạnh phúc, tỷ đi quản những lời lẽ linh tinh làm cái gì?"
Vừa nói Phương Tranh vừa ôm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Phượng tỷ, vừa sắc mị mị xoa xoa, lại làm ra vẻ nghiêm túc biểu lộ: " Phượng tỷ, kỳ thực tiểu đệ thích tỷ lâu lắm rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tiểu đệ đã đối với tỷ…"
Phương Tranh nói đến đây chợt dừng lại, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Phượng tỷ, thì Phượng tỷ lại trang điểm mình thật khủng khiếp, Phương Tranh nhịn không được trong nội tâm thấy phát lạnh. Nếu nói hình dạng quỷ quái kia của Phượng tỷ mà hắn có thể thích được, lời này cũng là quá giả dối.
" Ách, lần đầu tiên gặp mặt thì không tính, từ lần thứ hai chúng ta gặp mặt, ta đã thích tỷ rất nhiều, thật sự! Ở trong mắt ta, tỷ là tiểu long nữ thánh khiết, ta nguyện làm Doãn Chí Bình vĩnh viễn…"
" Tiểu Long Nữ là ai? Doãn Chí Bình là ai?" Mặc dù được Phương Tranh biểu lộ khiến cho trái tim nàng mừng thầm, nhưng Phượng tỷ nhịn không được lại cắt lời hắn.
" Ách…Tỷ không biết đâu, đi ra giang hồ, hai người đều vô cùng nổi danh…Ta đang nói đến chỗ nào rồi?" Bị Phượng tỷ cắt đứt, dòng suy nghĩ của Phương Tranh cũng tự động đứt theo.
Phượng tỷ không trả lời, sắc mặt đỏ rực, không biết bởi vì uống rượu, hay bởi vì ngượng ngùng.
" Ân…dù sao cũng là ý tứ này, ta đối với tỷ là như thế nào, tỷ biết rồi chứ?" Phương Tranh cầm tay Phượng tỷ, liên tục vuốt ve từ trên xuống dưới, Phượng tỷ mắc cỡ rút tay vài lần cũng rút không ra, không thể làm gì khác hơn là mặc cho hắn cầm lấy.
" Phượng tỷ, tiểu đệ đối với tỷ là thật tâm đó, tỷ cũng không thể không thích ta, tỷ nghĩ đi, cái yếm của tỷ…"
" Ngươi…Ngươi là tên tiểu hỗn đản!"

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status