Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 171: Trước ngày ấn định ( thượng)

/404


Tiêu Hoài Viễn sắc mặt khó coi.
Hắn cảm nhận được lại bị Phương Tranh chơi khăm, cùng Phương Tranh quen biết cho đến nay, hắn tựa hồ chưa từng chiếm được tiện nghi qua lần nào, tên hỗn đản kia luôn luôn có thể đứng ở góc độ của người bị hại, nhưng mọi chỗ tốt đều thuộc về hắn. Càng làm cho người ta phát điên chính là, hắn tựa hồ chưa bao giờ từng cảm thấy nhục nhã đối với hành động của chính bản thân mình, giống như mọi việc hiển nhiên đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Tiêu Hoài Viễn trong thâm tâm tự thẹn chính mình còn chưa đạt thành cảnh giới vô sỉ như Phương Tranh, tốt nhất đối với hắn thì chính mình nên bảo trì một khoảng cách an toàn, bằng không sẽ có hại tới bản thân, có thể sẽ ảnh hưởng đến phong phạm tự tin đối với chính mình. Người trong thiên hạ có bản tính giống như Phương Tranh cũng không có nhiều lắm đâu? May mắn là không nhiều lắm. Nguồn: http://truyenyy.com
Ở trong hầm ngầm lục lọi tìm kiếm một hồi mà hoàn toàn không đạt được mục đích, Tiêu Hoài Viễn thần sắc chán nản hướng Phương Tranh chắp tay cáo biệt. Còn vò hảo tửu trăm năm mà Phương Tranh đang gắt gao ôm ở trong lòng, Tiêu Hoài Viễn lại chưa từng liếc mắt nhìn qua lấy một cái. Không phải hắn không có hứng thú, mà là hắn biết, một khi Phương Tranh nhìn trúng cái gì đó, khẳng định sẽ không có phần của hắn, thà rằng nhắm mắt làm ngơ.
Phương Tranh đối với việc Tiêu Hoài Viễn biết thức thời, cảm thấy rất hài lòng.
Nói thật, hắn cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cùng Tiêu Hoài Viễn chia nhau, hưởng thụ vò hảo tửu trăm năm này, mặc dù hai người cùng nhau hợp tác làm ăn một hồi, nhưng mục đích lại bất đồng. Hắn không tìm được cái thứ mà hắn muốn, nhưng bản thân mình thì tìm được rồi, nếu bản thân mình chia cho hắn hưởng lợi mới chính là không có đạo lý. Cái này gọi là " Trộm cũng có đạo"? Phương Tranh cho rằng, ý tứ của câu này cũng giống như kết phường làm tặc, trước phải phân rõ phải trái trắng đen, bản thân ta muốn thứ gì, sau đó phân chia giới tuyến, thứ của ta muốn, ai cũng đừng đòi chia chác, những thứ ta không cần, ngươi có thể cầm đi, cái này được coi là " trộm cũng có đạo" quy luật bất thành văn, không người nào có thể vi phạm.
Phương Tranh đối với năng lực lí giải siêu cường của mình có chút tự hào, hắn cảm giác như mình có thiên phú dị bẩm, là một người rất có trí tuệ.
Tiêu Hoài Viễn đi rồi, Phương Tranh ở trong hầm ngầm tìm hai bộ túi da, cẩn thận đem rượu rót vào, sau đó xốc vào trong vạt áo, đem túi da cẩn thận cột lại bên hông.
Còn một đống bảo bối ở trong hầm ngầm, Phương Tranh chỉ không đành lòng liếc mắt một cái, cuối cùng quyết định bỏ lại.
Chiếm tiện nghi cũng không thể làm quá mức như thế được, cá không thể đỡ được móng vuốt của gấu, thục nữ cùng tiểu la lị khó có thể song phi a…..
Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái túi bên hông, Phương Tranh nâng cao người, theo trong hầm đi ra cáo biệt thái tử, thản nhiên bước ra khỏi cửa Di Hồng Viên, hắn tính toán muốn trở về nhà. Đám văn nhân nhã sĩ ngốc tử kia còn đang rung đùi đắc ý ngâm thơ đối chữ, Phương Tranh không muốn dây dưa cùng bọn hắn chút nào, làm người vẫn là nên khiêm tốn mới phải. Kiếp trước cõng nhiều thơ từ tuyệt diệu kinh điển của nhà Đường, Tống, tùy tiện nhớ lại một bài không phải sẽ khiến cho đám văn nhân kia khó sống được hay sao?
Không hiểu thái tử điện hạ tôn quý khi chuẩn bị mang vò rượu trăm năm ra khoe cùng khách nhân, phát hiện nó không cánh mà bay, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
Khụ khụ, bổn thiếu gia công vụ bề bộn, không quản đến những chuyện nhỏ nhặt. Hơn nữa, chuyện này cũng là do Tiêu Hoài Viễn làm, thiếu gia ta không có quan hệ?
Bước lên xe ngựa, Phương Tranh nhanh chóng phân phó xa phu rời khỏi phạm vi của Di Hồng Viên.
Phương Tranh ngồi trong xe, tâm tình rất vui vẻ, trộm được con gà mà lại không bị thợ săn phát hiện, tâm tình lúc này của tiểu hồ ly nhất định là phi thường khoái trá.
" Phương đại nhân, có thể đi chậm lại một chút được không? Thuộc hạ chóng mặt…." Không hề báo có một điểm báo trước, ở trong khoang xe ngựa Ôn Sâm đưa mặt sát lại gần Phương Tranh, thần sắc của hắn bất hảo, diễn cảm thống khổ.
" Oa------" Phương Tranh hoảng sợ la hét, tiếng la hét hoảng hốt của Phương Tranh theo cỗ xe ngựa, càng lúc càng xa.
" Phanh!"
"……"
* * *
Nội phủ của Phan thượng thư.
Triệu Hổ một gối chạm đất, quỳ trước mặt của Phan thượng thư, giống như một tín đồ bái lạy minh thần mà mình tôn thờ, một lòng thành kính.
Phan thượng thư vươn bàn tay khô như que củi, nhẹ nhàng đặt trên vai của Triệu Hổ, thanh âm khàn khàn mà khô khốc: " Triệu Hổ, ngươi không nên đến đây."
Triệu Hổ là đại tướng quân của Thần Vũ quân, hắn có một khuôn mặt đặc tính quân nhân, bình tĩnh, tàn khốc, kiên nhẫn và phục tùng. Quân nhân cần phải có khí chất gì, hắn đều có đủ, chẳng những thế còn vượt trội hơn.
Triệu Hổ kính cẩn nói: " Lão đại nhân, tình huống đang bất ổn, mạt tướng không thể không đến vấn an ngài."
Trên thực tế, chuyện tình Triệu Hổ được Phan thượng thư nuôi dưỡng cũng là tuyệt đại bí mật, ngoại nhân không một ai biết, bất luận ở địa phương nào, Triệu Hổ đều xưng hô với Phan thượng thư là lão đại nhân, tự xưng mạt tướng.
Phan thượng thư thở dài nói: " Hiện giờ bên ngoài đồn đại bóng gió phong thanh, nhiều ánh mắt trong bóng tối đều theo dõi, nếu người đến bái phỏng ta, đối với đại sự của chúng ta coi như lợi bất cập hại a."
Triệu Hổ bình tĩnh cười cười: " Xin lão đại nhân an tâm, mạt tướng tiến vào không để cho người nào nhìn thấy, Triệu Hổ mang binh nhiều năm, chút bổn sự nhỏ cũng có nhiều."
Biểu tình trên mặt của Phan thượng thư cũng hơi giãn ra, ánh mắt nhìn Triệu Hổ tràn ngập từ ái cùng vui mừng. Lúc trước nhất thời thiện tâm, không nghĩ ra ông trời lại hồi báo thâm sâu đến như thế. Dưới trướng của Triệu Hổ, tổng cộng gần năm vạn nhân số, nếu không phải lúc trước thu nhận hắn, lại hỗ trợ hắn trúng võ cử vào trong quân, ngày hôm nay nhòm ngó ngôi báu thiên hạ, chỉ sợ sẽ không có được một lực lượng cường đại như thế hỗ trợ? Ông trời quả nhiên không bạc đãi ta.
" Ngươi tốt lắm, ngươi luôn biết lo nghĩ chu toàn. Nếu hai đứa nhi tử của lão phu có thể có được ba phần bổn sự của ngươi, thì làm sao đến nỗi hôm nay không có người kế tục trong cơn hoạn nạn?" Phan thượng thư thở dài, hai đứa nhi tử luôn luôn là một khối tâm bệnh trong lòng của hắn.
Triệu Hổ cúi đầu, khóe miệng bỗng nhiên hơi giựt giựt, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai.
Hai tên nhi tử của lão đại nhân, chỉ là một đám phế vật, thường ngày chỉ biết uống rượu, đánh bạc, phao nữ nhân, ngay cả một ngón tay út của mình so ra cũng đều kém hơn. Nếu đại sự của lão đại nhân thành công, đăng ngôi cửu ngũ, sau trăm tuổi, chẳng lẽ muốn đem giang sơn này giao cho hai gã phế vật kia? Bọn hắn có bản lĩnh thống trị giang sơn này sao? Ngược lại, bản thân mình cũng được xem như là con nuôi của lão đại nhân, thủa nhỏ bốn mùa đều đọc binh thư, ngực liệt chiến trận, hơn nữa hiện giờ trong tay còn nắm binh quyền, hai gã phế vật kia há lại có thể so sánh được? Nếu ta không tranh giành địa vị, tương lai có thể sẽ có lỗi với chính bản thân mình? Bằng không, ngày khởi sự, thừa dịp loạn lạc tìm một cơ hội thủ tiêu bọn chúng!
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Hổ hiện lên một tia quang mang tàn nhẫn, nhưng chỉ thoảng qua trong giây lát. Lão đại nhân cùng ta ân trọng như núi, nhi tử của hắn cùng ta không có nửa điểm quan hệ. Đối vói ân oán, Triệu Hổ phân định rất rõ ràng, lí trí quá mức đáng sợ.
Hạ thấp giọng, Triệu Hổ ngữ khí cung kính nói: " Lão đại nhân, xin thứ cho mạt tướng càn rỡ, mạt tướng cả gan hỏi ngài một câu, việc này, lão đại nhân nắm chắc được bao nhiêu thành?"
Phan thượng thư thản nhiên cười nói: " Tính toán cho đến tột cùng thì thành bại cũng chỉ là năm năm mà thôi, còn thành hay bại thì phải xem nỗ lực của chúng ta."
Nói xong trên mặt của hắn dâng lên vài phần hận ý: " Nếu, nếu hắn không tận lực bức bách, lão phu làm sao đến nỗi phải đi một bước cuối cùng như ngày hôm nay?"
Nhìn vào sắc mặt bình tĩnh của Triệu Hổ, Phan thượng thư đột nhiên hỏi: " Triệu Hổ không hối hận sao? Sự tình mà lão phu muốn làm, chính là việc trái với luân thường đạo lí, loạn thần tặc tử, ngươi không sợ trong tương lai, người trong thiên hạ sẽ thóa mạ ngươi sao?"
Triệu Hổ lạnh lùng, vua tôi ư? Luân thường ư? Đối với chính mình mà nói thì có tính là cái gì? Ba mươi năm, vì cầu sinh, thậm chí đã từng ăn thịt người để thoát khỏi cảnh chết đói, lúc đó vị hoàng đế kia ngồi ở nơi nào? Có từng để ý qua sống chết của mình hay không? Hắn có tư cách gì muốn ta tuân theo luân thường đạo lí, cương thường vua tôi? Buồn cười……
Triệu Hổ không trả lời câu hỏi của Phan thượng thư, nhưng biểu tình trên mặt của hắn chính là đáp án rõ ràng nhất, Phan thượng thư thỏa mãn tựa vào trên chiếc ghế thái sư, cái lưng đã muốn lão hóa rồi, ngồi trong một thời gian dài hắn liền cảm thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chiếc long ỷ trên Kim Loan điện khiến cho kẻ khác phải điên cuồng, cả người hắn lại lâm vào trạng thái phấn chấn, thời gian của hắn không còn nhiều lắm, chẳng quản mọi nguy hiểm, dẫu cho có ngồi ở trên ngai vàng một canh giờ trước lúc chết, tâm của hắn cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Phan thượng thư hơi nhắm mắt lại, thanh âm đã tràn ngập mệt mỏi: " Triệu Hổ, từ nhỏ đến lớn, ngươi là người mà lão phu tín nhiệm nhất. Hiện giờ lão phu cũng nói cho ngươi biết, hôm qua đã có bốn vị đại tướng quân, hướng lão phu tuyên thệ nguyện ý trung thành, cho nên ngươi không cần phải lo lắng rằng, bản thân chiến đấu một mình. Lão phu lăn lộn trong triều đã qua vài chục năm, nếu không nắm được tám phần chắc chắn, há lại có thể dám làm cái việc sẽ bị tru di cửu tộc này? Trong Thần Vũ quân, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Mạt tướng đã bố trí cho những tướng lãnh cùng thủ hạ tâm phúc nắm giữ toàn quân, những kẻ ngoan cố đã bị mạt tướng âm thầm tước binh quyền, giám thị, chỉ còn chờ ngày khởi sự, mạt tướng liền trảm bọn hắn để tế cờ, thỉnh lão đại nhân an tâm."
" Quân sĩ thì thế nào? Bọn chúng cũng nguyện ý đi theo ngươi sao?"
Triệu Hổ bình tĩnh đáp: " Các quân sĩ đều không thành vấn đề, bọn họ chỉ quan tâm đến ai cho bọn họ ăn cơm, ai phát ngân lương cho bọn họ, còn việc phân tranh của triều đình, ai làm hoàng đế, đối với bọn họ mà nói, đều không quan trọng."
Dừng một chút, Triệu Hổ nhìn lão đại nhân tuổi già như ngọn đèn trước gió, hạ giọng hỏi: " Lão đại nhân, không biết ngày khởi sự, đã có thể ấn định được chưa?"
Phan thượng thư phóng mắt ra ngoài cửa sổ, thanh âm xa xôi mà không chắc chắn: " Nhanh thôi, có lẽ cũng chỉ còn qua vài hôm nữa…..Ngày giao long xuất hải, đó chính là lúc chúng ta khởi sự."
* * *
Bởi vì mặt đường gồ ghề cho nên xe ngựa chao đảo không ngừng.
Bên trong xe ngựa, Ôn Sâm mặt không đổi sắc ngồi đối diện với Phương Tranh, hết thảy đều bình thường….Ngoại trừ tại hốc mắt bên trái của hắn có thêm một vết máu ứ đọng.
Phương Tranh nhìn Ôn Sâm, ánh mắt mang theo một tia áy náy, khi Ôn Sâm dùng tay quệt miệng, giống như một cái tiểu hài tử bị ủy khuất thì trong lòng của Phương Tranh cũng càng cảm thấy áy náy.
" Khụ khụ…" Không khí thực ngột ngạt, Phương Tranh chịu hết nổi, phá vỡ sự trầm mặc bên trong khoang xe ngựa.
" Đã hiểu sai lầm của ngươi ở chỗ nào chưa?" Coi như trong lòng vô cùng hổ thẹn, nhưng Phương Tranh cũng chỉ là phản ứng theo bản năng.
" Dạ biết." Ôn Sâm nhẫn nhục chịu đựng, giống như một tiểu oán phụ nhu mì vừa mới bước vào cửa nhà trượng phu.
" Ngươi sai ở chỗ nào vậy?"
" Thuộc hạ không nên dùng phương thức dọa người như thế, xuất hiện ở trước mặt của đại nhân….." Hốc mắt trái của Ôn Sâm ứ đọng vết máu đã nói nên tất cả, vị Phương đại nhân nhìn bộ dạng giống như văn nhược thư sinh này, trong lúc nhất thời kinh sợ, sức bật của hắn phi thường kinh người. Khi Ôn Sâm bỗng nhiên hiện thân ở trước mặt Phương Tranh, hắn sợ tới mức la hét chói tai, ngay cả đối phương là ai hắn cũng không cần nhìn rõ mặt, một chiêu " trực đảo hoàng long" sắc bén vô cùng, hung hăng công tới hốc mắt của Ôn Sâm, đối với Ôn Sâm mà nói, đó thực là một giáo huấn nhớ đời.
Hậm hực một tiếng, Phương Tranh sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình cứng rắn khiển trách: " Biết sai là được rồi, trước kia đã từng nói qua cho ngươi, ở trước mặt bổn quan nên dùng phương pháp bình thường nhất để xuất hiện, ngươi thì làm ngược lại, mỗi lần đều khiến cho ta sợ hãi không thôi, chẳng thể trách ta đánh nhầm ngươi được? Ngươi nói xem, ngươi lãnh đủ một quyền này có oan hay không?"

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status