Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 240: Nhị nữ tranh phong

/404


Trước bao nhiêu ánh mắt trợn tròn của mấy ngàn binh sĩ, Phương Tranh vẫn thản nhiên mặc lại chiếc quần cộc, động tác chậm rãi, biểu tình đương nhiên, phảng phất như chuyện mặc quần cộc trước mặt mấy ngàn người vốn rất hợp lý, rất phù hợp, biểu tình kỳ quái của người khác mới là có mao bệnh.
Nỗi vui sướng khi gặp lại phu quân của Trường Bình từ lâu như nước chảy về đông, hiện tại nàng chỉ hận lẽ ra mình không đến mới tốt.
Phương Tranh mặc xong quần cộc, lại làm như không có việc gì nhìn Trường Bình cười nói: " Yêu, lão bà đại nhân mang theo nhiều người như vậy tiếp ta về nhà, mặt mũi của ta thật là lớn, không còn việc gì nữa, chúng ta về nhà thôi, gọi Phùng đại ca thu đội, quá khách khí, lần sau không cho làm như vậy nữa, bị phụ hoàng nàng biết, sẽ nói ta dùng quyền mưu tư."
Trường Bình bức ép Phùng Cừu Đao suất lĩnh mấy ngàn người đằng đằng sát khí lên Thanh Long sơn, đương nhiên không chỉ đơn giản tiếp Phương Tranh về nhà.
Trường Bình nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, nổi giận đùng đùng nói: " Nếu ta không tới, sợ ngươi quên trong nhà còn có một thê tử như ta đúng không? Càng khỏi bàn tới Yên Nhiên, Tiểu Lục các nàng rồi, đồ không có lương tâm! Trên núi có một tiểu mỹ nhân lại đem ngươi mê muội đến cả nhà cũng quên về sao? Ngươi không làm thất vọng chúng ta sao?"
Phương Tranh cũng hiểu được việc này mình làm đúng thật là quá phận, nghe vậy cúi đầu, vạn phần thành khẩn nói: " Túc nhi ta sai rồi, ta khắc sâu ý thức được, lão bà của mình, luôn là tốt nhất."
Trường Bình cả giận nói: " Chẳng lẽ ngươi còn từng giao kết qua với lão bà của người khác?"
Không phải đâu, chỉ là vị hôn thê của Triệu Tuấn mà thôi. Nhưng Phương Tranh nào dám thừa nhận, vội vàng bồi cười nói: " Không có không có, ta đối với lão bà trong nhà ta là chuyên nhất. Điểm này, tin tưởng ta không nói nàng cũng biết."
Trường Bình cười lạnh nói: " Chuyên nhất? Vậy nữ thổ phỉ trên núi này là sao? Chẳng lẽ là nàng ta chủ động câu dẫn ngươi?"
Phương Tranh cười gượng nói: " Đừng tin những lời đồn này, ta cùng với đương gia trong trong sạch sạch, thực sự, ta cùng với nàng chỉ đơn thuần có quan hệ cấp trên cấp dưới. Nàng cũng biết, lão công nàng là người thông minh lại có tài năng, không quan tâm ở nơi nào, đều giống như ánh vàng lòe lòe phát sáng trong đêm đen, sự nghiệp thổ phỉ trên Thanh Long sơn, dưới sự lãnh đạo quang huy của ta, đang phát triển không ngừng…"
Vừa nghe đến chuyện này Trường Bình lại càng tức giận, ngón tay nhỏ dài chỉ thẳng ngực Phương Tranh, cả giận: " Ngươi còn ý tứ nói! Mệnh quan triều đình tốt như vậy không làm, lại chạy tới núi rừng làm nhị đương gia, như vậy cũng thôi, không còn còn cướp hàng hóa nhà mình phân cho thổ phỉ, chuyện này ta trở về báo cho công công biết, nhìn xem ông ấy có đánh chết ngươi hay không! A a! Tức chết ta! Trước đây vì sao ta nhìn không ra ngươi là một tên bại gia tử…"
" Di? Vật gì vậy? Cứng rắn như thế?" Trường Bình đẩy vào ngực Phương Tranh, vừa sờ sờ nắn nắn, trong ngực Phương Tranh dường như có giấu vật gì đó, cứng cứng, bóp vào cả ngón tay cũng đau.
Phương Tranh xoa mồ hôi cười nói: " Cảm giác của nàng sai lầm rồi, thứ cứng rắn trên người ta thông thường luôn ở bên dưới…"
Trường Bình hừ hừ, nhanh chóng thò tay, móc trong lòng Phương Tranh, Phương Tranh không kịp né tránh, liền bị Trường Bình chộp trúng, Trường Bình sờ soạng, bàn tay cầm ra một thỏi vàng rực rỡ.
" Vàng thỏi?" Trường Bình ngây ra.
Phương Tranh lau mồ hôi, cười gượng nói: " Lão công nàng là kẻ có tiền, trên người mang theo vàng thỏi, thật sự là rất hợp lý, rất phù hợp, cạc cạc."
Trường Bình ngưng mắt nhìn kỹ một lát, sau đó cười lạnh nhìn Phương Tranh, quơ thỏi vàng, gương mặt tức giận đến mức sắp bạo phát: " Vàng thỏi còn khắc con dấu của Phương gia hiệu buôn, Phương đại thiếu gia, vừa cướp về phải không?"
Mắt thấy không thể gạt được, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là sụp mắt gật đầu.
Biểu tình Trường Bình như sắp té xỉu: " Ngươi cướp hàng hóa nhà mình phân cho đám thổ phỉ không nói, không ngờ còn có ý tứ thu lại hai thỏi? Ngươi…ngươi…"
Phương Tranh đỏ bừng mặt, một chân chà chà trên mặt đất, ngại ngùng nói: " Ăn hoa hồng thôi, ta lại không biết đó là của nhà mình, chứ không phải ta muốn ăn mảnh đâu."
Trường Bình nghe vậy lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tức giận đến oa oa kêu to, hầm hầm trừng mắt nhìn Phương Tranh, có vẻ vừa luyến tiếc, lại chửi mắng không xong, lại hận oán, không thể làm gì khác hơn là liên tục giậm chân, phát điên bức tóc, sau đó nàng rất nhanh liền đem lửa giận chuyển dời lên đám thổ phỉ: " Đều là đám thổ phỉ này không tốt, lây nhiễm phu quân ta hư hỏng! Phùng Cừu Đao, mệnh lệnh tướng sĩ dưới trướng ngươi tiến công! Đem nơi này san bằng cho bổn cung!"
Đám thổ phỉ trốn phía sau cửa lớn nghe vậy kêu khổ thấu trời, chúng ta dạy hư hỏng phu quân nhà ngươi?
Nữ nhân này còn biết giảng đạo lý hay không? Phu quân ngươi đã hư hỏng xấu xa thành như vậy, có cần chúng ta đến dạy hư hắn?
So sánh với hắn, chúng ta quả thực còn là những tiểu tử bổn phận hồn nhiên thiện lương hơn nhiều nha.
Phùng Cừu Đao nghe được mệnh lệnh của Trường Bình không khỏi ngẩn người. Sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn Phương Tranh, thấy bàn tay Phương Tranh để sau lưng, đang liều mạng xua tay lia lịa, Phùng Cừu Đao liếc mắt nhìn hiểu rõ ý tứ, nhất thời liền khép hờ hai mắt, đối với lời của Trường Bình ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhập định. Nghiêm ngặt mà nói, Trường Bình đối với chi quân đội này cũng không có quyền chỉ huy trực tiếp, ý chỉ của hoàng thượng là chấp thuận cho Phùng Cừu Đao " tùy cơ ứng biến", hai chữ này thật tiện nghi, co dãn cũng rất lớn, chỉ cần không gây, sự an toàn của công chúa không hề bị uy hiếp, hai chữ này làm sao đều có thể lý giải.
" Ai, Mật nhi, đừng xung động! Không công được, không công được!" Phương Tranh khẩn trương, vội vàng ngăn cản.
Gương mặt Trường Bình tức giận đến đỏ bừng, cả giận nói: " Vì sao không công được? Luyến tiếc nữ đầu lĩnh thổ phỉ xinh đẹp của ngươi sao? Cô ta đâu? Thế nào đến bây giờ còn không ra?"
" Mật nhi! Mật nhi!" Phương Tranh đè lại Trường Bình đang phát điên, sắc mặt nghiêm túc nói: " Mật nhi! Nàng nhìn ta, nàng nhìn kỹ ta!"
Trường Bình thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh thấy Trường Bình chịu yên tĩnh, giọng nói chậm rãi ôn hòa: " Mật nhi, chúng ta nhận thức lâu như vậy rồi, lại là phu thê son sắc, nàng nhìn kỹ ta, thành thật nói cho ta biết, ta có suất không?"
" A?" Trường Bình há hốc mồm.
" Khái, hỏi sai rồi, ý tứ của ta là, nàng thành thật nói, ta là loại nam tử tham luyến mỹ sắc như vậy sao?" Trong mắt Phương Tranh như phát quang, dường như một hồ sâu không thấy đáy.
Trường Bình nhất thời say sưa trong ánh mắt thâm trầm của hắn, không thể tự kiềm chế, nghe vậy giật mình gật đầu nói: " Giống!"
Sắc mặt Phương Tranh nhất thời đen thui xuống tới, dù là lão bà của ta cũng không chút do dự gật đầu, chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử thực sự kém tới loại tình trạng này?
Trường Bình hung hăng chỉ vào đầu Phương Tranh, sẵng giọng: " Ít giả vờ với ta! Đừng cho ta nhìn không ra trò quỷ trong lòng ngươi, không phải ngươi muốn ta buông tha cho nữ thổ phỉ sao? Ta không!"
Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Mật nhi, ta nói thật với nàng, nếu như không phải có La Nguyệt Nương, hôm nay nàng và Yên Nhiên các nàng thật sự phải thành quả phụ rồi đó."
Trường Bình lại càng hoảng sợ, run run nói: " Ngươi…ngươi cũng đừng làm ta sợ, ngươi..ngươi có bị thương hay không? Hiện tại ngươi không có việc gì chứ?"
Vừa nói Trường Bình vừa liên tục xem xét toàn thân Phương Tranh, trong ánh mắt đầy vẻ khẩn trương.
Trong lòng Phương Tranh ấm áp, trầm giọng nói: " Ngày thứ hai ta mất tích, các ngươi không phải ở bờ Tần Hoài phát hiện một thi thể giống ta hay sao?"
Trường Bình vội vàng gật đầu.
" Vậy đó, thi thể kia là do La Nguyệt Nương làm ra để cho người sai sử đứng phía sau Triệu Tuấn nhìn xem, không nghĩ tới lại lừa gạt được luôn các ngươi."
Trường Bình nổi giận đùng đùng, đôi mắt đẹp một mảnh mê man, nghi hoặc nói: " Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ôn Sâm trở về nói tình hình gần đây của ngươi, nhưng chưa nói qua ngọn ngành, rốt cục là vương bát đản nào muốn hại ngươi? Ta đi giúp ngươi bắt hắn giết chết! Còn Triệu Tuấn kia là ai?"
" Triệu Tuấn là người bắt cóc ta đêm đó, nhưng hắn cũng chỉ là một quân cờ, phía sau hắn khẳng định còn có đại nhân vật, đối với hắn ta tự có an bài. Đêm đó lúc Triệu Tuấn đánh ngất ta, vốn muốn lập tức giết ta, sau nhờ La Nguyệt Nương ngăn trở hắn, thậm chí bởi vì ta, nàng cùng Triệu Tuấn nháo loạn rất không khoái trá. Có thể nói, mạng của ta là nhờ La Nguyệt Nương cứu sống. Thân là thê tử của ta, nàng làm sao có thể hạ thủ đối với ân nhân cứu mạng của phu quân nàng chứ?"
Trường Bình nghe vậy ngẩn người, biểu tình liền thay đổi. Rất phức tạp, một lúc lâu nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói: " Nguyên lai nàng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Hừ! Thật là kỳ quái, nàng ta không quen biết ngươi, vì sao phải cứu ngươi? Chẳng lẽ lần đầu tiên nàng thấy ngươi liền coi trọng ngươi rồi?"
Phương Tranh mất hứng, cao mày nói: " Ai ai, nói như thế nào vậy? Ý tứ lời này của nàng chẳng lẽ nàng không nên cứu ta? Không ngờ đêm đó lẽ ra ta nên chết trong tay Triệu Tuấn sao? Các nàng đều làm quả phụ chắc là đều vui vẻ à?"
Trường Bình tự biết nói lỡ, ói ra đầu lưỡi xinh đẹp thơm tho, lôi kéo tay Phương Tranh làm nũng nói: " Được rồi. Người ta nói sai rồi được chưa, nếu La Nguyệt Nương cứu ngươi một mạng, vậy nàng là đại ân nhân của Phương gia chúng ta, ta không gọi Phùng Cừu Đao công núi là được."
Phương Tranh vui vẻ, trong lòng thầm nói, như vậy còn chưa đủ đâu, hay nhất là nàng nên đáp ứng cho nàng ta tiến vào cửa Phương gia mới tốt. Làm lão bà thứ năm của ta, như vậy mới là một giọt nước ân, trả lại bằng cả một ngọn suối tương báo.
" Bất quá…" Đôi mắt to xinh đẹp khả ái của Trường Bình chuyển vòng vo, Phương Tranh sợ đến trái tim treo lên, phàm nói gì có liên quan đến hai chữ " bất quá", sự tình thông thường sẽ chuyển ngoặt theo phương hướng không lường được.
" Bất quá, hôm nay ta thật vất vả lên núi một chuyến, ngươi có thể gọi vị nữ thổ phỉ kia…không, để ân nhân La cô nương đi ra gặp mặt, cứ ẩn núp như thế là vì sao? Không phải ta đã nói sẽ không công núi sao?"
Trường Bình cười dài đưa ra lời đề nghị này, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập biểu tình hồn nhiên và vô tội, quả thực biểu tình cùng với tiểu công chúa Trường Nhạc khi đòi tiền cũng giống hệt như nhau.
Loại biểu tình này rất nguy hiểm, Phương Tranh biết nếu để cho Trường Bình đối mặt cùng với La Nguyệt Nương, chắc chắn sẽ không hài hòa như thiên quan tứ phúc*, vạn nhất hai nữ nhân này vừa gặp mặt nhau cũng chẳng thèm quản hơn mấy ngàn quan binh trước mặt mà nhảy vào nhau, ngươi cắn lỗ tai của ta, ta giựt tóc của ngươi, hắn phải khuyên giải như thế nào a? Ai bị thương hắn cũng đều cảm thấy đau lòng nha. (*: ba vị thần ban phước lành cho dân, thường cúng vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, VN một số nơi cũng có tập tục này."
Nam nhân phàm là đầu óc không có bệnh cũng đều sẽ không đáp ứng loại yêu cầu rõ ràng là một cái bẫy rập này.
Phương Tranh đương nhiên đầu óc không có vấn đề, vì thế tạm thời hắn trở thành kẻ điếc.
Ngắm nhìn bốn phía chung quanh Phương Tranh giả bộ hỏi thăm Phùng Cừu Đao: "
Phùng đại ca, khiến cho các huynh đệ vất vả đi một chuyến thật sự là ngượng ngùng a! Sự tình giải quyết ổn thỏa, hôm nào chúng ta đi đến Yên Nguyệt Lâu, ta mời khách!"
Phùng Cừu Đao trước nay tính khí lạnh lùng, nhưng lúc này cũng nhìn ra được bầu không khí tại đương trường không quá tốt, cho nên cũng gật đầu phụ họa cơ trí nói: "
Đúng đúng đúng, không có việc gì, chúng ta trở lại kinh thành đến Yên Nguyệt Lâu hảo hảo uống vài chén, không sau không về!"
Nói xong Phùng Cừu Đao liền mở miệng thay mặt hạ mệnh lệnh cho quân lính thu binh xuống núi.
Nào ngờ Trường Bình lại nở một nụ cười quyến rũ đến mức thật sự phải nói là xinh đẹp động lòng người, Phương Tranh nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng, ta mới phát hiện được lão bà của ta quả nhiên kiều mị thấu xương, trải qua thêm vài năm nữa, chẳng phải càng nguy hay sao? Ta phải nhanh chóng luyện bí kíp nam nhân giữ gìn chút vốn kẻo tương lai bị nàng hút thành một cái xác khô, ta tìm ai kêu oan đây? Tây Môn Khánh chết như thế nào? Công lực không đủ tinh thuần nha! Hiện giờ ta dùng Tây Môn tiền bối làm tấm gương phản diện cho tương lai a.
Sau khi Trường Bình cười xong, không một chút hoang mang hướng phía sau Phương Tranh trừng mắt nhìn.
Phương Tranh quay đầu nhìn lại, đã thấy La Nguyệt Nương đứng ở một địa phương cách hắn không quá một trượng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Trường Bình cùng hắn, biểu tình trong mắt vạn phần phức tạp không hiểu nàng đang nghĩ điều chi.
Rốt cuộc nhị nữ cũng gặp nhau, không có tràng cảnh xuất thủ cũng không có cho nhau châm chọc như trong tưởng tượng. Trường Bình cùng La Nguyệt Nương chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau, chẳng qua diễn cảm của hai người lại không đồng nhất, Trường Bình nhìn La Nguyệt Nương bằng ánh mắt cảm kích, tò mò, hơn nữa còn có một phần ghen tuông ngờ vực nhưng không có chứng cứ.
Nữ tử mỹ mạo như thế lại nhìn chằm chằm vào phu quân của ta, giữa hai người bọn họ thật sự đều là thanh thanh bạch bạch sao? Không cần hỏi cũng đoán được, lấy bộ dạng tỉnh bơ của Phương Tranh kia, thì khẳng định La Nguyệt Nương đã bị hắn chiếm tiện nghi rồi, bằng không hiện tại nàng cũng sẽ không dùng loại án mắt u oán này mà nhìn vào Phương Tranh. Chính là không biết hai người bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi, gã hỗn đản này thật sự là dám đi ra ngoài ăn vụng người ta! Trong nhà đã có bốn lão bà, nếu tiếp tục nạp thêm một người, như thế nào phân chia nhau đây? Nữ tử mỹ mạo như thế nếu được hắn thu vào trong phòng, tên hỗn đản này chẳng phải là sẽ bị nàng mê loạn cho điên đảo thần hồn hay sao? Tương lai trong mắt của hắn còn có sự hiện hữu của chúng ta hay không?
Nghĩ tới đây Trường Bình âm thầm cắn răng, không được! Chết sống cũng không thể để cho La Nguyệt Nương bước chân vào cửa nhà họ Phương!
Chuyện này quá mức uy hiếp!
Phương Tranh bị dọa cho hết hồn, vừa nhìn thấy La Nguyệt Nương hắn liền không nghĩ ra được chủ trương, lắp bắp nói: " Ách….Đương gia, làm sao ngươi lại đi ra đây? Ta quay trở lại kinh thành, ngươi không cần tiễn, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc…"
"
Ngươi rốt cuộc là ai?"
Đối mặt với mấy ngàn quan binh nhìn chằm chằm, La Nguyệt Nương ánh mắt cũng chưa có hạ xuống, một mực mong chờ nhìn Phương Tranh, thản nhiên hỏi.
Trường Bình hừ lạnh một tiếng, bước lên chắn giữa Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương, tiếp theo giúp Phương Tranh hồi đáp: "
Phu quân của ta họ Phương tên Tranh, vốn là khâm phong phò mã đô úy, như ý lang quân của bổn cung, tước danh Trung Dũng Hầu đời đời thế tạp, chức quan nhị phẩm đương triều, hừ!"
Nói xong dường như Trường Bình còn muốn thị uy, hai tay ôm lấy Phương Tranh, ôm thật chặt, hướng La Nguyệt Nương cao ngạo giương chiếc cằm nhỏ lên. Phương Tranh không tài nào có thể giãy dụa được, đành phải nhìn La Nguyệt Nương cười gương vài tiếng.
"
Nguyên lai ngươi thật sự là Phương Tranh, nguyên lai là ngươi, ngươi đã có gia thất." La Nguyệt Nương cả người tựa như bị điện giật, thân hình mảnh mai lay động vài cái, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt thoáng chốc liền đỏ ửng.
Phương Tranh nhìn nàng như thế không khỏi đau lòng, vội vàng bổ sung nói: "
Có gia thất rồi cũng không sao cả, ngươi có thể làm tiểu lão bà của ta!"
"
Ngươi câm miệng!" Nhị nữ đồng thời quát lớn, một lần ăn ý hiếm có.
"
Ngươi đã có thê tử, vì sao còn muốn đùa giỡn ta?" La Nguyệt Nương rưng rưng đôi mắt xinh đẹp tựa hồ như muốn khóc.
Phương Tranh cứng họng nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng Trường Bình lại không được cao hứng, thanh âm lanh lảnh cất lên: "
Ngươi nói chuyện cũng nên chú tâm một chút! Ai đùa giỡn ngươi vậy? Phu quân của ta đường đường là một nam tử hán, có nữ nhân ái mộ hắn cũng thật là bình thường, ngươi đối với hắn có tâm tư thì đó là chuyện của ngươi, sao có thể nói rằng hắn đùa giỡn ngươi? Nếu không nể tình ngươi đã cứu phu quân của ta một mạng, hừ hừ…."
"
Ngươi….ngươi thúi lắm!" La Nguyệt Nương nào chịu để cho người ta vu khống, hai mắt đỏ rực, một cỗ sát khí trùng thiên rõ ràng tản mát ra, gắt gao tiếp cận Trường Bình, dường như có ý định muốn xuất thủ.
Phùng Cừu Đao cùng đám nữ binh thị vệ ở phía sau Trường Bình thấy tình huống có vẻ không ổn, "
keng" một tiếng đồng thời rút binh ra, tạo thành đội hình bán nguyệt vây quanh La Nguyệt Nương, mơ hồ đem Phương Tranh cùng Trường Bình ngăn ở phía sau.
Một viên phó tướng bên cạnh Phùng Cừu Đao chợt quát lên: "
Toàn quân đề phòng!"
"
Lược trận!" Mấy ngàn quan binh kỉ luật sâm nghiêm, động tác nhất trí đồng thời giơ trường mâu cùng cung tiễn, bày ra tư thế chiến đấu.
Phương Tranh cực kì hoảng hốt vội vàng la lớn: "
Không được xúc động! Tất cả mọi người không được xúc động! Có chuyện gì hảo hảo nói!"
Trường Bình cùng La Nguyệt Nương đồng thời hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm quản đến hắn, giống như hai con mẫu hổ đang giằng co bạn tình, không chịu thua kém đối phương một cái trừng mắt.
Ai yêu! Chuyện này chẳng phải là muốn lấy cái mạng già của ta sao!
Phương Tranh khẩn trương đến độ choáng váng đầu óc, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chẳng phải là đang hảo hảo nói chuyện sao? Như thế nào chớp mắt một cái liền trở mặt thành thù? Nữ nhân quả nhiên là một loại động vật kì quái, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được nàng đang suy nghĩ cái gì và muốn làm cái gì.
Tình huống hiện giờ, nhóm nữ binh thị vệ của Trường Bình cùng mấy ngàn binh sĩ của Phùng Cừu Đao đang đồng loạt hướng vũ khí về phía La Nguyệt Nương, chỉ cần nàng hơi có hành động không ổn, liền sẽ là một trường ác chiến không thể tránh được, La Nguyệt Nương một mình đấu mấy ngàn người, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng tuyệt đối không thể bảo quản được tánh mạng của chính mình, coi như có thêm hai trăm gã thổ phỉ chống lưng cũng không có đất diễn, bọn hắn nắm chắc cái chết rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện trường đã tràn ngập sát khí, tình huống đang hết sức căng thẳng, Phương Tranh lau cái trán đang túa từng giọt mồ hôi lạnh, bất động đứng im tại chỗ, hắn thậm chí sợ rằng bởi vì động tác của mình không ổn, mà sẽ khiến cho nữ binh thị vệ cùng đám quan binh tạo thành hiểu lầm, tưởng hắn muốn ra tín hiệu cho mọi người động thủ, chuyện này quả thật là một sai lầm vô cùng to lớn, coi như không có động thủ thì tình huống bây giờ đã rất không ổn rồi.
Phương Tranh quay đầu hướng mọi người nhìn lại, đã thấy mỗi người trên mặt đều ẩn hàm sát khí, nhưng ánh mắt lướt qua Phùng Cừu Đao thì hắn lại lơ đãng nháy mắt vài cái với Phương Tranh.
Di? Cái này là có ý tứ gì, lão Phùng sẽ không giở trò nghịch ngợm đó chứ? Như thế nào còn hướng ta nháy mắt?
Thật không hiểu nổi đi….Phương Tranh trợn mắt hướng Phùng Cừu Đao nhìn lại, chỉ thấy hắn hơi ưỡn người về phía sau, hai mắt nhắm chặt, sau đó liền khôi phục lại bộ dạng cứng nhắc, biểu tình trên mặt làm như phòng bị chăm chú quan sát động tĩnh của La Nguyệt Nương.
Làm thế rõ ràng là muốn ám chỉ nhưng người thông minh như Phương Tranh nhìn thế nào cũng không hiểu nổi?
Phương Tranh mừng thầm trong bụng, nhìn không ra lão Phùng suốt ngày một bộ dạng đạo mạo, cư nhiên trò quỷ cũng không thiếu, chân nhân bất lộ tướng nha. Nếu muốn hóa giải tình huống giương cung bạt kiếm này, như thế nào cũng phải trông cậy vào bản sự của hắn mới xong.
Biện pháp cũng không phải không có, mình cũng đang choáng váng đầu óc, nguyên bản nên sớm nghĩ đến mới phải.
Bởi thế cho nên mọi người đang giằng co trong không khí khẩn trương, bỗng nhiên diễn cảm của Phương Tranh biến đổi, biểu tình thống khổ quát lớn một tiếng, " Ai nha…a…!"
Sau đó hai tay gắt gao ôm lấy bộ vị trái tim, sắc mặt không biết như thế nào mà trở nên đỏ hồng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cuối cùng thân hình của hắn lay động vài cái, tiếp theo giống như liệt sĩ vì nước quên mình lưu đến giọt máu tươi cuối cùng, dùng một loại tư thế ương ngạnh cùng không càm lòng, chậm rãi đổ gục vào trong lòng của Trường Bình.
Mọi người nhìn hành động của hắn không khỏi kinh hãi, Trường Bình cùng La Nguyệt Nương càng như người trong mộng, Trường Bình dùng sức loạng choạng ôm Phương Tranh, thanh âm hoảng loạn kêu lên: " Phu quân làm sao vậy? Hỗn đản! Ngươi đừng làm ta sợ a!"
La Nguyệt Nương cũng vội vàng phóng đến gần, chìa bàn tay mềm mại muốn kiểm tra thể trạng của Phương Tranh.
Phùng Cừu Đao nhân cơ hội làm một cái thủ thế, mấy ngàn quân sĩ liền thu liễm tinh thần.
Hai bàn tay của nhị nữ sờ loạn trên người của Phương Tranh, bộ dạng khẩn trương hốt hoảng, nhưng tìm mãi không hiểu được nguyên do, không khỏi càng thêm hoảng loạn.
Phương Tranh cả người mềm nhũn nằm ở trong lòng của Trường Bình bỗng nhiên ho sặc lên hai tiếng, thong thả mở hai con mắt lạc thần ra, mặt cắt không còn chút máu, chậm rãi nhìn vào nhị nữ.
Trường Bình chứng kiến Phương Tranh đã tỉnh trở lại thì không khỏi mừng rỡ, gấp giọng nói: " Hỗn đản! Ngươi làm sao vậy? Đang hảo hảo như thế nào lại bất tỉnh?"
La Nguyệt Nương an vị không hề mở miệng nói chuyện, nhưng đôi mắt của nàng lại dán chặt vào hắn không hề chớp một cái, trong ánh mắt thâm tình lộ rõ ngay cả người mù cũng đều có thể nhận ra được.
Phương Tranh hư nhược phất phất tay, ho khan nói: "
Hôm qua có thích khách ám sát, mặc dù ta tránh được một kích trí mạng của hắn, nhưng lồng ngực vẫn bị trúng một chiêu "Thôi Tâm Chưởng" của hắn. Giờ phút này kinh mạch của ta đã tán loạn, sợ rằng sinh mệnh chẳng còn trụ được bao lâu nữa."
Trường Bình ngây người, Thôi Tâm Chưởng? Đây là chiêu thức của môn phái nào? Gã gia hỏa này không biết võ công, hắn làm sao biết được bản thân mình trúng phải Thôi Tâm Chưởng? Đôi mắt xinh đẹp hoài nghi nhìn thoảng qua La Nguyệt Nương, thấy La Nguyệt Nương cực kì bi thương hướng nàng gật đầu, chứng minh quả thật có thích khách ám sát.
Trường Bình nhìn thấy nàng gật đầu, toàn thân chấn động, cúi đầu nhìn lại Phương Tranh đã thấy hắn hai mắt nhắm chặt, Trường Bình sợ tới mức dùng sức lay động thân mình Phương Tranh vài cái, tựa hồ như muốn lay cho hắn tỉnh lại.
Đám nữ binh thị vệ bên cạnh Trường Bình cũng hoảng loạn rối ren, sôi nổi bước lại gần quan sát tình huống của Phương Tranh.
Chỉ thấy sắc mặt của Phương Tranh càng thêm đỏ ửng, hai mắt nhằm nghiền, ngực phập phồng ngày càng hư nhược. Đột nhiên hớp hơi không được tức thì hai chân duỗi thẳng cẳng, mọi người càng thêm hoảng sợ, riêng Trường Bình thì một mực ôm Phương Tranh gào khóc.
Mọi người tại đương trường đều nghĩ rằng Phương Tranh đã đoạn khí rồi, đang hung hăng gạt lệ bi thống thì bỗng nhiên Phương Tranh giống như tử thi hoàn dương, hai mắt đang nhắm chặt bất thình lình mở ra, mọi người sợ tới mức kìm lòng không được đồng thời nhảy dựng về phía sau.
" Khụ khụ…ta…ta còn chưa chết!" Phương đại thiếu gia ngoan cường duy trì sinh mệnh tiếp tục công đạo hậu sự, hắn hư nhược thở gấp: " Ta….ta còn có một lời cuối cùng muốn nói."
Trường Bình nước mắt quanh tròng nói: "
Hỗn đản! Ngươi không thể chết được! Chúng ta sẽ cho người quay trở lại kinh thành tìm đại phu đến!"
Phương Tranh tựa hồ như an ủi cười nhẹ: "
Không cần, nàng nghe ta nói xong một lời cuối cùng này đã."
"
Ân, phu quân nói đi." Trường Bình nức nở đáp.
Phương Tranh run run nắm bàn tay của Trường Bình cùng La Nguyệt Nương, sau đó giống như gắng gượng hết sức lực đem chúng nó hợp cùng một chỗ, tiếp theo thở hổn hển không ra hơi nói: "
Nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời của ta chính là muốn các nàng làm hảo tỉ muội của nhau."
Trường Bình nước mắt lã chã vội vàng gật đầu đáp ứng, La Nguyệt Nương cũng im lặng nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Tranh thoải mái nở một nụ cười, vỗ về hai bàn tay nhỏ bé đang đặt cùng một chỗ của các nàng, thanh âm yếu ớt nói: "

Các nàng làm hảo tỉ muội thì ta an tâm rồi, tương lai Nguyệt Nương vào Phương gia cần phải tôn kính tỷ tỷ, còn Mật Nhi cũng nhường nhịn cho muội muội hơn một chút. Mọi người sống hòa thuận cùng nhau cho đến khi bạch đầu giai lão, an nhàn vui tươi. Yên Nhiên cùng Nguyệt Nương bồi tiếp từ đầu tháng cho đến giữa tháng, Phượng tỷ cùng Tiểu Lục bồi tiếp từ giữa tháng cho đến cuối tháng, đầu tháng sau thì mọi người cùng nhau sum họp đại đoàn viên gia đình, ân…" Trường Bình cùng La Nguyệt Nương ở một bên bi thương khóc, nhưng một bên nghe được di ngôn của Phương Tranh càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.
Cái này mà là di ngôn sao? Làm sao nghe được lại giống như đang mơ tưởng đến cuộc sống hoang dâm trong tương lai a?
Tiếp theo nhìn lại biểu tình của Phương Tranh đã thấy nguyên bản thần sắc của hắn đang tái nhợt, vừa nói đến chuyện phòng the thì cư nhiên trở nên đỏ bừng, ánh mắt lạc thần bỗng nhiên biến thành linh động, bộ dạng dâm đãng vô cùng đáng khinh bỉ, thỉnh thoảng hai con mắt còn quét qua bộ ngực sữa cao ngất của Trường Bình cùng La Nguyệt Nương, trong đầu không hiểu đang nghĩ ra cái hình ảnh xấu xa gì, loại tình cảm hưng phấn chờ mong, không cần nói cũng hiểu.
Nhị nữ chứng kiến biểu tình của hắn nhất thời đại nộ, Trường Bình giận dữ nước mắt sớm đã ngừng, lạnh lùng mở miệng nói: " Ngươi không phải muốn chết sao? Như thế nào còn nói những lời này?"
"
A? Khụ khụ….hồi quang phản chiếu, hồi quang phản chiếu a, mạng ta không xong rồi." Phương Tranh giật giật thân mình vài cái, tức thì lại tạo ra bộ dạng nửa sống nửa chết, tựa như chỉ còn một hơi thở: " Ta có thêm một nguyện vọng cuối cùng!"
"
Đi chết đi! Hỗn đản!" Trường Bình rốt cuộc nhịn không được tức giận đứng bật dậy, hung hăng đạp một cuộc ở trên bụng của Phương Tranh.
"
A…a….a" Bên trong sơn cốc tĩnh mịch truyền ra thanh âm thảm thiết tâm can của Phương Tranh, trung khí mười phần, kéo dài không dứt.
"
Hảo!" La Nguyệt Nương vừa giận vừa mừng mặt hoa đã cười đến mức ửng hồng, bởi vì hành động ngược đãi phu quân khó có được của Trường Bình mà quát lớn một tiếng phụ họa.
Bỗng nhiên nhị nữ giật mình cả kinh, giờ phút này các nàng đang đứng trên lập trường đối địch, thật sự không nên có loại tình cảnh ăn ý nhau như thế này, vậy cho nên nhị nữ trừng mắt lườm nhau một cái, hung hăng hừ lạnh, đều tự nghiêng đầu quay sang hướng khác.
Phùng Cừu Đao nhịn cười quát lớn: " Toàn quân lập đội hình! Cung nghênh Phương đại nhân hồi kinh!"
Mấy ngàn người thu hồi đao thương cung tiễn, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, tiếp theo ngay ngắn hướng kinh thành thẳng tiến.
Lần tiễu trừ phỉ tặc này quả thật cũng giống như sấm lớn mà hạt mưa nhỏ, mọi người ngoại trừ cao giọng hò hét vài tiếng, giơ binh khí tạo dựng khí thế, cơ bản thật sự đều không phải làm thêm gì khác. Nhưng thật ra lại được nhìn Phương đại nhân cùng công chúa điện hạ diễn một vở kịch hay, trên đường hành quân xuống núi đám lính chụm đầu nghị luận sôi nổi, thỉnh thoảng trong đội ngũ còn phát ra những tiếng cười khẽ.
Trường Bình cùng đám nữ binh thị vệ của nàng đi ở hàng sau cùng.
Nữ thống lĩnh thị vệ ngoảnh mặt lại nhìn thêm vài lần, biểu tình căm phẫn hướng Trường Bình bẩm báo: " Điện hạ! Phò mã gia cùng nữ thổ phỉ kia nói chuyện, như thế nào ngài không ngăn cản?"
Trường Bình đầu cũng không quay lại, chỉ thản nhiên nói: "
Ta biết, nhưng không cần quản hắn, chúng ta chờ hắn ở dưới chân núi là được."
"
Nhưng hắn…"
Trường Bình thở dài một hơi, u oán nói: "
Muốn muốn nắm bắt được trái tim của nam nhân, ngươi không thể quản mọi chuyện mà hắn muốn làm, nếu không người nam nhân đó sẽ ngày càng cách xa ngươi, sớm hay muộn cũng bỏ ngươi mà đi, đạo lí này chờ sau khi ngươi thành thân, tự nhiên sẽ minh bạch."
Nữ thống lĩnh không cam lòng tiếp tục liếc mắt một cái nhưng cuối cùng lẳng lặng không nói thêm gì nữa.
Trước cửa sơn trại.
Phương Tranh đối diện cùng La Nguyệt Nương, ngoài ra còn đám thổ phỉ gặp quan binh mà không hề phải động võ, không khỏi âm thầm kêu may mắn. Lại nhìn thấy đương gia cùng nhị đương gia, bầu không khí giữa hai người có chút quỷ dị bởi thế cho lên mọi người nháy mắt ra dấu cho nhau, tránh đường!
La Nguyệt Nương bình tĩnh chăm chú nhìn vào Phương Tranh, chứng kiến cái bộ dạng dáo dác, nhãn cầu tùy thời mà đảo loạn, giống như một tên đạo tặc đang rình mò cơ hội để móc túi người ta không bằng, khiến cho nàng nảy sinh vài phần tiếu ý. Tuy nhiên nàng cũng có thêm vài phần cảm khái, con người này không ngờ lại chính là quan nhị phẩm trong triều! La Nguyệt Nương thường xuyên xuống núi thăm dò địa hình, cái tên Phương Tranh tự nhiên nàng cũng đã từng nghe qua, vì triều đình mà hiến diệu kế đẩy lùi đại quân của người Đột Quyết, cùng sứ giả Đột Quyết đàm phán khiến cho Hoa triều lấy lại được một chút mặt mũi, sau lại bình định được Phan đảng phản loạn, những câu chuyện của Phương Tranh trong dân gian ai cũng thích nghe, không ít các tiên sinh trong tửu lầu đã đem sự tích của Phương Tranh cải biên thành những mẩu chuyện ngắn, cả ngày kể chuyện về hắn cho thiên hạ nghe cũng đủ nuôi sống được năm miệng ăn trong gia đình. Nói không phải khiên tốn chút nào, hiện giờ trong phạm vi lãnh thổ của Hoa triều, người chưa từng nghe qua cái tên Phương Tranh, thật sự cũng không có nhiều lắm.
Ở trong ấn tượng của nàng, cái người Phương Tranh mà dân chúng tán dương kia, hẳn cũng phải là người đầy chính khí, bộ dạng trông như ông cụ non, hẳn bề ngoài phải có trầm ổn, có cách nói năng nhanh nhẹn hoạt bát. Ánh mắt có thể nhìn thấu được mọi âm mưu thủ đoạn, mỗi nơi hắn tới cũng đều khiến cho người ta thành tâm bái phục, vĩnh viễn ở trong rừng người đều là nhân vật tiêu điểm. Mà không phải…..Mà không phải một gã mưu lợi, hơn nữa còn vô liêm sỉ không biết điều, đứng ở trước mặt nữ nhân còn dùng tay ngoáy lỗ mũi, sau đó vo viên bắn đi, một tên hỗn đản tâm ngoan!
La Nguyệt Nương thấy bộ dạng đê tiện của Phương Tranh liền thầm oán lão thiên gia mắt mù! Như thế nào lại đem một người có bộ dạng này, hòa cùng phẩm chất đạo đức vô liêm sỉ? Còn đem hết thảy mọi hào quang ở trên đời này đổ lên đầu của hắn, nếu anh hùng trong miệng của bách tính thiên hạ tán dương đều có bộ dạng như thế này, thì mong muốn trở thành anh hùng của bao nhiêu người sẽ bị hóa thành tro bụi a?
" Ngươi….Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?" La Nguyệt Nương tức giận trừng mắt nhìn Phương Tranh nói.
Phương Tranh ngẩn người thu hồi lại ngón tay đang ngoáy lỗ mũi, ngạc nhiên nói: "
Ách, nói cái gì? Hiện tại muốn ngươi gả cho ta, nhưng phỏng chừng lão bà của ta tạm thời sẽ không đáp ứng."
La Nguyệt Nương giận dữ nói: "
Hỗn đản! Ai nói sẽ gả cho ngươi! Lão nương vì sao phải gả cho ngươi?"
Phương Tranh dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn nàng, biểu tình làm bộ như đã hiểu, hạ giọng cười nói: "
Chúng ta đều đã ngủ cùng nhau rồi, ngươi không gả cho ta thì còn cho ai? Đừng nói rằng ngươi còn muốn thành thân của tiểu tử Triệu Tuấn đó nga, cái loại vô dụng này một điểm cũng không giống nam nhân?"
La Nguyệt Nương tức giận nói: "
Lão nương muốn thành thân cùng ai thì ngươi quản được sao? Ngươi là người như thế nào của ta?"
Phương Tranh nghe vậy biến sắc, bỗng nhiên trong mắt đã tràn ngập bi thương, cứ như thế mà buồn bã nhìn La Nguyệt Nương, ảm đạm nói: "
Đương gia, chẳng lẽ….Chẳng lẽ ngươi thật sự đúng là muốn gả cho người khác sao?"
La Nguyệt Nương hừ lạnh: "
Đó là đương nhiên!"
Phương Tranh tựa hồ như gặp phải đả kích cực độ, si ngốc nhìn La Nguyệt Nương, ngữ khí bao hàm thâm tình nói: "
Nếu như yêu, thỉnh hãy yêu thật lòng! Giờ khắc này trái tim ta đã nhỏ lệ"
La Nguyệt Nương ngạc nhiên hỏi: "
Ngươi….Ngươi đang nói cái gì?"
Phương Tranh không quản đến nàng, tiếp tục thâm tình nói: "
Tuy rằng ta không chỉ một lần đối với chính mình tự nhủ rằng…Đương gia, ngươi nhất định phải sống hạnh phúc nga! Nhưng ngươi lại tựa như một cơn gió mạnh vô tình chà đạp tôn nghiêm của ta, để cho tâm của ta phải nguội lạnh tịch mịch."
La Nguyệt Nương phát điên nói: "
Van ngươi nói một câu tiếng người có được hay không?"
"
Gả cho ta được chứ? Đương gia, Thanh Long sơn liệu sẽ có thổ phỉ thay ta thương ngươi sao?"
Mắt nhìn thấy La Nguyệt Nương đã lộ ra dấu hiệu sắp sửa bạo phát, Phương Tranh vội vàng đem biểu cảm thâm tình thu lại, cười hắc hắc nói: "
Đương gia đừng quản đến ta, ha hả, coi như vừa rồi ta chỉ làm thơ chơi thôi."
"
Những lời không hiểu ra sao cả của ngươi kia cũng là thơ ư?" La Nguyệt Nương thần tình khinh thường nói.
Phương Tranh gật đầu nói: "
Đương nhiên là thơ, bất quá cái này không phải của ta mà là do người khác biết, ngoại hiệu Não Tàn Cư Sĩ, ân, một con người rất ngoan..."
La Nguyệt Nương vô lực thở dài, ta có nên tiếp tục nói chuyện cùng hắn hay không đây.
Dường như có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng ra đến khóe miệng thì La Nguyệt Nương lại đều không thể nói được nên lời, nhìn bộ dạng cợt nhả của Phương Tranh, trong lòng La Nguyệt Nương nặng nề giống như đeo đá.
Hắn là ai? Là anh hùng vạn người kính ngưỡng, là thần tử mà hoàng đế coi trọng nhất, quan cao hậu tước. Hạng người giống như hắn, liệu có quan tâm đến một cái nữ tử thổ phỉ thô lỗ như ta hay không? Huống chi nữ tử thổ phỉ còn có hôn phu đính ước, nếu hắn muốn nữ nhân thì ở trong kinh thành phồn hoa, chẳng phải chỉ cần ngoắc ngón tay út liền sẽ có ngàn vạn nữ tử nguyện ý đi theo hắn hay sao?
Như thế, tại sao hắn còn muốn đùa giỡn ta? Vì sao chậm chạp không chịu ly khai? Vì sao ngăn cản quan binh hành động tiễu phỉ? Hắn đối với ta phải chăng là có tâm tư?
Nhất thời La Nguyệt Nương rối loạn tâm tư, phiền não cắn môi một cái, trừng mắt nhìn Phương Tranh nói: " Ngươi….Ngươi còn chưa mau cút xuống núi? Hay là còn muốn ta tống ngươi sao?"
Phương Tranh cười cười, hướng nàng nháy mắt nói: "
Hiện giờ ta đi, hắc hắc…"
"
Ngươi! Ngươi…này …này" La Nguyệt Nương nghe vậy nhất thời oán khí, cái đồ không có lương tâm cư nhiên nói đi là đi, một chút lưu luyến cũng không có, nam nhân trong thiên hạ đều là hạng người thay lòng đổi dạ, lời ấy quả nhiên là đúng!

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status