Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 95

/366



Vì phu quân mà Quỳnh Nương khó thở hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên là vội vàng thỉnh thái y bắt mạch điều trị, nói nhất thời khó thở công tâm, uống mấy thang thuốc thì không sao rồi.
 
Hoàng đế tức giận, mắng hai người Thái Tử và Tào Đức Thắng đến nỗi máu chó đầy đầu, lệnh cho Tào Đức Thắng lập tức thả Lang Vương từ quân doanh ra. Nếu thiếu một sợi lông thì sẽ hỏi tội cả nhà Tào gia.
 
Tào Đức Thắng nào dám chậm trễ, dĩ nhiên là co được duỗi được, mang nụ cười tiễn Lang Vương xuất doanh.

 
Nhưng Lang Vương dường như đúng là bị sừng dê chùy đóng lại, ăn vạ trong quân doanh không đi, nói mình bị bắt đi như thế hoàn toàn mất mặt mũi, nếu cứ như vậy mà xuất doanh chẳng phải lời đồn sẽ nổi lên bốn phía, thật sự cho rằng hăn vi phạm pháp lệnh sao!
 
Lại nói các thị vệ tận trung tận tuỵ trong phủ, hiện giờ vì bảo vệ mình mà bị Tào gia quân đánh đến nỗi hộc máu tươi, mắc bệnh, tương lai một nhà già trẻ, ăn uống sinh hoạt người nào chăm sóc?
 
Tào Đức Thắng trên mặt cười làm lành, nhưng trong lòng thì hiểu, đây là đang ăn vạ mình. Nhưng việc này đã ồn ào đến chỗ vạn tuế, chọc mặt rồng tức giận, không xong việc nhanh thì nói không chừng vận làm quan của hắn như vậy là chấm hết.
 
Cuối cùng, tất cả những người tham dự truy nã Lang Vương đều tới trước cửa Lang Vương phủ, trước mặt người dân bốn phía và hàng xóm ngõ nhỏ cửa son vương hầu, ba dập bốn lạy xin khoan dung tạ tội.
 
Nghe nói lúc ấy Vương phi rưng rưng đón chào, có lẽ còn cảm động hơn tình cảnh Tô Vũ chăn dê ở Bắc Hải trở về gấp mười lần.
 
Hắn còn trả cả món tiền thuốc thang lớn, đảm bảo đền bù cho mấy thị vệ trung tâm không thể tự gánh vác sinh hoạt kia.
 
Bên trong bên ngoài đều bồi thường đủ rồi, lúc này mới tiễn ôn thần Lang Vương này đi.
 

Tuy là như vậy, hoàng đế vẫn thấy chưa đủ, tự mình triệu kiến Lang Vương, kéo lòng bàn tay hắn đau lòng nói: Mấy ngày không gặp, Vong Sơn lại gầy đi nhiều rồi.”
 
Ông đau lòng, đồng thời cũng đột nhiên phát giác, quyền hạn diệt phỉ của Tào Đức Thắng rất lớn, nhưng lại không có công trạng, không có quy tắc.
 
Làm quốc quân, dĩ nhiên là phải thưởng phạt phân minh. Tuy Tào Đức Thắng có lòng tốt làm chuyện xấu nhưng không thể trực tiếp lấy điều này để trị tội, nhưng quyền hạn vượt ranh giới quan viên địa phương, làm lơ cấp trên cấp dưới thì phải thắt chặt, vẫn là diệt phỉ, nhưng từ “thống lĩnh” biến thành “hợp tác”, không có quyền hạn điều động võ tướng các nơi ven bờ nữa, tới địa giới Giang Đông, mọi việc phải thương lượng với võ quan địa phương của Giang Đông.
 
Nghe xong thánh dụ của hoàng đế, lòng Lang Vương buông xuống một nửa. Còn Quỳnh Nương thì thở dài một cái, nói thầm một tiếng: “Nguy hiểm thật!”
 
Ngày ấy nếu không phải Lang Vương đích thân cùng nàng đến, khả năng thường dân thuỷ vận là nàng thật sự sẽ liên lụy đến Lang Vương, chứng thực tội danh cấu kết với phiên vương ngoại tộc.
 
Hoá ra ngày ấy, lúc Lang Vương cùng nàng đến bến tàu, lúc nàng đang thẩm tra đối chiếu sổ sách của hộ khách kia, Lang Vương lại đứng ở cửa bến tàu nhìn những công nhân khuân vác đó.
 
Hắn ở Giang Đông am hiểu thuỷ chiến, dĩ nhiên hiểu biết sự vụ trên thuyền, tuy rằng hai thương nhân người Hồ tự thuê người khuân vác, nhưng từ tiếng bước chân kẽo kẹt của công nhân khuân vác trên boong tàu, Lang Vương kết luận chắc chắn trong rương không chỉ có lương thực và đồ sứ.
 
Nhưng Kiều chưởng quầy vội vã ký xuống cuộc mua bán lớn này, cũng đồng ý với yêu cầu của khách nhân là sẽ không mở rương, tránh cho hơi ẩm xâm lấn, lương thực mốc meo.

 
Cho nên Lang Vương cũng không phá hỏng quy củ của Thôi Ký, chỉ là lúc thuyền sắp xếp hàng xong, hắn bảo can tướng đắc lực dưới tay mình đi xem mức ngậm nước của thân thuyền.
 
Quen tay hay mắt thì không giấu được, mức ngậm nước sâu như vậy, nhất định là chứa một loại vật nặng như vũ khí thép.
 
Lang Vương rất mẫn cảm với quân sự, lập tức sai người trộm mò lên thuyền mở rương kiểm tra, phát hiện thuyền chứa đầy thỏi thép.
 
Lúc trước hắn thật sự ôm tâm tư tìm hiểu nguồn gốc, muốn tra xét án này.
 
Nhưng sau khi Quỳnh Nương biết, đầu tiên là tự trách mình nhất thời nóng vội, suýt chút nữa gây thành đại họa. Suy nghĩ một lúc vẫn không yên tâm, nàng thương lượng với Lang Vương, để hắn bẩm báo với hoàng đế trước, tránh cho tình ngay lý gian, bị liên lụy.
 
Sau chuyện trúng độc, Lang Vương cũng chỉ sợ thánh tâm nghi kỵ, lập tức vào cung tiến ngự thư phòng bẩm báo việc này cho hoàng đế.
 
Đồng thời bày ra nhân thủ thăm dò, chú ý tới động tĩnh của thương nhân người Hồ.
 
Nhưng bày ra nhãn tuyến không quan trọng ở bốn phía của thuyền, thế nhưng lại phát hiện có người của Bạch gia, còn có người khả nghi đang theo dõi.
 
Lang Vương cân nhắc, cảm thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trái lại muốn sắp xếp nhiều chút, nhìn xem thỏi thép chất đầy trên thuyền có thể dẫn tới bao nhiêu người có lòng.
 
Cuối cùng dẫn tới Tào gia quân hô hào bắt tặc, thị vệ trên thuyền Lang Vương cũng xảo quyệt, trước đó đã chuẩn bị máu bồ câu, nhân lúc loạn ngậm trong miệng, lúc cực lực động thủ với quân Tào gia thì hộc máu đầy trời.
 
Tuy chuyện này trôi qua không nguy hiểm mà kinh động, nhưng Quỳnh Nương lại cẩn thận gấp mười hai lần, trực tiếp treo quy củ ở nhà thuyền Thôi gia, sau này nếu có người không mở rương để kiểm tra, như nhau không tiếp!
 
Dù sao bây giờ nhà thuyền không lời không lỗ là được, nàng thân là Vương phi của Lang Vương, so với thân phận phu nhân Thượng đại nhân của kiếp trước thì có cảm giác lên chỗ cao không chịu được lạnh hơn.
 
Cho nên chỉ cần nàng và Lang Vương còn là phu thê một ngày thì lúc nào cũng phải mở to mắt, đề phòng ám toán đến từ khắp nơi.
 
Đồng thời nàng cũng cảm khái trong lòng, khó trách kiếp trước Lang Vương tạo phản, mưu hại dơ bẩn thế này, thật sự là người tính tình như Sở Tà không thể nhịn được.
 
So sánh với Quỳnh Nương lòng tràn đầy cảm khái, Thái Tử bên kia vô cùng tức giận.
 
Lúc này tuy là Thượng Vân Thiên chủ đạo, nhưng đủ loại đoán trước của Thượng đại nhân chuẩn hết, người Hồ kia đúng là vận chuyển thỏi thép. Chỉ là người Bạch gia và Tào Đức Thắng làm việc có sơ hở, không giám sát chặt chẽ Lang Vương, ồn ào đến trước mặt phụ hoàng làm hắn mất hết mặt mũi.
 
Nhưng hiện giờ hắn vẫn phải dựa vào Tào Đức Thắng, tất cả hờn dỗi liền phát tiết lên người Bạch thị, lạnh giọng tức giận mắng một trận thì không nói, liên tiếp mấy ngày đều không đến phòng Bạch thị.
 
Gần đây Thái Tử nạp Thái Tử Phi, mà Thái Tử Phi cũng là tiểu thư Cận gia như đời trước.
 

Lúc đầu Liễu Bình Xuyên thấp thỏm trong lòng, dẫu sao lúc trước ở Hạ Cung ả ta đạo trà thượng vũ của Vân Hi, việc này người ngoài không biết, nhưng trong lòng hai người lại biết rõ ràng.
 
Nhưng sau khi Vân Hi vào phủ Thái Tử, làm một chính phi đoan hiền, đều đối đãi cùng một bậc với trắc phi thiếp thị trong phủ.
 
Ngoài mấy ngày tân hôn ra, nàng sắp xếp mưa móc các phòng vô cùng chu đáo, tuyệt đối không bá chiếm trữ quân sủng ái một mình mình, càng không cố tình làm khó dễ Liễu Bình Xuyên.
 
Vì vậy Liễu Bình Xuyên cũng dần dần yên lòng —— đang ở trong phủ Thái Tử, nói đến cùng, dựa vào chính là ân sủng của Thái Tử.
 
Tuy lúc đầu ả ta không biết sở thích của Thái Tử, nhất thời càn rỡ kém cỏi, nhưng chuyện nắm giữ tâm nam nhân thì ả ta quen thuộc nhất.
 
Thái Tử Phi mỹ mạo đoan trang, Bạch thị trong trẻo xinh đẹp thì thế nào? Lúc trước Liễu gia Tương Quỳnh xuất chúng ra sao, không phải là cũng bị ả ta đoạt mất trượng phu đấy thôi?
 
Thừa dịp Thái Tử vắng vẻ Bạch thị, Liễu Bình Xuyên nương ký ức kiếp trước, phỏng theo cách làm của một vị sủng phi của Thái Tử.
 
Để nha hoàn của mình trộm vận chuyển đom đóm ánh sáng tím chỉ ở nước giáp với biên cương mới có về, ở nhà ấm trồng hoa của phủ Thái Tử ngâm thơ nhớ nhung Thái Tử, còn kèm theo từ khúc, gảy đàn ca xướng.
 
Đúng lúc Thái Tử đến nhà ấm trồng hoa, thấy đom đóm tản ra bốn phía Liễu Bình Xuyên, đom đóm bay toả ra ánh sáng tím bên gò má, lại vô cớ dựng lên cảm giác giai nhân yên tĩnh.
 
Đêm hôm đó, Thái Tử hứng khởi ngủ lại phòng Liễu Bình Xuyên. Mà bây giờ Liễu Bình Xuyên cũng đã hiểu thấu tính Thái Tử, thu liễm những cái phóng đãng không thanh cao đó của mình, e lệ ngượng ngùng nghênh hoan một hồi, còn tự tay nấu canh, học bếp lý của Quỳnh Nương, quấn lấy chân Thái Tử. Nhất thời thay thế vinh sủng của Bạch thị, trở thành tân quý nhân của phủ Thái Tử.
 
Ả ta hầu hạ Thái Tử tận tâm, thêm nữa phụ thân địa vị cao được hưởng danh dự, chỉ ở vị trí thiếp không thể tiến quả thực lạnh nhạt tâm ý của Liễu gia. Vì thế Thái Tử thăng tiến Liễu Bình Xuyên, một bước trở thành trắc phi Thái Tử phủ, ngồi cùng với hai vị trắc phi khác, chỉ ở dưới Thái Tử Phi, còn vinh thăng sớm hơn Bạch thị một bước, đợi Thái Tử đăng cơ rồi, có được vị trí Quý Phi dễ như trở bàn tay nên trong lòng nhất thời đắc ý vô cùng.
 
Ân sủng lần này ngay cả người ngoài phủ cũng biết, thầm cảm thán Thái tử phi hiền huệ, để mặc cho thiếp thị trong phủ Thái Tử độc sủng.
 
Đông chí rét lạnh, không thể dạo chơi ngoại thành hồ phiếm giải sầu, các vị phu nhân rảnh rỗi tụ tập đến Hối Hinh Viên mới sửa sang lại trong Lang Vương phủ giải sầu.
 
Hối Hinh Viên ở phía Tây Nam của kinh thành, ban đầu nó là vườn rau hoang phế, được Lang Vương mua lại xây thành nhà ấm trồng hoa tương đối lớn, phần chóp dùng lưu ly nước Tây Dương thuộc địa tiến cống, lưu ly hạt lớn mang theo hoa văn trong suốt làm đỉnh, ban ngày ánh mặt trời chiếu xuống.
 
Nhà ấm trồng hoa có một chỗ dẫn nước tu sửa hồ sen, xe ống trúc chở nước từng dòng, rất thanh nhã yên tĩnh.
 
Mà nhà ấm trồng hoa lại đắp bếp sưởi, người ở trong vườn chỉ chốc lát sẽ đổ mồ hôi, áo bông hơi dày xíu là không mặc được.
 
Vì vậy mỗi lần tới nơi này ngắm hoa đều phải mang sam mỏng, làm cho các phu nhân thích cái đẹp rất là nghiện, mỗi khi tụ họp đều có thể mặc sam sa lụa mỏng mà mùa đông không thể thi triển.
 
Quỳnh Nương hiện đang nắm trong tay ba khối kinh doanh lớn, Tố Tâm Trai tiền thu ổn định, thuỷ vận cũng đang tạm thời chiến đấu với Bạch gia, chỉ có son phấn phục sức này là vượt xa hai cái đầu.
 
Mà Hối Hinh Viên cũng là phúc lợi hạng nhất cho các khách hàng quen của nàng.
 
Nong nóng ấm áp, đúng lúc có thể triển lãm mỹ phục, trước tiên bán vải dệt xuân hạ. Chỉ cần đốt loại than tốt nhất là có khoản tiền phong phú hồi báo.
 
Các phu nhân tiểu thư rất thích tiệc trà của Hối Hinh Viên.
 
Trời đông giá rét lạnh lẽo, có một nơi ấm nhuận để uống trà nói chuyện phiếm, thử đồ thảo luận trang điểm thế nào thì càng đẹp, thú vị hơn cung yến nhiều.
 
Nhưng chỗ có nhiều phu nhân tiểu thư thì bí sử các phủ cũng nhiều.
 
Từ trước đến nay giao tình của phu nhân Lễ Bộ thị lang và Cận Vương phi rất tốt, thấm thía khuyên bảo: “Thái Tử Phi, hiện giờ ngài vẫn chưa có con nối dõi, không nên buông thả những thiếp thị trắc phi trong phủ quá mức, sao nghe nói gần đây ngài lại chọn lựa hai mỹ thiếp cho Thái Tử vậy? Cứ như vậy, đến khi nào ngài mới có thể sinh hạ long tôn?”
 
Cận Vân Hi vừa mới thử mặc ba bộ váy lụa đuôi dài, có chút mệt mỏi, ngồi trên đoàn lót của hồ hoa sen phẩm trà, nghe xong lời thị lang phu nhân, nàng dịu dàng cười nói: “Liễu trắc phi trong phủ thân mình suy nhược, Thái Tử lại không biết yêu thương giai nhân, nạp hai người mới vào cũng có thể chia sẻ việc chăm sóc Thái Tử phải không?” 



/366

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status