Âu Dương Noãn nghe tiếng sấm, vẫn không khống chế được mà nằm trong lòng hắn run run.
Tiếu Trọng Hoa ngồi trên giường, nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Nằm sấp trên gối hắn, giống như một tiểu hài tử.
Nàng cũng không nghĩ sẽ thất lễ như vậy. Chỉ là vừa nghe tiếng sấm, luôn khiến nàng nhớ tới quá khứ.
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ trán nàng, thở dài một tiếng. Mặt mày nàng hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Ta rất sợ sấm sét. Cho nên, khi có sấm sét, chàng phải ở bên cạnh ta!”
Ngón tay Âu Dương Noãn vò chặt góc áo hắn, như là đứa nhỏ làm nũng. Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, nháy mắt thần sắc liền trở nên nhu hòa.
“Mặc kệ là lúc nào. Chỉ cần nàng muốn, ta liền ở bên cạnh nàng!” Tiếu Trọng Hoa lẳng lặng, giống như hứa hẹn nói.
“Nhưng nàng phải nói với ta, vì sao?”
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao không đi cùng hắn?”
Tuy rằng mơ hồ biết đáp án, nàng cũng từng mơ hồ nhắc tới. Nhưng hắn muốn nhiều hơn, dường như là muốn nàng cam đoan.
Nghe vậy, khuôn mặt Âu Dương Noãn như nhiễm một tầng son hồng. Hai gò má nóng lên, nàng khẽ ngẩng đầu: “Ta nghĩ chàng biết!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trong ánh mắt là một tầng băng mỏng. Nhưng dưới đó lại che dấu không được sự nhiệt tình, mang theo một loại cuồng nhiệt. Khi rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ cơ hồ có chút dấu vết đau thương.
Nói cho ta!”
Hiện tại hãy nói cho ta!”
Ta thực sự thực muốn biết. Ý nghĩ đó cơ hồ khiến tim ta cũng đau đớn!”
Hắn chậm rãi nói từng câu từng câu một, không cho nàng chút thời gian thích ứng.
Nhìn cặp mắt sắc bén kia, khiến Âu Dương Noãn khẽ rung động trong lòng. Lại bỗng chốc như tiếng dây đàn đứt tiếng tim đập im bặt.
Cái loại bi thương mãnh liệt này trên người hắn, từng chút từng chút ép sát nàng, ép tới mức nàng không thể hô hấp bình thường.
Nàng thế nhưng lại thương tổn đến hắn nhiều như vậy sao? Bởi vì nàng bảo vệ ý thức của mình quá mạnh mẽ, quá mức chặt chẽ khiến hắn bị thương?
Làm sao có thể? Hắn một nam nhân cường đại như vậy, cường đại đến mức làm cho nàng có cảm giác an toàn. Thế nhưng hắn cũng sẽ có lúc bị thương tổn sao?
Tay hắn nhẹ vuốt vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt phủ kín tầng nghi hoặc.
Ngón tay hắn chuyển qua mi tâm nàng, vuốt lên lông mày nàng, lại nhẹ lướt qua mắt. Lông mi nàng dưới ngón tay hắn khẽ rung động.
Rốt cục dường như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi lạnh băng của nam nhân trước mắt này.
Tiếu Trọng Hoan bỗng chốc cảm thấy bờ môi cong cong nhẹ lướt qua, vừa ôn nhu lại vừa sâu khí tràn ngập hương vị của nàng.
“Ta sẽ không rời khỏi chàng. Hiện tại sẽ không, tương lai càng không. Nhưng đời này ta sẽ không nói đáp án cho chàng, chàng tự mình nghĩ đi!” Nàng nhẹ giọng nói xong, cúi đầu mỉm cười.
Tiếu Trọng Hoa hơi hơi ngớ ra. Sau đó, trong mắt nổi lên ý cười cưng chiều. Hắn liền không kiêng dè xoay người đặt nàng dưới thân….
Cổ áo rộng mở, làn da mềm mại, tóc đen hững hờ buông xuống trên thân thể nàng. Cùng bờ môi hắn giao nhau, môi hắn lành lạnh, nhìn như vô tình nhưng lại mang theo loại ôn nhu cuồng nhiệt. Muốn đem lửa nóng trong nàng dần châm lên.
Mà nàng luôn cho rằng bản thân có thể miễn dịch đối với hắn, có thể vô tình với hắn. Nhưng chung quy vẫn bị hắn khơi lên dục vọng. Thanh âm sấm sét rất lớn, mưa xuân bắt đầu không kiêng nể gì mà nặng hạt hơn. Nhưng không cách nào dập tắt đi lửa nóng trong phòng…..
Một giấc mộng này, không còn cảm giác đau đớn như cả xương cốt cũng muốn vỡ vụn. Trong lòng nàng vô cùng thoải mái, chỉ nguyện cứ như vậy hãm vào sâu hơn, không muốn tỉnh lại nữa.
.....
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, dông tố hôm qua đã sớm đi qua, không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành.
Dưới mái hiên vẫn thắp đèn lồng chưa tắt, Hồng Ngọc thấp giọng trách cứ tiểu nha đầu: “Chạy cái gì mà chạy, không biết quy củ gì hết. Các chủ tử đang nghỉ ngơi!”
Mấy tiểu nha đầu cười rộ lên: “Hôm qua Minh quận vương phi được ôm trở về. Hồng Ngọc tỷ tỷ, quận vương chúng ta từ trước tới giờ chưa từng như vậy a!”
Nói bậy bạ gì đó? Cẩn thận chủ tử nghe thấy!”
“Hì hì, nghe thấy cũng không sợ. Trong kinh đô này người người đều nói như vậy. Bọn họ nói quận vương chúng ta vừa thấy quận vương phi liền quên hết mọi chuyện. Cái gì mà Bệ hạ, Vương gia triệu kiến tất cả đều quăng sau đầu a! Bọn họ đều nói quận vương yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn a!”
“Xương cốt các ngươi ngứa rồi phải không? Nói cái gì vậy?” Đây là thanh âm của Xương Bồ, dọa nạt nhưng lại hàm chứa ý cười.
Xương Bồ tỷ tỷ, nếu ta là nam nhân, cưới được phu nhân là một mỹ nhân như vậy, ta cũng muốn hàng đêm đêm xuân a!”
Tiếp theo là thanh âm một đám nha đầu vừa chạy vừa hi hi ha ha cười.
Thanh âm của bọn họ rất nhỏ, nhưng sáng sớm cực yên tĩnh. Mặc dù cách từng lớp rèm che trong phòng Âu Dương Noãn vẫn nghe được. Hai má không tự chủ mà nóng lên, mặc dù nàng giống như đang ngủ say lại bỗng chốc mở mắt.
Trước giường đèn đuốc chưa tắt, ánh lửa lập lòe chiếu lên màn che trước giường. Chăn đệm gấm vóc hỗn độn, Âu Dương Noãn cuộn người chui thật sâu vào, coi như không nghe thấy.
Cánh tay dài của Tiếu Trọng Hoa duỗi ra, kéo nàng lên. Âu Dương Noãn hung hăng nói: “Nha đầu trong viện này đều thành tinh rồi, một đám phiên thiên!”
Tiếu Trọng Hoa cười khẽ: “Cũng trách nàng làm chủ tử quá nhân từ. Ai bảo nàng không nghiêm khắc quản giáo?”
Âu Dương Noãn hừ một tiếng, nhướng mày lên nhưng lại không nói gì. Trong phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Thật lâu sau nàng thở dài nói: “Xem ra, trong mắt người ngoài ta đã thành yêu tinh mê hoặc Minh quận vương bỏ bê chính sự rồi!”
Tiếu Trọng Hoa bật cười: Thế nào? Nàng không phải sao?”
Âu Dương Noãn nhíu mày, do còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn mà trong thanh âm có chút khàn khàn: “Ta mới không phải!”
Lúc nàng nói chuyện, môi cong lên tựa tiếu phi tiếu. Tóc dài của nàng xõa trên nệm gấm, Tiếu Trọng Hoa lẳng lặng vươn tay vuốt vuốt tóc nàng.
Sau một lúc lâu mới đem mặt nàng từ trong chăn gấm kéo ra, cọ vào lòng bàn tay hắn. Thanh âm mềm mại như sóng nước, triền miên róc rách: “Làm yêu tinh được không?”
Tiếu Trọng Hoa kề sát vào tai nàng, thì thầm nức nở. Thanh âm rất thấp.
“Chàng nói gì…..”
Nhưng chưa nói hết câu thì bị một hơi thở ẩm ướt cọ qua khiến tai nàng ngứa ngứa. Âu Dương Noãn không khỏi nhăn mũi lại, cuối cùng nhịn không được mà bật cười.
Âu Dương Noãn cong môi ửng đỏ lên. Sóng mắt như tơ, cười nói: “Hay là chàng cố tình dùng ta đến để xây dựng một hình ảnh khác?”
Nữ nhân không có lương tâm này! Chẳng sợ đem hắn biến thành ngây ngốc không biết làm sao còn có năng lực bảo trì thanh tỉnh để phân tích. Không chút lưu tình nào đem yêu cầu của hắn biến thành lợi dụng.
Tiếu Trọng Hoa không chuyển mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Giống như muốn khắc nàng vào mắt, tay hắn run run vuốt ve gương mặt nàng. Lướt qua môi lại đột nhiên vòng ra sau gáy, đột nhiên nắm chặt thô bạo hôn lên môi nàng.
Âu Dương Noãn hơi hơi bất ngờ, nhưng đầu lưỡi ôn nhuyễn của hắn đã xâm nhập vào miệng nàng. Vừa hung hăng lại vừa mềm mại, động tác thành thạo cướp đi từng chút từng chút hô hấp của nàng.
Dần dần động tác thô bạo ban đầu dần trở nên nhẹ nhàng linh hoạt như tơ. Lại cực kỳ cẩn thận, giống như sợi bông phất qua khiến nàng thoải mái, cơn buồn ngủ cũng cứ thế ập đến. Nàng không khỏi nheo mắt lại.
Cuồng dã tác cầu, mê loạn khiêu khích, hắn triền miên hôn nàng.
Sau một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu, Âu Dương Noãn lúc này mới phát hiện được, tóc bọn họ đã bất giác dây dưa cùng nhau, lại cũng không có cách nào tách ra.
“Nếu là giả dối, chỉ sợ sẽ tiếp tục cả đời!”
Liên tục đến lúc chán ghét cũng không cách nào dừng lại. Khi Tiếu Trọng Hoa nói, môi vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng ấn xuống.
Trong lòng Âu Dương Noãn lan tràn lo lắng. Thật lâu sau lại thở dài một hơi: “Đã biết!”
Nha đầu canh giữ bên ngoài ẩn ẩn nghe thấy tiếng cười rầu rĩ của Âu Dương Noãn. Dần dần lại biến thành rên rỉ, lặp lại không ngừng nghỉ, lại giấu không được sự kiều diễm.
Khi thức dậy lần nữa đã là buổi trưa. Hồng Ngọc sắc mặt vui mừng vào hầu hạ Âu Dương Noãn rửa mặt, chải đầu. Xương Bồ cũng mang khay vào.
Đã sắp tới đầu xuân nhưng Âu Dương Noãn vẫn rất sợ lạnh. Phía trước giường còn để một chậu than, than đỏ rực tỏa ra hơi ấm nồng đậm.
Hồng Ngọc đi qua, đổi hương trong lư hương, lập tức từ trong lư đồng tỏa ra mùi bạc hà nhè nhẹ. Mùi hương khoan khoái từ bên trong tỏa ra, thấm vào từng hơi thở, lại vẫn vít quấn quanh.
Tiếu Trọng Hoa sớm đã tự mình mặc xong xiêm y, cẩm bào màu đen ở trên người hắn càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ xuất chúng.
Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, đột nhiên hiếu kỳ nói: “Ngày hôm qua chàng không thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”
Tiếu Trọng Hoa tùy ý gật đầu: “Thấy!”
“So với ta còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Chàng có nghĩ nàng sẽ là Thái tử phi không?”
Tiếu Trọng Hoa nghĩ nghĩ: “Tâm tư Tiếu Diễn, người thường không đoán ra được. Nếu hắn có tâm tư muốn lập Thái tử phi thì đã sớm đề xuất. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hắn tựa hồ như không có ý này!”
“Nếu như vậy, đứng ở lập trường của Hương Tuyết công chúa thì không phải rất khó xử sao?”
Tiếu Trọng Hoa hiển nhiên cũng cho là thế. Nhưng hắn biết Tiếu Diễn cũng không phải là người sẽ lo lắng đến vấn đề khó xử hay không của một nữ tử.
Hắn chậm rãi nói: “Nàng tựa hồ như thực quan tâm vị công chúa này?”
Âu Dương Noãn cười mà không đáp. Hồng Ngọc đang vấn tóc cho Âu Dương Noãn, sau đó lại gắn thêm một đóa hoa phù dung.
Tiếu Trọng Hoa lại đột nhiên nhíu mày, đột nhiên vươn tay lấy hoa phù dung xuống: “Quá diễm lệ!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, còn Tiếu Trọng Hoa lại làm như không có việc gì, lại cầm một cây trâm ngọc tuệ đưa cho nàng: “Cái này đi!”
Âu Dương Noãn dở khóc dở cười. Tiếu Trọng Hoa đây là làm sao vậy?
Hồng Ngọc bên cạnh nhịn cười. Quân vương là đang ghen a! Đêm qua nhìn tiểu thư trang điểm xuất chúng ta như vậy khiến ai cũng ghé mắt. Sắc mặt quận vương lúc đó liền rất khó coi a!
“Tiểu thư, tối nay phủ Thái tử có yến tiệc. Có phải nên mặc y phục tiên diễm một chút?”
Xương Bồ không có nhãn lực đưa ra ý kiến. Lập tức liền nhận lấy một cái lườm sắc lẻm của Hồng Ngọc.
Xương Bồ lại vô tội nhìn Hồng Ngọc, không biết bản thân đã nói gì sai?
Âu Dương Noãn lại có chút buồn bực: “Bọn họ như vậy không thấy mệt sao? Hôm qua có yến, hôm nay cũng yến. Ta thật sự thấy rất bội phục!”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: Nếu không muốn đi thì đừng đi!”
Nói thì nói như vậy, nhưng hôm qua hắn ôm nàng hồi phủ, ai ai cũng nhìn thấy. Nếu hôm nay không đi chỉ sợ lại bị người ta nói là do miệt mài quá độ, kết quả là không đứng dậy nổi.
Lời khó nghe như vậy,nàng tránh thị phi nên đương nhiên không thể không đi. Cũng may yến phủ Thái tử tổ chức nàng chỉ cần qua, hướng Lâm Nguyên Hinh chào một tiếng rồi trở về. Cũng không cần phải trì hoãn lâu.
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy liền phân phó Hồng Ngọc lấy bộ y phục màu xanh ngọc.
....
Yến tiệc phủ Thái tử tổ chức trong điện
Tiếu Trọng Hoa vừa lộ diện liền bị tam công cửu khanh các đại thần quấn lấy. Mà Âu Dương Noãn cũng liền đến ngồi cạnh Lâm Nguyên Hinh.
Tiếu Nhiên một bên vội vàng đi tới, gắt gao kề bên Âu Dương Noãn ngồi xuống. Âu Dương Noãn nhìn hành động xem nàng như trung tâm của đối phương thì không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này, gả cho người ta rồi vẫn đơn thuần như vậy. Tiếu Nhiên vì muốn làm Âu Dương Tước cao hứng, có bảo bối gì cũng đều đưa đến cho nàng. Có thể thấy được, Tiếu Nhiên thật sự là một lòng vì Tước Nhi. Vì Âu Dương Tước ngay cả tim cũng đều có thể lấy ra.
Lúc trước nàng vì Tô Ngọc Lâu cũng từng như thế. Chỉ là….không thuộc về nàng mà thôi. Còn Tước Nhi, Âu Dương Noãn tin tưởng, hắn nhất định sẽ quý trọng hòn ngọc quý này.
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Khi nào thì nàng lại có thể bình tĩnh khi nhớ đến người kia như vậy? Thế nhưng đã không còn oán hận, chỉ còn lại sự bình thản?
Lần yến hội này là do một tay Lâm Nguyên Hinh an bài. Phía trước mỗi người đều có một bàn trà nhỏ màu đen, bên trên để mười cái chén bạch ngọc tinh xảo, bên trong đựng các loại thức ăn tinh mỹ. Vừa nhìn thấy đều khiến người ta thèm ăn. Bên cạnh lại có nha hoàn tức trực rượu ngon, chuẩn bị rất chu đáo.
Tiếu Trọng Hoa trầm tĩnh ngồi đó, bên cạnh là Thái tử một thân bào phục. Cửu hoàng tử Cao Xương cũng ngồi bên cạnh, thân hình cao lớn cường tráng như trước khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Chỉ là tựa hồ như có chút tiều tụy so với ngày hôm qua?
Âu Dương Noãn nhìn nhìn, không khỏi thầm nghĩ, hay là vị Cửu hoàng tử này không hợp khí hậu Đại Lịch?
Mặt khác nàng không nhìn thấy Hương Tuyết công chúa. Có phải đêm qua bị kinh hách quá lớn?
Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài. Muốn sống được ở Đại Lịch, nếu không có quyền thế bức người như Đại công chúa. Nếu không phải giống Dung quận chúa khéo đưa đẩy thì chỉ sợ….vị Hương Tuyết công chúa này sẽ sống không nổi.
Như là cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Noãn, Tiếu Diễn thoáng quay mặt qua hướng nàng nhìn lại. Ánh mắt phức tạp làm cho nàng có một loại cảm giác quái dị. Chẳng qua là trong chốc lát hắn lại quay đầu đi.
Lúc này, Tiếu Diễn giơ ly rượu lên nói: “Hôm nay ta vì khách quý đến từ Cao Xương quốc tổ chức yến hội. Cảm tạ tất cả các vị, rất hân hạnh được đón tiếp. Ta đây kính các vị một ly. Mọi người cứ thoải mái, không cần ngại!”
Không khí từ từ náo nhiệt hẳn lên. Mọi người ào ào, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.
Tiếu Trọng Hoa liếc mắt, ý bảo Âu Dương Noãn đừng uống nhiều. Âu Dương Noãn liền khẽ gật đầu.
Hai người tuy rằng không ngồi cùng một chỗ, cũng không có ngôn ngữ cùng động tác thân mật. Nhưng chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ để hiểu hết thảy.
Tất cả đều không thoát khỏi mắt Tiếu Diễn. Hắn nhìn gương mặt trắng noãn hơi hơi phiếm hồng của Âu Dương Noãn. Cặp mắt kia trong như nước, lúc này trên người nàng toát lên sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Mà bình thường ánh mắt nàng luôn lạnh như băng, đạm mạc. Tươi cười cũng chỉ như có như không. Chưa bao giờ lộ ra bộ dánh nhu tình như nước như vậy.
Ánh mắt Tiếu Diễn không tự giác băn khoăn nhìn khóe mắt Âu Dương Noãn. Thầm nghĩ, nàng chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta….
Tay Tiếu Diễn không kìm được mà siết chặt ly rượu trong tay. Sự ghen tị như độc xà bắt đầu cắn xé tâm can hắn.
Tiếu Trọng Hoa ngồi trên giường, nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Nằm sấp trên gối hắn, giống như một tiểu hài tử.
Nàng cũng không nghĩ sẽ thất lễ như vậy. Chỉ là vừa nghe tiếng sấm, luôn khiến nàng nhớ tới quá khứ.
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ trán nàng, thở dài một tiếng. Mặt mày nàng hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Ta rất sợ sấm sét. Cho nên, khi có sấm sét, chàng phải ở bên cạnh ta!”
Ngón tay Âu Dương Noãn vò chặt góc áo hắn, như là đứa nhỏ làm nũng. Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, nháy mắt thần sắc liền trở nên nhu hòa.
“Mặc kệ là lúc nào. Chỉ cần nàng muốn, ta liền ở bên cạnh nàng!” Tiếu Trọng Hoa lẳng lặng, giống như hứa hẹn nói.
“Nhưng nàng phải nói với ta, vì sao?”
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao không đi cùng hắn?”
Tuy rằng mơ hồ biết đáp án, nàng cũng từng mơ hồ nhắc tới. Nhưng hắn muốn nhiều hơn, dường như là muốn nàng cam đoan.
Nghe vậy, khuôn mặt Âu Dương Noãn như nhiễm một tầng son hồng. Hai gò má nóng lên, nàng khẽ ngẩng đầu: “Ta nghĩ chàng biết!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trong ánh mắt là một tầng băng mỏng. Nhưng dưới đó lại che dấu không được sự nhiệt tình, mang theo một loại cuồng nhiệt. Khi rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ cơ hồ có chút dấu vết đau thương.
Nói cho ta!”
Hiện tại hãy nói cho ta!”
Ta thực sự thực muốn biết. Ý nghĩ đó cơ hồ khiến tim ta cũng đau đớn!”
Hắn chậm rãi nói từng câu từng câu một, không cho nàng chút thời gian thích ứng.
Nhìn cặp mắt sắc bén kia, khiến Âu Dương Noãn khẽ rung động trong lòng. Lại bỗng chốc như tiếng dây đàn đứt tiếng tim đập im bặt.
Cái loại bi thương mãnh liệt này trên người hắn, từng chút từng chút ép sát nàng, ép tới mức nàng không thể hô hấp bình thường.
Nàng thế nhưng lại thương tổn đến hắn nhiều như vậy sao? Bởi vì nàng bảo vệ ý thức của mình quá mạnh mẽ, quá mức chặt chẽ khiến hắn bị thương?
Làm sao có thể? Hắn một nam nhân cường đại như vậy, cường đại đến mức làm cho nàng có cảm giác an toàn. Thế nhưng hắn cũng sẽ có lúc bị thương tổn sao?
Tay hắn nhẹ vuốt vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt phủ kín tầng nghi hoặc.
Ngón tay hắn chuyển qua mi tâm nàng, vuốt lên lông mày nàng, lại nhẹ lướt qua mắt. Lông mi nàng dưới ngón tay hắn khẽ rung động.
Rốt cục dường như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi lạnh băng của nam nhân trước mắt này.
Tiếu Trọng Hoan bỗng chốc cảm thấy bờ môi cong cong nhẹ lướt qua, vừa ôn nhu lại vừa sâu khí tràn ngập hương vị của nàng.
“Ta sẽ không rời khỏi chàng. Hiện tại sẽ không, tương lai càng không. Nhưng đời này ta sẽ không nói đáp án cho chàng, chàng tự mình nghĩ đi!” Nàng nhẹ giọng nói xong, cúi đầu mỉm cười.
Tiếu Trọng Hoa hơi hơi ngớ ra. Sau đó, trong mắt nổi lên ý cười cưng chiều. Hắn liền không kiêng dè xoay người đặt nàng dưới thân….
Cổ áo rộng mở, làn da mềm mại, tóc đen hững hờ buông xuống trên thân thể nàng. Cùng bờ môi hắn giao nhau, môi hắn lành lạnh, nhìn như vô tình nhưng lại mang theo loại ôn nhu cuồng nhiệt. Muốn đem lửa nóng trong nàng dần châm lên.
Mà nàng luôn cho rằng bản thân có thể miễn dịch đối với hắn, có thể vô tình với hắn. Nhưng chung quy vẫn bị hắn khơi lên dục vọng. Thanh âm sấm sét rất lớn, mưa xuân bắt đầu không kiêng nể gì mà nặng hạt hơn. Nhưng không cách nào dập tắt đi lửa nóng trong phòng…..
Một giấc mộng này, không còn cảm giác đau đớn như cả xương cốt cũng muốn vỡ vụn. Trong lòng nàng vô cùng thoải mái, chỉ nguyện cứ như vậy hãm vào sâu hơn, không muốn tỉnh lại nữa.
.....
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, dông tố hôm qua đã sớm đi qua, không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành.
Dưới mái hiên vẫn thắp đèn lồng chưa tắt, Hồng Ngọc thấp giọng trách cứ tiểu nha đầu: “Chạy cái gì mà chạy, không biết quy củ gì hết. Các chủ tử đang nghỉ ngơi!”
Mấy tiểu nha đầu cười rộ lên: “Hôm qua Minh quận vương phi được ôm trở về. Hồng Ngọc tỷ tỷ, quận vương chúng ta từ trước tới giờ chưa từng như vậy a!”
Nói bậy bạ gì đó? Cẩn thận chủ tử nghe thấy!”
“Hì hì, nghe thấy cũng không sợ. Trong kinh đô này người người đều nói như vậy. Bọn họ nói quận vương chúng ta vừa thấy quận vương phi liền quên hết mọi chuyện. Cái gì mà Bệ hạ, Vương gia triệu kiến tất cả đều quăng sau đầu a! Bọn họ đều nói quận vương yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn a!”
“Xương cốt các ngươi ngứa rồi phải không? Nói cái gì vậy?” Đây là thanh âm của Xương Bồ, dọa nạt nhưng lại hàm chứa ý cười.
Xương Bồ tỷ tỷ, nếu ta là nam nhân, cưới được phu nhân là một mỹ nhân như vậy, ta cũng muốn hàng đêm đêm xuân a!”
Tiếp theo là thanh âm một đám nha đầu vừa chạy vừa hi hi ha ha cười.
Thanh âm của bọn họ rất nhỏ, nhưng sáng sớm cực yên tĩnh. Mặc dù cách từng lớp rèm che trong phòng Âu Dương Noãn vẫn nghe được. Hai má không tự chủ mà nóng lên, mặc dù nàng giống như đang ngủ say lại bỗng chốc mở mắt.
Trước giường đèn đuốc chưa tắt, ánh lửa lập lòe chiếu lên màn che trước giường. Chăn đệm gấm vóc hỗn độn, Âu Dương Noãn cuộn người chui thật sâu vào, coi như không nghe thấy.
Cánh tay dài của Tiếu Trọng Hoa duỗi ra, kéo nàng lên. Âu Dương Noãn hung hăng nói: “Nha đầu trong viện này đều thành tinh rồi, một đám phiên thiên!”
Tiếu Trọng Hoa cười khẽ: “Cũng trách nàng làm chủ tử quá nhân từ. Ai bảo nàng không nghiêm khắc quản giáo?”
Âu Dương Noãn hừ một tiếng, nhướng mày lên nhưng lại không nói gì. Trong phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Thật lâu sau nàng thở dài nói: “Xem ra, trong mắt người ngoài ta đã thành yêu tinh mê hoặc Minh quận vương bỏ bê chính sự rồi!”
Tiếu Trọng Hoa bật cười: Thế nào? Nàng không phải sao?”
Âu Dương Noãn nhíu mày, do còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn mà trong thanh âm có chút khàn khàn: “Ta mới không phải!”
Lúc nàng nói chuyện, môi cong lên tựa tiếu phi tiếu. Tóc dài của nàng xõa trên nệm gấm, Tiếu Trọng Hoa lẳng lặng vươn tay vuốt vuốt tóc nàng.
Sau một lúc lâu mới đem mặt nàng từ trong chăn gấm kéo ra, cọ vào lòng bàn tay hắn. Thanh âm mềm mại như sóng nước, triền miên róc rách: “Làm yêu tinh được không?”
Tiếu Trọng Hoa kề sát vào tai nàng, thì thầm nức nở. Thanh âm rất thấp.
“Chàng nói gì…..”
Nhưng chưa nói hết câu thì bị một hơi thở ẩm ướt cọ qua khiến tai nàng ngứa ngứa. Âu Dương Noãn không khỏi nhăn mũi lại, cuối cùng nhịn không được mà bật cười.
Âu Dương Noãn cong môi ửng đỏ lên. Sóng mắt như tơ, cười nói: “Hay là chàng cố tình dùng ta đến để xây dựng một hình ảnh khác?”
Nữ nhân không có lương tâm này! Chẳng sợ đem hắn biến thành ngây ngốc không biết làm sao còn có năng lực bảo trì thanh tỉnh để phân tích. Không chút lưu tình nào đem yêu cầu của hắn biến thành lợi dụng.
Tiếu Trọng Hoa không chuyển mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Giống như muốn khắc nàng vào mắt, tay hắn run run vuốt ve gương mặt nàng. Lướt qua môi lại đột nhiên vòng ra sau gáy, đột nhiên nắm chặt thô bạo hôn lên môi nàng.
Âu Dương Noãn hơi hơi bất ngờ, nhưng đầu lưỡi ôn nhuyễn của hắn đã xâm nhập vào miệng nàng. Vừa hung hăng lại vừa mềm mại, động tác thành thạo cướp đi từng chút từng chút hô hấp của nàng.
Dần dần động tác thô bạo ban đầu dần trở nên nhẹ nhàng linh hoạt như tơ. Lại cực kỳ cẩn thận, giống như sợi bông phất qua khiến nàng thoải mái, cơn buồn ngủ cũng cứ thế ập đến. Nàng không khỏi nheo mắt lại.
Cuồng dã tác cầu, mê loạn khiêu khích, hắn triền miên hôn nàng.
Sau một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu, Âu Dương Noãn lúc này mới phát hiện được, tóc bọn họ đã bất giác dây dưa cùng nhau, lại cũng không có cách nào tách ra.
“Nếu là giả dối, chỉ sợ sẽ tiếp tục cả đời!”
Liên tục đến lúc chán ghét cũng không cách nào dừng lại. Khi Tiếu Trọng Hoa nói, môi vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng ấn xuống.
Trong lòng Âu Dương Noãn lan tràn lo lắng. Thật lâu sau lại thở dài một hơi: “Đã biết!”
Nha đầu canh giữ bên ngoài ẩn ẩn nghe thấy tiếng cười rầu rĩ của Âu Dương Noãn. Dần dần lại biến thành rên rỉ, lặp lại không ngừng nghỉ, lại giấu không được sự kiều diễm.
Khi thức dậy lần nữa đã là buổi trưa. Hồng Ngọc sắc mặt vui mừng vào hầu hạ Âu Dương Noãn rửa mặt, chải đầu. Xương Bồ cũng mang khay vào.
Đã sắp tới đầu xuân nhưng Âu Dương Noãn vẫn rất sợ lạnh. Phía trước giường còn để một chậu than, than đỏ rực tỏa ra hơi ấm nồng đậm.
Hồng Ngọc đi qua, đổi hương trong lư hương, lập tức từ trong lư đồng tỏa ra mùi bạc hà nhè nhẹ. Mùi hương khoan khoái từ bên trong tỏa ra, thấm vào từng hơi thở, lại vẫn vít quấn quanh.
Tiếu Trọng Hoa sớm đã tự mình mặc xong xiêm y, cẩm bào màu đen ở trên người hắn càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ xuất chúng.
Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, đột nhiên hiếu kỳ nói: “Ngày hôm qua chàng không thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”
Tiếu Trọng Hoa tùy ý gật đầu: “Thấy!”
“So với ta còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Chàng có nghĩ nàng sẽ là Thái tử phi không?”
Tiếu Trọng Hoa nghĩ nghĩ: “Tâm tư Tiếu Diễn, người thường không đoán ra được. Nếu hắn có tâm tư muốn lập Thái tử phi thì đã sớm đề xuất. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hắn tựa hồ như không có ý này!”
“Nếu như vậy, đứng ở lập trường của Hương Tuyết công chúa thì không phải rất khó xử sao?”
Tiếu Trọng Hoa hiển nhiên cũng cho là thế. Nhưng hắn biết Tiếu Diễn cũng không phải là người sẽ lo lắng đến vấn đề khó xử hay không của một nữ tử.
Hắn chậm rãi nói: “Nàng tựa hồ như thực quan tâm vị công chúa này?”
Âu Dương Noãn cười mà không đáp. Hồng Ngọc đang vấn tóc cho Âu Dương Noãn, sau đó lại gắn thêm một đóa hoa phù dung.
Tiếu Trọng Hoa lại đột nhiên nhíu mày, đột nhiên vươn tay lấy hoa phù dung xuống: “Quá diễm lệ!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, còn Tiếu Trọng Hoa lại làm như không có việc gì, lại cầm một cây trâm ngọc tuệ đưa cho nàng: “Cái này đi!”
Âu Dương Noãn dở khóc dở cười. Tiếu Trọng Hoa đây là làm sao vậy?
Hồng Ngọc bên cạnh nhịn cười. Quân vương là đang ghen a! Đêm qua nhìn tiểu thư trang điểm xuất chúng ta như vậy khiến ai cũng ghé mắt. Sắc mặt quận vương lúc đó liền rất khó coi a!
“Tiểu thư, tối nay phủ Thái tử có yến tiệc. Có phải nên mặc y phục tiên diễm một chút?”
Xương Bồ không có nhãn lực đưa ra ý kiến. Lập tức liền nhận lấy một cái lườm sắc lẻm của Hồng Ngọc.
Xương Bồ lại vô tội nhìn Hồng Ngọc, không biết bản thân đã nói gì sai?
Âu Dương Noãn lại có chút buồn bực: “Bọn họ như vậy không thấy mệt sao? Hôm qua có yến, hôm nay cũng yến. Ta thật sự thấy rất bội phục!”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: Nếu không muốn đi thì đừng đi!”
Nói thì nói như vậy, nhưng hôm qua hắn ôm nàng hồi phủ, ai ai cũng nhìn thấy. Nếu hôm nay không đi chỉ sợ lại bị người ta nói là do miệt mài quá độ, kết quả là không đứng dậy nổi.
Lời khó nghe như vậy,nàng tránh thị phi nên đương nhiên không thể không đi. Cũng may yến phủ Thái tử tổ chức nàng chỉ cần qua, hướng Lâm Nguyên Hinh chào một tiếng rồi trở về. Cũng không cần phải trì hoãn lâu.
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy liền phân phó Hồng Ngọc lấy bộ y phục màu xanh ngọc.
....
Yến tiệc phủ Thái tử tổ chức trong điện
Tiếu Trọng Hoa vừa lộ diện liền bị tam công cửu khanh các đại thần quấn lấy. Mà Âu Dương Noãn cũng liền đến ngồi cạnh Lâm Nguyên Hinh.
Tiếu Nhiên một bên vội vàng đi tới, gắt gao kề bên Âu Dương Noãn ngồi xuống. Âu Dương Noãn nhìn hành động xem nàng như trung tâm của đối phương thì không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này, gả cho người ta rồi vẫn đơn thuần như vậy. Tiếu Nhiên vì muốn làm Âu Dương Tước cao hứng, có bảo bối gì cũng đều đưa đến cho nàng. Có thể thấy được, Tiếu Nhiên thật sự là một lòng vì Tước Nhi. Vì Âu Dương Tước ngay cả tim cũng đều có thể lấy ra.
Lúc trước nàng vì Tô Ngọc Lâu cũng từng như thế. Chỉ là….không thuộc về nàng mà thôi. Còn Tước Nhi, Âu Dương Noãn tin tưởng, hắn nhất định sẽ quý trọng hòn ngọc quý này.
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Khi nào thì nàng lại có thể bình tĩnh khi nhớ đến người kia như vậy? Thế nhưng đã không còn oán hận, chỉ còn lại sự bình thản?
Lần yến hội này là do một tay Lâm Nguyên Hinh an bài. Phía trước mỗi người đều có một bàn trà nhỏ màu đen, bên trên để mười cái chén bạch ngọc tinh xảo, bên trong đựng các loại thức ăn tinh mỹ. Vừa nhìn thấy đều khiến người ta thèm ăn. Bên cạnh lại có nha hoàn tức trực rượu ngon, chuẩn bị rất chu đáo.
Tiếu Trọng Hoa trầm tĩnh ngồi đó, bên cạnh là Thái tử một thân bào phục. Cửu hoàng tử Cao Xương cũng ngồi bên cạnh, thân hình cao lớn cường tráng như trước khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Chỉ là tựa hồ như có chút tiều tụy so với ngày hôm qua?
Âu Dương Noãn nhìn nhìn, không khỏi thầm nghĩ, hay là vị Cửu hoàng tử này không hợp khí hậu Đại Lịch?
Mặt khác nàng không nhìn thấy Hương Tuyết công chúa. Có phải đêm qua bị kinh hách quá lớn?
Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài. Muốn sống được ở Đại Lịch, nếu không có quyền thế bức người như Đại công chúa. Nếu không phải giống Dung quận chúa khéo đưa đẩy thì chỉ sợ….vị Hương Tuyết công chúa này sẽ sống không nổi.
Như là cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Noãn, Tiếu Diễn thoáng quay mặt qua hướng nàng nhìn lại. Ánh mắt phức tạp làm cho nàng có một loại cảm giác quái dị. Chẳng qua là trong chốc lát hắn lại quay đầu đi.
Lúc này, Tiếu Diễn giơ ly rượu lên nói: “Hôm nay ta vì khách quý đến từ Cao Xương quốc tổ chức yến hội. Cảm tạ tất cả các vị, rất hân hạnh được đón tiếp. Ta đây kính các vị một ly. Mọi người cứ thoải mái, không cần ngại!”
Không khí từ từ náo nhiệt hẳn lên. Mọi người ào ào, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.
Tiếu Trọng Hoa liếc mắt, ý bảo Âu Dương Noãn đừng uống nhiều. Âu Dương Noãn liền khẽ gật đầu.
Hai người tuy rằng không ngồi cùng một chỗ, cũng không có ngôn ngữ cùng động tác thân mật. Nhưng chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ để hiểu hết thảy.
Tất cả đều không thoát khỏi mắt Tiếu Diễn. Hắn nhìn gương mặt trắng noãn hơi hơi phiếm hồng của Âu Dương Noãn. Cặp mắt kia trong như nước, lúc này trên người nàng toát lên sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Mà bình thường ánh mắt nàng luôn lạnh như băng, đạm mạc. Tươi cười cũng chỉ như có như không. Chưa bao giờ lộ ra bộ dánh nhu tình như nước như vậy.
Ánh mắt Tiếu Diễn không tự giác băn khoăn nhìn khóe mắt Âu Dương Noãn. Thầm nghĩ, nàng chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta….
Tay Tiếu Diễn không kìm được mà siết chặt ly rượu trong tay. Sự ghen tị như độc xà bắt đầu cắn xé tâm can hắn.
/569
|