Tiếu Diễn hít sâu một hơi: “Nghiêm tiểu thư nếu đã đến kinh đô liền sẽ không quay về Nam Chiếu nữa. Nếu ngươi không chịu nhận lấy nàng, chẳng phải là muốn giết nàng sao?”
“Trọng Hoa, ngươi tuy rằng đối với nữ tử vẫn luôn vô tình nhưng ngươi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta bị bức tử a!”
“Kỳ thực, nếu ngươi không muốn để Vĩnh An biết, thì không phải biệt viện của ngươi có rất nhiều sao? Có thể dùng kim ốc tàng kiều. Ta cam đoan, Vĩnh An tuyệt đối sẽ không biết!”
Ngươi luôn thương nhớ thê tử của ta, lại còn muốn ta kim ốc tàng kiều? Thế giới này đảo điên hết rồi sao?
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa cười lạnh, trên mặt cũng lại càng lạnh nhạt: “Oh? Nghiêm tiểu thư giờ không còn chỗ nương thân sao? Thái tử điện hạ đây rộng lượng hào phóng như vậy, tất nhiên sẽ không keo kiệt một miếng cơm, một gian phòng a!”
Tiếu Diễn trong lòng thầm mắng Tiếu Trọng Hoa giảo hoạt, cố ý làm bộ nghe như không hiểu ý tứ của mình. Nhưng lại cũng không thể tức giận, cho nên vẫn duy trì mỉm cười thỏa đáng.
“Người ta mang tới mỹ nhân cho ngươi, ta sao có thể tự mình giữ lại được. Ngươi cũng thật biết nói đùa!”
Đây là có ý tuyệt đối không nhận Nghiêm Như Hoa, ánh mắt Tiếu Diễn sắc bén như kiếm, sâu không đáy nhìn Tiếu Trọng Hoa hồi lâu.
Tiếu Trọng Hoa cũng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng hắn. Hai người giằng co một lát, cơ hồ không khí trong phòng cũng đông cứng lại.
Nghiêm Như Hoa cảm thấy lòng bàn chân như nhũn ra. Nàng cảm thấy bản thân căn bản không phải là tiêu điểm tranh chấp của hai người này. Bọn họ là đang tranh đoạt cái khác.
Nhưng nàng lại vô duyên vô cớ bị liên lụy vào. Nàng cảm thấy sau lưng lan tràn vố số hàn ý, hận chính mình không thể lập tức biến mất ngay lập tức.
Một lát sau Tiếu Diễn mới thản nhiên nói: “Được rồi. Nghiêm tiểu thư lui xuống trước đi!”
Nghiêm Như Hoa lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi mắt xuống hành lễ với hai người, sau đó mới tao nhã chầm chậm lui xuống.
Tiếu Diễn đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ánh mắt tối lại hỏi Tiếu Trọng Hoa: “Nếu nói ta nguyện ý tặng Mộ Hương Tuyết cho ngươi?”
Tiếu Trọng Hoa cười khẽ một tiếng, lời nói sắc bén: “Điện hạ, ý nghĩa của Hương Tuyết công chúa, cũng không đơn giản chỉ là một nữ nhân a!”
Tiếu Diễn đương nhiên biết ý nghĩa của Mộ Hương Tuyết. Nhưng hắn chưa bao giờ đối với Âu Dương Noãn sinh ra dục vọng giữ lấy bức thiết như vậy.
Hắn hy vọng Âu Dương Noãn chỉ thuộc về một mình hắn. Để thực hiện được mục đích này hắn không tiếc dùng một thứ gì đó mà hắn coi trọng nhất để đổi lấy.
Mộ Hương Tuyết là công chúa Cao Xương. Cưới nàng đồng nghĩa với việc kết minh với Cao Xương. Nếu là lúc trước Tiếu Diễn hắn tuyệt đối sẽ không đem cơ hội như vậy nhường cho người khác. Nhưng hôm nay, chỉ cần Tiếu Trọng Hoa gật đầu, hắn sẽ liền thực hiện lời hứa này.
“Trọng Hoa, ta không hề đùa. Mộ Hương Tuyết là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là công chúa Cao Xương. Lợi ích khi cưới nàng về không cần ta nói ngươi cũng đều hiểu rõ. Ta chỉ là muốn ngươi đáp ứng….”
“Thật có lỗi, ta không đáp ứng!”
Đối với câu trả lời như vậy, cả người Tiếu Diễn cơ hồ biến thành đá.
Tiếu Diễn đột nhiên cảm thấy một trận lửa giận nhảy lên, hắn phải dùng khí lực rất lớn mới có thể đè nén được.
Ánh mặt trời tà tà chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của Tiếu Trọng Hoa. Không có nửa điểm do dự, môi hắn thâm ý hơi hàm chứa ý cười: “Thái tử điện hạ còn gì muốn nói sao?”
Tiếu Diễn thật không ngờ, Nghiêm Như Hoa, hơn nữa còn có Mộ Hương Tuyết. Hai mỹ nhân, sau lưng lại còn lực lượng chính trị không thể khinh thường. Giao dịch như vậy, thế nhưng đều không thể đổi được một Âu Dương Noãn.
Hắn quả thực là không dám tin. Tiếu Trọng Hoa, ngươi điên rồi sao?
Tiếu Diễn nghĩ như vậy, Tiếu Trọng Hoa cũng thế. Hắn thật không ngờ, Tiếu Diễn thế nhưng lại vì Âu Dương Noãn mà đưa ra một quyết định như vậy.
Đem hai người kia đưa cho hắn, tình nguyện đổi lấy Âu Dương Noãn, một người căn bản không hề có nhiều tác dụng với sự nghiệp của Tiếu Diễn.
Nếu không phải hai người lớn lên từ nhỏ, hắn cơ hồ hoài nghi Thái tử trước mắt này đã bị hoán đổi bởi một người khác. Không phải điên thì cũng là thần kinh.
Người Tiếu gia, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút liều lĩnh điên cuồng trong bản tính. Càng khó hơn là bọn họ luôn đối với một thứ gì đó sinh ra một loại chấp niệm. Như Tiếu Khâm Võ cùng Yến vương. Lại như Tiếu Diễn cùng Tiếu Trọng Hoa. Số mệnh của bọn họ gần như là tương tự nhau, luôn trăm sông đổ về một biển, đấu đến ngươi chết ta sống.
Tiếu Diễn cười lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Trọng Hoa bước ra cửa, lạnh giọng nói: “Tiếu Trọng Hoa, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng có được!”
Hắn tình nguyện triệt để hủy diệt Âu Dương Noãn cũng tuyệt đối không muốn Tiếu Trọng Hoa một mình độc chiếm.
……
Sau khi trở ra, Lâm Nguyên Hinh không quay về viện của mình mà lên xe ngựa đi tới biệt viện. Không chỉ như thế, nàng còn cấp tốc lệnh Tiểu Trúc đi mời Âu Dương Noãn.
Chờ đến khi Âu Dương Noãn khoan thai bước vào cũng đã đến ngọ thiện. Nàng bước vào cửa, liền thấy Lâm Nguyên Hinh sắc mặt nặng nề ngồi trên ghế tựa, một bộ dáng tâm phiền ý loạn.
Âu Dương Noãn biết nàng mất hứng cho nên bảo mọi người lui xuống, tự mình bưng tới một ly trà, nhẹ giọng nói: “Biểu tỷ, làm sao vậy?”
Lâm Nguyên Hinh thở dài: Noãn Nhi, muội điên rồi sao? Đêm qua muội làm vậy, là muốn triệt để trở mặt với Thái tử sao?”
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, trong lòng lại có một loại sảng khoái bất ngờ: “Tính tình Tiếu Diễn, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Huống hồ, nếu cứ thoái nhượng hắn sẽ được một tấc lại càng muốn tiến thêm một thước thôi!”
Kim hộ giáp trên ngón áp út của Lâm Nguyên Hinh ‘cạch’ một tiếng gõ xuống bàn, chậm rãi nói: “Trước mắt xem như đối phó được. Chỉ sợ tương lai hắn sẽ tính sổ!”
Âu Dương Noãn cười lạnh: Tính sổ? Thái tử thật sự là ăn no rảnh rỗi. Hướng hậu viện của người khác tặng mỹ nhân, hắn là muốn cài gian tế sao?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh: “Hắn là vì muội!”
Âu Dương Noãn gắt gao mím môi, nghe xong câu này liền nói: “Vì ta? Ta cũng không quan trọng như vậy!”
Lâm Nguyên Hinh yên lặng suy tư, lát sau liền nói: “Có phải hay không tự muội nghĩ liền hiểu được. Ta thấy hắn căn bản còn chưa cắt đứt ý nghĩ đó. Đem Nghiêm gia tiểu thư qua, thứ nhất là ly gián tình cảm phu thê hai người. Thứ hai cũng là ở bên người Minh quận vương sắp xếp một quân cờ!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc thất thần. Rốt cục cầm ly trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Quân cờ? Hắn không sợ bị phản lại sao?”
Lâm Nguyên Hinh không khống chế được hận ý bốc lên trong lòng, lạnh lùng cười. Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên người, nhưng trong lòng lại cũng rét lạnh khổ sở.
“Chính hắn làm hắn mới có thể yên tâm. Nghiêm tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ tiên phong mà thôi. Chỉ sợ hắn còn có hậu chiêu!”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, lặp lại: “Hậu chiêu?”
Lâm Nguyên Hinh giận quá hóa cười: “Nghiêm tiểu thư, Minh quận vương đã nói rõ không để nàng vào mắt. Ta thật sự muốn xem Tiếu Diễn còn có thể làm được chuyện gì nữa?”
Âu Dương Noãn chậm rãi vuốt ve chén trà trơn bóng, suy nghĩ một lát mới nói: “Ta thấy, còn có một vị đại mỹ nhân, liền xem Thái tử có thể bỏ được hay không?”
Lâm Nguyên Hinh nhíu mày: “Hương tuyết công chúa? Điều đó không có khả năng a! Tiếu Diễn rất coi trọng Cao Xương, muốn hắn đem nàng ra làm lễ vật. Trừ phi là hắn điên rồi!”
Dừng một chút lại không yên tâm dặn: “Chẳng qua là muội cũng nên cẩn thận hơn một chút!”
Tiễn bước Lâm Nguyên Hinh, xe ngựa Yến vương phủ sau nửa canh giờ mới đi ra. Nhưng vừa đi được một canh giờ, đã bị chặn lại.
Hồng Ngọc vén rèm lên, lúc này thấy một gã hộ vệ bước đến: “Quận vương phi, Thái tử cho mời!”
Hộ vệ của Yến vương phủ đều đi theo phía sau, ẩn ẩn đối với người này như hổ rình mồi. Nhưng hắn nửa điểm cũng không úy kị.
Âu Dương Noãn biết trước mặt dân chúng, Tiếu Diễn cũng không làm được gì liền chậm rãi xuống ngựa, phân phó bọn họ đứng chờ một lát.
Vào đình hóng mát, Âu Dương Noãn vừa liếc mắt liền thấy được Tiếu Diễn. Trên người hắn khoác áo bào Thái tử, dưới ánh mặt trời như xán xán lưu quang màu vàng, phá lệ khiến người khác chú ý. Dường như chứng minh thân phận không giống người thường.
Người bên cạnh lặng lẽ lui ra, bốn phía lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Xem ra Thái tử điện hạ đã biết vừa rồi ta cùng biểu tỷ nói chuyện!”
Tiếu Diễn thở dài một hơi, đi ra đình, khuôn mặt tuấn lãng dẫn theo một tia thở dài: “Trên đời này không có tường nào không lọt gió. Nàng một tháng luôn luôn có hai ba ngày không ở trong phủ, tự nhiên sẽ có người đem mọi chuyện điều tra rõ ràng rồi nói cho ta!”
Âu Dương Noãn nhìn xe ngựa cách đó không xa: “Không biết Thái tử có chuyện gì? Nếu không có, ta phải trở về rồi!”
Tiếu Diễn nhìn ánh mắt Âu Dương Noãn đã không giấu được sự chán ghét. Nhớ tới sự nhu tình khi nhìn Tiếu Trọng Hoa, trong lòng Tiếu Diễn dâng lên sự ghen tuông không thể ức chế.
Hắn cười lạnh hai tiếng: “Muội nói, nếu ta đem Hương Tuyết công chúa cho Tiếu Trọng Hoa, hắn sẽ như thế nào? Đó cũng không phải là Nghiêm Như Hoa, đó chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Dung mạo tài hoa cũng đều vượt xa muội. Muội nói xem, Tiếu Trọng Hoa sẽ làm gì?”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: Điện hạ, ngài làm như vậy là vì cái gì? Châm ngòi ly gián tình cảm phu thê chúng ta, muốn chúng ta tách ra? Còn là vì muốn ta sống trong thống khổ?”
Tiếu Diễn cười lạnh: Muội nói xem?
Lần trước muội từng nói với ta, chỉ cần có được một lần ta liền sẽ buông tay. Ngay chính cả bản thân ta cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại ta lại không có cách nào để quên được muội, lúc ta thống khổ sao có thể để các ngươi hạnh phúc?”
Nghe lý luận bá đạo này, đại khái có lẽ cũng chỉ có người Tiếu gia mới dám nói.
Âu Dương Noãn cong khóe môi lên: “Ngay cả khi ngươi để người khác trở thành trắc phi của Trọng Hoa thì sao? Có năng lực làm được điều gì?”
“Trắc phi? Nghiêm Như Hoa thì có thể như thế. Nhưng còn Mộ Hương Tuyết? Nàng là công chúa Cao Xương, vị trí quận vương phi này muội liền đều phải nhường cho nàng. Cho dù là Đại công chúa ra mặt, muội cũng phải lui một bước, biến thành bình thê!”
Bình thê? Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh. Tiếu Trọng Hoa nếu dám cưới Mộ Hương Tuyết vào cửa, nàng lập tức liền rời đi.
Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ việc bên người trượng phu xuất hiện một nữ nhân có thể ngồi cùng ăn với mình. Đây là tự tôn của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể xúc phạm.
“Thế nào? Muội sợ sao? Muội sợ Mộ Hương Tuyết sẽ cướp đi trái tim Minh quận vương?”
Âu Dương Noãn khẽ cười một tiếng: Thái tử, Mộ Hương Tuyết đối với ngươi rất quan trọng. Ngươi thực sự bỏ được sao?”
Mặt mày Tiếu Diễn nhíu lại, trong mắt như có hỏa diễm thiêu đốt: “Vì muội, không có gì phải luyến tiếc!”
“Tiếu Diễn!”
Âu Dương Noãn đột ngột gọi một tiếng, đón nhận ánh mắt hắn, lại nói rõ ràng từng chữ: “Trọng Hoa tuyệt đối sẽ không cưới Mộ Hương Tuyết. Nếu hắn cưới nàng, ta lập tức sẽ rời khỏi Yến vương phủ. Đến lúc đó không riêng gì hắn sẽ không tìm được ta, ngay cả ngươi cũng chỉ là giỏ trúc múc nước, cuối cùng cũng chẳng được gì!”
Hai mắt nàng sáng lên, trong đó lộ ra sự kiên định cùng tin tưởng khiến nhìn nàng lúc này vô cùng xinh đẹp.
Hai người bọn họ đều trảm đinh tài thiết như vậy, thậm chí có một sự ăn ý không thể phá vỡ.
Tiếu Trọng Hoa cũng nói như vậy, không hề có một chút do dự.
Nhìn Âu Dương Noãn lúc này khiến nội tâm Tiếu Diễn dâng lên một trận đau nhức.
Hắn đột nhiên vươn tay, dùng sức nắm lấy cổ tay nàng. Thanh âm như thoát ra từ kẽ răng: “Được! Muội đã đối với hắn tin tưởng như vậy. Ta thật sự muốn nhìn, rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng?”
Âu Dương Noãn mạnh mẽ hất tay hắn ra, thản nhiên nói: “Điện hạ cố ý như thế, ta cũng không còn gì để nói!”
“Âu Dương Noãn, muội cùng Lâm Nguyên Hinh đang có chủ ý gì, tưởng ta không biết sao?”
Nàng vừa mới đi được vài bước, thanh âm của Tiếu Diễn từ phía sau truyền đến.
Âu Dương Noãn dừng lại, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh chậm rãi dâng lên. Hắn đã nhận ra gì rồi? Hay chỉ là hoài nghi?
Chu Lan Chi cũng đã mang thai. Nếu nàng sinh con trai, muội nói đối với Thịnh Nhi sẽ có ảnh hưởng gì?”
Âu Dương Noãn nhăn mày lại. Từ khi sinh ra, Tiếu Diễn đối với Thịnh Nhi vẫn rất ôn hòa. Thịnh Nhi là trưởng tử của hắn, nhưng hắn đối với Thịnh Nhi còn không bằng nữ nhi mà Chu Chỉ Quân để lại.
Bất kỳ việc gì cũng có lý do của nó. Con nối dõi liên quan đến căn cơ của hoàng gia. Nếu nói Tiếu Diễn không muốn có con, thì đó chính là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Trừ phi là hắn điên rồi, bằng không sẽ không có khả năng có ý nghĩ đó.
Như vậy thì vì sao?
Trong đầu Âu Dương Noãn đột nhiên có một ý niệm. Trừ phi là Tiếu Diễn vẫn luôn phòng bị Thịnh Nhi. Không, phải nói là hắn không phải muốn nhắm vào đứa nhỏ này mà là phòng bị biểu tỷ cùng Trấn quốc hầu phủ.
Việc này càng nghĩ Âu Dương Noãn càng cảm thấy đúng như vậy. Tiếu Diễn luôn luôn phòng bị biểu tỷ. Âu Dương Noãn sẽ không quên tính cách của Tiếu Diễn. Hắn muốn hết thảy đều nằm trong tầm tay hắn.
Nếu Thịnh Nhi không có gì uy hiếp đến địa vị của hắn, không trở thành trở ngại đến đế nghiệp của hắn thì tự nhiên hắn sẽ không chậm trễ đứa nhỏ này.
Nhưng nếu Trấn quốc hầu phủ có suy nghĩ khác, tỷ như có ý nghĩ nâng đỡ Thịnh Nhi đăng cơ. Vậy điều hắn làm tất nhiên sẽ là trừ bỏ đi chính đứa con của mình.
“Muội tốt nhất hãy khuyên bảo biểu tỷ, để nàng đừng quên, nàng trước hết là trắc phi của ta. Sau đó mới là mẫu thân của Thịnh Nhi. Mà những thứ đó đều là ta cho nàng, đừng mưu toan thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
Thanh âm của Tiếu Diễn lạnh như băng, bước chân của Âu Dương Noãn cũng liền nhanh hơn, rảo bước đi ra ngoài.
Nam nhân này chỉ cần ai uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn đều sẽ không nể tình mà diệt trừ. Thật sự là đáng sợ!
Nhưng Âu Dương Noãn không rõ, hắn đã muốn cái vị trí kia như vậy thì nên bỏ ý định với nàng, tích cực mượn lực Tiếu Trọng Hoa. Vì sao còn vô duyên vô cớ kết thù với Yến vương phủ? Đó không phải là điều thông minh trong thời điểm này.
Sau khi trở lại Yến vương phủ, Âu Dương Noãn nghĩ đến đau cả đầu vẫn không nghĩ ra. Cho nên liền dứt khoát nằm xuống không thèm nghĩ nữa. Dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, tâm tư Tiếu Diễn đúng là quá khó đoán, căn bản nàng đoán không ra. Nàng không nên để ý tới vẫn tốt hơn.
Âu Dương Noãn hơi dựa vào trên giường nghỉ ngơi. Lúc Tiếu Trọng Hoa bước vào, còn tưởng rằng nàng không thoải mái, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: “Say rượu còn chưa tỉnh sao?”
“Không có!”
Nàng suýt nữa thì tự mình nói ra bản thân không uống say. Nghĩ nghĩ liền đem những lời đó nuốt xuống.
Nếu nàng thừa nhận mình không uống say, chẳng phải muốn nói với hắn hôm qua nàng giả vờ say. Hắn nhất định sẽ không tha cho nàng!
Hắn thấy nàng thực sự không có việc gì, cũng liền cởi giày nằm xuống cạnh nàng. Âu Dương Noãn kinh ngạc: “Chàng làm gì vậy?”
Ngủ trưa !
Hắn quay đầu nhìn nàng: “Đêm qua uống hơi nhiều, ta cũng hơi váng đầu!”
Âu Dương Noãn liền muốn đứng dậy: “Vậy chàng ngủ đi!”
Hắn mắt cũng không mở, hai tay ôm lấy nàng: “Đừng lộn xộn, nằm với ta một lát!”
Âu Dương Noãn nhìn khuôn mặt hắn, dường như cảm thấy hắn gầy hơn một chút. Nhất thời trong lòng có một loại cảm giác dâng lên.
Người ta đều hâm mộ nhà vương hầu phú quý nhưng lại không biết bọn họ phải trả giá biết bao nhiêu mới có được. Trừ phi Tiếu Trọng Hoa buông bỏ trọng trách trên vai, bằng không hắn cả đời này đều lao lực hơn bất luận kẻ nào.
Nàng nghĩ nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Chàng từng nói qua, có một ngày muốn buông bỏ mọi trách nhiệm. Có phải hay không?”
………….Đề nói với người xa lạ…………..
Mọi người hỏi ta, chán ghét Tiếu Diễn như vậy, vì sao còn chưa chết?
Ta nói: Mỗi người ngay từ khi bắt đầu đều đã có kết cục định sẵn. Hắn không chết là vì phía sau còn có tình tiết rất quan trọng liên quan đến hắn, cũng có liên quan đến kết cục cuối cùng.
“Trọng Hoa, ngươi tuy rằng đối với nữ tử vẫn luôn vô tình nhưng ngươi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta bị bức tử a!”
“Kỳ thực, nếu ngươi không muốn để Vĩnh An biết, thì không phải biệt viện của ngươi có rất nhiều sao? Có thể dùng kim ốc tàng kiều. Ta cam đoan, Vĩnh An tuyệt đối sẽ không biết!”
Ngươi luôn thương nhớ thê tử của ta, lại còn muốn ta kim ốc tàng kiều? Thế giới này đảo điên hết rồi sao?
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa cười lạnh, trên mặt cũng lại càng lạnh nhạt: “Oh? Nghiêm tiểu thư giờ không còn chỗ nương thân sao? Thái tử điện hạ đây rộng lượng hào phóng như vậy, tất nhiên sẽ không keo kiệt một miếng cơm, một gian phòng a!”
Tiếu Diễn trong lòng thầm mắng Tiếu Trọng Hoa giảo hoạt, cố ý làm bộ nghe như không hiểu ý tứ của mình. Nhưng lại cũng không thể tức giận, cho nên vẫn duy trì mỉm cười thỏa đáng.
“Người ta mang tới mỹ nhân cho ngươi, ta sao có thể tự mình giữ lại được. Ngươi cũng thật biết nói đùa!”
Đây là có ý tuyệt đối không nhận Nghiêm Như Hoa, ánh mắt Tiếu Diễn sắc bén như kiếm, sâu không đáy nhìn Tiếu Trọng Hoa hồi lâu.
Tiếu Trọng Hoa cũng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng hắn. Hai người giằng co một lát, cơ hồ không khí trong phòng cũng đông cứng lại.
Nghiêm Như Hoa cảm thấy lòng bàn chân như nhũn ra. Nàng cảm thấy bản thân căn bản không phải là tiêu điểm tranh chấp của hai người này. Bọn họ là đang tranh đoạt cái khác.
Nhưng nàng lại vô duyên vô cớ bị liên lụy vào. Nàng cảm thấy sau lưng lan tràn vố số hàn ý, hận chính mình không thể lập tức biến mất ngay lập tức.
Một lát sau Tiếu Diễn mới thản nhiên nói: “Được rồi. Nghiêm tiểu thư lui xuống trước đi!”
Nghiêm Như Hoa lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi mắt xuống hành lễ với hai người, sau đó mới tao nhã chầm chậm lui xuống.
Tiếu Diễn đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ánh mắt tối lại hỏi Tiếu Trọng Hoa: “Nếu nói ta nguyện ý tặng Mộ Hương Tuyết cho ngươi?”
Tiếu Trọng Hoa cười khẽ một tiếng, lời nói sắc bén: “Điện hạ, ý nghĩa của Hương Tuyết công chúa, cũng không đơn giản chỉ là một nữ nhân a!”
Tiếu Diễn đương nhiên biết ý nghĩa của Mộ Hương Tuyết. Nhưng hắn chưa bao giờ đối với Âu Dương Noãn sinh ra dục vọng giữ lấy bức thiết như vậy.
Hắn hy vọng Âu Dương Noãn chỉ thuộc về một mình hắn. Để thực hiện được mục đích này hắn không tiếc dùng một thứ gì đó mà hắn coi trọng nhất để đổi lấy.
Mộ Hương Tuyết là công chúa Cao Xương. Cưới nàng đồng nghĩa với việc kết minh với Cao Xương. Nếu là lúc trước Tiếu Diễn hắn tuyệt đối sẽ không đem cơ hội như vậy nhường cho người khác. Nhưng hôm nay, chỉ cần Tiếu Trọng Hoa gật đầu, hắn sẽ liền thực hiện lời hứa này.
“Trọng Hoa, ta không hề đùa. Mộ Hương Tuyết là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là công chúa Cao Xương. Lợi ích khi cưới nàng về không cần ta nói ngươi cũng đều hiểu rõ. Ta chỉ là muốn ngươi đáp ứng….”
“Thật có lỗi, ta không đáp ứng!”
Đối với câu trả lời như vậy, cả người Tiếu Diễn cơ hồ biến thành đá.
Tiếu Diễn đột nhiên cảm thấy một trận lửa giận nhảy lên, hắn phải dùng khí lực rất lớn mới có thể đè nén được.
Ánh mặt trời tà tà chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của Tiếu Trọng Hoa. Không có nửa điểm do dự, môi hắn thâm ý hơi hàm chứa ý cười: “Thái tử điện hạ còn gì muốn nói sao?”
Tiếu Diễn thật không ngờ, Nghiêm Như Hoa, hơn nữa còn có Mộ Hương Tuyết. Hai mỹ nhân, sau lưng lại còn lực lượng chính trị không thể khinh thường. Giao dịch như vậy, thế nhưng đều không thể đổi được một Âu Dương Noãn.
Hắn quả thực là không dám tin. Tiếu Trọng Hoa, ngươi điên rồi sao?
Tiếu Diễn nghĩ như vậy, Tiếu Trọng Hoa cũng thế. Hắn thật không ngờ, Tiếu Diễn thế nhưng lại vì Âu Dương Noãn mà đưa ra một quyết định như vậy.
Đem hai người kia đưa cho hắn, tình nguyện đổi lấy Âu Dương Noãn, một người căn bản không hề có nhiều tác dụng với sự nghiệp của Tiếu Diễn.
Nếu không phải hai người lớn lên từ nhỏ, hắn cơ hồ hoài nghi Thái tử trước mắt này đã bị hoán đổi bởi một người khác. Không phải điên thì cũng là thần kinh.
Người Tiếu gia, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút liều lĩnh điên cuồng trong bản tính. Càng khó hơn là bọn họ luôn đối với một thứ gì đó sinh ra một loại chấp niệm. Như Tiếu Khâm Võ cùng Yến vương. Lại như Tiếu Diễn cùng Tiếu Trọng Hoa. Số mệnh của bọn họ gần như là tương tự nhau, luôn trăm sông đổ về một biển, đấu đến ngươi chết ta sống.
Tiếu Diễn cười lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Trọng Hoa bước ra cửa, lạnh giọng nói: “Tiếu Trọng Hoa, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng có được!”
Hắn tình nguyện triệt để hủy diệt Âu Dương Noãn cũng tuyệt đối không muốn Tiếu Trọng Hoa một mình độc chiếm.
……
Sau khi trở ra, Lâm Nguyên Hinh không quay về viện của mình mà lên xe ngựa đi tới biệt viện. Không chỉ như thế, nàng còn cấp tốc lệnh Tiểu Trúc đi mời Âu Dương Noãn.
Chờ đến khi Âu Dương Noãn khoan thai bước vào cũng đã đến ngọ thiện. Nàng bước vào cửa, liền thấy Lâm Nguyên Hinh sắc mặt nặng nề ngồi trên ghế tựa, một bộ dáng tâm phiền ý loạn.
Âu Dương Noãn biết nàng mất hứng cho nên bảo mọi người lui xuống, tự mình bưng tới một ly trà, nhẹ giọng nói: “Biểu tỷ, làm sao vậy?”
Lâm Nguyên Hinh thở dài: Noãn Nhi, muội điên rồi sao? Đêm qua muội làm vậy, là muốn triệt để trở mặt với Thái tử sao?”
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, trong lòng lại có một loại sảng khoái bất ngờ: “Tính tình Tiếu Diễn, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Huống hồ, nếu cứ thoái nhượng hắn sẽ được một tấc lại càng muốn tiến thêm một thước thôi!”
Kim hộ giáp trên ngón áp út của Lâm Nguyên Hinh ‘cạch’ một tiếng gõ xuống bàn, chậm rãi nói: “Trước mắt xem như đối phó được. Chỉ sợ tương lai hắn sẽ tính sổ!”
Âu Dương Noãn cười lạnh: Tính sổ? Thái tử thật sự là ăn no rảnh rỗi. Hướng hậu viện của người khác tặng mỹ nhân, hắn là muốn cài gian tế sao?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh: “Hắn là vì muội!”
Âu Dương Noãn gắt gao mím môi, nghe xong câu này liền nói: “Vì ta? Ta cũng không quan trọng như vậy!”
Lâm Nguyên Hinh yên lặng suy tư, lát sau liền nói: “Có phải hay không tự muội nghĩ liền hiểu được. Ta thấy hắn căn bản còn chưa cắt đứt ý nghĩ đó. Đem Nghiêm gia tiểu thư qua, thứ nhất là ly gián tình cảm phu thê hai người. Thứ hai cũng là ở bên người Minh quận vương sắp xếp một quân cờ!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc thất thần. Rốt cục cầm ly trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Quân cờ? Hắn không sợ bị phản lại sao?”
Lâm Nguyên Hinh không khống chế được hận ý bốc lên trong lòng, lạnh lùng cười. Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên người, nhưng trong lòng lại cũng rét lạnh khổ sở.
“Chính hắn làm hắn mới có thể yên tâm. Nghiêm tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ tiên phong mà thôi. Chỉ sợ hắn còn có hậu chiêu!”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, lặp lại: “Hậu chiêu?”
Lâm Nguyên Hinh giận quá hóa cười: “Nghiêm tiểu thư, Minh quận vương đã nói rõ không để nàng vào mắt. Ta thật sự muốn xem Tiếu Diễn còn có thể làm được chuyện gì nữa?”
Âu Dương Noãn chậm rãi vuốt ve chén trà trơn bóng, suy nghĩ một lát mới nói: “Ta thấy, còn có một vị đại mỹ nhân, liền xem Thái tử có thể bỏ được hay không?”
Lâm Nguyên Hinh nhíu mày: “Hương tuyết công chúa? Điều đó không có khả năng a! Tiếu Diễn rất coi trọng Cao Xương, muốn hắn đem nàng ra làm lễ vật. Trừ phi là hắn điên rồi!”
Dừng một chút lại không yên tâm dặn: “Chẳng qua là muội cũng nên cẩn thận hơn một chút!”
Tiễn bước Lâm Nguyên Hinh, xe ngựa Yến vương phủ sau nửa canh giờ mới đi ra. Nhưng vừa đi được một canh giờ, đã bị chặn lại.
Hồng Ngọc vén rèm lên, lúc này thấy một gã hộ vệ bước đến: “Quận vương phi, Thái tử cho mời!”
Hộ vệ của Yến vương phủ đều đi theo phía sau, ẩn ẩn đối với người này như hổ rình mồi. Nhưng hắn nửa điểm cũng không úy kị.
Âu Dương Noãn biết trước mặt dân chúng, Tiếu Diễn cũng không làm được gì liền chậm rãi xuống ngựa, phân phó bọn họ đứng chờ một lát.
Vào đình hóng mát, Âu Dương Noãn vừa liếc mắt liền thấy được Tiếu Diễn. Trên người hắn khoác áo bào Thái tử, dưới ánh mặt trời như xán xán lưu quang màu vàng, phá lệ khiến người khác chú ý. Dường như chứng minh thân phận không giống người thường.
Người bên cạnh lặng lẽ lui ra, bốn phía lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Xem ra Thái tử điện hạ đã biết vừa rồi ta cùng biểu tỷ nói chuyện!”
Tiếu Diễn thở dài một hơi, đi ra đình, khuôn mặt tuấn lãng dẫn theo một tia thở dài: “Trên đời này không có tường nào không lọt gió. Nàng một tháng luôn luôn có hai ba ngày không ở trong phủ, tự nhiên sẽ có người đem mọi chuyện điều tra rõ ràng rồi nói cho ta!”
Âu Dương Noãn nhìn xe ngựa cách đó không xa: “Không biết Thái tử có chuyện gì? Nếu không có, ta phải trở về rồi!”
Tiếu Diễn nhìn ánh mắt Âu Dương Noãn đã không giấu được sự chán ghét. Nhớ tới sự nhu tình khi nhìn Tiếu Trọng Hoa, trong lòng Tiếu Diễn dâng lên sự ghen tuông không thể ức chế.
Hắn cười lạnh hai tiếng: “Muội nói, nếu ta đem Hương Tuyết công chúa cho Tiếu Trọng Hoa, hắn sẽ như thế nào? Đó cũng không phải là Nghiêm Như Hoa, đó chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Dung mạo tài hoa cũng đều vượt xa muội. Muội nói xem, Tiếu Trọng Hoa sẽ làm gì?”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: Điện hạ, ngài làm như vậy là vì cái gì? Châm ngòi ly gián tình cảm phu thê chúng ta, muốn chúng ta tách ra? Còn là vì muốn ta sống trong thống khổ?”
Tiếu Diễn cười lạnh: Muội nói xem?
Lần trước muội từng nói với ta, chỉ cần có được một lần ta liền sẽ buông tay. Ngay chính cả bản thân ta cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại ta lại không có cách nào để quên được muội, lúc ta thống khổ sao có thể để các ngươi hạnh phúc?”
Nghe lý luận bá đạo này, đại khái có lẽ cũng chỉ có người Tiếu gia mới dám nói.
Âu Dương Noãn cong khóe môi lên: “Ngay cả khi ngươi để người khác trở thành trắc phi của Trọng Hoa thì sao? Có năng lực làm được điều gì?”
“Trắc phi? Nghiêm Như Hoa thì có thể như thế. Nhưng còn Mộ Hương Tuyết? Nàng là công chúa Cao Xương, vị trí quận vương phi này muội liền đều phải nhường cho nàng. Cho dù là Đại công chúa ra mặt, muội cũng phải lui một bước, biến thành bình thê!”
Bình thê? Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh. Tiếu Trọng Hoa nếu dám cưới Mộ Hương Tuyết vào cửa, nàng lập tức liền rời đi.
Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ việc bên người trượng phu xuất hiện một nữ nhân có thể ngồi cùng ăn với mình. Đây là tự tôn của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể xúc phạm.
“Thế nào? Muội sợ sao? Muội sợ Mộ Hương Tuyết sẽ cướp đi trái tim Minh quận vương?”
Âu Dương Noãn khẽ cười một tiếng: Thái tử, Mộ Hương Tuyết đối với ngươi rất quan trọng. Ngươi thực sự bỏ được sao?”
Mặt mày Tiếu Diễn nhíu lại, trong mắt như có hỏa diễm thiêu đốt: “Vì muội, không có gì phải luyến tiếc!”
“Tiếu Diễn!”
Âu Dương Noãn đột ngột gọi một tiếng, đón nhận ánh mắt hắn, lại nói rõ ràng từng chữ: “Trọng Hoa tuyệt đối sẽ không cưới Mộ Hương Tuyết. Nếu hắn cưới nàng, ta lập tức sẽ rời khỏi Yến vương phủ. Đến lúc đó không riêng gì hắn sẽ không tìm được ta, ngay cả ngươi cũng chỉ là giỏ trúc múc nước, cuối cùng cũng chẳng được gì!”
Hai mắt nàng sáng lên, trong đó lộ ra sự kiên định cùng tin tưởng khiến nhìn nàng lúc này vô cùng xinh đẹp.
Hai người bọn họ đều trảm đinh tài thiết như vậy, thậm chí có một sự ăn ý không thể phá vỡ.
Tiếu Trọng Hoa cũng nói như vậy, không hề có một chút do dự.
Nhìn Âu Dương Noãn lúc này khiến nội tâm Tiếu Diễn dâng lên một trận đau nhức.
Hắn đột nhiên vươn tay, dùng sức nắm lấy cổ tay nàng. Thanh âm như thoát ra từ kẽ răng: “Được! Muội đã đối với hắn tin tưởng như vậy. Ta thật sự muốn nhìn, rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng?”
Âu Dương Noãn mạnh mẽ hất tay hắn ra, thản nhiên nói: “Điện hạ cố ý như thế, ta cũng không còn gì để nói!”
“Âu Dương Noãn, muội cùng Lâm Nguyên Hinh đang có chủ ý gì, tưởng ta không biết sao?”
Nàng vừa mới đi được vài bước, thanh âm của Tiếu Diễn từ phía sau truyền đến.
Âu Dương Noãn dừng lại, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh chậm rãi dâng lên. Hắn đã nhận ra gì rồi? Hay chỉ là hoài nghi?
Chu Lan Chi cũng đã mang thai. Nếu nàng sinh con trai, muội nói đối với Thịnh Nhi sẽ có ảnh hưởng gì?”
Âu Dương Noãn nhăn mày lại. Từ khi sinh ra, Tiếu Diễn đối với Thịnh Nhi vẫn rất ôn hòa. Thịnh Nhi là trưởng tử của hắn, nhưng hắn đối với Thịnh Nhi còn không bằng nữ nhi mà Chu Chỉ Quân để lại.
Bất kỳ việc gì cũng có lý do của nó. Con nối dõi liên quan đến căn cơ của hoàng gia. Nếu nói Tiếu Diễn không muốn có con, thì đó chính là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Trừ phi là hắn điên rồi, bằng không sẽ không có khả năng có ý nghĩ đó.
Như vậy thì vì sao?
Trong đầu Âu Dương Noãn đột nhiên có một ý niệm. Trừ phi là Tiếu Diễn vẫn luôn phòng bị Thịnh Nhi. Không, phải nói là hắn không phải muốn nhắm vào đứa nhỏ này mà là phòng bị biểu tỷ cùng Trấn quốc hầu phủ.
Việc này càng nghĩ Âu Dương Noãn càng cảm thấy đúng như vậy. Tiếu Diễn luôn luôn phòng bị biểu tỷ. Âu Dương Noãn sẽ không quên tính cách của Tiếu Diễn. Hắn muốn hết thảy đều nằm trong tầm tay hắn.
Nếu Thịnh Nhi không có gì uy hiếp đến địa vị của hắn, không trở thành trở ngại đến đế nghiệp của hắn thì tự nhiên hắn sẽ không chậm trễ đứa nhỏ này.
Nhưng nếu Trấn quốc hầu phủ có suy nghĩ khác, tỷ như có ý nghĩ nâng đỡ Thịnh Nhi đăng cơ. Vậy điều hắn làm tất nhiên sẽ là trừ bỏ đi chính đứa con của mình.
“Muội tốt nhất hãy khuyên bảo biểu tỷ, để nàng đừng quên, nàng trước hết là trắc phi của ta. Sau đó mới là mẫu thân của Thịnh Nhi. Mà những thứ đó đều là ta cho nàng, đừng mưu toan thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
Thanh âm của Tiếu Diễn lạnh như băng, bước chân của Âu Dương Noãn cũng liền nhanh hơn, rảo bước đi ra ngoài.
Nam nhân này chỉ cần ai uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn đều sẽ không nể tình mà diệt trừ. Thật sự là đáng sợ!
Nhưng Âu Dương Noãn không rõ, hắn đã muốn cái vị trí kia như vậy thì nên bỏ ý định với nàng, tích cực mượn lực Tiếu Trọng Hoa. Vì sao còn vô duyên vô cớ kết thù với Yến vương phủ? Đó không phải là điều thông minh trong thời điểm này.
Sau khi trở lại Yến vương phủ, Âu Dương Noãn nghĩ đến đau cả đầu vẫn không nghĩ ra. Cho nên liền dứt khoát nằm xuống không thèm nghĩ nữa. Dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, tâm tư Tiếu Diễn đúng là quá khó đoán, căn bản nàng đoán không ra. Nàng không nên để ý tới vẫn tốt hơn.
Âu Dương Noãn hơi dựa vào trên giường nghỉ ngơi. Lúc Tiếu Trọng Hoa bước vào, còn tưởng rằng nàng không thoải mái, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: “Say rượu còn chưa tỉnh sao?”
“Không có!”
Nàng suýt nữa thì tự mình nói ra bản thân không uống say. Nghĩ nghĩ liền đem những lời đó nuốt xuống.
Nếu nàng thừa nhận mình không uống say, chẳng phải muốn nói với hắn hôm qua nàng giả vờ say. Hắn nhất định sẽ không tha cho nàng!
Hắn thấy nàng thực sự không có việc gì, cũng liền cởi giày nằm xuống cạnh nàng. Âu Dương Noãn kinh ngạc: “Chàng làm gì vậy?”
Ngủ trưa !
Hắn quay đầu nhìn nàng: “Đêm qua uống hơi nhiều, ta cũng hơi váng đầu!”
Âu Dương Noãn liền muốn đứng dậy: “Vậy chàng ngủ đi!”
Hắn mắt cũng không mở, hai tay ôm lấy nàng: “Đừng lộn xộn, nằm với ta một lát!”
Âu Dương Noãn nhìn khuôn mặt hắn, dường như cảm thấy hắn gầy hơn một chút. Nhất thời trong lòng có một loại cảm giác dâng lên.
Người ta đều hâm mộ nhà vương hầu phú quý nhưng lại không biết bọn họ phải trả giá biết bao nhiêu mới có được. Trừ phi Tiếu Trọng Hoa buông bỏ trọng trách trên vai, bằng không hắn cả đời này đều lao lực hơn bất luận kẻ nào.
Nàng nghĩ nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Chàng từng nói qua, có một ngày muốn buông bỏ mọi trách nhiệm. Có phải hay không?”
………….Đề nói với người xa lạ…………..
Mọi người hỏi ta, chán ghét Tiếu Diễn như vậy, vì sao còn chưa chết?
Ta nói: Mỗi người ngay từ khi bắt đầu đều đã có kết cục định sẵn. Hắn không chết là vì phía sau còn có tình tiết rất quan trọng liên quan đến hắn, cũng có liên quan đến kết cục cuối cùng.
/569
|