Đổng thị chủ động xốc rèm lên, thân thiết nói: “Hương Tuyết công chúa làm sao vậy?”
Mộ Hiên Viên nhìn thấy là xe ngựa của Yến vương phủ liền không chút suy nghĩ mà bước tới.
Hiện tại phát hiện Âu Dương Noãn cũng ở trong xe ngựa thì không khỏi sửng sốt, lập tức nói: “Muội muội hít nhiều khói bị hôn mê bất tỉnh, không có gì đáng ngại. Ta còn phải chạy về giúp cứu hỏa, muội muội liền làm phiền ngài!”
Nói xong hắn sâu kín nhìn Âu Dương Noãn rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Mộ Hương Tuyết đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nói: “Cửu ca!”
Mộ Hiên Viên sửng sốt, lập tức hỏi: “Hương Tuyết, muội có khỏe không?”
Mộ Hương Tuyết ho mạnh vài tiếng, Âu Dương Noãn vội vàng phân phó Hồng Ngọc mang trà đến. Uống vài ngụm mới hòa hoãn lại: “Ta đã tốt hơn nhiều rồi! Đa tạ Minh quận vương phi!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua đám đông ngày càng mãnh liệt, phát hiện cơ hồ một nửa trên các ngã tư đường, xe ngựa đã không thể bước lên. Không biết vì sao nàng cảm thấy chuyện hôm nay rất kỳ quái, thế nào đang êm đang đẹp ra cửa liền gặp phải cháy?
Âu Dương Noãn đang muốn hỏi Mộ Hiên Viên bên trong dịch quán xảy ra chuyện gì thì đột nhiên một cơn gió sắc bén xẹt tới.
Mộ Hiên Viên biến sắc, đột nhiên nhanh tay lôi Âu Dương Noãn về phía trước. Âu Dương Noãn đột nhiên mất thăng bằng, cả người rơi khỏi xe ngựa.
Hồng Ngọc cơ hồ là hét ầm lên, Âu Dương Noãn chỉ thấy Mộ Hiên Viên vung đao, ‘đinh’ một tiếng, hóa ra là một mũi tên.
Âu Dương Noãn còn chưa rơi xuống đất, Mộ Hương Tuyết đã bắt được cánh tay. Cái này vẫn chưa đủ kinh hách, ai biết từ các gian nhà hai bên đường liên tiếp bắn ra vô số mũi tên.
Mộ Hiên Viên chém rơi vài đường nhưng thế tên như chẻ tre, xa phu trở thành bia ngắm, máu tươi lập tức tuôn ra. Lập tức bốn phía liền lâm vào hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Đám người bắt đầu bộc phát náo động điên cuồng, mọi người không biết mũi tên rốt cuộc là bắn từ đâu ra. Cũng không biết phải tránh né như thế nào.
Mộ Hiên Viên cùng người của hắn lại đánh rơi mấy mũi tên, hắn cấp tốc chỉ huy những người có võ công tốt làm thành người bảo vệ ngăn mũi tên nhọn.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ trong nháy mắt đều bị Âu Dương Noãn đẩy đến phía sau xe tránh né. Mà nàng lại trơ mắt nhìn một mũi tên bắn về phía mình, có tránh né cũng không kịp nữa rồi.
Ai ngờ lúc này Mộ Hương Tuyết lại đột nhiên đẩy Âu Dương Noãn ra. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn mũi tên kia găm thẳng vào đầu vai Mộ Hương Tuyết. Nhất thời máu tươi tràn ra.
Đổng thị hiển nhiên cũng bị kinh hách rất lớn, hét to lên một tiếng ‘Công chúa’ rồi nhanh chóng ôm lấy xem xét thương thế của Mộ Hương Tuyết.
Trong cơn mưa tên, những mũi tên xuyên phá đỉnh xe ngựa, những mảnh vụn nhỏ bắn lên người Âu Dương Noãn có chút đau đớn.
Hộ vệ Yến vương phủ theo sau xe ngựa liều mạng phải bảo vệ chủ tử. Nhưng đám người kia dường như rất đông, lại quá mức điên cuồng khiến bọn họ bị đẩy ra càng xa, cơ hồ không thể lại gần xe ngựa.
Mũi tên từ bốn phía giống như mưa phô thiên cái địa đem toàn bộ xe ngựa bao vây phía trong.
Là ai? Người nào dám giữa ban ngày ở kinh đô ám sát như vậy? Mục đích của bọn là ai? Là người Cao Xương hay là người Yến vương phủ?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Âu Dương Noãn nổi lên vô số suy nghĩ. Nhưng tình hình hiện đang rất nguy hiểm, nàng không có cách nào phán đoán chuẩn xác xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng chỉ nghe tiếng vô số mũi tên găm vào xe ngựa mang theo tiếng xé gió sắc nhọn. Không riêng gì mũi tên, lửa cháy bên kia cũng càng lúc càng lớn, trong không khí toàn là mùi khói và bụi lửa. Trong nháy mắt, Âu Dương Noãn cơ hồ cho rằng, bản thân sẽ chết ở chỗ này.
Nàng theo bản năng quay đầu, lại bị Mộ Hiên Viên một phen kéo nàng vào trong lòng, hô lớn: “Phục hạ!”
Âm thanh lửa cháy không ngừng truyền đến, phòng ốc trong dịch quán ào ào gãy đổ xuống đất tạo tiếng vang rất lớn. Tàn lửa bắn tung tóe, lại càng cháy dữ dội hơn. Người cứu hỏa bốn phía ào ào chạy đi. Mà tình hình xe ngựa bên này cũng cực kỳ nguy cấp.
Mộ Hiên Viên đã che chở xe ngựa an toàn, lại phải bảo vệ người bên trong. Nếu không phải hộ vệ phía sau hắn kịp thời chạy đến bảo vệ xe ngựa thì đây sớm đã biến thành nơi nguy hiểm nhất.
Mộ Hiên Viên đã bị trúng hai mũi tên. Nhưng hắn vẫn gắt gao canh giữ trước người Âu Dương Noãn.
Những mũi tên mang theo lửa từ bốn phía bắn vào họ, đem đất đá trên đất nổ tung thành một hố.
Âu Dương Noãn không nghĩ Mộ Hiên Viên thế nhưng lại bảo vệ chính mình.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Đổng thị đang lộ vẻ mặt khiếp sợ, trắng bệch. Tôn Nhu Trữ cả người đã trốn dưới bàn trà, sợ hãi đến cả người run run.
Tình cảnh trước mắt, mặc kệ là tình huống gì cũng được, đều đã là thời khắc nguy cấp, không thể tiếp tục như vậy. Ánh mắt Âu Dương Noãn ngưng lại, lấy một vật từ bên hông rồi bắn thẳng lên bầu trời.
Giống như là một hiệu lệnh giữa không trung nổ tung, hóa thành yên hoa phân tán diễm lệ lóa mắt.
Trong lòng Âu Dương Noãn lại có một loại nghi hoặc trước đây chưa từng có. Nàng không biết Mộ Hiên Viên vì sao lại mặc kệ Mộ Hương Tuyết mà lại vẫn luôn che chắn trước người nàng? Cái này không được hợp lý lắm. Trên đời này sao có thể có chuyện như vậy được?
Nhưng một trận mưa tên qua đi, Mộ Hiên Viên chỉ yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, thế nhưng lại rất ôn nhu.
Âu Dương Noãn vội la lên: “Cửu hoàng tử, bọn người này rốt cuộc vì sao mà đến?”
Cửu hoàng tử?
Mày rậm khẽ run, Mộ Hiên Viên phảng phất bị danh xưng dị thường xa lạ này bóp nghẹt. Chỉ một thoáng, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng bị đình trệ.
Âu Dương Noãn sửng sốt, ánh mắt Mộ Hiên Viên đột nhiên thay đổi. Trở nên giống như hồ sâu hàn băng tháng chạp.
Mộ Hiên Viên nhìn nàng, ánh mắt lại thoáng ảm đạm xuống. Đáy lòng, chậm rãi nổi lên sự bi ai đau đớn…
“Cẩn thận!”
Lời vừa dứt, vô số mũi tên lại xé gió lao tới, hết thảy đều tập trung vào Mộ Hiên Viên.
Ngay trong thời khắc nguy cấp, năm mươi hắc y nhân đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện. Lấy thế sét đánh cứu Mộ Hiên Viên, lập tức bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng buông lỏng. Nhưng lúc này nàng lại nhận thấy được phía sau có một đạo ánh mắt cực nóng. Nàng biết, đó chính là ánh mắt của Đổng thị.
Cách đó không xa, một liệt mã nhanh như tia chớp từ cuối phố mà đến. Một người từ trên ngựa nhảy xuống, một tay ôm lấy Âu Dương Noãn kéo vào trong ngực.
“Không sao chứ?”
Tim của hắn kịch liệt nhảy lên, cơ hồ rối loạn tiết tấu. Trên trán Tiếu Trọng Hoa mơ hồ có thể thấy được mồ hôi lấm tấm. Trong ánh mắt là sự hoảng loạn mà Âu Dương Noãn chưa từng nhìn thấy qua.
Hắn chỉ nhìn nàng, ôm nàng. Còn những thứ khác hết thảy đều không để vào mắt. Âu Dương Noãn cầm lấy tay hắn: “Ta không sao! Là công chúa bị thương!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn thoáng qua, lập tức vẫy tay. Liên tiếp, vốn những thích khách ẩn nấp ở hai bên mái hiên không biết bị người từ chỗ nào hạ gục. Từng người từng người từ trên mái hiên rơi xuống.
Sau đó là quan binh như thủy triều ào ào tràn ra, trên đường, trên nóc nhà, khắp nơi từ bốn phương tám hướng đều là quan binh. Chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn nắm giữ thế cục.
Mộ Hiên Viên khiếp sợ nhìn một màn này. Hắn không biết những người đó rốt cuộc là ai? Vì sao còn xuất hiện ở nơi này sớm hơn cả cấm vệ quân?
Âu Dương Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế này mới quay đầu xem xét thương thế của Mộ Hương Tuyết. Lại thấy nàng đã ngất đi, Đổng thị đang dùng khăn tay bịt miệng vết thương lại.
Đổng thị nâng mắt nhìn Âu Dương Noãn rồi gấp giọng nói: “Về Yến vương phủ rồi nói sau!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Mộ Hương Tuyết đang hấp hối, không nói lời nào.
Dịch quán này, bởi vì cấm vệ quân không dập lửa kịp thời mà lan tràn toàn bộ dịch quán. Phòng ốc trong hơn mười tòa nhà bị đốt sạch.
Lúc ấy ngoại trừ những người Cao Xương quốc đang ở bên ngoài thì bên trong còn không ít người. Đại hỏa nổi lên, có hơn mười người từ trong đám cháy kịp thời chạy thoát. Còn lại hơn một trăm người táng thân trong biển lửa. Khi hoàn toàn dập được lửa thì đã là chạng vạng.
Khi Mộ Hương Tuyết được đưa tới hậu viện Yến vương phủ, cũng khiến không ít người chấn động. May mắn, trong phủ có đại phu, trải qua chẩn trị, chỉ có đầu vai bị trúng tên, cũng không phải vị trí nguy hiểm nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mộ Hương Tuyết tuy rằng đau đến mơ hồ, cả người toát mồ hôi lạnh nhưng vì có người khác nên thủy chung vẫn miễn cưỡng duy trì tươi cười. Đổng thị đối với nàng lo lắng, quan tâm không dứt.
Mà Mộ Hiên Viên bên kia, vội vội vàng vàng băng bó miệng vết thương xong liền cùng Tiếu Trọng Hoa vào cung gặp Hoàng đế. Trận hỏa hoạn cùng tập kích bất ngờ này, quả thực là rất kỳ quái.
Đợi đến khi Tiếu Trọng Hoa trở lại, đã là đêm khuya. Lúc này hắn mới có cơ hội hỏi han tình hình cụ thể. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, không lên tiếng. Hồng Ngọc bên cạnh vội vàng đem sự tình nói lại một lần.
Âu Dương Noãn trong quá trình này chỉ yên lặng xuất thần. Tiếu Trọng Hoa ân cần hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Âu Dương Noãn có chút thâm ý nói: “Ta đang nghĩ, chuyện này cũng thật sự là quá trùng hợp rồi!”
“Vì sao lại nói như vậy?”
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa âm thầm chấp nhận, chỉ là thấy Âu Dương Noãn tựa hồ như đã nhìn ra chỗ kỳ quái nên mới hỏi tiếp.
Âu Dương Noãn chậm rãi trầm ngâm: “Ta hoài nghi, dịch quán bị cháy là do Nam Chiếu gây nên với ý đồ phá hoại hòa ước của hai nước. Đảo loạn thế cục hai nước, bọn họ sẽ là ngư ông đắc lợi!”
Đây là một trong số những hoài nghi, cũng là cái có vẻ hợp lý nhất.
Tiếu Trọng Hoa hiểu ý, gật đầu nói: Đúng vậy! Bệ hạ cùng Cửu hoàng tử cũng có hoài nghi này. Sớm không cháy, muộn không cháy, lại cố tình ngay khi người Cao Xương ở trong dịch quán! Hơn nữa một khi cháy liền không thể dập tắt. Thật sự là quá mức kỳ quái!”
“Nhưng, còn có chuyện quan trọng hơn, dịch quán phòng vệ nghiêm ngặt, trong kinh đô có cấm vệ quân hơn vạn người. Người Nam Chiếu sao có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ nghiêm ngặt mà phóng hỏa dịch quán? Nàng không thấy rất kỳ quái sao?”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: Vậy Bệ hạ xử trí như thế nào?”
Tiếu Trọng Hoa cười cười, nói: Bệ hạ đã hạ lệnh bắt giữ chỉ huy sứ Cấm vệ quân Cao tướng quân. Nếu tội danh là thật thì chính là xử trảm!”
“Cao tướng quân? Như vậy không phải rất oan uổng sao?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Cấm vệ quân tuy rằng bảo vệ xung quanh kinh đô nhưng lửa này là cháy từ bên trong dịch quán. Cấm vệ quân nhiều nhất chỉ bị gánh tội cứu hỏa không kịp thời mà thôi. Cùng lắm thì cách chức, sao còn muốn mạng của hắn?”
“Chuyện này nếu đã hỏi tội, dù sao cũng phải có người chịu tội. Nếu kết luận cuối cùng là cháy, như vậy vẫn sẽ đánh vào sự phòng ngự lơi lỏng của Chỉ huy sứ cấm vệ quân, hộ vệ không chu toàn. Đây là cũng là điều Bệ hạ muốn cho hai vị khách quý một câu trả lời!”
“Chẳng qua là, nàng làm sao biết được dịch quán cháy từ bên trong?” Tiếu Trọng Hoa kinh ngạc nhìn thê tử của mình.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Nếu dịch quán cháy từ bên ngoài thì tửu lâu Hưng Nghiệp cùng Hồng Hữu Chiêu bên cạnh phải là cái thứ nhất bén lửa. Bởi vì tầng hai của hai tòa nhà này có vô số bố mạn. Nhưng mà ngược lại, hai tòa nhà hai bên đều không sao, chỉ có dịch quán toàn bộ đều bị thiêu rụi. Không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Nàng nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: “Vị chỉ huy sứ này thuộc phái nào?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trong ánh mắt đều là ý cười. Âu Dương Noãn biết mình đã hỏi trúng điểm mấu chốt.
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Chỉ huy sứ cấm vệ quân quan giai không cao, nhưng là người nắm giữ chức vị quan trọng. Không những nắm trong tay hơn vạn cấm vệ quân cả người cả ngựa, mà còn nắm trong tay các cửa thành. Một khi kinh đô có việc, hơn vạn nhân mã này ai cũng không thể bỏ qua!”
“Phải nói Cao Tiến là trung với Bệ hạ mà không hoàn toàn lệ thuộc bởi Thái tử. Bởi vì tính tình ngay thẳng cho nên cùng với Thái tử có nhiều bất mãn. Lúc này các phái, chỉ sợ ai cũng thèm thuồng, muốn thi nhau tranh đoạt chức vị này!”
Âu Dương Noãn có chút suy nghĩ: “Theo lý mà nói thì cấm vệ quân hẳn là phải nhận được tin tức trước rồi lập tức liền đến hiện trường. Vì sao người của chàng cũng đều đã đến mà bọn họ vẫn chưa tới?”
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ đầu nàng: “Nàng quả nhiên là nghĩ rất nhiều. Sau khi xảy ra chuyện Cao Tiến bị giam giữ nên ta chỉ có thể bắt tay làm việc từ phó tướng của hắn. Nhưng đáng tiếc lại không thu hoạch được gì!”
Nếu tin tức đến tai Cao Tiến chậm trễ vậy thì chứng minh có người muốn mượn cơ hội này trừ bỏ hắn.
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, nghiêm túc hỏi: “Như vậy, chàng muốn tranh đoạt quyền chỉ huy cấm vệ quân sao?”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu: “Đây là thời cơ hết sức mẫn cảm. Ta cùng phụ vương cũng không nghĩ sẽ tham gia, chi bằng cứ thảnh thơi đem chuyện này điều tra rõ ràng!”
Âu Dương Noãn nhíu mày: Điều tra rõ ràng? Người sau lưng sẽ dễ dàng để chuyện này bị điều tra sao?”
Tiếu Trọng Hoa nói: Trước mắt Bệ hạ giao cho tam tư hội thẩm, phái ra quan lão luyện điều tra về đám cháy. Bởi vì việc này liên quan đến Cao Xương, Cửu hoàng tử đã yêu cầu được tham gia vào toàn bộ quá trình điều tra!”
Nghĩ đến Mộ Hiên Viên, Âu Dương Noãn lắc lắc đầu. Nàng vẫn không rõ, vị hoàng tử này có lý do gì mà mặc kệ muội muội không lo, chỉ lo che chở cho nàng.
Âu Dương Noãn thở dài: “Chuyện này cũng thật là khéo. Khó có dịp Đổng trắc phi mời đi dâng hương, lại bất ngờ đúng lúc dịch quán bị cháy. Càng khó hơn là cư nhiên còn rất nhiều thích khách đến ám sát, khiến chúng ta không minh bạch bị cuốn vào. Hiện tại, vị công chúa kia lại thành ân nhân cứu mạng của ta. Chàng nói xem, có phải rất có ý nghĩa hay không?”
Tiếu Trọng Hoa thấy Âu Dương Noãn nói đôi ba câu đã chỉ rõ những điểm kỳ quái thì không khỏi bật cười: “Nàng nha, đem hoài nghi của mình cất cho kỹ, đừng biểu lộ trước mặt người ngoài mới phải. Dù sao người ta đào cái hố cho nàng, nàng cũng nên hảo hảo nhảy xuống, đừng khiến người ta phải thất vọng!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: Mặc kệ người khác có dụng ý gì, Mộ Hương Tuyết cứu ta là sự thật. Nếu không có nàng, có khả năng ta đã không thể còn sống mà gặp chàng!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng ôm vào trong ngực. Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, cơ hồ như đánh mất năng lực hô hấp.
Lúc nghe nàng gặp nguy hiểm, hắn dường như không thể khống chế chính mình. Thậm chí còn đánh mất cả lý trí lẫn năng lực phán đoán tình thế. Cũng may…..nàng không sao.
Đúng lúc này từ phía sau, Hồng Ngọc mang thức ăn vào. Âu Dương Noãn mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của hắn: “Vừa rồi còn không biết. Hiện tại mới phát hiện rất đói bụng!”
Tiếu Trọng Hoa thế nhưng lại không cảm thấy. Âu Dương Noãn giơ đũa lên, thấy hắn chỉ mỉm cười nhìn mình thì nói: “Chàng không đói sao?”
Tiếu Trọng Hoa mới được cấp báo Âu Dương Noãn bị tập kích, cả kinh ngay cả y phục cũng không kịp mặc chỉnh tề. Hiện tại thấy nàng bình an vô sự như vậy là đủ rồi, sao còn tâm tư lo lắng có đói bụng hay không.
Hắn mỉm cười ôn nhu nói: “Trước kia hành quân tác chiến, liên tục hành quân mười ngày không hạt cơm vào bụng rất nhiều. Ta cùng các tướng sĩ vẫn chịu đựng được, hiện tại chỉ một bữa, thì có làm sao?”
Âu Dương Noãn ăn hai đũa, đột nhiên cười rộ lên.
Tiếu Trọng Hoa kinh ngạc nhìn nàng, nàng ho khan hai tiếng, lại nghiêm mặt nói: “Quận vương, từ hôm nay trở đi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân liền đến ở trong nhà chúng ta. Chàng nói cơ hội như vậy, làm thế nào mới tốt đây?”
Tiếu Trọng Hoa nghe nàng nói ba chữ nhà chúng ta thì trên mặt liền mỉm cười. Sau khi nghe hết câu, sắc mặt lại âm trầm xuống: “Không chỉ có nàng, còn có vị Cửu hoàng tử kia nữa!”
Cái gì? Mộ Hiên Viên? Điều này sao có thể?”
Mộ Hiên Viên nhìn thấy là xe ngựa của Yến vương phủ liền không chút suy nghĩ mà bước tới.
Hiện tại phát hiện Âu Dương Noãn cũng ở trong xe ngựa thì không khỏi sửng sốt, lập tức nói: “Muội muội hít nhiều khói bị hôn mê bất tỉnh, không có gì đáng ngại. Ta còn phải chạy về giúp cứu hỏa, muội muội liền làm phiền ngài!”
Nói xong hắn sâu kín nhìn Âu Dương Noãn rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Mộ Hương Tuyết đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nói: “Cửu ca!”
Mộ Hiên Viên sửng sốt, lập tức hỏi: “Hương Tuyết, muội có khỏe không?”
Mộ Hương Tuyết ho mạnh vài tiếng, Âu Dương Noãn vội vàng phân phó Hồng Ngọc mang trà đến. Uống vài ngụm mới hòa hoãn lại: “Ta đã tốt hơn nhiều rồi! Đa tạ Minh quận vương phi!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua đám đông ngày càng mãnh liệt, phát hiện cơ hồ một nửa trên các ngã tư đường, xe ngựa đã không thể bước lên. Không biết vì sao nàng cảm thấy chuyện hôm nay rất kỳ quái, thế nào đang êm đang đẹp ra cửa liền gặp phải cháy?
Âu Dương Noãn đang muốn hỏi Mộ Hiên Viên bên trong dịch quán xảy ra chuyện gì thì đột nhiên một cơn gió sắc bén xẹt tới.
Mộ Hiên Viên biến sắc, đột nhiên nhanh tay lôi Âu Dương Noãn về phía trước. Âu Dương Noãn đột nhiên mất thăng bằng, cả người rơi khỏi xe ngựa.
Hồng Ngọc cơ hồ là hét ầm lên, Âu Dương Noãn chỉ thấy Mộ Hiên Viên vung đao, ‘đinh’ một tiếng, hóa ra là một mũi tên.
Âu Dương Noãn còn chưa rơi xuống đất, Mộ Hương Tuyết đã bắt được cánh tay. Cái này vẫn chưa đủ kinh hách, ai biết từ các gian nhà hai bên đường liên tiếp bắn ra vô số mũi tên.
Mộ Hiên Viên chém rơi vài đường nhưng thế tên như chẻ tre, xa phu trở thành bia ngắm, máu tươi lập tức tuôn ra. Lập tức bốn phía liền lâm vào hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Đám người bắt đầu bộc phát náo động điên cuồng, mọi người không biết mũi tên rốt cuộc là bắn từ đâu ra. Cũng không biết phải tránh né như thế nào.
Mộ Hiên Viên cùng người của hắn lại đánh rơi mấy mũi tên, hắn cấp tốc chỉ huy những người có võ công tốt làm thành người bảo vệ ngăn mũi tên nhọn.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ trong nháy mắt đều bị Âu Dương Noãn đẩy đến phía sau xe tránh né. Mà nàng lại trơ mắt nhìn một mũi tên bắn về phía mình, có tránh né cũng không kịp nữa rồi.
Ai ngờ lúc này Mộ Hương Tuyết lại đột nhiên đẩy Âu Dương Noãn ra. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn mũi tên kia găm thẳng vào đầu vai Mộ Hương Tuyết. Nhất thời máu tươi tràn ra.
Đổng thị hiển nhiên cũng bị kinh hách rất lớn, hét to lên một tiếng ‘Công chúa’ rồi nhanh chóng ôm lấy xem xét thương thế của Mộ Hương Tuyết.
Trong cơn mưa tên, những mũi tên xuyên phá đỉnh xe ngựa, những mảnh vụn nhỏ bắn lên người Âu Dương Noãn có chút đau đớn.
Hộ vệ Yến vương phủ theo sau xe ngựa liều mạng phải bảo vệ chủ tử. Nhưng đám người kia dường như rất đông, lại quá mức điên cuồng khiến bọn họ bị đẩy ra càng xa, cơ hồ không thể lại gần xe ngựa.
Mũi tên từ bốn phía giống như mưa phô thiên cái địa đem toàn bộ xe ngựa bao vây phía trong.
Là ai? Người nào dám giữa ban ngày ở kinh đô ám sát như vậy? Mục đích của bọn là ai? Là người Cao Xương hay là người Yến vương phủ?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Âu Dương Noãn nổi lên vô số suy nghĩ. Nhưng tình hình hiện đang rất nguy hiểm, nàng không có cách nào phán đoán chuẩn xác xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng chỉ nghe tiếng vô số mũi tên găm vào xe ngựa mang theo tiếng xé gió sắc nhọn. Không riêng gì mũi tên, lửa cháy bên kia cũng càng lúc càng lớn, trong không khí toàn là mùi khói và bụi lửa. Trong nháy mắt, Âu Dương Noãn cơ hồ cho rằng, bản thân sẽ chết ở chỗ này.
Nàng theo bản năng quay đầu, lại bị Mộ Hiên Viên một phen kéo nàng vào trong lòng, hô lớn: “Phục hạ!”
Âm thanh lửa cháy không ngừng truyền đến, phòng ốc trong dịch quán ào ào gãy đổ xuống đất tạo tiếng vang rất lớn. Tàn lửa bắn tung tóe, lại càng cháy dữ dội hơn. Người cứu hỏa bốn phía ào ào chạy đi. Mà tình hình xe ngựa bên này cũng cực kỳ nguy cấp.
Mộ Hiên Viên đã che chở xe ngựa an toàn, lại phải bảo vệ người bên trong. Nếu không phải hộ vệ phía sau hắn kịp thời chạy đến bảo vệ xe ngựa thì đây sớm đã biến thành nơi nguy hiểm nhất.
Mộ Hiên Viên đã bị trúng hai mũi tên. Nhưng hắn vẫn gắt gao canh giữ trước người Âu Dương Noãn.
Những mũi tên mang theo lửa từ bốn phía bắn vào họ, đem đất đá trên đất nổ tung thành một hố.
Âu Dương Noãn không nghĩ Mộ Hiên Viên thế nhưng lại bảo vệ chính mình.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Đổng thị đang lộ vẻ mặt khiếp sợ, trắng bệch. Tôn Nhu Trữ cả người đã trốn dưới bàn trà, sợ hãi đến cả người run run.
Tình cảnh trước mắt, mặc kệ là tình huống gì cũng được, đều đã là thời khắc nguy cấp, không thể tiếp tục như vậy. Ánh mắt Âu Dương Noãn ngưng lại, lấy một vật từ bên hông rồi bắn thẳng lên bầu trời.
Giống như là một hiệu lệnh giữa không trung nổ tung, hóa thành yên hoa phân tán diễm lệ lóa mắt.
Trong lòng Âu Dương Noãn lại có một loại nghi hoặc trước đây chưa từng có. Nàng không biết Mộ Hiên Viên vì sao lại mặc kệ Mộ Hương Tuyết mà lại vẫn luôn che chắn trước người nàng? Cái này không được hợp lý lắm. Trên đời này sao có thể có chuyện như vậy được?
Nhưng một trận mưa tên qua đi, Mộ Hiên Viên chỉ yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, thế nhưng lại rất ôn nhu.
Âu Dương Noãn vội la lên: “Cửu hoàng tử, bọn người này rốt cuộc vì sao mà đến?”
Cửu hoàng tử?
Mày rậm khẽ run, Mộ Hiên Viên phảng phất bị danh xưng dị thường xa lạ này bóp nghẹt. Chỉ một thoáng, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng bị đình trệ.
Âu Dương Noãn sửng sốt, ánh mắt Mộ Hiên Viên đột nhiên thay đổi. Trở nên giống như hồ sâu hàn băng tháng chạp.
Mộ Hiên Viên nhìn nàng, ánh mắt lại thoáng ảm đạm xuống. Đáy lòng, chậm rãi nổi lên sự bi ai đau đớn…
“Cẩn thận!”
Lời vừa dứt, vô số mũi tên lại xé gió lao tới, hết thảy đều tập trung vào Mộ Hiên Viên.
Ngay trong thời khắc nguy cấp, năm mươi hắc y nhân đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện. Lấy thế sét đánh cứu Mộ Hiên Viên, lập tức bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng buông lỏng. Nhưng lúc này nàng lại nhận thấy được phía sau có một đạo ánh mắt cực nóng. Nàng biết, đó chính là ánh mắt của Đổng thị.
Cách đó không xa, một liệt mã nhanh như tia chớp từ cuối phố mà đến. Một người từ trên ngựa nhảy xuống, một tay ôm lấy Âu Dương Noãn kéo vào trong ngực.
“Không sao chứ?”
Tim của hắn kịch liệt nhảy lên, cơ hồ rối loạn tiết tấu. Trên trán Tiếu Trọng Hoa mơ hồ có thể thấy được mồ hôi lấm tấm. Trong ánh mắt là sự hoảng loạn mà Âu Dương Noãn chưa từng nhìn thấy qua.
Hắn chỉ nhìn nàng, ôm nàng. Còn những thứ khác hết thảy đều không để vào mắt. Âu Dương Noãn cầm lấy tay hắn: “Ta không sao! Là công chúa bị thương!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn thoáng qua, lập tức vẫy tay. Liên tiếp, vốn những thích khách ẩn nấp ở hai bên mái hiên không biết bị người từ chỗ nào hạ gục. Từng người từng người từ trên mái hiên rơi xuống.
Sau đó là quan binh như thủy triều ào ào tràn ra, trên đường, trên nóc nhà, khắp nơi từ bốn phương tám hướng đều là quan binh. Chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn nắm giữ thế cục.
Mộ Hiên Viên khiếp sợ nhìn một màn này. Hắn không biết những người đó rốt cuộc là ai? Vì sao còn xuất hiện ở nơi này sớm hơn cả cấm vệ quân?
Âu Dương Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế này mới quay đầu xem xét thương thế của Mộ Hương Tuyết. Lại thấy nàng đã ngất đi, Đổng thị đang dùng khăn tay bịt miệng vết thương lại.
Đổng thị nâng mắt nhìn Âu Dương Noãn rồi gấp giọng nói: “Về Yến vương phủ rồi nói sau!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Mộ Hương Tuyết đang hấp hối, không nói lời nào.
Dịch quán này, bởi vì cấm vệ quân không dập lửa kịp thời mà lan tràn toàn bộ dịch quán. Phòng ốc trong hơn mười tòa nhà bị đốt sạch.
Lúc ấy ngoại trừ những người Cao Xương quốc đang ở bên ngoài thì bên trong còn không ít người. Đại hỏa nổi lên, có hơn mười người từ trong đám cháy kịp thời chạy thoát. Còn lại hơn một trăm người táng thân trong biển lửa. Khi hoàn toàn dập được lửa thì đã là chạng vạng.
Khi Mộ Hương Tuyết được đưa tới hậu viện Yến vương phủ, cũng khiến không ít người chấn động. May mắn, trong phủ có đại phu, trải qua chẩn trị, chỉ có đầu vai bị trúng tên, cũng không phải vị trí nguy hiểm nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mộ Hương Tuyết tuy rằng đau đến mơ hồ, cả người toát mồ hôi lạnh nhưng vì có người khác nên thủy chung vẫn miễn cưỡng duy trì tươi cười. Đổng thị đối với nàng lo lắng, quan tâm không dứt.
Mà Mộ Hiên Viên bên kia, vội vội vàng vàng băng bó miệng vết thương xong liền cùng Tiếu Trọng Hoa vào cung gặp Hoàng đế. Trận hỏa hoạn cùng tập kích bất ngờ này, quả thực là rất kỳ quái.
Đợi đến khi Tiếu Trọng Hoa trở lại, đã là đêm khuya. Lúc này hắn mới có cơ hội hỏi han tình hình cụ thể. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, không lên tiếng. Hồng Ngọc bên cạnh vội vàng đem sự tình nói lại một lần.
Âu Dương Noãn trong quá trình này chỉ yên lặng xuất thần. Tiếu Trọng Hoa ân cần hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Âu Dương Noãn có chút thâm ý nói: “Ta đang nghĩ, chuyện này cũng thật sự là quá trùng hợp rồi!”
“Vì sao lại nói như vậy?”
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa âm thầm chấp nhận, chỉ là thấy Âu Dương Noãn tựa hồ như đã nhìn ra chỗ kỳ quái nên mới hỏi tiếp.
Âu Dương Noãn chậm rãi trầm ngâm: “Ta hoài nghi, dịch quán bị cháy là do Nam Chiếu gây nên với ý đồ phá hoại hòa ước của hai nước. Đảo loạn thế cục hai nước, bọn họ sẽ là ngư ông đắc lợi!”
Đây là một trong số những hoài nghi, cũng là cái có vẻ hợp lý nhất.
Tiếu Trọng Hoa hiểu ý, gật đầu nói: Đúng vậy! Bệ hạ cùng Cửu hoàng tử cũng có hoài nghi này. Sớm không cháy, muộn không cháy, lại cố tình ngay khi người Cao Xương ở trong dịch quán! Hơn nữa một khi cháy liền không thể dập tắt. Thật sự là quá mức kỳ quái!”
“Nhưng, còn có chuyện quan trọng hơn, dịch quán phòng vệ nghiêm ngặt, trong kinh đô có cấm vệ quân hơn vạn người. Người Nam Chiếu sao có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ nghiêm ngặt mà phóng hỏa dịch quán? Nàng không thấy rất kỳ quái sao?”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: Vậy Bệ hạ xử trí như thế nào?”
Tiếu Trọng Hoa cười cười, nói: Bệ hạ đã hạ lệnh bắt giữ chỉ huy sứ Cấm vệ quân Cao tướng quân. Nếu tội danh là thật thì chính là xử trảm!”
“Cao tướng quân? Như vậy không phải rất oan uổng sao?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Cấm vệ quân tuy rằng bảo vệ xung quanh kinh đô nhưng lửa này là cháy từ bên trong dịch quán. Cấm vệ quân nhiều nhất chỉ bị gánh tội cứu hỏa không kịp thời mà thôi. Cùng lắm thì cách chức, sao còn muốn mạng của hắn?”
“Chuyện này nếu đã hỏi tội, dù sao cũng phải có người chịu tội. Nếu kết luận cuối cùng là cháy, như vậy vẫn sẽ đánh vào sự phòng ngự lơi lỏng của Chỉ huy sứ cấm vệ quân, hộ vệ không chu toàn. Đây là cũng là điều Bệ hạ muốn cho hai vị khách quý một câu trả lời!”
“Chẳng qua là, nàng làm sao biết được dịch quán cháy từ bên trong?” Tiếu Trọng Hoa kinh ngạc nhìn thê tử của mình.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Nếu dịch quán cháy từ bên ngoài thì tửu lâu Hưng Nghiệp cùng Hồng Hữu Chiêu bên cạnh phải là cái thứ nhất bén lửa. Bởi vì tầng hai của hai tòa nhà này có vô số bố mạn. Nhưng mà ngược lại, hai tòa nhà hai bên đều không sao, chỉ có dịch quán toàn bộ đều bị thiêu rụi. Không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Nàng nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: “Vị chỉ huy sứ này thuộc phái nào?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trong ánh mắt đều là ý cười. Âu Dương Noãn biết mình đã hỏi trúng điểm mấu chốt.
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Chỉ huy sứ cấm vệ quân quan giai không cao, nhưng là người nắm giữ chức vị quan trọng. Không những nắm trong tay hơn vạn cấm vệ quân cả người cả ngựa, mà còn nắm trong tay các cửa thành. Một khi kinh đô có việc, hơn vạn nhân mã này ai cũng không thể bỏ qua!”
“Phải nói Cao Tiến là trung với Bệ hạ mà không hoàn toàn lệ thuộc bởi Thái tử. Bởi vì tính tình ngay thẳng cho nên cùng với Thái tử có nhiều bất mãn. Lúc này các phái, chỉ sợ ai cũng thèm thuồng, muốn thi nhau tranh đoạt chức vị này!”
Âu Dương Noãn có chút suy nghĩ: “Theo lý mà nói thì cấm vệ quân hẳn là phải nhận được tin tức trước rồi lập tức liền đến hiện trường. Vì sao người của chàng cũng đều đã đến mà bọn họ vẫn chưa tới?”
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ đầu nàng: “Nàng quả nhiên là nghĩ rất nhiều. Sau khi xảy ra chuyện Cao Tiến bị giam giữ nên ta chỉ có thể bắt tay làm việc từ phó tướng của hắn. Nhưng đáng tiếc lại không thu hoạch được gì!”
Nếu tin tức đến tai Cao Tiến chậm trễ vậy thì chứng minh có người muốn mượn cơ hội này trừ bỏ hắn.
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, nghiêm túc hỏi: “Như vậy, chàng muốn tranh đoạt quyền chỉ huy cấm vệ quân sao?”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu: “Đây là thời cơ hết sức mẫn cảm. Ta cùng phụ vương cũng không nghĩ sẽ tham gia, chi bằng cứ thảnh thơi đem chuyện này điều tra rõ ràng!”
Âu Dương Noãn nhíu mày: Điều tra rõ ràng? Người sau lưng sẽ dễ dàng để chuyện này bị điều tra sao?”
Tiếu Trọng Hoa nói: Trước mắt Bệ hạ giao cho tam tư hội thẩm, phái ra quan lão luyện điều tra về đám cháy. Bởi vì việc này liên quan đến Cao Xương, Cửu hoàng tử đã yêu cầu được tham gia vào toàn bộ quá trình điều tra!”
Nghĩ đến Mộ Hiên Viên, Âu Dương Noãn lắc lắc đầu. Nàng vẫn không rõ, vị hoàng tử này có lý do gì mà mặc kệ muội muội không lo, chỉ lo che chở cho nàng.
Âu Dương Noãn thở dài: “Chuyện này cũng thật là khéo. Khó có dịp Đổng trắc phi mời đi dâng hương, lại bất ngờ đúng lúc dịch quán bị cháy. Càng khó hơn là cư nhiên còn rất nhiều thích khách đến ám sát, khiến chúng ta không minh bạch bị cuốn vào. Hiện tại, vị công chúa kia lại thành ân nhân cứu mạng của ta. Chàng nói xem, có phải rất có ý nghĩa hay không?”
Tiếu Trọng Hoa thấy Âu Dương Noãn nói đôi ba câu đã chỉ rõ những điểm kỳ quái thì không khỏi bật cười: “Nàng nha, đem hoài nghi của mình cất cho kỹ, đừng biểu lộ trước mặt người ngoài mới phải. Dù sao người ta đào cái hố cho nàng, nàng cũng nên hảo hảo nhảy xuống, đừng khiến người ta phải thất vọng!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: Mặc kệ người khác có dụng ý gì, Mộ Hương Tuyết cứu ta là sự thật. Nếu không có nàng, có khả năng ta đã không thể còn sống mà gặp chàng!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng ôm vào trong ngực. Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, cơ hồ như đánh mất năng lực hô hấp.
Lúc nghe nàng gặp nguy hiểm, hắn dường như không thể khống chế chính mình. Thậm chí còn đánh mất cả lý trí lẫn năng lực phán đoán tình thế. Cũng may…..nàng không sao.
Đúng lúc này từ phía sau, Hồng Ngọc mang thức ăn vào. Âu Dương Noãn mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của hắn: “Vừa rồi còn không biết. Hiện tại mới phát hiện rất đói bụng!”
Tiếu Trọng Hoa thế nhưng lại không cảm thấy. Âu Dương Noãn giơ đũa lên, thấy hắn chỉ mỉm cười nhìn mình thì nói: “Chàng không đói sao?”
Tiếu Trọng Hoa mới được cấp báo Âu Dương Noãn bị tập kích, cả kinh ngay cả y phục cũng không kịp mặc chỉnh tề. Hiện tại thấy nàng bình an vô sự như vậy là đủ rồi, sao còn tâm tư lo lắng có đói bụng hay không.
Hắn mỉm cười ôn nhu nói: “Trước kia hành quân tác chiến, liên tục hành quân mười ngày không hạt cơm vào bụng rất nhiều. Ta cùng các tướng sĩ vẫn chịu đựng được, hiện tại chỉ một bữa, thì có làm sao?”
Âu Dương Noãn ăn hai đũa, đột nhiên cười rộ lên.
Tiếu Trọng Hoa kinh ngạc nhìn nàng, nàng ho khan hai tiếng, lại nghiêm mặt nói: “Quận vương, từ hôm nay trở đi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân liền đến ở trong nhà chúng ta. Chàng nói cơ hội như vậy, làm thế nào mới tốt đây?”
Tiếu Trọng Hoa nghe nàng nói ba chữ nhà chúng ta thì trên mặt liền mỉm cười. Sau khi nghe hết câu, sắc mặt lại âm trầm xuống: “Không chỉ có nàng, còn có vị Cửu hoàng tử kia nữa!”
Cái gì? Mộ Hiên Viên? Điều này sao có thể?”
/569
|