Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 20 - Chương 12

/112


Edit: Preiya

An Cẩm Tú vội vàng chạy tới Tiêu Hoa sảnh, người thị vệ Tiêu Hoa Sảnh do ngoại gia (bên nhà ngoại Tần thị) được ra lệnh không cho An Cẩm Tú vào, nói là phu nhân có lệnh, người trong phủ không ai được gặp An Nguyên Chí, “Cút ngay!” An Cẩm Tú giận dữ khiển trách một tiếng, rồi cất bước đi vào trong, người do ngoại gia phân phó cũng không dám ra tay chạm vào nàng.

Quả thật nhóm thị vệ không dám chạm vào An Cẩm Tú, từng bước một lui về sau, sau cùng bị An Cẩm Tú bức lui vào trong cùng của Tiêu Hoa sảnh.

“Tỷ?” An Nguyên Chí trong phòng khách đã nghe thấy tiếng tranh cãi của An Cẩm Tú và nhóm thị vệ, thấy An Cẩm Tú đã vào đến sảnh liền vội vàng gọi nàng một tiếng. Một đại tiểu thư của gia tộc đi tranh cãi cùng với nam bộc, nếu việc này bị truyền ra, vị tỷ tỷ này của hắn còn muốn thanh danh hay không đây?

An Cẩm Tú nhìn thấy An Nguyên Chí, bỗng trước mắt nàng biến thành một màu đen, cũng may được Tử Uyên đứng phía sau đỡ lấy.

“Tỷ”, An Nguyên Chí nói với An Cẩm Tú: “Ngươi mau trở về đi, không cần phải đến chỗ này.”

Hai tay của An Nguyên Chí bị trói sau lưng, cả người quỳ trên đống đá vụn, hai đầu gối cũng bị trói lại, muốn đứng lên cũng không đứng nổi.

An Cẩm Tú giận đến phát run, nàng nhìn đống đá vụn sắc nhọn, An Nguyên Chí quỳ trên đó, có khác gì quỳ trên hàng đinh đâu? Một cái thấy máu, một cái không thấy máu sao?

“Nhị tiểu thư”, Hai ma ma già đi tới trước mặt của An Cẩm Tú và cúi người thi lễ với nàng, biết rõ còn cố hỏi: “Sao người lại đến đây? Phu nhân đã phân phó, nơi này không thể để cho người vào.”

“Không thể cho người vào ư?” An Cẩm Tú lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi là người hay là quỷ?”

Ngày thường, hai lão bà đều là quản gia thân tín của Tần thị, những kẻ nịnh bợ Tần thị này đều khinh thường An Cẩm Tú, nghe nàng nói vậy, liền cười lạnh nói: “Nhị tiểu thư có tức giận cũng không cần phát giận với chúng nô tỳ, đây là mệnh lệnh của phu nhân.”

“Tránh ra.” An Cẩm Tú bảo hai vị lão bà nhường đường cho mình.

Hai lão bà mở miệng gọi phu nhân, mượn Tần thị để trấn áp An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú nâng tay lên vung hai bạt tai, kiếp trước nàng giúp Ngũ hoàng tử đoạt người trong thiên hạ, ngay cả giết người còn không sợ, chẳng lẽ nàng sợ đánh người sao? Hai cái bạt tai này dùng hết lực để đánh ra, tiếng vang khiến mọi người trong phòng khách đều nghe thấy.

Trong hai ma ma có một người đã trúng một cái tát của An Cẩm Tú, bị choáng váng, đứng đó nửa ngày cũng không động đậy.

An Cẩm Tú liền đẩy hai ma ma già này ra, chạy nhanh vài bước tới trước mặt của An Nguyên Chí. “Đệ sao rồi?” An Cẩm Tú vừa hỏi An Nguyên Chí vừa ngồi xổm xuống, kéo sợ dây thừng trói hắn. Dây thừng buộc quá chặt, dường như hợp thành một với quần áo siết vào trong da thịt của hắn, nàng kéo vài cái nhưng cũng không thể tháo bỏ được dây thừng.

“Làm sao sống tiếp nữa đây!” Hai người quản gia hồi phục lại thần trí, sau đó liền ngã vật xuống đất kêu khóc, các bà sợ Tần Thị, cũng không sợ An Cẩm Tú.

“Tỷ”, An Nguyên Chí sốt ruột, việc này sẽ gây nháo rất lớn, “Tỷ trở về với nương là được rồi, đệ quỳ một chút cũng không sao đâu.”

“Có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để đệ chịu thiệt thòi.” An Cẩm Tú không thèm để ý tới hai lão bà đang kêu khóc không ngừng, lúc này nàng chỉ lo cho An Nguyên Chí, “Chân đệ có đau không?”

“Đệ không sao.” An Nguyên Chí nói.

An Cẩm Tú cũng không quản đến lễ tắc nam nữ gì, bèn vén áo bào của An Nguyên Chí lên,


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status