Hàn Vũ vừa ra khỏi phạm vi lầu dạy học liền nhận được điện thoại gọi tới, cậu đào ra cụ Nokia tội nghiệp của mình, “A lô.”
“Hàn Vũ?” Giọng bên kia điện thoại thật trẻ, cũng thật xa lạ.
“Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Phải là được rồi, cậu đang ở đâu?”
Hàn Vũ nhíu mày, ai vậy? Không lễ phép như vậy, nghĩ nghĩ, cậu vẫn là nhịn xuống tính tình: “Tôi ở khu dạy học….”
“Cuối tuần cậu còn chạy tới khu phòng học làm gì? Tôi đang ở dưới lầu ktx của cậu, nhanh trở lại!” Nói xong cúp điện thoại.
Hàn Vũ có chút căm tức, này rốt cuộc là ai? Giỡn mặt sao?
Căm tức thì căm tức, ktx vẫn phải quay về, cậu vốn đã chuẩn bị về ktx, nếu không cái giờ này, không có lớp, không cho ra ngoài, không về ktx, cậu cũng không có chỗ đi!
Chỉ là, xuất phát từ một chút tâm che giấu và trả thù, Hàn Vũ đặc biệt chọn đường vòng, đi qua chỗ bảo vệ cầm một ít bao gửi cho mình, mới thong thả bước chậm về ktx, đi được một nửa, lại nhận được điện thoại.
“Tiểu Ngũ, cậu ở đâu rồi?” Là Nguyên Lãng.
“Đang trên đường về ktx!” Hàn Vũ tốt tính trả lời: “Thuận tiện tới chỗ bảo vệ, mang đồ về.”
“Thật sự? Vậy thịt bò tương cùng thịt heo khô lần trước có mua không?” Nguyên Lãng vui vẻ, đừng nói, cả phòng không phải chỉ có Hàn Vũ mua đồ trên mạng, nhưng chỉ có Hàn Vũ có thể tìm được mấy cái tiệm kì kì lạ lạ này, lại từ trong tay chủ tiệm đào tới mỹ thực thuần túy nhất.
“Ừ, cũng sắp về rồi! Đúng rồi, có chuyện gì?” Hàn Vũ hỏi.
“A! Đúng rồi, có đàn anh đang chờ cậu ở phòng ngủ chúng ta đó! Cậu nhanh chút!” Vừa được nhắc, Nguyên Lãng mới nhớ mục đích mình gọi điện thoại tới.
“Đàn anh nào?” Hàn Vũ nghi hoặc, sao gần đây mình bận vậy, cậu căn bản không biết người khóa trên, thật ra, nói thật, ngay cả đám cùng lớp cậu cũng không quen hết toàn bộ.
“Chính là người…. cái người lần đó bên cạnh giai nhân…” Nguyên Lãng hàm hồ, Hàn Vũ đoán, có lẽ đàn anh kia đang đợi bên cạnh.
“Được, tôi sắp tới, cậu giúp tôi tiếp đón một chút.” Hàn Vũ cúp điện thoại, tăng tốc độ trở về.
Vừa vào cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy trong phòng hình thành cục diện quỷ dị, Kỳ Lân cùng Nguyên Lãng và vị đàn anh kia, đang không ngừng nói chuyện tào lao mía đao.
An Húc Dương ngược lại hiếm khi không bày ra nhiệt tình của người Đông Bắc, một bộ mặt quan tài, diện vô biểu tình ở cách xa xa, không có ý tứ cho người ta thể diện, chỉ là một bộ dạng thản nhiên, không nói chen vào, tự mình chơi máy tính của mình.
Đàn anh đang ngồi, nhìn thấy Hàn Vũ ôm một bao thật to chen vào, vui vẻ a một cái, nói: “Chỉ vì mấy cái này, để bọn tôi chờ lâu như vậy?”
Hàn Vũ im lặng nhìn hắn một cái — là đàn anh cùng giai nhân đàn piano, trước mắt đang có quan hệ tốt đẹp — không trả lời, lời vị đàn anh này nói ra, tỏ rõ trêu chọc và ngầm bực mình, Hàn Vũ đáp cái gì cũng sai, tốt nhất không nói.
Kỳ Lân hiển nhiên có chút giao tình với vị đàn anh này, lập tức nhảy ra hòa giải, “Anh Minh, bọn em tán gẫu với anh lâu như vậy, cảm tình anh căn bản xem vào mắt a!”
Khâu Minh cười cười với Kỳ Lân, không thèm nhắc lại, chỉ chuyên chú đánh giá Hàn Vũ một phen, sau đó ra hiệu cho cậu mau buông đồ xuống, “Nhanh lên, mấy người Song Bân còn chờ!”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Hàn Vũ bùng bùng bốc lên, làm nửa ngày, hóa ra là chuyện này a!
Nhưng ngay từ đâu cậu chưa từng đáp ứng với đám người này, câu trả lời của cậu rõ ràng là “Để xem!” Thực hiển nhiên, trong mắt đám thiếu gia này căn bản không có từ uyển chuyển từ chối.
Hàn Vũ buồn bực buông bao trong tay, chủ động mở ra, đem một ít thịt bò tương, thịt heo khô, mật ong dinh dưỡng lấy ra chia cho ba người khác.
Kỳ Lân và Nguyên Lãng mặc dù ngại Khâu Minh ở đây, hơi không được tự nhiên, nhưng xuất phát từ nhiệt tình đối với mỹ thực, cuối cùng đều buông kiêu ngạo, trực tiếp chạy tới trước bao của Hàn Vũ, tự mình tìm kiếm đồ mình thích.
Hàn Vũ lui một bước nhường chỗ cho họ, “Các cậu xem rồi làm đi, nhớ mỗi loại chừa cho tôi một chút! Tôi đi trước!”
Nói xong, cũng không chờ Khâu Minh phản ứng, dẫn đầu ra khỏi cửa ktx.
Khâu Minh bên cạnh hứng thú dạt dào vây xem, Hàn Vũ này thật thú vị, người trước mặt hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh không phải không có, chỉ là chưa từng thấy người như cậu ta… Coi thường? Cũng không phải, hẳn là rất nhạt, quá nhạt nhẽo, không vui không giận.
Từ đầu tới cuối đều không thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt không vui hay bất mãn, càng không làm ra cái gì thanh cao, không muốn trộn lẫn với bọn họ, không muốn theo chân bọn họ chơi.
Chỉ là xem vẻ mặt này, cũng không thấy cậu rất vui vẻ, giống như cùng bạn bè bình thường ra ngoài ăn bữa cơm, thậm chí, còn không bằng bạn bè bình thường.
Hắn sờ sờ cằm, chậm rì rì cùng theo ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hàn Vũ ở chỗ cổng ktx.
Hắn bước nhanh tới, dẫn cậu ra ngoài, thẳng tới chỗ bảo vệ, mới nghe cậu mở miệng: “Tuần này tôi không làm báo cáo ra ngoài.”
Khâu Minh cười như không cười nhìn cậu, vẫn giẫm chận đi về phía trước. Khi đi tới cửa, cầm cái gì đó lắc qua lắc lại một chút, liền ra khỏi cổng.
Hàn Vũ ở bên này cổng nghĩ nghĩ, vẫn là theo đi lên, thấy chú Lý bảo vệ cổng, tao nhã cười cười.
Chú Lý nhìn Khâu Minh chờ ngoài cổng, không lên tiếng phẩy phẩy tay, ý bảo cậu nhanh qua đi.
Sau khi ra cửa, Khâu Minh đi tới, hai tay khoanh trước ngực cười hỏi: “Cảm giác làm giai cấp đặc quyền thế nào?”
Hàn Vũ học bộ dạng lúc trước, chỉ liếc mắt nhìn hắn, vẫn như cũ không hé răng. Khâu Minh mất mặc sờ sờ mũi, bỏ tay xuống, “Đi thôi, mọi người còn đang chờ!”
Hắn dẫn Hàn Vũ tới một bãi đỗ xe gần trường học, lái xe mình ra, mang theo Hàn Vũ chạy tới chỗ hôm nay bọn họ hẹn gặp!
Dọc đường đi, Khâu Minh vì hứng thú của mình, luôn tìm đề tài nói chuyện với Hàn Vũ, nhưng mặc kệ nói cái gì, Hàn Vũ đều biểu hiện thiếu hưng trí, ờ ờ hùa theo, cái gì có thể nói hai ba câu, thì chỉ nói hai ba câu.
Thẳng đến khi tới nơi, Khâu Minh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Có phải cậu không muốn phản ứng bọn tôi không?”
Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái — không nghĩ tới nhân vật cấp thiếu gia một đường làm theo ý mình này còn có giác ngộ này a.
Nhưng một ánh mắt kinh ngạc này, lập tức làm Khâu Minh hiểu lầm, xem cặp mắt nhỏ sửng sốt này, cảm tình người ta vẫn luôn là nội liễm không thích nói chuyện, nói chính mình hiểu lầm rồi, hiện tại kinh ngạc như thế!
“Tôi…” Hàn Vũ nhíu mày muốn nói cái gì.
“Được rồi được rồi, tôi không ép cậu nói chuyện, đi thôi, bọn họ đều ở bên trên chờ chúng ta!” Khâu Minh tự nhận rất hiểu ý người cắt ngang lời giải thích Hàn Vũ, mang theo cậu từ bãi đỗ xe ngầm trực tiếp lên hội sở lầu ba mươi bảy.
Cửa thang máy vừa mở, chính là một gian ghế lô chiếm cứ cả tầng, bên trong tốp năm tốp ba ngồi một ít người, trong đó cũng chỉ có Nhạc Song Bân là người quen, còn lại chỉ hơi quen mặt mà thôi.
Thấy hai người tiến vào, Nhạc Song Bân buông cái ly trong tay, ngoắc Hàn Vũ.
“Tiểu Ngũ, lại đây, giới thiệu cho cậu một chút!”
Thấy Nhạc Song Bân một bộ đương nhiên chẳng quan trọng, trong lòng Hàn Vũ tức muốn điên, ý nguyện của cậu trong một đám thanh niên không biết trời cao đất rộng, cũng quả thật không cần biết trời cao đất rộng này, căn bản là một chút giá trị cũng không có.
Hàn Vũ hạ mí mắt, cố gắng bình ổn một chút khó chịu trong lòng mình, lúc nhìn về phía hắn, lại là bình tĩnh và ôn hòa trong dĩ vãng.
“Mấy tên này đều là bạn từ nhỏ của anh, Tiền Việt, Tô Bách Dũng, Bạch Trọng Thư, về phần người mang cậu tới cậu cũng quen, nghe nói còn là người cậu sớm đã tùy tiện bình phẩm qua, Khâu Minh.” Nhạc Song Bân lôi kéo Hàn Vũ giới thiệu từng người, mỗi lần chỉ một người, có thể thấy được ánh mắt đánh giá có chút suy nghĩ của đối phương.
Hàn Vũ đội vỏ ngoài ngoan ngoãn sáng lạng, chào hỏi từng người.
Đồng thời cũng nhạy bén phát hiện, bạn gái bên cạnh mấy người này đều không được giới thiệu, không biết là cố ý, hay là những người này, không lọc nổi vào mắt bị Nhạc thiếu này.
Hàn Vũ không chút để ý nhìn quét qua, tổng cộng bốn nữ, có ba người đều mặt mang tươi cười mềm mại, phân biệt rúc vào bên cạnh Tiền Việt, Tô Bách Dũng cùng Bạch Trọng Thư, khi nhìn tới Hàn Vũ, cũng đều mang theo ý người cẩn thận liếc cậu một cái.
Còn một người khác, khi nhìn thấy Hàn Vũ, vẻ mặt kinh ngạc, khiến Hàn Vũ nhìn cô ta thêm vài lần, vừa nhìn kỹ, phát hiện hóa ra chính là giai nhân An Húc Dương tâm tâm niệm niệm.
Đang suy nghĩ cô làm sao lại ở đây, liền thấy cô ta giống như một con bươm bướm, bay vào lòng Khâu Minh đi vào sau cậu!
Đối với cảnh tượng này, cậu hơi nhíu nhíu mày.
“Sớm nghe Nhạc thiếu nhắc tới cậu a! Hiếm thấy a, có thể vào mắt Nhạc thiếu của bọn tôi cũng không nhiều!” Cái người tên Bạch Trọng Thư vung chân dài của mình đi tới bên cạnh Hàn Vũ.
“Bạch…” Dừng một chút, Hàn Vũ vẫn quyết định nhập cảnh tùy tục, “Bạch thiếu quá khen, nào có cái gì vào hay không vào mắt, chẳng qua là Nhạc thiếu nể mặt thôi!”
Trường hợp cần nói Hàn Vũ sẽ nói, chỉ là cậu thật sự không thích, cũng không thích ứng với trường hợp thế này.
Bạch Trọng Thư tỉ mỉ nhìn nhìn biểu tình của Hàn Vũ khi nói những lời này, bình tĩnh ôn hòa, thật đúng là rất có bộ dạng gợn sóng không sợ hãi, Bạch Trọng Thư nhìn cũng không khỏi nhíu mày.
Khâu Minh phía sau ôm “giai nhân” đi đến trước, vỗ vỗ bả vai Bạch Trọng Thư, “Có gọi đồ ăn không, đói chết, cơm trưa còn chưa ăn!”
“Cậu cơm trưa không ăn còn chậm trễ tới lúc này?” Bạch Trọng Thư tức giận chụp móng heo của hắn.
“Còn không phải các cậu bảo tôi thuận tiện mang người lại đây sao, bằng không làm sao lâu như vậy?” Khâu Minh oán giận.
“Khâu Minh, anh muốn ăn cái gì, em gọi cho anh!” ‘Giai nhân’ hợp thời lên tiếng, biểu hiện sự săn sóc của mình. Đăng bởi: admin
“Hàn Vũ?” Giọng bên kia điện thoại thật trẻ, cũng thật xa lạ.
“Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Phải là được rồi, cậu đang ở đâu?”
Hàn Vũ nhíu mày, ai vậy? Không lễ phép như vậy, nghĩ nghĩ, cậu vẫn là nhịn xuống tính tình: “Tôi ở khu dạy học….”
“Cuối tuần cậu còn chạy tới khu phòng học làm gì? Tôi đang ở dưới lầu ktx của cậu, nhanh trở lại!” Nói xong cúp điện thoại.
Hàn Vũ có chút căm tức, này rốt cuộc là ai? Giỡn mặt sao?
Căm tức thì căm tức, ktx vẫn phải quay về, cậu vốn đã chuẩn bị về ktx, nếu không cái giờ này, không có lớp, không cho ra ngoài, không về ktx, cậu cũng không có chỗ đi!
Chỉ là, xuất phát từ một chút tâm che giấu và trả thù, Hàn Vũ đặc biệt chọn đường vòng, đi qua chỗ bảo vệ cầm một ít bao gửi cho mình, mới thong thả bước chậm về ktx, đi được một nửa, lại nhận được điện thoại.
“Tiểu Ngũ, cậu ở đâu rồi?” Là Nguyên Lãng.
“Đang trên đường về ktx!” Hàn Vũ tốt tính trả lời: “Thuận tiện tới chỗ bảo vệ, mang đồ về.”
“Thật sự? Vậy thịt bò tương cùng thịt heo khô lần trước có mua không?” Nguyên Lãng vui vẻ, đừng nói, cả phòng không phải chỉ có Hàn Vũ mua đồ trên mạng, nhưng chỉ có Hàn Vũ có thể tìm được mấy cái tiệm kì kì lạ lạ này, lại từ trong tay chủ tiệm đào tới mỹ thực thuần túy nhất.
“Ừ, cũng sắp về rồi! Đúng rồi, có chuyện gì?” Hàn Vũ hỏi.
“A! Đúng rồi, có đàn anh đang chờ cậu ở phòng ngủ chúng ta đó! Cậu nhanh chút!” Vừa được nhắc, Nguyên Lãng mới nhớ mục đích mình gọi điện thoại tới.
“Đàn anh nào?” Hàn Vũ nghi hoặc, sao gần đây mình bận vậy, cậu căn bản không biết người khóa trên, thật ra, nói thật, ngay cả đám cùng lớp cậu cũng không quen hết toàn bộ.
“Chính là người…. cái người lần đó bên cạnh giai nhân…” Nguyên Lãng hàm hồ, Hàn Vũ đoán, có lẽ đàn anh kia đang đợi bên cạnh.
“Được, tôi sắp tới, cậu giúp tôi tiếp đón một chút.” Hàn Vũ cúp điện thoại, tăng tốc độ trở về.
Vừa vào cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy trong phòng hình thành cục diện quỷ dị, Kỳ Lân cùng Nguyên Lãng và vị đàn anh kia, đang không ngừng nói chuyện tào lao mía đao.
An Húc Dương ngược lại hiếm khi không bày ra nhiệt tình của người Đông Bắc, một bộ mặt quan tài, diện vô biểu tình ở cách xa xa, không có ý tứ cho người ta thể diện, chỉ là một bộ dạng thản nhiên, không nói chen vào, tự mình chơi máy tính của mình.
Đàn anh đang ngồi, nhìn thấy Hàn Vũ ôm một bao thật to chen vào, vui vẻ a một cái, nói: “Chỉ vì mấy cái này, để bọn tôi chờ lâu như vậy?”
Hàn Vũ im lặng nhìn hắn một cái — là đàn anh cùng giai nhân đàn piano, trước mắt đang có quan hệ tốt đẹp — không trả lời, lời vị đàn anh này nói ra, tỏ rõ trêu chọc và ngầm bực mình, Hàn Vũ đáp cái gì cũng sai, tốt nhất không nói.
Kỳ Lân hiển nhiên có chút giao tình với vị đàn anh này, lập tức nhảy ra hòa giải, “Anh Minh, bọn em tán gẫu với anh lâu như vậy, cảm tình anh căn bản xem vào mắt a!”
Khâu Minh cười cười với Kỳ Lân, không thèm nhắc lại, chỉ chuyên chú đánh giá Hàn Vũ một phen, sau đó ra hiệu cho cậu mau buông đồ xuống, “Nhanh lên, mấy người Song Bân còn chờ!”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Hàn Vũ bùng bùng bốc lên, làm nửa ngày, hóa ra là chuyện này a!
Nhưng ngay từ đâu cậu chưa từng đáp ứng với đám người này, câu trả lời của cậu rõ ràng là “Để xem!” Thực hiển nhiên, trong mắt đám thiếu gia này căn bản không có từ uyển chuyển từ chối.
Hàn Vũ buồn bực buông bao trong tay, chủ động mở ra, đem một ít thịt bò tương, thịt heo khô, mật ong dinh dưỡng lấy ra chia cho ba người khác.
Kỳ Lân và Nguyên Lãng mặc dù ngại Khâu Minh ở đây, hơi không được tự nhiên, nhưng xuất phát từ nhiệt tình đối với mỹ thực, cuối cùng đều buông kiêu ngạo, trực tiếp chạy tới trước bao của Hàn Vũ, tự mình tìm kiếm đồ mình thích.
Hàn Vũ lui một bước nhường chỗ cho họ, “Các cậu xem rồi làm đi, nhớ mỗi loại chừa cho tôi một chút! Tôi đi trước!”
Nói xong, cũng không chờ Khâu Minh phản ứng, dẫn đầu ra khỏi cửa ktx.
Khâu Minh bên cạnh hứng thú dạt dào vây xem, Hàn Vũ này thật thú vị, người trước mặt hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh không phải không có, chỉ là chưa từng thấy người như cậu ta… Coi thường? Cũng không phải, hẳn là rất nhạt, quá nhạt nhẽo, không vui không giận.
Từ đầu tới cuối đều không thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt không vui hay bất mãn, càng không làm ra cái gì thanh cao, không muốn trộn lẫn với bọn họ, không muốn theo chân bọn họ chơi.
Chỉ là xem vẻ mặt này, cũng không thấy cậu rất vui vẻ, giống như cùng bạn bè bình thường ra ngoài ăn bữa cơm, thậm chí, còn không bằng bạn bè bình thường.
Hắn sờ sờ cằm, chậm rì rì cùng theo ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hàn Vũ ở chỗ cổng ktx.
Hắn bước nhanh tới, dẫn cậu ra ngoài, thẳng tới chỗ bảo vệ, mới nghe cậu mở miệng: “Tuần này tôi không làm báo cáo ra ngoài.”
Khâu Minh cười như không cười nhìn cậu, vẫn giẫm chận đi về phía trước. Khi đi tới cửa, cầm cái gì đó lắc qua lắc lại một chút, liền ra khỏi cổng.
Hàn Vũ ở bên này cổng nghĩ nghĩ, vẫn là theo đi lên, thấy chú Lý bảo vệ cổng, tao nhã cười cười.
Chú Lý nhìn Khâu Minh chờ ngoài cổng, không lên tiếng phẩy phẩy tay, ý bảo cậu nhanh qua đi.
Sau khi ra cửa, Khâu Minh đi tới, hai tay khoanh trước ngực cười hỏi: “Cảm giác làm giai cấp đặc quyền thế nào?”
Hàn Vũ học bộ dạng lúc trước, chỉ liếc mắt nhìn hắn, vẫn như cũ không hé răng. Khâu Minh mất mặc sờ sờ mũi, bỏ tay xuống, “Đi thôi, mọi người còn đang chờ!”
Hắn dẫn Hàn Vũ tới một bãi đỗ xe gần trường học, lái xe mình ra, mang theo Hàn Vũ chạy tới chỗ hôm nay bọn họ hẹn gặp!
Dọc đường đi, Khâu Minh vì hứng thú của mình, luôn tìm đề tài nói chuyện với Hàn Vũ, nhưng mặc kệ nói cái gì, Hàn Vũ đều biểu hiện thiếu hưng trí, ờ ờ hùa theo, cái gì có thể nói hai ba câu, thì chỉ nói hai ba câu.
Thẳng đến khi tới nơi, Khâu Minh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Có phải cậu không muốn phản ứng bọn tôi không?”
Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái — không nghĩ tới nhân vật cấp thiếu gia một đường làm theo ý mình này còn có giác ngộ này a.
Nhưng một ánh mắt kinh ngạc này, lập tức làm Khâu Minh hiểu lầm, xem cặp mắt nhỏ sửng sốt này, cảm tình người ta vẫn luôn là nội liễm không thích nói chuyện, nói chính mình hiểu lầm rồi, hiện tại kinh ngạc như thế!
“Tôi…” Hàn Vũ nhíu mày muốn nói cái gì.
“Được rồi được rồi, tôi không ép cậu nói chuyện, đi thôi, bọn họ đều ở bên trên chờ chúng ta!” Khâu Minh tự nhận rất hiểu ý người cắt ngang lời giải thích Hàn Vũ, mang theo cậu từ bãi đỗ xe ngầm trực tiếp lên hội sở lầu ba mươi bảy.
Cửa thang máy vừa mở, chính là một gian ghế lô chiếm cứ cả tầng, bên trong tốp năm tốp ba ngồi một ít người, trong đó cũng chỉ có Nhạc Song Bân là người quen, còn lại chỉ hơi quen mặt mà thôi.
Thấy hai người tiến vào, Nhạc Song Bân buông cái ly trong tay, ngoắc Hàn Vũ.
“Tiểu Ngũ, lại đây, giới thiệu cho cậu một chút!”
Thấy Nhạc Song Bân một bộ đương nhiên chẳng quan trọng, trong lòng Hàn Vũ tức muốn điên, ý nguyện của cậu trong một đám thanh niên không biết trời cao đất rộng, cũng quả thật không cần biết trời cao đất rộng này, căn bản là một chút giá trị cũng không có.
Hàn Vũ hạ mí mắt, cố gắng bình ổn một chút khó chịu trong lòng mình, lúc nhìn về phía hắn, lại là bình tĩnh và ôn hòa trong dĩ vãng.
“Mấy tên này đều là bạn từ nhỏ của anh, Tiền Việt, Tô Bách Dũng, Bạch Trọng Thư, về phần người mang cậu tới cậu cũng quen, nghe nói còn là người cậu sớm đã tùy tiện bình phẩm qua, Khâu Minh.” Nhạc Song Bân lôi kéo Hàn Vũ giới thiệu từng người, mỗi lần chỉ một người, có thể thấy được ánh mắt đánh giá có chút suy nghĩ của đối phương.
Hàn Vũ đội vỏ ngoài ngoan ngoãn sáng lạng, chào hỏi từng người.
Đồng thời cũng nhạy bén phát hiện, bạn gái bên cạnh mấy người này đều không được giới thiệu, không biết là cố ý, hay là những người này, không lọc nổi vào mắt bị Nhạc thiếu này.
Hàn Vũ không chút để ý nhìn quét qua, tổng cộng bốn nữ, có ba người đều mặt mang tươi cười mềm mại, phân biệt rúc vào bên cạnh Tiền Việt, Tô Bách Dũng cùng Bạch Trọng Thư, khi nhìn tới Hàn Vũ, cũng đều mang theo ý người cẩn thận liếc cậu một cái.
Còn một người khác, khi nhìn thấy Hàn Vũ, vẻ mặt kinh ngạc, khiến Hàn Vũ nhìn cô ta thêm vài lần, vừa nhìn kỹ, phát hiện hóa ra chính là giai nhân An Húc Dương tâm tâm niệm niệm.
Đang suy nghĩ cô làm sao lại ở đây, liền thấy cô ta giống như một con bươm bướm, bay vào lòng Khâu Minh đi vào sau cậu!
Đối với cảnh tượng này, cậu hơi nhíu nhíu mày.
“Sớm nghe Nhạc thiếu nhắc tới cậu a! Hiếm thấy a, có thể vào mắt Nhạc thiếu của bọn tôi cũng không nhiều!” Cái người tên Bạch Trọng Thư vung chân dài của mình đi tới bên cạnh Hàn Vũ.
“Bạch…” Dừng một chút, Hàn Vũ vẫn quyết định nhập cảnh tùy tục, “Bạch thiếu quá khen, nào có cái gì vào hay không vào mắt, chẳng qua là Nhạc thiếu nể mặt thôi!”
Trường hợp cần nói Hàn Vũ sẽ nói, chỉ là cậu thật sự không thích, cũng không thích ứng với trường hợp thế này.
Bạch Trọng Thư tỉ mỉ nhìn nhìn biểu tình của Hàn Vũ khi nói những lời này, bình tĩnh ôn hòa, thật đúng là rất có bộ dạng gợn sóng không sợ hãi, Bạch Trọng Thư nhìn cũng không khỏi nhíu mày.
Khâu Minh phía sau ôm “giai nhân” đi đến trước, vỗ vỗ bả vai Bạch Trọng Thư, “Có gọi đồ ăn không, đói chết, cơm trưa còn chưa ăn!”
“Cậu cơm trưa không ăn còn chậm trễ tới lúc này?” Bạch Trọng Thư tức giận chụp móng heo của hắn.
“Còn không phải các cậu bảo tôi thuận tiện mang người lại đây sao, bằng không làm sao lâu như vậy?” Khâu Minh oán giận.
“Khâu Minh, anh muốn ăn cái gì, em gọi cho anh!” ‘Giai nhân’ hợp thời lên tiếng, biểu hiện sự săn sóc của mình. Đăng bởi: admin
/99
|