Vừa ra khỏi cửa, Hàn Vũ dùng đủ loại kĩ xảo, muốn vứt bỏ bàn tay to của Tả Duy Đường đang chụp cổ tay mình.
“A….” Tả Duy Đường lầm bầm không tới nơi tới chốn, “Đừng uổng phí sức lực, tới nơi nên thả tự nhiên sẽ thả em.”
Thân thể Hàn Vũ cứng đờ, dừng chân lại không hề hoạt động, nhìn y, “Đi đâu?”
Tả Duy Đường không hiểu ra sao nhìn cậu một cái, cứng nhắc nói: “Ăn cơm. Em muốn đi đâu?”
Khóe mắt giật một cái, bỗng chốc mất đi động lực giãy dụa, càng không hé răng nữa — lời này, nghe thế nào như cậu mới là người không có ý tốt?!
Tả Duy Đường nhất thời vừa lòng, thả lỏng lực đạo ở tay, chuyển từ kiềm chế cổ tay thành nắm cổ tay, đi đến xe mình trong sân.
Xe thật thuận lợi đỗ vào bãi đỗ ngầm dưới một nhà hàng, hai người trực tiếp theo thang máy tới nhà hàng xoay tròn ngắm cảnh tầng cao nhất, sau khi ngồi xuống, Tả Duy Đường đưa thực đơn vào tay Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn y một cái, nhận lấy, liếc mắt một cái, cơ bản đều là tiếng Pháp, mày tự nhiên nhảy hai cái, phạch một cái khép lại menu.
“Sao vậy?” Tả Duy Đường khó hiểu, vừa rồi không phải còn tốt sao?
“Không nhìn ra chữ.” Hàn Vũ thản nhiên nói, tiếng Pháp, tuy Hàn Vũ nhận biết không nhiều lắm, nhưng một phần menu còn chưa làm khó được cậu, nhưng, Hàn Vũ mười chín tuổi khẳng định không biết.
Tả Duy Đường hiểu, đón lấy menu, mở ra liếc một cái, cũng phạch cái khép lại, gọi phục vụ tới: “Lấy sai menu rồi!”
Phục vụ đón lấy xem qua, cười cười xin lỗi — tuy rằng chỗ này của bọn họ xứng với cái tên nhà hàng Pháp cao cấp, nhưng menu thế này, đều chuẩn bị cho khách hàng muốn mượn để khẳng định sự sa hoa của bản thân, đối với khách hàng thật sự tới nếm thử đầu bếp của bọn họ, đến chỗ bọn họ tiêu phí, bọn họ đều tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách hàng.
Phục vụ thu hồi menu, từ trên tay đổi một cái mới cho bọn họ, lễ phép lui ra.
Hàn Vũ nhận thực đơn mới trong tay, khóe miệng giựt tới độ sắp không về được vị trí ban đầu — thế này cũng được?!
Thời gian chờ đồ ăn, Hàn Vũ vì không để không khí xấu hổ, nhếch miệng muốn tìm một đề tài, kết quả lục lọi trong bụng nửa ngày, mới nhớ ra, chính mình chỉ biết một cái tên của người ta, trừ cái đó ra, căn bản không biết tí gì về người đàn ông đối diện.
Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ, “Nói cái gì đi.”
Đây là câu trần thuật, mà không phải câu hỏi.
Hàn Vũ 囧囧 hữu thần ngắm y một cái, không biết mình nên cho y vẻ mặt gì, suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy được đối với người thế này, nói thẳng là biện pháp hữu hiệu nhất, “Tả tiên sinh, anh lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy…. đối với tôi, rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Tả Duy Đường nhíu mày, bất mãn nhìn cậu, “Em gọi tôi là gì?”
“Tả tiên sinh…” Chữ “sinh” cuối cùng gần như nghẹn trong họng, lời còn lại cũng theo sắc mặt bỗng nhiên đen thùi của đối phương tự động tiêu tán — được rồi, cậu biết mình ở đây ai cũng không thể trêu vào, chỉ là, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Con thảo nê mã trong lòng Hàn Vũ xao động không thôi không ngừng rít gào, trên mặt lại chỉ treo lên vẻ mặt nghi hoặc bình thường nhất, “Vậy…. tôi phải xưng hô với anh thế nào mới thích hợp?”
Tả Duy Đường ôm ngực, cười như không cười nhìn cậu, không nói.
“Nếu không, gọi anh Tả đại ca?” Luận theo tuổi tác, mình ngược lại lớn hơn y a.
Tả Duy Đường nhướng mi, hiển nhiên không quá vừa lòng xưng hô này?
“Tả thiếu?” Một vòng bọn người kia hình như đều thích kêu thế.
“……” Sắc mặt càng đen.
“Tả Duy Đường?” Xưng hô này thật hợp ý cậu, ít nhất chứng minh hai người là ngang hàng.
“……” Tiếp tục nhướng mày.
“……” Lặng im một hồi, “Anh Đường?” Giống y như anh họ.
(chữ Đường 棠 trong tên anh Tả cùng âm với 堂哥 = đường ca = anh họ)
“…..” Còn không vừa lòng!
“Đừng nói anh muốn tôi gọi anh trai (哥 = ca) hay là Duy Đường chứ?” Hàn Vũ tức giận, bọn họ còn không thân tới vậy đi?
“…..” Sắc mặt hơi bớt giận, giống như có thể tiếp nhận.
“…..” Đổi thành Hàn Vũ không nói gì, sau một lúc lâu, “Gọi Duy Đường có thể chứ?”
Đối phương vui vẻ xoa cằm.
“Duy…… Đường…….” Gọi thật gian nan, cậu thật sự không quen, “Anh nói trước đi, lời anh nói lúc ở nhà sư phụ là có ý gì?”
“Em thật sự không hiểu?” Tả Duy Đường cực kì nghi ngờ nhìn cậu.
Hiểu cái gì? —- Hàn Vũ oán thầm, lòng người cách một cái bụng, nỗi lòng cha ruột tôi tôi còn không dám nói có thể nhìn thấu trăm phần trăm, huống chi là anh, nhiều nhất chỉ có thể đoán được ba phần ý tưởng của anh a!
Tả Duy Đường im lặng thật lâu, như đang suy xét độ đáng tin trong lời nói của Hàn Vũ, hoặc như đang châm chước nên biểu đạt ý tứ mình thế nào mới chuẩn xác, cuối cùng, y trầm khuôn mặt âm trầm xuống, nói: “Tôi….. coi trọng em.”
Trong nháy mắt đó, Hàn Vũ chỉ cảm thấy một đạo sấm sét rạch trời quang, tai mình hỏng mất rồi, xuất hiện huyễn thính, thậm chí là ảo giác, còn là loại thật nghiêm trọng.
Những lời này, tuy so với câu “Tôi muốn em.” kiêu ngạo lần đầu tiên có vẻ chân thành hơn, nhưng…. từ miệng người này nói ra…..
Hàn Vũ lần lượt xem vẻ mặt và ánh mắt đối phương, cuối cùng, cậu chỉ nhìn ra khuôn mặt nghiêm túc bình tĩnh, cùng với ánh mắt bướng bỉnh mãnh liệt.
“Anh……” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi, đáng tiếc không đeo kính, kinh ngạc trong mắt cậu không bị chặn lại — trong đầu thanh niên hiện tại rốt cuộc chứa cái quái gì thế?
Xem, trước tới một Nhạc Song Bân tự cho rằng mình bụng dạ khó lường, hiện tại lại thêm một Tả Duy Đường vui giận khó dò, đúng rồi, còn có cái “ngoại lệ” cậu từng nghe bọn Nguyên Lãng nhắc tới….. Ngoại lệ?
“Không phải anh từng đi lính? Come out, xuất ngũ chứ?” Trong đầu đột nhiên nhảy ra ý tưởng này, khiến Hàn Vũ trực tiếp hỏi ra câu hỏi đã vọt tới miệng.
Tả Duy Đường hơi kinh ngạc.
“Quả nhiên…. là thật?” Hàn Vũ có phần không dám tin, cậu là cái số phận gì….. vậy mà để cậu gặp được “ngoại lệ” này?
“Em biết tôi?” Tả Duy Đường tăng thêm hứng thú nghiêng người lên trước, kề sát vào Hàn Vũ.
Hàn Vũ đột nhiên bị một khuôn mặt áp sát kinh ngạc nhảy dựng, yên lặng nhìn lên, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này tuy nhìn qua không quá xuất sắc, nhưng nhìn gần, mỗi một chỗ đều lộ ra mị lực kỳ dị, mà ánh mắt kia là có mị lực nhất, khiến Hàn Vũ chỉ dám rũ mắt xuống, nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám nhìn, rất sợ mình không cẩn thận sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
“Không biết, chỉ nghe người khác nói qua.” Hàn Vũ dời tầm mắt đi, thản nhiên đáp.
“Nga, người khác nói thế nào?” Y đó giờ không để ý người khác nhìn mình thế nào, chỉ có lúc này, y vô cùng muốn biết, mình trong lòng Hàn Vũ là hình dáng thế nào.
Hàn Vũ kỳ quái nhìn y — y đâu có giống người sẽ để ý ánh nhìn của người khác.
“Đều là nghe bạn cùng phòng tôi nói, mọi người thật ra rất sùng bái anh, bọn họ cảm thấy anh rất đàn ông….” Hàn Vũ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Tả Duy Đường, thấy y không giống như không vui, đột nhiên cảm thấy, thật ra đây cũng là một đề tài nha, nghĩ vậy, càng dụng tâm nhớ lại đủ thứ bọn Nguyên Lãng từng nói.
“Nói anh rất thành công trong sự nghiệp, công ty sắp đạt tới quy mô đưa ra thị trường, mới năm năm mà thôi…. À! Đúng rồi, bọn họ nói, nếu xếp đúng bối phận, anh so với bọn tôi còn lớn hơn một lứa nữa, bọn tôi gặp anh đều phải gọi một tiếng chú.” Câu này Hàn Vũ vừa mới nói xong, lập tức lại biến thành con cừu bị sói đe dọa.
Người này sao lại đổi sắc mặt rồi? Rốt cuộc y là cái thể chất gì thế? Trước khi tức giận một chút dấu hiệu cũng không có a!
“Không cho gọi chú!” Tả Duy Đường đen mặt, trầm giọng ra lệnh.
Hàn Vũ không nghĩ tới, y đột nhiên tức giận là do cách xưng hô này?
Trời biết, cậu càng không thích gọi y là chú! Nghĩ vậy, Hàn Vũ thức thời gật đầu.
Phục vụ hợp thời mang bữa tối đến, trước mặt hai người theo thứ tự được đặt gan ngỗng áp tương sò điệp, sườn lợn cay, canh cà rốt hương vị cực kì mê người cùng với một chai Bordeaux đủ niên đại, không quá đa dạng, nhưng với người lần đầu tiên ăn món Pháp, đã có thể khiến người ta thông qua ba món ăn này hiểu được văn hóa đằng sau ẩm thực, cũng có thể hưởng thụ được ham muốn ăn uống thật lớn.
Hàn Vũ kinh ngạc nhìn Tả Duy Đường, không thấy được bất cứ lời đáp lại nào, đối phương đã thản nhiên cầm lấy bộ đồ ăn, đối với Hàn Vũ mồ côi mười chín tuổi chân chính mà nói, đây là săn sóc đến không thể săn sóc hơn, nhưng đồng dạng, đối với Hàn Vũ kia mà nói, này cũng là săn sóc cậu vĩnh viễn không hiểu được.
Tự dưng, tim Hàn Vũ hung hăng đập một chút, cậu che dấu cầm lấy dao nĩa, chuyên tâm vào thức ăn trước mặt.
Tối đó, Hàn Vũ lần thứ hai được Tả Duy Đường dùng xe đưa tới dưới bóng cây gần cổng trường, nhưng không giống lần đầu tiên có thể thuận lợi xuống xe.
Tả Duy Đường dừng xe, ngón tay như có như không nhịp lên tay lái, nghiêng mặt nhìn Hàn Vũ ngồi ở vị trí phó lái.
“Em suy nghĩ thế nào rồi?”
Lộp bộp một tiếng, tim Hàn Vũ đột nhiên ngừng đập một nhịp — hóa ra là đang chờ cậu! Cậu còn tưởng thời gian một bữa ăn, y không nhắc lại chuyện này là đã quên rồi.
Hàn Vũ nắm nắm dây an toàn trên người mình, không biết trả lời làm sao.
“Tôi đã nói rồi.” Ánh mắt bình tĩnh của Tả Duy Đường, nhìn Hàn Vũ.
Đúng, đã nói rồi, chỉ là lúc ấy cậu bận 囧, căn bản không có thời gian suy xét độ tin cậy của câu nói kia.
Hơn nữa, cái đó…. có thể tính là một câu hỏi không?
Nếu đúng…. vậy cậu…..
Từ chối? Người bên cạnh có thể chấp nhận không? Hàn Vũ trộm liếc y.
Đồng ý? Giữa bọn họ có tình cảm tới mức đó sao? Hơn nữa, bỏ qua vấn đề tình cảm, chính bản thân cậu còn rất nhiều kiêng kị, nào có bộ dạng không kiêng nể gì như cái vị bên cạnh.
“Tôi cần ngẫm lại….” Hàn Vũ trả lời mơ hồ, nhưng cũng là một loại trả lời thuận theo, suy nghĩ một chút, không phải từ chối, nhưng cũng không có cam đảm bước qua hàng rào không nhìn thấy kia, thứ cất giấu sau hàng rào rốt cuộc là thứ cậu tâm tâm niệm niệm, hoặc cũng có thể là vực sâu vạn trượng……
Hàn Vũ nhìn không rõ, cho nên không quyết định được. Chuyện không giải quyết được, thì giao cho thời gian. Đây cũng là một trong những quan niệm sống của Hàn cừu.
Vẻ mặt Tả Duy Đường khó lường nhấm nuốt lời nói của Hàn Vũ một lúc, cuối cùng bỗng nhiên cười: “Được, có thể nghĩ tiếp.”
Nói xong, mạnh mẽ dán mặt tới trước mặt Hàn Vũ, Hàn Vũ gần như có thể ngửi được mùi rượu Bordeaux y uống hơn phân nửa lúc ăn cơm, ngất ngây cùng với cực kì….. quyết rũ.
“Cho phép em nghĩ tiếp….. Tôi chờ đáp án.” Nói xong một câu này, Tả Duy Đường bỏ qua cho Hàn Vũ. Đăng bởi: admin
“A….” Tả Duy Đường lầm bầm không tới nơi tới chốn, “Đừng uổng phí sức lực, tới nơi nên thả tự nhiên sẽ thả em.”
Thân thể Hàn Vũ cứng đờ, dừng chân lại không hề hoạt động, nhìn y, “Đi đâu?”
Tả Duy Đường không hiểu ra sao nhìn cậu một cái, cứng nhắc nói: “Ăn cơm. Em muốn đi đâu?”
Khóe mắt giật một cái, bỗng chốc mất đi động lực giãy dụa, càng không hé răng nữa — lời này, nghe thế nào như cậu mới là người không có ý tốt?!
Tả Duy Đường nhất thời vừa lòng, thả lỏng lực đạo ở tay, chuyển từ kiềm chế cổ tay thành nắm cổ tay, đi đến xe mình trong sân.
Xe thật thuận lợi đỗ vào bãi đỗ ngầm dưới một nhà hàng, hai người trực tiếp theo thang máy tới nhà hàng xoay tròn ngắm cảnh tầng cao nhất, sau khi ngồi xuống, Tả Duy Đường đưa thực đơn vào tay Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn y một cái, nhận lấy, liếc mắt một cái, cơ bản đều là tiếng Pháp, mày tự nhiên nhảy hai cái, phạch một cái khép lại menu.
“Sao vậy?” Tả Duy Đường khó hiểu, vừa rồi không phải còn tốt sao?
“Không nhìn ra chữ.” Hàn Vũ thản nhiên nói, tiếng Pháp, tuy Hàn Vũ nhận biết không nhiều lắm, nhưng một phần menu còn chưa làm khó được cậu, nhưng, Hàn Vũ mười chín tuổi khẳng định không biết.
Tả Duy Đường hiểu, đón lấy menu, mở ra liếc một cái, cũng phạch cái khép lại, gọi phục vụ tới: “Lấy sai menu rồi!”
Phục vụ đón lấy xem qua, cười cười xin lỗi — tuy rằng chỗ này của bọn họ xứng với cái tên nhà hàng Pháp cao cấp, nhưng menu thế này, đều chuẩn bị cho khách hàng muốn mượn để khẳng định sự sa hoa của bản thân, đối với khách hàng thật sự tới nếm thử đầu bếp của bọn họ, đến chỗ bọn họ tiêu phí, bọn họ đều tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách hàng.
Phục vụ thu hồi menu, từ trên tay đổi một cái mới cho bọn họ, lễ phép lui ra.
Hàn Vũ nhận thực đơn mới trong tay, khóe miệng giựt tới độ sắp không về được vị trí ban đầu — thế này cũng được?!
Thời gian chờ đồ ăn, Hàn Vũ vì không để không khí xấu hổ, nhếch miệng muốn tìm một đề tài, kết quả lục lọi trong bụng nửa ngày, mới nhớ ra, chính mình chỉ biết một cái tên của người ta, trừ cái đó ra, căn bản không biết tí gì về người đàn ông đối diện.
Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ, “Nói cái gì đi.”
Đây là câu trần thuật, mà không phải câu hỏi.
Hàn Vũ 囧囧 hữu thần ngắm y một cái, không biết mình nên cho y vẻ mặt gì, suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy được đối với người thế này, nói thẳng là biện pháp hữu hiệu nhất, “Tả tiên sinh, anh lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy…. đối với tôi, rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Tả Duy Đường nhíu mày, bất mãn nhìn cậu, “Em gọi tôi là gì?”
“Tả tiên sinh…” Chữ “sinh” cuối cùng gần như nghẹn trong họng, lời còn lại cũng theo sắc mặt bỗng nhiên đen thùi của đối phương tự động tiêu tán — được rồi, cậu biết mình ở đây ai cũng không thể trêu vào, chỉ là, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Con thảo nê mã trong lòng Hàn Vũ xao động không thôi không ngừng rít gào, trên mặt lại chỉ treo lên vẻ mặt nghi hoặc bình thường nhất, “Vậy…. tôi phải xưng hô với anh thế nào mới thích hợp?”
Tả Duy Đường ôm ngực, cười như không cười nhìn cậu, không nói.
“Nếu không, gọi anh Tả đại ca?” Luận theo tuổi tác, mình ngược lại lớn hơn y a.
Tả Duy Đường nhướng mi, hiển nhiên không quá vừa lòng xưng hô này?
“Tả thiếu?” Một vòng bọn người kia hình như đều thích kêu thế.
“……” Sắc mặt càng đen.
“Tả Duy Đường?” Xưng hô này thật hợp ý cậu, ít nhất chứng minh hai người là ngang hàng.
“……” Tiếp tục nhướng mày.
“……” Lặng im một hồi, “Anh Đường?” Giống y như anh họ.
(chữ Đường 棠 trong tên anh Tả cùng âm với 堂哥 = đường ca = anh họ)
“…..” Còn không vừa lòng!
“Đừng nói anh muốn tôi gọi anh trai (哥 = ca) hay là Duy Đường chứ?” Hàn Vũ tức giận, bọn họ còn không thân tới vậy đi?
“…..” Sắc mặt hơi bớt giận, giống như có thể tiếp nhận.
“…..” Đổi thành Hàn Vũ không nói gì, sau một lúc lâu, “Gọi Duy Đường có thể chứ?”
Đối phương vui vẻ xoa cằm.
“Duy…… Đường…….” Gọi thật gian nan, cậu thật sự không quen, “Anh nói trước đi, lời anh nói lúc ở nhà sư phụ là có ý gì?”
“Em thật sự không hiểu?” Tả Duy Đường cực kì nghi ngờ nhìn cậu.
Hiểu cái gì? —- Hàn Vũ oán thầm, lòng người cách một cái bụng, nỗi lòng cha ruột tôi tôi còn không dám nói có thể nhìn thấu trăm phần trăm, huống chi là anh, nhiều nhất chỉ có thể đoán được ba phần ý tưởng của anh a!
Tả Duy Đường im lặng thật lâu, như đang suy xét độ đáng tin trong lời nói của Hàn Vũ, hoặc như đang châm chước nên biểu đạt ý tứ mình thế nào mới chuẩn xác, cuối cùng, y trầm khuôn mặt âm trầm xuống, nói: “Tôi….. coi trọng em.”
Trong nháy mắt đó, Hàn Vũ chỉ cảm thấy một đạo sấm sét rạch trời quang, tai mình hỏng mất rồi, xuất hiện huyễn thính, thậm chí là ảo giác, còn là loại thật nghiêm trọng.
Những lời này, tuy so với câu “Tôi muốn em.” kiêu ngạo lần đầu tiên có vẻ chân thành hơn, nhưng…. từ miệng người này nói ra…..
Hàn Vũ lần lượt xem vẻ mặt và ánh mắt đối phương, cuối cùng, cậu chỉ nhìn ra khuôn mặt nghiêm túc bình tĩnh, cùng với ánh mắt bướng bỉnh mãnh liệt.
“Anh……” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi, đáng tiếc không đeo kính, kinh ngạc trong mắt cậu không bị chặn lại — trong đầu thanh niên hiện tại rốt cuộc chứa cái quái gì thế?
Xem, trước tới một Nhạc Song Bân tự cho rằng mình bụng dạ khó lường, hiện tại lại thêm một Tả Duy Đường vui giận khó dò, đúng rồi, còn có cái “ngoại lệ” cậu từng nghe bọn Nguyên Lãng nhắc tới….. Ngoại lệ?
“Không phải anh từng đi lính? Come out, xuất ngũ chứ?” Trong đầu đột nhiên nhảy ra ý tưởng này, khiến Hàn Vũ trực tiếp hỏi ra câu hỏi đã vọt tới miệng.
Tả Duy Đường hơi kinh ngạc.
“Quả nhiên…. là thật?” Hàn Vũ có phần không dám tin, cậu là cái số phận gì….. vậy mà để cậu gặp được “ngoại lệ” này?
“Em biết tôi?” Tả Duy Đường tăng thêm hứng thú nghiêng người lên trước, kề sát vào Hàn Vũ.
Hàn Vũ đột nhiên bị một khuôn mặt áp sát kinh ngạc nhảy dựng, yên lặng nhìn lên, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này tuy nhìn qua không quá xuất sắc, nhưng nhìn gần, mỗi một chỗ đều lộ ra mị lực kỳ dị, mà ánh mắt kia là có mị lực nhất, khiến Hàn Vũ chỉ dám rũ mắt xuống, nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám nhìn, rất sợ mình không cẩn thận sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
“Không biết, chỉ nghe người khác nói qua.” Hàn Vũ dời tầm mắt đi, thản nhiên đáp.
“Nga, người khác nói thế nào?” Y đó giờ không để ý người khác nhìn mình thế nào, chỉ có lúc này, y vô cùng muốn biết, mình trong lòng Hàn Vũ là hình dáng thế nào.
Hàn Vũ kỳ quái nhìn y — y đâu có giống người sẽ để ý ánh nhìn của người khác.
“Đều là nghe bạn cùng phòng tôi nói, mọi người thật ra rất sùng bái anh, bọn họ cảm thấy anh rất đàn ông….” Hàn Vũ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Tả Duy Đường, thấy y không giống như không vui, đột nhiên cảm thấy, thật ra đây cũng là một đề tài nha, nghĩ vậy, càng dụng tâm nhớ lại đủ thứ bọn Nguyên Lãng từng nói.
“Nói anh rất thành công trong sự nghiệp, công ty sắp đạt tới quy mô đưa ra thị trường, mới năm năm mà thôi…. À! Đúng rồi, bọn họ nói, nếu xếp đúng bối phận, anh so với bọn tôi còn lớn hơn một lứa nữa, bọn tôi gặp anh đều phải gọi một tiếng chú.” Câu này Hàn Vũ vừa mới nói xong, lập tức lại biến thành con cừu bị sói đe dọa.
Người này sao lại đổi sắc mặt rồi? Rốt cuộc y là cái thể chất gì thế? Trước khi tức giận một chút dấu hiệu cũng không có a!
“Không cho gọi chú!” Tả Duy Đường đen mặt, trầm giọng ra lệnh.
Hàn Vũ không nghĩ tới, y đột nhiên tức giận là do cách xưng hô này?
Trời biết, cậu càng không thích gọi y là chú! Nghĩ vậy, Hàn Vũ thức thời gật đầu.
Phục vụ hợp thời mang bữa tối đến, trước mặt hai người theo thứ tự được đặt gan ngỗng áp tương sò điệp, sườn lợn cay, canh cà rốt hương vị cực kì mê người cùng với một chai Bordeaux đủ niên đại, không quá đa dạng, nhưng với người lần đầu tiên ăn món Pháp, đã có thể khiến người ta thông qua ba món ăn này hiểu được văn hóa đằng sau ẩm thực, cũng có thể hưởng thụ được ham muốn ăn uống thật lớn.
Hàn Vũ kinh ngạc nhìn Tả Duy Đường, không thấy được bất cứ lời đáp lại nào, đối phương đã thản nhiên cầm lấy bộ đồ ăn, đối với Hàn Vũ mồ côi mười chín tuổi chân chính mà nói, đây là săn sóc đến không thể săn sóc hơn, nhưng đồng dạng, đối với Hàn Vũ kia mà nói, này cũng là săn sóc cậu vĩnh viễn không hiểu được.
Tự dưng, tim Hàn Vũ hung hăng đập một chút, cậu che dấu cầm lấy dao nĩa, chuyên tâm vào thức ăn trước mặt.
Tối đó, Hàn Vũ lần thứ hai được Tả Duy Đường dùng xe đưa tới dưới bóng cây gần cổng trường, nhưng không giống lần đầu tiên có thể thuận lợi xuống xe.
Tả Duy Đường dừng xe, ngón tay như có như không nhịp lên tay lái, nghiêng mặt nhìn Hàn Vũ ngồi ở vị trí phó lái.
“Em suy nghĩ thế nào rồi?”
Lộp bộp một tiếng, tim Hàn Vũ đột nhiên ngừng đập một nhịp — hóa ra là đang chờ cậu! Cậu còn tưởng thời gian một bữa ăn, y không nhắc lại chuyện này là đã quên rồi.
Hàn Vũ nắm nắm dây an toàn trên người mình, không biết trả lời làm sao.
“Tôi đã nói rồi.” Ánh mắt bình tĩnh của Tả Duy Đường, nhìn Hàn Vũ.
Đúng, đã nói rồi, chỉ là lúc ấy cậu bận 囧, căn bản không có thời gian suy xét độ tin cậy của câu nói kia.
Hơn nữa, cái đó…. có thể tính là một câu hỏi không?
Nếu đúng…. vậy cậu…..
Từ chối? Người bên cạnh có thể chấp nhận không? Hàn Vũ trộm liếc y.
Đồng ý? Giữa bọn họ có tình cảm tới mức đó sao? Hơn nữa, bỏ qua vấn đề tình cảm, chính bản thân cậu còn rất nhiều kiêng kị, nào có bộ dạng không kiêng nể gì như cái vị bên cạnh.
“Tôi cần ngẫm lại….” Hàn Vũ trả lời mơ hồ, nhưng cũng là một loại trả lời thuận theo, suy nghĩ một chút, không phải từ chối, nhưng cũng không có cam đảm bước qua hàng rào không nhìn thấy kia, thứ cất giấu sau hàng rào rốt cuộc là thứ cậu tâm tâm niệm niệm, hoặc cũng có thể là vực sâu vạn trượng……
Hàn Vũ nhìn không rõ, cho nên không quyết định được. Chuyện không giải quyết được, thì giao cho thời gian. Đây cũng là một trong những quan niệm sống của Hàn cừu.
Vẻ mặt Tả Duy Đường khó lường nhấm nuốt lời nói của Hàn Vũ một lúc, cuối cùng bỗng nhiên cười: “Được, có thể nghĩ tiếp.”
Nói xong, mạnh mẽ dán mặt tới trước mặt Hàn Vũ, Hàn Vũ gần như có thể ngửi được mùi rượu Bordeaux y uống hơn phân nửa lúc ăn cơm, ngất ngây cùng với cực kì….. quyết rũ.
“Cho phép em nghĩ tiếp….. Tôi chờ đáp án.” Nói xong một câu này, Tả Duy Đường bỏ qua cho Hàn Vũ. Đăng bởi: admin
/99
|