*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Vũ thanh thản tiêu sái đi dạo trong khu trang trí nội thất, đi đi dừng dừng, trái phải lắc lư, hai nhân viên bán hàng ân cần theo sau, mỗi khi Hàn Vũ dừng bước, nhân viên lớn tuổi hơn trong hai người đều hợp thời tiến đến, giới thiệu cho cậu đồ dùng hoặc vật trang trí trước mắt là chất liệu gì, thông qua tay vị thiết kế sư nào, lại áp dụng cho phong cách thế nào.
Mỗi khi Hàn Vũ nghe xong, luôn cười không đáp.
Cậu muốn mua cái gì đều đặt trong lòng, mặc cho nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ thế nào, nếu cần cậu đều sẽ gật đầu tán thành trong lòng, không cần, liếc mắt nhiều một cái cũng không có.
Cứ đi dạo như thế, một giờ trôi qua, theo sau Hàn Vũ, trong hai nhân viên, rõ ràng vị có tuổi nghề lâu năm kia, đã bắt đầu không kiên nhẫn, từ khi Hàn Vũ tiến vào đây, dựa vào nhãn lực thật tốt của mình, liếc mắt một cái đã nhìn ra, thằng nhóc không rõ tuổi tác này, quần áo trên người tuyệt đối là giá trị xa xỉ, là một vị khách có sức mua.
Cho nên, gã mới xung phong nhận việc mang theo nhân viên thực tập được phân cho mình, chủ động tiến đến, chỉ là đi một đường, những thứ bày trong khu bán hàng gần như đều sắp xem xong, thanh niên này, ngay cả cái đầu cũng chưa từng gật.
Trong hơn một tiếng, gã gần như nói khô cả lưỡi, cũng không thấy thanh niên này mua cho dù chỉ là cái ghế.
“Cậu theo cậu ta, tôi qua kia chiêu đãi khách hàng khác trước.” Gã không kiên nhẫn dặn thực tập sinh, không đợi thực tập sinh phản ứng lại, đã khinh miệt liếc qua Hàn Vũ rời đi.
Mà một cái liếc mắt này vừa vặn bị Hàn Vũ xoay người qua muốn tư vấn thấy được, hơi sửng sốt, lập tức hiểu là chuyện gì, chỉ tỏ vẻ đáng tiếc nhún nhún vai với thực tập sinh vẫn theo bên người cậu.
Bọn họ làm sales, cơ bản đơn hàng bán được đều tăng thêm phần trăm trích theo lương và công trạng của mình, hiển nhiên, đơn hàng lớn trên tay cậu hôm nay không thể kí cho người kia!
“Anh có thể giới thiệu một chút giàn hoa này không?” Hàn Vũ chỉ vào một giàn hoa đầy phong cách nước ngoài hỏi.
Thực tập sinh sửng sốt, đây chính là câu hỏi đầu tiên mà Hàn Vũ xem từ nãy giờ tới hiện tại mới chủ động đặt ra, hắn rất nhanh phản ứng lại, dựa theo trí nhớ, ngắt ngắt quãng quãng đọc ra giới thiệu cơ bản của hàng hóa.
Không thể nói là sốt sắng hay thành thạo, nhưng có thể khiến người ta nhìn ra được hắn nghiêm túc làm việc này.
Hàn Vũ mỉm cười, lắc lắc tay, “Được rồi, chúng ta tới quầy ký đơn đi! Đúng rồi? Chỗ các anh có thể giao hàng tận nhà không?”
Thực tập sinh sửng sốt, giàn hoa này bỏ đi niêm phong, vừa không nặng, lại không lớn, còn cần giao hàng? Xem ra nhà cách rất xa, “Có thể, chỉ cần ngài để lại địa chỉ là có thể.”
Hàn Vũ vừa lòng gật đầu, đi theo sau thực tập sinh, tới quầy, bắt đầu ký đơn quẹt thẻ.
Đợi tới khi Hàn Vũ đi rồi, thực tập sinh cầm đơn hàng và địa chỉ sâu sắc ngây ngẩn cả người, ngay cả cô bé thu ngân bên cạnh đều hâm mộ nhìn hắn, “Tiểu Lâm, hôm nay cậu đụng trúng vận may lớn rồi! Một đơn hàng lớn như vậy toàn bộ đều tính là cậu ký! Không cần chia cho người hướng dẫn của cậu! Thật tốt, một đơn này bằng doanh thu năm tháng của chúng ta a!”
Thực tập sinh được gọi là Tiểu Lâm chỉ ngây ngốc gật đầu, nhìn bóng dáng Hàn Vũ ra cửa đi lên siêu thị tầng trên. Bên kia vị nhân viên thâm niên đi tới, liếc mắt qua đơn đặt hàng trên tay hắn xong, không thể tin trừng lớn mắt.
Hàn Vũ đã ra khỏi cửa không chú ý nhiều như vậy, xoay người liền lên siêu thị trên lầu, nguyên liệu tối qua gần như không còn lại gì, hôm nay lại phải mua một chút.
Dạo một vòng siêu thị xong, Hàn Vũ cầm một đống đồ chậm rãi trở về, đi ngang qua một hiệu thuốc, đột nhiên nhớ tới chuyện Tả Duy Đường ho cả đêm, dưới chân vô ý thức rẽ ngoặt, vào hiệu thuốc.
Hiệu thuốc rất lớn, thuốc đông thuốc tây đều có, Hàn Vũ đi thẳng tới quầy kê đơn, gõ quầy, bảo nhân viên cửa hàng lấy một lọ dầu sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên* và một ít thuốc trị ho.
(*một trong những tác dụng của bối mẫu là giảm ho tiêu đàm, cái chai dầu nó đây
Chờ hai người cầm chén ra bàn, thái độ chào đón đồ ăn Tả Duy Đường biểu hiện ra tự nhiên khiến tâm Hàn Vũ vui vẻ.
Những món này cũng không phải món lớn nổi tiếng gì. Mà một người chào đón đồ ăn của bạn, chân chính vì cái mà bạn gọi là “hương vị gia đình”, “hương vị tình yêu”, “hương vị dụng tâm” đều là vớ vẩn, món ăn không phải do chuyên gia ra tay, có thế nào cũng không thể bởi vì bạn dùng nhiều tâm tư hơn, thì hương vị thật sự khác biệt.
Tiền đề lớn nhất của được chào đón là, người này coi trọng bạn.
Nếu không, mặc cho bạn tốn nhiều tâm tư, bỏ vào nhiều “tâm tư” hơn nữa cũng chỉ là nói suông.
Hàn Vũ hiểu rất rõ chuyện này, cho nên, cậu bị biểu cảm không hề che giấu của Tả Duy Đường chọc vui vẻ.
Giữa lúc ăn cơm, Hàn Vũ lơ đãng ngó ngó góc bàn — thuốc lúc nãy cậu đặt ở đó đều không thấy, cậu dừng động tác và cơm một chút, nghĩ không ra lý do.
“Thuốc tôi để trên bàn đâu?”
“Thuốc gì? Em bệnh?” Động tác gắp đồ ăn của Tả Duy Đường cũng dừng, ánh mắt mơ hồ chỉ nhìn nồi canh cá lóc trên bàn, nước canh ngon, chẳng những không chút mùi đất, còn mang theo hương vị trước kia y chưa từng nếm được.
“Đó là thuốc mua cho anh, tôi hỏi nhân viên tiệm thuốc, rất có tác dạng trị ho.” Hàn Vũ hơi hơi hiếu kỳ với vẻ mặt này của Tả Duy Đường, đó là…… chột dạ sao?
“Có tác dụng gì chứ? Thuốc uống nhiều, sức đề kháng giảm xuống. Tôi không uống.” Tả Duy Đường giương mắt nhìn nhìn Hàn Vũ, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện này.
Hàn Vũ nhìn y, thật không ngờ y cũng sẽ có vẻ mặt thế này, một ý niệm khó hiểu trồi lên trong đầu — người đàn ông này, không phải sợ uống thuốc chứ?
Tuy luận về điều tra, Hàn Vũ đánh không lại người đối diện, nhưng, tự nhiên, Hàn Vũ cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác, tên này sợ uống thuốc!
Cậu vì kết quả điều tra này mà trộm vui vẻ, ngoài miệng lại ra vẻ không nghĩ nhiều, “Anh chưa từng thử? Sao biết vô dụng?”
“Tôi nói vô dụng là vô dụng!” Mặt mày Tả Duy Đường bắt đầu có vẻ tức giận, sắc mặt trầm xuống.
A…… Hàn Vũ bỗng nhiên vui vẻ trong lòng!
Tay lại dùng muỗng múc một thìa đầy cá lóc bối mẫu vào chén Tả Duy Đường, “Ừ, vô dụng, vô dụng! Đến, ăn cái này.”
Cơm trưa qua đi, thừa dịp Tả Duy Đường còn ở lại, Hàn Vũ vội vàng nói, buổi sáng cậu tới cửa hàng gia dụng mua các loại đồ dùng trong nhà và dụng cụ gia đình, buổi chiều người ta đưa tới đây.
Sau khi đồ đưa tới, cậu sẽ biến căn phòng thành nơi giống như có người ở một chút, hỏi Tả Duy Đường có cái gì kiêng kị và yêu thích không, Tả Duy Đường nắm chìa khóa đang chuẩn bị ra cửa tới công ty, nghe Hàn Vũ nói, dừng động tác một chút, quăng lại một câu “em thích là được”, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Giữa trưa, Hàn Vũ về phòng cho khách ngủ một giấc tỉnh lại, người của công ty nội thất cũng vừa vặn đưa hàng tới cửa, vị thực tập sinh ký đơn hàng kia còn đặc biệt tới đây, giảng giải các loại nội dung lắp ráp đồ dùng cho Hàn Vũ, cũng cam đoan dịch vụ hậu mãi.
Hàn Vũ cười tiếp đón một phen, sau uyển chuyển từ chối ý tốt đối phương muốn ở lại hỗ trợ.
Phục vụ nhiệt tình chu đáo như vậy, nói đến nói đi, vẫn là thành lập trên cơ sở Hàn Vũ bỏ nhiều tiền.
Hàn Vũ không phải xem thường người như thế, chỉ là cậu nhận thức rất rõ, nếu cậu hôm nay, đứng tại địa vị như Tả Duy Đường, có lẽ cậu càng vui lòng giữ thái độ lễ phép càng tốt.
Nhưng thực tế, tất cả những gì cậu làm hôm nay, chẳng qua là đại diện cho Tả Duy Đường mà thôi!
Người ta coi trọng tiền và năng lực tiêu xài về sau của Hàn Vũ, đáng tiếc, đây là những thứ Hàn Vũ hiện tại không có, hôm nay nếu không phải vì căn nhà này của Tả Duy Đường, cậu tuyệt đối không có tâm tư, cũng không có tài lực tới dạo một nơi như vậy.
— Đăng bởi: admin
Hàn Vũ thanh thản tiêu sái đi dạo trong khu trang trí nội thất, đi đi dừng dừng, trái phải lắc lư, hai nhân viên bán hàng ân cần theo sau, mỗi khi Hàn Vũ dừng bước, nhân viên lớn tuổi hơn trong hai người đều hợp thời tiến đến, giới thiệu cho cậu đồ dùng hoặc vật trang trí trước mắt là chất liệu gì, thông qua tay vị thiết kế sư nào, lại áp dụng cho phong cách thế nào.
Mỗi khi Hàn Vũ nghe xong, luôn cười không đáp.
Cậu muốn mua cái gì đều đặt trong lòng, mặc cho nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ thế nào, nếu cần cậu đều sẽ gật đầu tán thành trong lòng, không cần, liếc mắt nhiều một cái cũng không có.
Cứ đi dạo như thế, một giờ trôi qua, theo sau Hàn Vũ, trong hai nhân viên, rõ ràng vị có tuổi nghề lâu năm kia, đã bắt đầu không kiên nhẫn, từ khi Hàn Vũ tiến vào đây, dựa vào nhãn lực thật tốt của mình, liếc mắt một cái đã nhìn ra, thằng nhóc không rõ tuổi tác này, quần áo trên người tuyệt đối là giá trị xa xỉ, là một vị khách có sức mua.
Cho nên, gã mới xung phong nhận việc mang theo nhân viên thực tập được phân cho mình, chủ động tiến đến, chỉ là đi một đường, những thứ bày trong khu bán hàng gần như đều sắp xem xong, thanh niên này, ngay cả cái đầu cũng chưa từng gật.
Trong hơn một tiếng, gã gần như nói khô cả lưỡi, cũng không thấy thanh niên này mua cho dù chỉ là cái ghế.
“Cậu theo cậu ta, tôi qua kia chiêu đãi khách hàng khác trước.” Gã không kiên nhẫn dặn thực tập sinh, không đợi thực tập sinh phản ứng lại, đã khinh miệt liếc qua Hàn Vũ rời đi.
Mà một cái liếc mắt này vừa vặn bị Hàn Vũ xoay người qua muốn tư vấn thấy được, hơi sửng sốt, lập tức hiểu là chuyện gì, chỉ tỏ vẻ đáng tiếc nhún nhún vai với thực tập sinh vẫn theo bên người cậu.
Bọn họ làm sales, cơ bản đơn hàng bán được đều tăng thêm phần trăm trích theo lương và công trạng của mình, hiển nhiên, đơn hàng lớn trên tay cậu hôm nay không thể kí cho người kia!
“Anh có thể giới thiệu một chút giàn hoa này không?” Hàn Vũ chỉ vào một giàn hoa đầy phong cách nước ngoài hỏi.
Thực tập sinh sửng sốt, đây chính là câu hỏi đầu tiên mà Hàn Vũ xem từ nãy giờ tới hiện tại mới chủ động đặt ra, hắn rất nhanh phản ứng lại, dựa theo trí nhớ, ngắt ngắt quãng quãng đọc ra giới thiệu cơ bản của hàng hóa.
Không thể nói là sốt sắng hay thành thạo, nhưng có thể khiến người ta nhìn ra được hắn nghiêm túc làm việc này.
Hàn Vũ mỉm cười, lắc lắc tay, “Được rồi, chúng ta tới quầy ký đơn đi! Đúng rồi? Chỗ các anh có thể giao hàng tận nhà không?”
Thực tập sinh sửng sốt, giàn hoa này bỏ đi niêm phong, vừa không nặng, lại không lớn, còn cần giao hàng? Xem ra nhà cách rất xa, “Có thể, chỉ cần ngài để lại địa chỉ là có thể.”
Hàn Vũ vừa lòng gật đầu, đi theo sau thực tập sinh, tới quầy, bắt đầu ký đơn quẹt thẻ.
Đợi tới khi Hàn Vũ đi rồi, thực tập sinh cầm đơn hàng và địa chỉ sâu sắc ngây ngẩn cả người, ngay cả cô bé thu ngân bên cạnh đều hâm mộ nhìn hắn, “Tiểu Lâm, hôm nay cậu đụng trúng vận may lớn rồi! Một đơn hàng lớn như vậy toàn bộ đều tính là cậu ký! Không cần chia cho người hướng dẫn của cậu! Thật tốt, một đơn này bằng doanh thu năm tháng của chúng ta a!”
Thực tập sinh được gọi là Tiểu Lâm chỉ ngây ngốc gật đầu, nhìn bóng dáng Hàn Vũ ra cửa đi lên siêu thị tầng trên. Bên kia vị nhân viên thâm niên đi tới, liếc mắt qua đơn đặt hàng trên tay hắn xong, không thể tin trừng lớn mắt.
Hàn Vũ đã ra khỏi cửa không chú ý nhiều như vậy, xoay người liền lên siêu thị trên lầu, nguyên liệu tối qua gần như không còn lại gì, hôm nay lại phải mua một chút.
Dạo một vòng siêu thị xong, Hàn Vũ cầm một đống đồ chậm rãi trở về, đi ngang qua một hiệu thuốc, đột nhiên nhớ tới chuyện Tả Duy Đường ho cả đêm, dưới chân vô ý thức rẽ ngoặt, vào hiệu thuốc.
Hiệu thuốc rất lớn, thuốc đông thuốc tây đều có, Hàn Vũ đi thẳng tới quầy kê đơn, gõ quầy, bảo nhân viên cửa hàng lấy một lọ dầu sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên* và một ít thuốc trị ho.
(*một trong những tác dụng của bối mẫu là giảm ho tiêu đàm, cái chai dầu nó đây
Chờ hai người cầm chén ra bàn, thái độ chào đón đồ ăn Tả Duy Đường biểu hiện ra tự nhiên khiến tâm Hàn Vũ vui vẻ.
Những món này cũng không phải món lớn nổi tiếng gì. Mà một người chào đón đồ ăn của bạn, chân chính vì cái mà bạn gọi là “hương vị gia đình”, “hương vị tình yêu”, “hương vị dụng tâm” đều là vớ vẩn, món ăn không phải do chuyên gia ra tay, có thế nào cũng không thể bởi vì bạn dùng nhiều tâm tư hơn, thì hương vị thật sự khác biệt.
Tiền đề lớn nhất của được chào đón là, người này coi trọng bạn.
Nếu không, mặc cho bạn tốn nhiều tâm tư, bỏ vào nhiều “tâm tư” hơn nữa cũng chỉ là nói suông.
Hàn Vũ hiểu rất rõ chuyện này, cho nên, cậu bị biểu cảm không hề che giấu của Tả Duy Đường chọc vui vẻ.
Giữa lúc ăn cơm, Hàn Vũ lơ đãng ngó ngó góc bàn — thuốc lúc nãy cậu đặt ở đó đều không thấy, cậu dừng động tác và cơm một chút, nghĩ không ra lý do.
“Thuốc tôi để trên bàn đâu?”
“Thuốc gì? Em bệnh?” Động tác gắp đồ ăn của Tả Duy Đường cũng dừng, ánh mắt mơ hồ chỉ nhìn nồi canh cá lóc trên bàn, nước canh ngon, chẳng những không chút mùi đất, còn mang theo hương vị trước kia y chưa từng nếm được.
“Đó là thuốc mua cho anh, tôi hỏi nhân viên tiệm thuốc, rất có tác dạng trị ho.” Hàn Vũ hơi hơi hiếu kỳ với vẻ mặt này của Tả Duy Đường, đó là…… chột dạ sao?
“Có tác dụng gì chứ? Thuốc uống nhiều, sức đề kháng giảm xuống. Tôi không uống.” Tả Duy Đường giương mắt nhìn nhìn Hàn Vũ, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện này.
Hàn Vũ nhìn y, thật không ngờ y cũng sẽ có vẻ mặt thế này, một ý niệm khó hiểu trồi lên trong đầu — người đàn ông này, không phải sợ uống thuốc chứ?
Tuy luận về điều tra, Hàn Vũ đánh không lại người đối diện, nhưng, tự nhiên, Hàn Vũ cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác, tên này sợ uống thuốc!
Cậu vì kết quả điều tra này mà trộm vui vẻ, ngoài miệng lại ra vẻ không nghĩ nhiều, “Anh chưa từng thử? Sao biết vô dụng?”
“Tôi nói vô dụng là vô dụng!” Mặt mày Tả Duy Đường bắt đầu có vẻ tức giận, sắc mặt trầm xuống.
A…… Hàn Vũ bỗng nhiên vui vẻ trong lòng!
Tay lại dùng muỗng múc một thìa đầy cá lóc bối mẫu vào chén Tả Duy Đường, “Ừ, vô dụng, vô dụng! Đến, ăn cái này.”
Cơm trưa qua đi, thừa dịp Tả Duy Đường còn ở lại, Hàn Vũ vội vàng nói, buổi sáng cậu tới cửa hàng gia dụng mua các loại đồ dùng trong nhà và dụng cụ gia đình, buổi chiều người ta đưa tới đây.
Sau khi đồ đưa tới, cậu sẽ biến căn phòng thành nơi giống như có người ở một chút, hỏi Tả Duy Đường có cái gì kiêng kị và yêu thích không, Tả Duy Đường nắm chìa khóa đang chuẩn bị ra cửa tới công ty, nghe Hàn Vũ nói, dừng động tác một chút, quăng lại một câu “em thích là được”, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Giữa trưa, Hàn Vũ về phòng cho khách ngủ một giấc tỉnh lại, người của công ty nội thất cũng vừa vặn đưa hàng tới cửa, vị thực tập sinh ký đơn hàng kia còn đặc biệt tới đây, giảng giải các loại nội dung lắp ráp đồ dùng cho Hàn Vũ, cũng cam đoan dịch vụ hậu mãi.
Hàn Vũ cười tiếp đón một phen, sau uyển chuyển từ chối ý tốt đối phương muốn ở lại hỗ trợ.
Phục vụ nhiệt tình chu đáo như vậy, nói đến nói đi, vẫn là thành lập trên cơ sở Hàn Vũ bỏ nhiều tiền.
Hàn Vũ không phải xem thường người như thế, chỉ là cậu nhận thức rất rõ, nếu cậu hôm nay, đứng tại địa vị như Tả Duy Đường, có lẽ cậu càng vui lòng giữ thái độ lễ phép càng tốt.
Nhưng thực tế, tất cả những gì cậu làm hôm nay, chẳng qua là đại diện cho Tả Duy Đường mà thôi!
Người ta coi trọng tiền và năng lực tiêu xài về sau của Hàn Vũ, đáng tiếc, đây là những thứ Hàn Vũ hiện tại không có, hôm nay nếu không phải vì căn nhà này của Tả Duy Đường, cậu tuyệt đối không có tâm tư, cũng không có tài lực tới dạo một nơi như vậy.
— Đăng bởi: admin
/99
|