“Sư phụ, bao giờ sư phụ mới dạy cháu luyện khí công ạ?”
Mỗi ngày dành ra nửa tiếng để tập “mã bộ trùng quyền” (các thế võ của Trung Quốc), một trăm cái hít đất, một trăm cái đứng lên ngồi xuống, cứ quay vòng như vậy 20 ngày, từng ngày qua đi, từng tháng qua đi, một người 40 tuổi, tính nhẫn nại cực tốt như tôi cũng thấy có phần đơn điệu.
Lương Quốc Cường cười nói: “Vẫn còn sớm lắm. Bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, cơ thể còn chưa phát triển toàn diện, nội tạng còn non nớt lắm, không thích hợp để luyện khí công. Thứ võ này luyện sớm quá sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn thân. Cứ nắm vững những món võ cơ bản đã rồi hẵng hay.”
“Thế sư phụ nói thử xem rốt cuộc là cần bao lâu?”
Tôi có phần sốt ruột.
“Ừ, ít nhất cũng phải 3 năm nữa.”
Nghe xong câu ấy tôi như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, bổn thiếu gia suýt nữa thì ngất ngay tại trận.
Thấy tôi hết sức sốt ruột, Lương Quốc Cường cười rồi ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Bất kể việc gì dục tốc đều bất đạt. Lúc đầu ta luyện khí công, cũng phải ở tầm sau 12 tuổi. Yên tâm, chỉ cần lửa đến tầm, tự khắc ta sẽ dạy cháu, ta sẽ không giấu nghề đâu.”
“Vậy thì, bây giờ dạy con đánh võ chắc cũng được chứ ạ. Ngày nào cũng luyện những môn căn bản thế này, chán lắm rồi.”
Tôi nghĩ một lúc, hạ mình đưa ra yêu cầu.
“Vấn đề này không có gì, bắt đầu từ ngày mau, ta sẽ dạy cho cháu những yếu lĩnh của đấu võ tay đôi.”
Tâm trạng đau khổ chán nản của tôi ngay lập tức biến đổi.
Lương Quốc Cường thấy tôi vẫn có chút gì không lên tinh thần, cười nói: “Tiểu Tuấn, có muốn ta dắt cháu đi bắn sung không?”
“Bắn súng?”
Tôi nhảy cẫng lên, đây đúng là niềm vui đến ngoài dự định.
“Sự phụ, khoa bảo vệ của các chú còn có cả súng nữa à?”
Lương Quốc Cường cười: “Khoa bảo vệ chỉ có mình chú có súng thôi, chú có phiếu bắn súng mà. Nhưng, số lượng đạn là có hạn, trường hợp đặc biệt mới được mang ra bắn.”
“Vậy mà chú còn bảo đưa cháu đi bắn súng?”
“Hôm nay chúng ta tập huấn dân binh mà, chú là đội trưởng đội dân binh thị trấn Hướng Dương kìa. Từ ngày hôm nay, doanh trại dân binh sẽ tập quân sự trong vòng một tuần. Có nội dung tập bắn đạn thật.”
Vừa nghe tin này, trong đầu tôi đã xuất hiện những hình ảnh người oai vệ cầm khẩu súng. Tôi rất hứng thú với loại vũ khí nửa tự động phỏng theo khẩu SKS của Liên Xô này.
“Tốt quá rồi, bao giờ chúng ta đi ạ?”
“Để đến chiều đi, hôm nay là ngày đâu tiên tập quân sự, buổi sáng còn nhiều công tác chuẩn bị phải làm, đến chiều mới sắp xếp tập bắn đạn thật. Hai giờ chiều cháu đến sân tập bên ngoài lễ đường Hướng Dương, chúng ta xuất phát ở đó.”
Tôi gật đầu, vui vẻ nhảy chân sáo ra về.
Buổi trưa ăn cơm ở bộ sửa chữa Lợi Dân, Lương Xảo có chút gì buồn bực. Bộ sửa chữa Lợi Dân ngày hôm nay, càng ngày càng ít việc cần tôi nhúng tay vào, việc lắp ráp máy second hand, Phương Văn Dịch, anh hai và Lương Xảo đều đã rất quen thuộc. Thao tác sửa máy thu thanh, cơ bản cũng đã biết làm, còn lại là sửa chữa những lỗi máy móc nhỏ, chẳng đến lượt tôi phải động tay. Họ vừa học được cách làm việc, còn hứng thú lắm, nên tranh nhau làm.
Tôi thực sự trở thành chỉ đạo kỹ thuật rồi.
Công việc làm ăn của bộ sửa chữa Lợi Dân, trải qua một thời gian phát triển nhanh chóng, trước mắt đã bắt đầu ổn định lại. Cả thị trường cũng chỉ lớn đến vậy, dù có phát triển đến thế nào đi nữa, cũng không thể vượt quá được tổng lượng của thị trường. Bỏ đi khoản chi tiêu lặt vặt khác, thu nhập bình quân khoảng 3000 tệ. Nghĩ đến việc Lương Xảo là do tôi rắn mặt gọi đến, tôi lại hay “bỏ việc” chẳng có lý do gì, tiền lương của Lương Xảo và những khoản chi tiêu khác, tôi đều chủ động quản lý. Phương Văn Dịch lúc đầu không đồng ý, tranh luận với tôi mấy hồi, đến lúc không đấu lẽ với tôi được nữa mới chấp nhận phương án đó.
Tên thọt này dù yêu tiền, nhưng cũng rất coi trọng nghĩa khí.
Ăn cơm xong, còn lâu mới đến 2 giờ, thấy trong tiệm không có việc gì nhiều, tôi liền đến phòng Lương Xảo nghỉ ngơi một lúc. Lương Xảo cũng nhẹ nhàng lên lầu theo, trải chăn sẵn cho tôi.
“Xảo Nhi, sao thế? Có chuyện gì không vui à.”
“Ừm, anh tôi gửi thư đến nói, việc tập huấn của họ rất căng thẳng, sau này không viết thư được cho tôi nữa.”
Ngày 17/2/1979, trận chiến tự vệ phản kích sẽ nổ ra, đội ngũ của Lương Kinh Vĩ là một trong những đội chủ lực, trước mắt có lẽ đã ở vào trạng thái dự bị chiến đấu rồi, nhất định sẽ có nhiều công tác chuẩn bị phải làm, kỷ luật bảo mật cũng phải tuân thủ.
Việc này, tôi không thể nói với cô ấy được.
“Vậy à, thế cũng bình thường thôi mà, huấn luyện trong quân đội nhiều lắm. Đợi đến khi huấn luyện xong, tự khắc sẽ viết thư cho cô thôi. Không biết chừng lần sau viết thư cho cô, anh cô đã là đại anh hùng rồi ấy chứ.”
“Thật à?”
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Lương Xảo Lập đã vui hơn. Ôi, thật là một cô gái dễ thỏa mãn.
“Đúng rồi, Xảo Nhi, nghe nói cô biết làm bánh bao à?”
“Ừm”
Lương Xảo phổng mũi, ra điều đắc ý lắm.
“Tôi còn biết làm màn thầu, quẩy cũng biết làm nữa.”
“Thật là giỏi giang. Học ở đâu thế?”
“Tôi ngày nào cũng đến quán cơm ở con phố phía trước xem, giúp cho người ta, một đôi lần, cô làm bánh bao dạy cho tôi.”
Thấy cô gái nhỏ mừng ra mặt, tôi liền động lòng. Vì đã có cuộc sống ổn định, tâm tình thoải mái, lại được ăn uống đầy ddurr, nên cô bé bắt đầu phổng phao ra rồi. Khuôn mặt tròn hơn trước, da dẻ cũng hồng hào hơn, ánh lên nét căng tròn như trái táo, mịn màng nõn nà, bộ trang phục sơ mi nữ tháng trươc mua vốn còn hơi rộng, giờ đã bắt đầu ôm sát vào người, trước ngực không chỉ là một chút nhô ra mà đã có xu hướng tròn trịa. Hai đôi chân dưới lớp ống quần đứng dài và đầy gợi cảm.
Càng ngày càng có xu hướng trở thành “mầm tai họa” rồi.
Nghĩ đến việc giờ đây thiếu gia mới chỉ à một đứa trẻ 9 tuổi, không thể cứ nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, tôi đành miễn cưỡng đưa ánh mắt của mình rời khỏi người cô ây, rồi nói: “Nếu không, năm sau tôi mua cho cô một cái lò nướng bánh, mở một tiệm bán bánh, nhất định sẽ phát tài.”
Đây chỉ là lời bốc phét. Kiếp trước, cửa hàng bán bánh đầu tiên của thị trấn Hướng Dương phải đến cuối những năm 80 mới mở, chỉ trong khoảng thời gian mấy năm, ông chủ đó đã phát tài rồi. Thiếu gia tài trí đầy người, làm trước ông ta mấy năm, ông ta cuốn gói đi làm nghề khác là vừa.
“Bánh nướng là gì thế?”
Lương Xảo chớp chớp mắt, không hiểu tôi đang nói đến chuyện gì.
Được rồi, đợi đến khi chính sách mới ra đời, mua cái lò nướng về rồi tính sau. Lúc này có giải thích cũng không hiểu được.
“Về sau nói cho cô biết vậy. Mấy ngày nay mệt lắm, tôi chợp mắt một lúc nhớ một giờ rưỡi thì gọi tôi, tôi còn việc quan trọng phải làm.”
“Oài, yên tâm đi.”
Tôi nhắm mắt lại, một lúc sau, không thấy tiếng ra ngoài của Lương Xảo, tôi bất giác mở mắt. Chỉ thấy cô bé đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy yêu thương, một cánh tay run run đưa ra, cách mặt tôi chỉ còn vài phân.
Thấy tôi đột nhiên tỉnh lại, Lương Xảo giật nảy mình, bỗng chốc gương mặt trở nên đỏ bừng, tay phải rụt lại như sờ phải điện, áp vào trước ngực. Quay người, chạy vội ra ngoài, làm cho thiếu gia tôi đờ đẫn trong phòng một mình.
Nha đầu này, chẳng lẽ có ý với tôi thật sao? Nhưng tôi mới chỉ có 9 tuổi mà!
Thế này là thế nào!
Tôi đột nhiên mắng mình một câu ngu ngốc, đang yên đang lành, tự nhiên lại mở mắt ra làm gì không biết?
Hai giờ chiều, tôi đến sân tập đúng giờ, một trăm dân binh đã xếp hàng ngay ngắn thành một hình vuông. Hai hàng trước khoảng 30 người đã vác súng trên vai.
Điều làm cho tôi thấy bất ngờ là, trước mặt trận địa hình vuông còn có hai khẩu súng lớn. Kiếp trước tôi đã tứng là người rất yêu thích quân sự, nên cũng có chút hiểu biết về mấy vụ súng má này, thấy kiểu cách to lớn như vậy, có lẽ là khẩu 57.
Không ngờ trong doanh trại dân binh của thị trấn Hướng Dương, còn được trang bị cả loại vũ khí nặng này.
Nhưng đây cũng chẳng có gì phải kinh ngạc, dân binh ở những vùng ven biển, thậm chí còn được trang bị cả pháo cao xạ ấy chứ. Huyện Hướng Dương nằm sâu trong đất liền, nên không cần dùng đến pháo cao xạ, nhưng trang bị hai khẩu súng hạng nặng cũng là điều cần thiết.
Khẩu 57 là loại súng làm phỏng theo súng cỡ trung SMG của Liên Xô, sản xuất vào năm 57, trang bị với số lượng lớn cho bộ đội, sau này bị thay thế bởi khẩu 67 nặng và nhẹ. Nước tôi thực hiện chế độ dân binh, loại súng 57 bị đào thải này lại mang về vũ trang cho dân binh các vùng.
Điều làm cho tôi ngạc nhiên còn hơn hai khẩu súng là, cha tôi cũng tới, đứng trước hàng ngũ đội hình, đọc bài động viên cho các dân binh. Cha đã rời bộ đội nhiều năm, lúc này có lẽ đã lên cơn nghiện với súng ống, ha ha.
Bài phát biểu của cha kết thúc. Đội trưởng Lương vung tay nói: “Thành hai hàng dọc, tập hợp!” Dứt lời, liền nhìn đông ngó tây. Mãi đến khi thấy tôi mới yên tâm gật đầu.
Tôi yên lặng đi theo sau đội ngũ dân binh, không có ý định làm kinh động đến cha. Dù sao thì chiều nay cũng là tập bắn đạn thật, nhỡ đâu ông lo nguy hiểm mà không cho tôi tham gia thì có phải gay không?
Cái gọi là sân huấn luyện, thực ra là một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành thị trấn Hướng Dương, đằng sau ga tàu hỏa, gọi là núi Phi Mã. Ngọn núi đó kiếp trước tôi đã leo không biết bao nhiêu lần, mọt đám nhóc ăn cắp khoai lang trên đỉnh núi, ăn cắp quýt và lê ở trong vườn, những việc “xấu xa” ấy đã làm cũng chẳng ít ỏi gì. Chỉ có điều dù có ngắm đến thế nào, cũng chẳng thể nhìn ra hình dáng một con ngựa đang bay, chẳng biết ngọn núi này có điển cố gì nữa.
Sân tập bắn đạn thật ở một chỗ đất rộng lớn, dối diện là một sườn núi, ở trên sườn núi đã được vẽ 8 cái bia bằng vôi, rất lớn, không tròn trịa lắm. Nhưng nghĩ đến việc huấn luyện cho dân binh, yêu cầu kỹ thuật cũng không đến nỗi sát sao lắm.
Cha mặc một bộ quân phục cũ màu xanh nhạt, đội chiếc mũ binh chủng màu xanh, hai tay chống vào hông, có vẻ rất tinh thần.
Tôi không nhịn được nữa bèn bước đến, cười nói: “Cha, hôm nay cha đẹp trai lắm.”
Cha nghe thấy tiếng tôi quay đầu lại, kinh ngạc: “Tiểu Tuấn? Sao con lại đến đây?”
“Hì hì, cha đừng quên, sụ phụ của con là Đội trưởng đội dân binh đấy.”
Lương Quốc Cường đứng bên cạnh bỗng trở nên căng thẳng. Tên tiểu tử này làm trò gì thế không biết, vừa mở miệng liền bán đứng sư phụ rồi!
Nhưng cha lại không giận, cười nói: “Được, đến rồi thì thôi. Nam tử hán cũng phải học cách bắn súng.”
Câu này của cha hình như có lỗi gì đó về cú pháp.
“Đúng thế đúng thế, đàn ông biết bắn súng thì mới là đàn ông đích thực!”
Sư phụ còn chêm thêm một câu nữa vào.
Bó tay!
Hai người này, không sọ dạy hư con trẻ hay sao?
“Chủ nhiệm Liễu, ông bắn một phát trước chứ?”
Cha xua tay, cười: “Cứ để người trẻ tuổi trổ tài trước. Tôi già rồi, phải ổn định tinh thần trước, không thì tay run”
Cha năm nay 38 tuổi, già thì chưa già chút nào, dựa vào tiêu chuẩn Liên Hợp Quốc, dưới 40 tuổi đều được coi là trẻ hết. Nhưng với thân phận hiện nay của ông, tự xưng là “già rồi” trước mặt hạ thủ của mình chỉ làm tăng thêm phần nghiêm kính. Lãnh đạo mà, chỉ có lớn tuổi mới làm cho con người ta có cảm giác thành thục thâm trầm.
Lương Quốc Cường mặc dù khách khí, nhưng cũng biểu lộ ra không hiểu gì mấy về quy cách quan trường. Lãnh đạo làm việc gì, sao lại có thể tùy tiện chạy ra đằng trước được? Hơn nữa tôi biết cha, ở trong quân đội là tay bắn cừ nhất. Cao thủ cứ phải xuất hiện cuối cùng mới đúng.
Trình độ huấn luyện của dân binh không ra gì cho lắm, sau một hồi hỗn loạn, lượt người bắn thứ nhất mới đứng vào vị trí, đều là trong tư thế bắn nằm. Khẩu nửa tự động 56 nặng 4 cân, lực phản chấn dù không bằng súng xung kích, nhưng mấy ông dân binh nửa gà mờ này được huấn luyện không đầy đủ, nếu ở trong tư thế đứng bắn hoặc quỳ bắn, có khi đạn bay lên trời mất.
Từng hộp từng hộp đạn vàng được bê ra.
Huyện Hướng Dương có đến mấy công xưởng binh khí, như xưởng cơ giới Hồng Sơn Trương Lực làm việc trước kia là xuổng chế tạo đạn, đạn kích cỡ 7.62 rất nhiều. Mặc dù đạn chịu sự quản chế, nhưng huấn luyện dân binh cũng có thể lấy ra cung ứng. Nhất là Lương Quốc Cường lại là trưởng khoa bảo vệ của ủy ban cách mạng huyện, lấy một ít đạn từ những xưởng cơ giới này là điều không hề khó.
Doanh trại dân binh, một hàng cờ đỏ đang giơ cao phập một phát vẫy xuống.
Một dàn tiếng súng nổ vang lên. Cha và trưởng khoa Lương cùng lúc lắc đầu. Trước kia tôi chưa từng bắn súng bao giờ, nhưng mắt rất tốt, trong phạm vị 50m, bia vẽ bằng vôi to hơn gấp đôi so với bia thật, nhìn rất rõ ràng. Nếu sử dụng bia với kích cỡ tiêu chuận, có lẽ có nhiều người bắn không trúng được vào bia.
Mỗi người bắn năm phát đạn. Một loạt người bắn xong, thành tích đều không tốt lắm. Lãnh đạo ở tại trường tập bắn, trưởng khoa Lương có chút ngại. Cờ đỏ lại phất lên, lượt người thứ 2 vào bắn, lại một loạt tiếng bắn súng vang lên, hình như thành tích còn tệ hơn tổ thứ nhất.
Sắc mặt cha đã có phần trĩu xuống.
Tôi cười vội vàng làm dịu không khí: “Cha, chỉ là huấn luyện dân binh thôi mà, có gì phải nghiêm túc thế!”
“Dân binh cũng là binh!”
Cha lạnh lùng nói một câu.
Lương Quốc Cường ngại ngùng cười.
Tôi bỗng có chút bất mãn, nói nhỏ: “Dân binh người ta huấn luyện, chẳng phải mời cha đến, tự nhiên cha đến làm gì? Đây chẳng phải là làm khó cho sư phụ con hay sao?”
Cha bị tôi nói một câu, dở khóc dở cười. Nghĩ lại cũng đúng, dân binh một năm cũng chỉ luyện đến hai lần, mỗi lần bắn vài phát đạn, làm sao có thể bắn tốt được? Nếu không người ta cũng chẳng vẽ cái bia to đến thế.
“Nhóc con này, lại còn dạy cả ta nữa cơ đấy. Không thì con lên bắn thử xem”
“Thử thì thử, ai sợ ai cơ chứ?”
Thấy người ta bắn súng dễ dàng đến thế, bản thân mình nằm xuống, mới biết chẳng dễ chút nào. Với tôi, bang súng hơi dài một chút, tay trái phải giơ ra hết cỡ mới nắm được đến thân súng, tay phải cũng phải cố gắng lắm mới móc vào được cò súng, cả thân người co thành hình cánh cung. Mấy mớ lý thuyết như là ba điểm thành một đường thẳng căn bản không dùng đến được. Chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Trước mắt chỉ chớp lên hình ảnh cờ đỏ hạ xuống, cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, ngay lập tức bóp cò. Bên tai vang lên một âm thanh lớn nnhw một nổ tai ra, vai phải đau, cảm thấy rất rõ lức phản chấn giáng xuống bên vai, may mà chân tôi đã kê vào mỏm đá, nếu không sẽ bị lực này đẩy ra khỏi vị trí nằm bắn mất.
Phát thứ nhất bắn ra, chẳng thể để ý nhiều, bóp liên tục cò súng, bắn ra 5 phát đạn.
Bà nó chứ, có lần tập bắn này, thiếu gia cũng được coi là người chơi qua súng ống rồi chứ nhỉ?
“Vòng 28! Còn có một phát ra ngoài bia!”
Cha cười lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ châm chọc. Lương Quốc Cường cũng cười lắc đầu theo.
“Hai vị giáo viên, mong hai vị thị phạm cho tiểu nhân được mở mang tầm mắt!”
Tôi bóp bóp bên vai phải, nhe răng ra, ấm ức nói.
“Trưởng khoa Lương, có bia tiêu chuẩn không?”
“Có, hai cái.”
“Được, đổi sang bia tiêu chuẩn đi, hai lính già chúng ta, đi thị phạm cho họ một chút.”
Ngoài vị trí 50m, hai tấm bia thật được dựng lên. Thị lực của tôi tốt vậy, mà cũng phải nheo mắt mới nhìn rõ được hồng tâm trên tấm bia.
Cha vác khẩu 56 lên, tư thế đầu tiên là đứng bắn. Trưởng khoa Lương thấy thế, liền tự tin thêm mấy phần. Khí chất không sợ trời không sợ đất này, không phải là giả tạo.
Một loạt tiếng bắn súng dứt khoát vang lên, người báo kết quả hô to.
“Bia thứ nhất, hai vòng mười, hai vòng chín, một vòng tám, tổng cộng 46, bia thứ hai, một vòng mười, ba vòng chín, một vòng tám, tổng cộng 45. Báo cáo hết!”
Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang dội.
Trưởng khoa Lương bái phục cười nói: “Chủ nhiệm Liễu, đúng là xạ thủ cừ khôi.”
Cha dè dặt nói: “Ngày trước trong bộ đội, phải luyện mấy tháng trời bắn súng. Giờ thì không được nữa rồi, bỏ đi mười mấy năm. Nhìn ra được đấy, anh vẫn chưa dốc toàn lực, nhường tôi phải không?”
“Đâu có đâu có, tôi đã dốc toàn sức rồi đó chứ.”
Tôi cũng không biết tài bắn súng của Lương Quốc Cường rốt cuộc thế nào, nhưng thế cục này nắm tốt lắm. Nếu vượt qua điểm số của cha, nhất định sẽ không tốt. Làm hạ thủ sao có thể vượt mặt lãnh đạo? Nhưng nếu kém quá thì sẽ mang tiếng là nhường, dù sao thì Lương Quốc Cường cũng xuất thân từ lính trinh sát, không thể quá kém. Theo sát ngay sau cha, chỉ kém có 1 điểm, điều này đã làm nổi bật lên khí chất cao minh của lãnh đạo. Cao thủ đối đầu với cao thủ, thắng rồi mới cảm thấy vui. Nếu đối thủ kém quá, thẳng cũng chẳng ăn nhằm gì.
Không ngờ người thật thà như sư phụ, cũng chơi chiêu này.
“Ha ha, Tiểu Lương à, không cần phải khiêm tốn đâu…Giao Tiểu Tuấn cho anh, tôi yên tâm lắm.”
Câu này đã là lời khen ngợi dành cho trưởng khoa Lương rồi, trưởng khoa Lương cười đôn hậu, ra phần cảm kích lắm.
Mỗi ngày dành ra nửa tiếng để tập “mã bộ trùng quyền” (các thế võ của Trung Quốc), một trăm cái hít đất, một trăm cái đứng lên ngồi xuống, cứ quay vòng như vậy 20 ngày, từng ngày qua đi, từng tháng qua đi, một người 40 tuổi, tính nhẫn nại cực tốt như tôi cũng thấy có phần đơn điệu.
Lương Quốc Cường cười nói: “Vẫn còn sớm lắm. Bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, cơ thể còn chưa phát triển toàn diện, nội tạng còn non nớt lắm, không thích hợp để luyện khí công. Thứ võ này luyện sớm quá sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn thân. Cứ nắm vững những món võ cơ bản đã rồi hẵng hay.”
“Thế sư phụ nói thử xem rốt cuộc là cần bao lâu?”
Tôi có phần sốt ruột.
“Ừ, ít nhất cũng phải 3 năm nữa.”
Nghe xong câu ấy tôi như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, bổn thiếu gia suýt nữa thì ngất ngay tại trận.
Thấy tôi hết sức sốt ruột, Lương Quốc Cường cười rồi ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Bất kể việc gì dục tốc đều bất đạt. Lúc đầu ta luyện khí công, cũng phải ở tầm sau 12 tuổi. Yên tâm, chỉ cần lửa đến tầm, tự khắc ta sẽ dạy cháu, ta sẽ không giấu nghề đâu.”
“Vậy thì, bây giờ dạy con đánh võ chắc cũng được chứ ạ. Ngày nào cũng luyện những môn căn bản thế này, chán lắm rồi.”
Tôi nghĩ một lúc, hạ mình đưa ra yêu cầu.
“Vấn đề này không có gì, bắt đầu từ ngày mau, ta sẽ dạy cho cháu những yếu lĩnh của đấu võ tay đôi.”
Tâm trạng đau khổ chán nản của tôi ngay lập tức biến đổi.
Lương Quốc Cường thấy tôi vẫn có chút gì không lên tinh thần, cười nói: “Tiểu Tuấn, có muốn ta dắt cháu đi bắn sung không?”
“Bắn súng?”
Tôi nhảy cẫng lên, đây đúng là niềm vui đến ngoài dự định.
“Sự phụ, khoa bảo vệ của các chú còn có cả súng nữa à?”
Lương Quốc Cường cười: “Khoa bảo vệ chỉ có mình chú có súng thôi, chú có phiếu bắn súng mà. Nhưng, số lượng đạn là có hạn, trường hợp đặc biệt mới được mang ra bắn.”
“Vậy mà chú còn bảo đưa cháu đi bắn súng?”
“Hôm nay chúng ta tập huấn dân binh mà, chú là đội trưởng đội dân binh thị trấn Hướng Dương kìa. Từ ngày hôm nay, doanh trại dân binh sẽ tập quân sự trong vòng một tuần. Có nội dung tập bắn đạn thật.”
Vừa nghe tin này, trong đầu tôi đã xuất hiện những hình ảnh người oai vệ cầm khẩu súng. Tôi rất hứng thú với loại vũ khí nửa tự động phỏng theo khẩu SKS của Liên Xô này.
“Tốt quá rồi, bao giờ chúng ta đi ạ?”
“Để đến chiều đi, hôm nay là ngày đâu tiên tập quân sự, buổi sáng còn nhiều công tác chuẩn bị phải làm, đến chiều mới sắp xếp tập bắn đạn thật. Hai giờ chiều cháu đến sân tập bên ngoài lễ đường Hướng Dương, chúng ta xuất phát ở đó.”
Tôi gật đầu, vui vẻ nhảy chân sáo ra về.
Buổi trưa ăn cơm ở bộ sửa chữa Lợi Dân, Lương Xảo có chút gì buồn bực. Bộ sửa chữa Lợi Dân ngày hôm nay, càng ngày càng ít việc cần tôi nhúng tay vào, việc lắp ráp máy second hand, Phương Văn Dịch, anh hai và Lương Xảo đều đã rất quen thuộc. Thao tác sửa máy thu thanh, cơ bản cũng đã biết làm, còn lại là sửa chữa những lỗi máy móc nhỏ, chẳng đến lượt tôi phải động tay. Họ vừa học được cách làm việc, còn hứng thú lắm, nên tranh nhau làm.
Tôi thực sự trở thành chỉ đạo kỹ thuật rồi.
Công việc làm ăn của bộ sửa chữa Lợi Dân, trải qua một thời gian phát triển nhanh chóng, trước mắt đã bắt đầu ổn định lại. Cả thị trường cũng chỉ lớn đến vậy, dù có phát triển đến thế nào đi nữa, cũng không thể vượt quá được tổng lượng của thị trường. Bỏ đi khoản chi tiêu lặt vặt khác, thu nhập bình quân khoảng 3000 tệ. Nghĩ đến việc Lương Xảo là do tôi rắn mặt gọi đến, tôi lại hay “bỏ việc” chẳng có lý do gì, tiền lương của Lương Xảo và những khoản chi tiêu khác, tôi đều chủ động quản lý. Phương Văn Dịch lúc đầu không đồng ý, tranh luận với tôi mấy hồi, đến lúc không đấu lẽ với tôi được nữa mới chấp nhận phương án đó.
Tên thọt này dù yêu tiền, nhưng cũng rất coi trọng nghĩa khí.
Ăn cơm xong, còn lâu mới đến 2 giờ, thấy trong tiệm không có việc gì nhiều, tôi liền đến phòng Lương Xảo nghỉ ngơi một lúc. Lương Xảo cũng nhẹ nhàng lên lầu theo, trải chăn sẵn cho tôi.
“Xảo Nhi, sao thế? Có chuyện gì không vui à.”
“Ừm, anh tôi gửi thư đến nói, việc tập huấn của họ rất căng thẳng, sau này không viết thư được cho tôi nữa.”
Ngày 17/2/1979, trận chiến tự vệ phản kích sẽ nổ ra, đội ngũ của Lương Kinh Vĩ là một trong những đội chủ lực, trước mắt có lẽ đã ở vào trạng thái dự bị chiến đấu rồi, nhất định sẽ có nhiều công tác chuẩn bị phải làm, kỷ luật bảo mật cũng phải tuân thủ.
Việc này, tôi không thể nói với cô ấy được.
“Vậy à, thế cũng bình thường thôi mà, huấn luyện trong quân đội nhiều lắm. Đợi đến khi huấn luyện xong, tự khắc sẽ viết thư cho cô thôi. Không biết chừng lần sau viết thư cho cô, anh cô đã là đại anh hùng rồi ấy chứ.”
“Thật à?”
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Lương Xảo Lập đã vui hơn. Ôi, thật là một cô gái dễ thỏa mãn.
“Đúng rồi, Xảo Nhi, nghe nói cô biết làm bánh bao à?”
“Ừm”
Lương Xảo phổng mũi, ra điều đắc ý lắm.
“Tôi còn biết làm màn thầu, quẩy cũng biết làm nữa.”
“Thật là giỏi giang. Học ở đâu thế?”
“Tôi ngày nào cũng đến quán cơm ở con phố phía trước xem, giúp cho người ta, một đôi lần, cô làm bánh bao dạy cho tôi.”
Thấy cô gái nhỏ mừng ra mặt, tôi liền động lòng. Vì đã có cuộc sống ổn định, tâm tình thoải mái, lại được ăn uống đầy ddurr, nên cô bé bắt đầu phổng phao ra rồi. Khuôn mặt tròn hơn trước, da dẻ cũng hồng hào hơn, ánh lên nét căng tròn như trái táo, mịn màng nõn nà, bộ trang phục sơ mi nữ tháng trươc mua vốn còn hơi rộng, giờ đã bắt đầu ôm sát vào người, trước ngực không chỉ là một chút nhô ra mà đã có xu hướng tròn trịa. Hai đôi chân dưới lớp ống quần đứng dài và đầy gợi cảm.
Càng ngày càng có xu hướng trở thành “mầm tai họa” rồi.
Nghĩ đến việc giờ đây thiếu gia mới chỉ à một đứa trẻ 9 tuổi, không thể cứ nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, tôi đành miễn cưỡng đưa ánh mắt của mình rời khỏi người cô ây, rồi nói: “Nếu không, năm sau tôi mua cho cô một cái lò nướng bánh, mở một tiệm bán bánh, nhất định sẽ phát tài.”
Đây chỉ là lời bốc phét. Kiếp trước, cửa hàng bán bánh đầu tiên của thị trấn Hướng Dương phải đến cuối những năm 80 mới mở, chỉ trong khoảng thời gian mấy năm, ông chủ đó đã phát tài rồi. Thiếu gia tài trí đầy người, làm trước ông ta mấy năm, ông ta cuốn gói đi làm nghề khác là vừa.
“Bánh nướng là gì thế?”
Lương Xảo chớp chớp mắt, không hiểu tôi đang nói đến chuyện gì.
Được rồi, đợi đến khi chính sách mới ra đời, mua cái lò nướng về rồi tính sau. Lúc này có giải thích cũng không hiểu được.
“Về sau nói cho cô biết vậy. Mấy ngày nay mệt lắm, tôi chợp mắt một lúc nhớ một giờ rưỡi thì gọi tôi, tôi còn việc quan trọng phải làm.”
“Oài, yên tâm đi.”
Tôi nhắm mắt lại, một lúc sau, không thấy tiếng ra ngoài của Lương Xảo, tôi bất giác mở mắt. Chỉ thấy cô bé đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy yêu thương, một cánh tay run run đưa ra, cách mặt tôi chỉ còn vài phân.
Thấy tôi đột nhiên tỉnh lại, Lương Xảo giật nảy mình, bỗng chốc gương mặt trở nên đỏ bừng, tay phải rụt lại như sờ phải điện, áp vào trước ngực. Quay người, chạy vội ra ngoài, làm cho thiếu gia tôi đờ đẫn trong phòng một mình.
Nha đầu này, chẳng lẽ có ý với tôi thật sao? Nhưng tôi mới chỉ có 9 tuổi mà!
Thế này là thế nào!
Tôi đột nhiên mắng mình một câu ngu ngốc, đang yên đang lành, tự nhiên lại mở mắt ra làm gì không biết?
Hai giờ chiều, tôi đến sân tập đúng giờ, một trăm dân binh đã xếp hàng ngay ngắn thành một hình vuông. Hai hàng trước khoảng 30 người đã vác súng trên vai.
Điều làm cho tôi thấy bất ngờ là, trước mặt trận địa hình vuông còn có hai khẩu súng lớn. Kiếp trước tôi đã tứng là người rất yêu thích quân sự, nên cũng có chút hiểu biết về mấy vụ súng má này, thấy kiểu cách to lớn như vậy, có lẽ là khẩu 57.
Không ngờ trong doanh trại dân binh của thị trấn Hướng Dương, còn được trang bị cả loại vũ khí nặng này.
Nhưng đây cũng chẳng có gì phải kinh ngạc, dân binh ở những vùng ven biển, thậm chí còn được trang bị cả pháo cao xạ ấy chứ. Huyện Hướng Dương nằm sâu trong đất liền, nên không cần dùng đến pháo cao xạ, nhưng trang bị hai khẩu súng hạng nặng cũng là điều cần thiết.
Khẩu 57 là loại súng làm phỏng theo súng cỡ trung SMG của Liên Xô, sản xuất vào năm 57, trang bị với số lượng lớn cho bộ đội, sau này bị thay thế bởi khẩu 67 nặng và nhẹ. Nước tôi thực hiện chế độ dân binh, loại súng 57 bị đào thải này lại mang về vũ trang cho dân binh các vùng.
Điều làm cho tôi ngạc nhiên còn hơn hai khẩu súng là, cha tôi cũng tới, đứng trước hàng ngũ đội hình, đọc bài động viên cho các dân binh. Cha đã rời bộ đội nhiều năm, lúc này có lẽ đã lên cơn nghiện với súng ống, ha ha.
Bài phát biểu của cha kết thúc. Đội trưởng Lương vung tay nói: “Thành hai hàng dọc, tập hợp!” Dứt lời, liền nhìn đông ngó tây. Mãi đến khi thấy tôi mới yên tâm gật đầu.
Tôi yên lặng đi theo sau đội ngũ dân binh, không có ý định làm kinh động đến cha. Dù sao thì chiều nay cũng là tập bắn đạn thật, nhỡ đâu ông lo nguy hiểm mà không cho tôi tham gia thì có phải gay không?
Cái gọi là sân huấn luyện, thực ra là một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành thị trấn Hướng Dương, đằng sau ga tàu hỏa, gọi là núi Phi Mã. Ngọn núi đó kiếp trước tôi đã leo không biết bao nhiêu lần, mọt đám nhóc ăn cắp khoai lang trên đỉnh núi, ăn cắp quýt và lê ở trong vườn, những việc “xấu xa” ấy đã làm cũng chẳng ít ỏi gì. Chỉ có điều dù có ngắm đến thế nào, cũng chẳng thể nhìn ra hình dáng một con ngựa đang bay, chẳng biết ngọn núi này có điển cố gì nữa.
Sân tập bắn đạn thật ở một chỗ đất rộng lớn, dối diện là một sườn núi, ở trên sườn núi đã được vẽ 8 cái bia bằng vôi, rất lớn, không tròn trịa lắm. Nhưng nghĩ đến việc huấn luyện cho dân binh, yêu cầu kỹ thuật cũng không đến nỗi sát sao lắm.
Cha mặc một bộ quân phục cũ màu xanh nhạt, đội chiếc mũ binh chủng màu xanh, hai tay chống vào hông, có vẻ rất tinh thần.
Tôi không nhịn được nữa bèn bước đến, cười nói: “Cha, hôm nay cha đẹp trai lắm.”
Cha nghe thấy tiếng tôi quay đầu lại, kinh ngạc: “Tiểu Tuấn? Sao con lại đến đây?”
“Hì hì, cha đừng quên, sụ phụ của con là Đội trưởng đội dân binh đấy.”
Lương Quốc Cường đứng bên cạnh bỗng trở nên căng thẳng. Tên tiểu tử này làm trò gì thế không biết, vừa mở miệng liền bán đứng sư phụ rồi!
Nhưng cha lại không giận, cười nói: “Được, đến rồi thì thôi. Nam tử hán cũng phải học cách bắn súng.”
Câu này của cha hình như có lỗi gì đó về cú pháp.
“Đúng thế đúng thế, đàn ông biết bắn súng thì mới là đàn ông đích thực!”
Sư phụ còn chêm thêm một câu nữa vào.
Bó tay!
Hai người này, không sọ dạy hư con trẻ hay sao?
“Chủ nhiệm Liễu, ông bắn một phát trước chứ?”
Cha xua tay, cười: “Cứ để người trẻ tuổi trổ tài trước. Tôi già rồi, phải ổn định tinh thần trước, không thì tay run”
Cha năm nay 38 tuổi, già thì chưa già chút nào, dựa vào tiêu chuẩn Liên Hợp Quốc, dưới 40 tuổi đều được coi là trẻ hết. Nhưng với thân phận hiện nay của ông, tự xưng là “già rồi” trước mặt hạ thủ của mình chỉ làm tăng thêm phần nghiêm kính. Lãnh đạo mà, chỉ có lớn tuổi mới làm cho con người ta có cảm giác thành thục thâm trầm.
Lương Quốc Cường mặc dù khách khí, nhưng cũng biểu lộ ra không hiểu gì mấy về quy cách quan trường. Lãnh đạo làm việc gì, sao lại có thể tùy tiện chạy ra đằng trước được? Hơn nữa tôi biết cha, ở trong quân đội là tay bắn cừ nhất. Cao thủ cứ phải xuất hiện cuối cùng mới đúng.
Trình độ huấn luyện của dân binh không ra gì cho lắm, sau một hồi hỗn loạn, lượt người bắn thứ nhất mới đứng vào vị trí, đều là trong tư thế bắn nằm. Khẩu nửa tự động 56 nặng 4 cân, lực phản chấn dù không bằng súng xung kích, nhưng mấy ông dân binh nửa gà mờ này được huấn luyện không đầy đủ, nếu ở trong tư thế đứng bắn hoặc quỳ bắn, có khi đạn bay lên trời mất.
Từng hộp từng hộp đạn vàng được bê ra.
Huyện Hướng Dương có đến mấy công xưởng binh khí, như xưởng cơ giới Hồng Sơn Trương Lực làm việc trước kia là xuổng chế tạo đạn, đạn kích cỡ 7.62 rất nhiều. Mặc dù đạn chịu sự quản chế, nhưng huấn luyện dân binh cũng có thể lấy ra cung ứng. Nhất là Lương Quốc Cường lại là trưởng khoa bảo vệ của ủy ban cách mạng huyện, lấy một ít đạn từ những xưởng cơ giới này là điều không hề khó.
Doanh trại dân binh, một hàng cờ đỏ đang giơ cao phập một phát vẫy xuống.
Một dàn tiếng súng nổ vang lên. Cha và trưởng khoa Lương cùng lúc lắc đầu. Trước kia tôi chưa từng bắn súng bao giờ, nhưng mắt rất tốt, trong phạm vị 50m, bia vẽ bằng vôi to hơn gấp đôi so với bia thật, nhìn rất rõ ràng. Nếu sử dụng bia với kích cỡ tiêu chuận, có lẽ có nhiều người bắn không trúng được vào bia.
Mỗi người bắn năm phát đạn. Một loạt người bắn xong, thành tích đều không tốt lắm. Lãnh đạo ở tại trường tập bắn, trưởng khoa Lương có chút ngại. Cờ đỏ lại phất lên, lượt người thứ 2 vào bắn, lại một loạt tiếng bắn súng vang lên, hình như thành tích còn tệ hơn tổ thứ nhất.
Sắc mặt cha đã có phần trĩu xuống.
Tôi cười vội vàng làm dịu không khí: “Cha, chỉ là huấn luyện dân binh thôi mà, có gì phải nghiêm túc thế!”
“Dân binh cũng là binh!”
Cha lạnh lùng nói một câu.
Lương Quốc Cường ngại ngùng cười.
Tôi bỗng có chút bất mãn, nói nhỏ: “Dân binh người ta huấn luyện, chẳng phải mời cha đến, tự nhiên cha đến làm gì? Đây chẳng phải là làm khó cho sư phụ con hay sao?”
Cha bị tôi nói một câu, dở khóc dở cười. Nghĩ lại cũng đúng, dân binh một năm cũng chỉ luyện đến hai lần, mỗi lần bắn vài phát đạn, làm sao có thể bắn tốt được? Nếu không người ta cũng chẳng vẽ cái bia to đến thế.
“Nhóc con này, lại còn dạy cả ta nữa cơ đấy. Không thì con lên bắn thử xem”
“Thử thì thử, ai sợ ai cơ chứ?”
Thấy người ta bắn súng dễ dàng đến thế, bản thân mình nằm xuống, mới biết chẳng dễ chút nào. Với tôi, bang súng hơi dài một chút, tay trái phải giơ ra hết cỡ mới nắm được đến thân súng, tay phải cũng phải cố gắng lắm mới móc vào được cò súng, cả thân người co thành hình cánh cung. Mấy mớ lý thuyết như là ba điểm thành một đường thẳng căn bản không dùng đến được. Chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Trước mắt chỉ chớp lên hình ảnh cờ đỏ hạ xuống, cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, ngay lập tức bóp cò. Bên tai vang lên một âm thanh lớn nnhw một nổ tai ra, vai phải đau, cảm thấy rất rõ lức phản chấn giáng xuống bên vai, may mà chân tôi đã kê vào mỏm đá, nếu không sẽ bị lực này đẩy ra khỏi vị trí nằm bắn mất.
Phát thứ nhất bắn ra, chẳng thể để ý nhiều, bóp liên tục cò súng, bắn ra 5 phát đạn.
Bà nó chứ, có lần tập bắn này, thiếu gia cũng được coi là người chơi qua súng ống rồi chứ nhỉ?
“Vòng 28! Còn có một phát ra ngoài bia!”
Cha cười lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ châm chọc. Lương Quốc Cường cũng cười lắc đầu theo.
“Hai vị giáo viên, mong hai vị thị phạm cho tiểu nhân được mở mang tầm mắt!”
Tôi bóp bóp bên vai phải, nhe răng ra, ấm ức nói.
“Trưởng khoa Lương, có bia tiêu chuẩn không?”
“Có, hai cái.”
“Được, đổi sang bia tiêu chuẩn đi, hai lính già chúng ta, đi thị phạm cho họ một chút.”
Ngoài vị trí 50m, hai tấm bia thật được dựng lên. Thị lực của tôi tốt vậy, mà cũng phải nheo mắt mới nhìn rõ được hồng tâm trên tấm bia.
Cha vác khẩu 56 lên, tư thế đầu tiên là đứng bắn. Trưởng khoa Lương thấy thế, liền tự tin thêm mấy phần. Khí chất không sợ trời không sợ đất này, không phải là giả tạo.
Một loạt tiếng bắn súng dứt khoát vang lên, người báo kết quả hô to.
“Bia thứ nhất, hai vòng mười, hai vòng chín, một vòng tám, tổng cộng 46, bia thứ hai, một vòng mười, ba vòng chín, một vòng tám, tổng cộng 45. Báo cáo hết!”
Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang dội.
Trưởng khoa Lương bái phục cười nói: “Chủ nhiệm Liễu, đúng là xạ thủ cừ khôi.”
Cha dè dặt nói: “Ngày trước trong bộ đội, phải luyện mấy tháng trời bắn súng. Giờ thì không được nữa rồi, bỏ đi mười mấy năm. Nhìn ra được đấy, anh vẫn chưa dốc toàn lực, nhường tôi phải không?”
“Đâu có đâu có, tôi đã dốc toàn sức rồi đó chứ.”
Tôi cũng không biết tài bắn súng của Lương Quốc Cường rốt cuộc thế nào, nhưng thế cục này nắm tốt lắm. Nếu vượt qua điểm số của cha, nhất định sẽ không tốt. Làm hạ thủ sao có thể vượt mặt lãnh đạo? Nhưng nếu kém quá thì sẽ mang tiếng là nhường, dù sao thì Lương Quốc Cường cũng xuất thân từ lính trinh sát, không thể quá kém. Theo sát ngay sau cha, chỉ kém có 1 điểm, điều này đã làm nổi bật lên khí chất cao minh của lãnh đạo. Cao thủ đối đầu với cao thủ, thắng rồi mới cảm thấy vui. Nếu đối thủ kém quá, thẳng cũng chẳng ăn nhằm gì.
Không ngờ người thật thà như sư phụ, cũng chơi chiêu này.
“Ha ha, Tiểu Lương à, không cần phải khiêm tốn đâu…Giao Tiểu Tuấn cho anh, tôi yên tâm lắm.”
Câu này đã là lời khen ngợi dành cho trưởng khoa Lương rồi, trưởng khoa Lương cười đôn hậu, ra phần cảm kích lắm.
/2140
|