Phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chỉ là một nhiệm vụ bình thường, nhiệm vụ đưa tin đó có liên quan gì với nhiệm vụ này của Nhiếp Ngôn không nhỉ?
Kiếp trước, lúc Nhiếp Ngôn nhận nhiệm vụ Phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phi Đức, khi muốn đi làm tìm thêm chút kim tệ thì xảy ra việc ngoài ý muốn làm hắn bị Khải Hoàn Đế Quốc đuổi giết. Cuối cùng hắn đành phải bỏ qua nhiệm vụ đó, sau đó cũng không còn cơ hội đi làm nữa.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể suy đoán đại khái, cưỡi chiến mã lao vút trên bình nguyên. Chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp tuấn dũng lao đi rất nhanh, lướt đi như gió. Lúc đi ngang qua mấy chỗ luyện cấp, Nhiếp Ngôn phát hiện bây giờ Tín Ngưỡng càng náo nhiệt hơn trước kia, càng ngày càng có nhiều người chơi tiến vào Tín Ngưỡng, trở thành một phần tử của nó.
Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước, Tín Ngưỡng ngày sẽ càng hấp dẫn nhiều người chơi tiến vào, sức hấp dẫn của nó còn kéo dài hơn mười năm nữa.
Nhiếp Ngôn chỉ dùng mười phút đồng hồ đã đi hết lộ trình nửa tiếng. Nơi xa, bóng dáng một tòa cổ thành hiện lên trong mắt hắn. Thành lũy của nó được xây dựng hoàn toàn bằng gạch đá, hùng cứ trên một sườn núi cao, giống như một tòa cứ điểm vô địch vậy. Mặc dù hiện tại đã bị tàn phá, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được hình ảnh huy hoàng năm xưa. Trên tường thành còn sót lại vài khẩu súng pháo, đó là những khẩu Ma đạo pháo do tộc Địa tinh chế tạo, bất quá đã không thể sử dụng được nữa.
Xung quanh tòa thành một khu vườn hoa xinh đẹp, trồng rất nhiều hoa màu tím. Gió thổi qua làm biển hoa lay động, mùi hoa ngào ngạt lan ra xa xa. Bất quá vườn hoa có chút lộn xộn, bị tàn phá nhiều chỗ. Hàng rào làm bằng song sắt, phía trước có một cánh cửa nhỏ, ở giữa có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu nối dài về phía cổ bảo.
(Bảo là một dạng giống với tòa thành.)
Nhiếp Ngôn cưỡi chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp đến bên ngoài song sắt, từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn ngắm nhìn bốn phía, nơi này xem ra không có quái vật hoạt động, thoạt nhìn rất yên tĩnh. Hắn cất bước tiến về phía trước.
Hệ thống: Ngươi phát hiện cổ bảo của bá tước Khắc Nhĩ Phi Đức.
Hắn nhận được tin tức về nhiệm vụ. Tiến độ nhiệm vụ: Tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện.
Bên dưới còn có thêm vài tin tức nhiệm vụ khác. Trong cổ bảo của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chứa đầy nguy hiểm nên đám người hầu không dám ở lại, bọn họ bỏ nơi này rời đi. Vì thế bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không thể không thuê một chút dân binh về.
Song gần đây, trong cổ bảo lại xuất hiện vài chuyện kỳ quái. Có một buổi tối, bá tước Khắc NhĩPhỉ Đức đột nhiên ra khỏi cổ bảo lúc nửa đêm. Sáng ngày hôm sau lại có người phát hiện hắn nằm ngủ ở vườn hoa, trên người dính đầy đất cát. Từ hôm đó, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức luôn trong trạng thái hồn bay phách lạc, lầm bầm lầm bầm một cái tên, Ngả Na, Ngả Na.
Nhiếp Ngôn thấy tin tức nhiệm vụ liền nhíu mày, Du Hồn công chúa Ngả Na! Xem ra đây là một nhiệm vụ kết nối!
Xem ra phải tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức mới có thể bắt được đầu mối nhiệm vụ tiếp theo. Nhiếp Ngôn cất bước đi về phía cổ bảo. Tường thành cổ bảo hơi tan hoang làm cho người ta có một loại cảm giác tang thương xưa cũ. Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hôi xộc đến. Mùi này làm Nhiếp Ngôn nhăn mặt lại, đây là mùi của người chết!
Bình thường sau khi nhận nhiệm vụ của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức xong, trong vườn hoa này mới xuất hiện Khô lâu.
Nhiếp Ngôn đi tới bên cạnh cổ bảo. Không khí nơi này có chút âm lãnh, phía trước là một cánh cổng sắt to lớn hơi hoen gỉ. Nhiếp Ngôn từ từ đẩy cửa đi vào. Bên trong là một đại sảnh âm u, ánh ặt trời rực rỡ bên ngoài cũng không chiếu vào được trong đây.
Đúng lúc đó, hai bóng đen từ bóng tối đi ra. Nhiếp Ngôn giật mình trong lòng. Hắn nắm chặt chủy thủ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Hắn dần nhìn rõ hai người, hai người này mặc áo giáp dày, tay trái cầm khiên gỗ hình tròn, tay phải cầm chiến phủ sứt mẻ. Nhiếp Ngôn phát hiện hai người này là NPC liền không xuất thủ.
Hắn ném một cái Siêu cấp Động Sát cho mỗi NPC.
Dân binh Bố Lôi Khắng: level 45.
Dân binh Bá Nạp Đức: level 46.
Vóc dáng Bố Lôi Khẳng khỏe mạnh như một con gấu, bất quá hắn có vẻ thật thà, không lộ ra chút sát khí. Còn Bá Nạp Đức thì hơi thấp hơn, giống một thanh niên thành thực.
“Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc tiên sinh tôn kính, chào ngài.” Thấy danh hiệu của Nhiếp Ngôn, Bá Nạp Đức sửng sốt, lắp bắp nói.
“Chào ngài.” Bố Lôi Khẳng hiển nhiên không thích nói chuyện, rất lâu sau mới mở miệng hai chữ.
Nhiếp Ngôn gật đầu, nói: Chào các ngươi, ta mong các ngươi ta một chút, các ngươi có thể dẫn ta đi gặp bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không? Ta nghĩ ta có thể giúp hắn.
Vâng, chúng ta lập tức đưa ngài đi gặp bá tước.” Bá Nạp Đức Cung kính nói, Hai dân binh này mang theo Nhiếp Ngôn đi vào trong.
“Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức là một người tốt, hắn đã ngây ngốc trong cổ bảo này hơn 60 năm. Sau khi đám sinh vật tà ác xâm chiếm chỗ này, nhiều người đã khuyên bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rời đi nhưng hắn không muốn đi. Tất cả người hầu đã bỏ đi hết, chỉ còn lại hai người bọn ta.”
Bá Nạp Đức nhìn Nhiếp Ngôn, khẩn cầu: “Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc tiên sinh tôn kính, van cầu ngài giúp hắn đi.”
“Thần sẽ che chở những người thiện lương, chánh trực.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Hắn sửa soạn lại tin tức mà dân binh Bá Nạp Đức một chút. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ không chịu rời khỏi cổ bảo, hắn là có nguyên nhân gì đó. Hắn phải đi nói chuyện với bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức một chút, xem có thể tìm thêm được tin tức gì không.
Dưới sự dẫn đường của 2 dân binh, Nhiếp ngôn đi qua một hành lang dài hẹp, tiến vào một đại sảnh rộng rãi. Giữa đại sảnh có một cái bàn dài, ở trên đặt một hàng chân nến dài, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác cổ điển.
Cửa sổ cũ kỹ phía xa treo một tấm rèm cửa màu đỏ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đó mờ mờ rọi vào phòng. Trước cửa sổ đặt một chiếc ghế nằm, một lão già đang nằm trên đó nhìn ra ngoài, ánh mắt lão có chút cô đơn và thê lương.
Lão chính là bá tước Khắ Nhĩ Phỉ Đức!
Nhiếp Ngôn quét mắt nhìn qua bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rồi nhìn lên bức tường gần đó. Trên tường treo một khung tranh cũ, người trong tranh không ngờ là người mà Nhiếp Ngôn từng thi triển Thâu Thiết Thuật: Du Hồn công chúa Ngả Na.
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn lão kỹ hơn. Lão nhìn qua vô cùng già nua, mặc trên người bộ áo da xám trắng, da tay lão khô nứt như vỏ cây, không có một chút sự sống nào. Từ ánh mắt của lão, Nhiếp Ngôn phảng phất thấy được vô hạn bi thương chất chứa trong đó.
Ngươi đến rồi.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra nụ cười sáng lạn như trẻ nhỏ, có cảm giác thoải mái như được giải thoát
Thấy nụ cười của lão, Nhiếp Ngôn hơi sửng sốt. Lúc bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chào hắn không dùng xưng hô như người thường, cái này có chút huyền bí.
“Chào ngài, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính. Nhiếp Ngôn hướng về phía bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chào hỏi.
Dân binh Bố Lôi Khẳng và Bá Nạp Đức cung kính lui xuống. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn về phương xa, ánh mắt như nhìn đến tận cuối chân trời
Nhiếp Ngôn lại nhìn bức tranh treo trên tường, căn cứ theo thời gian mà hắn đoán, cái khung tranh này hẳn đã phải có từ vài thập niên rồi. Hắn nói:
Nàng là thê tử của ngài à? Nhìn qua rất đẹp!” Đây là Nhiếp Ngôn tự suy đoán, bất kể thế nào hẳn cũng phải moi ra một ít tin tức nhiệm vụ. Cái khung tranh này đặt ở đây, chính là một đầu mối!
Đúng vậy!” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn thoáng qua khung tranh trên tường, bùi ngùi thở dài.
Người trẻ tuổi, ngươi có nguyện ý nghe ta kể lại một câu chuyện cũ hay không?”
“Ta nguyện ý rửa tai lắng nghe.” Nhiếp Ngôn gật đầu, hết thảy đều như hắn đoán, hắn đã đưa ra chủ đề khiến bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quan tâm.
Lúc còn trẻ, ta giàu có một phương, đất đai xung quanh cổ bảo đều là của ta. Nơi này có rất nhiều thôn dân, bọn họ đều làm công cho ta, Cổ bảo này là kiến trúc từ niên đại cộng trị, lúc tổ phụ ta mua lại vùng đất này đã xây lên, sau này truyền thừa đến ta. Có rất nhiều người nói vùng đất này đã bị Vu sư nguyền rủa, nhưng ta không tin. Cho đến một năm, một nhóm cường đạo xông vào cổ bảo giết cha ta, cướp đi rất nhiều tài phú, ta đã bắt đầu hoài nghi.
Ngả Na là thê tử của ta, nàng từng là một cô nhi lớn lên ở cô nhi viện Cách Lan. Nàng ở đó có rất nhiều bạn tốt, sau này ta mướn hết tất cả về làm nữ hầu. Nụ cười của nàng thánh khiết như thiên sứ, làm cho người ta quên đi hết phiền não. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta liền nhận ra ta đã yêu nàng mất rồi. Ta yêu nụ cười làm say lòng người của nàng, nàng là thứ đẹp nhất mà trời đã ban cho ta, ta nguyện chết trong nụ cười này.”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhẹ nhàng kể lại, ánh mắt hắn bần thần vô định, chỉ còn lại ký ức rõ ràng. Nhiếp Ngôn ở một bên lặng yên nghe, không phát ra bất cứ tiếng động nào, phảng phất thấy được tình yêu của lão.
Khi Ngả Na trở thành vợ ta, ta nghĩ sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới này. Tình yêu ngọt ngào làm ta quên đi mất cái chết đau buồn, thống khổ của phụ thân. Ba năm sau, chúng ta có người con đầu lòng. Nó là nữ, tên là Ni Nhã, nó đẹp giống như Ngả Na vậy.
Ta cho rằng mọi thứ sẽ cứ thế tiếp diễn, cho đến khi núi Ma Nhĩ Khoa Tư bị gió rét từ bình nguyên Tây Tác quét xuống tạo thành bình địa. Cổ bảo này sụp đổ thành một đống đổ nát, bắt đầu cho một địa ngục trần gian. Mọi thứ dần dần thay đổi làm tình yêu trong ta cũng lắng xuống. Trong lòng ta có cảm giác như một con quỷ nào đó sắp sinh ra.
Bội Hân Ti, nữ nhân kia yêu mị như một bài hát của hải yêu, làm ta chìm đắm trong mê hoặc. Ta không ngừng tiêu xài tiền của, tài sản trong nhà bị ta tiêu xài không còn gì. Rốt cuộc một ngày nọ, Ngả Na phát hiện ta chuyện xấu của ta và Bội Hân Ti. Nhìn khuôn mặt nàng khóc vì đau thương, nội tâm ta như bị xé rách. Ta chợt bừng tỉnh trong lòng, rốt cuộc ta đã làm gì thế này!”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức thống khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt lão chảy xuống.
Kiếp trước, lúc Nhiếp Ngôn nhận nhiệm vụ Phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phi Đức, khi muốn đi làm tìm thêm chút kim tệ thì xảy ra việc ngoài ý muốn làm hắn bị Khải Hoàn Đế Quốc đuổi giết. Cuối cùng hắn đành phải bỏ qua nhiệm vụ đó, sau đó cũng không còn cơ hội đi làm nữa.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể suy đoán đại khái, cưỡi chiến mã lao vút trên bình nguyên. Chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp tuấn dũng lao đi rất nhanh, lướt đi như gió. Lúc đi ngang qua mấy chỗ luyện cấp, Nhiếp Ngôn phát hiện bây giờ Tín Ngưỡng càng náo nhiệt hơn trước kia, càng ngày càng có nhiều người chơi tiến vào Tín Ngưỡng, trở thành một phần tử của nó.
Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước, Tín Ngưỡng ngày sẽ càng hấp dẫn nhiều người chơi tiến vào, sức hấp dẫn của nó còn kéo dài hơn mười năm nữa.
Nhiếp Ngôn chỉ dùng mười phút đồng hồ đã đi hết lộ trình nửa tiếng. Nơi xa, bóng dáng một tòa cổ thành hiện lên trong mắt hắn. Thành lũy của nó được xây dựng hoàn toàn bằng gạch đá, hùng cứ trên một sườn núi cao, giống như một tòa cứ điểm vô địch vậy. Mặc dù hiện tại đã bị tàn phá, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được hình ảnh huy hoàng năm xưa. Trên tường thành còn sót lại vài khẩu súng pháo, đó là những khẩu Ma đạo pháo do tộc Địa tinh chế tạo, bất quá đã không thể sử dụng được nữa.
Xung quanh tòa thành một khu vườn hoa xinh đẹp, trồng rất nhiều hoa màu tím. Gió thổi qua làm biển hoa lay động, mùi hoa ngào ngạt lan ra xa xa. Bất quá vườn hoa có chút lộn xộn, bị tàn phá nhiều chỗ. Hàng rào làm bằng song sắt, phía trước có một cánh cửa nhỏ, ở giữa có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu nối dài về phía cổ bảo.
(Bảo là một dạng giống với tòa thành.)
Nhiếp Ngôn cưỡi chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp đến bên ngoài song sắt, từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn ngắm nhìn bốn phía, nơi này xem ra không có quái vật hoạt động, thoạt nhìn rất yên tĩnh. Hắn cất bước tiến về phía trước.
Hệ thống: Ngươi phát hiện cổ bảo của bá tước Khắc Nhĩ Phi Đức.
Hắn nhận được tin tức về nhiệm vụ. Tiến độ nhiệm vụ: Tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện.
Bên dưới còn có thêm vài tin tức nhiệm vụ khác. Trong cổ bảo của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chứa đầy nguy hiểm nên đám người hầu không dám ở lại, bọn họ bỏ nơi này rời đi. Vì thế bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không thể không thuê một chút dân binh về.
Song gần đây, trong cổ bảo lại xuất hiện vài chuyện kỳ quái. Có một buổi tối, bá tước Khắc NhĩPhỉ Đức đột nhiên ra khỏi cổ bảo lúc nửa đêm. Sáng ngày hôm sau lại có người phát hiện hắn nằm ngủ ở vườn hoa, trên người dính đầy đất cát. Từ hôm đó, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức luôn trong trạng thái hồn bay phách lạc, lầm bầm lầm bầm một cái tên, Ngả Na, Ngả Na.
Nhiếp Ngôn thấy tin tức nhiệm vụ liền nhíu mày, Du Hồn công chúa Ngả Na! Xem ra đây là một nhiệm vụ kết nối!
Xem ra phải tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức mới có thể bắt được đầu mối nhiệm vụ tiếp theo. Nhiếp Ngôn cất bước đi về phía cổ bảo. Tường thành cổ bảo hơi tan hoang làm cho người ta có một loại cảm giác tang thương xưa cũ. Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hôi xộc đến. Mùi này làm Nhiếp Ngôn nhăn mặt lại, đây là mùi của người chết!
Bình thường sau khi nhận nhiệm vụ của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức xong, trong vườn hoa này mới xuất hiện Khô lâu.
Nhiếp Ngôn đi tới bên cạnh cổ bảo. Không khí nơi này có chút âm lãnh, phía trước là một cánh cổng sắt to lớn hơi hoen gỉ. Nhiếp Ngôn từ từ đẩy cửa đi vào. Bên trong là một đại sảnh âm u, ánh ặt trời rực rỡ bên ngoài cũng không chiếu vào được trong đây.
Đúng lúc đó, hai bóng đen từ bóng tối đi ra. Nhiếp Ngôn giật mình trong lòng. Hắn nắm chặt chủy thủ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Hắn dần nhìn rõ hai người, hai người này mặc áo giáp dày, tay trái cầm khiên gỗ hình tròn, tay phải cầm chiến phủ sứt mẻ. Nhiếp Ngôn phát hiện hai người này là NPC liền không xuất thủ.
Hắn ném một cái Siêu cấp Động Sát cho mỗi NPC.
Dân binh Bố Lôi Khắng: level 45.
Dân binh Bá Nạp Đức: level 46.
Vóc dáng Bố Lôi Khẳng khỏe mạnh như một con gấu, bất quá hắn có vẻ thật thà, không lộ ra chút sát khí. Còn Bá Nạp Đức thì hơi thấp hơn, giống một thanh niên thành thực.
“Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc tiên sinh tôn kính, chào ngài.” Thấy danh hiệu của Nhiếp Ngôn, Bá Nạp Đức sửng sốt, lắp bắp nói.
“Chào ngài.” Bố Lôi Khẳng hiển nhiên không thích nói chuyện, rất lâu sau mới mở miệng hai chữ.
Nhiếp Ngôn gật đầu, nói: Chào các ngươi, ta mong các ngươi ta một chút, các ngươi có thể dẫn ta đi gặp bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không? Ta nghĩ ta có thể giúp hắn.
Vâng, chúng ta lập tức đưa ngài đi gặp bá tước.” Bá Nạp Đức Cung kính nói, Hai dân binh này mang theo Nhiếp Ngôn đi vào trong.
“Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức là một người tốt, hắn đã ngây ngốc trong cổ bảo này hơn 60 năm. Sau khi đám sinh vật tà ác xâm chiếm chỗ này, nhiều người đã khuyên bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rời đi nhưng hắn không muốn đi. Tất cả người hầu đã bỏ đi hết, chỉ còn lại hai người bọn ta.”
Bá Nạp Đức nhìn Nhiếp Ngôn, khẩn cầu: “Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc tiên sinh tôn kính, van cầu ngài giúp hắn đi.”
“Thần sẽ che chở những người thiện lương, chánh trực.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Hắn sửa soạn lại tin tức mà dân binh Bá Nạp Đức một chút. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ không chịu rời khỏi cổ bảo, hắn là có nguyên nhân gì đó. Hắn phải đi nói chuyện với bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức một chút, xem có thể tìm thêm được tin tức gì không.
Dưới sự dẫn đường của 2 dân binh, Nhiếp ngôn đi qua một hành lang dài hẹp, tiến vào một đại sảnh rộng rãi. Giữa đại sảnh có một cái bàn dài, ở trên đặt một hàng chân nến dài, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác cổ điển.
Cửa sổ cũ kỹ phía xa treo một tấm rèm cửa màu đỏ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đó mờ mờ rọi vào phòng. Trước cửa sổ đặt một chiếc ghế nằm, một lão già đang nằm trên đó nhìn ra ngoài, ánh mắt lão có chút cô đơn và thê lương.
Lão chính là bá tước Khắ Nhĩ Phỉ Đức!
Nhiếp Ngôn quét mắt nhìn qua bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rồi nhìn lên bức tường gần đó. Trên tường treo một khung tranh cũ, người trong tranh không ngờ là người mà Nhiếp Ngôn từng thi triển Thâu Thiết Thuật: Du Hồn công chúa Ngả Na.
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn lão kỹ hơn. Lão nhìn qua vô cùng già nua, mặc trên người bộ áo da xám trắng, da tay lão khô nứt như vỏ cây, không có một chút sự sống nào. Từ ánh mắt của lão, Nhiếp Ngôn phảng phất thấy được vô hạn bi thương chất chứa trong đó.
Ngươi đến rồi.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra nụ cười sáng lạn như trẻ nhỏ, có cảm giác thoải mái như được giải thoát
Thấy nụ cười của lão, Nhiếp Ngôn hơi sửng sốt. Lúc bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chào hắn không dùng xưng hô như người thường, cái này có chút huyền bí.
“Chào ngài, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính. Nhiếp Ngôn hướng về phía bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chào hỏi.
Dân binh Bố Lôi Khẳng và Bá Nạp Đức cung kính lui xuống. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn về phương xa, ánh mắt như nhìn đến tận cuối chân trời
Nhiếp Ngôn lại nhìn bức tranh treo trên tường, căn cứ theo thời gian mà hắn đoán, cái khung tranh này hẳn đã phải có từ vài thập niên rồi. Hắn nói:
Nàng là thê tử của ngài à? Nhìn qua rất đẹp!” Đây là Nhiếp Ngôn tự suy đoán, bất kể thế nào hẳn cũng phải moi ra một ít tin tức nhiệm vụ. Cái khung tranh này đặt ở đây, chính là một đầu mối!
Đúng vậy!” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn thoáng qua khung tranh trên tường, bùi ngùi thở dài.
Người trẻ tuổi, ngươi có nguyện ý nghe ta kể lại một câu chuyện cũ hay không?”
“Ta nguyện ý rửa tai lắng nghe.” Nhiếp Ngôn gật đầu, hết thảy đều như hắn đoán, hắn đã đưa ra chủ đề khiến bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quan tâm.
Lúc còn trẻ, ta giàu có một phương, đất đai xung quanh cổ bảo đều là của ta. Nơi này có rất nhiều thôn dân, bọn họ đều làm công cho ta, Cổ bảo này là kiến trúc từ niên đại cộng trị, lúc tổ phụ ta mua lại vùng đất này đã xây lên, sau này truyền thừa đến ta. Có rất nhiều người nói vùng đất này đã bị Vu sư nguyền rủa, nhưng ta không tin. Cho đến một năm, một nhóm cường đạo xông vào cổ bảo giết cha ta, cướp đi rất nhiều tài phú, ta đã bắt đầu hoài nghi.
Ngả Na là thê tử của ta, nàng từng là một cô nhi lớn lên ở cô nhi viện Cách Lan. Nàng ở đó có rất nhiều bạn tốt, sau này ta mướn hết tất cả về làm nữ hầu. Nụ cười của nàng thánh khiết như thiên sứ, làm cho người ta quên đi hết phiền não. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta liền nhận ra ta đã yêu nàng mất rồi. Ta yêu nụ cười làm say lòng người của nàng, nàng là thứ đẹp nhất mà trời đã ban cho ta, ta nguyện chết trong nụ cười này.”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhẹ nhàng kể lại, ánh mắt hắn bần thần vô định, chỉ còn lại ký ức rõ ràng. Nhiếp Ngôn ở một bên lặng yên nghe, không phát ra bất cứ tiếng động nào, phảng phất thấy được tình yêu của lão.
Khi Ngả Na trở thành vợ ta, ta nghĩ sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới này. Tình yêu ngọt ngào làm ta quên đi mất cái chết đau buồn, thống khổ của phụ thân. Ba năm sau, chúng ta có người con đầu lòng. Nó là nữ, tên là Ni Nhã, nó đẹp giống như Ngả Na vậy.
Ta cho rằng mọi thứ sẽ cứ thế tiếp diễn, cho đến khi núi Ma Nhĩ Khoa Tư bị gió rét từ bình nguyên Tây Tác quét xuống tạo thành bình địa. Cổ bảo này sụp đổ thành một đống đổ nát, bắt đầu cho một địa ngục trần gian. Mọi thứ dần dần thay đổi làm tình yêu trong ta cũng lắng xuống. Trong lòng ta có cảm giác như một con quỷ nào đó sắp sinh ra.
Bội Hân Ti, nữ nhân kia yêu mị như một bài hát của hải yêu, làm ta chìm đắm trong mê hoặc. Ta không ngừng tiêu xài tiền của, tài sản trong nhà bị ta tiêu xài không còn gì. Rốt cuộc một ngày nọ, Ngả Na phát hiện ta chuyện xấu của ta và Bội Hân Ti. Nhìn khuôn mặt nàng khóc vì đau thương, nội tâm ta như bị xé rách. Ta chợt bừng tỉnh trong lòng, rốt cuộc ta đã làm gì thế này!”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức thống khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt lão chảy xuống.
/554
|