Hơn mười trang bị xịn level 50, tất cả đều từ ám kim trở lên. Ném ra thị trường cũng phải hơn 1000 Vàng, ngoài ra còn có hơn 60, 70 trang bị khác, thu hoạch không tệ. Trang bị người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc rơi mất cũng được nhặt lại.
“Chúng ta chết bao nhiêu người?” Nhiếp Ngôn hỏi Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca.
Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca thống kê một chút, nói: “Hơn 1000, chủ yêu bị ma pháp quần công nổ chết.”
“Thuốc súng đen mất bao nhiêu?” Lúc nãy hắn nghe được vài tiếng mô mạnh, cũng may phần lớn thuốc súng vẫn được bảo tồn.
“Mất 5 lô, còn lại đều ở đây cả.” Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca chỉ số thuốc súng. Hắn chẳng còn mặt mũi nào gặp chấp hành hội trưởng. Số thuốc súng này được đặt chỉnh tề ở đó.
Những người vận chuyển cũng tốn không ít sức lực, mỗi lô khoảng 20 cân, thêm cả bình nữa là lên 30 cân. Cho dù Chiến sĩ có lực lượng cường đại cũng không thể vận chuyển xa được, chỉ có thể đổi người vận chuyển, hai người thay phiên nhau.
“5 lô thôi mà, không lớn.” Nhiếp Ngôn tính toán, còn lại 17 lô, đủ dùng đến khi bọn họ tự chế tạo được.
Một lát sau, hơn 30 thành viên đứng đầu bao gồm Aun, Thôi Xán Đao Quang chạy tới. Nếu không phải bọn họ tới thì Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ cũng không rời đi dễ dàng như thế.
“Chúng ta tới chậm.” Thôi Xán Đao Quang áy náy nói, lúc bọn họ cưỡi ngựa đã nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc phía xa, bọn họ vô cùng lo lắng, chỉ sợ số thuốc súng bị phá hủy hết. Cũng may chỉ mất một ít.
“Không muộn lắm.” Nhiếp Ngôn cười nói, 5 lô thuốc súng còn không ảnh hưởng nhiều. Đám người Nhiếp Ngôn vô cùng cảnh giác, bảo vệ xung quanh. Bọn họ chỉ còn gần 1000 người, nếu bị đánh lén thì phiền to.
Một lát sau, 5000 người lũ lượt đến, đội ngũ hộ tống tăng mạnh. Lúc này cả đám mới từ từ xuất phát, đi về cứ điểm ở Bất Lạc Chi Thành. Cứ điểm thành Bất Lạc có truyền tống trận, có thể thông thẳng đến cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, hơn một giờ sau, đám người Nhiếp Ngôn cũng về tới thành Bất Lạc, sau đó vận chuyển thuốc súng tới cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư.
Quách Hoài tìm được 5 Luyện Kim Sư cao cấp, 1 Luyện Dược Sư cao cấp, 2 Phù Văn Sư cao cấp và 1 Phụ Ma Sư cao cấp, ký hợp đồng với bọn họ, mở ra một phòng thí nghiệm bí mật ở Khắc Lý Phổ Tư, cung cấp tài liệu để bọn họ chế tạo. Nhiếp Ngôn giao bản thiết kế Địa Tinh Ma Đạo Hỏa Pháo cấp 1 cho bọn họ, bọn họ lập tức vào việc, dự kiến 6 ngày sau, Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ có khẩu pháo đầu tiên.
Nhiếp Ngôn tham quan phòng thí nghiệm bí mật, nó ở khu nhà dân phía sau tổng bộ của công hội. Sâu trong lòng đất, chỉ có một cửa vào bí ẩn, bên trong là không gian rộng lớn, bố trí vô cùng hoa lệ, hoàn cảnh cũng không tệ. Dụng cụ thí nghiệm cực kỳ đầy đủ, mấy trăm loại tài liệu được phân loại, hàng ngày đều được bổ sung, người chơi nghề nghiệp sản xuất đang vô cùng bận rộn.
Sau khi an bài hết thảy, Nhiếp Ngôn mới yên tâm logout. Nhiếp Ngôn bỏ nón an toàn, ngồi dậy.
Sáng sớm rồi. Hôm nay là sinh nhật Tạ Dao, yến hội được tổ chức ở khách sạn Ma La Chi Hà của tập đoàn Long Dược, thời gian khoảng 2h chiều. Đến lúc đó, người thân của Tạ Dao cũng tham gia. Nhiếp Ngôn cũng khá lúng túng, nhưng không sao, hắn cũng muốn gặp bố mẹ, bằng hữu của cô.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, đi tiệm châu báu mua cho Tạ Dao một sợi dây chuyền hết sức tinh хảо. Hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đệ Nhất Quân Giáo, hắn có thể lựa chọn một trong hai ngành học của Vương Bài Chuyên Nghiệp. Đây là ưu tiên dành riêng cho 3 thứ hạng đầu. Cuối cùng thì kiếp này hắn cũng hoàn thành mơ ước của cha, không còn gì tiếc nuối.
Hắn đi qua công ty của bố, gặp mặt Sâm ca. Chiến Thần Bộ Lạc vẫn phát triển thuận lợi. Vừa rồi bọn họ đã hành hạ mấy công hội của nhà Thác Bạt, cũng đã chiếm được cứ điểm đầu tiên. Đây là pháo đài để họ chinh chiến khắp nơi. Chiến Thần Bộ Lạc quật khởi làm mọi người chú ý. Những thành thị khác cũng có một số công hội quật khởi, nổi tiếng như Tru Thần Chi Kiếm, Quang Ám Đế Quốc.
Nhiếp Ngôn nhớ đến những cái tên đó. Tru Thần Đế Quốc là công hội ở thành Nguyệt Quang, bây giờ còn khá kém, phải hơn 1 tháng nữa bọn họ mới phát triển mạnh. Còn Quang Ám Đế Quốc, kiếp trước là một công hội ở thành Tạp La Nhĩ, vì sự xuất hiện của Nhiếp Ngôn mà sinh ra phản ứng hồ điệp, làm công hội này biến mất khỏi dòng chảy lịch sử. Không ngờ Quang Ám Đế Quốc lại chạy sang thành Liệt Diễm, xem ra còn phát triển hơn kiếp trước.
Lịch sử đã thay đổi từ khi Nhiếp Ngôn trùng sinh. Xem ra tương lai, Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không buồn chán.
Nhiếp Ngôn lảng vảng ở công ty của bố đến 1h chiều, lúc mới lái xe đến khách sạn Ma La Chi Hà. Ma La Chi Hà là khách sạn sáu sao nổi tiếng nhất Hoa Hải. Tòa nhà cao 167 tầng, tạo hình như thác nước. Mỗi một tầng đều có thể xoay tròn, tự động phân giải, lắp ráp, thay đổi cấu tạo gian phòng, có thể xem cảnh sắc bốn phương tám hướng. Bên cạnh chính là trụ sở buôn bán nổi tiếng nhất thế giới, Ma La Chi Hà.
Ma La bắt nguồn từ thánh điển tông giáo, nghĩa là mộng ảo, bên cạnh mỗi cửa hàng đều có tạo hình rất đặc biệt, đủ mọi kiểu dáng, như một thế giới thần kỳ. Ở chỗ này, có thể nói tấc đất tấc vàng, chỉ riêng tòa nhà Ma La Chi Hà này đã giá trị mấy tỉ. Tài lực của tập đoàn Long Dược làm người ta sợ hãi. Nhiếp gia mới quật khởi, tổng giá trị cũng chỉ bằng số lẻ của tập đoàn Long Dược, không thể đo được với tập đoàn lớn như thế.
Nhiếp Ngôn đến cửa, nghiệm chứng thân phận xong lập tức có một nữ phục vụ mặc sườn xám đi tới.
“Tiên sinh, mời đi theo tôi.” Thanh âm của cô vô cùng trong trẻo.
“OK.” Nhiếp Ngôn gật đầu, đi phía sau cô.
Nữ phục vụ dẫn Nhiếp Ngôn vào thang máy, thẳng lên tầng 131, xuyên qua hành lang trải thảm đỏ, tiến vào đại sảnh rộng thênh thang. Mặc dù thời gian còn xm, nhưng đại sảnh đã kín người. Bọn họ cười nói với nhau, nam mặc vest đen, nữ mặc lễ phục hoa lệ. Nơi này tụ tập toàn bộ tinh anh trong giới thượng lưu của Hoa Hải và cả liên bang. Đại sảnh này rộng tới mức có thể chứa tới mấy ngàn người.
Nhiếp Ngôn nhìn bốn phía, hắn không quen một ai cả. Hắn liền đến ngồi ở một hàng ghế gần cửa sổ. Hắn chưa từng tham gia yến hội nào long trọng như vy. Kiếp trước, khi cha hắn còn sống, hắn là một hoàn khố đệ tử, cha hắn sẽ không dẫn hắn tới nơi long trọng như thế này, cha hắn chết rồi thì hắn càng không có cơ hội.
Mặc dù không quen, Nhiếp Ngôn cũng không hồi hộp, gọi ly nước trái cây, ngồi rung đùi một xó, nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh biển lộng lẫy phía xa. Trời xanh nước biếc làm tinh thần con người thanh thản.
Hắn nhìn trong đại sảnh, rốt cuộc thì trong những nhân sĩ tinh anh, áo mũ chỉnh tề này có bao nhiêu người bại hoại, chẳng ai biết cả. Nơi này mỹ nữ cũng không thiếu, tất cả đều xinh đẹp, dáng chuẩn. Người người đều mặc trang phục thấp ngực, lộ lưng, như trăm hoa đua nở.
Thường xuyên có thể thấy được một hai gã trung niên bụng phệ nắm tay mỹ nữ nhỏ hơn họ cả chục tuổi. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Nhiếp Ngôn có thể hiểu được tại sao bạn bè cùng lớp lại đau đớn, hận không thể sinh sớm mấy chục năm khi nghe tin Tưởng Oánh Ngữ lấy đại gia.
Lúc này cũng sắp 2h, Tạ Dao cũng sắp đến rồi.
Nhiếp Ngôn yên lặng uống nước trái cây, đại sảnh vang lên tiếng nhạc êm dịu, tiếng nói chuyện lập tức nhỏ lại. Bọn họ nhìn về phía trước đại sảnh, có một cô gái xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, bó sát vào người, lộ ra đường cong quyến rũ, bờ vai trần gợi cảm và cánh tay trắng nõn như cẩm thạch không một tỳ vết. Cô nhìn thật lộng lẫy dưới ánh đèn; ưu nhã, động lòng người như một tinh linh xinh đẹp.
Tạ Dao vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, rất nhiều người bất giác than thở, làm tất cả nữ nhân ở đây đều phải ghen tỵ. Hiện tại Tạ Dao mới 18 tuổi, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, nhất định sẽ phong tình vạn chủng, khuynh đảo chúng sinh.
Tạ Dao kéo tay một người, là một người đàn ông hơn 40 tuổi, oai hùng, đĩnh đạc, hai hàng lông mày giống hệt Tạ Dao, ai nhìn cũng có thể đoán được ông là cha của cô. Mẹ cô phải đợi yến tiệc bắt đầu mới xuất hiện. Bên cạnh còn một vài người là người thân của Tạ Dao.
Người ở đây rối rít chúc mừng, Tạ Dao mỉm cười đáp lại, lộ vẻ lễ phép. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn qua đám người, như tìm kiếm cái gì, cô lộ vẻ thất vọng vì mãi vẫn chưa tìm thấy.
Yến hội sắp bắt đầu.
Quá nhiều người tụ tập quanh cô và người nhà. Nhiếp Ngôn thấy vậy nên vẫn chưa đến lúc tiến lên. Ánh mắt hắn nhìn qua khách khứa, một bóng người hấp dẫn hắn. Nhiếp Ngôn run lên, bóp chặt ly trong tay đến mức nổi gân xanh chứng tỏ nội tâm hắn không bình tĩnh.
Người này khoảng 40 tuổi, thân hình cao lớn, làm mọi người có cảm giác cường tráng, bệ vệ. Trang phục ông ta đơn giản, lộ vẻ tùy tiện khi so sánh với những người mặc vest đen xung quanh. Thế nhưng vẫn không che giấu được khí thế uy nghiêm. Bên cạnh đứng hai người, mặc vest đen, nghiêm trang đứng hai bên, thân thể ẩn sau bộ quần áo như một con báo săn tùy thời bộc phát. Nhìn qua là biết đều là người thân kinh bách chiến. Đây là hai vệ sĩ của ông ta. Người này, Nhiếp Ngôn vô cùng quen thuộc, chủ tịch của tập đoàn Thế Kỷ, Tào Húc!
“Chúng ta chết bao nhiêu người?” Nhiếp Ngôn hỏi Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca.
Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca thống kê một chút, nói: “Hơn 1000, chủ yêu bị ma pháp quần công nổ chết.”
“Thuốc súng đen mất bao nhiêu?” Lúc nãy hắn nghe được vài tiếng mô mạnh, cũng may phần lớn thuốc súng vẫn được bảo tồn.
“Mất 5 lô, còn lại đều ở đây cả.” Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca chỉ số thuốc súng. Hắn chẳng còn mặt mũi nào gặp chấp hành hội trưởng. Số thuốc súng này được đặt chỉnh tề ở đó.
Những người vận chuyển cũng tốn không ít sức lực, mỗi lô khoảng 20 cân, thêm cả bình nữa là lên 30 cân. Cho dù Chiến sĩ có lực lượng cường đại cũng không thể vận chuyển xa được, chỉ có thể đổi người vận chuyển, hai người thay phiên nhau.
“5 lô thôi mà, không lớn.” Nhiếp Ngôn tính toán, còn lại 17 lô, đủ dùng đến khi bọn họ tự chế tạo được.
Một lát sau, hơn 30 thành viên đứng đầu bao gồm Aun, Thôi Xán Đao Quang chạy tới. Nếu không phải bọn họ tới thì Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ cũng không rời đi dễ dàng như thế.
“Chúng ta tới chậm.” Thôi Xán Đao Quang áy náy nói, lúc bọn họ cưỡi ngựa đã nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc phía xa, bọn họ vô cùng lo lắng, chỉ sợ số thuốc súng bị phá hủy hết. Cũng may chỉ mất một ít.
“Không muộn lắm.” Nhiếp Ngôn cười nói, 5 lô thuốc súng còn không ảnh hưởng nhiều. Đám người Nhiếp Ngôn vô cùng cảnh giác, bảo vệ xung quanh. Bọn họ chỉ còn gần 1000 người, nếu bị đánh lén thì phiền to.
Một lát sau, 5000 người lũ lượt đến, đội ngũ hộ tống tăng mạnh. Lúc này cả đám mới từ từ xuất phát, đi về cứ điểm ở Bất Lạc Chi Thành. Cứ điểm thành Bất Lạc có truyền tống trận, có thể thông thẳng đến cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, hơn một giờ sau, đám người Nhiếp Ngôn cũng về tới thành Bất Lạc, sau đó vận chuyển thuốc súng tới cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư.
Quách Hoài tìm được 5 Luyện Kim Sư cao cấp, 1 Luyện Dược Sư cao cấp, 2 Phù Văn Sư cao cấp và 1 Phụ Ma Sư cao cấp, ký hợp đồng với bọn họ, mở ra một phòng thí nghiệm bí mật ở Khắc Lý Phổ Tư, cung cấp tài liệu để bọn họ chế tạo. Nhiếp Ngôn giao bản thiết kế Địa Tinh Ma Đạo Hỏa Pháo cấp 1 cho bọn họ, bọn họ lập tức vào việc, dự kiến 6 ngày sau, Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ có khẩu pháo đầu tiên.
Nhiếp Ngôn tham quan phòng thí nghiệm bí mật, nó ở khu nhà dân phía sau tổng bộ của công hội. Sâu trong lòng đất, chỉ có một cửa vào bí ẩn, bên trong là không gian rộng lớn, bố trí vô cùng hoa lệ, hoàn cảnh cũng không tệ. Dụng cụ thí nghiệm cực kỳ đầy đủ, mấy trăm loại tài liệu được phân loại, hàng ngày đều được bổ sung, người chơi nghề nghiệp sản xuất đang vô cùng bận rộn.
Sau khi an bài hết thảy, Nhiếp Ngôn mới yên tâm logout. Nhiếp Ngôn bỏ nón an toàn, ngồi dậy.
Sáng sớm rồi. Hôm nay là sinh nhật Tạ Dao, yến hội được tổ chức ở khách sạn Ma La Chi Hà của tập đoàn Long Dược, thời gian khoảng 2h chiều. Đến lúc đó, người thân của Tạ Dao cũng tham gia. Nhiếp Ngôn cũng khá lúng túng, nhưng không sao, hắn cũng muốn gặp bố mẹ, bằng hữu của cô.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, đi tiệm châu báu mua cho Tạ Dao một sợi dây chuyền hết sức tinh хảо. Hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đệ Nhất Quân Giáo, hắn có thể lựa chọn một trong hai ngành học của Vương Bài Chuyên Nghiệp. Đây là ưu tiên dành riêng cho 3 thứ hạng đầu. Cuối cùng thì kiếp này hắn cũng hoàn thành mơ ước của cha, không còn gì tiếc nuối.
Hắn đi qua công ty của bố, gặp mặt Sâm ca. Chiến Thần Bộ Lạc vẫn phát triển thuận lợi. Vừa rồi bọn họ đã hành hạ mấy công hội của nhà Thác Bạt, cũng đã chiếm được cứ điểm đầu tiên. Đây là pháo đài để họ chinh chiến khắp nơi. Chiến Thần Bộ Lạc quật khởi làm mọi người chú ý. Những thành thị khác cũng có một số công hội quật khởi, nổi tiếng như Tru Thần Chi Kiếm, Quang Ám Đế Quốc.
Nhiếp Ngôn nhớ đến những cái tên đó. Tru Thần Đế Quốc là công hội ở thành Nguyệt Quang, bây giờ còn khá kém, phải hơn 1 tháng nữa bọn họ mới phát triển mạnh. Còn Quang Ám Đế Quốc, kiếp trước là một công hội ở thành Tạp La Nhĩ, vì sự xuất hiện của Nhiếp Ngôn mà sinh ra phản ứng hồ điệp, làm công hội này biến mất khỏi dòng chảy lịch sử. Không ngờ Quang Ám Đế Quốc lại chạy sang thành Liệt Diễm, xem ra còn phát triển hơn kiếp trước.
Lịch sử đã thay đổi từ khi Nhiếp Ngôn trùng sinh. Xem ra tương lai, Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không buồn chán.
Nhiếp Ngôn lảng vảng ở công ty của bố đến 1h chiều, lúc mới lái xe đến khách sạn Ma La Chi Hà. Ma La Chi Hà là khách sạn sáu sao nổi tiếng nhất Hoa Hải. Tòa nhà cao 167 tầng, tạo hình như thác nước. Mỗi một tầng đều có thể xoay tròn, tự động phân giải, lắp ráp, thay đổi cấu tạo gian phòng, có thể xem cảnh sắc bốn phương tám hướng. Bên cạnh chính là trụ sở buôn bán nổi tiếng nhất thế giới, Ma La Chi Hà.
Ma La bắt nguồn từ thánh điển tông giáo, nghĩa là mộng ảo, bên cạnh mỗi cửa hàng đều có tạo hình rất đặc biệt, đủ mọi kiểu dáng, như một thế giới thần kỳ. Ở chỗ này, có thể nói tấc đất tấc vàng, chỉ riêng tòa nhà Ma La Chi Hà này đã giá trị mấy tỉ. Tài lực của tập đoàn Long Dược làm người ta sợ hãi. Nhiếp gia mới quật khởi, tổng giá trị cũng chỉ bằng số lẻ của tập đoàn Long Dược, không thể đo được với tập đoàn lớn như thế.
Nhiếp Ngôn đến cửa, nghiệm chứng thân phận xong lập tức có một nữ phục vụ mặc sườn xám đi tới.
“Tiên sinh, mời đi theo tôi.” Thanh âm của cô vô cùng trong trẻo.
“OK.” Nhiếp Ngôn gật đầu, đi phía sau cô.
Nữ phục vụ dẫn Nhiếp Ngôn vào thang máy, thẳng lên tầng 131, xuyên qua hành lang trải thảm đỏ, tiến vào đại sảnh rộng thênh thang. Mặc dù thời gian còn xm, nhưng đại sảnh đã kín người. Bọn họ cười nói với nhau, nam mặc vest đen, nữ mặc lễ phục hoa lệ. Nơi này tụ tập toàn bộ tinh anh trong giới thượng lưu của Hoa Hải và cả liên bang. Đại sảnh này rộng tới mức có thể chứa tới mấy ngàn người.
Nhiếp Ngôn nhìn bốn phía, hắn không quen một ai cả. Hắn liền đến ngồi ở một hàng ghế gần cửa sổ. Hắn chưa từng tham gia yến hội nào long trọng như vy. Kiếp trước, khi cha hắn còn sống, hắn là một hoàn khố đệ tử, cha hắn sẽ không dẫn hắn tới nơi long trọng như thế này, cha hắn chết rồi thì hắn càng không có cơ hội.
Mặc dù không quen, Nhiếp Ngôn cũng không hồi hộp, gọi ly nước trái cây, ngồi rung đùi một xó, nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh biển lộng lẫy phía xa. Trời xanh nước biếc làm tinh thần con người thanh thản.
Hắn nhìn trong đại sảnh, rốt cuộc thì trong những nhân sĩ tinh anh, áo mũ chỉnh tề này có bao nhiêu người bại hoại, chẳng ai biết cả. Nơi này mỹ nữ cũng không thiếu, tất cả đều xinh đẹp, dáng chuẩn. Người người đều mặc trang phục thấp ngực, lộ lưng, như trăm hoa đua nở.
Thường xuyên có thể thấy được một hai gã trung niên bụng phệ nắm tay mỹ nữ nhỏ hơn họ cả chục tuổi. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Nhiếp Ngôn có thể hiểu được tại sao bạn bè cùng lớp lại đau đớn, hận không thể sinh sớm mấy chục năm khi nghe tin Tưởng Oánh Ngữ lấy đại gia.
Lúc này cũng sắp 2h, Tạ Dao cũng sắp đến rồi.
Nhiếp Ngôn yên lặng uống nước trái cây, đại sảnh vang lên tiếng nhạc êm dịu, tiếng nói chuyện lập tức nhỏ lại. Bọn họ nhìn về phía trước đại sảnh, có một cô gái xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, bó sát vào người, lộ ra đường cong quyến rũ, bờ vai trần gợi cảm và cánh tay trắng nõn như cẩm thạch không một tỳ vết. Cô nhìn thật lộng lẫy dưới ánh đèn; ưu nhã, động lòng người như một tinh linh xinh đẹp.
Tạ Dao vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, rất nhiều người bất giác than thở, làm tất cả nữ nhân ở đây đều phải ghen tỵ. Hiện tại Tạ Dao mới 18 tuổi, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, nhất định sẽ phong tình vạn chủng, khuynh đảo chúng sinh.
Tạ Dao kéo tay một người, là một người đàn ông hơn 40 tuổi, oai hùng, đĩnh đạc, hai hàng lông mày giống hệt Tạ Dao, ai nhìn cũng có thể đoán được ông là cha của cô. Mẹ cô phải đợi yến tiệc bắt đầu mới xuất hiện. Bên cạnh còn một vài người là người thân của Tạ Dao.
Người ở đây rối rít chúc mừng, Tạ Dao mỉm cười đáp lại, lộ vẻ lễ phép. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn qua đám người, như tìm kiếm cái gì, cô lộ vẻ thất vọng vì mãi vẫn chưa tìm thấy.
Yến hội sắp bắt đầu.
Quá nhiều người tụ tập quanh cô và người nhà. Nhiếp Ngôn thấy vậy nên vẫn chưa đến lúc tiến lên. Ánh mắt hắn nhìn qua khách khứa, một bóng người hấp dẫn hắn. Nhiếp Ngôn run lên, bóp chặt ly trong tay đến mức nổi gân xanh chứng tỏ nội tâm hắn không bình tĩnh.
Người này khoảng 40 tuổi, thân hình cao lớn, làm mọi người có cảm giác cường tráng, bệ vệ. Trang phục ông ta đơn giản, lộ vẻ tùy tiện khi so sánh với những người mặc vest đen xung quanh. Thế nhưng vẫn không che giấu được khí thế uy nghiêm. Bên cạnh đứng hai người, mặc vest đen, nghiêm trang đứng hai bên, thân thể ẩn sau bộ quần áo như một con báo săn tùy thời bộc phát. Nhìn qua là biết đều là người thân kinh bách chiến. Đây là hai vệ sĩ của ông ta. Người này, Nhiếp Ngôn vô cùng quen thuộc, chủ tịch của tập đoàn Thế Kỷ, Tào Húc!
/554
|