Nhiếp Chấn Bang cũng không lái xe. Sau khi ngủ lại ở thành phố Ô một buối tối, sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang liền ngồi lên chuyến xe đi tới huyện Vân, bởi vì buổi sáng cũng là thời điểm mà tuyến xe tới huyện Vân sớm nhất rồi. Dù sao, để tới huyện Vân thì cũng phải đi qua nội thành thành phố Tân Lê, này cũng không có cái gì cả, rất nhanh liền tới thành phố Bá Châu. Lúc đi qua nội thành thành phố Tân Lê, tuy rằng mới chỉ là mùng sáu, nhưng, toàn bộ thành phố Tân Lê đã trở nên hết sức náo nhiệt. Trên đường phố, không ít cửa hàng quần áo, cửa hàng ăn mới được khai trương, tất cả đều có một cảm giác rất là đông đúc, chật chội.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang ban đầu vốn chuẩn bị xuống xe nhưng lại bỗng nhiên bột phát quyết định lại tới bên thị trấn Vân Sơn bên kia nhìn một cái. Xe chạy ra khỏi thành phố Tân Lê, tiếp tục chạy hướng huyện Vân bên kia. Rất nhanh, xe cũng đã chạy ra khỏi địa giới của huyện Lê.
Đột nhiên, trên con đường lớn phía trước, xe đã dừng lại thành một hàng dài dằng dặc. Tài xế xe bus nhấn còi xe mấy cái, cả người đều thò qua khỏi cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, xem chừng nửa ngày, rồi mới xoay người lại, nhìn hành khách trên xe, nói có chút bất đắc dĩ:
- Đằng trước xảy ra chuyện, chỉ có thể ngồi đợi một chút rồi.
Vài hành khách hiếu kỳ cũng đều hô lên:
- Bác tài, mở cửa xe một cái đi. Tôi đi xuống xem một chút xem có chuyện gì xảy ra?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cùng đi xuống xe theo, đi tới đằng trước ước chừng 200m đến gần một cái ngã ba, nơi này, cũng đã tụ tập không ít người đứng xem.
Nhiếp Chấn Bang kéo một người đàn ông trung niên lại, cười hỏi:
- Ông anh, đây là có chuyện gì vậy? Làm sao mà xe đều đứng chặn lại hết ở chỗ này rồi?
Người đàn ông nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, một anh chàng thanh niên, lại còn nói tiếng phổ thông. Người đàn ông cũng chỉ là lắc đầu nói:
- Làm bậy mà, người của cái thôn Đoàn gia này thật sự là quá ngang ngược mà. Trời đang lạnh như vậy, còn bắt người ta một nhà già trẻ đều phải quỳ ở trong này. Đúng là nghiệp chướng mà.
Thôn Đoàn gia?
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đã tự hỏi. Thôn Đoàn gia, này không phải là thôn điển hình của thị trấn Mã Đầu gì đó sao? Huyện Vân sau khi được quy hoạch sát nhập vào thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang liền đặc biệt nghiên cứu qua tư liệu của huyện Vân.
Huyện Vân, là một huyện còn nghèo khó hơn so với huyện Lê. Ở trong danh sách các huyện nghèo đói cấp quốc gia, nó coi như là khá nổi tiếng. Nhưng, ở trong huyện Vân, cũng chỉ có duy nhất thôn Đoàn gia là một thôn đặc thù, hai năm liên tục được bình chọn là thôn làm giàu điển hình của khu tự trị. Trưởng thôn càng là đại biểu hai năm liền của Hội đồng nhân dân cấp thành phố, là Đảng viên cơ sở ưu tú trong cả nước, cùng với một loạt những vinh dự và danh hiệu khác đều được gắn lên trên đầu vị Trưởng thôn của thôn Đoàn gia này. Một thôn điển hình như vậy, tại sao lại có đánh giá như vậy được chứ?
Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, đẩy đám người ra len vào trong. Với thân thủ của Nhiếp Chấn Bang, chỉ mấy người to lớn tầm thường thì ở trong mắt Nhiếp Chấn Bang, vẫn là không có vấn đề gì cả. Nhiếp Chấn Bang muốn len vào trong, tự nhiên là không có khó khăn gì nhiều.
Mà lúc này, vừa chen vào trong xong, một cảnh tượng trước mắt cũng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trên mặt đường còn không ít tuyết đọng lại, một nhà sáu người đều đang quỳ trên mặt đất.
Một cặp nam nữ trưởng thành, lúc này đều mặc áo bông đã có chút cũ nát, quỳ trên mặt đất, bộ dạng tựa như ngay cả thở mạnh cũng không dám vậy. Còn ở bên cạnh, bốn đứa bé quỳ xếp thành một hàng, ba đứa bé gái, một đứa bé trai. Bé gái lớn nhất tuổi không kém lắm cũng đã mười hai, mười ba tuổi rồi. Theo thứ tự bộ dạng nhỏ dần là mười tuổi, tám tuổi và sáu tuổi.
Trên người người đàn ông trưởng thành còn treo một tấm biển, tôi có tội, tôi liên lụy tới cả thôn, tôi phải quỳ xuống nhận tội. Thấy một màn như vậy, mày Nhiếp Chấn Bang đã nhíu lại với nhau. Thôn Đoàn gia này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Nếu thật là có tội, tự nhiên là có luật pháp xử lý, có nhân dân viện (một số nước gọi là Hạ viện), có chính phủ. Nếu có tội, cũng không phải quỳ xuống như vậy là có thể xong được. Nếu như là trái với quy ước của thôn làng thì đều là bà con hàng xóm với nhau, cũng hoàn toàn không cần phải bắt cả nhà sáu người lớn nhỏ đều phải chịu phạt như vậy đi. Nhìn cách ăn mặc của cả gia đình này, cũng không phải là gia đình giàu có gì. Chẳng lẽ là, cái thôn Đoàn gia này, còn có cái gì kỳ quái hay sao?
Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ, người cũng đã đi tới nơi rồi. Cầm lấy cánh tay người đàn ông, với lực cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, tự nhiên là người đàn ông không thể nào bằng được rồi, chỉ một cái nhẹ nhàng, người đàn ông liền được đỡ đứng lên rồi.
Nhưng, khiến cho Nhiếp Chấn Bang thật bất ngờ chính là, chính mình mới vừa buông tay ra, người đàn ông liền quỳ lại lần nữa, lại còn lùi về đằng sau mấy bước, rồi dập đầu và nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Cậu thanh niên, xin cậu thương xót, đừng kéo tôi đứng lên nữa. Tôi đây đều đã thật vất vả quỳ xong hai ngày rồi, chỉ còn nốt ngày hôm nay nữa thôi, hãy để cho tôi quỳ xong đi, được không?
Những lời này, càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút chua xót ở trong lòng. Đây là uy nghiêm gì vậy, đây lại là chuyện gì vậy? Lại có thể khiến cho một người, khiến cho một gia đình sợ hãi tới cái trình độ này. Có thể khẳng định một điều rằng, nếu gia đình của người đàn ông này mà không quỳ đủ ba ngày thì, chỉ sợ là sẽ có chuyện còn kinh khủng hơn ở đằng sau đợi chờ bọn họ.
Lập tức, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng tối lại. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không đi đỡ người đàn ông này nữa mà cũng ngồi xổm xuống, chậm rãi nói:
- Người anh em, vì sao anh lại nói là mình có tội, tại sao phải quỳ ở chỗ này, có thể nói một chút với tôi sao?
Lời mới vừa nói ra xong, đứng bên cạnh, một giọng nói liền vang lên:
- Tại sao? Chỉ bằng cái tên *** này đánh Bí thư Đoàn của chúng ta, chỉ bằng cái tên *** này khất nợ tiền sản lượng nông nghiệp. Để cho một nhà già trẻ của hắn quỳ tạ tội ba ngày, đây coi như là dễ dàng cho hắn rồi.
Bí thư Đoàn? Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy có chút buồn cười. Một Bí thư chi bộ của thôn, có tư cách gọi là Bí thư sao? Còn nữa, tiền sản lượng nông nghiệp. Cái thôn Đoàn gia này không phải là thôn điển hình làm giàu sao? Rút ra bớt một cái khoản tiền sản lượng này thôi thì có khó khăn là bao. Nhìn cả cái gia đình đang quỳ này, ăn mặc cũng không giống là già đình giàu có gì.
Ngẩng đầu nhìn lên, ở phía bên cạnh, chếch sang một chút, một người đàn ông có vẻ có chút cà lơ phất phơ đứng ở một bên, đánh giá Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt mang theo một tia miệt thị.
Chung quanh, bên trong quần chúng đứng vây xem, có vài người tốt bụng, cũng đi kéo Nhiếp CHấn Bang lại, nhỏ giọng nói:
- Cậu thanh niên, cậu đừng quản chuyện nhàn rỗi này làm gì. Huyện Vân chúng tôi, người nào mà không biết Bí thư chi bộ Đoàn của thôn Đoàn gia chứ. Có người còn đặt cái biệt danh là con cháu họ Đoàn nữa đâu. Người này, là một tên ác bá nổi danh. Cẩn thận khéo kéo lửa lên người đấy.
Nghe cụ già nói như vậy, trái tim Nhiếp Chấn Bang liền trầm xuống. Chuyện như vậy, chính mình lại càng phải quản. Trong lòng, thậm chí còn có chút may mắn, may mắn để cho mình đúng lúc gặp phải, nếu không, cái thôn Đoàn gia này, còn không biết muốn giấu giếm cấp trên bao lâu nữa đây.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang bước tới, nhìn người trước mặt trầm giọng nói:
- Anh là ai, lập tức gọi cán bộ của thôn này tới đây cho tôi. Tôi là Nhiếp Chấn Bang, Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê. Còn có pháp luật nữa hay không. Trời lạnh giá như vậy, bắt dân chúng quỳ xuống đất tạ tội, tôi quả là muốn nhìn, Bí thư Đoàn như ông ta, có phải là còn quý báu hơn cả cha Hoàng đế nữa hay không.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang mới vừa thốt ra xong, xung quanh, mười mấy người dân vây xem cũng đều yên tĩnh lại. Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê. Những người này còn có vẻ không phản ứng lại được, sau một lúc lâu sau, tất cả đều kinh ngạc há to miệng. Không ít người tin tức linh thông cũng đều đã bắt đầu thảo luận.
- Đây là cái cậu nhóc chủ tịch huyện Lê kia sao? Thật đúng là trẻ thật. Nghe người nhà tôi ở huyện Lê nói, hiện giờ huyện Lê nhưng là giàu có rồi. Ngày cũng dễ chịu hơn rồi. Lễ mừng năm mới lần này, tôi tới nhà người họ hàng của tôi thấy đèn điện, điện thoại đều có đầy đủ cả rồi. Lúc này đây, huyện Vân chúng ta cũng có phúc rồi.
Một người khác cũng nói hùa theo:
- Đúng rồi, cậu chủ tịch huyện đó bây giờ đã là quan lớn ở thành phố Tân Lê của chúng ta. Lần này, Đoàn Trường Quý thật sự là phải gặp hạn rồi. Người như vậy, sớm đáng chết rồi. Có gã ở thôn Đoàn gia này, đó mới đúng là một cái tai họa đấy.
Bên cạnh, cũng có một tiếng nói bất đồng một ít. Người này, rất hiển nhiên là không quá đánh giá cao Nhiếp Chấn Bang, lắc đầu nói:
- Không chắc được. Nghe nói, Bí thư Nhiếp là tuổi khá trẻ, nhưng, lãnh đạo đi ra ngoài, đó không phải đều là tiền hô hậu ủng, xe cảnh sát đi mở đường sao? Bí thư Thành ủy, còn có ngồi xe chạy theo tuyến sao? Tôi thấy không giống.
Giờ phút này, người đàn ông này cũng cười lạnh một cái, vô cùng coi thường mà nói:
- Thằng nhãi, mày lừa ai đó? Mày là Bí thư Thành ủy thành phố Tân Lê? Có bằng chứng sao? Tao còn nói tao là Bí thư thành ủy Bá Châu này. Cũng dám đứng ở thôn Đoàn gia chúng tao để giả mạo là cán bộ, mày chờ đó cho tao. Trước tiên cứ bắt mày lại đã, sau đó đưa tới thành phố Tân Lê, cũng coi như là một chuyện lớn của thôn Đoàn gia chúng tao.
Mặc dù gã nói ra rất là kiêu ngạo, nhưng, cũng đồng thời lộ ra một tia sợ hãi. Cái loại khí độ cùng với sự uy nghiêm này của Nhiếp Chấn Bang, đó không phải là giả vờ mà tạo ra được. Trong cái tình huống này, gã cũng không dám tự chủ trương, trước hết nghĩ cách gọi Bí thư chi bộ Đoàn tới rồi đưa ra quyết định tiếp sau.
Xung quanh, không ít người cũng đều khuyên nhủ dần lên, một cụ già lại mở miệng nói:
- Chàng trai, mặc kệ là cậu có phải Bí thư của thành phố Tân Lê chúng tôi hay không, nhưng cậu cứ đi trước đi đã. Cái thôn Đoàn gia này chính là một cái đầm rồng hang hổ. Cậu tốt hơn là cứ quay về trước đã. Gọi người rồi lại tới. Đợi tý nữa, người của bọn chúng sẽ tới đây rồi.
Theo tiếng nói của cụ già dừng lại, ở đằng sau, tiếng nổ vang của mấy chiếc xe máy truyền tới. Ở trên con đường hình chữ T kéo dài tới đầu kia của thôn Đoàn gia, bốn năm chiếc xe máy gào thét chạy tới, trên mỗi một chiếc xe máy còn ngồi hai người đàn ông trưởng thành. Vừa xuống xe, những người này liền hùng hùng hổ hổ rống lên:
- Đều cút, cút, cút ngay cho tao. Đằng trước, mấy người kia đi ngay, khơi thông giao thông đi. Phải làm gì thì làm đi, đừng đứng ở chỗ này ngứa mắt nữa.
Nói xong, với sự vây quanh của của mấy người cao lớn, một người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi bước tới. Ánh mắt liền chiếu thẳng vào trên người Nhiếp Chấn Bang, trên mặt man theo mỉm cười, gã nói lạnh nhạt:
- Nghe nói, chính là cậu đang giả mạo Bí thư Nhiếp của Thành ủy?
Trên thực tế, lúc mà ánh mắt Đoàn Trường Quý nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên thì cũng đã nhận ra rồi. Đoàn Trường Quý người này, đừng nhìn thấy mỗi chuyện gã ta chuyên môn hoành hành ngang ngược ở trong thôn như vậy. Nhưng, khi đối mặt với chính trị, giác ngộ của gã cũng là rất cao. Thành phố Tân Lê mới vừa xác định việc thành lập, Đoàn Trường Quý nhưng đã bắt đầu lưu ý tới những phát sinh có thể có khi lãnh đạo thành phố Tân Lê tới đây. Nhiếp Chấn Bang, không thể nghi ngờ hơn được, đúng là đối tượng mà Đoàn Trường Quý chú ý tới nhiều nhất.
Lúc này, Đoàn Trường Quý chắc chắn là sẽ không thừa nhận thân phận của Nhiếp Chấn Bnag. Chỉ cần cố gắng qua được mấy ngày này, Đoàn Trường Quý tự nhiên là có biện pháp khiến cho cả cái nhà đang quỳ ở trên mặt đất kia phải câm miệng. Cho nên, vừa rồi Đoàn Trường Quý mới có thể ngay lập tức liền định sẵn cho Nhiếp Chấn Bang cái tội giả mạo.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là trầm giọng nói:
- Ông chính là Đoàn Trường Quý đi. Tôi thấy, ông không nên gọi là Đoàn Trường Quý, hẳn nên gọi là Đoạn Tràng Vị (sự đồng âm, để chỉ, đứt ruột, dạ dày). Còn về phần, tôi có phải là Bí thư thành ủy của thành phố Tân Lê hay không, ông là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Bá Châu, ông cũng có thể gọi điện thoại tới Hội đồng nhân dân thành phố để xác minh tư liệu có liên quan của tôi một lần. Hiện tại, ông có thể để cho cả gia đình này đứng lên hay không?
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang ban đầu vốn chuẩn bị xuống xe nhưng lại bỗng nhiên bột phát quyết định lại tới bên thị trấn Vân Sơn bên kia nhìn một cái. Xe chạy ra khỏi thành phố Tân Lê, tiếp tục chạy hướng huyện Vân bên kia. Rất nhanh, xe cũng đã chạy ra khỏi địa giới của huyện Lê.
Đột nhiên, trên con đường lớn phía trước, xe đã dừng lại thành một hàng dài dằng dặc. Tài xế xe bus nhấn còi xe mấy cái, cả người đều thò qua khỏi cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, xem chừng nửa ngày, rồi mới xoay người lại, nhìn hành khách trên xe, nói có chút bất đắc dĩ:
- Đằng trước xảy ra chuyện, chỉ có thể ngồi đợi một chút rồi.
Vài hành khách hiếu kỳ cũng đều hô lên:
- Bác tài, mở cửa xe một cái đi. Tôi đi xuống xem một chút xem có chuyện gì xảy ra?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cùng đi xuống xe theo, đi tới đằng trước ước chừng 200m đến gần một cái ngã ba, nơi này, cũng đã tụ tập không ít người đứng xem.
Nhiếp Chấn Bang kéo một người đàn ông trung niên lại, cười hỏi:
- Ông anh, đây là có chuyện gì vậy? Làm sao mà xe đều đứng chặn lại hết ở chỗ này rồi?
Người đàn ông nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, một anh chàng thanh niên, lại còn nói tiếng phổ thông. Người đàn ông cũng chỉ là lắc đầu nói:
- Làm bậy mà, người của cái thôn Đoàn gia này thật sự là quá ngang ngược mà. Trời đang lạnh như vậy, còn bắt người ta một nhà già trẻ đều phải quỳ ở trong này. Đúng là nghiệp chướng mà.
Thôn Đoàn gia?
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đã tự hỏi. Thôn Đoàn gia, này không phải là thôn điển hình của thị trấn Mã Đầu gì đó sao? Huyện Vân sau khi được quy hoạch sát nhập vào thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang liền đặc biệt nghiên cứu qua tư liệu của huyện Vân.
Huyện Vân, là một huyện còn nghèo khó hơn so với huyện Lê. Ở trong danh sách các huyện nghèo đói cấp quốc gia, nó coi như là khá nổi tiếng. Nhưng, ở trong huyện Vân, cũng chỉ có duy nhất thôn Đoàn gia là một thôn đặc thù, hai năm liên tục được bình chọn là thôn làm giàu điển hình của khu tự trị. Trưởng thôn càng là đại biểu hai năm liền của Hội đồng nhân dân cấp thành phố, là Đảng viên cơ sở ưu tú trong cả nước, cùng với một loạt những vinh dự và danh hiệu khác đều được gắn lên trên đầu vị Trưởng thôn của thôn Đoàn gia này. Một thôn điển hình như vậy, tại sao lại có đánh giá như vậy được chứ?
Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, đẩy đám người ra len vào trong. Với thân thủ của Nhiếp Chấn Bang, chỉ mấy người to lớn tầm thường thì ở trong mắt Nhiếp Chấn Bang, vẫn là không có vấn đề gì cả. Nhiếp Chấn Bang muốn len vào trong, tự nhiên là không có khó khăn gì nhiều.
Mà lúc này, vừa chen vào trong xong, một cảnh tượng trước mắt cũng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trên mặt đường còn không ít tuyết đọng lại, một nhà sáu người đều đang quỳ trên mặt đất.
Một cặp nam nữ trưởng thành, lúc này đều mặc áo bông đã có chút cũ nát, quỳ trên mặt đất, bộ dạng tựa như ngay cả thở mạnh cũng không dám vậy. Còn ở bên cạnh, bốn đứa bé quỳ xếp thành một hàng, ba đứa bé gái, một đứa bé trai. Bé gái lớn nhất tuổi không kém lắm cũng đã mười hai, mười ba tuổi rồi. Theo thứ tự bộ dạng nhỏ dần là mười tuổi, tám tuổi và sáu tuổi.
Trên người người đàn ông trưởng thành còn treo một tấm biển, tôi có tội, tôi liên lụy tới cả thôn, tôi phải quỳ xuống nhận tội. Thấy một màn như vậy, mày Nhiếp Chấn Bang đã nhíu lại với nhau. Thôn Đoàn gia này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Nếu thật là có tội, tự nhiên là có luật pháp xử lý, có nhân dân viện (một số nước gọi là Hạ viện), có chính phủ. Nếu có tội, cũng không phải quỳ xuống như vậy là có thể xong được. Nếu như là trái với quy ước của thôn làng thì đều là bà con hàng xóm với nhau, cũng hoàn toàn không cần phải bắt cả nhà sáu người lớn nhỏ đều phải chịu phạt như vậy đi. Nhìn cách ăn mặc của cả gia đình này, cũng không phải là gia đình giàu có gì. Chẳng lẽ là, cái thôn Đoàn gia này, còn có cái gì kỳ quái hay sao?
Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ, người cũng đã đi tới nơi rồi. Cầm lấy cánh tay người đàn ông, với lực cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, tự nhiên là người đàn ông không thể nào bằng được rồi, chỉ một cái nhẹ nhàng, người đàn ông liền được đỡ đứng lên rồi.
Nhưng, khiến cho Nhiếp Chấn Bang thật bất ngờ chính là, chính mình mới vừa buông tay ra, người đàn ông liền quỳ lại lần nữa, lại còn lùi về đằng sau mấy bước, rồi dập đầu và nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Cậu thanh niên, xin cậu thương xót, đừng kéo tôi đứng lên nữa. Tôi đây đều đã thật vất vả quỳ xong hai ngày rồi, chỉ còn nốt ngày hôm nay nữa thôi, hãy để cho tôi quỳ xong đi, được không?
Những lời này, càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút chua xót ở trong lòng. Đây là uy nghiêm gì vậy, đây lại là chuyện gì vậy? Lại có thể khiến cho một người, khiến cho một gia đình sợ hãi tới cái trình độ này. Có thể khẳng định một điều rằng, nếu gia đình của người đàn ông này mà không quỳ đủ ba ngày thì, chỉ sợ là sẽ có chuyện còn kinh khủng hơn ở đằng sau đợi chờ bọn họ.
Lập tức, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng tối lại. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không đi đỡ người đàn ông này nữa mà cũng ngồi xổm xuống, chậm rãi nói:
- Người anh em, vì sao anh lại nói là mình có tội, tại sao phải quỳ ở chỗ này, có thể nói một chút với tôi sao?
Lời mới vừa nói ra xong, đứng bên cạnh, một giọng nói liền vang lên:
- Tại sao? Chỉ bằng cái tên *** này đánh Bí thư Đoàn của chúng ta, chỉ bằng cái tên *** này khất nợ tiền sản lượng nông nghiệp. Để cho một nhà già trẻ của hắn quỳ tạ tội ba ngày, đây coi như là dễ dàng cho hắn rồi.
Bí thư Đoàn? Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy có chút buồn cười. Một Bí thư chi bộ của thôn, có tư cách gọi là Bí thư sao? Còn nữa, tiền sản lượng nông nghiệp. Cái thôn Đoàn gia này không phải là thôn điển hình làm giàu sao? Rút ra bớt một cái khoản tiền sản lượng này thôi thì có khó khăn là bao. Nhìn cả cái gia đình đang quỳ này, ăn mặc cũng không giống là già đình giàu có gì.
Ngẩng đầu nhìn lên, ở phía bên cạnh, chếch sang một chút, một người đàn ông có vẻ có chút cà lơ phất phơ đứng ở một bên, đánh giá Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt mang theo một tia miệt thị.
Chung quanh, bên trong quần chúng đứng vây xem, có vài người tốt bụng, cũng đi kéo Nhiếp CHấn Bang lại, nhỏ giọng nói:
- Cậu thanh niên, cậu đừng quản chuyện nhàn rỗi này làm gì. Huyện Vân chúng tôi, người nào mà không biết Bí thư chi bộ Đoàn của thôn Đoàn gia chứ. Có người còn đặt cái biệt danh là con cháu họ Đoàn nữa đâu. Người này, là một tên ác bá nổi danh. Cẩn thận khéo kéo lửa lên người đấy.
Nghe cụ già nói như vậy, trái tim Nhiếp Chấn Bang liền trầm xuống. Chuyện như vậy, chính mình lại càng phải quản. Trong lòng, thậm chí còn có chút may mắn, may mắn để cho mình đúng lúc gặp phải, nếu không, cái thôn Đoàn gia này, còn không biết muốn giấu giếm cấp trên bao lâu nữa đây.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang bước tới, nhìn người trước mặt trầm giọng nói:
- Anh là ai, lập tức gọi cán bộ của thôn này tới đây cho tôi. Tôi là Nhiếp Chấn Bang, Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê. Còn có pháp luật nữa hay không. Trời lạnh giá như vậy, bắt dân chúng quỳ xuống đất tạ tội, tôi quả là muốn nhìn, Bí thư Đoàn như ông ta, có phải là còn quý báu hơn cả cha Hoàng đế nữa hay không.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang mới vừa thốt ra xong, xung quanh, mười mấy người dân vây xem cũng đều yên tĩnh lại. Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê. Những người này còn có vẻ không phản ứng lại được, sau một lúc lâu sau, tất cả đều kinh ngạc há to miệng. Không ít người tin tức linh thông cũng đều đã bắt đầu thảo luận.
- Đây là cái cậu nhóc chủ tịch huyện Lê kia sao? Thật đúng là trẻ thật. Nghe người nhà tôi ở huyện Lê nói, hiện giờ huyện Lê nhưng là giàu có rồi. Ngày cũng dễ chịu hơn rồi. Lễ mừng năm mới lần này, tôi tới nhà người họ hàng của tôi thấy đèn điện, điện thoại đều có đầy đủ cả rồi. Lúc này đây, huyện Vân chúng ta cũng có phúc rồi.
Một người khác cũng nói hùa theo:
- Đúng rồi, cậu chủ tịch huyện đó bây giờ đã là quan lớn ở thành phố Tân Lê của chúng ta. Lần này, Đoàn Trường Quý thật sự là phải gặp hạn rồi. Người như vậy, sớm đáng chết rồi. Có gã ở thôn Đoàn gia này, đó mới đúng là một cái tai họa đấy.
Bên cạnh, cũng có một tiếng nói bất đồng một ít. Người này, rất hiển nhiên là không quá đánh giá cao Nhiếp Chấn Bang, lắc đầu nói:
- Không chắc được. Nghe nói, Bí thư Nhiếp là tuổi khá trẻ, nhưng, lãnh đạo đi ra ngoài, đó không phải đều là tiền hô hậu ủng, xe cảnh sát đi mở đường sao? Bí thư Thành ủy, còn có ngồi xe chạy theo tuyến sao? Tôi thấy không giống.
Giờ phút này, người đàn ông này cũng cười lạnh một cái, vô cùng coi thường mà nói:
- Thằng nhãi, mày lừa ai đó? Mày là Bí thư Thành ủy thành phố Tân Lê? Có bằng chứng sao? Tao còn nói tao là Bí thư thành ủy Bá Châu này. Cũng dám đứng ở thôn Đoàn gia chúng tao để giả mạo là cán bộ, mày chờ đó cho tao. Trước tiên cứ bắt mày lại đã, sau đó đưa tới thành phố Tân Lê, cũng coi như là một chuyện lớn của thôn Đoàn gia chúng tao.
Mặc dù gã nói ra rất là kiêu ngạo, nhưng, cũng đồng thời lộ ra một tia sợ hãi. Cái loại khí độ cùng với sự uy nghiêm này của Nhiếp Chấn Bang, đó không phải là giả vờ mà tạo ra được. Trong cái tình huống này, gã cũng không dám tự chủ trương, trước hết nghĩ cách gọi Bí thư chi bộ Đoàn tới rồi đưa ra quyết định tiếp sau.
Xung quanh, không ít người cũng đều khuyên nhủ dần lên, một cụ già lại mở miệng nói:
- Chàng trai, mặc kệ là cậu có phải Bí thư của thành phố Tân Lê chúng tôi hay không, nhưng cậu cứ đi trước đi đã. Cái thôn Đoàn gia này chính là một cái đầm rồng hang hổ. Cậu tốt hơn là cứ quay về trước đã. Gọi người rồi lại tới. Đợi tý nữa, người của bọn chúng sẽ tới đây rồi.
Theo tiếng nói của cụ già dừng lại, ở đằng sau, tiếng nổ vang của mấy chiếc xe máy truyền tới. Ở trên con đường hình chữ T kéo dài tới đầu kia của thôn Đoàn gia, bốn năm chiếc xe máy gào thét chạy tới, trên mỗi một chiếc xe máy còn ngồi hai người đàn ông trưởng thành. Vừa xuống xe, những người này liền hùng hùng hổ hổ rống lên:
- Đều cút, cút, cút ngay cho tao. Đằng trước, mấy người kia đi ngay, khơi thông giao thông đi. Phải làm gì thì làm đi, đừng đứng ở chỗ này ngứa mắt nữa.
Nói xong, với sự vây quanh của của mấy người cao lớn, một người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi bước tới. Ánh mắt liền chiếu thẳng vào trên người Nhiếp Chấn Bang, trên mặt man theo mỉm cười, gã nói lạnh nhạt:
- Nghe nói, chính là cậu đang giả mạo Bí thư Nhiếp của Thành ủy?
Trên thực tế, lúc mà ánh mắt Đoàn Trường Quý nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên thì cũng đã nhận ra rồi. Đoàn Trường Quý người này, đừng nhìn thấy mỗi chuyện gã ta chuyên môn hoành hành ngang ngược ở trong thôn như vậy. Nhưng, khi đối mặt với chính trị, giác ngộ của gã cũng là rất cao. Thành phố Tân Lê mới vừa xác định việc thành lập, Đoàn Trường Quý nhưng đã bắt đầu lưu ý tới những phát sinh có thể có khi lãnh đạo thành phố Tân Lê tới đây. Nhiếp Chấn Bang, không thể nghi ngờ hơn được, đúng là đối tượng mà Đoàn Trường Quý chú ý tới nhiều nhất.
Lúc này, Đoàn Trường Quý chắc chắn là sẽ không thừa nhận thân phận của Nhiếp Chấn Bnag. Chỉ cần cố gắng qua được mấy ngày này, Đoàn Trường Quý tự nhiên là có biện pháp khiến cho cả cái nhà đang quỳ ở trên mặt đất kia phải câm miệng. Cho nên, vừa rồi Đoàn Trường Quý mới có thể ngay lập tức liền định sẵn cho Nhiếp Chấn Bang cái tội giả mạo.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là trầm giọng nói:
- Ông chính là Đoàn Trường Quý đi. Tôi thấy, ông không nên gọi là Đoàn Trường Quý, hẳn nên gọi là Đoạn Tràng Vị (sự đồng âm, để chỉ, đứt ruột, dạ dày). Còn về phần, tôi có phải là Bí thư thành ủy của thành phố Tân Lê hay không, ông là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Bá Châu, ông cũng có thể gọi điện thoại tới Hội đồng nhân dân thành phố để xác minh tư liệu có liên quan của tôi một lần. Hiện tại, ông có thể để cho cả gia đình này đứng lên hay không?
/552
|