Cái gọi là cẩy đổ bầy khỉ tan, Đoàn Trường Quý lúc này, chính là như vậy. Trước kia, người dân thôn Đoàn gia đều sợ hãi trước sự uy hiếp của Đoàn Trường Quý.
Họ sợ sự đả kích cũng như sự trả thù của Đoàn Trường Quý, giận mà không dám nói gì. Giờ phút này, sau khi đã biết được rằng Đoạn Trường Quý đã bị hủy bỏ tư cách đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, Thành ủy cũng như Đảng ủy Tân Lê đang trong quá trình điều tra Đoàn Trường Quý, sự nhiệt tình của quần chúng đều bạo phát cả ra rồi.
Chỉ ngắn ngủi trong một ngày, tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến vào tiếp nhận cai quản công tác của thôn Đoàn gia, ngay cả nước đều chưa uống được một ngụm, một tập tư liệu khoảng chừng trên trăm trang đã được thu thập lại. Này đó, đều là đơn tố cáo Đoàn Trường Quý cả.
Nhìn những tờ đơn này, trưởng phòng của Ủy ban Kỷ luật thành phố lúc này cũng có chút kinh ngạc. Đoàn Trường Quý này, thật đúng là rất tài giỏi. Hoành hành ngang ngược, dọa nam nạt nữ, ở cái thôn Đoàn gia này, chỉ thiếu cái lễ đăng cơ nữa là làm hoàng đế được rồi.
Đồng thời, mọi người trong Ủy ban Kỷ luật thành phố đều biết rằng, chỉ bằng việc này của Đoàn Trường Quý, xử bắn một trăm lần đều đã đủ rồi.
Văn phòng làm việc ban đầu của Ủy ban nhân dân huyện Lê, giờ phút này đã trở thành trụ sở làm việc của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, ở bên ngoài cửa văn phòng của Nhiếp Chấn Bang.
Bí thư Đảng ủy xã Đại Minh, Tề Tam Thủy cùng với chủ tịch xã Lỗ Xương Bình đều có hơi chút run rẩy đứng chờ ở ngoài cửa. Trước kia, xã Đại Minh thuộc phạm vi quản lý của huyện Vân, mà lúc này thành phố Tân Lê được thành lập, toàn bộ huyện Vân sát nhập vào Tân Lê. Huyện ủy cùng với Đảng ủy huyện Vân đã hủy bỏ biên chế hành chính, trong toàn bộ ban lãnh đạo của huyện Vân, cũng chỉ có Thang Phương Minh cùng Mễ Phú Quý ở lại thành phố Tân Lê, hơn nữa, vẫn là dạng lãnh đạo chưa được phân công công tác cụ thể.
Lúc này đây, xã Đại Minh xảy ra một chuyện lớn như vậy, những người đứng đầu của xã Đại Minh đều sợ hãi đến hoảng hồn, suốt đềm liền chạy tới Tân Lê bên này.
Để quen thuộc các ban ngành cùng một số thứ khác của thành phố Tân Lê cũng đã tiêu tốn không ít thời gian của hai người. Ban đầu, hai người còn tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang làm việc ở trong văn phòng của Thành ủy, nhưng khi đi tới Thành ủy cũng là vồ hụt. Đợi đến lúc tìm được văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, thì cũng đã là giờ làm việc buổi chiều rồi.
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, điều này khiến cho Tề Tam Thủy cùng Lỗ Xương Bình đều đứng thẳng thân mình, phần eo có hơi chút khom lại, một bộ rất là cẩn thận.
Điều này ngược lại khiến cho Dịch Quân, người mở cửa ra, cảm thấy có hơi buồn cười. Dường như, tôn ti, cấp bậc trên dưới của cán bộ huyện Vân lại càng nghiêm khắc hơn so với huyện Lê thì phải.
Hiện giờ, ở Tân Lê bên này, những lãnh đạo chủ chốt ban đầu của các xã, thị trấn trong huyện Lê cũ, đi đường đều ưỡn ngực cao đầu. Bởi vì, mọi người ở huyện Lê hiểu rõ ràng tính cách của Nhiếp Chấn Bang. Ở cái chỗ này của Bí thư Nhiếp, vuốt mông ngựa là không thể nào làm được. Bí thư Nhiếp, coi trọng chính là hiệu quả công tác thực tế, coi trong chính là, anh có phải hay không làm ra cống hiến vì dân chúng địa phương.
- Bí thư Tề, Chủ tịch Lỗ không cần câu nệ như vậy. Hai người đều vào đi, Bí thư đang chờ hai người ở trong phòng làm việc.
Lúc này, Dịch Quân mỉm cười nói. Làm thư ký, đôi khi cũng phải giúp lãnh đạo làm một vài công tác mang tính phụ trợ. Ví dụ như làm thế nào để làm dịu cảm xúc của cán bộ cấp dưới, đây cũng là một nội dung công việc không thể thiếu được.
Giờ phút này, hai người cũng có chút cảm kích, Tề Tam Thủy cười lấy một bao Trung Hoa từ trong cặp công văn của mình ra, nhét vào trong túi áo của Dịch Quân, nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Dịch, cảm ơn anh.
Hai người đi vào văn phòng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi đọc văn kiện. Nói thật, Nhiếp Chấn Bang rất không hài lòng đối với ban lãnh đạo của Đảng, chính quyền xã Đại Minh. Ở ngay dưới mí mắt của bọn họ, thế nhưng lại xảy ra một sư nhiễu loạn lớn như vậy. Nói thật, theo cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang, ban lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền xã Đại Minh đã nghiêm trọng không làm tròn được bổn phận của mình. Nếu, đây là xã, thị trấn trước kia của huyện Lê, với tính tình của Nhiếp Chấn Bang, chỉ sợ là đã bị cách chức thẳng luôn rồi.
Suy xét tới chuyện, dù sao huyện Vân cũng là mới sát nhập vào Tân Lê, lúc này, chính mình lại gióng chống khua chiêng thay đổi nhân sự, khó tránh khỏi sẽ cho người khác cảm nhận là mình nhân cơ hội xử lý đối thủ, giúp đỡ thân tín của mình.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân vì sao Nhiếp Chấn Bang lại chấp nhận gặp mặt Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình. Ngẩng đầu nhìn hai người liếc mặt một cái, đều là có vẻ có hơi câu nệ. Nhiếp Chấn Bang giơ tay lên chỉ chỉ sô pha, lập tức lại nói:
- Người đứng đầu của xã Đại Minh đều tới đây rồi, trước ngồi một chút đi. Đợi tôi xem xong bản tư liệu này đã.
Trên mặt bàn, là tư liệu về Đoàn Trường Quý. Đoàn trường Quý, trong lúc tại chức, hoành hành ngang ngược, khiến cho ba người dân trong thôn bị tàn tật, một người bị bức đến chết, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ xử bắn gã rồi. Sau sự tham gia một cách mạnh mẽ, cứng rắn của Ủy ban Kỷ luật, phòng tuyến cuối cùng của Đoàn Trường Quý cũng bị xé rách rồi. Đối với các tội ác thật sự của chính mình, gã đã thẳng thắn khai báo.
Hiện giờ, đã được nhắc tới công tố, Nhiếp Chấn Bang lập tức ghi ý kiến của mình lên văn kiện:
- Mời Chủ nhiệm Tôn của văn phòng Ủy ban Kỷ luật thành phố chuyển giao cho các lãnh đạo ở trong thành phố. Đề nghị cơ quan lập pháp, dựa theo luật quy định của nhà nước, xử lý một cách nghiêm khắc và thật nặng. Người như vậy, không tử hình thì không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của người dân. Không tử hình thì không đủ để làm cho tâm lý người dân được an bình. Nhiếp Chấn Bang.
Một Bí thư Thành ủy, phê duyệt vài từ như vậy ở trên văn kiện, theo góc độ công chính mà nói, Nhiếp Chấn Bang, dường như là có vẻ hơi gây trở ngại sự công chính của viện kiểm sát rồi. Trong thời điểm viện kiểm sát đưa ra quyết định về hình phạt, chắc chắn là sẽ phải chịu sự ảnh hưởng từ lời bình luận này của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm tới nó. Đàn ông, đại trượng phu, nhân sinh trên đời, có cái nên làm, có cái không nên làm. Nếu ngại cái này ngại cái kia, vậy Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là Nhiếp Chấn Bang, mà là một người bình thường trong muôn vàn con người này rồi.
Buông tài liệu, Nhiếp Chấn Bang lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Đồng chí Tề Tam Thủy và đồng chí Lỗ Xương Bình lúc này lại tới đây, tìm tôi có chuyện gì sao? Mặc dù huyện Vân mới vừa sát nhập vào Tân Lê, nhưng, trật tự công việc thông thường vẫn là phải duy trì đấy. Thành ủy cùng với Đảng ủy thành phố, trước mắt cũng đã có một sự suy tính toàn diện đối với quy hoạch toàn bộ thành phố Tân Lê. Đối với cán bộ ban đầu của huyện Vân, cũng đều sẽ có một sự bố trí thích đáng. Các anh phải an tâm làm việc, không cần có băn khoăn gì cả.
Giờ phút này, hai người cũng đều liếc nhìn nhau một cái, phương thức làm việc của Nhiếp Chấn Bang quả nhiên là giống như lời đồn nghe được, tương đối cụ thể.
Lập tức, Tề Tam Thủy cũng gật đầu nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo tinh thần chỉ đạo của Bí thư Nhiếp. Bí thư Nhiếp, lúc này đây, chúng tôi tới, chủ yếu là đến để nhận xử phạt. Chuyện của thôn Đoàn gia, đó là do bộ máy chính quyền của Đảng ủy xã Đại Minh chứng tôi đã không làm được chặt chẽ, giám sát không tới nơi tới chốn, bây giờ mới gây ra cái hậu quả như thế này. Tôi xin yêu cầu Thành ủy xử phạt tôi.
Bên cạnh, Lỗ Xương Bình cũng gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi cũng xin Thành ủy hãy xử phạt tôi nữa. Lúc này đâu, chính quyền xã Đại Minh chúng tôi, tôi và Bí thư Tề đều cực kỳ xem trọng vấn đề bầu cử nhiệm kỳ mới của thôn Đoàn gia. Chúng tôi sẽ tự mình có mặt để giám sát quá trình tuyển cử. Trải qua sự tuyển chọn của người dân thông Đoàn gia, lựa chọn bộ máy quản lý thôn đáng tin cậy. Dân chúng thôn Đoàn gia đều muốn mời Bí thư Nhiếp anh tới thôn Đoàn gia một chuyến để nhìn xem nữa đâu.
Hai người, kẻ xướng người họa, tuy rằng loại thái độ này có chút là làm ra vẻ, tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không làm sao để ý cả. Tâm tính của mấy cán bộ phía dưới này, Nhiếp Chấn Bang cũng là hiểu biết. Ngoài miệng thì nói thật là dễ nghe, cái gì mà tự xin xử phạt, đây chẳng qua là làm cái thái độ mà thôi.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Xử phạt cũng không cần rồi. Hiện giờ, đều là thời đại mới rồi, đã không còn tồn tại cái kiểu tội quan cả nhà kia rồi. Tuy nhiên…
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa chuyển hướng, giọng điệu cũng nghiêm nghị lại:
- Tuy nhiên, chính quyền, Đảng ủy xã Đại Minh cũng là có sự thất trách trong vấn đề của thôn Đoàn gia. Các anh, quá mức coi trọng cái vinh dự cùng hào quang mà thôn Đoàn gia mang tới cho xã Đại Minh các anh, ngược lại không để mắt tới bản chất của nó. Nói đến trách nhiệm là vẫn phải có. Này cũng coi như là một cái biểu hiện phù phiếm ở bên ngoài. Về sau, nhất định phải luôn giữ thái độ cẩn thận, chú ý chất lượng cuộc sống của người dân, chú ý sự phát triển của bản thân địa phương, những điều này mà làm xong, thành tích dĩ nhiên là sẽ có.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cũng là khiến cho Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình đều có một cảm giác xấu hổ. Nếu so với Nhiếp Chấn Bang, thì quả thật là quá chênh lệch. Chính mình ba mươi mấy tuổi mới là cấp Trưởng phòng, người ta hai mươi mấy tuổi cũng đã là cấp Phó Giám đốc sở. Nhưng, luận trình độ, mấy câu ít ỏi của Nhiếp Chấn Bang, cũng đủ để khiến cho hai người hoàn toàn tin phục rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới hai tiếng gõ cửa, Dịch Quân mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi vào, trực tiếp bước thẳng tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ vào tai của hắn:
- Bí thư, vừa mới nhận được tin tức, Triệu Côn Luân chuẩn bị điều đi rồi. Địa phương cũng đã xác định ra, Trưởng phòng Hình sự, Sở công an khu tự trị. Có lẽ là chuyện trong mấy ngày này mà thôi.
Nhìn đến tình huống này, Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình nhưng cũng biết chủ động đứng lên nói:
- Bí thư Nhiếp, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy anh nữa. Xin anh yên tâm, sau khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường cho các cán bộ học tập tư tưởng, nhất định sẽ đặt dân chúng lên vị trí đầu não của mình, làm việc chắc chắn.
Đợi cho Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình rời khỏi rồi, lông mày Nhiếp Chấn Bang liền nhíu lại. Triệu Côn Luân rời đi, thật sự là có vẻ có hơi đột ngột rồi. Lúc này, Triệu Côn Luân đi, đối với tương lai của Tân Lê, có ảnh hưởng gì, Nhiếp Chấn Bang còn chưa cân nhắc ra được.
Tuy nhiên, vị trí Bí thư chính ủy thành phố Tân Lê bị để trống, lại thêm một cái ghế Chủ tịch thành phố Tân Lê nữa, chỉ sợ lúc này đây, trong hội nghị thường ủy Thành ủy của thành phố Bá Châu, lại sẽ có một hồi tranh giành.
Hiện giờ, sự phát triển của thành phố Tân Lê, là mỗi người đều có thể nhìn ra được rồi. Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia, coi như là cái đầu tiên ở Tây Bắc rồi. Bây giờ, diện tích của Tân Lê mở rộng, nhân khẩu gia tăng, dù rằng huyện Vân tạm thời là một cái gánh nặng, nhưng về lâu dài mà nói, số lượng nhân khẩu có trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của Tân Lê đấy.
Cho nên, chức vị của thành phố Tân Lê, ở trong toàn bộ Bá Châu này, thậm chí, là toàn bộ khu tự trị mà nói, đều là chức vị rất hấp dẫn, phỏng chừng, lúc này đây, lại là một hồi đẫm máu rồi.
Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại trên bàn của Nhiếp Chấn Bang cũng vang lên, vừa mới chuyển nghe, bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Lý Khánh Đức, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Bá Châu, liền truyền tới:
- Ha hả, Bí thư Nhiếp Chấn Bang hả? Tôi là Lý Khánh Đức đây. Ừ, gọi cho cậu chính là để thông báo cho cậu một câu. Mấy cái vấn đề cần thảo luận trong hội nghị thường ủy thành ủy Bá Châu lần này, cậu trước ghi nhớ một chút.
Nhìn vài cái đề tài thảo luận ở trên bàn, mày Nhiếp Chấn Bang lại nhíu chặt lại với nhau. Lúc này đây, động tác của trên thành phố cũng là quá nhanh chóng. Bên kia Triệu Côn Luân còn chưa có đi, hội nghị thường vụ lần này đã thảo luận vấn đề ứng cử viên cho vị trí Bí thư chính ủy Tân Lê rồi. Xem ra, ở thành phố cũng đã có chuẩn bị.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lại quay sang nói với Dịch Quân đứng ở bên:
- Tiểu Dịch, cậu đi gọi một cú điện thoại cho Trần Nhạc, bảo anh ta tới đây một lát.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, trong lòng Dịch Quân cũng là giật nảy mình. Xem ra, lúc này, Trần Nhạc phải mời khách rồi. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rất là hiểu. Nếu nói như vậy rồi, đã nói rõ rằng, trong lòng của Nhiếp Chấn Bang đã có suy nghĩ cho cái vị trí Bí thư chính ủy đấy rồi.
Họ sợ sự đả kích cũng như sự trả thù của Đoàn Trường Quý, giận mà không dám nói gì. Giờ phút này, sau khi đã biết được rằng Đoạn Trường Quý đã bị hủy bỏ tư cách đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, Thành ủy cũng như Đảng ủy Tân Lê đang trong quá trình điều tra Đoàn Trường Quý, sự nhiệt tình của quần chúng đều bạo phát cả ra rồi.
Chỉ ngắn ngủi trong một ngày, tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến vào tiếp nhận cai quản công tác của thôn Đoàn gia, ngay cả nước đều chưa uống được một ngụm, một tập tư liệu khoảng chừng trên trăm trang đã được thu thập lại. Này đó, đều là đơn tố cáo Đoàn Trường Quý cả.
Nhìn những tờ đơn này, trưởng phòng của Ủy ban Kỷ luật thành phố lúc này cũng có chút kinh ngạc. Đoàn Trường Quý này, thật đúng là rất tài giỏi. Hoành hành ngang ngược, dọa nam nạt nữ, ở cái thôn Đoàn gia này, chỉ thiếu cái lễ đăng cơ nữa là làm hoàng đế được rồi.
Đồng thời, mọi người trong Ủy ban Kỷ luật thành phố đều biết rằng, chỉ bằng việc này của Đoàn Trường Quý, xử bắn một trăm lần đều đã đủ rồi.
Văn phòng làm việc ban đầu của Ủy ban nhân dân huyện Lê, giờ phút này đã trở thành trụ sở làm việc của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, ở bên ngoài cửa văn phòng của Nhiếp Chấn Bang.
Bí thư Đảng ủy xã Đại Minh, Tề Tam Thủy cùng với chủ tịch xã Lỗ Xương Bình đều có hơi chút run rẩy đứng chờ ở ngoài cửa. Trước kia, xã Đại Minh thuộc phạm vi quản lý của huyện Vân, mà lúc này thành phố Tân Lê được thành lập, toàn bộ huyện Vân sát nhập vào Tân Lê. Huyện ủy cùng với Đảng ủy huyện Vân đã hủy bỏ biên chế hành chính, trong toàn bộ ban lãnh đạo của huyện Vân, cũng chỉ có Thang Phương Minh cùng Mễ Phú Quý ở lại thành phố Tân Lê, hơn nữa, vẫn là dạng lãnh đạo chưa được phân công công tác cụ thể.
Lúc này đây, xã Đại Minh xảy ra một chuyện lớn như vậy, những người đứng đầu của xã Đại Minh đều sợ hãi đến hoảng hồn, suốt đềm liền chạy tới Tân Lê bên này.
Để quen thuộc các ban ngành cùng một số thứ khác của thành phố Tân Lê cũng đã tiêu tốn không ít thời gian của hai người. Ban đầu, hai người còn tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang làm việc ở trong văn phòng của Thành ủy, nhưng khi đi tới Thành ủy cũng là vồ hụt. Đợi đến lúc tìm được văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, thì cũng đã là giờ làm việc buổi chiều rồi.
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, điều này khiến cho Tề Tam Thủy cùng Lỗ Xương Bình đều đứng thẳng thân mình, phần eo có hơi chút khom lại, một bộ rất là cẩn thận.
Điều này ngược lại khiến cho Dịch Quân, người mở cửa ra, cảm thấy có hơi buồn cười. Dường như, tôn ti, cấp bậc trên dưới của cán bộ huyện Vân lại càng nghiêm khắc hơn so với huyện Lê thì phải.
Hiện giờ, ở Tân Lê bên này, những lãnh đạo chủ chốt ban đầu của các xã, thị trấn trong huyện Lê cũ, đi đường đều ưỡn ngực cao đầu. Bởi vì, mọi người ở huyện Lê hiểu rõ ràng tính cách của Nhiếp Chấn Bang. Ở cái chỗ này của Bí thư Nhiếp, vuốt mông ngựa là không thể nào làm được. Bí thư Nhiếp, coi trọng chính là hiệu quả công tác thực tế, coi trong chính là, anh có phải hay không làm ra cống hiến vì dân chúng địa phương.
- Bí thư Tề, Chủ tịch Lỗ không cần câu nệ như vậy. Hai người đều vào đi, Bí thư đang chờ hai người ở trong phòng làm việc.
Lúc này, Dịch Quân mỉm cười nói. Làm thư ký, đôi khi cũng phải giúp lãnh đạo làm một vài công tác mang tính phụ trợ. Ví dụ như làm thế nào để làm dịu cảm xúc của cán bộ cấp dưới, đây cũng là một nội dung công việc không thể thiếu được.
Giờ phút này, hai người cũng có chút cảm kích, Tề Tam Thủy cười lấy một bao Trung Hoa từ trong cặp công văn của mình ra, nhét vào trong túi áo của Dịch Quân, nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Dịch, cảm ơn anh.
Hai người đi vào văn phòng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi đọc văn kiện. Nói thật, Nhiếp Chấn Bang rất không hài lòng đối với ban lãnh đạo của Đảng, chính quyền xã Đại Minh. Ở ngay dưới mí mắt của bọn họ, thế nhưng lại xảy ra một sư nhiễu loạn lớn như vậy. Nói thật, theo cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang, ban lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền xã Đại Minh đã nghiêm trọng không làm tròn được bổn phận của mình. Nếu, đây là xã, thị trấn trước kia của huyện Lê, với tính tình của Nhiếp Chấn Bang, chỉ sợ là đã bị cách chức thẳng luôn rồi.
Suy xét tới chuyện, dù sao huyện Vân cũng là mới sát nhập vào Tân Lê, lúc này, chính mình lại gióng chống khua chiêng thay đổi nhân sự, khó tránh khỏi sẽ cho người khác cảm nhận là mình nhân cơ hội xử lý đối thủ, giúp đỡ thân tín của mình.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân vì sao Nhiếp Chấn Bang lại chấp nhận gặp mặt Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình. Ngẩng đầu nhìn hai người liếc mặt một cái, đều là có vẻ có hơi câu nệ. Nhiếp Chấn Bang giơ tay lên chỉ chỉ sô pha, lập tức lại nói:
- Người đứng đầu của xã Đại Minh đều tới đây rồi, trước ngồi một chút đi. Đợi tôi xem xong bản tư liệu này đã.
Trên mặt bàn, là tư liệu về Đoàn Trường Quý. Đoàn trường Quý, trong lúc tại chức, hoành hành ngang ngược, khiến cho ba người dân trong thôn bị tàn tật, một người bị bức đến chết, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ xử bắn gã rồi. Sau sự tham gia một cách mạnh mẽ, cứng rắn của Ủy ban Kỷ luật, phòng tuyến cuối cùng của Đoàn Trường Quý cũng bị xé rách rồi. Đối với các tội ác thật sự của chính mình, gã đã thẳng thắn khai báo.
Hiện giờ, đã được nhắc tới công tố, Nhiếp Chấn Bang lập tức ghi ý kiến của mình lên văn kiện:
- Mời Chủ nhiệm Tôn của văn phòng Ủy ban Kỷ luật thành phố chuyển giao cho các lãnh đạo ở trong thành phố. Đề nghị cơ quan lập pháp, dựa theo luật quy định của nhà nước, xử lý một cách nghiêm khắc và thật nặng. Người như vậy, không tử hình thì không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của người dân. Không tử hình thì không đủ để làm cho tâm lý người dân được an bình. Nhiếp Chấn Bang.
Một Bí thư Thành ủy, phê duyệt vài từ như vậy ở trên văn kiện, theo góc độ công chính mà nói, Nhiếp Chấn Bang, dường như là có vẻ hơi gây trở ngại sự công chính của viện kiểm sát rồi. Trong thời điểm viện kiểm sát đưa ra quyết định về hình phạt, chắc chắn là sẽ phải chịu sự ảnh hưởng từ lời bình luận này của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm tới nó. Đàn ông, đại trượng phu, nhân sinh trên đời, có cái nên làm, có cái không nên làm. Nếu ngại cái này ngại cái kia, vậy Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là Nhiếp Chấn Bang, mà là một người bình thường trong muôn vàn con người này rồi.
Buông tài liệu, Nhiếp Chấn Bang lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Đồng chí Tề Tam Thủy và đồng chí Lỗ Xương Bình lúc này lại tới đây, tìm tôi có chuyện gì sao? Mặc dù huyện Vân mới vừa sát nhập vào Tân Lê, nhưng, trật tự công việc thông thường vẫn là phải duy trì đấy. Thành ủy cùng với Đảng ủy thành phố, trước mắt cũng đã có một sự suy tính toàn diện đối với quy hoạch toàn bộ thành phố Tân Lê. Đối với cán bộ ban đầu của huyện Vân, cũng đều sẽ có một sự bố trí thích đáng. Các anh phải an tâm làm việc, không cần có băn khoăn gì cả.
Giờ phút này, hai người cũng đều liếc nhìn nhau một cái, phương thức làm việc của Nhiếp Chấn Bang quả nhiên là giống như lời đồn nghe được, tương đối cụ thể.
Lập tức, Tề Tam Thủy cũng gật đầu nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo tinh thần chỉ đạo của Bí thư Nhiếp. Bí thư Nhiếp, lúc này đây, chúng tôi tới, chủ yếu là đến để nhận xử phạt. Chuyện của thôn Đoàn gia, đó là do bộ máy chính quyền của Đảng ủy xã Đại Minh chứng tôi đã không làm được chặt chẽ, giám sát không tới nơi tới chốn, bây giờ mới gây ra cái hậu quả như thế này. Tôi xin yêu cầu Thành ủy xử phạt tôi.
Bên cạnh, Lỗ Xương Bình cũng gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi cũng xin Thành ủy hãy xử phạt tôi nữa. Lúc này đâu, chính quyền xã Đại Minh chúng tôi, tôi và Bí thư Tề đều cực kỳ xem trọng vấn đề bầu cử nhiệm kỳ mới của thôn Đoàn gia. Chúng tôi sẽ tự mình có mặt để giám sát quá trình tuyển cử. Trải qua sự tuyển chọn của người dân thông Đoàn gia, lựa chọn bộ máy quản lý thôn đáng tin cậy. Dân chúng thôn Đoàn gia đều muốn mời Bí thư Nhiếp anh tới thôn Đoàn gia một chuyến để nhìn xem nữa đâu.
Hai người, kẻ xướng người họa, tuy rằng loại thái độ này có chút là làm ra vẻ, tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không làm sao để ý cả. Tâm tính của mấy cán bộ phía dưới này, Nhiếp Chấn Bang cũng là hiểu biết. Ngoài miệng thì nói thật là dễ nghe, cái gì mà tự xin xử phạt, đây chẳng qua là làm cái thái độ mà thôi.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Xử phạt cũng không cần rồi. Hiện giờ, đều là thời đại mới rồi, đã không còn tồn tại cái kiểu tội quan cả nhà kia rồi. Tuy nhiên…
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa chuyển hướng, giọng điệu cũng nghiêm nghị lại:
- Tuy nhiên, chính quyền, Đảng ủy xã Đại Minh cũng là có sự thất trách trong vấn đề của thôn Đoàn gia. Các anh, quá mức coi trọng cái vinh dự cùng hào quang mà thôn Đoàn gia mang tới cho xã Đại Minh các anh, ngược lại không để mắt tới bản chất của nó. Nói đến trách nhiệm là vẫn phải có. Này cũng coi như là một cái biểu hiện phù phiếm ở bên ngoài. Về sau, nhất định phải luôn giữ thái độ cẩn thận, chú ý chất lượng cuộc sống của người dân, chú ý sự phát triển của bản thân địa phương, những điều này mà làm xong, thành tích dĩ nhiên là sẽ có.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cũng là khiến cho Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình đều có một cảm giác xấu hổ. Nếu so với Nhiếp Chấn Bang, thì quả thật là quá chênh lệch. Chính mình ba mươi mấy tuổi mới là cấp Trưởng phòng, người ta hai mươi mấy tuổi cũng đã là cấp Phó Giám đốc sở. Nhưng, luận trình độ, mấy câu ít ỏi của Nhiếp Chấn Bang, cũng đủ để khiến cho hai người hoàn toàn tin phục rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới hai tiếng gõ cửa, Dịch Quân mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi vào, trực tiếp bước thẳng tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ vào tai của hắn:
- Bí thư, vừa mới nhận được tin tức, Triệu Côn Luân chuẩn bị điều đi rồi. Địa phương cũng đã xác định ra, Trưởng phòng Hình sự, Sở công an khu tự trị. Có lẽ là chuyện trong mấy ngày này mà thôi.
Nhìn đến tình huống này, Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình nhưng cũng biết chủ động đứng lên nói:
- Bí thư Nhiếp, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy anh nữa. Xin anh yên tâm, sau khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường cho các cán bộ học tập tư tưởng, nhất định sẽ đặt dân chúng lên vị trí đầu não của mình, làm việc chắc chắn.
Đợi cho Tề Tam Thủy và Lỗ Xương Bình rời khỏi rồi, lông mày Nhiếp Chấn Bang liền nhíu lại. Triệu Côn Luân rời đi, thật sự là có vẻ có hơi đột ngột rồi. Lúc này, Triệu Côn Luân đi, đối với tương lai của Tân Lê, có ảnh hưởng gì, Nhiếp Chấn Bang còn chưa cân nhắc ra được.
Tuy nhiên, vị trí Bí thư chính ủy thành phố Tân Lê bị để trống, lại thêm một cái ghế Chủ tịch thành phố Tân Lê nữa, chỉ sợ lúc này đây, trong hội nghị thường ủy Thành ủy của thành phố Bá Châu, lại sẽ có một hồi tranh giành.
Hiện giờ, sự phát triển của thành phố Tân Lê, là mỗi người đều có thể nhìn ra được rồi. Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia, coi như là cái đầu tiên ở Tây Bắc rồi. Bây giờ, diện tích của Tân Lê mở rộng, nhân khẩu gia tăng, dù rằng huyện Vân tạm thời là một cái gánh nặng, nhưng về lâu dài mà nói, số lượng nhân khẩu có trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của Tân Lê đấy.
Cho nên, chức vị của thành phố Tân Lê, ở trong toàn bộ Bá Châu này, thậm chí, là toàn bộ khu tự trị mà nói, đều là chức vị rất hấp dẫn, phỏng chừng, lúc này đây, lại là một hồi đẫm máu rồi.
Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại trên bàn của Nhiếp Chấn Bang cũng vang lên, vừa mới chuyển nghe, bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Lý Khánh Đức, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Bá Châu, liền truyền tới:
- Ha hả, Bí thư Nhiếp Chấn Bang hả? Tôi là Lý Khánh Đức đây. Ừ, gọi cho cậu chính là để thông báo cho cậu một câu. Mấy cái vấn đề cần thảo luận trong hội nghị thường ủy thành ủy Bá Châu lần này, cậu trước ghi nhớ một chút.
Nhìn vài cái đề tài thảo luận ở trên bàn, mày Nhiếp Chấn Bang lại nhíu chặt lại với nhau. Lúc này đây, động tác của trên thành phố cũng là quá nhanh chóng. Bên kia Triệu Côn Luân còn chưa có đi, hội nghị thường vụ lần này đã thảo luận vấn đề ứng cử viên cho vị trí Bí thư chính ủy Tân Lê rồi. Xem ra, ở thành phố cũng đã có chuẩn bị.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lại quay sang nói với Dịch Quân đứng ở bên:
- Tiểu Dịch, cậu đi gọi một cú điện thoại cho Trần Nhạc, bảo anh ta tới đây một lát.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, trong lòng Dịch Quân cũng là giật nảy mình. Xem ra, lúc này, Trần Nhạc phải mời khách rồi. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân rất là hiểu. Nếu nói như vậy rồi, đã nói rõ rằng, trong lòng của Nhiếp Chấn Bang đã có suy nghĩ cho cái vị trí Bí thư chính ủy đấy rồi.
/552
|