Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, Tổ Tiên của Khô Lâu tộc, Lạc Tinh Trần, Thân Công Báo, tám đại Tổ Tiên đi theo, Bạch Lang.
Giờ khắc này, ở phía trên Lăng Tiêu Thiên Đình, đã có hai cường giả cảnh giới Tổ Tiên.
Còn có Đế Huyền Sát thần bí, cùng với Đại Tranh Thánh vương Chung Sơn thực lực sâu không lường được!
Huỳnh Hoặc còn lấy được chỗ tốt gì?
Chớ đừng nói chi là mười hai người lão quái vật dòng chính Thiên gia, nhóm cường giả trong tinh không có thể ngăn cản Thiên Chú Tử.
Thực lực của Đại Tranh này, đã vượt ra khỏi dự tính của tất cả mọi người.
Quần thần Đại Tranh hưng phấn không thôi, hai Thánh nhân Di Thiên cùng Mặc Tử giờ phút này cũng rất lặng yên nhìn. Một lát sau, Di Thiên mới trầm giọng nói:
- Mặc Tử, hiện ngươi đang hối hận sao?
- Hối hận?
Mặc Tử trầm giọng nói.
- Hối hận không có theo ta cùng nhau giết hết Chung Sơn?
Di Thiên trầm giọng nói.
Mặc Tử lắc đầu.
- Tiếp tục như vậy nữa, đại thế thiên địa phải đổi, Thiên đế của Đại Tần ở phía đông vừa ra, trước đó không lâu ta mới trở về từ phương nam, vị ở phương nam kia ngày xưa là Đông Hoàng Thái Nhất - Thiên đế Đế Tuấn, Bắc châu lại xuất hiện Chung Sơn, Thiên đế? Hắn sẽ trở thành Thiên đế sao? Đến lúc đó, thiên hạ này cũng không còn là thời đại của Thánh nhân chúng ta.
Di Thiên tiếp tục khuyên Mặc Tử. Mặc Tử nhìn chằm chằm Chung Sơn ở nơi xa, lắc lắc đầu nói:
- Thiên hạ đại loạn sắp tới, giờ phút này nếu ta thật sự cùng ngươi chém giết Đại Tranh, như vậy đại loạn này sẽ tới trước thời hạn, mà nguyên nhân của đại loạn là chúng ta cũng bị trời cao phạt! Ta cũng không muốn dẫn ra phần thiên địa đại nhân quả này, làm sao, ngươi nghĩ gánh chịu phần nhân quả này?
Mặc Tử nói xong, thần sắc Di Thiên biến đổi.
Đúng vậy a, hiện tại Chung Sơn đã có lực lượng quần thể chống lại Thánh nhân, nơi này hội tụ gần một nửa Thánh nhân trong thiên hạ, nếu thật là liều mạng, đến lúc đó thiên hạ nhất định bị trận chiến này dẫn động, ít nhất Tổ Tiên thiên hạ đều đang tìm kiếm bọn họ, cứ như vậy, sẽ trở thành thiên hạ đại loạn.
Nhân quả? Nhân quả của thiên hạ đại loạn?
- Là ta không có suy nghĩ toàn diện!
Di Thiên khe khẽ thở dài. Cường giả đứng sau lưng Chung Sơn nhiều như vậy, trận đại chiến này, đúng là không tiện để tiếp tục tham dự.
Nhìn về Chung Sơn với vẻ mặt hung tướng ở nơi xa, Di Thiên lắc đầu, bắn vào tinh không, trở thành Thánh nhân thứ nhất rời đi.
Mặc Tử nhìn Di Thiên bỏ chạy, trên khuôn mặt mù mịt, khóe miệng nhẹ nhàng hơi nhếch lên, lộ ra một cổ cười lạnh.
Kết quả ở Lăng Tiêu Thiên Đình còn không có phân ra, nhưng thế cục này đã cực kỳ sáng suốt.
Các Tổ Tiên đứng vây xem kia, nhìn Huỳnh Hoặc trên bầu trời một cái, lại nhìn Lăng Tiêu Thiên Đình một cái, sắc mặt một đám không ngừng biến hóa.
Kinh ngạc đã qua, kinh hãi cũng chầm chậm được chúng Tổ Tiên tiếp nhận.
Không bao lâu sau, cỗ kinh hãi này đã biến thành sợ hãi.
Một chút Tổ Tiên có đại trí tuệ, lập tức đoán được thế cục, cả đám đều manh động ý niệm trốn chui trong đầu. Chỉ cần đầu Huỳnh Hoặc không có vấn đề, trận đại chiến này cơ hồ đã đến phần cuối.
Một khi đại chiến kết thúc, nếu là Chung Sơn trở nên tàn nhẫn, lệnh cho mười mấy Tổ Tiên tiễu trừ bọn họ, đến lúc đó ai cũng trốn không thoát.
Nhất thời, nhiều Tổ Tiên lặng lẽ thối lui ra khỏi tầm mắt mọi người, trốn chạy ra ngoài Phong Trủng Cương Vực.
Dĩ nhiên, còn có một chút người ôm may mắn trong lòng, sau khi nhìn về Di Thiên ở nơi xa cũng rời đi, ai cũng không hề ôm lấy tâm tư may mắn nữa, một đám trốn chạy về nơi xa.
Giờ phút này, Chung Sơn cũng không có thời gian để ý tới những Tổ Tiên này, hai mắt Chung Sơn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm trên trời, nhìn chằm chằm Huỳnh Hoặc đang siết quả đấm.
Thế cục xác thực rất có lợi đối với mình, nhưng chính mình dù sao đã phá hủy Thiên Khổng của hắn, còn tát cho hắn hai cái trước mặt của người trong thiên hạ.
Huỳnh Hoặc chưa chắc sẽ không phấn khởi chém giết một lần.
- Kim Bằng!
Chung Sơn gào to một tiếng.
- Có thần! Kim Bằng tự hào hét lại một tiếng.
- Giết!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ!
- Rống!
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, U Sơn, U Thủy, U Tuyền, cơ hồ đồng thời hét to một tiếng, đều tự nhanh chóng thân hợp thiên đạo, đều tự lấy ra Pháp bảo riêng của mình, hướng về phía năm đệ tử trước mặt trước mặt để chiến đấu.
Oanh!
Năm đệ tử của Huỳnh Hoặc cũng nhanh chóng thân hợp thiên đạo, mười thiên đạo ầm ầm đụng vào nhau, cường đại đụng nhau, không gian lắc lư thật lớn.
Tổ Tiên chiến đấu, vô cùng kịch liệt, mười Tổ Tiên chiến đấu, lại càng chiến đấu ra hắc động thật lớn, tạo ra sóng lớn ở không gian mênh mông, dĩ nhiên, sau khi xem qua Thánh nhân xuất thủ, chiến đấu của mười Tổ Tiên đã không coi vào đâu.
Ông! Ông! . . .
Thiên đạo, thiên đạo, thiên đạo!
Trước, Trường Sinh Điện, một đám Tổ Tiên như Vương Khô cũng nhanh chóng bay lên trời, một đám thân hợp thiên đạo, trong lúc nhất thời, lại là hai mươi mấy thiên đạo bá đạo dựng đứng giữa thiên địa, lấy một cổ khí thế cường đại áp chế năm đệ tử của Huỳnh Hoặc.
Năm đệ tử của Huỳnh Hoặc cho dù là Tổ Tiên, hiện tại cũng chịu không được, trong lúc mỏi mệt, nhanh chóng trốn chạy khỏi chỗ Huỳnh Hoặc Thánh nhân.
Chung Sơn vung tay lên, một đám Tổ Tiên ở bầu trời ai cũng không có đuổi theo, chỉ có nhìn chằm chằm Huỳnh Hoặc cùng Chung Sơn.
Chiều hướng phát triển, Huỳnh Hoặc tái chiến, căn bản không có được chút chiến quả nào, mà phía dưới còn có Đế Huyền Sát luôn luôn không có xuất thủ.
Huỳnh Hoặc gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn, muốn lao xuống, nhưng thực lực Đại Tranh lại tựa như một cổ bóng ma cường đại áp chế trong lòng Huỳnh Hoặc, để cho Huỳnh Hoặc gắng sức khắc chế chính mình.
Bởi vì lần chiến đấu này, cũng không chỉ là đối mặt với Chung Sơn, mà là đối mặt với hai mươi bảy Tổ Tiên, còn có Đế Huyền Sát thần bí khó lường.
Đánh? Lúc này Huỳnh Hoặc cũng không nhận ra mình có thể thắng.
Ví dụ mấy năm trước, Thiên Chú Tử bị một mình Đế Huyền Sát đánh bại, chính mình xông xuống nữa, nào có đạo lý thắng? Chính là may mắn thắng, mình cũng sẽ bởi vì chiến dịch này mà mất đi vị trí Thánh nhân, thậm chí vẫn lạc.
Cho nên giờ phút này, Huỳnh Hoặc vô cùng hận! Tại sao lại như vậy?
Một tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể Chung Sơn, Kim Long số mệnh 19 trảo ầm ầm xông lên trời, Kim Long chu sa chung quanh cũng xông lên trời theo.
Hai Kim Long ầm ầm xông vào biển mây số mệnh, giương nanh múa vuốt, gầm thét nổi lên một loại sóng lớn ở biển mây số mệnh.
- Huỳnh Hoặc, trẫm đã nói, tùy thời xin đợi ở Đại Tranh, trẫm làm được, ngươi cũng làm được, hiện tại, thiên hạ Đại Tranh không hoan nghênh ngươi, từ đâu tới đây, cút trở về nơi đó!
Giọng nói Chung Sơn lạnh như băng, nói.
Như vừa bắt đầu, lời của Chung Sơn cực độ càn rỡ, cực kỳ không để cho Huỳnh Hoặc mặt mũi, lúc trước, mọi người chỉ thấy đầu Chung Sơn có vấn đề, khẩu xuất cuồng ngôn, mà hiện tại, mọi người mới phát hiện, Chung Sơn thật giống như đang nói một sự thật.
Bởi vì Chung Sơn đã có thực lực như vậy, thực lực chính diện đấu với Thánh nhân.
Mọi người nhìn về phía Huỳnh Hoặc lần nữa.
Mặc dù thấy không rõ mặt của Huỳnh Hoặc, nhưng quả đấm của Huỳnh Hoặc vẫn nắm chặt không buông, có thể thấy được mâu thuẫn trong lòng, nhục nhã trong lòng.
- Sư . . . Sư tôn!
Một đệ tử nhỏ giọng nói.
- Hừ!
Huỳnh Hoặc tức giận ngửa đầu rống dài, một cổ không cam lòng của Thánh nhân, phẫn uất của Thánh nhân từ cỗ gầm lên giận dữ này nhuộm đẫm thiên địa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời, bốn phương tám hướng ở trên trời ầm ầm xuất hiện vô số tiếng nổ vang thiên địa, bỗng nhiên nổ ra một hắc động quỷ dị, chi chít, vô số hắc động nổ tung ở trên trời, thể hiện tâm tình của Huỳnh Hoặc.
Phía trên biển mây số mệnh, song long trỗi lên, một cổ thanh âm thắng lợi tràn ngập thiên địa.
Ông!
Ở vị trí biển mây số mệnh cao hơn trên trời, đột nhiên xuất hiện một mảng đám mây ánh vàng rực rỡ lớn, đám mây ánh vàng rực rỡ trống rỗng mà đến, ở bên trong đám mây, loáng thoáng có ba ngàn cột sáng cỡ nhỏ bất đồng sắc thái.
Đám mây ánh vàng rực rỡ đột nhiên chiếu xuống đại lượng kim quang vào trên người hai Kim Long số mệnh 19 trảo, trong lúc nhất thời, hai Kim Long số mệnh đại phóng kim quang, hơn nữa càng thêm chân thật.
Song long kêu nữa, vang dội hơn rất nhiều, thật giống như chiếm được chỗ tốt rất lớn.
Huỳnh Hoặc không cam lòng nhìn song long một chút.
- Hừ!
Huỳnh Hoặc buồn bực tức giận hừ một tiếng.
Trong lúc vung tay áo lên, Huỳnh Hoặc mang theo năm tên đệ tử thoáng qua biến mất ngay tại chỗ. Một ít hắc động ở đỉnh đầu Huỳnh Hoặc cũng nhanh chóng phục hồi như cũ.
Đám mây ánh vàng rực rỡ quỷ dị kia, cũng quỷ dị biến mất.
Nếu không phải thân thể hai Kim Long số mệnh cường đại càng phát ra chói mắt, tất cả mọi người còn tưởng rằng đang nằm mơ.
Huỳnh Hoặc rốt cục đi rất khuất phục?
Lăng Tiêu Thiên Đình nhất thời vang lên tiếng hoan hô to lớn.
- Thế, thế đánh bại thánh, chúc mừng Thánh vương, thiên địa ban thưởng phần thưởng thế đánh bại thánh!
Thi tiên sinh lập tức kêu lên.
Mắt Chung Sơn nhìn thật sâu vào địa phương Huỳnh Hoặc rời đi, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thi tiên sinh:
- Thế đánh bại thánh?
- Đúng, là Thế đánh bại thánh, đã có lời đồn đãi từ thượng cổ tới nay, đây không phải là số trời ban tặng, mà là ba ngàn thiên đạo ban tặng, chỗ tốt cụ thể thần không biết, nhưng từng có lời đồn đãi, chỉ có thắng Thánh nhân ở "thế" thì mới được thiên địa ban tặng, phàm là vận triều qua được thế đánh bại thánh, không có một vận triều nào mà không trở thành Thiên Đình. Có thế đánh bại thánh này, cuộc chiến vận triều sau này, nhất định mọi việc đều thuận lợi!
Thi tiên sinh hưng phấn nói.
Chung Sơn gật đầu, thế đánh bại thánh có ích lợi gì, Thi tiên sinh nói cũng rất hàm hồ, chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu sau này.
Huỳnh Hoặc rốt cục bị chính mình ép, Tổ Tiên đứng xem xung quanh cũng trốn chạy toàn bộ. Nơi xa, trong lương đình ở hư không, Di Thiên Thánh nhân cũng rời đi.
Dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình hoan hô.
Bây giờ nói ra, dường như chỉ có địch nhân duy nhất, Thiên Chú Tử. Nhưng một nhóm người của Thiên Chú Tử, ngay cả đạo quan như Thiên Thần Tử cũng không thể qua, trước mắt Đại Tranh lại có thêm nhiều Tổ Tiên như vậy, Thiên Chú Tử có thể một mình kiên trì đến khi nào?
Tình huống thật tốt? Nhưng Chung Sơn vẫn vô cùng ngưng trọng như cũ.
Bởi vì Chung Sơn phát hiện, Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm, biến Lam!
Trước khi Huỳnh Hoặc rời đi, lúc Di Thiên nhìn chằm chằm, Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm Chung Sơn còn không có biến Lam, nhưng giờ phút này, biến Lam?
Tướng số đại hung
Cũng đến một bước này, còn có tướng số đại hung gì? Lại là tướng số đại hung đến từ nơi nào?
Mặc Tử?
Không thể nào, thái độ lúc trước của hắn đã nói rõ hết thảy, bất kể thái độ gì đối với Đại Tranh, lần này có nên xuất thủ không, nếu không phải là Mặc Tử, thì là ai?
Chẳng lẽ bốn phía lại ẩn giấu một tuyệt thế cao thủ?
Giờ khắc này, ở phía trên Lăng Tiêu Thiên Đình, đã có hai cường giả cảnh giới Tổ Tiên.
Còn có Đế Huyền Sát thần bí, cùng với Đại Tranh Thánh vương Chung Sơn thực lực sâu không lường được!
Huỳnh Hoặc còn lấy được chỗ tốt gì?
Chớ đừng nói chi là mười hai người lão quái vật dòng chính Thiên gia, nhóm cường giả trong tinh không có thể ngăn cản Thiên Chú Tử.
Thực lực của Đại Tranh này, đã vượt ra khỏi dự tính của tất cả mọi người.
Quần thần Đại Tranh hưng phấn không thôi, hai Thánh nhân Di Thiên cùng Mặc Tử giờ phút này cũng rất lặng yên nhìn. Một lát sau, Di Thiên mới trầm giọng nói:
- Mặc Tử, hiện ngươi đang hối hận sao?
- Hối hận?
Mặc Tử trầm giọng nói.
- Hối hận không có theo ta cùng nhau giết hết Chung Sơn?
Di Thiên trầm giọng nói.
Mặc Tử lắc đầu.
- Tiếp tục như vậy nữa, đại thế thiên địa phải đổi, Thiên đế của Đại Tần ở phía đông vừa ra, trước đó không lâu ta mới trở về từ phương nam, vị ở phương nam kia ngày xưa là Đông Hoàng Thái Nhất - Thiên đế Đế Tuấn, Bắc châu lại xuất hiện Chung Sơn, Thiên đế? Hắn sẽ trở thành Thiên đế sao? Đến lúc đó, thiên hạ này cũng không còn là thời đại của Thánh nhân chúng ta.
Di Thiên tiếp tục khuyên Mặc Tử. Mặc Tử nhìn chằm chằm Chung Sơn ở nơi xa, lắc lắc đầu nói:
- Thiên hạ đại loạn sắp tới, giờ phút này nếu ta thật sự cùng ngươi chém giết Đại Tranh, như vậy đại loạn này sẽ tới trước thời hạn, mà nguyên nhân của đại loạn là chúng ta cũng bị trời cao phạt! Ta cũng không muốn dẫn ra phần thiên địa đại nhân quả này, làm sao, ngươi nghĩ gánh chịu phần nhân quả này?
Mặc Tử nói xong, thần sắc Di Thiên biến đổi.
Đúng vậy a, hiện tại Chung Sơn đã có lực lượng quần thể chống lại Thánh nhân, nơi này hội tụ gần một nửa Thánh nhân trong thiên hạ, nếu thật là liều mạng, đến lúc đó thiên hạ nhất định bị trận chiến này dẫn động, ít nhất Tổ Tiên thiên hạ đều đang tìm kiếm bọn họ, cứ như vậy, sẽ trở thành thiên hạ đại loạn.
Nhân quả? Nhân quả của thiên hạ đại loạn?
- Là ta không có suy nghĩ toàn diện!
Di Thiên khe khẽ thở dài. Cường giả đứng sau lưng Chung Sơn nhiều như vậy, trận đại chiến này, đúng là không tiện để tiếp tục tham dự.
Nhìn về Chung Sơn với vẻ mặt hung tướng ở nơi xa, Di Thiên lắc đầu, bắn vào tinh không, trở thành Thánh nhân thứ nhất rời đi.
Mặc Tử nhìn Di Thiên bỏ chạy, trên khuôn mặt mù mịt, khóe miệng nhẹ nhàng hơi nhếch lên, lộ ra một cổ cười lạnh.
Kết quả ở Lăng Tiêu Thiên Đình còn không có phân ra, nhưng thế cục này đã cực kỳ sáng suốt.
Các Tổ Tiên đứng vây xem kia, nhìn Huỳnh Hoặc trên bầu trời một cái, lại nhìn Lăng Tiêu Thiên Đình một cái, sắc mặt một đám không ngừng biến hóa.
Kinh ngạc đã qua, kinh hãi cũng chầm chậm được chúng Tổ Tiên tiếp nhận.
Không bao lâu sau, cỗ kinh hãi này đã biến thành sợ hãi.
Một chút Tổ Tiên có đại trí tuệ, lập tức đoán được thế cục, cả đám đều manh động ý niệm trốn chui trong đầu. Chỉ cần đầu Huỳnh Hoặc không có vấn đề, trận đại chiến này cơ hồ đã đến phần cuối.
Một khi đại chiến kết thúc, nếu là Chung Sơn trở nên tàn nhẫn, lệnh cho mười mấy Tổ Tiên tiễu trừ bọn họ, đến lúc đó ai cũng trốn không thoát.
Nhất thời, nhiều Tổ Tiên lặng lẽ thối lui ra khỏi tầm mắt mọi người, trốn chạy ra ngoài Phong Trủng Cương Vực.
Dĩ nhiên, còn có một chút người ôm may mắn trong lòng, sau khi nhìn về Di Thiên ở nơi xa cũng rời đi, ai cũng không hề ôm lấy tâm tư may mắn nữa, một đám trốn chạy về nơi xa.
Giờ phút này, Chung Sơn cũng không có thời gian để ý tới những Tổ Tiên này, hai mắt Chung Sơn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm trên trời, nhìn chằm chằm Huỳnh Hoặc đang siết quả đấm.
Thế cục xác thực rất có lợi đối với mình, nhưng chính mình dù sao đã phá hủy Thiên Khổng của hắn, còn tát cho hắn hai cái trước mặt của người trong thiên hạ.
Huỳnh Hoặc chưa chắc sẽ không phấn khởi chém giết một lần.
- Kim Bằng!
Chung Sơn gào to một tiếng.
- Có thần! Kim Bằng tự hào hét lại một tiếng.
- Giết!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ!
- Rống!
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, U Sơn, U Thủy, U Tuyền, cơ hồ đồng thời hét to một tiếng, đều tự nhanh chóng thân hợp thiên đạo, đều tự lấy ra Pháp bảo riêng của mình, hướng về phía năm đệ tử trước mặt trước mặt để chiến đấu.
Oanh!
Năm đệ tử của Huỳnh Hoặc cũng nhanh chóng thân hợp thiên đạo, mười thiên đạo ầm ầm đụng vào nhau, cường đại đụng nhau, không gian lắc lư thật lớn.
Tổ Tiên chiến đấu, vô cùng kịch liệt, mười Tổ Tiên chiến đấu, lại càng chiến đấu ra hắc động thật lớn, tạo ra sóng lớn ở không gian mênh mông, dĩ nhiên, sau khi xem qua Thánh nhân xuất thủ, chiến đấu của mười Tổ Tiên đã không coi vào đâu.
Ông! Ông! . . .
Thiên đạo, thiên đạo, thiên đạo!
Trước, Trường Sinh Điện, một đám Tổ Tiên như Vương Khô cũng nhanh chóng bay lên trời, một đám thân hợp thiên đạo, trong lúc nhất thời, lại là hai mươi mấy thiên đạo bá đạo dựng đứng giữa thiên địa, lấy một cổ khí thế cường đại áp chế năm đệ tử của Huỳnh Hoặc.
Năm đệ tử của Huỳnh Hoặc cho dù là Tổ Tiên, hiện tại cũng chịu không được, trong lúc mỏi mệt, nhanh chóng trốn chạy khỏi chỗ Huỳnh Hoặc Thánh nhân.
Chung Sơn vung tay lên, một đám Tổ Tiên ở bầu trời ai cũng không có đuổi theo, chỉ có nhìn chằm chằm Huỳnh Hoặc cùng Chung Sơn.
Chiều hướng phát triển, Huỳnh Hoặc tái chiến, căn bản không có được chút chiến quả nào, mà phía dưới còn có Đế Huyền Sát luôn luôn không có xuất thủ.
Huỳnh Hoặc gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn, muốn lao xuống, nhưng thực lực Đại Tranh lại tựa như một cổ bóng ma cường đại áp chế trong lòng Huỳnh Hoặc, để cho Huỳnh Hoặc gắng sức khắc chế chính mình.
Bởi vì lần chiến đấu này, cũng không chỉ là đối mặt với Chung Sơn, mà là đối mặt với hai mươi bảy Tổ Tiên, còn có Đế Huyền Sát thần bí khó lường.
Đánh? Lúc này Huỳnh Hoặc cũng không nhận ra mình có thể thắng.
Ví dụ mấy năm trước, Thiên Chú Tử bị một mình Đế Huyền Sát đánh bại, chính mình xông xuống nữa, nào có đạo lý thắng? Chính là may mắn thắng, mình cũng sẽ bởi vì chiến dịch này mà mất đi vị trí Thánh nhân, thậm chí vẫn lạc.
Cho nên giờ phút này, Huỳnh Hoặc vô cùng hận! Tại sao lại như vậy?
Một tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể Chung Sơn, Kim Long số mệnh 19 trảo ầm ầm xông lên trời, Kim Long chu sa chung quanh cũng xông lên trời theo.
Hai Kim Long ầm ầm xông vào biển mây số mệnh, giương nanh múa vuốt, gầm thét nổi lên một loại sóng lớn ở biển mây số mệnh.
- Huỳnh Hoặc, trẫm đã nói, tùy thời xin đợi ở Đại Tranh, trẫm làm được, ngươi cũng làm được, hiện tại, thiên hạ Đại Tranh không hoan nghênh ngươi, từ đâu tới đây, cút trở về nơi đó!
Giọng nói Chung Sơn lạnh như băng, nói.
Như vừa bắt đầu, lời của Chung Sơn cực độ càn rỡ, cực kỳ không để cho Huỳnh Hoặc mặt mũi, lúc trước, mọi người chỉ thấy đầu Chung Sơn có vấn đề, khẩu xuất cuồng ngôn, mà hiện tại, mọi người mới phát hiện, Chung Sơn thật giống như đang nói một sự thật.
Bởi vì Chung Sơn đã có thực lực như vậy, thực lực chính diện đấu với Thánh nhân.
Mọi người nhìn về phía Huỳnh Hoặc lần nữa.
Mặc dù thấy không rõ mặt của Huỳnh Hoặc, nhưng quả đấm của Huỳnh Hoặc vẫn nắm chặt không buông, có thể thấy được mâu thuẫn trong lòng, nhục nhã trong lòng.
- Sư . . . Sư tôn!
Một đệ tử nhỏ giọng nói.
- Hừ!
Huỳnh Hoặc tức giận ngửa đầu rống dài, một cổ không cam lòng của Thánh nhân, phẫn uất của Thánh nhân từ cỗ gầm lên giận dữ này nhuộm đẫm thiên địa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời, bốn phương tám hướng ở trên trời ầm ầm xuất hiện vô số tiếng nổ vang thiên địa, bỗng nhiên nổ ra một hắc động quỷ dị, chi chít, vô số hắc động nổ tung ở trên trời, thể hiện tâm tình của Huỳnh Hoặc.
Phía trên biển mây số mệnh, song long trỗi lên, một cổ thanh âm thắng lợi tràn ngập thiên địa.
Ông!
Ở vị trí biển mây số mệnh cao hơn trên trời, đột nhiên xuất hiện một mảng đám mây ánh vàng rực rỡ lớn, đám mây ánh vàng rực rỡ trống rỗng mà đến, ở bên trong đám mây, loáng thoáng có ba ngàn cột sáng cỡ nhỏ bất đồng sắc thái.
Đám mây ánh vàng rực rỡ đột nhiên chiếu xuống đại lượng kim quang vào trên người hai Kim Long số mệnh 19 trảo, trong lúc nhất thời, hai Kim Long số mệnh đại phóng kim quang, hơn nữa càng thêm chân thật.
Song long kêu nữa, vang dội hơn rất nhiều, thật giống như chiếm được chỗ tốt rất lớn.
Huỳnh Hoặc không cam lòng nhìn song long một chút.
- Hừ!
Huỳnh Hoặc buồn bực tức giận hừ một tiếng.
Trong lúc vung tay áo lên, Huỳnh Hoặc mang theo năm tên đệ tử thoáng qua biến mất ngay tại chỗ. Một ít hắc động ở đỉnh đầu Huỳnh Hoặc cũng nhanh chóng phục hồi như cũ.
Đám mây ánh vàng rực rỡ quỷ dị kia, cũng quỷ dị biến mất.
Nếu không phải thân thể hai Kim Long số mệnh cường đại càng phát ra chói mắt, tất cả mọi người còn tưởng rằng đang nằm mơ.
Huỳnh Hoặc rốt cục đi rất khuất phục?
Lăng Tiêu Thiên Đình nhất thời vang lên tiếng hoan hô to lớn.
- Thế, thế đánh bại thánh, chúc mừng Thánh vương, thiên địa ban thưởng phần thưởng thế đánh bại thánh!
Thi tiên sinh lập tức kêu lên.
Mắt Chung Sơn nhìn thật sâu vào địa phương Huỳnh Hoặc rời đi, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thi tiên sinh:
- Thế đánh bại thánh?
- Đúng, là Thế đánh bại thánh, đã có lời đồn đãi từ thượng cổ tới nay, đây không phải là số trời ban tặng, mà là ba ngàn thiên đạo ban tặng, chỗ tốt cụ thể thần không biết, nhưng từng có lời đồn đãi, chỉ có thắng Thánh nhân ở "thế" thì mới được thiên địa ban tặng, phàm là vận triều qua được thế đánh bại thánh, không có một vận triều nào mà không trở thành Thiên Đình. Có thế đánh bại thánh này, cuộc chiến vận triều sau này, nhất định mọi việc đều thuận lợi!
Thi tiên sinh hưng phấn nói.
Chung Sơn gật đầu, thế đánh bại thánh có ích lợi gì, Thi tiên sinh nói cũng rất hàm hồ, chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu sau này.
Huỳnh Hoặc rốt cục bị chính mình ép, Tổ Tiên đứng xem xung quanh cũng trốn chạy toàn bộ. Nơi xa, trong lương đình ở hư không, Di Thiên Thánh nhân cũng rời đi.
Dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình hoan hô.
Bây giờ nói ra, dường như chỉ có địch nhân duy nhất, Thiên Chú Tử. Nhưng một nhóm người của Thiên Chú Tử, ngay cả đạo quan như Thiên Thần Tử cũng không thể qua, trước mắt Đại Tranh lại có thêm nhiều Tổ Tiên như vậy, Thiên Chú Tử có thể một mình kiên trì đến khi nào?
Tình huống thật tốt? Nhưng Chung Sơn vẫn vô cùng ngưng trọng như cũ.
Bởi vì Chung Sơn phát hiện, Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm, biến Lam!
Trước khi Huỳnh Hoặc rời đi, lúc Di Thiên nhìn chằm chằm, Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm Chung Sơn còn không có biến Lam, nhưng giờ phút này, biến Lam?
Tướng số đại hung
Cũng đến một bước này, còn có tướng số đại hung gì? Lại là tướng số đại hung đến từ nơi nào?
Mặc Tử?
Không thể nào, thái độ lúc trước của hắn đã nói rõ hết thảy, bất kể thái độ gì đối với Đại Tranh, lần này có nên xuất thủ không, nếu không phải là Mặc Tử, thì là ai?
Chẳng lẽ bốn phía lại ẩn giấu một tuyệt thế cao thủ?
/1254
|