Nam Chiêm Bộ Châu, tây Hồng Quân Đạo tràng!
- Hồng Quân, mặc dù không có xuất thủ, nhưng là Đại Bằng Chung Sơn xuất thủ, thủ đoạn cường thế, làm vô số cường giả nam Đạo tràng, bắc Đạo tràng kinh hãi, toàn bộ bại lui mà quay về? Chỉ có Hồng Quân Đạo tràng chân chính, mới có thể lấy một địch hai, mà chỉ có Hồng Quân Đạo tràng giả mạo mới có thể kết minh cùng Hồng Quân Đạo tràng giả mạo khác. Trong lúc nhất thời, có rất nhiều cường giả tin tưởng tây Đạo tràng mới là Hồng Quân Đạo tràng thật. Dĩ nhiên, cũng có người vẫn không tin, ngược lại càng tin tưởng lời đồn đãi của Sắc Không, đây là Đạo tràng do Chung Sơn giả mạo. Bất kể như thế nào, hiện tại người tiến vào Đạo tràng nghe đạo càng ngày càng nhiều, mục đích của Chung Sơn cũng đạt tới.
Đại chiến kết thúc, Chung Sơn dò xét bốn phía một vòng, cuối cùng không đợi Di Thiên tới. Chung Sơn cũng vẫn bình thường, Di Thiên, hắn còn không có khí phách lớn như vậy, dám chiến đấu lúc này.
Hiện tại, Nam Chiêm Bộ Châu này chính là tụ tập hàng loạt Tổ Tiên, dùng cường giả như rừng mà nói cũng không quá đáng.
Nếu là bây giờ Di Thiên xuất thủ đối với Chung Sơn, chưa chắc sẽ lấy được chỗ tốt, mà bốn phía, vô tận Tổ Tiên cũng sẽ không ngồi xem Di Thiên chữa thương. Bất quá, cường giả bốn phía cũng còn đang chờ, chờ xem trò hay khi Chung Sơn làm cho thể diện của nam Đạo tràng cùng bắc Đạo tràng mất hết, bọn họ có thể phái cao thủ tới nữa hay không?
Trong một gian đại điện.
Giang Vũ Thánh Nhân nhìn một đám Tổ Tiên trước mặt. Hai người trong đó lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Giang Vũ.
- Giang Thánh nhân, chúng ta hành sự bất lực, để cho Thiên Ma công tử gặp phải độc thủ của Chung Sơn!
Một người trong đó bẩm báo nói với Giang Vũ.
- Sư tôn, Hồng Quân căn bản không có sống lại, nhất định là Chung Sơn giả thần giả quỷ, lần này hắn tạo ra cơn sóng gió như vậy, để cho nam bắc hai Đạo tràng chúng ta mất đi thể diện, đệ tử nguyện xin chiến, báo thù cho Thiên Ma công tử!
Một nam tử mặc áo hồng bên cạnh bước ra khỏi hàng nói.
- Ai nói Hồng Quân không có sống lại?
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Ách?
Tất cả mọi người khe khẽ sửng sốt.
Giang Thánh nhân có ý gì? Hồng Quân sống lại? Làm sao có thể?
- Sư tôn, thật sự? Hồng Quân đã sống lại? Lúc nào? Lúc Tử Tiêu Cung xuất hiện sao?
Nam tử mặc áo hồng kinh ngạc nói.
- Không, Hồng Quân hẳn là đã sớm sống lại, ta cảm giác, hẳn là từ rất sớm rất sớm, hẳn là trước khi Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề sống lại năm đó, Hồng Quân hẳn là cũng đã sống lại!
Giang Vũ suy nghĩ một chút nói.
- A? Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể sống lại sớm như vậy? Năm đó Đông Thắng Thần Châu, Di Thiên dùng việc đánh vỡ Tế đàn thiên địa để làm đại giá mở Thiên Sổ Chi Nhãn ra, Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề đều chết hết a, chẳng lẽ Hồng Quân còn sống?
Nam tử mặc áo hồng không tin nói.
- Cảm giác của ta sẽ không sai, Hồng Quân đúng là còn sống, Thiên Sổ Chi Nhãn? Năm đó hắn dám nghịch thiên số, tự nhiên có thủ đoạn ứng phó Thiên Sổ Chi Nhãn, chẳng qua rốt cuộc là núp ở đâu, cũng không ai biết.
Giang Vũ lắc lắc đầu nói.
- Núp? Hắn tại sao phải núp?
Nam tử mặc áo hồng không rõ, nói.
- Thật giống như, hắn đang chờ cái gì đó!
Giang Vũ trầm tư một chút, nói.
- Chờ cái gì?
- Không rõ ràng lắm, Hồng Quân đang đợi, có lẽ thời cơ chưa tới a, nhưng là ta biết, Tử Tiêu Cung này, Hồng Quân tuyệt đối muốn có được nó!
Giang Vũ trịnh trọng nói.
- Hồng Quân muốn có được Tử Tiêu Cung? Tử Tiêu Cung bây giờ đang ở Nam Chiêm Bộ Châu, nói như vậy, tây Đạo tràng chính là Hồng Quân thật?
Chân mày của nam tử mặc áo hồng nhíu chặt lại.
- Không, tây Đạo tràng tuyệt đối không phải là Hồng Quân, mà do Chung Sơn tạo ra!
Giang Vũ khẳng định nói.
- Chung Sơn?
Mọi người cau mày.
- Sư tôn, chuyện không thể cứ tính như vậy, Thiên Ma công tử bị người của Chung Sơn đánh bại, chúng ta nhất định phải . . .
Nam tử mặc áo hồng nói.
Nhưng nam tử mặc áo hồng chỉ nói một nửa, đã bị Giang Vũ cắt đứt.
- Đánh bại? Ta là cố ý để cho Thiên Ma công tử bại!
Giang Vũ thản nhiên nói.
- A?
Nam tử mặc áo hồng nhất thời không rõ.
- Thiên Ma công tử cuối cùng không thuộc về đại thế giới, giá trị của hắn đã dùng hết rồi, vừa lúc mượn tay Chung Sơn để đưa đi.
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Ách? Sư tôn, ngươi, ngươi biết Thiên Ma công tử không địch lại Chung Sơn?
Nam tử mặc áo hồng hiển nhiên không có rõ ràng lắm.
- Lúc Chung Sơn cùng Huỳnh Hoặc chiến đấu, Chung Sơn mở Thiên Ma giới ra, Thiên Ma công tử đã không có khả năng là đối thủ của Chung Sơn, hắn chẳng qua là thể chất đặc dị mà thôi, hợp tác cùng Thiên Ma công tử cuối cùng vẫn không chánh đạo, vì vậy ta mới để hắn đi.
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Vậy, vậy . . .
Nam tử mặc áo hồng cứng họng.
- Không cần để ý, thừa nhận tây Đạo tràng tồn tại, cũng không phải là chuyện tình đáng lo, huống chi nhị vị cũng không có bị thương, vậy thì tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến đi, để cho người của nam Đạo tràng dây dưa cùng bọn họ!
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Được!
Mọi người gật đầu đáp.
Giang Vũ cố ý mượn tay của Chung Sơn để trừ Thiên Ma công tử? Hồng Quân đang ở nơi nào đó trong thiên hạ này? Mọi người còn cần thời gian để tiêu hóa hai tin tức này.
Nam Chiêm Bộ Châu, phía nam của nam Hồng Quân Đạo tràng.
Trong đại điện của Đông Hoàng Thái Nhất!
Tin tức tây Đạo tràng tự nhiên truyền tới rất nhanh. Trong đại điện hơi âm u, Đông Hoàng Thái Nhất cao mười thước, hai mắt híp lại nghe một Tiểu Yêu quỳ trước mặt bẩm báo. Một đám cường giả cung kính đứng hai bên, ngay cả Nhân Tôn, Quỷ Xa vốn là làm việc bên ngoài, giờ phút này cũng trở về ở bên trong hai nhóm.
- Đại Tranh Thánh đình? Chung Sơn? Thiên Ma công tử?
Đầu ngón tay ưng trảo của Thái Nhất nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn của ghế.
- Còn có, hầu yêu tụ địa, Tôn Thân bị người ám sát ở trong phòng luyện công của chính mình, tử trạng vô cùng thảm, người ám sát cũng cực kỳ chuyên nghiệp, không có để lại chút dấu vết nào!
Tiểu Yêu quỳ tiếp tục nói.
Hai mắt Thái Nhất híp lại, trong mắt nhiếp ra một cổ hàn quang.
- Thần Hoàng, tây Đạo tràng nếu không lên. . .
Kế Mông bên cạnh mở miệng nói.
- Không cần, Tôn Thân chết thì chết, để cho bắc Đạo tràng đi dây dưa a, kỳ hạn chí dương sắp tới, thành bại chính là một lần này, không thể vì vậy mà để xảy ra vấn đề! Về phần Chung Sơn, đợi sau khi kế hoạch của chúng ta thành công, sẽ hảo hảo thu thập hắn!
Thái Nhất lạnh lùng nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp.
- Ngày chí dương sắp tới, Thần Hoàng, Tử Tiêu Cung luôn luôn không xuất hiện, kế hoạch chúng ta tiếp tục như thế nào?
Chính là thần tử mặc hắc bào lập tức hỏi.
Kế Mông bên cạnh khẽ mĩm cười nói:
- U Minh tiên sinh không cần phải lo lắng!
- Nga?
U Minh tiên sinh trong hắc bào nghi ngờ nói.
- Chú Ngôn Thuật có tứ đại thần điển, Thiên Chú Bộ của Thiên gia, Sinh Tử Bộ của Đông Châu, thật ra thì cũng không bằng Yêu Ngôn Bộ của Thần Hoàng, đứng đầu tứ đại thần điển, Thần Hoàng có thể dùng nó để tìm được Tử Tiêu Cung!
Kế Mông tự tin nói.
- Nga? Lại có chuyện này?
U Minh tiên sinh kinh ngạc nói.
Kế Mông gật đầu.
- Vậy vì sao không sớm lấy được Tử Tiêu Cung một chút?
U Minh tiên sinh cau mày nói.
- U Minh tiên sinh, lời này không nên là ngươi hỏi ra chứ, ngươi nên biết hết thảy đều có biến số, có được Tử Tiêu Cung, biến số sinh ra, kế hoạch của Thần Hoàng có lẽ sẽ . . .
Kế Mông khẽ cau mày.
- Tại hạ vội vàng rồi!
U Minh tiên sinh gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Mọi người nhìn về Đông Hoàng Thái Nhất. Đông Hoàng Thái Nhất cũng không để cho mọi người thất vọng, mà là lật tay một cái, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy vàng. Phía trên một tờ giấy vàng, đại lượng hàn quang xem không hiểu chợt lóe trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất, trang giấy đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại chút ít văn tự lơ lửng trên không trung. Chậm rãi hiện ra một tòa bảo điện khổng lồ khí thế rộng lớn, khí trời tường hòa.
Tất cả mọi người biết, đây là những gì Thái Nhất nhìn thấy để tạo ra, là Tử Tiêu Cung mà ngày xưa Thái Nhất đã thấy.
Tử Tiêu Cung hiện ra, đại lượng văn tự nhất thời bị thu hút vào trong đó.
Trong miệng Đông Hoàng Thái Nhất không ngừng niệm chú ngữ nghe không hiểu, chú ngữ từ trong miệng Thái Nhất hóa thành ký tự màu vàng có thể thấy được chậm rãi bay vào trong Tử Tiêu Cung.
- Nhiếp!
Thái Nhất gào to một tiếng.
Trong đại điện nhất thời bùng lên bản đồ Nam Chiêm Bộ Châu, mà tòa Tử Tiêu Cung này dừng ở trên trời cao của nơi nào đó ở bản đồ.
Bành!
Bản đồ chợt lóe rồi biến mất, nhưng người trong đại điện đều lộ ra vẻ kính nể.
- Nhân Tôn, Quỷ Xa, thấy rõ địa phương này chứ?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Rõ!
Hai người lập tức bước ra khỏi hàng.
- Nhận biết không?
- Nhận biết, đại trận thần bố trí, có một cái ở sát nơi đó!
Nhân Tôn lập tức nói.
- Đi đi, năm ngày sau, ta sẽ dẫn động lần nữa, các ngươi mang Tử Tiêu Cung tới! Không được sai sót!
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Tuân chỉ!
Hai người lập tức đáp.
Tiếp theo, Nhân Tôn, Quỷ Xa nhanh chóng thối lui khỏi đại điện, tìm kiếm phương hướng chỉ trên bản đồ, nhanh chóng vọt tới.
Yêu Ngôn Bộ, thần điển mạnh nhất trong Chú Ngôn Sư, vô số cường giả, chỉ sợ thánh nhân cũng tìm không được Tử Tiêu Cung, cư nhiên bị Thái Nhất đảo mắt đã tìm được, khó trách Thái Nhất cũng không coi trọng vật này.
Tây Đạo tràng!
Khi vô số cường giả chờ chực, nam Đạo tràng, bắc Đạo tràng bỗng nhiên cũng trầm mặc, đối với sự kiện bị đánh bại không ngờ đồng thời giữ vững im miệng không nói.
Cái này . . . sao lại thế này?
Rất nhiều người nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông, tại sao có thể như vậy?
Nam Đạo tràng cùng bắc Đạo tràng vì sao buông tha tranh hùng cùng tây Đạo tràng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ tây Đạo tràng là Hồng Quân thật?
Bất kể mọi người nghĩ như thế nào, đối với Chung Sơn mà nói cũng không có cái gọi là tây Đạo tràng tồn tại, chẳng qua là cung cấp một cái nền tảng cho Thân Công Báo mà thôi. Hết thảy bình tĩnh phát sinh.
Ở phía đông của Nam Chiêm Bộ Châu, hai thân ảnh chậm rãi đi ra từ cửa thành của một cái trấn nhỏ ở phàm trần.
Một mập một gầy, chính là hai người Phì Ca cùng Trúc Can.
Hai người đầy mặt hồng quang, trong miệng ngậm cây tăm, đi ra khỏi cửa thành trong vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Phì Ca, thịt kho tàu của quán cơm kia thật đúng là không tệ!
Trúc Can nói. - Ừm, không tệ, sau này sẽ tới nữa, lão đầu tử năm đó không để cho chúng ta ăn cơm, không ăn cơm thì tu luyện thế nào a? Hại ta trong lúc tu luyện đã gầy đi vài vòng!
Phì Ca nói.
- Phì Ca, đàn bà mới gọi là gầy đi, hai khối thịt kia của ngươi nhiều lắm gọi là . . .
Trúc Can bỉ ổi cười nói.
- Đi đi đi, ngươi biết cái gì!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào đường lớn ở rừng.
- Phì Ca, ngươi nói xem, chúng ta luôn dựa vào việc đào bới phần mộ tổ tiên của người ta để vui vẻ, có thể bị ác giả ác báo hay không?
Trúc Can hỏi.
- Sẽ không!
- Tại sao?
- Chúng ta là dựa vào hai tay kiếm sống, ăn cơm sẽ trả tiền, nếu không đưa tiền mới có thể bị như ngươi nói vậy!
Phì Ca nhổ cây tăm trong miệng ra, nói.
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên, bên hông Phì Ca toát ra đại lượng kim quang.
- Chà mẹ nó, chuyện gì xảy ra?
Phì Ca lấy thứ phát sáng ở bên hông ra.
- Hồng Quân, mặc dù không có xuất thủ, nhưng là Đại Bằng Chung Sơn xuất thủ, thủ đoạn cường thế, làm vô số cường giả nam Đạo tràng, bắc Đạo tràng kinh hãi, toàn bộ bại lui mà quay về? Chỉ có Hồng Quân Đạo tràng chân chính, mới có thể lấy một địch hai, mà chỉ có Hồng Quân Đạo tràng giả mạo mới có thể kết minh cùng Hồng Quân Đạo tràng giả mạo khác. Trong lúc nhất thời, có rất nhiều cường giả tin tưởng tây Đạo tràng mới là Hồng Quân Đạo tràng thật. Dĩ nhiên, cũng có người vẫn không tin, ngược lại càng tin tưởng lời đồn đãi của Sắc Không, đây là Đạo tràng do Chung Sơn giả mạo. Bất kể như thế nào, hiện tại người tiến vào Đạo tràng nghe đạo càng ngày càng nhiều, mục đích của Chung Sơn cũng đạt tới.
Đại chiến kết thúc, Chung Sơn dò xét bốn phía một vòng, cuối cùng không đợi Di Thiên tới. Chung Sơn cũng vẫn bình thường, Di Thiên, hắn còn không có khí phách lớn như vậy, dám chiến đấu lúc này.
Hiện tại, Nam Chiêm Bộ Châu này chính là tụ tập hàng loạt Tổ Tiên, dùng cường giả như rừng mà nói cũng không quá đáng.
Nếu là bây giờ Di Thiên xuất thủ đối với Chung Sơn, chưa chắc sẽ lấy được chỗ tốt, mà bốn phía, vô tận Tổ Tiên cũng sẽ không ngồi xem Di Thiên chữa thương. Bất quá, cường giả bốn phía cũng còn đang chờ, chờ xem trò hay khi Chung Sơn làm cho thể diện của nam Đạo tràng cùng bắc Đạo tràng mất hết, bọn họ có thể phái cao thủ tới nữa hay không?
Trong một gian đại điện.
Giang Vũ Thánh Nhân nhìn một đám Tổ Tiên trước mặt. Hai người trong đó lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Giang Vũ.
- Giang Thánh nhân, chúng ta hành sự bất lực, để cho Thiên Ma công tử gặp phải độc thủ của Chung Sơn!
Một người trong đó bẩm báo nói với Giang Vũ.
- Sư tôn, Hồng Quân căn bản không có sống lại, nhất định là Chung Sơn giả thần giả quỷ, lần này hắn tạo ra cơn sóng gió như vậy, để cho nam bắc hai Đạo tràng chúng ta mất đi thể diện, đệ tử nguyện xin chiến, báo thù cho Thiên Ma công tử!
Một nam tử mặc áo hồng bên cạnh bước ra khỏi hàng nói.
- Ai nói Hồng Quân không có sống lại?
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Ách?
Tất cả mọi người khe khẽ sửng sốt.
Giang Thánh nhân có ý gì? Hồng Quân sống lại? Làm sao có thể?
- Sư tôn, thật sự? Hồng Quân đã sống lại? Lúc nào? Lúc Tử Tiêu Cung xuất hiện sao?
Nam tử mặc áo hồng kinh ngạc nói.
- Không, Hồng Quân hẳn là đã sớm sống lại, ta cảm giác, hẳn là từ rất sớm rất sớm, hẳn là trước khi Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề sống lại năm đó, Hồng Quân hẳn là cũng đã sống lại!
Giang Vũ suy nghĩ một chút nói.
- A? Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể sống lại sớm như vậy? Năm đó Đông Thắng Thần Châu, Di Thiên dùng việc đánh vỡ Tế đàn thiên địa để làm đại giá mở Thiên Sổ Chi Nhãn ra, Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề đều chết hết a, chẳng lẽ Hồng Quân còn sống?
Nam tử mặc áo hồng không tin nói.
- Cảm giác của ta sẽ không sai, Hồng Quân đúng là còn sống, Thiên Sổ Chi Nhãn? Năm đó hắn dám nghịch thiên số, tự nhiên có thủ đoạn ứng phó Thiên Sổ Chi Nhãn, chẳng qua rốt cuộc là núp ở đâu, cũng không ai biết.
Giang Vũ lắc lắc đầu nói.
- Núp? Hắn tại sao phải núp?
Nam tử mặc áo hồng không rõ, nói.
- Thật giống như, hắn đang chờ cái gì đó!
Giang Vũ trầm tư một chút, nói.
- Chờ cái gì?
- Không rõ ràng lắm, Hồng Quân đang đợi, có lẽ thời cơ chưa tới a, nhưng là ta biết, Tử Tiêu Cung này, Hồng Quân tuyệt đối muốn có được nó!
Giang Vũ trịnh trọng nói.
- Hồng Quân muốn có được Tử Tiêu Cung? Tử Tiêu Cung bây giờ đang ở Nam Chiêm Bộ Châu, nói như vậy, tây Đạo tràng chính là Hồng Quân thật?
Chân mày của nam tử mặc áo hồng nhíu chặt lại.
- Không, tây Đạo tràng tuyệt đối không phải là Hồng Quân, mà do Chung Sơn tạo ra!
Giang Vũ khẳng định nói.
- Chung Sơn?
Mọi người cau mày.
- Sư tôn, chuyện không thể cứ tính như vậy, Thiên Ma công tử bị người của Chung Sơn đánh bại, chúng ta nhất định phải . . .
Nam tử mặc áo hồng nói.
Nhưng nam tử mặc áo hồng chỉ nói một nửa, đã bị Giang Vũ cắt đứt.
- Đánh bại? Ta là cố ý để cho Thiên Ma công tử bại!
Giang Vũ thản nhiên nói.
- A?
Nam tử mặc áo hồng nhất thời không rõ.
- Thiên Ma công tử cuối cùng không thuộc về đại thế giới, giá trị của hắn đã dùng hết rồi, vừa lúc mượn tay Chung Sơn để đưa đi.
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Ách? Sư tôn, ngươi, ngươi biết Thiên Ma công tử không địch lại Chung Sơn?
Nam tử mặc áo hồng hiển nhiên không có rõ ràng lắm.
- Lúc Chung Sơn cùng Huỳnh Hoặc chiến đấu, Chung Sơn mở Thiên Ma giới ra, Thiên Ma công tử đã không có khả năng là đối thủ của Chung Sơn, hắn chẳng qua là thể chất đặc dị mà thôi, hợp tác cùng Thiên Ma công tử cuối cùng vẫn không chánh đạo, vì vậy ta mới để hắn đi.
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Vậy, vậy . . .
Nam tử mặc áo hồng cứng họng.
- Không cần để ý, thừa nhận tây Đạo tràng tồn tại, cũng không phải là chuyện tình đáng lo, huống chi nhị vị cũng không có bị thương, vậy thì tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến đi, để cho người của nam Đạo tràng dây dưa cùng bọn họ!
Giang Vũ thản nhiên nói.
- Được!
Mọi người gật đầu đáp.
Giang Vũ cố ý mượn tay của Chung Sơn để trừ Thiên Ma công tử? Hồng Quân đang ở nơi nào đó trong thiên hạ này? Mọi người còn cần thời gian để tiêu hóa hai tin tức này.
Nam Chiêm Bộ Châu, phía nam của nam Hồng Quân Đạo tràng.
Trong đại điện của Đông Hoàng Thái Nhất!
Tin tức tây Đạo tràng tự nhiên truyền tới rất nhanh. Trong đại điện hơi âm u, Đông Hoàng Thái Nhất cao mười thước, hai mắt híp lại nghe một Tiểu Yêu quỳ trước mặt bẩm báo. Một đám cường giả cung kính đứng hai bên, ngay cả Nhân Tôn, Quỷ Xa vốn là làm việc bên ngoài, giờ phút này cũng trở về ở bên trong hai nhóm.
- Đại Tranh Thánh đình? Chung Sơn? Thiên Ma công tử?
Đầu ngón tay ưng trảo của Thái Nhất nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn của ghế.
- Còn có, hầu yêu tụ địa, Tôn Thân bị người ám sát ở trong phòng luyện công của chính mình, tử trạng vô cùng thảm, người ám sát cũng cực kỳ chuyên nghiệp, không có để lại chút dấu vết nào!
Tiểu Yêu quỳ tiếp tục nói.
Hai mắt Thái Nhất híp lại, trong mắt nhiếp ra một cổ hàn quang.
- Thần Hoàng, tây Đạo tràng nếu không lên. . .
Kế Mông bên cạnh mở miệng nói.
- Không cần, Tôn Thân chết thì chết, để cho bắc Đạo tràng đi dây dưa a, kỳ hạn chí dương sắp tới, thành bại chính là một lần này, không thể vì vậy mà để xảy ra vấn đề! Về phần Chung Sơn, đợi sau khi kế hoạch của chúng ta thành công, sẽ hảo hảo thu thập hắn!
Thái Nhất lạnh lùng nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp.
- Ngày chí dương sắp tới, Thần Hoàng, Tử Tiêu Cung luôn luôn không xuất hiện, kế hoạch chúng ta tiếp tục như thế nào?
Chính là thần tử mặc hắc bào lập tức hỏi.
Kế Mông bên cạnh khẽ mĩm cười nói:
- U Minh tiên sinh không cần phải lo lắng!
- Nga?
U Minh tiên sinh trong hắc bào nghi ngờ nói.
- Chú Ngôn Thuật có tứ đại thần điển, Thiên Chú Bộ của Thiên gia, Sinh Tử Bộ của Đông Châu, thật ra thì cũng không bằng Yêu Ngôn Bộ của Thần Hoàng, đứng đầu tứ đại thần điển, Thần Hoàng có thể dùng nó để tìm được Tử Tiêu Cung!
Kế Mông tự tin nói.
- Nga? Lại có chuyện này?
U Minh tiên sinh kinh ngạc nói.
Kế Mông gật đầu.
- Vậy vì sao không sớm lấy được Tử Tiêu Cung một chút?
U Minh tiên sinh cau mày nói.
- U Minh tiên sinh, lời này không nên là ngươi hỏi ra chứ, ngươi nên biết hết thảy đều có biến số, có được Tử Tiêu Cung, biến số sinh ra, kế hoạch của Thần Hoàng có lẽ sẽ . . .
Kế Mông khẽ cau mày.
- Tại hạ vội vàng rồi!
U Minh tiên sinh gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Mọi người nhìn về Đông Hoàng Thái Nhất. Đông Hoàng Thái Nhất cũng không để cho mọi người thất vọng, mà là lật tay một cái, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy vàng. Phía trên một tờ giấy vàng, đại lượng hàn quang xem không hiểu chợt lóe trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất, trang giấy đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại chút ít văn tự lơ lửng trên không trung. Chậm rãi hiện ra một tòa bảo điện khổng lồ khí thế rộng lớn, khí trời tường hòa.
Tất cả mọi người biết, đây là những gì Thái Nhất nhìn thấy để tạo ra, là Tử Tiêu Cung mà ngày xưa Thái Nhất đã thấy.
Tử Tiêu Cung hiện ra, đại lượng văn tự nhất thời bị thu hút vào trong đó.
Trong miệng Đông Hoàng Thái Nhất không ngừng niệm chú ngữ nghe không hiểu, chú ngữ từ trong miệng Thái Nhất hóa thành ký tự màu vàng có thể thấy được chậm rãi bay vào trong Tử Tiêu Cung.
- Nhiếp!
Thái Nhất gào to một tiếng.
Trong đại điện nhất thời bùng lên bản đồ Nam Chiêm Bộ Châu, mà tòa Tử Tiêu Cung này dừng ở trên trời cao của nơi nào đó ở bản đồ.
Bành!
Bản đồ chợt lóe rồi biến mất, nhưng người trong đại điện đều lộ ra vẻ kính nể.
- Nhân Tôn, Quỷ Xa, thấy rõ địa phương này chứ?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Rõ!
Hai người lập tức bước ra khỏi hàng.
- Nhận biết không?
- Nhận biết, đại trận thần bố trí, có một cái ở sát nơi đó!
Nhân Tôn lập tức nói.
- Đi đi, năm ngày sau, ta sẽ dẫn động lần nữa, các ngươi mang Tử Tiêu Cung tới! Không được sai sót!
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Tuân chỉ!
Hai người lập tức đáp.
Tiếp theo, Nhân Tôn, Quỷ Xa nhanh chóng thối lui khỏi đại điện, tìm kiếm phương hướng chỉ trên bản đồ, nhanh chóng vọt tới.
Yêu Ngôn Bộ, thần điển mạnh nhất trong Chú Ngôn Sư, vô số cường giả, chỉ sợ thánh nhân cũng tìm không được Tử Tiêu Cung, cư nhiên bị Thái Nhất đảo mắt đã tìm được, khó trách Thái Nhất cũng không coi trọng vật này.
Tây Đạo tràng!
Khi vô số cường giả chờ chực, nam Đạo tràng, bắc Đạo tràng bỗng nhiên cũng trầm mặc, đối với sự kiện bị đánh bại không ngờ đồng thời giữ vững im miệng không nói.
Cái này . . . sao lại thế này?
Rất nhiều người nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông, tại sao có thể như vậy?
Nam Đạo tràng cùng bắc Đạo tràng vì sao buông tha tranh hùng cùng tây Đạo tràng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ tây Đạo tràng là Hồng Quân thật?
Bất kể mọi người nghĩ như thế nào, đối với Chung Sơn mà nói cũng không có cái gọi là tây Đạo tràng tồn tại, chẳng qua là cung cấp một cái nền tảng cho Thân Công Báo mà thôi. Hết thảy bình tĩnh phát sinh.
Ở phía đông của Nam Chiêm Bộ Châu, hai thân ảnh chậm rãi đi ra từ cửa thành của một cái trấn nhỏ ở phàm trần.
Một mập một gầy, chính là hai người Phì Ca cùng Trúc Can.
Hai người đầy mặt hồng quang, trong miệng ngậm cây tăm, đi ra khỏi cửa thành trong vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Phì Ca, thịt kho tàu của quán cơm kia thật đúng là không tệ!
Trúc Can nói. - Ừm, không tệ, sau này sẽ tới nữa, lão đầu tử năm đó không để cho chúng ta ăn cơm, không ăn cơm thì tu luyện thế nào a? Hại ta trong lúc tu luyện đã gầy đi vài vòng!
Phì Ca nói.
- Phì Ca, đàn bà mới gọi là gầy đi, hai khối thịt kia của ngươi nhiều lắm gọi là . . .
Trúc Can bỉ ổi cười nói.
- Đi đi đi, ngươi biết cái gì!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào đường lớn ở rừng.
- Phì Ca, ngươi nói xem, chúng ta luôn dựa vào việc đào bới phần mộ tổ tiên của người ta để vui vẻ, có thể bị ác giả ác báo hay không?
Trúc Can hỏi.
- Sẽ không!
- Tại sao?
- Chúng ta là dựa vào hai tay kiếm sống, ăn cơm sẽ trả tiền, nếu không đưa tiền mới có thể bị như ngươi nói vậy!
Phì Ca nhổ cây tăm trong miệng ra, nói.
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên, bên hông Phì Ca toát ra đại lượng kim quang.
- Chà mẹ nó, chuyện gì xảy ra?
Phì Ca lấy thứ phát sáng ở bên hông ra.
/1254
|