- Thiên hạ thương sinh? Mắc mớ gì tới ngươi? Sanh linh đồ thán? Ngươi gấp làm gì?
Chung Sơn vừa tức giận vừa mang theo một cổ thương tiếc nói.
- Ta . . .
Bi Thanh Ti bị một câu của Chung Sơn làm cho nghẹn tới mức không biết nói cái gì cho phải. Nhưng lần này, cũng không có để cho Bi Thanh Ti không thoải mái, ngược lại thật giống như một cổ khí ấm tràn vào trong lòng đang lạnh như băng.
Gánh nặng tinh thần to lớn bị một câu nói của Chung Sơn làm cho dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiên hạ thương sinh mắc mớ gì tới ngươi? Loại lời đại nghịch bất đạo này, nhất thời để cho Cung chủ Băng Thần Cung phẫn nộ.
- Chung Sơn, ngươi nói cái gì? Thiên hạ thương sinh trong mắt ngươi căn bản là không đáng giá được nhắc tới sao? Ngươi trơ mắt nhìn Thiên Ma Giới phủ xuống đại thế giới, ngươi . . .
Cung chủ Băng Thần Cung nổi giận.
- Om sòm!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Bi Thanh Ti bên cạnh khe khẽ bĩu miệng, lắc lắc đầu nói:
- Ta biết ta có thể làm như không nhìn thấy, nhưng thiên hạ sinh linh, hàng tỉ sinh linh, ta không thể trơ mắt nhìn . . .
Nhìn bộ dáng quật cường của Bi Thanh Ti, Chung Sơn khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi đây là lo sợ không đâu, Thiên Ma Giới thì sao? Thiên hạ thánh nhân cũng không vội, ngươi trách trời thương dân cái gì?
- Ta . . . Ta . . . Ta . . .
Bi Thanh Ti nói liên tục ba chữ ta, bị Chung Sơn làm cho không biết nói gì.
- Chung Sơn, ngươi đang ở đây đầu độc Thanh Ti sao? Nàng làm như vậy mới đúng, ai nói Thánh nhân không biết? Nàng đây là đang cứu vớt thương sinh. So sánh với loại người tiểu nhân vì tư lợi như ngươi thì cao quý gấp một vạn lần.
Cung chủ Băng Thần Cung rất không thoải mái kêu lên.
Nhưng Chung Sơn đều không để ý, đi tới phụ cận, nhẹ nhàng nắm tay của Bi Thanh Ti lên.
Tay của Bi Thanh Ti bị Chung Sơn bắt được, còn có chút phản kháng co lại, nhưng bị Chung Sơn nắm thật chặc, há có thể để nàng chạy?
- Đi thôi, chúng ta tìm địa phương thanh tĩnh, nơi này quá ồn!
Chung Sơn ôn nhu nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti gật đầu.
Mà Cung chủ Băng Thần Cung lại tức tới khí huyết sôi trào, cái gì gọi là quá ồn? Cái gì gọi là quá ồn?
Giờ phút này Tiểu Mai cùng Tiểu Lăng cũng lộ ra ý mừng, đồng thời nhìn Chung Sơn hết sức sùng bái, người như vậy quá cường thế, thật là bá đạo. Cũng chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đôi với Thiếu Cung chủ.
- Thiếu Cung chủ, cung điện bên kia của ngươi mới vừa rồi bị đánh nát, bất quá Thương Sinh Điện hoàn hảo không tổn hao gì, các ngươi đi tới đó đi!
Tiểu Mai vui vẻ nói.
Thương Sinh Điện? Chung Sơn nhìn lại theo phương hướng Tiểu Mai chỉ, ngay lập tức nhìn về cung điện lúc trước Bi Thanh Ti đi ra.
Lôi kéo Bi Thanh Ti, Chung Sơn chậm rãi bay đi. Giờ khắc này, Bi Thanh Ti đã không phản kháng Chung Sơn nữa, Chung Sơn biết sau hết thảy, như có người tâm phúc, trời cũng trong xanh hơn.
Tiểu Mai, Tiểu Lăng lập tức bay đi theo, nhị nữ biết được đã đắc tội với Cung chủ, vì vậy không dám dừng lại, mà quần thần Đại Tranh cũng bay đi theo.
- Bi Thanh Ti, ngươi phải biết rằng kia là địa phương nào, không nên điếm ô Thương Sinh Điện!
Cung chủ Băng Thần Cung nhìn Bi Thanh Ti đi xa, giận kêu lên.
Mà một tiếng này, để cho Bi Thanh Ti bị Chung Sơn lôi kéo lại là khẽ run lên, cảm giác tội lỗi phóng mạnh về toàn thân lần nữa.
Chung Sơn thương tiếc vuốt ve lưng của Bi Thanh Ti.
Ầm!
Chung Sơn mang theo Bi Thanh Ti tiến vào đại điện, cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Quần thần Đại Tranh chờ đợi ở ngoài đại điện, một đám Tổ Tiên trông chừng, ai dám xông vào?
Đại Tranh đã không còn là thời đại ủy khúc cầu toàn trước kia, thời khắc này Đại Tranh chính là đại danh từ cường thế, Băng Thần Cung? Một trong tam đại thế lực của đất Cực Bắc? Vậy thì như thế nào, cường giả Đại Tranh còn không phải là nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Giờ phút này Cung chủ Băng Thần Cung tức tới cả người run rẩy, nhưng lại không có biện pháp, mới vừa rồi bị Chung Sơn đả thương còn chưa tính, một ít quần thần của hắn không ngờ cho mình áp bách lớn như vậy? Tất cả đều là Tổ Tiên?
Ngoài Thương Sinh Điện, Huyễn Cơ cau mày nhìn Thương Sinh Điện, bởi vì Huyễn Cơ bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc.
- Rất quen thuộc!
Huyễn Cơ tự nhủ.
Huyễn Cơ hận không thể xông vào trong đại điện, nhưng là biết giờ phút này Chung Sơn muốn an ủi Bi Thanh Ti, cố nén ý niệm này trong đầu, chờ ở bên ngoài.
Trong đại điện!
Đại môn đóng kín, Bi Thanh Ti bỗng nhiên oa một tiếng, nhào vào trong ngực Chung Sơn, khóc lên.
Khóc cực kỳ thương tâm, vô tận ủy khuất, để cho Bi Thanh Ti không cách nào kể ra, vô số tư niệm để cho Bi Thanh Ti tràn đầy đau lòng, hiện tại cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn hảo hảo khóc một trận trong ngực Chung Sơn, chỉ có khóc một trận.
Chung Sơn ôm Bi Thanh Ti thật chặc, vuốt ve mái tóc của Bi Thanh Ti, nghe tiếng khóc này, trong lòng Chung Sơn cũng mơ hồ cảm thấy đau, đồng thời thề, nhất định không để cho Bi Thanh Ti chịu bất kỳ ủy khuất gì nữa.
Những năm này chưa có tới Băng Thần Cung, không phải là Chung Sơn quên mất, ngược lại, sống cùng một đám thê tử, Chung Sơn một khắc cũng không có quên, những năm này, Chung Sơn mặc dù đi Tây châu, lại đi Đông Châu, nhưng Chung Sơn cũng không phải là tùy tiện đi du ngoạn, là đang phấn đấu.
Sau khai thiên, Chung Sơn từ một hạt nhân đến khi chấp chưởng quyền lực của Đại Tranh, dùng hết tính toán, vì để cho Đại Tranh mạnh hơn, sớm ngày đón chúng nữ trở về, Chung Sơn không ngừng chiêu mộ cường giả thiên hạ để tăng cường chính mình, không ngừng trưởng thành, đột phá trong nghịch cảnh sinh tử.
Có qua một đoạn thời gian rỗi rãnh ở Đại Tranh, thực lực Chung Sơn cũng không phải là cường đại như thế, Tổ Tiên dưới tay cũng không có bao nhiêu, khi đó mình và mình bây giờ, chính là thiên địa khác biệt, khi đó chính mình tới đây phải nhìn sắc mặt của Cung chủ Băng Thần Cung, nếu bà ta không vui, có thể tùy thời mạt sát chính mình, mà hiện tại thế nào, mình tùy thời có thể mạt sát bà ta.
Mặc dù Chung Sơn một mực cố gắng, nhưng thấy Bi Thanh Ti ủy khuất, Chung Sơn vẫn xấu hổ, xấu hổ chính mình phát triển quá chậm, để cho nữ nhân của mình nhận được ủy khuất lớn như thế. Thiếu chút nữa cũng chỉ còn lại có một cỗ thi thể.
- Ô ô ô!
Tiếng khóc của Bi Thanh Ti càng ngày càng nhỏ, mà Chung Sơn cứ yên lặng ôm như vậy. Sau khi khóc một nén nhang, không ngờ Bi Thanh Ti cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Không ngờ ngủ thiếp đi?
Chung Sơn không có đánh thức nàng, mà là lấy một cái ghế ra, ôm Bi Thanh Ti từ từ đợi nàng tỉnh lại. Nhìn Bi Thanh Ti ngủ say, Chung Sơn biết mấy ngày nay nàng gánh vác nhiều lắm, quá mệt mỏi.
Sắc mặt Bi Thanh Ti ngủ không hề lạnh như băng nữa, mà là nắm y phục Chung Sơn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, Chung Sơn lập tức không ngừng trấn an Bi Thanh Ti, này mới khiến nàng trong giấc mộng biến thành thoải mái một chút.
Bi Thanh Ti ngủ, Chung Sơn nhìn bên trong đại điện một chút, mặc dù Chung Sơn ngờ vực, nhưng cũng không có quá để tâm, chủ yếu vẫn là trấn an suy nghĩ của Bi Thanh Ti, loại bỏ toàn bộ những chuyện về Cung chủ Băng Thần Cung.
Trong thư, Bi Thanh Ti nói rõ hết thảy, đại điển hiến tế, là vì thiên hạ thương sinh, một khi Thiên Ma Giới tiến vào đại thế giới, chắc chắn sanh linh đồ thán, chủng tộc diệt sạch.
Nhưng những đồ này Chung Sơn cho rằng, chính là chó má!
Cả đời Chung Sơn chinh chiến thiên hạ, lúc nào thì sợ chuyện này? Thiên Ma Giới phủ xuống thì phủ xuống, cùng lắm thì đến lúc đó đối chiến Thiên Ma Giới là được.
Huống chi, bầy thánh thiên hạ không có quản chuyện này một nữ nhân Cổ Tiên nho nhỏ như ngươi hiến mạng vì vì thiên hạ thương sinh? Nói đùa gì vậy?
Chẳng lẽ nam nhân của đại thế giới đều chết sạch sao? Để cho một nhược nữ tử hy sinh tánh mạng đổi lấy thời gian sống sót lay lắt? Ở trong lòng Chung Sơn, tình nguyện chết trận, cũng không nguyện làm chuyện mất mặt này.
Huống chi, trời sập còn có người cao chống đỡ.
Thánh nhân của Thiên hạ, bọn họ là bài biện sao? Còn có Hồng Quân, Tổ Long, Phượng Hoàng bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để ý tới sao? Chung Sơn khẳng định không tin.
Năm đó Nữ Oa là Thánh nhân, dùng Tứ Túc Chi Thiên của Huyền Vũ đời thứ nhất, Nữ Oa đã có đại năng lực như vậy, Hồng Quân không có sao?
Một điểm trọng yếu nhất, Chung Sơn cũng bỗng nhiên nghĩ đến, năm đó, Cộng Công đâm cháy Bất Chu Sơn, thật chỉ là tình cờ? Cộng Công chính là Tổ Vu của Nam Châu, đầu hắn chỉ để cho con lừa nó đá sao? Dưới cơn nóng giận đặc biệt từ Nam Châu vạn dặm tới đất Cực Bắc của Bắc châu, sau đó dùng đầu đụng núi? Chẳng lẽ hắn sẽ cho rằng Bất Chu Sơn làm từ con lừa?
Nếu thật có hiệu quả đáng sợ như vậy, hắn không sợ bị quần hùng thiên hạ cùng nhau diệt sao?
- Ưm!
Ngủ suốt một ngày, Bi Thanh Ti mới chậm rãi tỉnh lại, thấy mình ở trong ngực Chung Sơn, Bi Thanh Ti cũng không vội vả đứng lên, mà là nằm ở trong ngực Chung Sơn, nghe nhịp tim của Chung Sơn một hồi.
Chung Sơn biết Bi Thanh Ti tỉnh, yêu thương vuốt ve sau lưng của nàng một hồi, làm cho trong lòng nàng càng thêm thoải mái.
Cứ ôm như vậy một hồi, Bi Thanh Ti mới khe khẽ thở dài:
- Ai!
- Than thở cái gì?
Chung Sơn ôn nhu nói.
- Ta . . .
Bi Thanh Ti không biết giải thích như thế nào.
- Nói một lần về chuyện đã trải qua cho ta!
Chung Sơn nhẹ giọng nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti núp ở trong ngực Chung Sơn, nhẹ nhàng đáp.
Tiếp theo, Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói một lần, một chút xíu tình tiết cũng không thiếu. Sau khi nói hết ủy khuất từ đầu tới đuôi, Bi Thanh Ti bỗng nhiên cảm giác uất khí trong lòng ít đi rất nhiều.
- Ngươi cô gái ngốc này!
Cuối cùng Chung Sơn thở dài nói.
Cô gái ngốc? Sắc mặt Bi Thanh Ti đỏ lên, có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Ta ngốc chỗ nào?
Cho tới bây giờ Bi Thanh Ti cũng là thiên chi kiêu tử, tự nhiên không thích bị nói ngốc, cho dù lúc Chung Sơn nói cô gái ngốc, trong lòng mình ấm áp, nhưng Bi Thanh Ti vẫn nhỏ giọng biện bạch.
Nhìn bộ dạng Bi Thanh Ti vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, Chung Sơn khe khẽ thở dài nói:
- Quên đi, không phải là ngươi ngốc, là ban đầu ta sai lầm rồi, không nên cho ngươi tới địa phương ngu ngốc này, người nơi này cũng thiếu gân, không ngờ có thể lây nhiễm làm cho ngươi biến thành cô gái ngốc như vậy!
Bi Thanh Ti lập tức cắn vào cánh tay của Chung Sơn tỏ vẻ bất mãn của chính mình, mình không phải là cô gái ngốc, nơi này cũng không phải là địa phương ngốc.
Dĩ nhiên, khí lực cắn kia còn chưa đủ để cắn quả táo, căn bản không có tạo thành một tia thương tổn cho Chung Sơn, tuy là như thế, nhưng sau khi cắn xong, Bi Thanh Ti vẫn đau lòng dùng cái lưỡi liếm lên vết thương một chút.
- Đầu tiên, Thiên Ma Giới tiến vào đại thế giới sẽ sanh linh đồ thán, ai nói?
Chung Sơn hỏi.
- Là . . . Là tiên tổ!
Bi Thanh Ti nhỏ giọng nói.
- Nàng nói ngươi sẽ tin? Nếu nàng nói cắt cổ là có thể biến thành Thánh nhân, ngươi tin hay không tin?
Chung Sơn khuyên can, nói.
Băng dày ba thước, những năm này bị đại nghĩa thiên hạ thương sinh của Cung chủ Băng Thần Cung độc hại, Bi Thanh Ti lại muốn hy sinh chính mình hoàn thành đại điển hiến tế tà ác kia, Chung Sơn tự nhiên phải từ căn nguyên để từ từ phân tích chuyện này, để cho Bi Thanh Ti thoát khỏi gánh nặng trong lòng, hơn nữa dựng lên nhân sinh quan chính xác mới được. Muốn cho Bi Thanh Ti hiểu được, đại điện hiến tế kia, vì thương sinh, căn bản là hành động của cô gái ngốc.
Chung Sơn vừa tức giận vừa mang theo một cổ thương tiếc nói.
- Ta . . .
Bi Thanh Ti bị một câu của Chung Sơn làm cho nghẹn tới mức không biết nói cái gì cho phải. Nhưng lần này, cũng không có để cho Bi Thanh Ti không thoải mái, ngược lại thật giống như một cổ khí ấm tràn vào trong lòng đang lạnh như băng.
Gánh nặng tinh thần to lớn bị một câu nói của Chung Sơn làm cho dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiên hạ thương sinh mắc mớ gì tới ngươi? Loại lời đại nghịch bất đạo này, nhất thời để cho Cung chủ Băng Thần Cung phẫn nộ.
- Chung Sơn, ngươi nói cái gì? Thiên hạ thương sinh trong mắt ngươi căn bản là không đáng giá được nhắc tới sao? Ngươi trơ mắt nhìn Thiên Ma Giới phủ xuống đại thế giới, ngươi . . .
Cung chủ Băng Thần Cung nổi giận.
- Om sòm!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Bi Thanh Ti bên cạnh khe khẽ bĩu miệng, lắc lắc đầu nói:
- Ta biết ta có thể làm như không nhìn thấy, nhưng thiên hạ sinh linh, hàng tỉ sinh linh, ta không thể trơ mắt nhìn . . .
Nhìn bộ dáng quật cường của Bi Thanh Ti, Chung Sơn khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi đây là lo sợ không đâu, Thiên Ma Giới thì sao? Thiên hạ thánh nhân cũng không vội, ngươi trách trời thương dân cái gì?
- Ta . . . Ta . . . Ta . . .
Bi Thanh Ti nói liên tục ba chữ ta, bị Chung Sơn làm cho không biết nói gì.
- Chung Sơn, ngươi đang ở đây đầu độc Thanh Ti sao? Nàng làm như vậy mới đúng, ai nói Thánh nhân không biết? Nàng đây là đang cứu vớt thương sinh. So sánh với loại người tiểu nhân vì tư lợi như ngươi thì cao quý gấp một vạn lần.
Cung chủ Băng Thần Cung rất không thoải mái kêu lên.
Nhưng Chung Sơn đều không để ý, đi tới phụ cận, nhẹ nhàng nắm tay của Bi Thanh Ti lên.
Tay của Bi Thanh Ti bị Chung Sơn bắt được, còn có chút phản kháng co lại, nhưng bị Chung Sơn nắm thật chặc, há có thể để nàng chạy?
- Đi thôi, chúng ta tìm địa phương thanh tĩnh, nơi này quá ồn!
Chung Sơn ôn nhu nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti gật đầu.
Mà Cung chủ Băng Thần Cung lại tức tới khí huyết sôi trào, cái gì gọi là quá ồn? Cái gì gọi là quá ồn?
Giờ phút này Tiểu Mai cùng Tiểu Lăng cũng lộ ra ý mừng, đồng thời nhìn Chung Sơn hết sức sùng bái, người như vậy quá cường thế, thật là bá đạo. Cũng chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đôi với Thiếu Cung chủ.
- Thiếu Cung chủ, cung điện bên kia của ngươi mới vừa rồi bị đánh nát, bất quá Thương Sinh Điện hoàn hảo không tổn hao gì, các ngươi đi tới đó đi!
Tiểu Mai vui vẻ nói.
Thương Sinh Điện? Chung Sơn nhìn lại theo phương hướng Tiểu Mai chỉ, ngay lập tức nhìn về cung điện lúc trước Bi Thanh Ti đi ra.
Lôi kéo Bi Thanh Ti, Chung Sơn chậm rãi bay đi. Giờ khắc này, Bi Thanh Ti đã không phản kháng Chung Sơn nữa, Chung Sơn biết sau hết thảy, như có người tâm phúc, trời cũng trong xanh hơn.
Tiểu Mai, Tiểu Lăng lập tức bay đi theo, nhị nữ biết được đã đắc tội với Cung chủ, vì vậy không dám dừng lại, mà quần thần Đại Tranh cũng bay đi theo.
- Bi Thanh Ti, ngươi phải biết rằng kia là địa phương nào, không nên điếm ô Thương Sinh Điện!
Cung chủ Băng Thần Cung nhìn Bi Thanh Ti đi xa, giận kêu lên.
Mà một tiếng này, để cho Bi Thanh Ti bị Chung Sơn lôi kéo lại là khẽ run lên, cảm giác tội lỗi phóng mạnh về toàn thân lần nữa.
Chung Sơn thương tiếc vuốt ve lưng của Bi Thanh Ti.
Ầm!
Chung Sơn mang theo Bi Thanh Ti tiến vào đại điện, cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Quần thần Đại Tranh chờ đợi ở ngoài đại điện, một đám Tổ Tiên trông chừng, ai dám xông vào?
Đại Tranh đã không còn là thời đại ủy khúc cầu toàn trước kia, thời khắc này Đại Tranh chính là đại danh từ cường thế, Băng Thần Cung? Một trong tam đại thế lực của đất Cực Bắc? Vậy thì như thế nào, cường giả Đại Tranh còn không phải là nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Giờ phút này Cung chủ Băng Thần Cung tức tới cả người run rẩy, nhưng lại không có biện pháp, mới vừa rồi bị Chung Sơn đả thương còn chưa tính, một ít quần thần của hắn không ngờ cho mình áp bách lớn như vậy? Tất cả đều là Tổ Tiên?
Ngoài Thương Sinh Điện, Huyễn Cơ cau mày nhìn Thương Sinh Điện, bởi vì Huyễn Cơ bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc.
- Rất quen thuộc!
Huyễn Cơ tự nhủ.
Huyễn Cơ hận không thể xông vào trong đại điện, nhưng là biết giờ phút này Chung Sơn muốn an ủi Bi Thanh Ti, cố nén ý niệm này trong đầu, chờ ở bên ngoài.
Trong đại điện!
Đại môn đóng kín, Bi Thanh Ti bỗng nhiên oa một tiếng, nhào vào trong ngực Chung Sơn, khóc lên.
Khóc cực kỳ thương tâm, vô tận ủy khuất, để cho Bi Thanh Ti không cách nào kể ra, vô số tư niệm để cho Bi Thanh Ti tràn đầy đau lòng, hiện tại cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn hảo hảo khóc một trận trong ngực Chung Sơn, chỉ có khóc một trận.
Chung Sơn ôm Bi Thanh Ti thật chặc, vuốt ve mái tóc của Bi Thanh Ti, nghe tiếng khóc này, trong lòng Chung Sơn cũng mơ hồ cảm thấy đau, đồng thời thề, nhất định không để cho Bi Thanh Ti chịu bất kỳ ủy khuất gì nữa.
Những năm này chưa có tới Băng Thần Cung, không phải là Chung Sơn quên mất, ngược lại, sống cùng một đám thê tử, Chung Sơn một khắc cũng không có quên, những năm này, Chung Sơn mặc dù đi Tây châu, lại đi Đông Châu, nhưng Chung Sơn cũng không phải là tùy tiện đi du ngoạn, là đang phấn đấu.
Sau khai thiên, Chung Sơn từ một hạt nhân đến khi chấp chưởng quyền lực của Đại Tranh, dùng hết tính toán, vì để cho Đại Tranh mạnh hơn, sớm ngày đón chúng nữ trở về, Chung Sơn không ngừng chiêu mộ cường giả thiên hạ để tăng cường chính mình, không ngừng trưởng thành, đột phá trong nghịch cảnh sinh tử.
Có qua một đoạn thời gian rỗi rãnh ở Đại Tranh, thực lực Chung Sơn cũng không phải là cường đại như thế, Tổ Tiên dưới tay cũng không có bao nhiêu, khi đó mình và mình bây giờ, chính là thiên địa khác biệt, khi đó chính mình tới đây phải nhìn sắc mặt của Cung chủ Băng Thần Cung, nếu bà ta không vui, có thể tùy thời mạt sát chính mình, mà hiện tại thế nào, mình tùy thời có thể mạt sát bà ta.
Mặc dù Chung Sơn một mực cố gắng, nhưng thấy Bi Thanh Ti ủy khuất, Chung Sơn vẫn xấu hổ, xấu hổ chính mình phát triển quá chậm, để cho nữ nhân của mình nhận được ủy khuất lớn như thế. Thiếu chút nữa cũng chỉ còn lại có một cỗ thi thể.
- Ô ô ô!
Tiếng khóc của Bi Thanh Ti càng ngày càng nhỏ, mà Chung Sơn cứ yên lặng ôm như vậy. Sau khi khóc một nén nhang, không ngờ Bi Thanh Ti cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Không ngờ ngủ thiếp đi?
Chung Sơn không có đánh thức nàng, mà là lấy một cái ghế ra, ôm Bi Thanh Ti từ từ đợi nàng tỉnh lại. Nhìn Bi Thanh Ti ngủ say, Chung Sơn biết mấy ngày nay nàng gánh vác nhiều lắm, quá mệt mỏi.
Sắc mặt Bi Thanh Ti ngủ không hề lạnh như băng nữa, mà là nắm y phục Chung Sơn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, Chung Sơn lập tức không ngừng trấn an Bi Thanh Ti, này mới khiến nàng trong giấc mộng biến thành thoải mái một chút.
Bi Thanh Ti ngủ, Chung Sơn nhìn bên trong đại điện một chút, mặc dù Chung Sơn ngờ vực, nhưng cũng không có quá để tâm, chủ yếu vẫn là trấn an suy nghĩ của Bi Thanh Ti, loại bỏ toàn bộ những chuyện về Cung chủ Băng Thần Cung.
Trong thư, Bi Thanh Ti nói rõ hết thảy, đại điển hiến tế, là vì thiên hạ thương sinh, một khi Thiên Ma Giới tiến vào đại thế giới, chắc chắn sanh linh đồ thán, chủng tộc diệt sạch.
Nhưng những đồ này Chung Sơn cho rằng, chính là chó má!
Cả đời Chung Sơn chinh chiến thiên hạ, lúc nào thì sợ chuyện này? Thiên Ma Giới phủ xuống thì phủ xuống, cùng lắm thì đến lúc đó đối chiến Thiên Ma Giới là được.
Huống chi, bầy thánh thiên hạ không có quản chuyện này một nữ nhân Cổ Tiên nho nhỏ như ngươi hiến mạng vì vì thiên hạ thương sinh? Nói đùa gì vậy?
Chẳng lẽ nam nhân của đại thế giới đều chết sạch sao? Để cho một nhược nữ tử hy sinh tánh mạng đổi lấy thời gian sống sót lay lắt? Ở trong lòng Chung Sơn, tình nguyện chết trận, cũng không nguyện làm chuyện mất mặt này.
Huống chi, trời sập còn có người cao chống đỡ.
Thánh nhân của Thiên hạ, bọn họ là bài biện sao? Còn có Hồng Quân, Tổ Long, Phượng Hoàng bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để ý tới sao? Chung Sơn khẳng định không tin.
Năm đó Nữ Oa là Thánh nhân, dùng Tứ Túc Chi Thiên của Huyền Vũ đời thứ nhất, Nữ Oa đã có đại năng lực như vậy, Hồng Quân không có sao?
Một điểm trọng yếu nhất, Chung Sơn cũng bỗng nhiên nghĩ đến, năm đó, Cộng Công đâm cháy Bất Chu Sơn, thật chỉ là tình cờ? Cộng Công chính là Tổ Vu của Nam Châu, đầu hắn chỉ để cho con lừa nó đá sao? Dưới cơn nóng giận đặc biệt từ Nam Châu vạn dặm tới đất Cực Bắc của Bắc châu, sau đó dùng đầu đụng núi? Chẳng lẽ hắn sẽ cho rằng Bất Chu Sơn làm từ con lừa?
Nếu thật có hiệu quả đáng sợ như vậy, hắn không sợ bị quần hùng thiên hạ cùng nhau diệt sao?
- Ưm!
Ngủ suốt một ngày, Bi Thanh Ti mới chậm rãi tỉnh lại, thấy mình ở trong ngực Chung Sơn, Bi Thanh Ti cũng không vội vả đứng lên, mà là nằm ở trong ngực Chung Sơn, nghe nhịp tim của Chung Sơn một hồi.
Chung Sơn biết Bi Thanh Ti tỉnh, yêu thương vuốt ve sau lưng của nàng một hồi, làm cho trong lòng nàng càng thêm thoải mái.
Cứ ôm như vậy một hồi, Bi Thanh Ti mới khe khẽ thở dài:
- Ai!
- Than thở cái gì?
Chung Sơn ôn nhu nói.
- Ta . . .
Bi Thanh Ti không biết giải thích như thế nào.
- Nói một lần về chuyện đã trải qua cho ta!
Chung Sơn nhẹ giọng nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti núp ở trong ngực Chung Sơn, nhẹ nhàng đáp.
Tiếp theo, Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói một lần, một chút xíu tình tiết cũng không thiếu. Sau khi nói hết ủy khuất từ đầu tới đuôi, Bi Thanh Ti bỗng nhiên cảm giác uất khí trong lòng ít đi rất nhiều.
- Ngươi cô gái ngốc này!
Cuối cùng Chung Sơn thở dài nói.
Cô gái ngốc? Sắc mặt Bi Thanh Ti đỏ lên, có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Ta ngốc chỗ nào?
Cho tới bây giờ Bi Thanh Ti cũng là thiên chi kiêu tử, tự nhiên không thích bị nói ngốc, cho dù lúc Chung Sơn nói cô gái ngốc, trong lòng mình ấm áp, nhưng Bi Thanh Ti vẫn nhỏ giọng biện bạch.
Nhìn bộ dạng Bi Thanh Ti vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, Chung Sơn khe khẽ thở dài nói:
- Quên đi, không phải là ngươi ngốc, là ban đầu ta sai lầm rồi, không nên cho ngươi tới địa phương ngu ngốc này, người nơi này cũng thiếu gân, không ngờ có thể lây nhiễm làm cho ngươi biến thành cô gái ngốc như vậy!
Bi Thanh Ti lập tức cắn vào cánh tay của Chung Sơn tỏ vẻ bất mãn của chính mình, mình không phải là cô gái ngốc, nơi này cũng không phải là địa phương ngốc.
Dĩ nhiên, khí lực cắn kia còn chưa đủ để cắn quả táo, căn bản không có tạo thành một tia thương tổn cho Chung Sơn, tuy là như thế, nhưng sau khi cắn xong, Bi Thanh Ti vẫn đau lòng dùng cái lưỡi liếm lên vết thương một chút.
- Đầu tiên, Thiên Ma Giới tiến vào đại thế giới sẽ sanh linh đồ thán, ai nói?
Chung Sơn hỏi.
- Là . . . Là tiên tổ!
Bi Thanh Ti nhỏ giọng nói.
- Nàng nói ngươi sẽ tin? Nếu nàng nói cắt cổ là có thể biến thành Thánh nhân, ngươi tin hay không tin?
Chung Sơn khuyên can, nói.
Băng dày ba thước, những năm này bị đại nghĩa thiên hạ thương sinh của Cung chủ Băng Thần Cung độc hại, Bi Thanh Ti lại muốn hy sinh chính mình hoàn thành đại điển hiến tế tà ác kia, Chung Sơn tự nhiên phải từ căn nguyên để từ từ phân tích chuyện này, để cho Bi Thanh Ti thoát khỏi gánh nặng trong lòng, hơn nữa dựng lên nhân sinh quan chính xác mới được. Muốn cho Bi Thanh Ti hiểu được, đại điện hiến tế kia, vì thương sinh, căn bản là hành động của cô gái ngốc.
/1254
|