Trường Sinh Đảo

Chương 121: Biến Cố

/134


“Ông là đồ ngu ngốc, sống được bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ là thằng nông dân quèn, vô dụng thế thì đừng sống nữa, để cho lão ấy dẫn đi luôn đi !!!”

Choang...

“Bà là con mụ vô dụng, ngoài ở nhà làm việc vặt thì bà còn biết làm gì khác !? Bà mới nên chết đi mới đúng !!! Nhanh cút theo lão ấy đi !!”

Xoảng...

Tiếng lưỡi cuốc va chạm với con dao, tiếng mũi dao dâm vào nóc vung, tiếng nông cụ trở thành hung khí để con người gây tổn thương cho nhau.

Hai người này đã từng là vợ chồng thắm thiết trong một căn nhà nhỏ ấm cúng. Giờ đây dưới tác động của lĩnh vực phản bội, lập tức trở thành cừu địch không chết không thôi. Nông cụ, vật dụng thô sơ đều được họ sử dụng nhuần nhuyễn, giống như vũ khí bao năm trong tay binh sĩ, tiềm năng con người cũng được cừu hận thúc đẩy, mỗi một đòn đánh của họ phải bằng ba đến năm lần toàn lực mỗi người lúc bình thường.

Chỉ có điều, khả năng chịu đựng của cơ thể không nâng cao đến như vậy. Chẳng mấy chốc tiếng thịt rách bắt đầu vang lên, kèm theo tiếng xương nứt vỡ thê lương, hai người dường như đều chẳng biết đau đớn. Tất cả những gì họ muốn làm bây giờ là: Giết chết kẻ trước mắt.

Chỉ cần lão – mụ ta ngã xuống, tử thần sẽ có linh hồn mang đi, mình sẽ được sống – không phải sao...

Ý chí thúc đẩy cơ thể, bản năng cầu sinh bị bức ép dưới nỗi sợ hãi lan tràn khiến cho họ không thể kiểm soát hành vi của mình nữa. Cái gì gia đình ấm cúng, cái gì tình nghĩa vợ chồng bao năm, cái gì là người trong một nhà, con cái – mái nhà – tất cả đều vô nghĩa. Chỉ có tiếng động do vũ khí áp vào người đối phương mới là thứ thiết thực nhất chứng minh cho sự tồn tại của họ.

Thật đáng buồn thay – lão già và con mụ trong miệng hai người này – một người là mẹ hắn, còn người kia là cha hắn.

Đứng giữa chiến trường thảm thiệt, ngươi đâm ta chém, kẻ cười man rợ, người kêu thảm khốc, King giống như một hòn sỏi giữa bờ cát, hoàn toàn chẳng liên quan. Ký ức của hắn về tất cả những người này vẫn còn lưu lại, nhưng thời gian đã quá lâu, đủ để hắn chẳng còn chút cảm tình nào với những người từng là hàng xóm láng giềng, đồng thôn thân thiện này nữa.

Linh chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Có lẽ những gì sảy ra sắp tới, cô muốn hắn tập trung nhìn xem, vậy nên đã ẩn thân đi, tránh cho hắn phân tâm.

Đứng ngạo nghễ giữa quảng trường toàn máu phun thịt bay này, King vẫn giữ vẻ thờ ơ lạnh nhạt như vậy, chỉ có điều trong lòng hắn, thứ cảm xúc sợ hãi, bất an vẫn đang dâng tràn từng tý một. Nếu không phải chân lý ức chế xuống, hắn có lẽ cũng sẽ không tự chủ được mà làm ra vài hành động kỳ quặc, giống đám người nơi đây.

Người trúng phải lĩnh vực phản bội, suốt đời sẽ lưu lại bóng ma thật lớn, khiến họ trở lên khó tính, cộc cằn, không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì. Nhiều năm trước hắn đã nằm trong lĩnh vực này một lần, nhiều năm sau hắn lại chứng kiến sự khủng khiếp của lĩnh vực này một lần nữa, nhưng gì bị chân lý áp chế xuống đang rục rịch lay động, muốn bùng nổ.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất có lẽ vẫn là do đứa bé đang run rẩy ở góc giường kia.

Cảm xúc của hắn và đứa trẻ này vẫn được kết nối với nhau, thông qua linh hồn của một người bình thường có đủ thất tình lục dục, bởi vậy hắn phải chịu tất cả những gì mà đứa bé này cảm thấy.

Vì nó chính là hắn hồi nhỏ.

Thật lạ vì sức mạnh tâm tỏa của chân lý cũng không thể ngăn chặn đường truyền một chiều gần như là cưỡng chế này. Có lẽ những cảm xúc này vốn đã ở bên trong ổ khóa, trực tiếp tác động đến hắn, nên đã lách luật được con mắt chân lý.

Dẫu vậy, sống biết bao nhiêu năm, những cảm xúc của một đứa trẻ thì cũng không quá lay động được hắn. King không có mấy biểu hiện đặc biệt, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên tiếp tục xem bộ phim bất đắc dĩ này.

“Anh ơi !! Sao bố mẹ lại đánh nhau !?” “Hắn khi đó” mếu máo hỏi. Trẻ nhỏ bị ảnh hưởng chậm hơn, nên lúc này hắn vẫn giữ được lý trí.

“Làm sao anh biết, nhưng ở yên đấy, đừng ra ngoài, và khóc bé thôi, mọi người đều điên hết cả rồi, nếu họ phát hiện ra chúng ta là chết chắc đấy !!”

Trẻ nhỏ cũng sợ chết. Thậm chí đôi khi còn sợ chết hơn cả người lớn, vì chúng không hiểu chết là như thế nào, sau khi chết sẽ đi về đâu, không biết lại càng sợ, bởi vậy câu răn đe này vẫn có tác dụng. Dù đang nức nở, hắn khi đó cũng đành kềm nén lại, tận lực rúc vào phía sâu trong gầm giường. Nhắm mắt lại, hai tay bịt tai để không phải nghe thấy những âm thanh chửi bới, va đập oang oang bên ngoài nữa.

Hắn khi đó thầm nghĩ có khi đây chỉ là một giấc mộng thôi, nhắm mắt vào mà ngủ đi thì mọi thứ sẽ chìm sâu vào bóng tối, mở mặt ra thì mọi vật sẽ tươi sáng trở lại. Giấc mộng là ước mơ, cũng là nơi để trốn tránh sự thật, khi không còn cách nào, bất cứ ai cũng đều sẽ nhớ đến nó. Hắn khi đó cũng vậy.

Sau một hồi thóa mạ, mạt sát nhau, những tiếng động bên gian ngoài cũng đã biến mất hết. Chỉ còn lại tiếng thở thoi thóp của hai con người đã cạn kiệt sinh lực, cùng nằm trên vũng máu mà hấp hối.

Khi hắn và anh trai ra đến phòng ngoài, hai đứa trẻ lặng thinh nhìn hai cái xác bất động trên sàn nhà. Máu chảy đến đôi chân bọc trong tất rách của hai đứa, vẫn còn âm ấp. Khứu giác và thị giác bị mùi máu và màu máu xung kích đến nỗi muốn nôn mửa, nhưng hai đứa không còn tâm trạng đâu để làm vậy. Hai anh em nhào tới ôm lấy những thi hài đã từng là cha – mẹ chúng, cũng mặc kệ những vết máu tanh hôi, tận tình rửa chúng bằng nước mắt của mình.

“Bố ơi... mẹ ơi...”

“Bố mẹ tỉnh lại đi !!!....”

“Bố mẹ đừng bỏ bọn con lại mà !!!”

“Đừng bỏ bọn con một mình mà !!!!”

“Oa....oa....”

Những tiếng gào khóc tê tâm liệt phế như muốn chấn động cả căn nhà nhỏ, hai anh em gào thét như muốn xé nát cổ họng nhỏ nhoi của chính mình, mặc kệ mọi thứ xung quanh, lúc này đây hai đứa chỉ muốn cha mẹ mình sống lại, nỗi sợ hãi với thần chết, sự cảnh giác với những người hung bạo xung quanh, đều không còn quan trọng nữa...

Chỉ cần bọn họ sống lại thôi...

Mọi thứ khác làm sao có thể so sánh được với người thân trong gia đình chứ.

Gia đình như một con người hoàn chỉnh, mỗi một thành viên như thể chân tay trên cơ thể đó. Dù mất đi bất cứ phần nào, đối với ai cũng là việc không thể chấp nhận. Người chưa từng có gia đình sẽ không thể hiểu được cảm xúc khi một gia đình hoàn chỉnh tan vỡ.

Cảm xúc kịch liệt này chấn đông hơn bất cứ chấn động nào có thể tác động đến sâu thẳm linh hồn hắn. Theo tâm tình của đứa trẻ, khuôn mặt của King cũng đã chuyển biến, từ nhíu mày khó chịu, đến sống mũi cay cay, rồi đôi mắt cũng mờ đi trong hơi nước, đến cuối cùng, hắn cũng không thể tự chủ điều chỉnh cơ thể được nữa, thu mình vào góc nhà, một tay hắn đặt lên trái tim, nơi đang đập mạnh từng cơn liên hồi, hàm răng hắn cắn chặt, những tiếng nấc đã bắt đầu nghẹn trong cổ hòng, đôi mắt màu vàng đã trở lại đen thẳm, bao quanh con ngươi là những viền đỏ cay xè, khiến cho hai hàng lệ nóng không ngừng tuôn ra.

Đến lúc này King không còn phân biệt được đâu là cảm xúc của đứa trẻ thông qua linh hồn của Linh truyền đến, đâu là cảm xúc thật sự của hắn, đã vượt qua giới hạn của chân lý khiến hắn trở thành như thế này nữa.

Hắn chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta bóp nghẹt. Hơi thở dồn dập ngập trong những tiếng nấc nhỏ, toàn thân như lạnh lẽo hẳn đi, mỗi phút mỗi giây đều là cảm giác dày vò thống khổ.

Tại sao lại đau đớn như vậy !?

Những thứ này mình vẫn luôn ghi nhớ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy như thế này....

Thì ra đây là cái người ta gọi là đau đớn.

Thì ra đây là cái gọi là mất mát.

Thì ra đây là.... cảm xúc thật sự của ta....

Lúc này, bất kể là hắn hay đứa nhỏ kia, cũng chỉ đều là một cậu bé bơ vơ, kinh hoàng sợ hãi khi mất đi cha mẹ mình thôi.

Hắn lúc này đã không còn là King đúng nghĩa nữa rồi.

...

Rầm...

Cánh cửa bị người ta đá tung ra. Theo sau đó, hai người đàn ông bê bết máu cùng xông vào. Bọn họ vốn là hàng xóm của hắn, người đàn ông to béo bên trái là một nhà nông, mỗi tuần ông đều mang củ cải đến tặng nhà hắn, dù hắn rất ghét củ cải, nhưng ông ta vẫn luôn bắt hắn ăn vì nó mát mà tốt cho sức khỏe, ông ta rất yêu thương hắn, không có con nên ông coi hắn như con đẻ vậy. Hắn cũng thường chạy sang nhà ông chơi.

Người còn lại lực lưỡng hơn, cơ bắp săn chắc, ông là một thợ rèn, ông rất quý trẻ con, thường làm những cái đao kiếm gỗ cho chúng chơi trận giả, nên bị trường thôn mắng rất nhiều, ông lại lành tính, nên chỉ xuề xòa cho qua...

Hai người này đều là người tốt. Hoặc ít nhất đã từng là như vậy.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt dữ tợn, cả người bốc lên mùi máu tanh tưởi của họ, ai cũng không thể liên tưởng tới mấy chữ người tốt cho được.

“Ô, vợ chồng nhà này chết hết rồi !! Tốt tốt, chết đáng kiếp lắm, thằng cha này suốt ngày mượn cuốc của ta không trả. Ta đã ghét lão từ lâu lắm rồi !!! Cá mè một lứa, vợ lão và con lão chắc cũng chả tốt đẹp gì, chúng mày chết rồi đi theo thần chết hết đi....!!!” Ông hàng xóm to béo gầm lên dữ tợn rồi vung cái cuốc xông tới.

Ông thợ rèn lành tính cũng lầm bẩm gì đó, nhưng vốn là người trầm ngâm ít nói, giọng ông ta cũng không rõ ràng lắm, đoạn ký ức của hắn không ghi lại được, chỉ thấy ông ta cũng cầm cái búa nhào tới, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân máu tanh, hiển nhiên cũng không có ý tốt gì.

Phập.

Chỉ có điều, hai người đều không tính đến, đứa trẻ này cũng đã mười ba mười bốn tuổi, cũng đã có sức chiến đấu nhất định, thêm vào nỗi đau mất cha mẹ, càng làm cho hung tính của nó kích phát ra. Nhặt lấy con dao bếp mẹ nó vừa dùng để đâm chết cha mình, nó gầm lên một tiếng rồi xông vào ông hàng xóm to béo, mũi dao nhọn hoắt cắm ngập vào tim ông ta khiến cho nạn nhân chịu một cơn đau thấu tâm, đôi mắt trợn trừng, tràn ngập vẻ không tin tưởng rồi tuyệt vọng ngã xuống.

Đứa trẻ hung hãn này lại là anh trai hắn. Lúc này lĩnh vực phản bội cũng đã bắt đầu ảnh hưởng đến nó, cộng thêm lửa giận vì việc cha mẹ tự tàn sát, nó cũng điên lên rồi.

“Cho mày chết này !!! Cho mày chết này !! Không thấy bọn bố mẹ ta đang chết sao, kêu gào gì chứ !? Muốn thấy người khác chết lắm đúng không !? Cho mày chết trước này !!! “

Mỗi một câu chết này, con dao làm bếp lại vung lên, anh trai nó vừa gào thét vừa đâm con dao xuống đến ngập chuôi, rồi lại tàn bạo rút lên, tiếp tục đâm xuống.

Rút lên..

Đâm xuống...

Cứ thế đến khi thi thể của ông hàng xóm đã thành một cái bị rách bươm, không còn ra hình thù gì.

Bốp....

Crac...

Tiếng va đập, tiếng xương vỡ lại một lần nữa thảm thiết vang lên. Ông thợ rèn không còn nhìn được nữa cũng đã nhập cuộc, cây búa trên tay to lớn quét ngang người anh trai hắn. Đánh văng đứa bé đi vài mét đến tận chân tường, con dao trên tay cũng buông ra vì bả vai đã bị đập nát.

Thế nhưng cũng không dập tắt được hận ý trong mắt đứa bé này.

“Tại sao tất cả lại thành như vậy !? Tại sao các người cùng phát điên như vậy !? Trả lại bố mẹ ta đây !!! Trả ta đây !!!!!!!!!!!!!!”

...


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status