Trường Sinh Đảo

Chương 53: Bóng Tối Bao Phủ

/134


Xoa xoa khuôn mặt tím bầm và những vết cắt tơi tả trên người mình, Richard lạnh giọng nói với Ji Won:

“Cũng không tệ, giằng co với lão Bat được lâu đến vậy. Khá lắm, con người.”

Ji Won cũng mở hệ thống truyền tải âm thanh, dù đang rất hoang mang, nhưng giọng nói vẫn không hề có cảm giác sợ sệt chút nào:

“Các người thật ra là thứ gì vậy !?”

“Ngươi nói xem !” Orochi vẫn giữ cái điệu cười khèn khẹt như thường lệ.

Toàn thân hắn không có lấy một vết sước, nửa trên cơ thể để trần, lộ ra những cơ bắp hoàn mỹ, thanh katana vác qua vai vẫn nghi ngút bốc lên những làn khói đen đậm đặc, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Giống với lửa đen của Richard, thứ này giúp hắn lơ lửng trên không như đang bay.

Không vượt qua được 10% sức mạnh cube, vẫn còn phải chịu trọng lực từ mặt đất phát ra. Nhưng bằng những kỹ năng đặc biệt, vẫn có thể miễn cưỡng bay được.

“Quái vật.” Ji Won đáp ngắn gọn.

Hắn liếc nhìn một phím đỏ vô cùng bắt mắt trên bàn điều khiển, Ji Jine còn cẩn thận vẽ trên đó một hình đầu lâu xương chéo, cảnh báo nguy hiểm rõ ràng nhất có thể.

Năng lượng nhiệt hạch trong cơ thể Omega mang theo vẫn còn đủ để tạo ra một vụ nổ hạt nhân nhỏ. Nếu tình thế bắt buộc có lẽ hắn phải sử dụng thứ này, đồng quy vu tận với kẻ địch. Nổ một cái thì quái vật hay thần thánh cũng đều thành cặn bã hết.

“Quái vật !? Hahaha... ta rất thích cách gọi này.” Orochi ngẩng đầu lên trời cười sặc sặc ngạo nghễ, rồi nghiên nghiêng cái đầu, để gió thổi làn tóc đen bay toán loạn không theo chút quy luật nào, cười lạnh nói:

“Không cần khẩn trương như vậy, bọn ta không có ác ý. Nếu không ngươi tưởng mình có thể sống đến bây giờ sao !?”

Dứt lời, hắn vung nhẹ thanh kiếm trên tay. Nhìn như hời hợt chém một đường vào không khí, nhưng cánh tay bằng kim loại Orihancol mệnh danh cứng nhất vũ trụ của Robot Omega đột ngột rời ra. Để lại đoạn tay cụt với đường chém ngọt sớt. Vết cắt không chút chở ngại, như miếng đậu phụ mỏng manh bị người thợ dễ dàng phân thành hai nửa vậy.

Quỷ kiếm Orochi, thanh kiếm được cho là nguyên bản của phượng hoàng trường sinh kiếm. Được rèn lên bởi một trong những đoạn xương sống quan trọng nhất của bản thể Orochi lúc còn là bát đại xà. Uy lực của nó không hề thấp hơn thanh kiếm của Shaorin, vốn được dung nhập với thể xác của phượng hoàng.

Rơi vào tay kẻ này cũng giống như súng tiểu liên lạc vào tay khủng bố, còn Ji Won hay bất cứ thí sinh nào trên đảo cũng đều sẽ thành thường dân, tay không tấc sắt, mặc người chém giết.

Ji Won phát lạnh nhìn cánh tay kim loại của Robot mang theo khẩu súng nặng nề rơi xuống đất, tính kháng sát thương vật lý của robot tỏ ra cực kỳ vô dụng trong trường hợp này. Nếu như một kiếm này chém vào khoang điều khiển, chắc chắn hắn cũng sẽ thành hai nửa con người, cách nhau một vòng trái đất.

“Oy oy, Orochi đại nhân, đừng có dọa nạt tiểu bối chứ !” Richard vẫn xoa xoa mấy vết bầm trên mặt, cười xuề xòa với Orochi, hắn không đánh lại kẻ này, nhưng Orochi cũng chẳng giết được hắn.

Từ Orochi, Richard biết được trên đảo lúc này không chỉ có King mà còn có cả Queen nữa, thằng nhóc hiện giờ đang yếu nhớt kia thì cũng thôi đi, nhưng ba fake Queen của trường sinh đảo hiện tại, không có ai là dễ chọc, mình hắn mà đánh với con nhỏ đó thật sự cũng không nắm chắc. Vậy nên ma cũ và ma mới của ma giới đều đạt thành một hiệp nghị tạm thời. Đình chiến, cho đến khi giải quyết xong fake Queen đã.

“Con người, đừng sợ, chúng ta muốn làm một giao dịch với ngươi.” Richard quay sang, thái độ cực kỳ nhã nhặn nói với Ji Won. Thái độ như đang dụ dỗ trẻ em phạm tội.

“Giao dịch !?” Ji Won cũng thộn mặt ra không hiểu các đại ca mặt mày hung ác này có cái sinh ý gì muốn làm với mình, cảnh giác hỏi lại.

“Phải, phải.” Richard lúc này hoàn toàn vào vai một thương nhân gian trá, ngọt giọng dụ dỗ:

“Bọn ta có một trận pháp, chỉ có con người mới có thể kích hoạt được, và yêu cầu tố chất thân thể cũng như tâm lý không yếu mới xài được.”

Hắn cố tạo ra một khuôn mặt thân thiện nhất có thể rồi nói tiếp:

“Thật may mắn, anh bạn thỏa mãn hết tất cả các yêu cầu trên. Nếu giúp bọn ta, anh bạn sẽ thành người duy nhất chiến thắng trò chơi không lối thoát này. Làm chứ.”

Hắn nói với giọng điệu cảm xúc dâng trào, hệt như mấy ông bán hàng rong đang mồi chài các thiếu nữ mua hàng với vẻ mặt hèn mọn.

“Lợi quá phải không !? Làm, làm nhé !”

...

“Ji Won, đồng ý đi, lúc này không đồng ý là chết chắc đấy. Em tính toán qua rồi, hai kẻ này còn mạnh hơn con dơi đó, bom nhiệt hạch nổ cũng chưa chắc giết được chúng đâu.” Ji Jine thở dài nói vào bộ đàm.

“Em nghĩ mở cái thứ đó xong, chúng sẽ tha cho chúng ta sao !?” Ji Won cười lạnh đáp.

“Nhưng có còn cách nào khác đâu !?”

...

Hai người trao đổi bằng sóng tin tức riêng, nên ở ngoài, ba ma đầu vẫn đang thoải mái nghĩ rằng người bên trong đang do dự trước cám dỗ quá lớn.

“Thế nào rồi, lâu quá đó. Không đồng ý thì nói nhanh để bọn ông còn tìm người khác.” Lão bat nghiến răng kèn kẹt nói. Nghỉ ngơi một lúc, máu huyết đã có phần hồi phục, lão chỉ muốn xông lên tiếp tục xé xác con người với bộ giáp sắt láo xược này ra.

“Các người biết fake Queen của IMI chứ !?” Ji Won truyền tín hiệu.

“Biết, đợi gom đủ nhân lực, bọn ta sẽ đi xử lý cô ta ngay đây.” Orochi gằn giọng nói.

“Ta lấy gì để tin các người !?” Ji Won đáp. Mới hôm qua hắn còn theo dõi được bốn nguồn sức mạnh cực lớn xuất hiện chỗ Thần tiễn, nhưng từ khi cô gái tự xưng là Queen đó xuất hiện, cả bốn đều biến mất không thấy tung tích, tám phần là lành ít dữ nhiều rồi.

Hai kẻ này tuy cực mạnh, nhưng ở trên đảo này có lẽ chắc gì đã bằng được bốn người đó hợp lực.

“Anh bạn, đừng có làm không khí căng thẳng thế, tất nhiên bọn ta giao dịch để đôi bên cùng có lợi... Ngươi cũng thấy đấy, bọn ta không thuộc thế giới này, vậy nên cái ngôi vị kẻ thắng cuộc chẳng có ý nghĩa gì với bọn ta cả. Cho ngươi cái đó đổi lại một trợ thủ tốt, ngu sao không làm.” Richard nhún nhún vai đảo mắt đáp.

“Quan trọng là ngươi bây giờ không có đường nào khác để lựa chọn.” Orochi cười nói.

“Ta...”

Ji Won do dự ngập ngừng đáp...

...

Không khí trên con đường mòn trong khu rừng thật ấm áp. Bầu không khí lạnh lẽo tối tăm tại đây tối qua dường như chỉ còn là ảo ảnh. Ánh sáng ban ngày chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng long lanh qua những hạt sương đọng lại.

Dù vậy, từng chiếc lá cây bị hất ra một cách vội vã làm nước sương văng tung tóe, kết hợp với mồ hôi chảy ròng ròng của một cô gái, đem lại không khí gấp gáp cho khu rừng vốn yên ắng này.

Một cô gái toàn thân mặc bộ đồ bó sát màu đỏ chót tôn lên dáng người gợi cảm, khuôn mặt không quá tinh xảo nhưng có hét dấp dẫn riêng, đầy anh khí của các nữ chiến sĩ, chỉ có điều cô đang hoảng loạn chạy qua từng hàng cây tĩnh mịch. Cây thương trên tay vung tít, những cành cây cản đường nhẹ nhàng bị cắt rời như đậu phụ, không cái nào chạm được vào vạt áo cô.

Vừa chạy, cô gái vừa lo lắng nhìn về phía đằng sau, như thể có gì đó rất đáng sợ đang đuổi đến vậy.

Bỗng trước mặt cô xuất hiện một thanh niên cao lớn, toàn thân tráng kiện, vóc người hùng vĩ, có lẽ cũng phải cao đến hai mét, khuôn mặt nhìn rất ngây ngô, đeo sau lưng một cây đao lớn, đang từ từ sải bước đi về phía này.

Cô gái như bắt được cọc gỗ khi đang chết đuối, tăng tốc chạy về phía hắn, vui mừng hét lên:

“Cứu... cứu tôi, ở đằng sau có....”

“Ơ...”

Cảm thấy vùng bụng man mát, và tầm nhìn đột nhiên cao hơn, cảnh tượng trước mắt xoay mòng mòng, cô gái ngạc nhiên cố gắng nhìn kỹ thì thấy nửa cơ thể bên dưới của mình vẫn còn đang co chân chạy tới vài bước trước khi đổ sập xuống, co giật.

Còn nửa thân trên cũng rất nhanh chóng mà tiếp xúc thân mật với mặt đất sau một cú va đập nặng nề, tầm nhìn của cô gái rất nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Đao pháp thật nhanh.

Cô gái chỉ còn kịp dấy lên ý nghĩ cuối cùng này trước khi hoàn toàn mất ý thức.

Thanh niên cao lớn liếm liếm môi, thanh đao lớn vẫn ở trên lưng hắn như chưa từng được rút ra lúc nào, tốc độ thong thả bỗng tăng lên, khuôn mặt hưng phấn chạy về phía trước, theo hướng ngược lại với cô gái.

Hắn xoa xoa vết máu nhỏ trên mặt, miệng lẩm bẩm:

“Thật xin lỗi, toàn bộ người trên đảo này với ta đều chỉ là mồi săn, có thợ săn nào lại muốn đi cứu con mồi chứ, nhưng yên tâm, ta sẽ tiễn thứ truy đuổi phía sau theo cô cho có bạn.”

Hắn chạy một mạch, trong đầu dấy lên ý niệm giết chóc một cách sung sướng, cơ thể run lên vì hưng phấn khi giác quan thứ sáu cảm nhận được thứ đón chờ mình là một cái gì đó rất khủng khiếp.

Bất kể là thứ gì, cũng thật đáng trông đợi mà...

...

Richard khịt khịt mũi vì mùi máu thơm phức phía trước, hắn nhìn trúng cô gái đó, định nói chuyện ôn nhu nhẹ nhàng mà cô ta như gặp quỷ vậy, co giò chạy một mạch.

“Thật không biết thưởng thức nghệ thuật.” Hắn than khẽ.

Richard hồn nhiên quên mất ngoại hình của mình giờ này tơi tả thảm hại như thế nào. Các vết thương Orochi gây ra rất khó lành.

Những vết thâm đen, bầm tím chảy máu khắp nơi trên người, với nước da trắng bệch làm hắn lúc này trông chẳng khác mấy cái xác sống là bao. Lại thêm mái tóc rối tơi bời, bộ quần áo tan nát, hắn thật sự rất có dáng mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ chuyên đi giựt ví ăn cướp, ức hiếp con gái nhà lành.

Bảo sao con gái nhà người ta chạy mất dép khi nhìn thấy hắn cưỡi lão Bat, dắt theo một đám tử đồ phía sau.

Nhưng mùi máu thơm nồng từ phía trước truyền lại làm Richard mở cờ trong bụng.

Là mùi máu của cô gái đó, có hơi nồng hơn thì phải.

“Ý, không đúng.” Richard xoa xoa mũi.

“Chủ nhân, cái gì không đúng.” Lão Bat ngớ ngẩn hỏi.

“Mùi máu nồng hơn, không phải, cực kỳ nồng, lại hỗn tạp nhiều loại máu khác nhau...” Richard nói.

Rồi tiếng bụi cây bị gạt ra một cách thô bạo chợt cắt đứt câu thoại của hắn.

Một thanh niên thân cao hai mét, thể hình hùng vĩ mà cân đối, lưng đeo thanh đao lớn cổ quái xuất hiện trước mắt hắn.

Richard lập tức khịt khịt mũi rồi móc ra một chiếc khăn trắng bịt lại, nhíu mày nói:

“Hỗn tạp quá, nhóc con, ngươi giết bao nhiêu người trên đảo này rồi vậy !?”

Tanker ngẩn người nhìn tên ăn mày cổ quái cùng con dơi cự đại trước mặt, đằng sau còn có bóng dáng mấy tử đồ hắn đã giết khá nhiều hôm nay, liếm liếm môi, vô thức đáp:

“Hai mươi tám.”

“Gì, hai tám, mẹ kiếp, ngươi bị cuồng sát à !?” Richard nghe xong như bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên. Lão Bat cũng ngẩn ra, thực nghiệm đảo mới mở được ba ngày, hiệu suất của kẻ này cao đến bất thường. Hắn quả thật xứng với hai chữ thiên tài, nhất là về khoản giết chóc.

“Thêm hai đứa các ngươi chắc là ba mươi.” Tanker cười lạnh đáp. Hấp thu tinh hoa của hai mươi tám người, hắn không để mấy tử đồ lẻ tẻ phía sau kia vào mắt.

Hai kẻ này nhìn qua cực kỳ mạnh, hấp thu xong hắn có lẽ sẽ đột phá qua 10% sức mạnh cube thật cũng nên.

Cơ hội luôn đi kèm cùng nguy hiểm, nhưng Tanker cực kỳ có tự tin vào bản thân, lúc này dù có là một trong top 5 xuất hiện trước mặt, hắn cũng không do dự gì mà hưng phấn thịt luôn.

Dù có trọng thương mà chưa chết, chỉ cần hấp thu tinh huyết của đối thủ, mọi thương thế lập tức sẽ hồi phục. Hắn biết được điều này khi giết được người thứ ba. Vậy nên, ba ngày này, hắn không ngừng nghỉ, lùng sục và tìm giết khắp nơi. Theo sức mạnh càng lúc càng mạnh lên, hắn đã thuần thục hoàn toàn bộ đao pháp mà ông già năm xưa dạy cho. Sự tự tin càng lúc càng gia tăng cùng với máu hiếu sát.

Lên đảo này hắn mới thật sự chứng thực cái suy nghĩ đã lâu của bản thân: “Xem ra mình chẳng phải là thứ tốt lành gì.”

“Chủ nhân, hắn đạt tiêu chuẩn, là thứ rất tốt, rất thích hợp.” Lão Bat sau cú dội hai mươi tám, ngẩn ra một lúc rồi nói vơi Richard ở trên.

“Ờ, để xem, quả thật là hàng tốt.”

Rồi nhìn khuôn mặt đang ngẩn ra của Tanker, Richard hồ hởi dùng lại cái giọng điệu đã nói với Ji Won lúc trước :

“Anh bạn trẻ, chúng ta giao dịch nheeé !!!!!!”

Thái độ như một gian thương bỉ ổi hết sức.

...

“Ngươi rất thích hợp, làm cho ta một việc này, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Orochi kề thanh katana lên cổ một cô gái khuôn mặt nhợt nhạt, tóc quăn hơi rối bời được buộc tùy ý sang một bên, cười lạnh nói.

Chân hắn đang dẫm lên giữa ngực cô ta, làm mặt mày cô gái đã tái lại càng tái vì khó thở.

“Thả ta ra, đồ rắn rết khốn kiếp, thần Anubis sẽ đem cái chết đến cho ngươi, sẽ reo giắc cho ngươi sự đau khổ, a....aa....aa, khốn kiếp, chết ... chết đi.... “ Cô gái dường như không để tâm đến thanh kiếm đang kề trên cổ mình cùng bàn chân cứng như sắt thép, nặng như một tòa núi nhỏ của Orochi. Gào lên một cách điên loạn.

“Anubis !?” Orochi nghe thấy thế ngẩng đầu lên trời cười một cách sảng khoái mà kiêu ngạo.

“Anubis đã ở trong bụng ta từ hai nghìn năm trước rồi !! Haha haha.”

Rồi hắn cúi xuống, dí sát khuôn mặt vào cô gái, sống mũi hai người dường như đã chạm hẳn vào nhau. Đôi mắt không có lòng trắng, đen ngòm sâu hun hút nhìn thẳng vào cô ta, làm cô gái dừng cơn điên loạn ngay lập tức bởi nỗi sợ hãi bao phủ.

Hắn cất tiếp tiếng nói chát chúa mà ma quái của mình:

“Ta rất có hứng thú với ngươi, có vẻ chúng ta có chung quan điểm thẩm mỹ...” Hắn liếc nhìn xung quanh một cách thâm ý.

Bọn họ đang ở trong một hang động tối tăm nơi chân núi, không khí đậm đặc mùi ẩm mốc cùng mục rữa.

Cái này cũng bình thường trên đảo, nhưng đáng nói là trên tường treo đầy các bộ phận tàn chi của con người, đặc cách xếp thành hình chữ “chết” “đau đớn.” “sống” một cách cổ quái, trần hang trang trí bằng những con ngươi tròn tròn, xếp cạnh nhưng viên thủy tinh phát sáng, làm những con mắt đã đục ngầu vì mất đi chút nước này vẫn còn sáng óng ánh lên lạ thường.

Bên dưới, một cái hồ đơn giản được đào xuống dưới đất, tràn đầy máu nóng sôi sùng sục, lại không thấy có hơi bốc lên chút nào, những cái đầu bảy nổi ba chìm với nước non cứ ngoi lên, ngụp xuống trông rất sinh động.

Cô gái này không hiểu dùng cách gì đó, làm cho những người này sau khi chết không hề bị thực nghiệm đảo tiêu hóa, các bộ phận, tàn chi vẫn còn được lưu trữ đầy đủ.

“Quả nhiên sống lâu mới thấy lắm thứ cổ quái” Orochi cười khằng khặc tràn đầy hứng thú. “ Ngươi quả là thiên tài chơi với xác chết. Dù không thích hợp để làm chuyện đó ta cũng không muốn giết ngươi chút nào.”

“Ngươi muốn ta làm gì !?” Cô gái đáp với giọng lạc đi, không biết là do khó thở hay sợ sệt.

“Đi cùng ta nào... Rồi ngươi sẽ biết, tên ngươi là gì vậy cô bé !?” Orochi buông chân, để cô gái chật vật đứng lên rồi nói. Giọng điệu hắn lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn cực kỳ chói tai.

“Hind - el – Hinnawy, Còn tác phẩm của ta !?” Cô gái phủi phủi chiếc áo vốn màu trắng nay đã biến màu với những vết đỏ loang lổ run giọng đáp.

“Ta sẽ cho ngươi thấy những thứ còn tuyệt vời hơn.”

Orochi thong thả đi ra khỏi hang với lời hứa hẹn.

Hind - el – Hinnawy nghĩ ngợi một chút rồi luyến tiếc nhìn lại hang ổ lần cuối sau đó chạy theo.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status