Cuối cùng mấy thần bi ảo ảnh cũng biến mất, chỉ còn lại tấm bia thực “Vĩnh trấn tuyệt đảo”. Chúng có vẻ hoảng sợ trước miệng giếng ma.
Mọi người không khỏi ngời vực, thực ra trên đời còn có vài tấm bia cổ thế này chăng. Dường như đều giống thần bi trên Long đảo trấn giữ một phương nào chăng? Người khác còn nghi hoặc, nhưng Tiêu Thần dám chắc nhất định còn những tấm thần bi khác. Dù sao thì trước đây hắn qua tấm thần bi “Vĩnh trấn Hoàng Hà.”
Miệng giếng ma thâm sâu rung động mãnh liệt, nó giống như tương thông tới một thế giới khác, tựa như có vô số linh hồn đang giãy giụa, vùng vẫy mà xông ra.
Ngay lúc này. Tấm bia thực sự cũng bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt trấn áp cường quang chói mắt mạnh mẽ muốn trào ra của giếng ma, lực lượng dồi dào bát ngát vô cùng, như đại dương mênh mông cuồn cuộn bên trong tòa tử thành.
Giếng ma không ngừng rung động, nhưng trước sau không có cách nào phá hủy được phong ấn của thần bi, cường quang hiện ra bên trong miệng giếng càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng chợt lóe lên. Ẩn hiện trong lòng giếng là ánh sáng rực rỡ của thần bi. Chúng không ngừng rung động, giờ phút này đồ hình hoàn toàn trở nên sống động như thật, giống như là có sinh mệnh.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đồ án trên tấm bia đột nhiên bay vọt ra. Man long, thần nhân, biển máu, tử thành, tịnh thổ quyện vào nhau tạo thành một chiếc lồng ánh sáng bắn vào giếng ma phong ấn miệng giếng lại.
Ngày hôm nay, vùng biển quanh Long Đảo dâng lên những cơn sóng gió động trời.
Toàn mặt biển như sôi trào, cả hòn đảo nhỏ cũng chấn động. Trên đảo cây rừng cuồng loạn vũ động, lá rụng bay tán loạn, man thú rít dài chạy tán loạn, tử thành càng chấn động mãnh liệt bộc phát quầng sáng vàng ngút trời.
Long Đảo, trên đỉnh một ngọn núi đã yên lặng nhiều năm đột nhiên xuất hiện mây đen giăng ngập trời. Một thiết ấn đen kịt đột nhiên phóng thẳng đến tử thành, vạch không lưu lại một luồng sáng vàng chói mắt.
Thiết ấn này lúc đầu chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng khi bay đến tử thành đã lớn như tòa núi phóng thẳng vào thần bi, thần bi phát ra một chùm sáng. Màn ánh sáng chiếu thẳng lên trời, sau khi thiết ấn chạm vào mặt bi phát ra tiếng nổ long trời, hàng nghìn vạn thiết ấn nhỏ văng ngược trở lại.
Đúng lúc này, từ một dãy núi hoang lương sau vô vàn năm tháng, một cây thần kích bạo phát ánh sáng rực rỡ, tự thoát khỏi di tích tàn vỡ phóng lên cao, bay thẳng đến tấm bia cổ giữa tử thành.
Bất quá nó cũng giống như thiết ấn, thần kích dài hơn mười thước vạch phá hư không bị tấm bia đánh văng lên không trung.
Sau đó pháp luân của Phật Đà ở ngôi điện trên cổng thành phát ra âm thanh thánh thót như chuông vàng vang vọng khắp đất trời, bạo phát ra chùm sáng chói mắt. Nó cũng đánh thẳng vào tấm bia ở sâu trong cổ thành. Thần bi cổ xưa kịch liệt rung động, pháp luân của Phật Đà cũng bị đánh văng lên không như một vệt kéo dài của một ngôi sao băng thật lớn.
Tiếp đó, một khe núi trên Long Đảo bị nổ tung. Một bát quái đồ khổng lồ bằng đồng thau phá không bay đến, khí thế như lôi đình vạn quân. Chỉ là, bát quái đồ với năng lượng kinh khủng vẫn như cũ không thể lay động thần bi, cũng bị nó đánh văng ra ngoài.
Sau đó thiết ấn, thần kích, pháp luân, bát quái đồ liên tục tấn công tấm bia cổ gây ra những tiếng động long trời không dứt khiến tòa tử thành phải rung lên. Thế nhưng cũng không khiến tấm bia mảy may suy suyển. Cuối cùng, từ chỗ Long tộc đang vây khốn tòa thành cũng bắn đến hai luồng sáng, một chiếc sừng Tổ Long dài đến hơn trăm thước sáng lấp lánh, một móng vuốt Tổ Long sắc bén tựa thiên đao rực rỡ chói mắt. Nhanh như chớp đánh xuống thần bi.
Tử thành tĩnh mịch cùng vô tận năm tháng, mà hôm nay âm vang không ngừng, ánh sáng vàng yêu dị che phủ cả mặt trời. Tuy màn mưa máu đã ngớt từ lâu, nhưng không khí lúc này càng thêm kinh khủng, một vầng sát khí tràn ngập bên trong tòa cổ thành.
Dưới công kích của sừng Tổ Long, pháp luân của Phật Đà cùng các đại thánh khí. Tấm bia cổ kịch liệt rung chuyển. Mà lúc này toàn bộ Long tộc đã bay trên cao đồng thời dùng chú ngữ tấn công về tấm bia cổ, mục tiêu của chúng hiển nhiên chính là miệng giếng ma. Nơi dường như liên thông với thế giới kì dị khác. Chỉ trừ tấm bia cổ trấn giữ còn những lực lượng khác đều phải phá vỡ mà đi vào.
Bên ngoài tử thành có vô số hài cốt, tất cả hướng nhìn mặt trời. Giờ này chúng dường như có linh hồn, một tầng ánh sáng xanh biếc u ám bao phủ cốt hải. Đây chính là tử* quang bao phủ vong linh quốc tạo thành một áp lực như sóng thần giữa biển khơi bắn thẳng vào Long tộc giữa không trung.
(*tử: chết chóc)
Tử quang xanh biếc khiến cho Long tộc không dám coi thường, từng dòng thần quang ầm ầm bắn xuống. Thần quang xé toạc màn tử quang thành những khe hở lớn lao xuống bên dưới đánh tan vô tận xương trắng thành từng mảnh.
Rất hiển nhiên, đám xương cốt đó là đại quân bảo vệ tử thành, những tiếng huýt thê lương khiến da đầu người ta tê dại thỉnh thoảng vang lên tại trong cốt hải. Tiếng Phật âm từ cuộc đại chiến thời thượng cổ vạch không truyền đến, nghe mà khiến người ta sởn gai ốc, Long tộc phải phân ra một bộ phận tinh lực chú ý đến chiến trường cổ đại này.
Sừng Tổ Long, pháp luân của Phật Đà không ngừng tấn công thần bi, tử thành rung động kịch liệt, bọn Tiêu Thần không thể trốn ở quanh quảng trường được nữa. Nơi đó chính là mắt bão mà mọi lực lượng đều công kích vào nơi đó.
Thiết ấn đen thui, thần kích phát ánh sáng rực rỡ, bát quái đồ bằng đồng thau cổ xưa hiển nhiên là những thánh vật đồng cấp với pháp luân của Phật Đà, từng ít nhiều xuất hiện trong truyền thuyết. Chúng chính là những thần binh thánh khí có uy lực vô cùng.
Pháp luân là của Phật Đà, như vậy có thể ngầm hiểu rằng, những món thánh vật còn lại cũng thuộc về những nhân vật cùng thời đại hoặc là những nhân vật đồng cấp, chỉ không biết rằng Phật Đà cùng những người này còn sống hay không. Bất quá là có một việc có thể khẳng định, Tổ Long đã chết từ lâu, vì sừng và vuốt của nó không thể tách khỏi thân thể để xuất hiện ở đây.
“Những binh khí trong truyền thuyết, chúng thuộc về những ai?” Không ít người tự hỏi như thế. Tuy đã từng nghe qua vài món thánh vật, nhưng chúng thuộc về ai thì không ai thực sự biết được.
Thần bi lung lay như sắp đổ, dường như sắp vỡ nát đến nơi. Dù sao nó phải chịu nhiều công kích đến vậy, còn phải phong ấn giếng ma. Tựa hồ có chút vô lực đối kháng. Bất quá từ phía sau, vòng bảo hộ xung quanh quảng trường đột nhiên bộc phát chùm sáng ngút trời, cùng phối hợp với quầng sáng của thần bi đối kháng lực lượng bên ngoài.
“Cái này không phải là bia mộ thượng cổ chứ?” Có người phát ra tiếng kinh hô, dù sao tấm bia đá này quá giống, mà lại nằm giữa tòa tử thành nữa.
Vòng bảo hộ cùng tấm thần bi như hợp thành một thể, kết ra một màn sáng chói lọi bao phủ khắp quảng trường, may mà bọn Tiêu Thần cùng mọi người đã rút lui, nếu không tất nhiên bây giờ cũng bị vây khốn ở trong rồi.
Long tộc cùng những món thánh vật dường như không muốn bỏ qua cơ hội ngày hôm nay, không ngừng công kích thần bi. Bọn Tiêu Thần căn bản là không có cách nào đứng ở khu vực phụ cận tấm bia rất nhanh lùi về phía sau, bọn họ muốn nhân cơ hội này thoát khỏi tử thành. Thế nhưng họ phát giác ra là không thể tìm được lối ra. Tòa thành này như một mê cung, những con đường bên trong cũng vậy, vô cùng rắc rối. Không biết thế nào cả bọn lạc vào một tòa điện.
Trước tòa điện hoành tráng có một tảng đá lớn đen thui, trên mặt khắc ba chữ lớn : Vẫn Ma Điện. Nơi đây khiến người ta cảm thấy áp lực, ba chữ lớn tựa hồ nói cho mọi người biết lai lịch của tòa điện này.
Xoát!
Một bóng ma lớn chợt quét ngang, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Một bóng ảnh khổng lồ cao hai mươi mấy thước bay qua rất nhanh rồi biến mất trong tòa điện. Hắn tuyệt đối không phải là con người, kích thước của hắn quá to lớn, chỉ là hắn hành động như gió, nhẹ nhàng yên lặng, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Một làn gió lạnh kéo đến. Cánh cổng đại điện cổ xưa đỏ như máu phát ra tiếng cọt kẹt không ngừng, hết sức lạnh lẽo dọa người.
Mọi người cũng không đi vào đền, cụm lại bắt đầu đi về phía trước. Bất quá trên con đường cổ cách họ không xa lắm xuất hiện một công trình kiến trúc hùng vĩ. Cũng có một tảng đá lớn đen thui, trên mặt khắc ba chữ cổ : Lạc Thần Điện.
Rõ ràng là nó đối ứng với ma điện. Sự liên hệ giữa “Vẫn” và “Lạc” chỉ rõ tất cả.
Hơn mười tu giả còn may mắn sống sót cảm thấy trừng trận hàn ý. Không ai dám đến xem xét, tất cả đều tụ tập tại đây, không ngừng tìm kiếm đường thoát. Muốn thoát khỏi tòa cổ thành, tâm tình mọi người đều trở nên nặng nề. Họ không biết còn có thể sống mà rời khỏi đây không nữa.
Đoàn người dần dần phân tán, vài người bắt đầu hành động một mình tìm kiếm lối ra khỏi tử thành. Không lâu sau vang lên một tiếng hét thảm thiết. Tiêu Thần và Liễu Mộ phóng nhanh về phía trước chỉ thấy một đống máu thịt nát lượn lờ sương máu trên mặt đường. Một vết móng rất lớn dài hơn một thước in trên mặt đất. Người chết không rõ là do loài sinh vật khổng lồ nào vỗ chết.
Cẩn thận đánh giá động tĩnh ở gần đó, Tiêu Thần và Liễu Mộ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng rút đi, họ cảm giác được một quái vật to lớn đang âm thầm ẩn tàng ở đây, ma trảo thậm chí có vẻ sắp hướng vào thân bọn họ. Tuy không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cảm giác này không thể sai được.
Bọn họ rất nhanh rời khỏi đó. Sau đó tiếng kêu thảm thiết thứ hai lại vang lên, rất hiển nhiên lại có thêm người nào đó gặp bất hạnh. Ba bộ xương khô theo sát bọn họ, mà Liễu Như Yên và Yến Khuynh Thành cũng theo sát không rời, đây là tòa cổ thành khiến người ta sợ hãi. Có thể bình yên rời khỏi đây hay không cũng khó mà biết được.
Đi qua rất nhiều những con đường, ven đường xuất hiện nhiều tòa điện lớn, dĩ nhiên là những tòa Tà Thần Điện mới nghe đến lần đầu. Bọn Tiêu Thần cũng vẫn chưa tìm được lối thoát, bọn họ có thể cảm ứng được dao động năng lượng của tấm bia giữa cổ thành, thế nhưng chạy ngược chạy xuôi vẫn không tìm được cổng thành. Một con đường cổ dẫn bọn họ theo đến những ngã rẽ, phương hướng trong tòa thành như bị che phủ bởi một tấm mạng tà dị, không thể phân biệt chính xác.
“Uỳnh uỳnh đoàng…”
Những công trình kiến trúc gần đó đều kịch liệt rung động như có hàng vạn con ngựa chạy qua. Bọn Tiêu Thần vội vàng chui vào sâu trong một con hẻm nhỏ, cảm giác cho thấy dường như có một đám quái vật đang chạy trên đường lớn. Cùng với âm thanh rầm rầm còn kéo theo cả luồng sát khí xông đến.
Mọi người không khỏi ngời vực, thực ra trên đời còn có vài tấm bia cổ thế này chăng. Dường như đều giống thần bi trên Long đảo trấn giữ một phương nào chăng? Người khác còn nghi hoặc, nhưng Tiêu Thần dám chắc nhất định còn những tấm thần bi khác. Dù sao thì trước đây hắn qua tấm thần bi “Vĩnh trấn Hoàng Hà.”
Miệng giếng ma thâm sâu rung động mãnh liệt, nó giống như tương thông tới một thế giới khác, tựa như có vô số linh hồn đang giãy giụa, vùng vẫy mà xông ra.
Ngay lúc này. Tấm bia thực sự cũng bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt trấn áp cường quang chói mắt mạnh mẽ muốn trào ra của giếng ma, lực lượng dồi dào bát ngát vô cùng, như đại dương mênh mông cuồn cuộn bên trong tòa tử thành.
Giếng ma không ngừng rung động, nhưng trước sau không có cách nào phá hủy được phong ấn của thần bi, cường quang hiện ra bên trong miệng giếng càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng chợt lóe lên. Ẩn hiện trong lòng giếng là ánh sáng rực rỡ của thần bi. Chúng không ngừng rung động, giờ phút này đồ hình hoàn toàn trở nên sống động như thật, giống như là có sinh mệnh.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đồ án trên tấm bia đột nhiên bay vọt ra. Man long, thần nhân, biển máu, tử thành, tịnh thổ quyện vào nhau tạo thành một chiếc lồng ánh sáng bắn vào giếng ma phong ấn miệng giếng lại.
Ngày hôm nay, vùng biển quanh Long Đảo dâng lên những cơn sóng gió động trời.
Toàn mặt biển như sôi trào, cả hòn đảo nhỏ cũng chấn động. Trên đảo cây rừng cuồng loạn vũ động, lá rụng bay tán loạn, man thú rít dài chạy tán loạn, tử thành càng chấn động mãnh liệt bộc phát quầng sáng vàng ngút trời.
Long Đảo, trên đỉnh một ngọn núi đã yên lặng nhiều năm đột nhiên xuất hiện mây đen giăng ngập trời. Một thiết ấn đen kịt đột nhiên phóng thẳng đến tử thành, vạch không lưu lại một luồng sáng vàng chói mắt.
Thiết ấn này lúc đầu chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng khi bay đến tử thành đã lớn như tòa núi phóng thẳng vào thần bi, thần bi phát ra một chùm sáng. Màn ánh sáng chiếu thẳng lên trời, sau khi thiết ấn chạm vào mặt bi phát ra tiếng nổ long trời, hàng nghìn vạn thiết ấn nhỏ văng ngược trở lại.
Đúng lúc này, từ một dãy núi hoang lương sau vô vàn năm tháng, một cây thần kích bạo phát ánh sáng rực rỡ, tự thoát khỏi di tích tàn vỡ phóng lên cao, bay thẳng đến tấm bia cổ giữa tử thành.
Bất quá nó cũng giống như thiết ấn, thần kích dài hơn mười thước vạch phá hư không bị tấm bia đánh văng lên không trung.
Sau đó pháp luân của Phật Đà ở ngôi điện trên cổng thành phát ra âm thanh thánh thót như chuông vàng vang vọng khắp đất trời, bạo phát ra chùm sáng chói mắt. Nó cũng đánh thẳng vào tấm bia ở sâu trong cổ thành. Thần bi cổ xưa kịch liệt rung động, pháp luân của Phật Đà cũng bị đánh văng lên không như một vệt kéo dài của một ngôi sao băng thật lớn.
Tiếp đó, một khe núi trên Long Đảo bị nổ tung. Một bát quái đồ khổng lồ bằng đồng thau phá không bay đến, khí thế như lôi đình vạn quân. Chỉ là, bát quái đồ với năng lượng kinh khủng vẫn như cũ không thể lay động thần bi, cũng bị nó đánh văng ra ngoài.
Sau đó thiết ấn, thần kích, pháp luân, bát quái đồ liên tục tấn công tấm bia cổ gây ra những tiếng động long trời không dứt khiến tòa tử thành phải rung lên. Thế nhưng cũng không khiến tấm bia mảy may suy suyển. Cuối cùng, từ chỗ Long tộc đang vây khốn tòa thành cũng bắn đến hai luồng sáng, một chiếc sừng Tổ Long dài đến hơn trăm thước sáng lấp lánh, một móng vuốt Tổ Long sắc bén tựa thiên đao rực rỡ chói mắt. Nhanh như chớp đánh xuống thần bi.
Tử thành tĩnh mịch cùng vô tận năm tháng, mà hôm nay âm vang không ngừng, ánh sáng vàng yêu dị che phủ cả mặt trời. Tuy màn mưa máu đã ngớt từ lâu, nhưng không khí lúc này càng thêm kinh khủng, một vầng sát khí tràn ngập bên trong tòa cổ thành.
Dưới công kích của sừng Tổ Long, pháp luân của Phật Đà cùng các đại thánh khí. Tấm bia cổ kịch liệt rung chuyển. Mà lúc này toàn bộ Long tộc đã bay trên cao đồng thời dùng chú ngữ tấn công về tấm bia cổ, mục tiêu của chúng hiển nhiên chính là miệng giếng ma. Nơi dường như liên thông với thế giới kì dị khác. Chỉ trừ tấm bia cổ trấn giữ còn những lực lượng khác đều phải phá vỡ mà đi vào.
Bên ngoài tử thành có vô số hài cốt, tất cả hướng nhìn mặt trời. Giờ này chúng dường như có linh hồn, một tầng ánh sáng xanh biếc u ám bao phủ cốt hải. Đây chính là tử* quang bao phủ vong linh quốc tạo thành một áp lực như sóng thần giữa biển khơi bắn thẳng vào Long tộc giữa không trung.
(*tử: chết chóc)
Tử quang xanh biếc khiến cho Long tộc không dám coi thường, từng dòng thần quang ầm ầm bắn xuống. Thần quang xé toạc màn tử quang thành những khe hở lớn lao xuống bên dưới đánh tan vô tận xương trắng thành từng mảnh.
Rất hiển nhiên, đám xương cốt đó là đại quân bảo vệ tử thành, những tiếng huýt thê lương khiến da đầu người ta tê dại thỉnh thoảng vang lên tại trong cốt hải. Tiếng Phật âm từ cuộc đại chiến thời thượng cổ vạch không truyền đến, nghe mà khiến người ta sởn gai ốc, Long tộc phải phân ra một bộ phận tinh lực chú ý đến chiến trường cổ đại này.
Sừng Tổ Long, pháp luân của Phật Đà không ngừng tấn công thần bi, tử thành rung động kịch liệt, bọn Tiêu Thần không thể trốn ở quanh quảng trường được nữa. Nơi đó chính là mắt bão mà mọi lực lượng đều công kích vào nơi đó.
Thiết ấn đen thui, thần kích phát ánh sáng rực rỡ, bát quái đồ bằng đồng thau cổ xưa hiển nhiên là những thánh vật đồng cấp với pháp luân của Phật Đà, từng ít nhiều xuất hiện trong truyền thuyết. Chúng chính là những thần binh thánh khí có uy lực vô cùng.
Pháp luân là của Phật Đà, như vậy có thể ngầm hiểu rằng, những món thánh vật còn lại cũng thuộc về những nhân vật cùng thời đại hoặc là những nhân vật đồng cấp, chỉ không biết rằng Phật Đà cùng những người này còn sống hay không. Bất quá là có một việc có thể khẳng định, Tổ Long đã chết từ lâu, vì sừng và vuốt của nó không thể tách khỏi thân thể để xuất hiện ở đây.
“Những binh khí trong truyền thuyết, chúng thuộc về những ai?” Không ít người tự hỏi như thế. Tuy đã từng nghe qua vài món thánh vật, nhưng chúng thuộc về ai thì không ai thực sự biết được.
Thần bi lung lay như sắp đổ, dường như sắp vỡ nát đến nơi. Dù sao nó phải chịu nhiều công kích đến vậy, còn phải phong ấn giếng ma. Tựa hồ có chút vô lực đối kháng. Bất quá từ phía sau, vòng bảo hộ xung quanh quảng trường đột nhiên bộc phát chùm sáng ngút trời, cùng phối hợp với quầng sáng của thần bi đối kháng lực lượng bên ngoài.
“Cái này không phải là bia mộ thượng cổ chứ?” Có người phát ra tiếng kinh hô, dù sao tấm bia đá này quá giống, mà lại nằm giữa tòa tử thành nữa.
Vòng bảo hộ cùng tấm thần bi như hợp thành một thể, kết ra một màn sáng chói lọi bao phủ khắp quảng trường, may mà bọn Tiêu Thần cùng mọi người đã rút lui, nếu không tất nhiên bây giờ cũng bị vây khốn ở trong rồi.
Long tộc cùng những món thánh vật dường như không muốn bỏ qua cơ hội ngày hôm nay, không ngừng công kích thần bi. Bọn Tiêu Thần căn bản là không có cách nào đứng ở khu vực phụ cận tấm bia rất nhanh lùi về phía sau, bọn họ muốn nhân cơ hội này thoát khỏi tử thành. Thế nhưng họ phát giác ra là không thể tìm được lối ra. Tòa thành này như một mê cung, những con đường bên trong cũng vậy, vô cùng rắc rối. Không biết thế nào cả bọn lạc vào một tòa điện.
Trước tòa điện hoành tráng có một tảng đá lớn đen thui, trên mặt khắc ba chữ lớn : Vẫn Ma Điện. Nơi đây khiến người ta cảm thấy áp lực, ba chữ lớn tựa hồ nói cho mọi người biết lai lịch của tòa điện này.
Xoát!
Một bóng ma lớn chợt quét ngang, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Một bóng ảnh khổng lồ cao hai mươi mấy thước bay qua rất nhanh rồi biến mất trong tòa điện. Hắn tuyệt đối không phải là con người, kích thước của hắn quá to lớn, chỉ là hắn hành động như gió, nhẹ nhàng yên lặng, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Một làn gió lạnh kéo đến. Cánh cổng đại điện cổ xưa đỏ như máu phát ra tiếng cọt kẹt không ngừng, hết sức lạnh lẽo dọa người.
Mọi người cũng không đi vào đền, cụm lại bắt đầu đi về phía trước. Bất quá trên con đường cổ cách họ không xa lắm xuất hiện một công trình kiến trúc hùng vĩ. Cũng có một tảng đá lớn đen thui, trên mặt khắc ba chữ cổ : Lạc Thần Điện.
Rõ ràng là nó đối ứng với ma điện. Sự liên hệ giữa “Vẫn” và “Lạc” chỉ rõ tất cả.
Hơn mười tu giả còn may mắn sống sót cảm thấy trừng trận hàn ý. Không ai dám đến xem xét, tất cả đều tụ tập tại đây, không ngừng tìm kiếm đường thoát. Muốn thoát khỏi tòa cổ thành, tâm tình mọi người đều trở nên nặng nề. Họ không biết còn có thể sống mà rời khỏi đây không nữa.
Đoàn người dần dần phân tán, vài người bắt đầu hành động một mình tìm kiếm lối ra khỏi tử thành. Không lâu sau vang lên một tiếng hét thảm thiết. Tiêu Thần và Liễu Mộ phóng nhanh về phía trước chỉ thấy một đống máu thịt nát lượn lờ sương máu trên mặt đường. Một vết móng rất lớn dài hơn một thước in trên mặt đất. Người chết không rõ là do loài sinh vật khổng lồ nào vỗ chết.
Cẩn thận đánh giá động tĩnh ở gần đó, Tiêu Thần và Liễu Mộ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng rút đi, họ cảm giác được một quái vật to lớn đang âm thầm ẩn tàng ở đây, ma trảo thậm chí có vẻ sắp hướng vào thân bọn họ. Tuy không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cảm giác này không thể sai được.
Bọn họ rất nhanh rời khỏi đó. Sau đó tiếng kêu thảm thiết thứ hai lại vang lên, rất hiển nhiên lại có thêm người nào đó gặp bất hạnh. Ba bộ xương khô theo sát bọn họ, mà Liễu Như Yên và Yến Khuynh Thành cũng theo sát không rời, đây là tòa cổ thành khiến người ta sợ hãi. Có thể bình yên rời khỏi đây hay không cũng khó mà biết được.
Đi qua rất nhiều những con đường, ven đường xuất hiện nhiều tòa điện lớn, dĩ nhiên là những tòa Tà Thần Điện mới nghe đến lần đầu. Bọn Tiêu Thần cũng vẫn chưa tìm được lối thoát, bọn họ có thể cảm ứng được dao động năng lượng của tấm bia giữa cổ thành, thế nhưng chạy ngược chạy xuôi vẫn không tìm được cổng thành. Một con đường cổ dẫn bọn họ theo đến những ngã rẽ, phương hướng trong tòa thành như bị che phủ bởi một tấm mạng tà dị, không thể phân biệt chính xác.
“Uỳnh uỳnh đoàng…”
Những công trình kiến trúc gần đó đều kịch liệt rung động như có hàng vạn con ngựa chạy qua. Bọn Tiêu Thần vội vàng chui vào sâu trong một con hẻm nhỏ, cảm giác cho thấy dường như có một đám quái vật đang chạy trên đường lớn. Cùng với âm thanh rầm rầm còn kéo theo cả luồng sát khí xông đến.
/433
|