Sở Niệm suy nghĩ một chút, đáp: Ban nãy động tác của nữ quỷ kia nhanh đến nỗi tôi không thể đạp ngã cô ta, nhưng anh lại làm được. Anh đừng nói với tôi, hành động đó chỉ là trùng hợp. Tôi không tin trên đời này lại có người may mắn như anh, đạp một cái là chuẩn.
Thương Sùng trừng mắt nhìn, giọng điệu rất là vô tội: Tôi có thể nói là trùng hợp không?
Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à!
Ba tuổi thì hơi gượng ép, mười tuổi thì đúng hơn.
Anh!
Thương Sùng khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay không ra nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Sở Niệm, nói: Cô nhóc, tôi đã từng nói với em là tôi chưa từng nghĩ tổn thương em, em phải học cách tin tưởng tôi, giống như tôi tin tưởng em vậy.
Tay của anh thật lạnh, lúc chạm vào khuôn mặt Sở Niệm, liền khiến cô run nhẹ. Lòng bàn tay có vết chai, hẳn là từ trước lên qua cái kén tạo thành. Mặc dù đang nhéo khuôn mặt mình, nhưng lực tay rất vừa. Khóe môi anh cong thành một vòng cung đẹp mắt, khóe mắt cũng quấn hút và vô cùng dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, im lặng lúc trước.
Trái tim Sở Niệm không khống chế được nảy lên hai cái, một hạt mầm kỳ lạ đang cố gắng vươn mình, phá vỏ mà ra.
Cô nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên chút bối rối. Dùng tay đẩy bàn tay Thương Sùng ra, Sở Niệm mất tự nhiên, trừng anh một cái, quát khẽ: Đừng ầm ỹ, lo lái xe của anh đi.
Thương Sùng bị hành động đó của cô chọc cười, tâm tình cực kỳ vui mừng ngừng xe ở ven đường. Thấy anh cởi dây an toàn ra, Sở Niệm nghi ngờ hỏi: Không phải là muốn về nhà sao?
Suốt một ngày em chưa ăn cơm, trải qua sự giày vò vừa rồi, lúc trước ăn nửa cái bánh ngọt đó chắc chắn đã sớm bị tiêu hóa xong rồi. Nếu tôi không đưa em đi ăn một chút gì, chỉ sợ bụng của em lại réo thôi.
Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, xuống xe. Nhìn tiệm thịt nướng ven đường, mùi thơm phả vào mặt, cô dùng sức hít mũi một cái, khen: Thơm quá!
Đó là đương nhiên, tiệm này mở hơn năm mươi năm rồi, tay nghề và hương vị đều là số một số hai trong Mộ Thành. Thương Sùng vòng đến từ đầu xe bên kia, đứng ở bên cạnh
Thương Sùng trừng mắt nhìn, giọng điệu rất là vô tội: Tôi có thể nói là trùng hợp không?
Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à!
Ba tuổi thì hơi gượng ép, mười tuổi thì đúng hơn.
Anh!
Thương Sùng khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay không ra nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Sở Niệm, nói: Cô nhóc, tôi đã từng nói với em là tôi chưa từng nghĩ tổn thương em, em phải học cách tin tưởng tôi, giống như tôi tin tưởng em vậy.
Tay của anh thật lạnh, lúc chạm vào khuôn mặt Sở Niệm, liền khiến cô run nhẹ. Lòng bàn tay có vết chai, hẳn là từ trước lên qua cái kén tạo thành. Mặc dù đang nhéo khuôn mặt mình, nhưng lực tay rất vừa. Khóe môi anh cong thành một vòng cung đẹp mắt, khóe mắt cũng quấn hút và vô cùng dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, im lặng lúc trước.
Trái tim Sở Niệm không khống chế được nảy lên hai cái, một hạt mầm kỳ lạ đang cố gắng vươn mình, phá vỏ mà ra.
Cô nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên chút bối rối. Dùng tay đẩy bàn tay Thương Sùng ra, Sở Niệm mất tự nhiên, trừng anh một cái, quát khẽ: Đừng ầm ỹ, lo lái xe của anh đi.
Thương Sùng bị hành động đó của cô chọc cười, tâm tình cực kỳ vui mừng ngừng xe ở ven đường. Thấy anh cởi dây an toàn ra, Sở Niệm nghi ngờ hỏi: Không phải là muốn về nhà sao?
Suốt một ngày em chưa ăn cơm, trải qua sự giày vò vừa rồi, lúc trước ăn nửa cái bánh ngọt đó chắc chắn đã sớm bị tiêu hóa xong rồi. Nếu tôi không đưa em đi ăn một chút gì, chỉ sợ bụng của em lại réo thôi.
Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, xuống xe. Nhìn tiệm thịt nướng ven đường, mùi thơm phả vào mặt, cô dùng sức hít mũi một cái, khen: Thơm quá!
Đó là đương nhiên, tiệm này mở hơn năm mươi năm rồi, tay nghề và hương vị đều là số một số hai trong Mộ Thành. Thương Sùng vòng đến từ đầu xe bên kia, đứng ở bên cạnh
/535
|